Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 36
97@-
Trong phòng bao, tiếng cười đùa náo nhiệt mơ hồ vọng ra, ánh đèn hành lang chiếu lên đôi mắt sâu thẳm khó đoán của Hứa Khanh Niên.
Nói không ngạc nhiên là giả, Hứa Khanh Niên vẫn giữ hai tay trên vai Vân Miên, bề ngoài trông bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại cuộn trào như sóng lớn.
Cô gái anh thích.
Đang tỏ tình với anh.
Hai má Vân Miên còn dính chút kem trắng, cô trừng mắt nhìn anh, giọng hơi nghẹn ngào vì say: “Anh, sao anh không nói gì?” Cô nói tiếp, giọng mang chút bối rối: “Nếu anh không chấp nhận lời tỏ tình của em thì cũng đừng nói với em.”
Nghe cô nói vậy, Hứa Khanh Niên bật cười, giọng trầm thấp hỏi: “Tại sao không nói với em?”
“Vì em cảm thấy rất mất mặt.”
Không ngờ lý do lại là như vậy, Hứa Khanh Niên cúi người dựa vào hõm vai cô, cười khẽ, bờ vai khẽ rung.
Vân Miên cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, hơi ngứa, cô khẽ đẩy anh: “Anh, anh đừng như vậy, em thấy ngứa quá.”
Hứa Khanh Niên cười đủ rồi, ho hai tiếng rồi đứng thẳng dậy, càng nhìn cô càng thấy đáng yêu.
Cơ thể phản ứng trước cả lý trí, anh nhéo má cô. Thấy cô nhăn mặt không vui, anh rút tay lại, vài giây sau lại không nhịn được xoa đầu cô: “Bạn gái của anh sao lại đáng yêu thế này?”
Sau khi uống rượu, Vân Miên thuận theo lòng mình, kiễng chân lên nhéo má Hứa Khanh Niên đáp lễ: “Ừ, anh cũng đáng yêu lắm.”
“Vậy, anh đồng ý với lời tỏ tình của em rồi phải không?”
Bất ngờ bị nhéo má, Hứa Khanh Niên hơi sững người, vài giây sau mới phản ứng lại, đáp: “Không thì sao? Bạn gái của anh.”
Vân Miên hài lòng gật đầu: “Vậy được, bây giờ em có thể hôn anh được chưa?”
Hứa Khanh Niên: “…”
Chờ mãi không thấy anh trả lời, Vân Miên chọc nhẹ vào eo anh: “Sao anh không nói gì, đang nghĩ gì thế?”
Giọng anh khàn khàn, nắm lấy tay cô: “Đang nghĩ sáng mai em tỉnh lại có hối hận không?”
Vân Miên uống rượu vào thì can đảm hẳn, lắc đầu nói: “Sao em có thể hối hận, em còn vui không kịp ấy chứ.”
Vừa dứt lời, mặt cô đã bị anh nhẹ nhàng nâng lên, ngay sau đó má trái bị một thứ ấm áp áp vào. Vân Miên tròn mắt nhìn khuôn mặt nghiêng phóng đại của Hứa Khanh Niên.
Anh, anh lại c*n m* cô.
Thậm chí còn… l**m một cái!
Vân Miên bất giác nín thở. Khi môi anh rời khỏi má trái, cô vừa thở phào thì anh đã chuyển sang bên phải.
Tim cô lại nhảy dựng lên!
Rượu làm tê liệt thần kinh, cô ngây người bị anh giữ mặt hôn hết bên này đến bên kia. Đến khi Hứa Khanh Niên thở nhẹ bên tai, thì thầm: “Trên má em có kem, ngọt lắm.”
Tim cô đập loạn xạ, không kiểm soát được.
Mặt Vân Miên đỏ bừng, tai bị anh chạm qua như tê dại. Cô đưa tay xoa tai, càng xoa càng đỏ.
Một lúc sau, cô bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà em từng nhận được.”
Hứa Khanh Niên hiểu ý cô. Anh dùng ngón cái lau má đỏ của cô, cười nhẹ: “Vậy sao? Anh thật vinh hạnh.”
Vân Miên buông anh ra, đỏ mặt gật đầu, nhìn anh với đôi mắt sáng long lanh: “Bạn trai.” Nghe cách cô gọi, Hứa Khanh Niên khựng lại một lúc, rồi kéo cô vào lòng: “Đừng trêu anh nữa.”
