Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1268: Cho trẫm phúc thẩm!
Tất cả mọi người khiếp sợ, tuy trước có tin đồn như vậy, nhưng ai có thể suy đoán được ý đồ của một vị Hằng Hà Cảnh? Hiện tại tin tức xác thực truyền đến, tự nhiên để người khiếp sợ, Dương Hạo quả nhiên thành đệ tử thứ mười.
Lần này, địa vị của Dương Hạo nhảy lên vạn trượng, sánh vai với Tinh Thần Cảnh.
Dương Hạo nhìn Lăng Hàn, mặt trên lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng ở chỗ sâu trong nhãn thần lại có sát ý cường đại.
Hắn xuất thân từ một thế lực lớn của Tinh Thần Cảnh, lại từ nhỏ triển lộ ra thiên phú võ đạo kinh người, tựa như thái dương trên bầu trời, vô luận tới chỗ nào, hắn đều được người tôn sùng là thiên tài.
Ở trong gia tộc, hắn được ký thác kỳ vọng cao, ở trong cùng thế hệ, hắn là thiên tài vô địch, người người kính sợ, mà cho dù tới Lẫm Thiên Tông, hắn cũng bại tận thiên kiêu, nhất chi độc tú.
Hắn là thiên chi kiêu tử, quyết định muốn trở thành nhất phương bá chủ.
Nhưng chỉ có ở trên người Lăng Hàn, hắn ăn một cái thiệt lớn.
Tuy không phải Lăng Hàn xuất thủ, nhưng hắn lại bị Loạn Tinh Nữ Hoàng thiếu chút nữa đánh chết, thậm chí sinh mệnh tinh khí trôi đi không ít.
Cái này vô cùng nhục nhã, ngày khác chắc chắn sẽ đòi lại Loạn Tinh Nữ Hoàng, nhưng bây giờ, hắn trước muốn giết chết Lăng Hàn, thu một ít lợi tức.
- Hàn Lâm, tàn sát đồng môn, này là tội lớn, càng làm người khinh thường!
Hắn yên tĩnh nói.
- Ta kiến nghị, cột hắn vào lối vào tông môn, mỗi ngày cắt một miếng thịt, thẳng đến tiên huyết chảy hết, tinh khí khô cạn.
Thật ngoan độc a!
Tất cả mọi người là thầm nói.
Thần linh rất khó chết.
Chỉ cần không bị đánh trúng yếu hại, như vậy gảy tay gảy chân, tiên huyết chảy hết cũng không có việc gì, bởi vì gãy chi có thể phục hồi như cũ, tiên huyết cũng có thể sống lại, nhưng hết thảy đều cần tiêu hao sinh mệnh tinh khí.
Sinh mệnh tinh khí nhìn không thấy sờ không được, nhưng xác xác thật thật tồn tại, thậm chí có tà pháp có thể hấp thụ sinh mệnh tinh khí, hóa thành chất dinh dưỡng cho bản thân, có thể kéo dài thọ nguyên, tăng cao tu vi.
Dương Hạo đây là muốn lăng trì Lăng Hàn, để hắn nhận hết thống khổ, cuối cùng hao hết sinh mệnh tinh khí mà chết.
Thực sự là thủ đoạn độc ác!
Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn đều thầm sinh cảnh giác, sư thúc này là một ngoan nhân, tuyệt đối không thể đắc tội với hắn.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Dương Hạo, ngươi cũng quá không có tiền đồ, lại còn cần loại phế vật này thay ngươi xuất thủ! Đến đến đến, ngươi áp chế tu vi, chúng ta đánh nhau một trận, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Dương Hạo cười lạnh nói:
- Ngươi là ai, cũng xứng giao thủ với ta!
- Đừng nói ca khi dễ ngươi, cùng giai đánh một trận, ta có thể chấp ngươi một tay một chân.
Lăng Hàn chắp tay trái ra phía sau, nhoẻn miệng cười.
- Nếu không, cho ngươi tay phải cũng được.
Thật ngông cuồng, thực sự là ngông cuồng!
- Dương sư thúc, không bằng trước bắt người này, thi trọng hình, để hắn thành thật một ít?
Cốc Hoang đề nghị, mặc dù tuổi tác của hắn lớn hơn Dương Hạo rất nhiều, cảnh giới cũng cao hơn một ít, nhưng đem tư thái thả rất thấp.
Người tâm cao khí ngạo quen, có thể làm được điểm ấy kỳ thực cũng không dễ dàng.
Dương Hạo gật đầu nói:
- Được, bắt!
Hắn nhìn Lăng Hàn, loại tiểu nhân vật này sao có tư cách đấu với hắn, thực sự là chê cười!
