Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 203: Ngoại truyện kiếp trước (9)
161@-
Lúc nhận được tin nhắn, lời Giản Hành từng nói vẫn còn vang vọng trong đầu Thẩm Sơ.
Lại nhìn những dòng Tạ Thời Minh gửi đến, khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Sơ như có gì đó bị quấn chặt, tựa như nơi nào đó bị chạm nhẹ vào, mãi không tan đi.
Thích – loại tình cảm này thật sự quá đáng quý, thế nhưng Tạ Thời Minh lại giống như sợ quấy rầy cậu, cứ chờ đến lúc cậu sắp rời đi mới gửi ba chữ đó.
Tạ Thời Minh... hắn thật sự thích cậu sao?
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Sơ vẫn chưa dám tin.
Tựa như từ sau khi tỉnh lại, rất nhiều chuyện đều trở nên bất thường.
Cậu muốn nhanh chóng kéo mọi thứ quay về quỹ đạo.
Trong lòng hơi buồn bực, Thẩm Sơ cất điện thoại đi, không xem nữa.
…………
Sau khi ra nước ngoài, có rất nhiều việc cần bận rộn, nhưng nhìn chung mọi thứ đều khá suôn sẻ.
Xem ra bao năm nay cậu của cậu sống ở nước ngoài không phải uổng phí, quả thật có khá nhiều mối quan hệ, mọi thủ tục nhập học của Thẩm Sơ đều được xử lý ổn thỏa. Tất nhiên cũng nhờ cậu có tác phẩm ra trò, tất cả đều là nhờ Hạng Tinh Hà dạy dỗ cậu khi còn ở trong nước. Nếu không có cậu mình, e rằng một mình cậu ở nước ngoài sẽ vô cùng khó khăn.
Khi việc học tập và cuộc sống ở nước ngoài đã đi vào quỹ đạo, Thẩm Sơ vẫn rất bận rộn.
Bận học hành, nhưng khác với trước kia, dù giờ rất bận, đôi khi cũng rất mệt, nhưng lại cảm thấy rất đầy đủ, cảm giác làm đến nơi đến chốn khiến cậu an tâm hơn hẳn.
Thoắt cái, thời gian đã đến cuối năm.
Thẩm Sơ đã sớm báo với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu rằng Tết năm nay có lẽ cậu không về được, tuy trường có nghỉ lễ, nhưng cậu và mấy người bạn học định cùng nhau quay một đoạn phim ngắn.
Trước đây họ từng làm bài tập nhóm cùng nhau, phối hợp khá ăn ý.
Kỳ nghỉ này, họ hỏi cậu có muốn tiếp tục hợp tác không, nói muốn quay một chủ đề, Thẩm Sơ cảm thấy rất hứng thú nên đồng ý.
Không ngờ cậu lại được chào đón ở nước ngoài như vậy.
Lần đầu tiên bị gọi là “chàng trai phương Đông”, Thẩm Sơ suýt không nhịn được, xấu hổ đến mức suýt chui đầu xuống đất.
Sau đó cậu nói ra tuổi thật của mình, uyển chuyển tỏ vẻ cậu đã không còn ở độ tuổi “chàng trai” nữa rồi, kết quả càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, la lên rằng có phải người Hoa ai cũng trẻ lâu như vậy không.
Trước điều này, Thẩm Sơ chỉ biết cười gượng, lắc đầu nói chắc là... cũng có cơ thể đi.
Tuy cậu lớn tuổi hơn so với các sinh viên khác, nhưng có thể vì không nhìn ra tuổi thật, nếu không nói thì người ta cũng không nhận ra. Thế nên quan hệ với các bạn học cũng rất tự nhiên, thậm chí có người biết cậu lớn hơn bọn họ nhiều tuổi cũng không tỏ thái độ gì khác thường.
Trong số đó, có một cậu con trai tóc vàng rất thích đến nói chuyện với cậu, cực kỳ hứng thú với mọi thứ liên quan đến Hoa Quốc, vừa mở miệng đã dùng tiếng Trung bập bẹ, chạy đến chỗ cậu luyện khẩu ngữ.
Mỗi lần nói tiếng Trung là lại khiến Thẩm Sơ bật cười.
Cậu nhóc này tính tình vô tư, tuy cao to nhưng lại giống hệt học sinh tiểu học, thích xem hoạt hình Hoa Quốc, lại còn là loại như “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
Trước đây Thẩm Sơ rất ít xem mấy thứ đó, cuối cùng lại bị cậu ấy lôi kéo nên bắt đầu cũng có hứng thú với phim hoạt hình.
Tuy nhiên cậu xem thể loại khác, phong cách cũng khác.
