Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 48
73@-
“Cô giáo Tiểu Hoa bảo thứ Hai tuần sau sẽ có hoạt động từ thiện, bọn cháu sẽ cùng nhau nấu ăn, còn phụ huynh thì giúp một tay, nấu xong sẽ đem phần ăn đó tặng cho mấy bé chó mèo bị bỏ rơi. Cháu muốn ông nội đi cùng, ông nội, có được không ạ?”
Thẩm Tùng Quốc sững người: “Nấu ăn rồi tặng cho chó mèo?”
“Vâng ạ, đều là món mà mấy bạn chó mèo ăn được thôi. Cô Tiểu Hoa bảo dễ làm lắm, chỉ thế này thế này, cô còn bảo dạo này có nhiều người bỏ rơi thú cưng lắm, nên muốn bọn cháu trải nghiệm thử việc chăm sóc động vật khổ cực như thế nào.”
“Ông nội đi nha đi nha!”
Thẩm Tùng Quốc còn chưa kịp lên tiếng, thì giọng Thẩm Minh Châu đã nhanh chóng chen vào để tạo cảm giác tồn tại——
“Bé cưng, sao không mời ba đi cùng?”
Giọng còn hơi chua chua.
Thẩm Sơ chớp chớp mắt: “Nhưng ba à, lúc nãy ba bảo con mặc áo sơ mi của ba trông giống như mặc váy, nên con muốn nhìn ba mặc váy thử xem, ba mặc váy cho con xem được không?”
Thẩm Minh Châu: “…”
Lúc nãy đúng là không nên mở miệng mà!
A a a!
Thẩm Sơ nói xong, lại đưa mắt nhìn về phía ông nội, Thẩm Tùng Quốc còn chưa kịp nghĩ xem vụ con trai bị bắt mặc đồ nữ phải giải thích như thế nào thì đã vội vàng gật đầu đồng ý với yêu cầu vừa rồi của Thẩm Sơ, gật nhanh đến mức như sợ nhóc mập đổi ý.
Mà không chỉ đồng ý nhanh, lúc này trong ngực ông còn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Như thể có một con mèo nhỏ đang cọ cọ, lăn lộn, không cọ ai khác, chỉ cọ mình ông, khiến Thẩm Tùng Quốc suýt thì muốn gọi con trai qua xem thử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, chắc giờ thằng con cũng chẳng nghe lọt tai.
Nạn nhân đầu tiên đã xuất hiện.
Những người còn lại, ngoài Thẩm Tùng Quốc và Tô Lạc Duyệt, thì Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều đang nhìn chằm chằm Thẩm Sơ.
Cậu nhóc mũm mĩm ho nhẹ một tiếng, lấy giọng, rồi mới tiếp tục mở miệng——
“Còn mấy người còn lại…”
Mọi người căng thẳng: “Sao cơ?”
Thẩm Sơ kéo dài giọng: “Thì, cái đó… con chưa nghĩ ra, để bao giờ còn nghĩ ra rồi nói tiếp nhé.”
Biết là đang treo ngược ruột gan người ta, Thẩm Sơ nói xong còn tặng kèm thêm một tiếng——“Hi hi.”
Thật là cợt nhả
Đến cả Tô Lạc Duyệt cũng thấy đứa nhỏ này chắc cũng đến lúc phải “dạy dỗ” một trận rồi.
Thật ra thì Thẩm Sơ cũng không định làm khó ai, trừ chuyện nói với ông nội ra, còn lại đều là chọc mọi người chơi thôi, huống hồ con cá cuối cùng là nhờ Thẩm Dật giúp bắt được, còn có Thẩm Tùy, hình như cũng nhờ anh ba giúp đỡ?
Nên Thẩm Sơ cũng không định làm khó mấy anh.
Ai, ai biểu cậu tốt bụng như vậy chứ.
Nhưng mà chưa cần nói vội, cũng đâu gấp, hề hề.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Ngay bên cạnh cậu có một cái ghế trẻ con, rõ ràng là Tạ Thời Minh rồi.
Cậu nhóc mũm mĩm quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu——
Làm gì đó?
Rồi cảm thấy Tạ Thời Minh hình như đang lấy can đảm gì đó.