Trong lòng Lăng Hàn rét lạnh, cuối cùng muốn xung đột vũ trang, hắn cũng không sai biệt lắm có thể tiến Hắc Tháp, ngày khác báo thù này.
- Hanh, xem ra ngươi còn không có học ngoan, vẫn đang loạn cắn người!
Trong một tiếng hừ lạnh, Hồ Phỉ Vân xuất hiện, trên người cũng dật động khí tức vượt qua xa Sơn Hà Cảnh.
Là Loạn Tinh Nữ Hoàng!
Lăng Hàn nhướng mày, hắn đã sắp xếp xong đường lui, nhưng Loạn Tinh Nữ Hoàng nháo như thế, có thể sẽ quấy rầy hắn an bài. Bởi vì, nếu Loạn Tinh Nữ Hoàng rơi vào nguy cơ mà nói, hắn còn làm sao an tâm ở trong Hắc Tháp?
Không nói hắn và Loạn Tinh Nữ Hoàng có tình cảm, chỉ nói người ta vì hắn xuất thủ, hắn không biết xấu hổ ngồi xem sao?
Bị đánh đến không có tính khí, hắn không để lại bóng ma trong lòng cũng khó khăn.
Ba!
Nữ Hoàng xuất thủ, một cái tát quất bay Dương Hạo, phốc, cả người Dương Hạo phun ra huyết vụ, tinh khí thần nhất thời hiện ra suy sụp.
Bị thương nặng!
Hoàn hảo, Nữ Hoàng hạ thủ coi như có chừng mực, nếu không mà nói, một vị Tinh Thần Cảnh xuất thủ, Dương Hạo còn có thể sống sao?
- Ha hả, các hạ, đây đã là lần thứ hai!
Một thanh âm băng lãnh vang lên.
Ở đây chính là Lẫm Thiên Tông!
Hai nhân ảnh đồng thời hiện lên, nhìn qua đều khoảng 50 tuổi, trên mặt có khí tức hỗn độn quấn quanh, thấy không rõ hình dáng, mà phía sau bọn họ, thình lình có bốn viên tinh thần.
- Phụ thân đại nhân!
Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn đại hỉ, phân biệt nhìn một người kêu lên.
Hai gã đệ tử thân truyền của Tam Nguyên Thượng Nhân, tứ đệ tử, Cốc Môn chi chủ Cốc Phương, lục đệ tử, Hoa Môn chi chủ Hoa Vĩnh Ninh, đều là cường giả Tinh Thần Cảnh Đại viên mãn đỉnh phong.
- Các hạ, ngươi thật quá mức!
- Nơi này chính là Lẫm Thiên Tông, không phải Loạn Tinh Hoàng Triều của ngươi.
- Các ngươi muốn ngăn trở trẫm?
Loạn Tinh Nữ Hoàng nhàn nhạt nói, nhưng trong giọng nói mang theo khí phách vô thượng.
Nói đến khí thế, ai có thể so sánh với Đế Hoàng? Huống chi Hoa Vĩnh Ninh, Cốc Phương ngay cả đứng đầu một tông cũng không phải, mọi người cảnh giới tương đồng, nhưng nói đến khí phách, Loạn Tinh Nữ Hoàng nghiền ép mấy người bọn hắn một tinh cầu.
Lăng Hàn mở miệng nói:
- Bệ Hạ, đây là sự tình của ta, xin không nên nhúng tay!
Hắn dùng sức nháy mắt với Loạn Tinh Nữ Hoàng, ngươi cũng không phải không biết ta có Không Gian Thần khí, ai có thể tổn thương được nam nhân của ngươi?
Loạn Tinh Nữ Hoàng nhìn ở trong mắt, nhưng thản nhiên nói:
- Hắn là người của trẫm, nghe nói các ngươi muốn tra hắn, trẫm chỉ là đến bàng quan một chút mà thôi.
Bàng quan muội muội ngươi a, bàng quan sẽ làm Dương Hạo cả người phun máu, lại bị đánh rớt một ít sinh mệnh tinh khí?
Nhưng một vị cường giả Tinh Thần Cảnh muốn đổi trắng thay đen, ngươi còn thật không có cách nào… trừ khi đấu võ.
Hoa Vĩnh Ninh cùng Cốc Phương đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, đối diện chính là một vị Nữ Đế, tuyệt đối không thể khinh thường. Bất quá, bọn họ cũng chỉ kiêng kỵ mà thôi, dù sao bọn họ nhận định đây chỉ là một đạo thần thức lạc ấn của Loạn Tinh Nữ Hoàng, mạnh có hạn.
