Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 41
57@-
Hình như cậu thậm chí còn chưa nghĩ kỹ, đã lập tức đặt Tạ Thời Minh vào phe đối lập với mình.
Mà khi Tạ Thời Minh chưa ra tay xử lý một nhà Chúc Phương Trân, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Tạ Tuấn Trạch và mình là “một phe”, cả hai giống nhau—đều ăn nhờ ở đậu, đều nỗ lực hết sức để chứng minh bản thân mình không thua kém ai…
Ít nhất thì Tạ Tuấn Trạch vẫn luôn khiến cậu cho rằng như vậy—
Cậu ta nói mình hiểu cảm giác đó, chỉ cần địa vị thay đổi trong một sớm một chiều, tình cảnh trở nên khó xử, nếu muốn thay đổi hiện trạng thì chỉ có thể khiến bản thân ngày càng ưu tú, phải chứng minh rằng mình không thua kém ai, có vậy mới được người khác công nhận.
Tạ Tuấn Trạch còn nói, Thẩm Sơ và cậu ta giống nhau.
Cả hai đều nên phân rõ quan hệ với Tạ Thời Minh.
—Bởi vì nếu không có sự xuất hiện của Tạ Thời Minh, cuộc sống của Thẩm Sơ cũng sẽ không bị xáo trộn đến vậy, những điều tốt đẹp vốn có đều tan vỡ… Mà cuộc sống của cậu ta cũng vậy, vì Tạ Thời Minh mà trở nên chẳng ra gì.
Cậu ta nguyện ý làm bạn với Thẩm Sơ, họ có thể cùng nhau cố gắng.
Chưa nói đến chuyện khác, ít nhất có vài câu thật sự đã chạm vào lòng Thẩm Sơ.
Khi đó cậu đang trong thời kỳ hoang mang, cũng không biết nên nói với ai, mà đúng lúc đó lại có người sẵn sàng đưa tay ra, chẳng lẽ lại không nắm lấy? Huống chi Tạ Tuấn Trạch đúng là đã thể hiện được “thiện ý”.
Nhưng giờ nghĩ lại, cậu đúng là đồ ngốc!
Cậu ta rõ ràng vì tiếp cận Tạ Thời Minh không thành, nên mới quay sang tìm cách lôi kéo cậu!
Bởi vì Tạ Thời Minh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cậu ta và Chúc Phương Trân lấy một cái, nên Tạ Tuấn Trạch mới muốn lôi kéo cậu vào “mặt trận thống nhất”, chắc là thấy cậu vẫn được Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu yêu thương, nên muốn tìm người có thể nói giúp đôi lời.
Vậy nên Thẩm Sơ thấy rõ rồi.
Tính ra thì, sau lưng cậu, Tạ Tuấn Trạch không ít lần giở trò với Tạ Thời Minh.
Nghĩ lại, không cần Chúc Phương Trân yêu cầu, có lẽ ngay từ đầu Tạ Tuấn Trạch đã không muốn tiếp cận hay có quan hệ tốt với Tạ Thời Minh, vì cậu ta vốn dĩ không thể nhìn thấy Tạ Thời Minh sống tốt, cho nên khi tìm đến cậu mới có thể “chân thành” như thế.
Chỉ có cậu là ngốc nghếch, bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền…
Giờ lại như thế nữa—
Lịch sử sắp lặp lại!
Khi Tạ Tuấn Trạch định mở miệng nói tiếp, Thẩm Sơ lập tức đưa bàn tay mũm mĩm ra—
“Khoan đã!”
“Để tôi nói!”
Tạ Tuấn Trạch: “...?”
“Có phải cậu định nói, chính sự xuất hiện của Tạ Thời Minh đã cướp đi cuộc sống ban đầu của tôi?”
“Có phải cậu nghĩ, tôi cũng nên giống cậu, nên hận Tạ Thời Minh, nếu không có anh ấy, thì giờ tôi vẫn là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm, chứ không phải sống như bây giờ, ăn nhờ ở đậu?”
“Tôi...”
Tạ Tuấn Trạch trợn mắt, hoàn toàn không ngờ lời mình định nói lại bị Thẩm Sơ nói trước?!