Hồi lâu mới do dự mở miệng: “Em gọi anh là anh…”
Thẩm Sơ chớp chớp mắt, đúng vậy, hồi mới về là muốn chọc hắn một chút nên gọi, rồi quen luôn.
Sao thế nhỉ?
“Vậy anh… anh…”
Trời ơi!
Chưa từng thấy Tạ Thời Minh nói lắp như vậy luôn, rốt cuộc định nói gì thế?
Thẩm Sơ vừa định giơ tay gõ trán Tạ Thời Mình một cái thì nghe Tạ Thời Minh cuối cùng cũng nói tiếp——
“Em là… em trai anh, vậy anh nên gọi em là… Bé cưng? Hay là Sơ——”
“Hả?!!”
Tạ Thời Minh còn chưa nói hết câu, đã thấy Thẩm Sơ phản ứng cực mạnh, trợn tròn mắt, còn dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, trông như thể “trời sập đất nứt” mà nhìn hắn——
“Trời đất linh thiêng ơi, Tạ Thời Minh, anh vừa gọi em là gì cơ?!!”
Tạ Thời Minh: “…”
Ngoài tài xế đang lái xe, tất cả mọi người trên xe bảo mẫu đều quay đầu nhìn——
Làm gì vậy?
Nhóc mập bị chập mạch hay phát điên rồi?
Ai hiểu nổi tâm trạng của Thẩm Sơ bây giờ chứ!
Tạ Thời Minh! Vậy mà lại gọi cậu là bé cưng?!
Trời ạ!
Thế giới này phát điên, hay là chính cậu phát điên rồi?!
---
——Mẹ tui đã! Ba ngày! Không đánh tui ~
——Tạ Thời Minh đã! Nửa tiếng! Không thèm để ý tới tui~
Thẩm Sơ vênh mặt nhỏ lên chạy theo Tạ Thời Minh nói luyên thuyên, nhưng Tạ Thời Minh chỉ “ừ ừ à à”, chẳng mở miệng nói gì khác, trông như rơi vào trạng thái tự kỷ, còn trầm mặc hơn mọi khi nữa.
Ai mà ngờ Tạ Thời Minh cũng đột nhiên muốn gọi tên thân mật của cậu…
Còn vừa mở miệng đã là “bé cưng” nữa chứ…
Hù chết cậu rồi!
Với lại, từ sau khi trở về, đôi lúc Thẩm Sơ vẫn còn phân biệt không rõ Tạ Thời Mình quá khứ và hiện tại.
Ai bảo Tạ Thì Minh từ bé đến lớn luôn là kiểu ít nói, đột nhiên nói mấy lời kiểu đó, khác gì đầu bị lừa đá chứ, nhất là còn nói với cậu nữa…
Thẩm Sơ không nhào đến véo mặt hỏi có bị k*ch th*ch gì không, đã là tốt lắm rồi.
Mà nói mới nhớ, Tạ Thời Minh sao lại đột nhiên muốn gọi tên thân mật của cậu chứ?
Không phải thật sự bị k*ch th*ch gì đấy chứ?
“Anh ơi, anh nhìn em cái đi, anh muốn gọi em là gì cũng được mà.”
Thẩm Sơ ôm mặt tròn nhỏ, nghiêng đầu lại gần Tạ Thời Minh, mặt cười tít mắt: “Anh à, có phải anh thật sự rất thích em không, ui da, thích em thì nói thẳng ra đi, chuyện bình thường thôi mà, dù sao em cũng người gặp người thích, hoa thấy hoa nở~”
“Anh thấy em là mặt dày vô liêm sỉ thì có.”
Thẩm Dật vừa tắm xong đi ra, liền véo lấy má bánh bao của Thẩm Sơ, cái mặt mũm mĩm bị véo đến mức biến dạng.
“Ái da!”
Thẩm Sơ tức giận đấm Thẩm Dật.