- Hảo, các hạ muốn bàng quan, vậy liền bàng quan đi!
======
Thần Đạo Đan Tôn
Lần này, địa vị của Dương Hạo nhảy lên vạn trượng, sánh vai với Tinh Thần Cảnh.
Dương Hạo nhìn Lăng Hàn, mặt trên lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng ở chỗ sâu trong nhãn thần lại có sát ý cường đại.
Hắn xuất thân từ một thế lực lớn của Tinh Thần Cảnh, lại từ nhỏ triển lộ ra thiên phú võ đạo kinh người, tựa như thái dương trên bầu trời, vô luận tới chỗ nào, hắn đều được người tôn sùng là thiên tài.
Ở trong gia tộc, hắn được ký thác kỳ vọng cao, ở trong cùng thế hệ, hắn là thiên tài vô địch, người người kính sợ, mà cho dù tới Lẫm Thiên Tông, hắn cũng bại tận thiên kiêu, nhất chi độc tú.
Hắn là thiên chi kiêu tử, quyết định muốn trở thành nhất phương bá chủ.
Nhưng chỉ có ở trên người Lăng Hàn, hắn ăn một cái thiệt lớn.
Tuy không phải Lăng Hàn xuất thủ, nhưng hắn lại bị Loạn Tinh Nữ Hoàng thiếu chút nữa đánh chết, thậm chí sinh mệnh tinh khí trôi đi không ít.
Cái này vô cùng nhục nhã, ngày khác chắc chắn sẽ đòi lại Loạn Tinh Nữ Hoàng, nhưng bây giờ, hắn trước muốn giết chết Lăng Hàn, thu một ít lợi tức.
- Hàn Lâm, tàn sát đồng môn, này là tội lớn, càng làm người khinh thường!
Hắn yên tĩnh nói.
- Ta kiến nghị, cột hắn vào lối vào tông môn, mỗi ngày cắt một miếng thịt, thẳng đến tiên huyết chảy hết, tinh khí khô cạn.
Thật ngoan độc a!
Tất cả mọi người là thầm nói.
Thần linh rất khó chết.
Chỉ cần không bị đánh trúng yếu hại, như vậy gảy tay gảy chân, tiên huyết chảy hết cũng không có việc gì, bởi vì gãy chi có thể phục hồi như cũ, tiên huyết cũng có thể sống lại, nhưng hết thảy đều cần tiêu hao sinh mệnh tinh khí.
Sinh mệnh tinh khí nhìn không thấy sờ không được, nhưng xác xác thật thật tồn tại, thậm chí có tà pháp có thể hấp thụ sinh mệnh tinh khí, hóa thành chất dinh dưỡng cho bản thân, có thể kéo dài thọ nguyên, tăng cao tu vi.
Dương Hạo đây là muốn lăng trì Lăng Hàn, để hắn nhận hết thống khổ, cuối cùng hao hết sinh mệnh tinh khí mà chết.
Thực sự là thủ đoạn độc ác!
Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn đều thầm sinh cảnh giác, sư thúc này là một ngoan nhân, tuyệt đối không thể đắc tội với hắn.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Dương Hạo, ngươi cũng quá không có tiền đồ, lại còn cần loại phế vật này thay ngươi xuất thủ! Đến đến đến, ngươi áp chế tu vi, chúng ta đánh nhau một trận, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Dương Hạo cười lạnh nói:
- Ngươi là ai, cũng xứng giao thủ với ta!
- Đừng nói ca khi dễ ngươi, cùng giai đánh một trận, ta có thể chấp ngươi một tay một chân.
Lăng Hàn chắp tay trái ra phía sau, nhoẻn miệng cười.
- Nếu không, cho ngươi tay phải cũng được.
Thật ngông cuồng, thực sự là ngông cuồng!
- Dương sư thúc, không bằng trước bắt người này, thi trọng hình, để hắn thành thật một ít?
Cốc Hoang đề nghị, mặc dù tuổi tác của hắn lớn hơn Dương Hạo rất nhiều, cảnh giới cũng cao hơn một ít, nhưng đem tư thái thả rất thấp.
Người tâm cao khí ngạo quen, có thể làm được điểm ấy kỳ thực cũng không dễ dàng.
Dương Hạo gật đầu nói:
- Được, bắt!
Hắn nhìn Lăng Hàn, loại tiểu nhân vật này sao có tư cách đấu với hắn, thực sự là chê cười!
Trong lòng Lăng Hàn rét lạnh, cuối cùng muốn xung đột vũ trang, hắn cũng không sai biệt lắm có thể tiến Hắc Tháp, ngày khác báo thù này.
