Thần Ấn Vương Tọa

Chương 124: Thi đấu tuyển chọn


Thị Huyết Cuồng Ma là cái gì? Là cường giả tộc Cuồng Ma trong ma tộc. So với Cuồng Ma bình thường, chân chính cường đại Thị Huyết Cuồng Ma tu vi cao tới cấp sáu. Là trong ma tộc thuần công kích vật lý chiến đấu hiếm thấy.


Câu Lâm Hâm hình dung Tư Mã Tiên dùng trên người Thị Huyết Cuồng Ma càng thích hợp, hàng này tứ chi phát triển óc trái nho.


Nhưng đừng quên. Mặc kệ khuyết điểm Thị Huyết Cuồng Ma rõ ràng cỡ nào, không am hiểu công kích xa, không biết công kích ma pháp, nhưng nó rốt cuộc vẫn là cường giả cấp sáu! Sao không có bí quyết được?


Thân thể mạnh mẽ bù đắp điểm yếu không khống chế nguyên tố, công kích vật lý kinh khủng trên chiến trường là đánh đâu thắng đó. Dù cho cùng là cấp sáu, ma tộc khác tuyệt không dám cùng tên điên Thị Huyết Cuồng Ma cứng đối cứng. Một khi phát động tấn công, Thị Huyết Cuồng Ma chính là không chết không ngừng, mặc kệ đối với nhân loại hay ma tộc đều là như vậy.


Khi một ma pháp sư nhân loại bị một Thị Huyết Cuồng Ma xông tới gần, khuôn mặt dữ tợn tới sát, hai tay gai nhọn kẹp cổ rống một tiếng, không sợ đến mức nhũn chân đã là không tồi rồi.


Ma pháp sư thủy hệ đầu óc trống rỗng, mềm nhũn té ngã.


Trần Anh Nhi đứng ở phương xa bĩu môi.


"Thật vô dụng, sớm biết vậy không dùng ma tinh cấp sáu rồi, lãng phí."


Nhưng cô chưa nói dứt câu, thanh âm lập tức biến cao vút.


"A! Trọng tài đừng ra tay, đó không phải ma tộc!"


Một Thị Huyết Cuồng Ma xuất hiện trong tổng bộ Mục Sư Thánh Điện, đây là tình huống gì? Thị Huyết Cuồng Ma xuất hiện quá đột ngột, liên quan vị trọng tài cấp tám không kịp nghĩ nhiều, thân hình chợt lóe đã xông tới trước mặt Thị Huyết Cuồng Ma, một quyền vung ra.


Thị Huyết Cuồng Ma phản ứng không chậm, dưới chân lướt, toàn bộ thân thể ngã ra sau. Nhưng mũi chân nhún đất, đồng thời đôi gai nhọn chống mặt đất, thân thể khổng lồ bay ngược ra ngoài. Trong quá trình bay, lần này săn ma giả đứng ngoài xem thấy rõ. Thân thể nó lấy tốc độ kinh người thu nhỏ lại, lăn một cái lại rơi xuống đất, đã biến thành hình dạng heo con, bốn chân vung chạy hướng Trần Anh Nhi, xem ra là bị dọa sợ.


Đây chính là cường giả cấp tám! Đụng một cái, coi như là heo con Mạch Đâu ở trạng thái Thị Huyết Cuồng Ma chỉ sợ cũng tiêu đời. Vốn nó rất bất mãn rèn luyện trong tháp Vĩnh Hằng vào mấy ngày nay, mỗi ngày chịu ngược thật thống khổ. Nhưng hiện giờ nó rất vui mừng, những kỹ xảo chiến đấu tăng cường, có thể nói đều là từ Khô Lâu Huyết Sắc ngược ra. Đương nhiên, đây cũng là mỗi ngày mạo hiểm làm heo nướng rèn luyện mới ra hiệu quả.


Lần này trọng tài cũng ngẩn ngơ, loại tình huống này lấy kiến thức tu vi cấp tám như gã cũng là lần đầu gặp! Vội vàng bước nhanh hướng Trần Anh Nhi, muốn hỏi cho rõ.