“Sơ~ đi thôi ~ đi đi~”
“Rắc rắc rắc, chát chát chát.”
Anthony vừa làm động tác tay vừa phụ họa bằng từ tượng thanh, khiến Thẩm Sơ không nhịn được bật cười.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng của kỳ nghỉ ở nước ngoài, bên ngoài sẽ rất náo nhiệt. Anthony cũng là một thành viên trong nhóm, chuyên gia khuấy động không khí, từ sớm đã rủ mọi người hôm này đi chơi. Thẩm Sơ nghĩ nghĩ, cũng không có chuyện gì khác nên gật đầu đồng ý. Dù Hạng Tinh Hà bảo bọn họ có thể cùng nhau đón lễ, nhưng Thẩm Sơ lại không muốn làm bóng đèn, nên sớm đã vô tình từ chối.
Vừa hay có người rủ, mà Hạng Tinh Hà cũng mong cậu kết thêm bạn bè, dặn dò vài câu rồi vui vẻ đồng ý.
Những người khác đang chờ ở phía trước, Anthony ở cùng tòa nhà với cậu nên đứng chờ ở dưới.
Chỉ là…
Trước khi đi, Thẩm Sơ nhìn quanh, có phải ảo giác không?
Sao cứ có cảm giác như có người đang nhìn cậu.
“Sơ! Đi?”
Anthony tiến đến khoác vai cậu, Thẩm Sơ hoàn hồn lại, cười nói: “Cậu còn nói là muốn luyện tiếng Trung, cứ bập bẹ từng chữ thế này, bao giờ mới luyện xong được?”
Nói chuyện trôi chảy thì chưa, nhưng Anthony hiện giờ nghe hiểu khá ổn, nghe vậy liền cười hì hì, khoác vai Thẩm Sơ đi về phía cổng trường.
Chờ đến khi hai người đã đi xa, từ góc rẽ mới bước ra một bóng người.
Tạ Thời Minh cúi mắt xuống, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Một gương mặt phương Đông xuất hiện ở nước ngoài, lại còn có gương mặt và vóc dáng nổi bật, khó tránh khỏi bị chú ý đôi chút.
Chỉ là Tạ Thời Minh đứng đó, như thể tách biệt hẳn với thế giới xung quanh, khiến người ta không dám dễ dàng lại gần.
Cuối cùng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối mà rời đi.
Trong lòng thầm nghĩ không biết người kia đang u sầu vì ai, khí chất u uất toát ra gần như có thể thấy được bằng mắt thường.
“Tôi đã nghĩ liệu có phải là cậu không.”
“Thì ra đúng là cậu thật.”
Tạ Thời Minh chợt ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại...”
“Quên đồ, quay về lấy chút đồ thôi.”
Thẩm Sơ đút tay vào túi, nhìn người trước mặt: “Cậu đến từ lúc nào? Đã đến mấy lần rồi?”
Tạ Thời Minh ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Tôi chỉ muốn đến nhìn cậu một chút.”
Vậy nghĩa là không phải lần đầu đến?
Từ miệng Tạ Thời Minh nghe thấy hai chữ “xin lỗi”, điều này khiến Thẩm Sơ hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn đối phương cũng có phần phức tạp.
Hơn nữa…
Chỉ là muốn đến nhìn cậu một chút thôi à?
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Sơ hạ giọng: “Nếu cậu muốn đến, thì đừng để tôi phát hiện.”
Tạ Thời Minh im lặng vài giây, rồi lại nói: “Xin lỗi.”
Vài giây sau nữa, Thẩm Sơ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
…………
Giáng sinh ở nước ngoài cũng giống như Tết Nguyên đán ở trong nước, cảm giác lễ hội là điều không thể thiếu.
Vì vậy sau một đêm náo nhiệt, ai cũng không muốn quay lại trường, còn muốn thức trắng đêm chơi tiếp.
Nhưng Thẩm Sơ thì không được, bây giờ tuy cơ thể đã hồi phục, nhưng tuyệt đối không được thức khuya, Hạng Tinh Hà còn sẽ kiểm tra việc này của cậu.
Vừa nãy không phải đã gọi điện cho cậu rồi sao, bảo cậu mau chóng về ký túc xá.
Anthony thì cứ luôn miệng nói cậu thật đáng thương, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Sau đó lại nhất định đòi đưa cậu về.
Thẩm Sơ rất muốn nói rằng với tuổi của cậu thì đủ làm anh trai của Anthony rồi, có gì mà không yên tâm chứ, nhưng cuối cùng vẫn không cãi lại được đối phương.
“Đi đi đi.”
“Tôi lái xe, bíp bíp bíp, nhanh lên!”