Nhưng cú đấm của nhóc mập không có tí lực nào, lại toàn bị Thẩm Dật né được, không những né được mà còn chê cậu là nhóc mập hình quả trứng, chẳng linh hoạt chút nào, khiến Thẩm Sơ tức muốn bốc khói.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
“Cô giáo Tiểu Hoa bảo thứ Hai tuần sau sẽ có hoạt động từ thiện, bọn cháu sẽ cùng nhau nấu ăn, còn phụ huynh thì giúp một tay, nấu xong sẽ đem phần ăn đó tặng cho mấy bé chó mèo bị bỏ rơi. Cháu muốn ông nội đi cùng, ông nội, có được không ạ?”
Thẩm Tùng Quốc sững người: “Nấu ăn rồi tặng cho chó mèo?”
“Vâng ạ, đều là món mà mấy bạn chó mèo ăn được thôi. Cô Tiểu Hoa bảo dễ làm lắm, chỉ thế này thế này, cô còn bảo dạo này có nhiều người bỏ rơi thú cưng lắm, nên muốn bọn cháu trải nghiệm thử việc chăm sóc động vật khổ cực như thế nào.”
“Ông nội đi nha đi nha!”
Thẩm Tùng Quốc còn chưa kịp lên tiếng, thì giọng Thẩm Minh Châu đã nhanh chóng chen vào để tạo cảm giác tồn tại——
“Bé cưng, sao không mời ba đi cùng?”
Giọng còn hơi chua chua.
Thẩm Sơ chớp chớp mắt: “Nhưng ba à, lúc nãy ba bảo con mặc áo sơ mi của ba trông giống như mặc váy, nên con muốn nhìn ba mặc váy thử xem, ba mặc váy cho con xem được không?”
Thẩm Minh Châu: “…”
Lúc nãy đúng là không nên mở miệng mà!
A a a!
Thẩm Sơ nói xong, lại đưa mắt nhìn về phía ông nội, Thẩm Tùng Quốc còn chưa kịp nghĩ xem vụ con trai bị bắt mặc đồ nữ phải giải thích như thế nào thì đã vội vàng gật đầu đồng ý với yêu cầu vừa rồi của Thẩm Sơ, gật nhanh đến mức như sợ nhóc mập đổi ý.
Mà không chỉ đồng ý nhanh, lúc này trong ngực ông còn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Như thể có một con mèo nhỏ đang cọ cọ, lăn lộn, không cọ ai khác, chỉ cọ mình ông, khiến Thẩm Tùng Quốc suýt thì muốn gọi con trai qua xem thử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, chắc giờ thằng con cũng chẳng nghe lọt tai.
Nạn nhân đầu tiên đã xuất hiện.
Những người còn lại, ngoài Thẩm Tùng Quốc và Tô Lạc Duyệt, thì Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều đang nhìn chằm chằm Thẩm Sơ.
Cậu nhóc mũm mĩm ho nhẹ một tiếng, lấy giọng, rồi mới tiếp tục mở miệng——
“Còn mấy người còn lại…”
Mọi người căng thẳng: “Sao cơ?”
Thẩm Sơ kéo dài giọng: “Thì, cái đó… con chưa nghĩ ra, để bao giờ còn nghĩ ra rồi nói tiếp nhé.”
Biết là đang treo ngược ruột gan người ta, Thẩm Sơ nói xong còn tặng kèm thêm một tiếng——“Hi hi.”
Thật là cợt nhả
Đến cả Tô Lạc Duyệt cũng thấy đứa nhỏ này chắc cũng đến lúc phải “dạy dỗ” một trận rồi.
Thật ra thì Thẩm Sơ cũng không định làm khó ai, trừ chuyện nói với ông nội ra, còn lại đều là chọc mọi người chơi thôi, huống hồ con cá cuối cùng là nhờ Thẩm Dật giúp bắt được, còn có Thẩm Tùy, hình như cũng nhờ anh ba giúp đỡ?
Nên Thẩm Sơ cũng không định làm khó mấy anh.
Ai, ai biểu cậu tốt bụng như vậy chứ.
Nhưng mà chưa cần nói vội, cũng đâu gấp, hề hề.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Ngay bên cạnh cậu có một cái ghế trẻ con, rõ ràng là Tạ Thời Minh rồi.
Cậu nhóc mũm mĩm quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu——
Làm gì đó?
Rồi cảm thấy Tạ Thời Minh hình như đang lấy can đảm gì đó.
