Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 40

62@-

Nhưng nói là không hoạt động cùng nhau, thực ra chỉ là phân họ ra hai khu vực, cố gắng cách xa nhau. Dù sao thời gian điều phối và sắp xếp cũng quá gấp, không thể hoàn toàn tách biệt được, chỉ có thể hạn chế để hai lớp ở cùng một chỗ.


Dù vậy thì cũng tốt, ít nhất không phải nhìn thấy mấy người khiến mình bực bội.


Không biết có phải vì trận hỗn chiến hôm qua hay không mà hôm nay, trong giờ hoạt động ngoài trời, lớp Hoa Hướng Dương 1 lại như bừng bừng khí thế đồng đội. Cả Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều giống như những “anh hùng” dẫn dắt tiểu đội giành được thắng lợi — những vết bầm trên mặt như là huân chương chiến thắng, khiến họ được chào đón và tung hô nhiệt liệt!


Thực ra là bởi trong các lần thi đua lớn nhỏ, dù Tề Nguyên Tư lớp 2 luôn xếp hạng hai sau Thẩm Sơ, nhưng cậu ta luôn không phục, suốt ngày kiếm chuyện gây sự.


Đã thế còn luôn nói lớp 2 mạnh hơn lớp 1, khiến người ta cực kỳ khó chịu!


Không ngờ lần này Tề Nguyên Tư lại đi bắt nạt người lớp họ, mà đánh nhau cũng thua Tạ Thời Minh – “lính mới” của lớp họ!


Thế là bọn trẻ lớp 1 cảm thấy vô cùng hả dạ… Không hổ danh là lớp 1, bây giờ có hẳn hai át chủ bài!


Thẩm Sơ không ngờ chỉ vì một trận đánh nhau mà mình lại được yêu thích đến vậy—


Vốn dĩ, vì vấn đề thân thế, vị trí của Thẩm Sơ ở trường vẫn luôn khá gượng gạo.


Giống như trước kia, cậu luôn không tránh khỏi việc bị người khác bóng gió nói này nói nọ, và chẳng có lý do gì để người khác chủ động thân thiết với cậu. Cho nên sau khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm, số người ở bên cậu cũng ngày càng ít đi…


Dĩ nhiên, không phải chỉ vì vấn đề thân thế.



Còn vì chính cậu đã vạch ra ranh giới, không muốn có quá nhiều liên hệ với Tạ Thời Minh.


Vì lòng tự tôn, nên cậu không cho phép mình cúi đầu…


Và ngoài những lý do đó ra, còn một nguyên nhân khác… Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ sực tỉnh, đang định tìm gì đó, quay đầu lại thì phát hiện—Ơ? Tạ Thời Minh đâu rồi? Sao không thấy nữa!



Vậy Tạ Thời Minh đã đi đâu?


Hắn đến lớp 2, chặn đường Tạ Tuấn Trạch.


“Là cậu đúng không?”


Trong một góc, Tạ Thời Minh chặn Tạ Tuấn Trạch lại, gương mặt âm trầm hiếm thấy.


“Cái gì là tôi?”


Tạ Tuấn Trạch mím môi, lùi lại một bước, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại, vẫn ngẩng cổ lên nhìn Tạ Thời Minh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Làm con nhà giàu rồi, thái độ cũng kiêu ngạo ra phết nhỉ?”


Tạ Thời Minh không để ý đến những lời nói đó, tiến lên một bước, mở miệng hỏi—


“Là cậu nói gì đó với Tề Nguyên Tư đúng không?”



“Nói gì là nói gì…”


“Chính là những lời cậu từng mắng tôi, không thì còn là cái gì?”


Tạ Thời Minh cao hơn Tạ Tuấn Trạch một chút, giờ lại đứng sát như vậy, dù còn nhỏ nhưng lại tỏa ra áp lực đáng gờm—“Nói xấu sau lưng, châm ngòi lý gián, chẳng phải toàn là mấy trò cậu hay làm sao?”