Không thì anh sẽ không nhịn được mà hôn cô mất.
Nhưng không được, cô vẫn còn say, người lâng lâng. Những nụ hôn vừa rồi chỉ là hôn má, anh có thể làm mà không áy náy, nhưng nụ hôn thực sự thì phải trong tình trạng cả hai đều tỉnh táo mới được.
Nếu không, anh sẽ thành kẻ xấu.
Vân Miên cũng ôm lại anh. Tư thế này khiến cô thấy rất thoải mái, nên theo bản năng cô càng siết chặt vòng tay, gương mặt vùi vào lồng ngực vững chãi của anh.
Cái ôm kéo dài như vô tận, cho đến khi—
“Hứa Khanh Niên!” Cửa phòng bao đột nhiên bị ai đó mở ra, giọng nói to rõ ràng của Trì Hoài phá tan bầu không khí ấm áp giữa hai người: “Cậu đứng đó làm gì thế, qua đây chơi trò chơi đi!” Sau đó anh ấy gãi đầu, lẩm bẩm: “Cô bé Vân Miên này không biết đi đâu mất, rõ ràng là nhân vật chính hôm nay mà.”
Hứa Khanh Niên mặc áo lông vũ màu xanh nhạt, đứng chắn trước Vân Miên, che cô kín mít. Nghe tiếng Trì Hoài, Vân Miên định thò đầu ra xem ai đã phá đám.
Kết quả, trời ơi!
Cửa phòng bao xuất hiện bốn cái đầu thò ra ngay ngắn. Vân Miên sợ đến mức tỉnh rượu hơn phân nửa. Ý thức được tư thế của hai người, cô đẩy mạnh Hứa Khanh Niên ra. Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy loạng choạng.
Cô chỉ vào bốn cái đầu đó, thẳng thắn nói vì còn hơi men: “Họ đang nhìn, em ngại lắm.”
“Được, vậy không ôm nữa.” Hứa Khanh Niên cúi đầu dỗ dành: “Vậy giờ, có muốn quay lại chơi không?”
Vân Miên: “Muốn!”
-
Trong phòng bao, những người khác rõ ràng đã uống say, đang chơi trò “Tôi có, bạn không” Trì Hoài liếc thấy hai người một trước một sau quay lại, hô to bắt họ uống một ly phạt vì đã vắng mặt.
Vân Miên mơ màng nhận lấy ly rượu Mạnh Nịnh đưa, đang định uống thì có một bàn tay dài và mạnh mẽ giật lấy: “Cô ấy say rồi, tôi uống thay.” Hứa Khanh Niên uống cạn trong một hơi, mặt không đổi sắc: “Uống xong rồi.”
Trì Hoài giơ ngón cái lên: “Hay, quá hay!” Sau đó anh ấy ghé sát vào Hứa Khanh Niên, thì thầm: “Làm vậy không phải sẽ khiến tiểu Vân Miên cảm động rơi nước mắt, lấy thân báo đáp à?”
Hứa Khanh Niên: “… Sao cậu nói nhiều thế?” Anh còn chưa truy cứu chuyện vừa bị cắt ngang đâu, lạnh lùng liếc Trì Hoài một cái. Người kia lập tức run rẩy, cười gượng: “Không phải tớ đang nghĩ cho cậu sao? Cậu thích tiểu Vân Miên thì nhanh tay đi chứ.”
Hứa Khanh Niên dường như đáp lời anh ấy, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Vân Miên. Nghe đến câu này, anh khẽ cười: “Xin lỗi, tớ theo đuổi được rồi.”
“…???” Trì Hoài trợn tròn mắt: “Khi nào? Sao tớ không biết?”
Trên người Hứa Khanh Niên vẫn còn chút hơi ấm từ trước, anh thoải mái nhướng mày, đáp với vẻ hài lòng: “10 phút trước. Còn nữa, cậu nhiều chuyện như vậy, đã làm lành với Trình Gia Gia chưa?”
Trì Hoài, kẻ muốn tám chuyện nhưng lại bị tám ngược, ngạc nhiên hỏi: “… Sao cậu biết?”
