Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 202: Ngoại truyện kiếp trước (8)
136@-
Thẩm Sơ hơi nghi hoặc liếc nhìn, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh, rồi lại thu ánh mắt về.
Thôi kệ đi, chẳng sao cả.
Dù sao cậu và Tạ Thời Minh, chắc chắn không có khả năng.
Tất cả những gì đã xảy ra bây giờ, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, chuyện này xảy ra chỉ là do bản năng không thể kháng cự mà thôi.
Sớm tối chung đụng, tiếp xúc thân mật, sống cùng một mái nhà, có vài chuyện như thể bị thúc đẩy mà xảy ra, khó tránh khỏi. Nhưng một khi rời khỏi nơi này, thì sẽ không còn tồn tại nữa.
Hơn nữa, không nói đến chuyện đó, chỉ riêng mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh…
Dù sao cũng đã làm anh em mười mấy năm.
À không đúng, tính ra bây giờ, đã là hơn hai mươi năm rồi mới phải.
Một mối quan hệ như vậy vốn dĩ không chỉ là chuyện của hai người họ, mà còn liên quan đến những người khác, ví dụ như Tô Lạc Duyệt, như Thẩm Minh Châu, thậm chí là cậu của cậu, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, e là không thể nghĩ đến chuyện khác, cho nên giữa cậu và Tạ Thời Minh, chẳng qua chỉ là tạm thời đi nhầm đường mà thôi, rồi sẽ phải kéo trở lại.
Huống hồ... Thẩm Sơ cũng đã có chuyện mình muốn làm.
Những lời mà Tạ Thời Minh từng nói, cậu không thể coi là thật, cũng không thể nào tin là thật.
Cái gì mà để Tạ Thời Minh chịu trách nhiệm cả đời vì chuyện cậu ngã cầu thang, sao có thể được chứ?
Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó là sự thật.
......…
Thân thể Thẩm Sơ đã có thể chịu được việc đi ra ngoài, nên cậu cũng không muốn tiếp tục mốc meo trong phòng nữa.
Thêm vào đó, Hạng Tinh Hà vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mỗi ngày đều dẫn cậu đi trải nghiệm quay phim ở đủ nơi, cho dù đôi khi hơi mệt, nhưng cũng khiến Thẩm Sơ ngày càng đắm chìm trong đó.
“Sơ Sơ, cháu có từng nghĩ đến việc sau khi phục hồi xong thì sẽ học chuyên sâu ngành này không?”
“Cháu có thể theo cậu ra nước ngoài.”
Lúc Hạng Tinh Hà nói câu này, giọng điệu hơi dè dặt, còn nói những chuyện khác Thẩm Sơ không cần lo, hơn nữa hắn ta sẽ chăm sóc Thẩm Sơ thật tốt.
Thật ra Thẩm Sơ hiểu rõ, Hạng Tinh Hà trở về nước là vì cậu.
Vì suốt năm năm cậu không tỉnh lại, Hạng Tinh Hà vẫn luôn ở lại trong nước.
Giữ lấy một niềm hy vọng chẳng biết bao giờ sẽ thành hiện thực.
Hơn nữa, lúc nhỏ Thẩm Sơ từng từ chối một lần, lần này, làm sao cậu có thể từ chối lần nữa?
Thế nên gần như không hề do dự, Thẩm Sơ đã đồng ý.
Huống chi, sau khi hồi phục, cậu cũng nên tiếp tục bước tiếp con đường đã đi dang dở từ năm năm trước.
Bây giờ tìm được phương hướng, lại đúng là lĩnh vực mà Hạng Tinh Hà thông thạo, Thẩm Sơ còn lý do gì để từ chối?
Mà nói gì thì nói, duyên phận đôi khi thật kỳ diệu.
Tưởng rằng sẽ không còn chút liên hệ nào với người thân duy nhất của mình, kết quả bây giờ không những gặp lại, mà cuộc đời được bắt đầu lại lần nữa, con đường tương lai cần đi tiếp, người dẫn đường lại chính là cậu của cậu…
Sau khi xác định chuyện này, tối hôm đó, Thẩm Sơ đã hỏi Tạ Thời Minh, cậu còn bao lâu nữa thì phục hồi xong.
Thật ra đến giờ, cậu đã cảm thấy cơ thể mình hồi phục khá tốt.
