Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1267: Rắn chuột một ổ
Cốc Hoang nhìn đối phương, hiện tại đã không lấy được Thiên Nguyên Chân Dịch, hắn tự nhiên phẫn hận, muốn bắt Lăng Hàn khai đao, lúc này không muốn nhất chính là có người ra can thiệp, bảo vệ Lăng Hàn.
- Không cần khẩn trương, bản thiếu không có đến bảo vệ người này.
Hoa Dương Văn chỉ chỉ Lăng Hàn, trong ánh mắt lóe lên một đạo sát khí.
Cốc Hoang nhất thời bừng tỉnh, trước Hoa Môn thay Lăng Hàn xuất đầu, hiển nhiên là cùng Lăng Hàn đạt thành giao dịch, mà thẻ đánh bạc tám phần mười là Thiên Nguyên Chân Dịch, bằng không Hoa Dương Văn sao sẽ tích cực như vậy?
Nhưng sau đó Hoa Môn lại đột nhiên hành quân lặng lẽ, chắc là giao dịch với Lăng Hàn bất thành, bỏ qua người này.
Suy nghĩ một chút, lúc xếp Lăng Hàn vào danh sách thẩm vấn, Hoa Môn không những không có ngăn cản, trái lại còn ra lực. Từ đây có thể suy đoán, kỳ thực Hoa Môn cũng rất muốn bắt Lăng Hàn, chỉ là bọn hắn núp ở chỗ tối mà thôi.
Muốn thẩm vấn một đệ tử hạt giống, phải được 24 vị cường giả Tinh Thần Cảnh đồng thuận quá nửa. Bởi vậy, nếu Hoa Môn thật muốn bảo vệ Lăng Hàn mà nói, hoàn toàn có thể làm được không để cho Lăng Hàn tiến vào Bạch Ngọc Điện. Dĩ nhiên, bọn họ nhất định phải bỏ một ít trả giá.
Mọi người đều muốn cướp giật Thiên Nguyên Chân Dịch trong tay Lăng Hàn, chỉ là Cốc Môn nhảy vui vẻ nhất, trở thành người tích cực dẫn đầu!
Nếu Cốc Hoang thật lấy được bốn giọt Thiên Nguyên Chân Dịch, Hoa Môn, Hồ Môn… sẽ không ngồi xem, nhất định sẽ nhảy ra chia một chén súp.
Không có biện pháp, Lăng Hàn dễ khi dễ sao.
Bất quá, không phải đến bảo vệ Lăng Hàn là tốt rồi.
Cốc Hoang gật đầu nói:
- Đương nhiên nhân chứng vật chứng đều có, vậy còn không mau tuyên án, lột thân phận đệ tử hạt giống của người này!
Hoa Dương Văn cười nhàn nhạt, Sơn Hà Cảnh nho nhỏ này lại dám cự tuyệt mình, thực sự là ngu xuẩn, hiện tại hắn chính là đến xem Lăng Hàn bị khổ, nhìn đối phương hối hận.
Lăng Hàn mắt lạnh nhìn, một ổ này tất cả đều là rắn chuột, mặc hắn tự biện làm sao cũng vô dụng, hắn có thể làm, là châm chọc đám người này vài câu, nhưng chung quy khó sửa được kết quả cuối cùng.
Trừ khi có nhân vật cường thế xuất đầu, nhưng khả năng như vậy quá nhỏ.
- Khái!
Trầm Quát có chút xấu hổ, hắn chính là quan chủ thẩm, lại bị Cốc Hoang coi như chó chỉ huy, hắn nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc nói.
- Hàn Lâm, ngươi tàn sát đồng môn, chứng cứ vô cùng xác thực, ta tuyên bố, từ giờ khắc này, tước đoạt thân phận đệ tử hạt giống của ngươi, từ đây không còn là đệ tử của Lẫm Thiên Tông nữa!
Ba, hắn nặng nề vỗ bàn một cái.
- Ngươi tàn sát đồng tông, này là tội lớn, dựa theo bổn tông…
- Ha ha ha ha!
- Hàn Lâm, hiện tại có hối hận chưa?
Cốc Hoang lạnh lùng nói.
- Ngươi một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ, lại từ Tiểu Thế Giới đến, lại dám đối kháng bản thiếu? Ngươi xứng sao? Ngươi có tư cách như vậy sao?