“Cậu tưởng tôi không biết gì à?”


“Trước đây tôi không muốn nói là vì tôi không rảnh quan tâm đến cậu, nhưng giờ cậu nghĩ tôi vẫn sẽ mặc kệ sao?”


“Cậu…”


Tạ Tuấn Trạch trừng mắt, cổ họng như bị nghẹn lại, nhưng vẫn không chịu thua, siết chặt nắm đấm, cao giọng phản bác: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?!”


“Cậu vốn là sao chổi! Là tai họa! Ai gặp cậu là người đó sẽ xui xẻo!”


Tạ Thời Minh: “Nếu tôi là sao chổi, là tai họa, vậy sao cậu và mẹ cậu còn ở lại nhà họ Thẩm? Sao không rời đi, trốn thật xa? Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây hai người còn muốn làm thân với tôi đấy?”


“Cậu—”


“Cậu tưởng tôi muốn chắc?!”


Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng cả mặt, vẫn ương ngạnh ngẩng cao đầu, nắm chặt hai tay: “Cậu đắc ý gì chứ! Chẳng phải chỉ là con nhà giàu thôi sao?! Nếu họ biết cậu có thể hại chết người, xem họ còn cần cậu không—”



Một giọng nói bất chợt cắt ngang lời Tạ Tuấn Trạch.


Tạ Thời Minh khựng lại, quay đầu nhìn—thì ra là Thẩm Sơ đã đến.


Câu đó của nhóc mập được nói ra cực kỳ chắc nịch, đi đến trước mặt Tạ Tuấn Trạch, đứng cạnh Tạ Thời Minh, hai tay chống nạnh: “Họ không cần anh ấy, chẳng lẽ cần cậu chắc?”


“Dù họ không cần anh ấy, cũng không có khả năng cần cậu đâu!”


“Cậu ghen ghét linh tinh cái gì thế? Buồn cười thật đấy!”


Một cái miệng bé tí mà líu lo như đọc vè.


Cuối cùng còn chốt lại một câu—


“Hơn nữa, họ cũng không thể không cần anh ấy, biết tại sao không?”


Nhóc mập hừ một tiếng: “Vì họ là người kế thừa chủ nghĩa xã hội! Không tin mấy trò mê tín vớ vẩn!”


Tạ Thời Minh: “…”


“Cái gì mà sao chổi, tai họa, toàn là nói bậy—”


“Không phải!”



Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng mặt phản bác, chỉ vào Tạ Thời Minh: “Nếu cậu ta không phải sao chổi, không phải tai họa, thì tại sao khi cậu ta được mẹ cậu mang đi, mẹ cậu lại chết? Sao bác tôi lại bị ung thư rồi cũng chết luôn?!”


“Cả việc ba tôi gặp chuyện, cũng đều do cậu ta hại!”


Câu cuối cùng, rõ ràng là đang trút giận vô cớ.


Thẩm Sơ thầm tặc lưỡi một tiếng, vừa định lên tiếng thì Tạ Tuấn Trạch lại nói tiếp—


“Cậu không phải cũng nên giống tôi sao?”


Thẩm Sơ…


A, đến rồi đây.


Lại là những lý do thoái thác như trước kia, lại muốn đến nữa à…


Thật ra bây giờ nhớ lại, ngay cả Thẩm Sơ đôi lúc cũng cảm thấy khó hiểu —


Tại sao trước kia mình lại quá để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế?


Cứ nhất quyết phải chứng minh bản thân, cứ phải so cao thấp... Tự mình vạch ra những ranh giới vô hình, đối với Tạ Thời Minh, lúc nào cũng muốn đuổi kịp hắn, như thể chỉ khi làm được như thế thì mới có thể chứng minh mình và nhà họ Thẩm giống nhau.


Cậu đặt Tạ Thời Minh vào vị trí “đối thủ”, không lúc nào không “chú ý” đối phương, chuyện gì cũng phải so đo một phen.


Không cam lòng, phản kháng…


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 40
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...