Giờ đã sang thu, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Từ khi cậu bắt đầu ra ngoài, Tạ Thời Minh cũng quay trở lại với lịch trình làm việc tại bệnh viện, chỉ là mỗi lần về nhà, vẫn luôn có thể thấy bóng dáng của hắn, không rõ hắn sắp xếp thời gian thế nào, nhưng việc phục hồi của cậu vẫn không bị trì hoãn quá nhiều, chỉ là có một vài chuyện, Thẩm Sơ đã bắt đầu cố ý né tránh.
Có lẽ vì mỗi ngày bận rộn hơn, quan hệ giữa họ cũng dần trở lại quỹ đạo bình thường.
Như thể những gì đã xảy ra trước kia, chỉ là một lần đi nhầm đường trong cuộc đời.
Đã qua thì cho qua, cứ xem như chưa từng xảy ra.
Chỉ là thỉnh thoảng khi ánh mắt giao nhau, vẫn có chút gì đó khác lạ.
Nhưng đều bị Thẩm Sơ cố tình đè nén, không muốn nghĩ sâu hơn.
“Tôi định ra nước ngoài, sau khi phục hồi xong.”
Thẩm Sơ nhìn về phía Tạ Thời Minh người đang đi ra từ thư phòng, cách một lớp kính mắt, có chút không rõ ánh mắt của đối phương lúc này.
“Tôi cũng sẽ nói với ba mẹ.”
Thẩm Sơ dừng một chút, thấy Tạ Thời Minh vẫn chưa định nói gì, đành tiếp tục tự nói tiếp——
“Thật ra có vài lời tôi muốn nói với cậu từ lâu rồi, sau này cậu cũng không cần phải phiền lòng vì tôi cứ so đo với cậu nữa.”
“Rõ ràng là sau này chúng ta sẽ phát triển ở hai lĩnh vực khác nhau, chắc chắn sẽ ít có cơ hội gặp lại, trừ khi thật sự cần thiết, chắc là cũng chẳng có mấy khi phải đối mặt.”
“Còn chuyện năm năm trước, cậu hoàn toàn không cần phải canh cánh trong lòng, nếu ai đó có nói gì với cậu——”
“Trước đây cậu đâu có định như vậy.”
Thẩm Sơ khựng lại một chút, rồi mới phản ứng được Tạ Thời Minh đang nói đến chuyện gì.
Là chuyện cậu từng đồng ý với hắn trước đây…
“Chỉ là lời nói theo cảm xúc thôi, nói gì mà cả đời, nghĩ cũng biết là không thể, sao có thể coi là thật được.”
“Nếu tôi muốn coi là thật thì sao?”
“Gì cơ?”
Giọng Tạ Thời Minh quá nhẹ, khoảnh khắc ấy, Thẩm Sơ còn tưởng là mình bị ảo giác.
Hoặc là nghe lầm.
Tóm lại, không thể nào là——
“Tôi nói, nếu tôi muốn coi là thật thì sao?”
Tạ Thời Minh bước đến gần, đi đến trước mặt Thẩm Sơ.
Từng bước tiến lại gần, khiến Thẩm Sơ có thể thấy rõ ánh mắt sau lớp kính.
Vì vậy mà tim cậu đập nhanh hơn.
“Nếu chỉ vì bù đắp, vì chuộc lỗi, thì tôi đâu cần phải đích thân chăm sóc cậu hơn năm năm, còn đưa cậu đến đây?”
“Có rất nhiều cách tiết kiệm thời gian và sức lực hơn, sao tôi không chọn?”
“Thẩm Sơ, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này sao?”
Ánh mắt của Tạ Thời Minh không mang áp lực, nhưng lại khiến Thẩm Sơ khó lòng chống đỡ.
Không phải cậu chưa từng nghi ngờ, nhưng mỗi lần suy nghĩ kiểu đó nảy lên, đều bị cậu đè xuống, bởi vì cậu cảm thấy chuyện đó không thể nào.
Sao có thể được chứ?
Trước kia cậu thế nào, giờ nghĩ lại, ngay cả bản thân cậu cũng thấy ngán ngẩm.
Bướng bỉnh, không được lòng người.
Lại còn hay đối đầu với Tạ Thời Minh, trước kia thậm chí còn thường xuyên gây rắc rối cho hắn.
Một người như vậy, chẳng lẽ Tạ Thời Minh có sở thích bị ngược đãi, nên mới nói ra những lời này…
“Tôi chưa từng nghĩ tới.”
Thẩm Sơ thu lại ánh mắt, âm thầm siết tay, ngoài miệng vẫn tiếp tục: “Cũng không muốn nghĩ đến.”