Anthony vừa làm động tác lái xe bằng hai tay, vừa hất tóc rồi còn nháy mắt với Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ đành cười gật đầu: “Được được được, cậu chở tôi đến cổng trường là được rồi.”
Dù sao cũng không xa ký túc xá.
Đoạn đường còn lại, cậu có thể tự đi về.
Anthony giơ tay ra hiệu OK.
Trên đường về, người đi bộ vẫn không ít, khắp nơi đều là bầu không khí náo nhiệt.
Bên ngoài còn có tuyết rơi, không nhỏ chút nào, vậy mà không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, ngược lại còn khiến bầu không khí càng thêm sôi động.
Trường học cũng treo đèn kết hoa, không khí lễ hội rất rõ ràng.
Thẩm Sơ thậm chí còn thấy cả những dải ruy băng màu sắc rực rỡ đến từ Hoa Quốc…
Ừm, hàng xuất khẩu, rẻ mà bền, không có gì sai.
Nhưng khi xuống xe, trên đường đi về phía ký túc xá, ánh đèn bắt đầu thưa thớt.
Không rõ là vì lười không trang trí chỗ này, hay là cảm thấy dịp lễ như thế, ai cũng muốn ra ngoài chơi chứ chẳng ai muốn quay về lặng lẽ ở một mình trong ký túc xá, nên trang trí có phần qua loa.
Ngay cả đèn đường cũng tắt vài cái, không biết là do đèn hỏng hay gì.
Có lẽ lúc này, người quay về ký túc xá cũng chỉ có mình cậu…
Dù vừa rồi lúc nghe điện thoại, Hạng Tinh Hà cũng hỏi cậu có cần đến đón không, nhưng Thẩm Sơ vẫn từ chối.
Cậu biết, dù mình đồng ý, anh Giản Hành cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn rất chào đón, nhưng nghĩ đến việc cậu mình và anh Giản Hành phải khó khăn lắm mới ở bên nhau, Thẩm Sơ thật sự không muốn làm phiền hai người.
Nhưng lúc này, khi sắp bước đến trước ký túc xá, nhìn ánh đèn thưa thớt, trong lòng Thẩm Sơ không tránh khỏi dâng lên vài phần cô đơn.
Cậu mím môi, nhìn về phía góc khuất mà trước đó từng xuất hiện bóng người.
Ở đó đã không còn ai nữa.
Cũng phải, với câu nói cuối cùng của cậu lúc đó, nếu Tạ Thời Minh còn chút lòng tự trọng, chắc hẳn đã rời đi rồi.
Còn đến làm phiền cuộc sống của cậu làm gì nữa.
Cũng đâu thấy được hắn có bao nhiêu thích cậu.
Thẩm Sơ thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước cửa ký túc xá, ánh đèn càng mờ hơn.
Bên trong lại không có đèn cảm ứng, có lúc Thẩm Sơ về muộn cũng lười bật công tắc, thường là lần mò trong bóng tối lên lầu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng cậu còn chưa kịp bước lên bậc thang, đã cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy, rồi bị kéo mạnh sang một hướng khác——
Còn chưa kịp kêu lên, cậu đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
“Cậu nói là về lấy đồ, nhưng lúc đi lại không lên lầu.”
Giọng Tạ Thời Minh trầm khàn, toàn thân mang theo hơi lạnh, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.
À, đúng rồi, cậu chơi bên ngoài bao lâu, thì Tạ Thời Minh chắc hẳn cũng đã đứng chờ bấy lâu, hoặc còn lâu hơn nữa.
Hơi thở hắn dồn dập, làn hơi ấm phả lên cổ cậu, bàn tay đang nắm lấy tay cậu càng lúc càng siết chặt, dần ôm trọn cả người cậu vào trong lòng.
“Sơ Sơ.”
Thẩm Sơ định vùng vẫy bỗng khựng lại, miệng đáp lại trước: “Ai cho cậu gọi tôi như thế?”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Cậu cũng chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Thẩm Sơ phản bác lại.
Tạ Thời Minh im lặng vài giây, rồi mới mở miệng: “Tôi muốn nhìn thấy cậu, xác nhận rằng cậu an toàn.”
“Tôi sợ.”
Từ “sợ” này, Thẩm Sơ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được nghe từ miệng Tạ Thời Minh.
Hơn nữa lại là vì cậu…
“Tôi đã nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường quá nhiều lần rồi, thật sự khiến tôi sợ hãi, Thẩm Sơ.”
Tạ Thời Minh thở nặng nhọc: “Có lúc... tôi thật sự chỉ muốn nhốt cậu mãi trong căn phòng đó...”
Khi nói như vậy, vòng tay đang ôm lấy cậu càng siết chặt hơn.