Không đợi trọng tài mở miệng, Trần Anh Nhi đã hóa thân làm ớt hiểm.


"Ông làm gì? Không hiểu rõ ràng đã ra tay? Nếu làm Mạch Đâu của tôi bị thương thì ông đền nổi không? Ông có biết hay không Mạch Đâu quan trọng với tôi cỡ nào? Nó chính là bổn mệnh triệu hoán thú của tôi. Chính mình không kiến thức thì thôi đi, còn lỗ mãng như vậy. Không từng thấy ma thú biết biến thân sao? Ngu à? Hừ!"


Ném ra mấy câu, Trần Anh Nhi giận dữ vẫy hai bím tóc nhỏ sau đầu, băng băng trở về khu nghỉ ngơi.


Giọng cô lớn vô cùng, đám săn ma giả trong khu nghỉ ngơi đều nghe rõ ràng. Bỗng chốc vang lên tiếng cười. Cô gái này dữ thật, dám mắng cả thánh kỵ sĩ cấp tám, gọi là trâu húc đều không đủ.


Trọng tài cũng rất bực mình, thầm nghĩ, ai khiến cô bắt chước ma tộc? Hơn nữa tôi đích thực chưa từng thấy qua ma thú biết biến thân!


Hàn Khiếm gọi lại thủ hạ vẻ mặt rầu rĩ, cố nén cười đứng dậy.


"Được rồi, tiếp tục thi đấu đi, trận này số ba mươi sáu thắng."


Trần Anh Nhi là ai? Chính là cháu gái của Tam Thủy bà bà. Tính cách Tam Thủy bà bà, ngay cả ông và Ảnh Tùy Phong đều không dám đụng, bà dạy ra cháu gái, tính tình tốt mới là kỳ. Đương nhiên, Trần Anh Nhi không khả năng có dính líu gì đến ma tộc, ai nghi ngờ cô được!


Nhưng mà biểu hiện của heo con Mạch Đâu vẫn khiến các đại nhân vật giật mình. Không chỉ là bởi vì nó có năng lực biến thân, càng là bởi vì kỹ xảo chiến đấu nó biểu hiện trong thi đấu. Ngay cả một kích của thánh kỵ sĩ cấp tám đều bị nó né tránh, còn có trốn thoát Băng Vũ Thuật. Đây không chỉ là ma thú bình thường! Bổn mệnh triệu hoán thú của Trần Anh Nhi xem ra cũng khá thú vị.


Lại ngồi xuống, Hàn Khiếm lén liếc hướng Long Hạo Thần, lòng thầm nghĩ, thằng nhóc Hạo Thần này đồng bạn bên cạnh dường như cũng biến mạnh.


Lúc này Dương Văn Chiêu há hốc mồm vẻ mặt ngơ ngác. Anh Nhi đã mạnh như vậy rồi? Đó là bản mệnh triệu hoán thú của cô ấy? Chính là nói, cô không còn là triệu hoán sư không đáng tin như trước. Bỗng chốc lòng gã đảo loạn.


Trận đấu tiếp tục. Tuy trận vừa nãy hấp dẫn, nhưng hôm nay thi đấu quan hệ đến lợi ích bản thân, mỗi người đều dốc sức ứng phó, cố gắng khiến mình tập trung tinh thần. Bởi vậy đối với tình huống người khác không quá để ý. Hơn nữa tuy Mạch Đâu biến thân thành Thị Huyết Cuồng Ma không tồi, nhưng thiếu sót của Thị Huyết Cuồng Ma rất rõ ràng, lại không có trang bị trong người, chỉ cần có chuẩn bị trước, ứng phó không khó khăn.


Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu người thứ hai ra trận là Lâm Hâm. Cũng không biết có chuyện gì, trong trình tự rút thăm, không ngờ hai vị sức chiến đấu yếu nhất lại trước tiên ra trận.


Nâng lên Hỏa Tinh Trượng, Lâm Hâm hất mái tóc dài, mỉm cười hướng Lý Hinh ở không xa, lúc này mới bước nhanh vào trong sân.