Tạ Thời Minh cũng nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Sơ, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Sơ thở dài, lại nói tiếp: “Cậu có phải còn muốn nói, mẹ ruột của tôi—người thân thật sự của tôi—chết là do Tạ Thời Minh hại? Nên tôi không nên đứng về phía anh ấy, không nên nói giúp anh ấy…”
“Chẳng lẽ không đúng sao?!”
Tạ Tuấn Trạch chỉ tay về phía Tạ Thời Minh, như thể cuối cùng cũng nắm được “vũ khí” phản công—
“Người nào ở gần cậu ta cũng lần lượt gặp chuyện, cậu ta không phải sao chổi thì là gì?!”
“Vậy chẳng phải sao chổi và tai họa là tôi sao?”
“Cái gì?”
Thẩm Sơ nghiêng đầu, giọng nói không rõ là cảm xúc gì—
“Người mà mẹ tôi sinh ra là tôi, trước khi tôi chào đời, ông bà ngoại đã gặp tai nạn xe rồi mất, sau đó, mẹ ruột tôi vì đau khổ mà nhầm lẫn ôm nhầm con, dẫn đến sức khỏe suy kiệt rồi qua đời trong tiếc nuối…”
“Vậy chẳng phải sao chổi và tai họa là tôi sao?”
Tạ Tuấn Trạch há miệng, ngẩn người: “Cái đó...”
“Vậy nên cậu nói Tạ Thời Minh, chính là đang nói tôi.”
Thẩm Sơ nhìn thẳng vào Tạ Tuấn Trạch: “Thế thì… tôi giống cậu điều gì?”
Không hiểu sao, khi đối diện ánh mắt đó của Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch bất chợt lùi lại một bước.
Cậu ta vốn tưởng rằng so với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ chẳng đáng là gì, chỉ cần nói vài câu là lôi kéo được, nhưng bây giờ nhìn lại, lại có cảm giác bị Thẩm Sơ nhìn thấu, một cảm giác khiến cậu ta hoảng loạn không rõ lý do.
“Đừng có mà nghĩ đến chuyện chia rẽ người khác, hay mưu mô nào khác.”
Cái đầu nhỏ của Thẩm Sơ lại nghiêng sang một bên, đột nhiên đổi sang giọng điệu ngây thơ vô tội: “Cậu đoán xem, nếu tôi đi khóc lóc với ba mẹ tôi một trận, thì cuộc sống hiện tại của cậu và mẹ cậu có thay đổi gì không nhỉ?”
“Cậu có biết những lời cậu đang nói, tụi tôi có thể đi méc không?”
“Cậu… cậu…”
Tạ Tuấn Trạch trợn mắt không nói được lời nào, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy đứa bé trước mắt mình, dù thấp hơn nửa cái đầu, lại khiến cậu ta thấy sợ hãi, cảm giác hoảng loạn càng thêm rõ rệt…
Cuối cùng chỉ thốt được một câu—
“Các cậu không có bằng chứng!”
Đây là chuyện cần bằng chứng à?
Thẩm Sơ âm thầm bĩu môi, chắc Tạ Tuấn Trạch vẫn chưa hiểu ra rằng—việc bọn họ vẫn còn có thể ở lại nhà họ Thẩm, không phải vì chưa để lộ ý đồ gì, mà là vì giờ vẫn còn đang ở “đầu ngọn gió”, có dư luận gì ảnh hưởng đến Tạ Thời Minh thì sẽ không tốt.
Nếu không phải vì chuyện đó, thì Chúc Phương Trân sao lại có thể lợi dụng cơ hội này để đưa cậu ta vào Nam Hoành?.
Hơn nữa bà ta cũng khá khôn ngoan, biết “ an phận thủ thường”, không gây chuyện khác, nên vì Tạ Thời Minh, Tô Lạc Duyệt nhẫn nhịn được thì cứ nhẫn, mấy chuyện vặt ấy chẳng đáng nói, giống như đuổi ruồi vậy, cùng lắm chỉ là phiền phức một chút.
Chỉ sợ lòng người tham lam không đáy, hy vọng bọn họ sẽ luôn “an phận thủ thường”.
Thẩm Sơ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì cảm nhận được Tạ Thời Minh nắm lấy tay mình, nhưng hắn không nhìn cậu, mà quay sang nhìn Tạ Tuấn Trạch, gương mặt nhỏ nhắn không rõ cảm xúc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, rõ ràng từng chữ—
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Hình như cậu thậm chí còn chưa nghĩ kỹ, đã lập tức đặt Tạ Thời Minh vào phe đối lập với mình.