“Cảm ơn cậu vì đã đích thân chăm sóc tôi suốt hơn năm năm, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi phục hồi, nhưng tôi nghĩ với thể trạng hiện giờ, tôi đã có thể tự lập rồi. Dù bây giờ chưa cần ra nước ngoài ngay, nhưng tôi muốn chuyển sang sống với cậu, không tiếp tục ở đây làm phiền cậu nữa, hơn nữa tôi cũng đã làm lỡ nhiều thời gian của cậu, cậu còn phải đi làm——”
Thẩm Sơ nói không chậm, như thể đang muốn tránh né điều gì, không muốn cho Tạ Thời Minh cơ hội lên tiếng.
Đem toàn bộ những gì mình muốn nói, nói hết ngay lúc này.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói liền ngưng lại.
Bóng tối ập xuống, không khách khí áp lên môi cậu, mang theo lực đạo không thể kháng cự.
Thẩm Sơ muốn né tránh, nhưng lại bị Tạ Thời Minh siết chặt cổ tay.
Như đang phát tiết, chẳng mấy chốc môi đã tê rát vì đau.
Thẩm Sơ tránh không thoát, cũng cắn trả lại.
Họ đã từng hôn, từng làm mọi chuyện, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chẳng hề dịu dàng, nhưng chưa bao giờ có lần nào kịch liệt như lần này.
Như thể có điều gì đó chỉ có thể được giải tỏa qua cách này.
Nhưng phát tiết rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Khi nụ hôn dần trở nên quấn quýt, Thẩm Sơ lại bất ngờ đẩy Tạ Thời Minh ra.
“Tôi rồi cũng sẽ rời đi.”
“Tôi biết.”
Thẩm Sơ không bị gì, nhưng môi Tạ Thời Minh lại bị cắn đến mức bật máu.
Hắn cũng không lau, chỉ tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thật sự giữ cậu lại.”
“Vậy sao cậu còn—”
“Nhưng con người ai mà chẳng mơ mộng, tôi cũng vậy.”
Tạ Thời Minh khẽ nhếch môi: “Biết đâu đấy, tôi cũng ôm tâm lý may mắn.”
“Những lời tôi nói với cậu, từ trước đến giờ đều là thật lòng.”
“Nhưng Thẩm Sơ, tôi sẽ không ép cậu ở lại.”
“Nếu không thì năm năm trước, tôi đã chẳng nói những lời đó.”
“Tôi hy vọng cậu có thể tìm thấy con đường mà mình thật sự muốn đi, chỉ là nếu được quay lại, tôi sẽ chọn một cách khác, một cách...”
Ít nhất không phải là cách khiến Thẩm Sơ nổi giận đến mức mất kiểm soát.
Trong mắt Tạ Thời Minh thoáng qua một tia đau khổ, rõ ràng đến mức Thẩm Sơ có thể thấy rõ.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Sơ bỗng nhận ra, thì ra Tạ Thời Minh thật sự vẫn luôn vì chuyện năm năm trước cậu ngã cầu thang mà day dứt, và cũng thật sự cho rằng lỗi là do mình.
......…
Việc rời khỏi chỗ của Tạ Thời Minh diễn ra hơi đột ngột, đến cả Hạng Tinh Hà cũng lén hỏi cậu nguyên nhân.
Thẩm Sơ nói rằng việc phục hồi đã đạt đến giai đoạn nhất định, không cần thiết phải tiếp tục ở đó làm phiền người ta.
Hơn nữa, một số bài tập phục hồi cậu có thể tự làm, chỉ cần định kỳ đến gặp Tạ Thời Minh kiểm tra là được.
Lý do này đưa ra vừa đầy đủ vừa chính đáng, Hạng Tinh Hà sau khi hỏi xong cũng không nói gì thêm.
Ngược lại, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lại hỏi cậu sao không về nhà ở, đúng lúc đó, Thẩm Sơ bèn nhân cơ hội kể luôn kế hoạch sắp tới của mình cho cả hai.
Không ngờ vừa nói xong, Thẩm Sơ lại nhận được liên lạc từ Thẩm Sóc bọn họ.
Ý của Thẩm Sóc là, dù sau này cậu muốn làm nghề giống như cậu mình, thì cũng không cần thiết phải ra nước ngoài học, với năng lực của nhà họ Thẩm, hoàn toàn có thể sắp xếp cho cậu một trường đại học tốt ở trong nước.
Thẩm Dật thì nói cậu mới tỉnh dậy được bao lâu sau năm năm hôn mê, trong nước còn chưa kịp thích nghi đã muốn ra nước ngoài.