Như thể thật sự muốn giam cậu lại.
Những lời nói về chuyện sẽ chịu trách nhiệm cả đời, chưa từng là nói suông.
Là do d*c v*ng trong lòng thúc đẩy, là sự cố chấp không thể giấu nổi nữa, chỉ có thể mượn cớ thăm dò, với một phần vạn hi vọng mong manh.
Kỳ thực, Tạ Thời Minh nào không hiểu rõ, việc Thẩm Sơ đồng ý ban đầu chẳng qua là bị khích tướng, không muốn cúi đầu trước hắn mà thôi.
Thế nhưng vào khoảnh khắc nghe được lời đồng ý đó, trong lòng hắn vẫn không nhịn được dâng lên một tia vui mừng và thỏa mãn.
Thậm chí còn muốn trốn tránh, không dám nghĩ đến tương lai.
Nhưng hiện thực luôn bày ra trước mắt.
Từ lúc Hạng Tinh Hà đề nghị dẫn Thẩm Sơ ra ngoài, hắn đã biết, một khi Thẩm Sơ bước ra khỏi cửa, cậu sẽ không vì hắn mà dừng lại.
Mong cậu khỏe mạnh, nhưng cũng mong cậu có thể nghỉ chân bên cạnh hắn.
Nhưng Tạ Thời Minh biết, điều đó là không thể.
Dù cho Thẩm Sơ đã không còn cố chấp theo đuổi điều gì... nhưng chính vì thế, cậu mới có thể càng rời xa hắn.
Rời xa đoạn quá khứ mà cậu từng đi lạc.
“Ở bên tôi, cậu sẽ luôn nhớ đến trước kia đúng không?”
Thẩm Sơ mím môi, không biết nên nói gì.
Có lúc cậu ghét cái cách mà Tạ Thời Minh luôn như thể nhìn thấu nội tâm và hành vi của cậu.
Cậu xoay người lại, đối mặt với Tạ Thời Minh, túm lấy cổ áo đối phương: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Cậu chạy đến đây giả vờ đáng thương, lại còn nói những lời như thể vì tôi mà suy nghĩ, kìm nén bản thân, Tạ Thời Minh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”
“Hoặc là biến khỏi mắt tôi, hoặc là chúng ta nói rõ ràng một lần, sau đó cậu lại biến khỏi mắt tôi!”
Tạ Thời Minh: “Tôi không làm được.”
“Từ lúc cậu chọn quay đầu lại tìm tôi, thì tôi đã không thể chỉ đứng nhìn cậu từ xa nữa rồi.”
“Thẩm Sơ, là cậu đã cho tôi đặc quyền đó.”
Nói vớ vẩn!
Chuyện này lại thành lỗi của cậu sao?!
Thẩm Sơ tức đến mức vùng vẫy, quay người muốn bỏ đi, lại bị Tạ Thời Minh giữ chặt lấy cánh tay.
Cậu không đợi hắn lên tiếng, vừa quay lại đã bắt đầu ra tay đánh người.
Nói là đánh cũng không đúng, nhiều hơn là xô đẩy.
Muốn đẩy hắn ra xa.
Nhưng xô xô đẩy đẩy, lúc tỉnh táo lại thì không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người lại đang hôn nhau.
Năm ngón tay luồn vào tóc, đến quay đầu cũng không được, bị động tiếp nhận, lại như là cắn nuốt, hung hăng mà kịch liệt.
“Phòng cậu ở đâu?”
Trong khoảng trống giữa nụ hôn, Tạ Thời Minh ngẩng đầu, th* d*c hỏi.
Đã quen với bóng tối, lại là cự ly gần, hoàn toàn có thể thấy rõ vết máu do bị cắn ở khóe môi hắn.
Nhưng Tạ Thời Minh lại dường như không hề để tâm.
Chỉ chăm chú nhìn Thẩm Sơ.
Rồi lại cúi đầu hôn tiếp.
Một lúc sau, Thẩm Sơ tức giận cắn thêm cái nữa, rồi mới bắt đầu cất bước.
Cậu đâu phải vì cái gì khác.
Chỉ là sợ có người bước vào ký túc xá sẽ bị dọa sợ thôi!
Hơn nữa…
Đồ miễn phí, không dùng thì phí của trời.
Nghĩ vậy, cả hai đi đến trước cửa phòng.
Chìa khóa phải tra đi tra lại mấy lần mới mở được cửa.
Vào trong rồi, đèn cũng không bật, Thẩm Sơ lập tức bị bế lên.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi không ngừng, nhưng bên trong nhiệt độ rất cao, những bông tuyết đập lên cửa sổ, chẳng mấy chốc đã chảy thành vệt nước.