Thi đấu quan trọng như vậy đương nhiên Lý Hinh cũng đến, cô không đem áp lực gì cho mình. Dù sao cô mới đột phá cấp năm không lâu, tuy rằng linh lực nhờ vào Thánh Linh Đan tăng lên tới ba ngàn, nhưng muốn lấy loại trình độ này xuất hiện trong thi đấu tuyển chọn chỉ là mơ mộng.


Nhìn Lâm Hâm ra sân, Lý Hinh kinh ngạc vô cùng. Trên mặt hiện vẻ sốt ruột, bước vội tới bên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, ngồi cạnh Long Hạo Thần.


"Đệ đệ, sao anh ta cũng đi lên thi đấu? Không phải anh ta không biết công kích sao?" Lý Hinh nhỏ giọng hỏi.


Long Hạo Thần cười nói.


"Tỷ, không có việc gì, cho dù không thắng cũng sẽ không đấu thua. Tỷ cứ nhìn đi, Lâm Hâm gần nhất tiến bộ không nhỏ. Anh ta nói vì để xứng đôi với tỷ, anh ấy phải nỗ lực tu luyện."



"Xì, ngay cả đệ cũng trêu chọc tỷ tỷ? Cái gì xứng không xứng." Lý Hinh đỏ mặt, nhưng ánh mắt nhịn không được liếc hướng Lâm Hâm đứng trong sân.


Tên Lý Hinh này rất có tiềm chất nhược thụ. Trước mặt Lý Hinh thì ngoan ngoãn thành thật, lại thêm y nỗ lực rất tốt, bình thường tặng một ít lễ vật nhỏ cho Lý Hinh. Đối với Lý Hinh lại là nhẫn nhục chịu đựng. Dần dần y ở trong lòng Lý Hinh có vị trí riêng.


Lúc mới bắt đầu, Lý Hinh chủ yếu là bởi vì Lâm Hâm quá khứ thê thảm mà đồng tình, tùy theo tiếp xúc tăng lên, cô ngày càng phát hiện Lâm Hâm có nhiều mặt không tồi. Hàng này tuy hơi tự kỷ, nhưng mặt mày đúng là có ưu điểm. Hơn nữa phương diện luyện dược có thể dùng từ thiên tài bẩm sinh để hình dung. Càng quan trọng là, tên này dễ ăn hiếp!


Lúc này Lâm Hâm đã đi đến giữa sân, đối của của y là chiến sĩ. Nhưng là một chiến sĩ thoạt nhìn dáng người có chút gầy. Áo giáp đơn giản, hai tay nắm cây búa nhỏ. Thực rõ ràng, chiến sĩ này thiên hướng tốc độ.


Ma pháp sư đấu chiến sĩ, hai bên cách nhau ba mươi mét. Khi trọng tài hét lên bắt đầu thi đấu, chiến sĩ đã vội hướng Lâm Hâm phát động xung phong.


Lâm Hâm vận may hiển nhiên không tốt như Trần Anh Nhi. Y gặp vị này là cường giả cấp sáu chính cống. Một đôi cánh xanh không lớn từ sau lưng giãn ra. Không bay lên, nhưng có thể thúc đấy thân hình gã tựa như luồng sáng xanh bay thẳng đến trước mặt Lâm Hâm.


Tốc độ và lực công kích là so sánh. Cây búa trong hai tay chiến sĩ đã sẵn sàng ứng phó ma pháp của Lâm Hâm. Đôi búa của gã có hiệu quả phá ma pháp, linh lực bản thân cũng không yếu. Lúc này có linh lực rót vào, đôi búa biến thành màu xanh. Hiện tại gã đang nghĩ, chính là chém vào chỗ nào trên người Lâm Hâm. Dù gì đây không phải đấu sống chết, không thể đánh tàn đối thủ.


Khiến người giật mình là, khi đối phương xông hướng mình, Lâm Hâm không làm cái gì hết, trơ mắt nhìn người ta tiếp cận.


Đương nhiên, tốc độ của chiến sĩ phong hệ khá mau. Chỉ chớp mắt mấy cái thì đã tới trước mặt Lâm Hâm, đôi búa tùy theo vung lên.