Thẩm Tùy thì phân tích cho cậu nghe ưu nhược điểm của việc ở lại trong nước và ra nước ngoài, bảo cậu hãy cân nhắc kỹ.
So với thái độ tôn trọng chuyện cậu ra nước ngoài của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thì lời lẽ của ba người Thẩm Sóc nghe thế nào cũng giống như đang không muốn cậu ra nước ngoài vậy.
Thẩm Sơ nghĩ có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nhưng cậu cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Nếu là Thẩm Sơ của năm năm trước, chắc đã phản bác lại rồi, hoặc giả vờ như không nghe thấy, không hiểu, chỉ giữ im lặng. Nhưng giờ đây, cho dù là người đã nằm bất động suốt năm năm, thì tâm thái của cậu cũng đã thay đổi.
Không còn muốn so bì với Tạ Thời Minh, thì càng không có lý do gì để so đo với ba người Thẩm Sóc.
Thế nên lúc đối diện với lời nói của họ, Thẩm Sơ nhất thời không biết nên phản ứng hay bày tỏ thái độ thế nào.
Nhưng chưa đợi cậu phản ứng, đến cả người luôn gay gắt nhất là Thẩm Dật cũng im lặng.
Sau này Thẩm Sơ mới biết, là Tạ Thời Minh đã nói gì đó.
Tuy nhiên lúc ấy, Thẩm Sơ đã bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất ngoại.
Cậu sẽ không vì thái độ của họ mà do dự hay từ bỏ, chỉ là việc ba người anh trên danh nghĩa không còn cố chen vào quyết định của cậu nữa, đúng là khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn.
Thời gian bước vào mùa đông, Thẩm Sơ hoàn tất việc phục hồi.
Chẳng bao lâu sau, cậu chính thức lên đường ra nước ngoài.
Người đi cùng là cậu của cậu.
Ngoài ra còn có người yêu của cậu ấy.
Khi biết người yêu của Hạng Tinh Hà, Thẩm Sơ vẫn khá bất ngờ, vì tuy hai người họ chưa từng gặp nhau, nhưng cái tên ấy cậu đã quá quen thuộc.
Ảnh đế lưu lượng đỉnh cao được cả nước biết đến — Giản Hành, còn từng hợp tác với Tô Lạc Duyệt.
Chỉ là Thẩm Sơ chưa từng nghĩ, cậu mình lại có quan hệ với vị ảnh đế ấy, mà còn từ thời cấp ba..…
Nhưng tất cả đều đã qua, hai người từng trải qua không ít sóng gió, rốt cuộc cũng đi đến được bên nhau.
Giản Hành đã sớm chuẩn bị tránh bóng, lần này theo Hạng Tinh Hà và cậu ra nước ngoài, có thể nói là không chút do dự, không hề chần chờ một chút nào.
Ban đầu Thẩm Sơ còn sợ vị ảnh đế này khó gần, dù sao tiếng tăm bên ngoài cũng nổi tiếng là người “thật tính”, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết, tình cách đối phương lại có phần hài hước, còn bắt cậu gọi “anh”, mặc dù anh ta cùng thế hệ với cậu của cậu…
Trước khi lên máy bay, Thẩm Sơ đã hỏi đối phương một câu: Thật sự sẽ không hối hận sao?
Khi ấy, câu trả lời của Giản Hành là—
“Mỗi giai đoạn sẽ có một lựa chọn khác nhau, đã lựa chọn thì nhất định đó là phương án phù hợp nhất ở hiện tại.”
“Và con người nhất định phải biết lựa chọn.”
Thẩm Sơ thấy, lúc Giản Hành nói những lời này, anh ta nhìn về phía cậu của cậu, trong mắt là sự dịu dàng nhất mà cậu từng thấy.
“Trong tất cả những lựa chọn, lựa chọn của anh từ trước đến nay luôn là anh ấy.”
“Cho nên chỉ cần là anh ấy, thì sẽ không bao giờ hối hận.”
Lúc lên máy bay, Thẩm Sơ nhận được tin nhắn cuối cùng do Tạ Thời Minh gửi đến—
[ Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã để cậu đi theo con đường mà mình muốn.]
[ Điều duy nhất khiến tôi hối hận, là không sớm thừa nhận tình cảm của mình, cũng không thể sớm nói cho cậu biết tình cảm đó.]
[ Thẩm Sơ, tôi thích cậu.]