Hứa Khanh Niên chống cằm, nhìn khuôn mặt nghiêng tươi cười của Vân Miên, thong thả đáp: “Chuyện này không phải nhìn là biết sao? Còn nữa, nếu cậu thích người ta thì tỏ tình đi, không thích thì dứt khoát từ chối, đừng làm người xấu.”
Trì Hoài vò đầu, vẻ mặt phức tạp: “… Tình huống của bọn tớ hơi phức tạp.” Anh ấy nói một tràng dài, cuối cùng cầu cứu Hứa Khanh Niên: “Người anh em, cậu nói xem, tớ nên làm gì đây?”
Không ngờ người kia chẳng thèm nghe, chỉ “hả” một tiếng. Trì Hoài lập tức cảm thấy lòng nhiệt tình của mình như bị đổ sông đổ bể, phẫn nộ: “Thấy sắc quên bạn! Tớ khinh!”
Hứa Khanh Niên miễn cưỡng quay lại nhìn anh ấy một cái: “…?” Ý rất rõ ràng, bảo anh ấy đi chỗ khác hóng mát đi.
Trì Hoài: “…”
Các cô gái bên cạnh đang chơi trò chơi rất sôi nổi. Khi Kiều Nhiễm nói đến câu “Tôi có người yêu, còn các cậu thì không”, thì Trần Phạm, Phương Tĩnh và Lý Mộc Tử lần lượt gập một ngón tay xuống, chỉ riêng Vân Miên là còn lưỡng lự.
Hứa Khanh Niên đã đồng ý với lời tỏ tình của cô, vậy bây giờ cô không còn là người độc thân nữa, cô có người yêu rồi.
Vân Miên cười hì hì: “Tớ cũng có nha.”
Những người khác chưa kịp phản ứng, Trần Phạm đã hét lên: “Có người yêu thì giỏi lắm à!”
Mạnh Nịnh phụ họa: “Đúng rồi, có người yêu thì giỏi lắm à!” Cô ấy hoàn toàn quên mất mình cũng có người yêu, một lúc sau mới nhận ra, quay sang đập mạnh Trần Phạm một cái: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, tớ cũng có người yêu.”
Trần Phạm: “…!!!”
Trần Phạm giận dữ hét lên: “Có thể quan tâm đến cảm xúc của người độc thân chúng tôi một chút không, OK?”
Đêm đã khuya, Hứa Khanh Niên và Trì Hoài là hai nam sinh duy nhất, nên đảm nhận việc đưa các cô gái về an toàn.
Họ gọi ba chiếc taxi, Hứa Khanh Niên ngồi ở ghế phụ, khẽ nói với tài xế địa điểm cần đến.
Vừa xuống xe, Lý Mộc Tử - người duy nhất không say trong ký túc xá - rụt rè chào Hứa Khanh Niên rồi dẫn Trần Phạm và Kiều Nhiễm đi.
So với những người khác, thì tình trạng của Vân Miên nghiêm trọng hơn nhiều.
Cô đi xiêu vẹo, đi một hồi suýt nữa thì đâm vào cây. Hứa Khanh Niên nhanh tay kéo cô lại, nhẹ giọng nói: “Đi chậm thôi, sao đi đường không nhìn?”
Vân Miên ngẩng đầu nhìn anh, cười ngốc nghếch: “Bạn học, cậu đẹp trai thật đấy, trông giống bạn trai tớ.”
Hứa Khanh Niên bất lực: “Em nhìn kỹ lại xem.” Nói xong, anh ghé sát mặt lại, hỏi cô: “Bây giờ anh là ai?”
Vân Miên ngơ ngác vài giây: “Anh là Hứa Khanh Niên, là bạn trai em.”
Hứa Khanh Niên cong ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Bây giờ nhận ra chưa, đồ sâu rượu nhỏ?”
Vân Miên bị chọc ngứa, nhíu mày lại, nắm chặt ngón tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn ngủ, anh đưa em về đi, em sợ ở một mình.”
Hứa Khanh Niên: “…?”
Bạn gái say rượu làm nũng thật đáng yêu, muốn ôm ghì lấy quá, làm sao bây giờ, rất gấp, cần lời khuyên.