Nụ cười chiến thắng xuất hiện trên mặt chiến sĩ phong hệ. ma pháp sư bị chiến sĩ tới gần, đã định kết thúc trận đấu. Nhưng gã không dám bất cẩn, vẫn tích súc linh lực chuẩn bị ứng phó Lâm Hâm có khả năng phản công.


Khi khoảng cách hai bên chỉ còn hai mét, Lâm Hâm rốt cuộc có phản ứng. Một vòng vầng sáng đỏ sậm vô cùng đậm bỗng từ người y khuếch tán ra.


Phòng Ngự Hỏa Hoàn. Một kỹ năng cấp thấp. không có lực công kích gì, tác dụng quan trọng nhất chính là đánh văng kẻ địch, tránh cho bị công kích. Là một trong số kỹ năng ma pháp sư hỏa hệ tự bảo về mình.


Nhìn đối phương đợi nửa ngày lại chỉ phóng một Phòng Ngự Hỏa Hoàn, chiến sĩ phong hệ bật cười. Dựa vào Phòng Ngự Hỏa Hoàn đã tưởng ngăn được ta? Búa tay trái chém ngang. Theo gã thấy thì dựa vào hiệu quả phá ma pháp trên chiếc búa, chém rách Phòng Ngự Hỏa Hoàn này dễ như trở bàn tay.


Nhưng thật là thế sao?


Nụ cười trên mặt chiến sĩ phong hệ chưa biến mất đã cứng ngắc. Bởi vì gã gật mình phát hiện, búa của mình chém vào Phòng Ngự Hỏa Hoàn tựa như chém khối cao su, lực bắn ngược và dẻo dai khiến nó không thể đi tới một li. Ngay sau đó, tốc độ tiến lên càng nhanh thì lực phản chấn càng mạnh.


Phòng Ngự Hỏa Hoàn và lực xung kích va chạm, chiến sĩ phong hệ lấy tốc độ càng mau bị bắn ngược ra ngoài, tựa như viên đá theo ná bay đi. Hơn nữa Phòng Ngự Hỏa Hoàn tuy rằng không cứng rắn, nhưng lực phản xung lại khiến ngực gã khó chịu, suýt nữa phun búng máu, cả người rơi vào trạng thái tạm thời chóng mặt.


Một đoàn lửa khô lâu ngay lúc đó bay ra, tuyệt không công kích chiến sĩ phong hệ, chỉ ở trên không trung xoay một vòng, lại trở về trong Hỏa Tinh Trượng của Lâm Hâm.


Trọng tài đình chỉ thi đấu, quyết định Lâm Hâm thắng. Thực rõ ràng, mới rồi Hỏa Chú Thuật nếu rơi trên người chiến sĩ phong hệ, thì gã không chết cũng liệt. Đây chính là ma pháp cấp sáu. Ma pháp sư ma pháp công kích cấp sáu uy lực không phải chiến sĩ kỹ năng cấp sáu có thể so sánh.


Sau Trần Anh Nhi, Lâm Hâm cũng đạt được chiến thắng trận thứ nhất.


Lúc Lâm Hâm trở về khu nghỉ ngơi vẻ mặt thật kiêu ngạo, nhìn thấy Lý Hinh ở bên cạnh Long Hạo Thần thì hơi ngẩn ra, vẻ đắc ý bỗng chốc thu bớt. Không có ai thấy, đáy mắt y xẹt qua tia ấm áp.


"Bà xã, sao vợ yêu tới đây vậy?" Lâm Hâm không khách khí ngồi cạnh Lý Hinh.


Lý Hinh tức giận nói.


"Ai là vợ cậu chứ, còn muốn mặt hay không hả?"


Lâm Hâm cười hì hì nói.


"Tôi chỉ muốn vợ, không cần mặt.


"Cậu…tôi đi đây!" Nói xong, Lý Hinh đứng dậy muốn trở về bên Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu.


Lâm Hâm vội vàng kéo tay cô.


"Đừng đi, đừng đi, tôi không nói được chưa nào? Tôi đều nghe cô hết á." Nói rồi y lập tức đổi bộ dáng bé ngoan ngồi nghiêm chỉnh.