- Hiện tại, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống, cầu xin tha thứ, nói không chừng bản thiếu sẽ mở một mặt lưới, lưu ngươi một con đường sống!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Cốc Hoang, ngươi thật đúng là không để cho ta thất vọng, quả nhiên là người thiên tính lương bạc. Ngươi không phải nói ta giết Thì Minh sao, hiện tại dập đầu cầu xin tha thứ là có thể buông tha, này chẳng phải là để người theo ngươi tâm lạnh?
Lời vừa nói ra, quả nhiên sắc mặt đám người Trầm Quát có một biến hóa.
Cốc Hoang lại không thèm để ý, hắn thấy, trừ hắn cùng phụ thân ra, những người khác đều là chó săn vì hắn cống hiến sức lực mà thôi. Không nghe lời giết là được. Trên đời này không thiếu nhất chính là chó săn, cần quan tâm sao?
Hắn cười ha ha một tiếng nói:
- Đây là sinh lộ duy nhất của ngươi, làm chó của bản thiếu, bản thiếu tạm tha ngươi một mạng!
- Ngươi chờ con cháu của ngươi làm đi!
Lăng Hàn lắc đầu.
- Đời này, chỉ có ngươi quỳ ở trước mặt ta, cầu ta tha thứ mà thôi!
- Thật can đảm!
Cốc Hoang lành lạnh nói, hắn thực không biết Lăng Hàn lấy dũng khí ở đâu, rõ ràng thân phận đã bị tước đoạt, hoàn toàn chính là thịt cá trên thớt.
Lăng Hàn đảo qua Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn nói:
- Ta nhớ kỹ dáng dấp của bọn ngươi, mà các ngươi tốt nhất cũng nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, không quá mười năm, ta sẽ trở về, đích thân đòi lại sổ sách này!
Hắn đã quyết định tiến nhập Hắc Tháp, sau đó rời Lẫm Thiên Tông.
Chỉ cần cho hắn mười năm, nói không chừng liền có thể đạt đến Tinh Thần Cảnh, giết trở về báo thù.
Hắn cũng không lo lắng đám người Đinh Bình, Thủy Nhạn Ngọc, dù sao đều là đệ tử của Lẫm Thiên Tông, dù đám người Cốc Hoang muốn hạ thủ, vậy cũng phải trước thêu dệt tội danh, tỷ như lần này vậy.
Nhưng vậy cần thời gian cùng cơ hội, Lăng Hàn sẽ không cho bọn họ cơ hội này. Bởi vì hắn sớm đã nói với đám người Thủy Nhạn Ngọc, ngày hôm nay tất cả mọi người đi hiệu buôn Mặc thị hội hợp, nếu sự không thể làm, như vậy liền đồng thời ly khai.
Hắn chỉ thiếu chút nữa liền có thể nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, cũng nên bước lên con đường tìm kiếm Côn Bằng Cung, Thiên Phượng Thần Nữ, mượn cơ hội này ly khai cũng tốt.
Mặt khác, hắn đã nhờ hiệu buôn Mặc thị tìm kiếm tung tích của Côn Bằng Cung, Ngũ Tông, chỉ cần có tin tức, hắn liền có thể xuất phát.
- Ha hả, còn lớn lối như vậy!
Lại một thanh âm vang lên, chỉ thấy một nam nhân như Thiên Thần từ cửa đi vào.
Dương Hạo!
- Bái… bái kiến Dương sư thúc!
Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn nhìn nhau một cái, liền cung kính hành lễ với Dương Hạo.
Cái gì, Dương sư thúc?
Phải biết Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn đều là Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong, mà Dương Hạo bất quá là đại cực vị, làm sao trái lại thành "trưởng bối" của hai người này? Trừ khi…
- Dương sư thúc ở hôm qua chính thức được sư tổ thu làm đệ tử thứ mười!
Cốc Hoang giải thích, hắn tự nhiên cũng phải cần mặt, nếu không truyền ra tin tức hắn thi lễ với một người cảnh giới thấp hơn mình, vậy hắn còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng đệ tử thứ mười của Tam Nguyên Thượng Nhân, cái này hoàn toàn khác nhau, đừng nhìn hiện tại cảnh giới của Dương Hạo còn rất thấp, nhưng coi như là cường giả Tinh Thần Cảnh thấy hắn cũng phải khách khí.
Ngươi không nể mặt Dương Hạo, chẳng lẽ còn có thể không nể mặt Tam Nguyên Thượng Nhân? Ngươi thấy mình ở trên Dương Hạo mà nói, đó không phải là ngồi ngang hàng với Tam Nguyên Thượng Nhân sao? Tinh hệ này có ai có tư cách như vậy? ============
Thần Đạo Đan Tôn
- Không cần khẩn trương, bản thiếu không có đến bảo vệ người này.