…………
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Lúc nhận được tin nhắn, lời Giản Hành từng nói vẫn còn vang vọng trong đầu Thẩm Sơ.
Lại nhìn những dòng Tạ Thời Minh gửi đến, khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Sơ như có gì đó bị quấn chặt, tựa như nơi nào đó bị chạm nhẹ vào, mãi không tan đi.
Thích – loại tình cảm này thật sự quá đáng quý, thế nhưng Tạ Thời Minh lại giống như sợ quấy rầy cậu, cứ chờ đến lúc cậu sắp rời đi mới gửi ba chữ đó.
Tạ Thời Minh... hắn thật sự thích cậu sao?
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Sơ vẫn chưa dám tin.
Tựa như từ sau khi tỉnh lại, rất nhiều chuyện đều trở nên bất thường.
Cậu muốn nhanh chóng kéo mọi thứ quay về quỹ đạo.
Trong lòng hơi buồn bực, Thẩm Sơ cất điện thoại đi, không xem nữa.
…………
Sau khi ra nước ngoài, có rất nhiều việc cần bận rộn, nhưng nhìn chung mọi thứ đều khá suôn sẻ.
Xem ra bao năm nay cậu của cậu sống ở nước ngoài không phải uổng phí, quả thật có khá nhiều mối quan hệ, mọi thủ tục nhập học của Thẩm Sơ đều được xử lý ổn thỏa. Tất nhiên cũng nhờ cậu có tác phẩm ra trò, tất cả đều là nhờ Hạng Tinh Hà dạy dỗ cậu khi còn ở trong nước. Nếu không có cậu mình, e rằng một mình cậu ở nước ngoài sẽ vô cùng khó khăn.
Khi việc học tập và cuộc sống ở nước ngoài đã đi vào quỹ đạo, Thẩm Sơ vẫn rất bận rộn.
Bận học hành, nhưng khác với trước kia, dù giờ rất bận, đôi khi cũng rất mệt, nhưng lại cảm thấy rất đầy đủ, cảm giác làm đến nơi đến chốn khiến cậu an tâm hơn hẳn.
Thoắt cái, thời gian đã đến cuối năm.
Thẩm Sơ đã sớm báo với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu rằng Tết năm nay có lẽ cậu không về được, tuy trường có nghỉ lễ, nhưng cậu và mấy người bạn học định cùng nhau quay một đoạn phim ngắn.
Trước đây họ từng làm bài tập nhóm cùng nhau, phối hợp khá ăn ý.
Kỳ nghỉ này, họ hỏi cậu có muốn tiếp tục hợp tác không, nói muốn quay một chủ đề, Thẩm Sơ cảm thấy rất hứng thú nên đồng ý.
Không ngờ cậu lại được chào đón ở nước ngoài như vậy.
Lần đầu tiên bị gọi là “chàng trai phương Đông”, Thẩm Sơ suýt không nhịn được, xấu hổ đến mức suýt chui đầu xuống đất.
Sau đó cậu nói ra tuổi thật của mình, uyển chuyển tỏ vẻ cậu đã không còn ở độ tuổi “chàng trai” nữa rồi, kết quả càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, la lên rằng có phải người Hoa ai cũng trẻ lâu như vậy không.
Trước điều này, Thẩm Sơ chỉ biết cười gượng, lắc đầu nói chắc là... cũng có cơ thể đi.
Tuy cậu lớn tuổi hơn so với các sinh viên khác, nhưng có thể vì không nhìn ra tuổi thật, nếu không nói thì người ta cũng không nhận ra. Thế nên quan hệ với các bạn học cũng rất tự nhiên, thậm chí có người biết cậu lớn hơn bọn họ nhiều tuổi cũng không tỏ thái độ gì khác thường.
Trong số đó, có một cậu con trai tóc vàng rất thích đến nói chuyện với cậu, cực kỳ hứng thú với mọi thứ liên quan đến Hoa Quốc, vừa mở miệng đã dùng tiếng Trung bập bẹ, chạy đến chỗ cậu luyện khẩu ngữ.
Mỗi lần nói tiếng Trung là lại khiến Thẩm Sơ bật cười.
Cậu nhóc này tính tình vô tư, tuy cao to nhưng lại giống hệt học sinh tiểu học, thích xem hoạt hình Hoa Quốc, lại còn là loại như “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
Trước đây Thẩm Sơ rất ít xem mấy thứ đó, cuối cùng lại bị cậu ấy lôi kéo nên bắt đầu cũng có hứng thú với phim hoạt hình.
Tuy nhiên cậu xem thể loại khác, phong cách cũng khác.
“Sơ~ đi thôi ~ đi đi~”
“Rắc rắc rắc, chát chát chát.”