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Thẩm Sơ hơi nghi hoặc liếc nhìn, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh, rồi lại thu ánh mắt về.
Thôi kệ đi, chẳng sao cả.
Dù sao cậu và Tạ Thời Minh, chắc chắn không có khả năng.
Tất cả những gì đã xảy ra bây giờ, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, chuyện này xảy ra chỉ là do bản năng không thể kháng cự mà thôi.
Sớm tối chung đụng, tiếp xúc thân mật, sống cùng một mái nhà, có vài chuyện như thể bị thúc đẩy mà xảy ra, khó tránh khỏi. Nhưng một khi rời khỏi nơi này, thì sẽ không còn tồn tại nữa.
Hơn nữa, không nói đến chuyện đó, chỉ riêng mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh…
Dù sao cũng đã làm anh em mười mấy năm.
À không đúng, tính ra bây giờ, đã là hơn hai mươi năm rồi mới phải.
Một mối quan hệ như vậy vốn dĩ không chỉ là chuyện của hai người họ, mà còn liên quan đến những người khác, ví dụ như Tô Lạc Duyệt, như Thẩm Minh Châu, thậm chí là cậu của cậu, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, e là không thể nghĩ đến chuyện khác, cho nên giữa cậu và Tạ Thời Minh, chẳng qua chỉ là tạm thời đi nhầm đường mà thôi, rồi sẽ phải kéo trở lại.
Huống hồ... Thẩm Sơ cũng đã có chuyện mình muốn làm.
Những lời mà Tạ Thời Minh từng nói, cậu không thể coi là thật, cũng không thể nào tin là thật.
Cái gì mà để Tạ Thời Minh chịu trách nhiệm cả đời vì chuyện cậu ngã cầu thang, sao có thể được chứ?
Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó là sự thật.
......…
Thân thể Thẩm Sơ đã có thể chịu được việc đi ra ngoài, nên cậu cũng không muốn tiếp tục mốc meo trong phòng nữa.
Thêm vào đó, Hạng Tinh Hà vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mỗi ngày đều dẫn cậu đi trải nghiệm quay phim ở đủ nơi, cho dù đôi khi hơi mệt, nhưng cũng khiến Thẩm Sơ ngày càng đắm chìm trong đó.
“Sơ Sơ, cháu có từng nghĩ đến việc sau khi phục hồi xong thì sẽ học chuyên sâu ngành này không?”
“Cháu có thể theo cậu ra nước ngoài.”
Lúc Hạng Tinh Hà nói câu này, giọng điệu hơi dè dặt, còn nói những chuyện khác Thẩm Sơ không cần lo, hơn nữa hắn ta sẽ chăm sóc Thẩm Sơ thật tốt.
Thật ra Thẩm Sơ hiểu rõ, Hạng Tinh Hà trở về nước là vì cậu.
Vì suốt năm năm cậu không tỉnh lại, Hạng Tinh Hà vẫn luôn ở lại trong nước.
Giữ lấy một niềm hy vọng chẳng biết bao giờ sẽ thành hiện thực.
Hơn nữa, lúc nhỏ Thẩm Sơ từng từ chối một lần, lần này, làm sao cậu có thể từ chối lần nữa?
Thế nên gần như không hề do dự, Thẩm Sơ đã đồng ý.
Huống chi, sau khi hồi phục, cậu cũng nên tiếp tục bước tiếp con đường đã đi dang dở từ năm năm trước.
Bây giờ tìm được phương hướng, lại đúng là lĩnh vực mà Hạng Tinh Hà thông thạo, Thẩm Sơ còn lý do gì để từ chối?
Mà nói gì thì nói, duyên phận đôi khi thật kỳ diệu.
Tưởng rằng sẽ không còn chút liên hệ nào với người thân duy nhất của mình, kết quả bây giờ không những gặp lại, mà cuộc đời được bắt đầu lại lần nữa, con đường tương lai cần đi tiếp, người dẫn đường lại chính là cậu của cậu…
Sau khi xác định chuyện này, tối hôm đó, Thẩm Sơ đã hỏi Tạ Thời Minh, cậu còn bao lâu nữa thì phục hồi xong.
Thật ra đến giờ, cậu đã cảm thấy cơ thể mình hồi phục khá tốt.