Hoa Dương Văn chỉ chỉ Lăng Hàn, trong ánh mắt lóe lên một đạo sát khí.
Cốc Hoang nhất thời bừng tỉnh, trước Hoa Môn thay Lăng Hàn xuất đầu, hiển nhiên là cùng Lăng Hàn đạt thành giao dịch, mà thẻ đánh bạc tám phần mười là Thiên Nguyên Chân Dịch, bằng không Hoa Dương Văn sao sẽ tích cực như vậy?
Nhưng sau đó Hoa Môn lại đột nhiên hành quân lặng lẽ, chắc là giao dịch với Lăng Hàn bất thành, bỏ qua người này.
Suy nghĩ một chút, lúc xếp Lăng Hàn vào danh sách thẩm vấn, Hoa Môn không những không có ngăn cản, trái lại còn ra lực. Từ đây có thể suy đoán, kỳ thực Hoa Môn cũng rất muốn bắt Lăng Hàn, chỉ là bọn hắn núp ở chỗ tối mà thôi.
Muốn thẩm vấn một đệ tử hạt giống, phải được 24 vị cường giả Tinh Thần Cảnh đồng thuận quá nửa. Bởi vậy, nếu Hoa Môn thật muốn bảo vệ Lăng Hàn mà nói, hoàn toàn có thể làm được không để cho Lăng Hàn tiến vào Bạch Ngọc Điện. Dĩ nhiên, bọn họ nhất định phải bỏ một ít trả giá.
Mọi người đều muốn cướp giật Thiên Nguyên Chân Dịch trong tay Lăng Hàn, chỉ là Cốc Môn nhảy vui vẻ nhất, trở thành người tích cực dẫn đầu!
Nếu Cốc Hoang thật lấy được bốn giọt Thiên Nguyên Chân Dịch, Hoa Môn, Hồ Môn… sẽ không ngồi xem, nhất định sẽ nhảy ra chia một chén súp.
Không có biện pháp, Lăng Hàn dễ khi dễ sao.
Bất quá, không phải đến bảo vệ Lăng Hàn là tốt rồi.
Cốc Hoang gật đầu nói:
- Đương nhiên nhân chứng vật chứng đều có, vậy còn không mau tuyên án, lột thân phận đệ tử hạt giống của người này!
Hoa Dương Văn cười nhàn nhạt, Sơn Hà Cảnh nho nhỏ này lại dám cự tuyệt mình, thực sự là ngu xuẩn, hiện tại hắn chính là đến xem Lăng Hàn bị khổ, nhìn đối phương hối hận.
Lăng Hàn mắt lạnh nhìn, một ổ này tất cả đều là rắn chuột, mặc hắn tự biện làm sao cũng vô dụng, hắn có thể làm, là châm chọc đám người này vài câu, nhưng chung quy khó sửa được kết quả cuối cùng.
Trừ khi có nhân vật cường thế xuất đầu, nhưng khả năng như vậy quá nhỏ.
- Khái!
Trầm Quát có chút xấu hổ, hắn chính là quan chủ thẩm, lại bị Cốc Hoang coi như chó chỉ huy, hắn nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc nói.
- Hàn Lâm, ngươi tàn sát đồng môn, chứng cứ vô cùng xác thực, ta tuyên bố, từ giờ khắc này, tước đoạt thân phận đệ tử hạt giống của ngươi, từ đây không còn là đệ tử của Lẫm Thiên Tông nữa!
Ba, hắn nặng nề vỗ bàn một cái.
- Ngươi tàn sát đồng tông, này là tội lớn, dựa theo bổn tông…
- Ha ha ha ha!
- Hàn Lâm, hiện tại có hối hận chưa?
Cốc Hoang lạnh lùng nói.
- Ngươi một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ, lại từ Tiểu Thế Giới đến, lại dám đối kháng bản thiếu? Ngươi xứng sao? Ngươi có tư cách như vậy sao?
- Hiện tại, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống, cầu xin tha thứ, nói không chừng bản thiếu sẽ mở một mặt lưới, lưu ngươi một con đường sống!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Cốc Hoang, ngươi thật đúng là không để cho ta thất vọng, quả nhiên là người thiên tính lương bạc. Ngươi không phải nói ta giết Thì Minh sao, hiện tại dập đầu cầu xin tha thứ là có thể buông tha, này chẳng phải là để người theo ngươi tâm lạnh?
