Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 49
61@-
“Anh hai, anh không vui thì liền bắt nạt em!”
Thẩm Dật khựng lại: “Em làm sao biết anh không vui?”
Vừa dứt lời, anh ta nghiêng đầu —
“Anh đâu có không vui!”
Ở phía sau, Thẩm Tùy giơ hai tay bắt chéo trước ngực thành một dấu “X” to đùng, ra hiệu — tin anh ấy cái quỷ.
Nhưng Thẩm Dật cứ cứng miệng nói mình không buồn bực gì cả, cũng không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này, nếu không thì chỉ cần có dấu hiệu là sẽ nhào tới véo mặt tròn của Thẩm Sơ, khiến cho Tạ Thời Minh cũng không có biện pháp để tự kỷ.
“À đúng rồi, hoạt động hôm thứ Hai ấy, học sinh tiểu học cũng tới giúp, hai anh có đến chỗ em không?”
Thẩm Sơ lại gọi với theo Thẩm Sóc vừa bước ra khỏi thư phòng: “Còn anh cả nữa, học sinh cấp hai không thể đến sao?”
Thẩm Dật khoanh tay lại, đúng là bên tiểu học có thông báo chuyện này, nhưng ai mà biết đến lúc đó sắp xếp sẽ thế nào, hơn nữa việc bọn họ cần làm cũng khác nhau, chia việc khác nhau, chắc gì đã gặp nhau?
“Em còn muốn gọi cả anh cả, dù anh cả có thể đến, nhưng em không sợ ông nội mắng à?”
Anh cả là học sinh cấp hai đấy! Mà quan trọng nhất là gì?
Đương nhiên là học tập rồi!
Hơn nữa hôm đó ông nội cũng đến... tuy hiện tại ông nội đã nới lỏng sự “quản lý” với bọn họ, quy củ ở nhà cũ cũng thay đổi khá nhiều, nhìn chung là khiến bọn họ nhẹ nhõm hơn, nhưng yêu cầu ở một số phương diện vẫn không có gì thay đổi.
Ví dụ như học tập, nghiêm khắc rèn luyện bản thân v.v…
Tóm lại là thả lỏng thì được, nhưng buông thả thì không, giải trí có thể, nhưng không thể lơ là chuyện học hành, mà muốn giải trí thì càng phải hiểu rõ là phải làm xong việc của mình trước, chứ không thể vì muốn chơi mà lỡ dở việc khác.
Thế nên dù cấp hai học không quá căng, nhưng cũng chẳng nhàn rỗi gì, thời gian chẳng dư dả bao nhiêu, làm sao anh cả có thể đến được, thằng nhóc mập này hỏi bằng thừa.
Quả nhiên thấy Thẩm Sóc xoa đầu tròn của Thẩm Sơ rồi nói: “Không có thời gian.”
“Nhưng có thể lén đến.”
Cạch…
Thẩm Dật há hốc miệng, gì vậy? Anh ta vừa nghe thấy gì?!
Anh cả mà cũng nói là “lén đến”?!
“Vậy anh cả có thể đến vào giờ nghỉ giữa tiết.”
Lúc này Tạ Thời Minh cũng mở miệng: “Hình như cấp hai có tiết nghỉ 20 phút, khoảng thời gian đó khá dài.”
Chiếc cằm đã rơi xuống đất của Thẩm Dật còn chưa kịp gắn lại, lại tiếp tục rơi rớt từng mảnh —
Gì cơ? Anh ta vừa nghe thấy gì?!
A Minh gọi “anh cả”?!
Từ bao giờ vậy? Thế còn “anh hai” và “anh ba” thì sao?!
Ngay cả Thẩm Sơ cũng quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, trong đầu nghĩ: Trước khi mình về, Tạ Thời Minh từ khi nào bắt đầu gọi Thẩm Sóc là “anh cả” vậy? Hình như trước kia không gọi sớm như thế mà? Sao lần này lại gọi nhanh thế?!
Hơn nữa lại không phải kiểu gọi “anh cả” vì phép lịch sự, mà như kiểu “thật sự công nhận” vậy.
Là có gì đó thay đổi sao?
…
Đến thứ Hai, mẫu giáo náo nhiệt bất thường.
Vì hôm nay có hoạt động, nên hầu hết thời gian họ không phải làm việc gì “nghiêm túc”, chủ yếu là chơi, hoặc có thể nói là học và thu nhận kiến thức trong lúc chơi, nói chung là từ lúc bước vào trường đã cảm nhận được bầu không khí sôi động, rộn ràng.