Vân Miên kéo anh đi nhưng không kéo nổi. Cô quay đầu lại, chớp mắt nhìn anh đầy tội nghiệp: “Yêu cầu nhỏ vậy mà cũng không được sao? Quả nhiên anh có được em rồi thì không trân trọng.”
Hứa Khanh Niên bị oan một cách vô lý: “… Anh oan quá, vừa bị nhận nhầm vừa bị vu oan.”
Hai người vừa đi vừa nói. Đến cửa ký túc xá, Hứa Khanh Niên hơi lo lắng: “Em có nhớ mình ở tầng mấy, phòng nào không?”
Vân Miên lắc lắc đầu: “Tất nhiên, em đâu có ngốc, là 608 mà.”
Hứa Khanh Niên: “… Không yên tâm chút nào.”
“Là 806, đừng đi nhầm, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Vân Miên nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Anh cúi xuống chút.” Cuối cùng cô kéo áo trước ngực anh, kiễng chân lên, khẽ chạm vào khóe môi Hứa Khanh Niên.
Cảm thấy chưa đủ, cô còn thận trọng thè lưỡi l**m một cái.
Hứa Khanh Niên: “…!!!”
Vân Miên buông anh ra, lùi lại hai bước, vẫy tay với anh: “Em về đây, ngủ ngon!”
Hứa Khanh Niên đứng ngây ra tại chỗ, chạm vào khóe môi mình: “…?”
Người đã biến mất sau góc ký túc xá, một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại. Anh vừa bị… cưỡng hôn?
Vân Miên, người giống như tên gọi, mềm mại. Khi cô tiến tới hôn anh, má hai người thoáng chạm nhau, má cô mềm mại, môi cũng mềm mại, có lẽ vì uống đồ uống, môi cô còn hơi ngọt nữa.
Tóm lại, nụ hôn vừa rồi khiến anh cảm thấy——
Bạn gái anh, rất mềm, rất ngọt.
Hơi nóng từ từ lan lên, ánh đèn đường chiếu xuống bên lề đường.
Hứa Khanh Niên chạm vào d** tai mình, anh… mặt đỏ rồi.
----------------
Lời tác giả:
Chương sau, để Hứa Khanh Niên hôn lại thật mạnh vào! (gào thét)
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Trong phòng bao, tiếng cười đùa náo nhiệt mơ hồ vọng ra, ánh đèn hành lang chiếu lên đôi mắt sâu thẳm khó đoán của Hứa Khanh Niên.
Nói không ngạc nhiên là giả, Hứa Khanh Niên vẫn giữ hai tay trên vai Vân Miên, bề ngoài trông bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại cuộn trào như sóng lớn.
Cô gái anh thích.
Đang tỏ tình với anh.
Hai má Vân Miên còn dính chút kem trắng, cô trừng mắt nhìn anh, giọng hơi nghẹn ngào vì say: “Anh, sao anh không nói gì?” Cô nói tiếp, giọng mang chút bối rối: “Nếu anh không chấp nhận lời tỏ tình của em thì cũng đừng nói với em.”
Nghe cô nói vậy, Hứa Khanh Niên bật cười, giọng trầm thấp hỏi: “Tại sao không nói với em?”
“Vì em cảm thấy rất mất mặt.”
Không ngờ lý do lại là như vậy, Hứa Khanh Niên cúi người dựa vào hõm vai cô, cười khẽ, bờ vai khẽ rung.
Vân Miên cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, hơi ngứa, cô khẽ đẩy anh: “Anh, anh đừng như vậy, em thấy ngứa quá.”
Hứa Khanh Niên cười đủ rồi, ho hai tiếng rồi đứng thẳng dậy, càng nhìn cô càng thấy đáng yêu.
Cơ thể phản ứng trước cả lý trí, anh nhéo má cô. Thấy cô nhăn mặt không vui, anh rút tay lại, vài giây sau lại không nhịn được xoa đầu cô: “Bạn gái của anh sao lại đáng yêu thế này?”
Sau khi uống rượu, Vân Miên thuận theo lòng mình, kiễng chân lên nhéo má Hứa Khanh Niên đáp lễ: “Ừ, anh cũng đáng yêu lắm.”
“Vậy, anh đồng ý với lời tỏ tình của em rồi phải không?”
Bất ngờ bị nhéo má, Hứa Khanh Niên hơi sững người, vài giây sau mới phản ứng lại, đáp: “Không thì sao? Bạn gái của anh.”