Nhìn y cố ý ra vẻ, Lý Hinh thật là không làm gì được y.


Người khác thấy họ như vậy cũng nhịn không được mỉm cười. Ngay cả Thải Nhi đều bật cười.


Thi đấu tiếp tục, cách vài trận sau, bên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đến phiên Tư Mã Tiên ra trận. Người quen thuộc Săn Ma Đoàn bọn họ thì không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ toàn đội đều báo danh?


Tư Mã Tiên bước vào trong sân, vừa ra mặt, thật sự mang đến hiệu quả rung động. Dáng người cao to, giáp nửa người, còn có trong tay cầm viên cầu sắt to cực kỳ. Trong lòng nhiều người đều sinh ra nghi hoặc, đây là vũ khí gì?


Đối thủ của Tư Mã Tiên là một kỵ sĩ.


"Hai bên xưng tên, chức nghiệp." Trọng tài dựa theo thông lệ ra câu hỏi. Hỏi chức nghiệp là bởi vì tiện cho hai bên khi thi đấu kéo giãn khoảng cách.



"Kỵ sĩ."


"Mục sư."


"Ừm, kỵ sĩ và mục sư thi đấu, hai bên cự ly…đợi chút, cậu là mục sư?" Trọng tài trợn tròn mắt nhìn Tư Mã Tiên.


Tư Mã Tiên sắc mặt biến khó coi, nơi này chính là tổng điện Mục Sư Thánh Điện! Gã vẻ mặt khó chịu nói.


"Nhìn tôi không giống mục sư sao?"


Trọng tài cơ mặt co giật, trầm giọng nói.


"Vì công bằng thi đấu, cần cậu chứng minh thân phận. Xin đưa ra bằng chứng cậu là mục sư."


Tư Mã Tiên hừ một tiếng, tay trái vung lên không trung, một đạo ánh sáng thần thánh tinh thuần từ người gã nở tung ra.


Đây là kỹ năng mục sư chính tông, tuyệt không phải người thánh điện khác có thể học được. chiến sĩ và kỵ sĩ cũng sẽ không đi học loại kỹ năng này,


"Cậu thật là mục sư?" Trọng tài do dự lại hỏi lần nữa.


Lúc này điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu ngồi ở hàng đầu không kiên nhẫn.


"Còn không đấu, chờ cái gì? Thằng nhóc này chính là mục sư."


"Vâng, Lăng điện chủ." Trọng tài trong lòng run rẩy, hàng này có điểm nào giống mục sư!


"Mục sư đấu kỵ sĩ, hai bên cách nhau năm mươi mét. Bắt đầu thi đấu."


Tư Mã Tiên nghênh ngang lùi ra năm mươi mét, vung vẩy Quang Chi Đại Lực Hoàn trong tay.


Xiềng xích dài ba mét liên tiếp Quang Chi Đại Lực Hoàn đường kính một mét, ở trong sân vung vẩy, lập tức mang theo từng luồng gió mạnh. Tiếng kêu to "ù ù" khiến những người đứng xem cuộc chiến trong lòng run rẩy giống trọng tài, đây là gì! Tên này thật là mục sư sao?


Cảm giác sâu sắc nhất đương nhiên là đối thủ của Tư Mã Tiên. Trợn tròn mắt nhìn Quang Chi Đại Lực Hoàn của Tư Mã Tiên, vị kỵ sĩ này lúc phát động xung phong đề khí không đủ.


Tọa kỵ của gã là một Xích Giáp Địa Long, coi như là ma thú cấp sáu uy mãnh. Nhưng khi gã cưỡi Xích Giáp Địa Long xông hướng Tư Mã Tiên, cảm thấy khí thế của mình hoàn toàn bị áp chế.


Tư Mã Tiên cũng đồng dạng bước hướng đối thủ. Mỗi bước ra một bước vang tiếng động lớn, khí thế càng mau chóng tăng lên. Ánh sáng vàng nồng đậm trên người gã biến càng mạnh, xoay quanh Quang Chi Đại Lực Hoàn tựa như mặt trời nhỏ nở rộ ánh sáng lóa mắt.