Mà khi Tạ Thời Minh chưa ra tay xử lý một nhà Chúc Phương Trân, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Tạ Tuấn Trạch và mình là “một phe”, cả hai giống nhau—đều ăn nhờ ở đậu, đều nỗ lực hết sức để chứng minh bản thân mình không thua kém ai…
Ít nhất thì Tạ Tuấn Trạch vẫn luôn khiến cậu cho rằng như vậy—
Cậu ta nói mình hiểu cảm giác đó, chỉ cần địa vị thay đổi trong một sớm một chiều, tình cảnh trở nên khó xử, nếu muốn thay đổi hiện trạng thì chỉ có thể khiến bản thân ngày càng ưu tú, phải chứng minh rằng mình không thua kém ai, có vậy mới được người khác công nhận.
Tạ Tuấn Trạch còn nói, Thẩm Sơ và cậu ta giống nhau.
Cả hai đều nên phân rõ quan hệ với Tạ Thời Minh.
—Bởi vì nếu không có sự xuất hiện của Tạ Thời Minh, cuộc sống của Thẩm Sơ cũng sẽ không bị xáo trộn đến vậy, những điều tốt đẹp vốn có đều tan vỡ… Mà cuộc sống của cậu ta cũng vậy, vì Tạ Thời Minh mà trở nên chẳng ra gì.
Cậu ta nguyện ý làm bạn với Thẩm Sơ, họ có thể cùng nhau cố gắng.
Chưa nói đến chuyện khác, ít nhất có vài câu thật sự đã chạm vào lòng Thẩm Sơ.
Khi đó cậu đang trong thời kỳ hoang mang, cũng không biết nên nói với ai, mà đúng lúc đó lại có người sẵn sàng đưa tay ra, chẳng lẽ lại không nắm lấy? Huống chi Tạ Tuấn Trạch đúng là đã thể hiện được “thiện ý”.
Nhưng giờ nghĩ lại, cậu đúng là đồ ngốc!
Cậu ta rõ ràng vì tiếp cận Tạ Thời Minh không thành, nên mới quay sang tìm cách lôi kéo cậu!
Bởi vì Tạ Thời Minh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cậu ta và Chúc Phương Trân lấy một cái, nên Tạ Tuấn Trạch mới muốn lôi kéo cậu vào “mặt trận thống nhất”, chắc là thấy cậu vẫn được Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu yêu thương, nên muốn tìm người có thể nói giúp đôi lời.
Vậy nên Thẩm Sơ thấy rõ rồi.
Tính ra thì, sau lưng cậu, Tạ Tuấn Trạch không ít lần giở trò với Tạ Thời Minh.
Nghĩ lại, không cần Chúc Phương Trân yêu cầu, có lẽ ngay từ đầu Tạ Tuấn Trạch đã không muốn tiếp cận hay có quan hệ tốt với Tạ Thời Minh, vì cậu ta vốn dĩ không thể nhìn thấy Tạ Thời Minh sống tốt, cho nên khi tìm đến cậu mới có thể “chân thành” như thế.
Chỉ có cậu là ngốc nghếch, bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền…
Giờ lại như thế nữa—
Lịch sử sắp lặp lại!
Khi Tạ Tuấn Trạch định mở miệng nói tiếp, Thẩm Sơ lập tức đưa bàn tay mũm mĩm ra—
“Khoan đã!”
“Để tôi nói!”
Tạ Tuấn Trạch: “...?”
“Có phải cậu định nói, chính sự xuất hiện của Tạ Thời Minh đã cướp đi cuộc sống ban đầu của tôi?”
“Có phải cậu nghĩ, tôi cũng nên giống cậu, nên hận Tạ Thời Minh, nếu không có anh ấy, thì giờ tôi vẫn là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm, chứ không phải sống như bây giờ, ăn nhờ ở đậu?”
“Tôi...”
Tạ Tuấn Trạch trợn mắt, hoàn toàn không ngờ lời mình định nói lại bị Thẩm Sơ nói trước?!