Vân Miên hài lòng gật đầu: “Vậy được, bây giờ em có thể hôn anh được chưa?”
Hứa Khanh Niên: “…”
Chờ mãi không thấy anh trả lời, Vân Miên chọc nhẹ vào eo anh: “Sao anh không nói gì, đang nghĩ gì thế?”
Giọng anh khàn khàn, nắm lấy tay cô: “Đang nghĩ sáng mai em tỉnh lại có hối hận không?”
Vân Miên uống rượu vào thì can đảm hẳn, lắc đầu nói: “Sao em có thể hối hận, em còn vui không kịp ấy chứ.”
Vừa dứt lời, mặt cô đã bị anh nhẹ nhàng nâng lên, ngay sau đó má trái bị một thứ ấm áp áp vào. Vân Miên tròn mắt nhìn khuôn mặt nghiêng phóng đại của Hứa Khanh Niên.
Anh, anh lại c*n m* cô.
Thậm chí còn… l**m một cái!
Vân Miên bất giác nín thở. Khi môi anh rời khỏi má trái, cô vừa thở phào thì anh đã chuyển sang bên phải.
Tim cô lại nhảy dựng lên!
Rượu làm tê liệt thần kinh, cô ngây người bị anh giữ mặt hôn hết bên này đến bên kia. Đến khi Hứa Khanh Niên thở nhẹ bên tai, thì thầm: “Trên má em có kem, ngọt lắm.”
Tim cô đập loạn xạ, không kiểm soát được.
Mặt Vân Miên đỏ bừng, tai bị anh chạm qua như tê dại. Cô đưa tay xoa tai, càng xoa càng đỏ.
Một lúc sau, cô bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà em từng nhận được.”
Hứa Khanh Niên hiểu ý cô. Anh dùng ngón cái lau má đỏ của cô, cười nhẹ: “Vậy sao? Anh thật vinh hạnh.”
Vân Miên buông anh ra, đỏ mặt gật đầu, nhìn anh với đôi mắt sáng long lanh: “Bạn trai.” Nghe cách cô gọi, Hứa Khanh Niên khựng lại một lúc, rồi kéo cô vào lòng: “Đừng trêu anh nữa.”
Không thì anh sẽ không nhịn được mà hôn cô mất.
Nhưng không được, cô vẫn còn say, người lâng lâng. Những nụ hôn vừa rồi chỉ là hôn má, anh có thể làm mà không áy náy, nhưng nụ hôn thực sự thì phải trong tình trạng cả hai đều tỉnh táo mới được.
Nếu không, anh sẽ thành kẻ xấu.
Vân Miên cũng ôm lại anh. Tư thế này khiến cô thấy rất thoải mái, nên theo bản năng cô càng siết chặt vòng tay, gương mặt vùi vào lồng ngực vững chãi của anh.
Cái ôm kéo dài như vô tận, cho đến khi—
“Hứa Khanh Niên!” Cửa phòng bao đột nhiên bị ai đó mở ra, giọng nói to rõ ràng của Trì Hoài phá tan bầu không khí ấm áp giữa hai người: “Cậu đứng đó làm gì thế, qua đây chơi trò chơi đi!” Sau đó anh ấy gãi đầu, lẩm bẩm: “Cô bé Vân Miên này không biết đi đâu mất, rõ ràng là nhân vật chính hôm nay mà.”
Hứa Khanh Niên mặc áo lông vũ màu xanh nhạt, đứng chắn trước Vân Miên, che cô kín mít. Nghe tiếng Trì Hoài, Vân Miên định thò đầu ra xem ai đã phá đám.
Kết quả, trời ơi!
Cửa phòng bao xuất hiện bốn cái đầu thò ra ngay ngắn. Vân Miên sợ đến mức tỉnh rượu hơn phân nửa. Ý thức được tư thế của hai người, cô đẩy mạnh Hứa Khanh Niên ra. Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy loạng choạng.
Cô chỉ vào bốn cái đầu đó, thẳng thắn nói vì còn hơi men: “Họ đang nhìn, em ngại lắm.”
“Được, vậy không ôm nữa.” Hứa Khanh Niên cúi đầu dỗ dành: “Vậy giờ, có muốn quay lại chơi không?”