Lời vừa nói ra, quả nhiên sắc mặt đám người Trầm Quát có một biến hóa.
Cốc Hoang lại không thèm để ý, hắn thấy, trừ hắn cùng phụ thân ra, những người khác đều là chó săn vì hắn cống hiến sức lực mà thôi. Không nghe lời giết là được. Trên đời này không thiếu nhất chính là chó săn, cần quan tâm sao?
Hắn cười ha ha một tiếng nói:
- Đây là sinh lộ duy nhất của ngươi, làm chó của bản thiếu, bản thiếu tạm tha ngươi một mạng!
- Ngươi chờ con cháu của ngươi làm đi!
Lăng Hàn lắc đầu.
- Đời này, chỉ có ngươi quỳ ở trước mặt ta, cầu ta tha thứ mà thôi!
- Thật can đảm!
Cốc Hoang lành lạnh nói, hắn thực không biết Lăng Hàn lấy dũng khí ở đâu, rõ ràng thân phận đã bị tước đoạt, hoàn toàn chính là thịt cá trên thớt.
Lăng Hàn đảo qua Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn nói:
- Ta nhớ kỹ dáng dấp của bọn ngươi, mà các ngươi tốt nhất cũng nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, không quá mười năm, ta sẽ trở về, đích thân đòi lại sổ sách này!
Hắn đã quyết định tiến nhập Hắc Tháp, sau đó rời Lẫm Thiên Tông.
Chỉ cần cho hắn mười năm, nói không chừng liền có thể đạt đến Tinh Thần Cảnh, giết trở về báo thù.
Hắn cũng không lo lắng đám người Đinh Bình, Thủy Nhạn Ngọc, dù sao đều là đệ tử của Lẫm Thiên Tông, dù đám người Cốc Hoang muốn hạ thủ, vậy cũng phải trước thêu dệt tội danh, tỷ như lần này vậy.
Nhưng vậy cần thời gian cùng cơ hội, Lăng Hàn sẽ không cho bọn họ cơ hội này. Bởi vì hắn sớm đã nói với đám người Thủy Nhạn Ngọc, ngày hôm nay tất cả mọi người đi hiệu buôn Mặc thị hội hợp, nếu sự không thể làm, như vậy liền đồng thời ly khai.
Hắn chỉ thiếu chút nữa liền có thể nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, cũng nên bước lên con đường tìm kiếm Côn Bằng Cung, Thiên Phượng Thần Nữ, mượn cơ hội này ly khai cũng tốt.
Mặt khác, hắn đã nhờ hiệu buôn Mặc thị tìm kiếm tung tích của Côn Bằng Cung, Ngũ Tông, chỉ cần có tin tức, hắn liền có thể xuất phát.
- Ha hả, còn lớn lối như vậy!
Lại một thanh âm vang lên, chỉ thấy một nam nhân như Thiên Thần từ cửa đi vào.
Dương Hạo!
- Bái… bái kiến Dương sư thúc!
Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn nhìn nhau một cái, liền cung kính hành lễ với Dương Hạo.
Cái gì, Dương sư thúc?
Phải biết Cốc Hoang cùng Hoa Dương Văn đều là Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong, mà Dương Hạo bất quá là đại cực vị, làm sao trái lại thành "trưởng bối" của hai người này? Trừ khi…
- Dương sư thúc ở hôm qua chính thức được sư tổ thu làm đệ tử thứ mười!
Cốc Hoang giải thích, hắn tự nhiên cũng phải cần mặt, nếu không truyền ra tin tức hắn thi lễ với một người cảnh giới thấp hơn mình, vậy hắn còn mặt mũi nào nữa?
Nhưng đệ tử thứ mười của Tam Nguyên Thượng Nhân, cái này hoàn toàn khác nhau, đừng nhìn hiện tại cảnh giới của Dương Hạo còn rất thấp, nhưng coi như là cường giả Tinh Thần Cảnh thấy hắn cũng phải khách khí.
Ngươi không nể mặt Dương Hạo, chẳng lẽ còn có thể không nể mặt Tam Nguyên Thượng Nhân? Ngươi thấy mình ở trên Dương Hạo mà nói, đó không phải là ngồi ngang hàng với Tam Nguyên Thượng Nhân sao? Tinh hệ này có ai có tư cách như vậy? ============
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1267: Rắn chuột một ổ
10.0/10 từ 37 lượt.