Giờ đã sang thu, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Từ khi cậu bắt đầu ra ngoài, Tạ Thời Minh cũng quay trở lại với lịch trình làm việc tại bệnh viện, chỉ là mỗi lần về nhà, vẫn luôn có thể thấy bóng dáng của hắn, không rõ hắn sắp xếp thời gian thế nào, nhưng việc phục hồi của cậu vẫn không bị trì hoãn quá nhiều, chỉ là có một vài chuyện, Thẩm Sơ đã bắt đầu cố ý né tránh.
Có lẽ vì mỗi ngày bận rộn hơn, quan hệ giữa họ cũng dần trở lại quỹ đạo bình thường.
Như thể những gì đã xảy ra trước kia, chỉ là một lần đi nhầm đường trong cuộc đời.
Đã qua thì cho qua, cứ xem như chưa từng xảy ra.
Chỉ là thỉnh thoảng khi ánh mắt giao nhau, vẫn có chút gì đó khác lạ.
Nhưng đều bị Thẩm Sơ cố tình đè nén, không muốn nghĩ sâu hơn.
“Tôi định ra nước ngoài, sau khi phục hồi xong.”
Thẩm Sơ nhìn về phía Tạ Thời Minh người đang đi ra từ thư phòng, cách một lớp kính mắt, có chút không rõ ánh mắt của đối phương lúc này.
“Tôi cũng sẽ nói với ba mẹ.”
Thẩm Sơ dừng một chút, thấy Tạ Thời Minh vẫn chưa định nói gì, đành tiếp tục tự nói tiếp——
“Thật ra có vài lời tôi muốn nói với cậu từ lâu rồi, sau này cậu cũng không cần phải phiền lòng vì tôi cứ so đo với cậu nữa.”
“Rõ ràng là sau này chúng ta sẽ phát triển ở hai lĩnh vực khác nhau, chắc chắn sẽ ít có cơ hội gặp lại, trừ khi thật sự cần thiết, chắc là cũng chẳng có mấy khi phải đối mặt.”
“Còn chuyện năm năm trước, cậu hoàn toàn không cần phải canh cánh trong lòng, nếu ai đó có nói gì với cậu——”
“Trước đây cậu đâu có định như vậy.”
Thẩm Sơ khựng lại một chút, rồi mới phản ứng được Tạ Thời Minh đang nói đến chuyện gì.
Là chuyện cậu từng đồng ý với hắn trước đây…
“Chỉ là lời nói theo cảm xúc thôi, nói gì mà cả đời, nghĩ cũng biết là không thể, sao có thể coi là thật được.”
“Nếu tôi muốn coi là thật thì sao?”
“Gì cơ?”
Giọng Tạ Thời Minh quá nhẹ, khoảnh khắc ấy, Thẩm Sơ còn tưởng là mình bị ảo giác.
Hoặc là nghe lầm.
Tóm lại, không thể nào là——
“Tôi nói, nếu tôi muốn coi là thật thì sao?”
Tạ Thời Minh bước đến gần, đi đến trước mặt Thẩm Sơ.
Từng bước tiến lại gần, khiến Thẩm Sơ có thể thấy rõ ánh mắt sau lớp kính.
Vì vậy mà tim cậu đập nhanh hơn.
“Nếu chỉ vì bù đắp, vì chuộc lỗi, thì tôi đâu cần phải đích thân chăm sóc cậu hơn năm năm, còn đưa cậu đến đây?”
“Có rất nhiều cách tiết kiệm thời gian và sức lực hơn, sao tôi không chọn?”
“Thẩm Sơ, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này sao?”
Ánh mắt của Tạ Thời Minh không mang áp lực, nhưng lại khiến Thẩm Sơ khó lòng chống đỡ.
Không phải cậu chưa từng nghi ngờ, nhưng mỗi lần suy nghĩ kiểu đó nảy lên, đều bị cậu đè xuống, bởi vì cậu cảm thấy chuyện đó không thể nào.
Sao có thể được chứ?
Trước kia cậu thế nào, giờ nghĩ lại, ngay cả bản thân cậu cũng thấy ngán ngẩm.
Bướng bỉnh, không được lòng người.
Lại còn hay đối đầu với Tạ Thời Minh, trước kia thậm chí còn thường xuyên gây rắc rối cho hắn.
Một người như vậy, chẳng lẽ Tạ Thời Minh có sở thích bị ngược đãi, nên mới nói ra những lời này…
“Tôi chưa từng nghĩ tới.”
Thẩm Sơ thu lại ánh mắt, âm thầm siết tay, ngoài miệng vẫn tiếp tục: “Cũng không muốn nghĩ đến.”