Anthony vừa làm động tác tay vừa phụ họa bằng từ tượng thanh, khiến Thẩm Sơ không nhịn được bật cười.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng của kỳ nghỉ ở nước ngoài, bên ngoài sẽ rất náo nhiệt. Anthony cũng là một thành viên trong nhóm, chuyên gia khuấy động không khí, từ sớm đã rủ mọi người hôm này đi chơi. Thẩm Sơ nghĩ nghĩ, cũng không có chuyện gì khác nên gật đầu đồng ý. Dù Hạng Tinh Hà bảo bọn họ có thể cùng nhau đón lễ, nhưng Thẩm Sơ lại không muốn làm bóng đèn, nên sớm đã vô tình từ chối.
Vừa hay có người rủ, mà Hạng Tinh Hà cũng mong cậu kết thêm bạn bè, dặn dò vài câu rồi vui vẻ đồng ý.
Những người khác đang chờ ở phía trước, Anthony ở cùng tòa nhà với cậu nên đứng chờ ở dưới.
Chỉ là…
Trước khi đi, Thẩm Sơ nhìn quanh, có phải ảo giác không?
Sao cứ có cảm giác như có người đang nhìn cậu.
“Sơ! Đi?”
Anthony tiến đến khoác vai cậu, Thẩm Sơ hoàn hồn lại, cười nói: “Cậu còn nói là muốn luyện tiếng Trung, cứ bập bẹ từng chữ thế này, bao giờ mới luyện xong được?”
Nói chuyện trôi chảy thì chưa, nhưng Anthony hiện giờ nghe hiểu khá ổn, nghe vậy liền cười hì hì, khoác vai Thẩm Sơ đi về phía cổng trường.
Chờ đến khi hai người đã đi xa, từ góc rẽ mới bước ra một bóng người.
Tạ Thời Minh cúi mắt xuống, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Một gương mặt phương Đông xuất hiện ở nước ngoài, lại còn có gương mặt và vóc dáng nổi bật, khó tránh khỏi bị chú ý đôi chút.
Chỉ là Tạ Thời Minh đứng đó, như thể tách biệt hẳn với thế giới xung quanh, khiến người ta không dám dễ dàng lại gần.
Cuối cùng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối mà rời đi.
Trong lòng thầm nghĩ không biết người kia đang u sầu vì ai, khí chất u uất toát ra gần như có thể thấy được bằng mắt thường.
“Tôi đã nghĩ liệu có phải là cậu không.”
“Thì ra đúng là cậu thật.”
Tạ Thời Minh chợt ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại...”
“Quên đồ, quay về lấy chút đồ thôi.”
Thẩm Sơ đút tay vào túi, nhìn người trước mặt: “Cậu đến từ lúc nào? Đã đến mấy lần rồi?”
Tạ Thời Minh ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Tôi chỉ muốn đến nhìn cậu một chút.”
Vậy nghĩa là không phải lần đầu đến?
Từ miệng Tạ Thời Minh nghe thấy hai chữ “xin lỗi”, điều này khiến Thẩm Sơ hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn đối phương cũng có phần phức tạp.
Hơn nữa…
Chỉ là muốn đến nhìn cậu một chút thôi à?
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Sơ hạ giọng: “Nếu cậu muốn đến, thì đừng để tôi phát hiện.”
Tạ Thời Minh im lặng vài giây, rồi lại nói: “Xin lỗi.”
Vài giây sau nữa, Thẩm Sơ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
…………
Giáng sinh ở nước ngoài cũng giống như Tết Nguyên đán ở trong nước, cảm giác lễ hội là điều không thể thiếu.
Vì vậy sau một đêm náo nhiệt, ai cũng không muốn quay lại trường, còn muốn thức trắng đêm chơi tiếp.
Nhưng Thẩm Sơ thì không được, bây giờ tuy cơ thể đã hồi phục, nhưng tuyệt đối không được thức khuya, Hạng Tinh Hà còn sẽ kiểm tra việc này của cậu.
Vừa nãy không phải đã gọi điện cho cậu rồi sao, bảo cậu mau chóng về ký túc xá.
Anthony thì cứ luôn miệng nói cậu thật đáng thương, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Sau đó lại nhất định đòi đưa cậu về.
Thẩm Sơ rất muốn nói rằng với tuổi của cậu thì đủ làm anh trai của Anthony rồi, có gì mà không yên tâm chứ, nhưng cuối cùng vẫn không cãi lại được đối phương.
“Đi đi đi.”
“Tôi lái xe, bíp bíp bíp, nhanh lên!”
Anthony vừa làm động tác lái xe bằng hai tay, vừa hất tóc rồi còn nháy mắt với Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ đành cười gật đầu: “Được được được, cậu chở tôi đến cổng trường là được rồi.”