Địa điểm đã được bày biện xong, học sinh tiểu học sẽ đến muộn hơn một chút.
Bọn trẻ mẫu giáo chủ yếu phụ trách gắt rau, rửa rau v.v., còn cắt rau thì phải nhờ người lớn giúp.
Nói thật thì Nam Hoành đúng là “giàu không nhân tính”!
Ngoài bí đỏ, cà rốt, khoai lang, dưa chuột, rau xanh và mấy loại rau củ mà chó mèo cũng ăn được, thứ được chuẩn bị nhiều hơn rau lại là các loại thịt, ví dụ như ức gà, thịt vịt, thịt bò v.v… thậm chí còn có trái cây!
Thẩm Sơ cảm thấy, tuy nhìn bề ngoài thì Tạ Thời Minh không có biểu hiện gì, nhưng hình như vừa rửa rau vừa đang hoài nghi cuộc sống thì phải.
Cũng phải thôi.
Nói thật thì chỉ ở Nam Hoành mới có chuyện như vậy, chứ những món đồ chuẩn bị cho chó mèo ăn thế này mà đem ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta chửi chết — bởi vì đồ ăn này còn ngon hơn đồ ăn cho người ấy chứ.
Thẩm Sơ đưa tay xoa đầu Tạ Thời Minh, thấy tròn, bèn vỗ một cái.
Vỗ xong liền ngẩng đầu lên nhìn ông nội đang đứng cạnh, để thể hiện sự bất mãn, cậu bé cố tình nhíu đôi lông mày nhỏ xíu lại, rồi chìa ngón tay mũm mĩm chỉ về phía quản gia Chu đang làm việc đằng kia — ông xem người ta kìa!
Thẩm Tùng Quốc cũng nhíu mày, trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó: “Nếu trong đống rau này có sâu thì sao…”
Nhóc mập không nói nên lời, lại chỉ về phía một giỏ rau to tướng bên cạnh —
“Tuy gọi chung là rau, nhưng rau xanh thì ít lắm ạ!”
Nhà họ Thẩm là gia tộc lâu đời, ông nội của cậu lúc còn trẻ cũng là một thiếu gia mà, ôi chao.
Thẩm Sơ lắc đầu bất lực, vừa định nghĩ xem có nên tìm việc khác cho ông nội làm không, thì chợt nghe bên cạnh có một trận xôn xao, quay đầu nhìn thì ra là phụ huynh lớp bên cạnh đến.
Nhìn cách ăn mặc thì chẳng khác nào đang chuẩn bị tham gia một sự kiện thảm đỏ.
Sau đó, Tề Nguyên Tư — rốt cuộc cũng quay lại mẫu giáo — liền chạy ào qua hét thật to một câu: “Mẹ ơi!”
À, là mẹ của Tề Nguyên Tư à?
Thảo nào ăn mặc như ngôi sao.
Người ta đúng là ngôi sao mà.
Tên là gì ấy nhỉ?
Thẩm Sơ xoa cằm, dựng tai lên lắng nghe tiếng bàn tán xung quanh, cuối cùng cũng bắt được cái tên ấy —
À nhớ ra rồi, tên là Chung Uyển.
Cô này với Tô Lạc Duyệt xuất đạo gần như cùng thời, diện mạo phong cách na ná nhau, con đường phát triển cũng giống giống, nhưng phương diện nào cũng kém hơn một chút. Sau nghe nói Tô Lạc Duyệt gả vào hào môn, chưa bao lâu thì Chung Uyển cũng gả vào hào môn…
Điểm khác biệt duy nhất là: Tô Lạc Duyệt từng rút khỏi showbiz 5 năm, còn Chung Uyển thì chưa từng rời giới. Đáng tiếc là sau khi Tô Lạc Duyệt tái xuất, lại tham gia cùng một chương trình giải trí với cô ta, độ nổi tiếng lại vượt mặt cô ta.
Thế nên từ trước tới nay, nhắc đến Tô Lạc Duyệt thì kiểu gì cũng kéo theo Chung Uyển, mà nói đến Chung Uyển thì chắc chắn cũng nhắc đến Tô Lạc Duyệt.
Hai người này đúng là “kỳ phùng địch thủ”.
Thẩm Sơ thầm nghĩ, may mà mẹ cậu không đến, chứ không thì nếu hai người này mà gặp nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
“Anh hai, anh không vui thì liền bắt nạt em!”