“Cảm ơn cậu vì đã đích thân chăm sóc tôi suốt hơn năm năm, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi phục hồi, nhưng tôi nghĩ với thể trạng hiện giờ, tôi đã có thể tự lập rồi. Dù bây giờ chưa cần ra nước ngoài ngay, nhưng tôi muốn chuyển sang sống với cậu, không tiếp tục ở đây làm phiền cậu nữa, hơn nữa tôi cũng đã làm lỡ nhiều thời gian của cậu, cậu còn phải đi làm——”
Thẩm Sơ nói không chậm, như thể đang muốn tránh né điều gì, không muốn cho Tạ Thời Minh cơ hội lên tiếng.
Đem toàn bộ những gì mình muốn nói, nói hết ngay lúc này.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói liền ngưng lại.
Bóng tối ập xuống, không khách khí áp lên môi cậu, mang theo lực đạo không thể kháng cự.
Thẩm Sơ muốn né tránh, nhưng lại bị Tạ Thời Minh siết chặt cổ tay.
Như đang phát tiết, chẳng mấy chốc môi đã tê rát vì đau.
Thẩm Sơ tránh không thoát, cũng cắn trả lại.
Họ đã từng hôn, từng làm mọi chuyện, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chẳng hề dịu dàng, nhưng chưa bao giờ có lần nào kịch liệt như lần này.
Như thể có điều gì đó chỉ có thể được giải tỏa qua cách này.
Nhưng phát tiết rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Khi nụ hôn dần trở nên quấn quýt, Thẩm Sơ lại bất ngờ đẩy Tạ Thời Minh ra.
“Tôi rồi cũng sẽ rời đi.”
“Tôi biết.”
Thẩm Sơ không bị gì, nhưng môi Tạ Thời Minh lại bị cắn đến mức bật máu.
Hắn cũng không lau, chỉ tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thật sự giữ cậu lại.”
“Vậy sao cậu còn—”
“Nhưng con người ai mà chẳng mơ mộng, tôi cũng vậy.”
Tạ Thời Minh khẽ nhếch môi: “Biết đâu đấy, tôi cũng ôm tâm lý may mắn.”
“Những lời tôi nói với cậu, từ trước đến giờ đều là thật lòng.”
“Nhưng Thẩm Sơ, tôi sẽ không ép cậu ở lại.”
“Nếu không thì năm năm trước, tôi đã chẳng nói những lời đó.”
“Tôi hy vọng cậu có thể tìm thấy con đường mà mình thật sự muốn đi, chỉ là nếu được quay lại, tôi sẽ chọn một cách khác, một cách...”
Ít nhất không phải là cách khiến Thẩm Sơ nổi giận đến mức mất kiểm soát.
Trong mắt Tạ Thời Minh thoáng qua một tia đau khổ, rõ ràng đến mức Thẩm Sơ có thể thấy rõ.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Sơ bỗng nhận ra, thì ra Tạ Thời Minh thật sự vẫn luôn vì chuyện năm năm trước cậu ngã cầu thang mà day dứt, và cũng thật sự cho rằng lỗi là do mình.
......…
Việc rời khỏi chỗ của Tạ Thời Minh diễn ra hơi đột ngột, đến cả Hạng Tinh Hà cũng lén hỏi cậu nguyên nhân.
Thẩm Sơ nói rằng việc phục hồi đã đạt đến giai đoạn nhất định, không cần thiết phải tiếp tục ở đó làm phiền người ta.
Hơn nữa, một số bài tập phục hồi cậu có thể tự làm, chỉ cần định kỳ đến gặp Tạ Thời Minh kiểm tra là được.
Lý do này đưa ra vừa đầy đủ vừa chính đáng, Hạng Tinh Hà sau khi hỏi xong cũng không nói gì thêm.
Ngược lại, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lại hỏi cậu sao không về nhà ở, đúng lúc đó, Thẩm Sơ bèn nhân cơ hội kể luôn kế hoạch sắp tới của mình cho cả hai.
Không ngờ vừa nói xong, Thẩm Sơ lại nhận được liên lạc từ Thẩm Sóc bọn họ.
Ý của Thẩm Sóc là, dù sau này cậu muốn làm nghề giống như cậu mình, thì cũng không cần thiết phải ra nước ngoài học, với năng lực của nhà họ Thẩm, hoàn toàn có thể sắp xếp cho cậu một trường đại học tốt ở trong nước.
Thẩm Dật thì nói cậu mới tỉnh dậy được bao lâu sau năm năm hôn mê, trong nước còn chưa kịp thích nghi đã muốn ra nước ngoài.