Vân Miên: “Muốn!”
-
Trong phòng bao, những người khác rõ ràng đã uống say, đang chơi trò “Tôi có, bạn không” Trì Hoài liếc thấy hai người một trước một sau quay lại, hô to bắt họ uống một ly phạt vì đã vắng mặt.
Vân Miên mơ màng nhận lấy ly rượu Mạnh Nịnh đưa, đang định uống thì có một bàn tay dài và mạnh mẽ giật lấy: “Cô ấy say rồi, tôi uống thay.” Hứa Khanh Niên uống cạn trong một hơi, mặt không đổi sắc: “Uống xong rồi.”
Trì Hoài giơ ngón cái lên: “Hay, quá hay!” Sau đó anh ấy ghé sát vào Hứa Khanh Niên, thì thầm: “Làm vậy không phải sẽ khiến tiểu Vân Miên cảm động rơi nước mắt, lấy thân báo đáp à?”
Hứa Khanh Niên: “… Sao cậu nói nhiều thế?” Anh còn chưa truy cứu chuyện vừa bị cắt ngang đâu, lạnh lùng liếc Trì Hoài một cái. Người kia lập tức run rẩy, cười gượng: “Không phải tớ đang nghĩ cho cậu sao? Cậu thích tiểu Vân Miên thì nhanh tay đi chứ.”
Hứa Khanh Niên dường như đáp lời anh ấy, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Vân Miên. Nghe đến câu này, anh khẽ cười: “Xin lỗi, tớ theo đuổi được rồi.”
“…???” Trì Hoài trợn tròn mắt: “Khi nào? Sao tớ không biết?”
Trên người Hứa Khanh Niên vẫn còn chút hơi ấm từ trước, anh thoải mái nhướng mày, đáp với vẻ hài lòng: “10 phút trước. Còn nữa, cậu nhiều chuyện như vậy, đã làm lành với Trình Gia Gia chưa?”
Trì Hoài, kẻ muốn tám chuyện nhưng lại bị tám ngược, ngạc nhiên hỏi: “… Sao cậu biết?”
Hứa Khanh Niên chống cằm, nhìn khuôn mặt nghiêng tươi cười của Vân Miên, thong thả đáp: “Chuyện này không phải nhìn là biết sao? Còn nữa, nếu cậu thích người ta thì tỏ tình đi, không thích thì dứt khoát từ chối, đừng làm người xấu.”
Trì Hoài vò đầu, vẻ mặt phức tạp: “… Tình huống của bọn tớ hơi phức tạp.” Anh ấy nói một tràng dài, cuối cùng cầu cứu Hứa Khanh Niên: “Người anh em, cậu nói xem, tớ nên làm gì đây?”
Không ngờ người kia chẳng thèm nghe, chỉ “hả” một tiếng. Trì Hoài lập tức cảm thấy lòng nhiệt tình của mình như bị đổ sông đổ bể, phẫn nộ: “Thấy sắc quên bạn! Tớ khinh!”
Hứa Khanh Niên miễn cưỡng quay lại nhìn anh ấy một cái: “…?” Ý rất rõ ràng, bảo anh ấy đi chỗ khác hóng mát đi.
Trì Hoài: “…”
Các cô gái bên cạnh đang chơi trò chơi rất sôi nổi. Khi Kiều Nhiễm nói đến câu “Tôi có người yêu, còn các cậu thì không”, thì Trần Phạm, Phương Tĩnh và Lý Mộc Tử lần lượt gập một ngón tay xuống, chỉ riêng Vân Miên là còn lưỡng lự.
Hứa Khanh Niên đã đồng ý với lời tỏ tình của cô, vậy bây giờ cô không còn là người độc thân nữa, cô có người yêu rồi.
Vân Miên cười hì hì: “Tớ cũng có nha.”
Những người khác chưa kịp phản ứng, Trần Phạm đã hét lên: “Có người yêu thì giỏi lắm à!”
Mạnh Nịnh phụ họa: “Đúng rồi, có người yêu thì giỏi lắm à!” Cô ấy hoàn toàn quên mất mình cũng có người yêu, một lúc sau mới nhận ra, quay sang đập mạnh Trần Phạm một cái: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, tớ cũng có người yêu.”
Trần Phạm: “…!!!”