Khu nghỉ ngơi.


Lăng Tiếu lúc này đã sử dụng hai tay che mặt.


"Hàng này thật sự là mục sư? Quá mất mặt. Thằng nhóc này là ai bồi dưỡng ra. Không được, ta phải khai trừ hắn. Nhất định. Hàng này nếu ở lại Mục Sư Thánh Điện quả thực là sỉ nhục của thánh điện!"


Hàn Khiếm nhàn nhã nói.


"Sỉ nhục hả? Được rồi, vậy lát nữa ta nói với thằng bé, để hắn gia nhập Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta là được. Dù gì hắn ở trong đội Hạo Thần là việc không thể thay đổi."


"Gì?" Lăng Tiếu tay che mặt trượt xuống, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hàn Khiếm. "Lão già ông không có lợi thì không dậy sớm, thằng nhóc này nếu bị ta khai trừ khỏi Mục Sư Thánh Điện thì sẽ là trò cười. Vậy mà ngươi còn muốn thu hắn?"


Hàn Khiếm khinh thường liếc ông.


"Đừng hỏi ta, ta sẽ không cho ngươi biết thằng nhóc đó nội linh lực bẩm sinh tám mươi."


"Khụ-- ngươi, ngươi nói cái gì?"


Hàn Khiếm che miệng mình.


"Ta không nói gì hết à."


Lăng Tiếu lần nữa ngoái đầu nhìn Tư Mã Tiên, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, tựa như nhìn thấy báu vật quý giá vậy.


Hàn Khiếm ở một bên nhàn nhãn nói.


"Lão Lăng, ngươi nói phải giữ lời nha. Đợi kết thúc thi đấu tuyển chọn kỳ này, mau chóng khai trừ hắn đi. Nhân tài như vậy, Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta bao nhiêu cũng muốn. Ngươi xem, hắn không biết một chút ma pháp trị liệu, ở lại thánh điện các ngươi cũng chỉ là trò cười. Chúng ta không sợ. Bồi dưỡng một thời gian, tuyệt đối là Trừng Giới kỵ sĩ không tệ, cho dù vũ khí quái dị chút cũng không có gì."


"Câm miệng, ngươi nằm mơ đi!" Lăng Tiếu hung dữ. "Khi nào ta nói muốn khai trừ hắn?"



Hàn Khiếm trừng to mắt.


"Ngươi mới nói xong!"


Lăng Tiếu hừ một tiếng.


"Nói cái đầu, ngươi lãng tai thôi. Thằng nhóc này là người Mục Sư Thánh Điện chúng ta, ai cũng đừng mơ nhúng chàm. Không biết trị liệu thì sao chứ? Hắn hoàn toàn có thể lấy thân phận Giới Luật mục sư làm người thủ hộ thánh điện. Đợi kết thúc thi đấu rồi, ta chuẩn bị thu hắn làm đệ tử đích truyền."


Ảnh Tùy Phong ngồi bên cạnh Lăng Tiếu luôn ngậm miệng không nói bỗng thở dài một tiếng.


"Lão Lăng, da mặt ngươi độ dày sắp bằng lão Hàn rồi."


Hàn Khiếm cười ha hả nói.


"Không sao, lão phu không cùng hắn so đo."


Sở dĩ ông nói ra Tư Mã Tiên có nội linh lực bẩm sinh là tám mươi dĩ nhiên là cố ý. Tư Mã Tiên là đồng bạn của Long Hạo Thần, hơn nữa là Phụ Trợ kỵ sĩ của Long Hạo Thần. Gã mạnh nghĩa là Long Hạo Thần càng thêm an toàn, có thể giúp đương nhiên ông phải ra tay một phen.


Đối thủ của Tư Mã Tiên là Thủ Hộ kỵ sĩ, bi kịch là tên này am hiểu cũng là sức mạnh. Tu vi vừa mới đạt cấp sáu không lâu. Cho nên thấy Quang Chi Đại Lực Hoàn mang theo gió rít xẹt qua, gã cũng chỉ có thể xông tới. Bản thân kỵ sĩ không am hiểu cái gì công kích từ xa.