- Hanh, xem ra ngươi còn không có học ngoan, vẫn đang loạn cắn người!
Trong một tiếng hừ lạnh, Hồ Phỉ Vân xuất hiện, trên người cũng dật động khí tức vượt qua xa Sơn Hà Cảnh.
Là Loạn Tinh Nữ Hoàng!
Lăng Hàn nhướng mày, hắn đã sắp xếp xong đường lui, nhưng Loạn Tinh Nữ Hoàng nháo như thế, có thể sẽ quấy rầy hắn an bài. Bởi vì, nếu Loạn Tinh Nữ Hoàng rơi vào nguy cơ mà nói, hắn còn làm sao an tâm ở trong Hắc Tháp?
Không nói hắn và Loạn Tinh Nữ Hoàng có tình cảm, chỉ nói người ta vì hắn xuất thủ, hắn không biết xấu hổ ngồi xem sao?
Bị đánh đến không có tính khí, hắn không để lại bóng ma trong lòng cũng khó khăn.
Ba!
Nữ Hoàng xuất thủ, một cái tát quất bay Dương Hạo, phốc, cả người Dương Hạo phun ra huyết vụ, tinh khí thần nhất thời hiện ra suy sụp.
Bị thương nặng!
Hoàn hảo, Nữ Hoàng hạ thủ coi như có chừng mực, nếu không mà nói, một vị Tinh Thần Cảnh xuất thủ, Dương Hạo còn có thể sống sao?
- Ha hả, các hạ, đây đã là lần thứ hai!
Một thanh âm băng lãnh vang lên.
Ở đây chính là Lẫm Thiên Tông!
Hai nhân ảnh đồng thời hiện lên, nhìn qua đều khoảng 50 tuổi, trên mặt có khí tức hỗn độn quấn quanh, thấy không rõ hình dáng, mà phía sau bọn họ, thình lình có bốn viên tinh thần.
- Phụ thân đại nhân!
Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn đại hỉ, phân biệt nhìn một người kêu lên.
Hai gã đệ tử thân truyền của Tam Nguyên Thượng Nhân, tứ đệ tử, Cốc Môn chi chủ Cốc Phương, lục đệ tử, Hoa Môn chi chủ Hoa Vĩnh Ninh, đều là cường giả Tinh Thần Cảnh Đại viên mãn đỉnh phong.
- Các hạ, ngươi thật quá mức!
- Nơi này chính là Lẫm Thiên Tông, không phải Loạn Tinh Hoàng Triều của ngươi.
- Các ngươi muốn ngăn trở trẫm?
Loạn Tinh Nữ Hoàng nhàn nhạt nói, nhưng trong giọng nói mang theo khí phách vô thượng.
Nói đến khí thế, ai có thể so sánh với Đế Hoàng? Huống chi Hoa Vĩnh Ninh, Cốc Phương ngay cả đứng đầu một tông cũng không phải, mọi người cảnh giới tương đồng, nhưng nói đến khí phách, Loạn Tinh Nữ Hoàng nghiền ép mấy người bọn hắn một tinh cầu.
Lăng Hàn mở miệng nói:
- Bệ Hạ, đây là sự tình của ta, xin không nên nhúng tay!
Hắn dùng sức nháy mắt với Loạn Tinh Nữ Hoàng, ngươi cũng không phải không biết ta có Không Gian Thần khí, ai có thể tổn thương được nam nhân của ngươi?
Loạn Tinh Nữ Hoàng nhìn ở trong mắt, nhưng thản nhiên nói:
- Hắn là người của trẫm, nghe nói các ngươi muốn tra hắn, trẫm chỉ là đến bàng quan một chút mà thôi.
Bàng quan muội muội ngươi a, bàng quan sẽ làm Dương Hạo cả người phun máu, lại bị đánh rớt một ít sinh mệnh tinh khí?
Nhưng một vị cường giả Tinh Thần Cảnh muốn đổi trắng thay đen, ngươi còn thật không có cách nào… trừ khi đấu võ.
Hoa Vĩnh Ninh cùng Cốc Phương đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, đối diện chính là một vị Nữ Đế, tuyệt đối không thể khinh thường. Bất quá, bọn họ cũng chỉ kiêng kỵ mà thôi, dù sao bọn họ nhận định đây chỉ là một đạo thần thức lạc ấn của Loạn Tinh Nữ Hoàng, mạnh có hạn.
- Hảo, các hạ muốn bàng quan, vậy liền bàng quan đi!
======
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1268: Cho trẫm phúc thẩm!
10.0/10 từ 37 lượt.