Dù sao cũng không xa ký túc xá.
Đoạn đường còn lại, cậu có thể tự đi về.
Anthony giơ tay ra hiệu OK.
Trên đường về, người đi bộ vẫn không ít, khắp nơi đều là bầu không khí náo nhiệt.
Bên ngoài còn có tuyết rơi, không nhỏ chút nào, vậy mà không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, ngược lại còn khiến bầu không khí càng thêm sôi động.
Trường học cũng treo đèn kết hoa, không khí lễ hội rất rõ ràng.
Thẩm Sơ thậm chí còn thấy cả những dải ruy băng màu sắc rực rỡ đến từ Hoa Quốc…
Ừm, hàng xuất khẩu, rẻ mà bền, không có gì sai.
Nhưng khi xuống xe, trên đường đi về phía ký túc xá, ánh đèn bắt đầu thưa thớt.
Không rõ là vì lười không trang trí chỗ này, hay là cảm thấy dịp lễ như thế, ai cũng muốn ra ngoài chơi chứ chẳng ai muốn quay về lặng lẽ ở một mình trong ký túc xá, nên trang trí có phần qua loa.
Ngay cả đèn đường cũng tắt vài cái, không biết là do đèn hỏng hay gì.
Có lẽ lúc này, người quay về ký túc xá cũng chỉ có mình cậu…
Dù vừa rồi lúc nghe điện thoại, Hạng Tinh Hà cũng hỏi cậu có cần đến đón không, nhưng Thẩm Sơ vẫn từ chối.
Cậu biết, dù mình đồng ý, anh Giản Hành cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn rất chào đón, nhưng nghĩ đến việc cậu mình và anh Giản Hành phải khó khăn lắm mới ở bên nhau, Thẩm Sơ thật sự không muốn làm phiền hai người.
Nhưng lúc này, khi sắp bước đến trước ký túc xá, nhìn ánh đèn thưa thớt, trong lòng Thẩm Sơ không tránh khỏi dâng lên vài phần cô đơn.
Cậu mím môi, nhìn về phía góc khuất mà trước đó từng xuất hiện bóng người.
Ở đó đã không còn ai nữa.
Cũng phải, với câu nói cuối cùng của cậu lúc đó, nếu Tạ Thời Minh còn chút lòng tự trọng, chắc hẳn đã rời đi rồi.
Còn đến làm phiền cuộc sống của cậu làm gì nữa.
Cũng đâu thấy được hắn có bao nhiêu thích cậu.
Thẩm Sơ thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước cửa ký túc xá, ánh đèn càng mờ hơn.
Bên trong lại không có đèn cảm ứng, có lúc Thẩm Sơ về muộn cũng lười bật công tắc, thường là lần mò trong bóng tối lên lầu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng cậu còn chưa kịp bước lên bậc thang, đã cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy, rồi bị kéo mạnh sang một hướng khác——
Còn chưa kịp kêu lên, cậu đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
“Cậu nói là về lấy đồ, nhưng lúc đi lại không lên lầu.”
Giọng Tạ Thời Minh trầm khàn, toàn thân mang theo hơi lạnh, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.
À, đúng rồi, cậu chơi bên ngoài bao lâu, thì Tạ Thời Minh chắc hẳn cũng đã đứng chờ bấy lâu, hoặc còn lâu hơn nữa.
Hơi thở hắn dồn dập, làn hơi ấm phả lên cổ cậu, bàn tay đang nắm lấy tay cậu càng lúc càng siết chặt, dần ôm trọn cả người cậu vào trong lòng.
“Sơ Sơ.”
Thẩm Sơ định vùng vẫy bỗng khựng lại, miệng đáp lại trước: “Ai cho cậu gọi tôi như thế?”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Cậu cũng chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Thẩm Sơ phản bác lại.
Tạ Thời Minh im lặng vài giây, rồi mới mở miệng: “Tôi muốn nhìn thấy cậu, xác nhận rằng cậu an toàn.”
“Tôi sợ.”
Từ “sợ” này, Thẩm Sơ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được nghe từ miệng Tạ Thời Minh.
Hơn nữa lại là vì cậu…
“Tôi đã nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường quá nhiều lần rồi, thật sự khiến tôi sợ hãi, Thẩm Sơ.”
Tạ Thời Minh thở nặng nhọc: “Có lúc... tôi thật sự chỉ muốn nhốt cậu mãi trong căn phòng đó...”
Khi nói như vậy, vòng tay đang ôm lấy cậu càng siết chặt hơn.
Như thể thật sự muốn giam cậu lại.