Trần Phạm giận dữ hét lên: “Có thể quan tâm đến cảm xúc của người độc thân chúng tôi một chút không, OK?”
Đêm đã khuya, Hứa Khanh Niên và Trì Hoài là hai nam sinh duy nhất, nên đảm nhận việc đưa các cô gái về an toàn.
Họ gọi ba chiếc taxi, Hứa Khanh Niên ngồi ở ghế phụ, khẽ nói với tài xế địa điểm cần đến.
Vừa xuống xe, Lý Mộc Tử - người duy nhất không say trong ký túc xá - rụt rè chào Hứa Khanh Niên rồi dẫn Trần Phạm và Kiều Nhiễm đi.
So với những người khác, thì tình trạng của Vân Miên nghiêm trọng hơn nhiều.
Cô đi xiêu vẹo, đi một hồi suýt nữa thì đâm vào cây. Hứa Khanh Niên nhanh tay kéo cô lại, nhẹ giọng nói: “Đi chậm thôi, sao đi đường không nhìn?”
Vân Miên ngẩng đầu nhìn anh, cười ngốc nghếch: “Bạn học, cậu đẹp trai thật đấy, trông giống bạn trai tớ.”
Hứa Khanh Niên bất lực: “Em nhìn kỹ lại xem.” Nói xong, anh ghé sát mặt lại, hỏi cô: “Bây giờ anh là ai?”
Vân Miên ngơ ngác vài giây: “Anh là Hứa Khanh Niên, là bạn trai em.”
Hứa Khanh Niên cong ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Bây giờ nhận ra chưa, đồ sâu rượu nhỏ?”
Vân Miên bị chọc ngứa, nhíu mày lại, nắm chặt ngón tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn ngủ, anh đưa em về đi, em sợ ở một mình.”
Hứa Khanh Niên: “…?”
Bạn gái say rượu làm nũng thật đáng yêu, muốn ôm ghì lấy quá, làm sao bây giờ, rất gấp, cần lời khuyên.
Vân Miên kéo anh đi nhưng không kéo nổi. Cô quay đầu lại, chớp mắt nhìn anh đầy tội nghiệp: “Yêu cầu nhỏ vậy mà cũng không được sao? Quả nhiên anh có được em rồi thì không trân trọng.”
Hứa Khanh Niên bị oan một cách vô lý: “… Anh oan quá, vừa bị nhận nhầm vừa bị vu oan.”
Hai người vừa đi vừa nói. Đến cửa ký túc xá, Hứa Khanh Niên hơi lo lắng: “Em có nhớ mình ở tầng mấy, phòng nào không?”
Vân Miên lắc lắc đầu: “Tất nhiên, em đâu có ngốc, là 608 mà.”
Hứa Khanh Niên: “… Không yên tâm chút nào.”
“Là 806, đừng đi nhầm, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Vân Miên nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Anh cúi xuống chút.” Cuối cùng cô kéo áo trước ngực anh, kiễng chân lên, khẽ chạm vào khóe môi Hứa Khanh Niên.
Cảm thấy chưa đủ, cô còn thận trọng thè lưỡi l**m một cái.
Hứa Khanh Niên: “…!!!”
Vân Miên buông anh ra, lùi lại hai bước, vẫy tay với anh: “Em về đây, ngủ ngon!”
Hứa Khanh Niên đứng ngây ra tại chỗ, chạm vào khóe môi mình: “…?”
Người đã biến mất sau góc ký túc xá, một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại. Anh vừa bị… cưỡng hôn?
Vân Miên, người giống như tên gọi, mềm mại. Khi cô tiến tới hôn anh, má hai người thoáng chạm nhau, má cô mềm mại, môi cũng mềm mại, có lẽ vì uống đồ uống, môi cô còn hơi ngọt nữa.
Tóm lại, nụ hôn vừa rồi khiến anh cảm thấy——
Bạn gái anh, rất mềm, rất ngọt.
Hơi nóng từ từ lan lên, ánh đèn đường chiếu xuống bên lề đường.
Hứa Khanh Niên chạm vào d** tai mình, anh… mặt đỏ rồi.
----------------
Lời tác giả:
Chương sau, để Hứa Khanh Niên hôn lại thật mạnh vào! (gào thét)
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 36
10.0/10 từ 50 lượt.