Tạ Thời Minh cũng nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Sơ, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Sơ thở dài, lại nói tiếp: “Cậu có phải còn muốn nói, mẹ ruột của tôi—người thân thật sự của tôi—chết là do Tạ Thời Minh hại? Nên tôi không nên đứng về phía anh ấy, không nên nói giúp anh ấy…”
“Chẳng lẽ không đúng sao?!”
Tạ Tuấn Trạch chỉ tay về phía Tạ Thời Minh, như thể cuối cùng cũng nắm được “vũ khí” phản công—
“Người nào ở gần cậu ta cũng lần lượt gặp chuyện, cậu ta không phải sao chổi thì là gì?!”
“Vậy chẳng phải sao chổi và tai họa là tôi sao?”
“Cái gì?”
Thẩm Sơ nghiêng đầu, giọng nói không rõ là cảm xúc gì—
“Người mà mẹ tôi sinh ra là tôi, trước khi tôi chào đời, ông bà ngoại đã gặp tai nạn xe rồi mất, sau đó, mẹ ruột tôi vì đau khổ mà nhầm lẫn ôm nhầm con, dẫn đến sức khỏe suy kiệt rồi qua đời trong tiếc nuối…”
“Vậy chẳng phải sao chổi và tai họa là tôi sao?”
Tạ Tuấn Trạch há miệng, ngẩn người: “Cái đó...”
“Vậy nên cậu nói Tạ Thời Minh, chính là đang nói tôi.”
Thẩm Sơ nhìn thẳng vào Tạ Tuấn Trạch: “Thế thì… tôi giống cậu điều gì?”
Không hiểu sao, khi đối diện ánh mắt đó của Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch bất chợt lùi lại một bước.
Cậu ta vốn tưởng rằng so với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ chẳng đáng là gì, chỉ cần nói vài câu là lôi kéo được, nhưng bây giờ nhìn lại, lại có cảm giác bị Thẩm Sơ nhìn thấu, một cảm giác khiến cậu ta hoảng loạn không rõ lý do.
“Đừng có mà nghĩ đến chuyện chia rẽ người khác, hay mưu mô nào khác.”
Cái đầu nhỏ của Thẩm Sơ lại nghiêng sang một bên, đột nhiên đổi sang giọng điệu ngây thơ vô tội: “Cậu đoán xem, nếu tôi đi khóc lóc với ba mẹ tôi một trận, thì cuộc sống hiện tại của cậu và mẹ cậu có thay đổi gì không nhỉ?”
“Cậu có biết những lời cậu đang nói, tụi tôi có thể đi méc không?”
“Cậu… cậu…”
Tạ Tuấn Trạch trợn mắt không nói được lời nào, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy đứa bé trước mắt mình, dù thấp hơn nửa cái đầu, lại khiến cậu ta thấy sợ hãi, cảm giác hoảng loạn càng thêm rõ rệt…
Cuối cùng chỉ thốt được một câu—
“Các cậu không có bằng chứng!”
Đây là chuyện cần bằng chứng à?
Thẩm Sơ âm thầm bĩu môi, chắc Tạ Tuấn Trạch vẫn chưa hiểu ra rằng—việc bọn họ vẫn còn có thể ở lại nhà họ Thẩm, không phải vì chưa để lộ ý đồ gì, mà là vì giờ vẫn còn đang ở “đầu ngọn gió”, có dư luận gì ảnh hưởng đến Tạ Thời Minh thì sẽ không tốt.
Nếu không phải vì chuyện đó, thì Chúc Phương Trân sao lại có thể lợi dụng cơ hội này để đưa cậu ta vào Nam Hoành?.
Hơn nữa bà ta cũng khá khôn ngoan, biết “ an phận thủ thường”, không gây chuyện khác, nên vì Tạ Thời Minh, Tô Lạc Duyệt nhẫn nhịn được thì cứ nhẫn, mấy chuyện vặt ấy chẳng đáng nói, giống như đuổi ruồi vậy, cùng lắm chỉ là phiền phức một chút.
Chỉ sợ lòng người tham lam không đáy, hy vọng bọn họ sẽ luôn “an phận thủ thường”.
Thẩm Sơ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì cảm nhận được Tạ Thời Minh nắm lấy tay mình, nhưng hắn không nhìn cậu, mà quay sang nhìn Tạ Tuấn Trạch, gương mặt nhỏ nhắn không rõ cảm xúc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, rõ ràng từng chữ—
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 41
10.0/10 từ 22 lượt.