Thẩm Dật khựng lại: “Em làm sao biết anh không vui?”
Vừa dứt lời, anh ta nghiêng đầu —
“Anh đâu có không vui!”
Ở phía sau, Thẩm Tùy giơ hai tay bắt chéo trước ngực thành một dấu “X” to đùng, ra hiệu — tin anh ấy cái quỷ.
Nhưng Thẩm Dật cứ cứng miệng nói mình không buồn bực gì cả, cũng không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này, nếu không thì chỉ cần có dấu hiệu là sẽ nhào tới véo mặt tròn của Thẩm Sơ, khiến cho Tạ Thời Minh cũng không có biện pháp để tự kỷ.
“À đúng rồi, hoạt động hôm thứ Hai ấy, học sinh tiểu học cũng tới giúp, hai anh có đến chỗ em không?”
Thẩm Sơ lại gọi với theo Thẩm Sóc vừa bước ra khỏi thư phòng: “Còn anh cả nữa, học sinh cấp hai không thể đến sao?”
Thẩm Dật khoanh tay lại, đúng là bên tiểu học có thông báo chuyện này, nhưng ai mà biết đến lúc đó sắp xếp sẽ thế nào, hơn nữa việc bọn họ cần làm cũng khác nhau, chia việc khác nhau, chắc gì đã gặp nhau?
“Em còn muốn gọi cả anh cả, dù anh cả có thể đến, nhưng em không sợ ông nội mắng à?”
Anh cả là học sinh cấp hai đấy! Mà quan trọng nhất là gì?
Đương nhiên là học tập rồi!
Hơn nữa hôm đó ông nội cũng đến... tuy hiện tại ông nội đã nới lỏng sự “quản lý” với bọn họ, quy củ ở nhà cũ cũng thay đổi khá nhiều, nhìn chung là khiến bọn họ nhẹ nhõm hơn, nhưng yêu cầu ở một số phương diện vẫn không có gì thay đổi.
Ví dụ như học tập, nghiêm khắc rèn luyện bản thân v.v…
Tóm lại là thả lỏng thì được, nhưng buông thả thì không, giải trí có thể, nhưng không thể lơ là chuyện học hành, mà muốn giải trí thì càng phải hiểu rõ là phải làm xong việc của mình trước, chứ không thể vì muốn chơi mà lỡ dở việc khác.
Thế nên dù cấp hai học không quá căng, nhưng cũng chẳng nhàn rỗi gì, thời gian chẳng dư dả bao nhiêu, làm sao anh cả có thể đến được, thằng nhóc mập này hỏi bằng thừa.
Quả nhiên thấy Thẩm Sóc xoa đầu tròn của Thẩm Sơ rồi nói: “Không có thời gian.”
“Nhưng có thể lén đến.”
Cạch…
Thẩm Dật há hốc miệng, gì vậy? Anh ta vừa nghe thấy gì?!
Anh cả mà cũng nói là “lén đến”?!
“Vậy anh cả có thể đến vào giờ nghỉ giữa tiết.”
Lúc này Tạ Thời Minh cũng mở miệng: “Hình như cấp hai có tiết nghỉ 20 phút, khoảng thời gian đó khá dài.”
Chiếc cằm đã rơi xuống đất của Thẩm Dật còn chưa kịp gắn lại, lại tiếp tục rơi rớt từng mảnh —
Gì cơ? Anh ta vừa nghe thấy gì?!
A Minh gọi “anh cả”?!
Từ bao giờ vậy? Thế còn “anh hai” và “anh ba” thì sao?!
Ngay cả Thẩm Sơ cũng quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, trong đầu nghĩ: Trước khi mình về, Tạ Thời Minh từ khi nào bắt đầu gọi Thẩm Sóc là “anh cả” vậy? Hình như trước kia không gọi sớm như thế mà? Sao lần này lại gọi nhanh thế?!
Hơn nữa lại không phải kiểu gọi “anh cả” vì phép lịch sự, mà như kiểu “thật sự công nhận” vậy.
Là có gì đó thay đổi sao?
…
Đến thứ Hai, mẫu giáo náo nhiệt bất thường.
Vì hôm nay có hoạt động, nên hầu hết thời gian họ không phải làm việc gì “nghiêm túc”, chủ yếu là chơi, hoặc có thể nói là học và thu nhận kiến thức trong lúc chơi, nói chung là từ lúc bước vào trường đã cảm nhận được bầu không khí sôi động, rộn ràng.