Hồi lâu mới do dự mở miệng: “Em gọi anh là anh…”
Thẩm Sơ chớp chớp mắt, đúng vậy, hồi mới về là muốn chọc hắn một chút nên gọi, rồi quen luôn.
Sao thế nhỉ?
“Vậy anh… anh…”
Trời ơi!
Chưa từng thấy Tạ Thời Minh nói lắp như vậy luôn, rốt cuộc định nói gì thế?
Thẩm Sơ vừa định giơ tay gõ trán Tạ Thời Mình một cái thì nghe Tạ Thời Minh cuối cùng cũng nói tiếp——
“Em là… em trai anh, vậy anh nên gọi em là… Bé cưng? Hay là Sơ——”
“Hả?!!”
Tạ Thời Minh còn chưa nói hết câu, đã thấy Thẩm Sơ phản ứng cực mạnh, trợn tròn mắt, còn dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, trông như thể “trời sập đất nứt” mà nhìn hắn——
“Trời đất linh thiêng ơi, Tạ Thời Minh, anh vừa gọi em là gì cơ?!!”
Tạ Thời Minh: “…”
Ngoài tài xế đang lái xe, tất cả mọi người trên xe bảo mẫu đều quay đầu nhìn——
Làm gì vậy?
Nhóc mập bị chập mạch hay phát điên rồi?
Ai hiểu nổi tâm trạng của Thẩm Sơ bây giờ chứ!
Tạ Thời Minh! Vậy mà lại gọi cậu là bé cưng?!
Trời ạ!
Thế giới này phát điên, hay là chính cậu phát điên rồi?!
---
——Mẹ tui đã! Ba ngày! Không đánh tui ~
——Tạ Thời Minh đã! Nửa tiếng! Không thèm để ý tới tui~
Thẩm Sơ vênh mặt nhỏ lên chạy theo Tạ Thời Minh nói luyên thuyên, nhưng Tạ Thời Minh chỉ “ừ ừ à à”, chẳng mở miệng nói gì khác, trông như rơi vào trạng thái tự kỷ, còn trầm mặc hơn mọi khi nữa.
Ai mà ngờ Tạ Thời Minh cũng đột nhiên muốn gọi tên thân mật của cậu…
Còn vừa mở miệng đã là “bé cưng” nữa chứ…
Hù chết cậu rồi!
Với lại, từ sau khi trở về, đôi lúc Thẩm Sơ vẫn còn phân biệt không rõ Tạ Thời Mình quá khứ và hiện tại.
Ai bảo Tạ Thì Minh từ bé đến lớn luôn là kiểu ít nói, đột nhiên nói mấy lời kiểu đó, khác gì đầu bị lừa đá chứ, nhất là còn nói với cậu nữa…
Thẩm Sơ không nhào đến véo mặt hỏi có bị k*ch th*ch gì không, đã là tốt lắm rồi.
Mà nói mới nhớ, Tạ Thời Minh sao lại đột nhiên muốn gọi tên thân mật của cậu chứ?
Không phải thật sự bị k*ch th*ch gì đấy chứ?
“Anh ơi, anh nhìn em cái đi, anh muốn gọi em là gì cũng được mà.”
Thẩm Sơ ôm mặt tròn nhỏ, nghiêng đầu lại gần Tạ Thời Minh, mặt cười tít mắt: “Anh à, có phải anh thật sự rất thích em không, ui da, thích em thì nói thẳng ra đi, chuyện bình thường thôi mà, dù sao em cũng người gặp người thích, hoa thấy hoa nở~”
“Anh thấy em là mặt dày vô liêm sỉ thì có.”
Thẩm Dật vừa tắm xong đi ra, liền véo lấy má bánh bao của Thẩm Sơ, cái mặt mũm mĩm bị véo đến mức biến dạng.
“Ái da!”
Thẩm Sơ tức giận đấm Thẩm Dật.
Nhưng cú đấm của nhóc mập không có tí lực nào, lại toàn bị Thẩm Dật né được, không những né được mà còn chê cậu là nhóc mập hình quả trứng, chẳng linh hoạt chút nào, khiến Thẩm Sơ tức muốn bốc khói.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 48
10.0/10 từ 22 lượt.