Những lời nói về chuyện sẽ chịu trách nhiệm cả đời, chưa từng là nói suông.
Là do d*c v*ng trong lòng thúc đẩy, là sự cố chấp không thể giấu nổi nữa, chỉ có thể mượn cớ thăm dò, với một phần vạn hi vọng mong manh.
Kỳ thực, Tạ Thời Minh nào không hiểu rõ, việc Thẩm Sơ đồng ý ban đầu chẳng qua là bị khích tướng, không muốn cúi đầu trước hắn mà thôi.
Thế nhưng vào khoảnh khắc nghe được lời đồng ý đó, trong lòng hắn vẫn không nhịn được dâng lên một tia vui mừng và thỏa mãn.
Thậm chí còn muốn trốn tránh, không dám nghĩ đến tương lai.
Nhưng hiện thực luôn bày ra trước mắt.
Từ lúc Hạng Tinh Hà đề nghị dẫn Thẩm Sơ ra ngoài, hắn đã biết, một khi Thẩm Sơ bước ra khỏi cửa, cậu sẽ không vì hắn mà dừng lại.
Mong cậu khỏe mạnh, nhưng cũng mong cậu có thể nghỉ chân bên cạnh hắn.
Nhưng Tạ Thời Minh biết, điều đó là không thể.
Dù cho Thẩm Sơ đã không còn cố chấp theo đuổi điều gì... nhưng chính vì thế, cậu mới có thể càng rời xa hắn.
Rời xa đoạn quá khứ mà cậu từng đi lạc.
“Ở bên tôi, cậu sẽ luôn nhớ đến trước kia đúng không?”
Thẩm Sơ mím môi, không biết nên nói gì.
Có lúc cậu ghét cái cách mà Tạ Thời Minh luôn như thể nhìn thấu nội tâm và hành vi của cậu.
Cậu xoay người lại, đối mặt với Tạ Thời Minh, túm lấy cổ áo đối phương: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Cậu chạy đến đây giả vờ đáng thương, lại còn nói những lời như thể vì tôi mà suy nghĩ, kìm nén bản thân, Tạ Thời Minh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”
“Hoặc là biến khỏi mắt tôi, hoặc là chúng ta nói rõ ràng một lần, sau đó cậu lại biến khỏi mắt tôi!”
Tạ Thời Minh: “Tôi không làm được.”
“Từ lúc cậu chọn quay đầu lại tìm tôi, thì tôi đã không thể chỉ đứng nhìn cậu từ xa nữa rồi.”
“Thẩm Sơ, là cậu đã cho tôi đặc quyền đó.”
Nói vớ vẩn!
Chuyện này lại thành lỗi của cậu sao?!
Thẩm Sơ tức đến mức vùng vẫy, quay người muốn bỏ đi, lại bị Tạ Thời Minh giữ chặt lấy cánh tay.
Cậu không đợi hắn lên tiếng, vừa quay lại đã bắt đầu ra tay đánh người.
Nói là đánh cũng không đúng, nhiều hơn là xô đẩy.
Muốn đẩy hắn ra xa.
Nhưng xô xô đẩy đẩy, lúc tỉnh táo lại thì không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người lại đang hôn nhau.
Năm ngón tay luồn vào tóc, đến quay đầu cũng không được, bị động tiếp nhận, lại như là cắn nuốt, hung hăng mà kịch liệt.
“Phòng cậu ở đâu?”
Trong khoảng trống giữa nụ hôn, Tạ Thời Minh ngẩng đầu, th* d*c hỏi.
Đã quen với bóng tối, lại là cự ly gần, hoàn toàn có thể thấy rõ vết máu do bị cắn ở khóe môi hắn.
Nhưng Tạ Thời Minh lại dường như không hề để tâm.
Chỉ chăm chú nhìn Thẩm Sơ.
Rồi lại cúi đầu hôn tiếp.
Một lúc sau, Thẩm Sơ tức giận cắn thêm cái nữa, rồi mới bắt đầu cất bước.
Cậu đâu phải vì cái gì khác.
Chỉ là sợ có người bước vào ký túc xá sẽ bị dọa sợ thôi!
Hơn nữa…
Đồ miễn phí, không dùng thì phí của trời.
Nghĩ vậy, cả hai đi đến trước cửa phòng.
Chìa khóa phải tra đi tra lại mấy lần mới mở được cửa.
Vào trong rồi, đèn cũng không bật, Thẩm Sơ lập tức bị bế lên.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi không ngừng, nhưng bên trong nhiệt độ rất cao, những bông tuyết đập lên cửa sổ, chẳng mấy chốc đã chảy thành vệt nước.
…………
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 203: Ngoại truyện kiếp trước (9)
10.0/10 từ 22 lượt.