Địa điểm đã được bày biện xong, học sinh tiểu học sẽ đến muộn hơn một chút.
Bọn trẻ mẫu giáo chủ yếu phụ trách gắt rau, rửa rau v.v., còn cắt rau thì phải nhờ người lớn giúp.
Nói thật thì Nam Hoành đúng là “giàu không nhân tính”!
Ngoài bí đỏ, cà rốt, khoai lang, dưa chuột, rau xanh và mấy loại rau củ mà chó mèo cũng ăn được, thứ được chuẩn bị nhiều hơn rau lại là các loại thịt, ví dụ như ức gà, thịt vịt, thịt bò v.v… thậm chí còn có trái cây!
Thẩm Sơ cảm thấy, tuy nhìn bề ngoài thì Tạ Thời Minh không có biểu hiện gì, nhưng hình như vừa rửa rau vừa đang hoài nghi cuộc sống thì phải.
Cũng phải thôi.
Nói thật thì chỉ ở Nam Hoành mới có chuyện như vậy, chứ những món đồ chuẩn bị cho chó mèo ăn thế này mà đem ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta chửi chết — bởi vì đồ ăn này còn ngon hơn đồ ăn cho người ấy chứ.
Thẩm Sơ đưa tay xoa đầu Tạ Thời Minh, thấy tròn, bèn vỗ một cái.
Vỗ xong liền ngẩng đầu lên nhìn ông nội đang đứng cạnh, để thể hiện sự bất mãn, cậu bé cố tình nhíu đôi lông mày nhỏ xíu lại, rồi chìa ngón tay mũm mĩm chỉ về phía quản gia Chu đang làm việc đằng kia — ông xem người ta kìa!
Thẩm Tùng Quốc cũng nhíu mày, trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó: “Nếu trong đống rau này có sâu thì sao…”
Nhóc mập không nói nên lời, lại chỉ về phía một giỏ rau to tướng bên cạnh —
“Tuy gọi chung là rau, nhưng rau xanh thì ít lắm ạ!”
Nhà họ Thẩm là gia tộc lâu đời, ông nội của cậu lúc còn trẻ cũng là một thiếu gia mà, ôi chao.
Thẩm Sơ lắc đầu bất lực, vừa định nghĩ xem có nên tìm việc khác cho ông nội làm không, thì chợt nghe bên cạnh có một trận xôn xao, quay đầu nhìn thì ra là phụ huynh lớp bên cạnh đến.
Nhìn cách ăn mặc thì chẳng khác nào đang chuẩn bị tham gia một sự kiện thảm đỏ.
Sau đó, Tề Nguyên Tư — rốt cuộc cũng quay lại mẫu giáo — liền chạy ào qua hét thật to một câu: “Mẹ ơi!”
À, là mẹ của Tề Nguyên Tư à?
Thảo nào ăn mặc như ngôi sao.
Người ta đúng là ngôi sao mà.
Tên là gì ấy nhỉ?
Thẩm Sơ xoa cằm, dựng tai lên lắng nghe tiếng bàn tán xung quanh, cuối cùng cũng bắt được cái tên ấy —
À nhớ ra rồi, tên là Chung Uyển.
Cô này với Tô Lạc Duyệt xuất đạo gần như cùng thời, diện mạo phong cách na ná nhau, con đường phát triển cũng giống giống, nhưng phương diện nào cũng kém hơn một chút. Sau nghe nói Tô Lạc Duyệt gả vào hào môn, chưa bao lâu thì Chung Uyển cũng gả vào hào môn…
Điểm khác biệt duy nhất là: Tô Lạc Duyệt từng rút khỏi showbiz 5 năm, còn Chung Uyển thì chưa từng rời giới. Đáng tiếc là sau khi Tô Lạc Duyệt tái xuất, lại tham gia cùng một chương trình giải trí với cô ta, độ nổi tiếng lại vượt mặt cô ta.
Thế nên từ trước tới nay, nhắc đến Tô Lạc Duyệt thì kiểu gì cũng kéo theo Chung Uyển, mà nói đến Chung Uyển thì chắc chắn cũng nhắc đến Tô Lạc Duyệt.
Hai người này đúng là “kỳ phùng địch thủ”.
Thẩm Sơ thầm nghĩ, may mà mẹ cậu không đến, chứ không thì nếu hai người này mà gặp nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 49
10.0/10 từ 22 lượt.