Thẩm Tùy thì phân tích cho cậu nghe ưu nhược điểm của việc ở lại trong nước và ra nước ngoài, bảo cậu hãy cân nhắc kỹ.
So với thái độ tôn trọng chuyện cậu ra nước ngoài của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thì lời lẽ của ba người Thẩm Sóc nghe thế nào cũng giống như đang không muốn cậu ra nước ngoài vậy.
Thẩm Sơ nghĩ có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nhưng cậu cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Nếu là Thẩm Sơ của năm năm trước, chắc đã phản bác lại rồi, hoặc giả vờ như không nghe thấy, không hiểu, chỉ giữ im lặng. Nhưng giờ đây, cho dù là người đã nằm bất động suốt năm năm, thì tâm thái của cậu cũng đã thay đổi.
Không còn muốn so bì với Tạ Thời Minh, thì càng không có lý do gì để so đo với ba người Thẩm Sóc.
Thế nên lúc đối diện với lời nói của họ, Thẩm Sơ nhất thời không biết nên phản ứng hay bày tỏ thái độ thế nào.
Nhưng chưa đợi cậu phản ứng, đến cả người luôn gay gắt nhất là Thẩm Dật cũng im lặng.
Sau này Thẩm Sơ mới biết, là Tạ Thời Minh đã nói gì đó.
Tuy nhiên lúc ấy, Thẩm Sơ đã bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất ngoại.
Cậu sẽ không vì thái độ của họ mà do dự hay từ bỏ, chỉ là việc ba người anh trên danh nghĩa không còn cố chen vào quyết định của cậu nữa, đúng là khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn.
Thời gian bước vào mùa đông, Thẩm Sơ hoàn tất việc phục hồi.
Chẳng bao lâu sau, cậu chính thức lên đường ra nước ngoài.
Người đi cùng là cậu của cậu.
Ngoài ra còn có người yêu của cậu ấy.
Khi biết người yêu của Hạng Tinh Hà, Thẩm Sơ vẫn khá bất ngờ, vì tuy hai người họ chưa từng gặp nhau, nhưng cái tên ấy cậu đã quá quen thuộc.
Ảnh đế lưu lượng đỉnh cao được cả nước biết đến — Giản Hành, còn từng hợp tác với Tô Lạc Duyệt.
Chỉ là Thẩm Sơ chưa từng nghĩ, cậu mình lại có quan hệ với vị ảnh đế ấy, mà còn từ thời cấp ba..…
Nhưng tất cả đều đã qua, hai người từng trải qua không ít sóng gió, rốt cuộc cũng đi đến được bên nhau.
Giản Hành đã sớm chuẩn bị tránh bóng, lần này theo Hạng Tinh Hà và cậu ra nước ngoài, có thể nói là không chút do dự, không hề chần chờ một chút nào.
Ban đầu Thẩm Sơ còn sợ vị ảnh đế này khó gần, dù sao tiếng tăm bên ngoài cũng nổi tiếng là người “thật tính”, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết, tình cách đối phương lại có phần hài hước, còn bắt cậu gọi “anh”, mặc dù anh ta cùng thế hệ với cậu của cậu…
Trước khi lên máy bay, Thẩm Sơ đã hỏi đối phương một câu: Thật sự sẽ không hối hận sao?
Khi ấy, câu trả lời của Giản Hành là—
“Mỗi giai đoạn sẽ có một lựa chọn khác nhau, đã lựa chọn thì nhất định đó là phương án phù hợp nhất ở hiện tại.”
“Và con người nhất định phải biết lựa chọn.”
Thẩm Sơ thấy, lúc Giản Hành nói những lời này, anh ta nhìn về phía cậu của cậu, trong mắt là sự dịu dàng nhất mà cậu từng thấy.
“Trong tất cả những lựa chọn, lựa chọn của anh từ trước đến nay luôn là anh ấy.”
“Cho nên chỉ cần là anh ấy, thì sẽ không bao giờ hối hận.”
Lúc lên máy bay, Thẩm Sơ nhận được tin nhắn cuối cùng do Tạ Thời Minh gửi đến—
[ Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã để cậu đi theo con đường mà mình muốn.]
[ Điều duy nhất khiến tôi hối hận, là không sớm thừa nhận tình cảm của mình, cũng không thể sớm nói cho cậu biết tình cảm đó.]
[ Thẩm Sơ, tôi thích cậu.]
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 202: Ngoại truyện kiếp trước (8)
10.0/10 từ 22 lượt.