Kết quả đương nhiên là, khi kỵ sĩ lấy tấm thuẫn cấp linh ma kèm Thần Ngự Thuẫn, Thánh Quang Thấm lá chắn gặp phải kỹ năng Phấn Toái của Quang Chi Đại Lực Hoàn, thêm vào Quang Chi Đãng Dạng. Cuối cùng là tấm thuẫn vỡ người bay.


Không phải nói vị kỵ sĩ này không ngăn được công kích của Tư Mã Tiên, thật sự là vũ khí quá thiệt thòi. Gã bị đánh bay, cổ tay rách, ngực khó chịu, suýt phun ngụm máu. Càng quan trọng là, gã bị đánh văng nhưng Xích Giáp Địa Long còn ở lại nơi đó.


Mắt thấy Quang Chi Đại Lực Hoàn xoay tròn ném hướng Xích Giáp Địa Long, vị kỵ sĩ lòng đau tọa kỵ chỉ còn cách hô chịu thua.


Thi đấu vòng thứ nhất tiến hành rất nhanh. Bảy người Săn Ma Đoàn của Long Hạo Thần vận khí không tệ, đều không gặp phải săn ma giả tư thâm của cấp suất. Tất cả đều thuận lợi thông qua vòng thứ nhất.


Thi đấu một vòng đánh hơn bảy mươi trận, đã là giữa trưa. Lăng Tiếu tuyên bố, buổi chiều tiếp tục đợt thứ hai, trước ăn cơm trưa.


Không biết có phải là vận may dùng hết. Kết quả rút thăm buổi chiều, không ngờ Lâm Hâm rút trúng Tư Mã Tiên, Trần Anh Nhi rút trúng Thải Nhi.


Kết quả càng có hy vọng Tư Mã Tiên và Thải Nhi thuận lợi thăng cấp. Long Hạo Thần, Vương Nguyên Nguyên và Hàn Vũ cũng chiến thắng đối thủ. Cần phải nhắc tới Vương Nguyên Nguyên, cô là trải qua trận khổ chiến mới miễn cưỡng chiến thắng, hơn nữa còn là dựa vào Cự Linh Thần tấm thuẫn phiên bản Tu La Trảm bất ngờ đánh thắng.


So với vòng thứ nhất, đợt thứ hai hiển nhiên gian nan hơn nhiều. Nhưng trải qua hai trận, Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu như cũ giữ lại năm người, đã là khá đáng gờm. Hiện tại thí sinh còn lại tổng cộng chỉ có ba mươi tám người mà thôi. Trừ Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên và Hàn Vũ ra, thí sinh thăng cấp khác đều là cấp sáu.


Vòng thứ ba bắt đầu ngày thứ hai, cạnh tranh một vòng càng biến kịch liệt thêm. Long Hạo Thần trực tiếp gặp phải Vương Nguyên Nguyên, lẽ dĩ nhiên hắn làm đoàn trưởng thăng cấp rồi. Hàn Vũ và Tư Mã Tiên đều thua. Hàn Vũ gặp triệu hoán sư cường đại cấp sáu, dưới công kích của rất nhiều triệu hoán thú mạnh mẽ rốt cuộc nuốt hận. Tư Mã Tiên thì càng không may, gặp phải ma pháp sư đỉnh cấp sáu. Sau khi kéo cự ly, gã không thể tiếp cận, cuối cùng ôm hận rời sân. Sau vòng này, thăng cấp cũng chỉ còn lại hai người Long Hạo Thần và Thải Nhi.


Buổi chiều sắp cử hành chung kết trận cuối, tổng cộng có mười chín người tiến vào vòng này. Đồng thời từ trận trước, người biểu hiện tốt nhất cũng tiến vào hai mươi đứng đầu. Chỉ là cuối cùng hai mươi người này trải qua nhiều trận, muốn thắng không phải chuyện dễ dàng.


Tuy rằng đánh thua, nhưng sĩ khí của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu tuyệt không suy sút. Dù sao họ vẫn là Săn Ma Đoàn cấp hiệu, thua săn ma giả cấp suất không mất mặt chút nào. Hơn nữa còn liên quan vấn đề thuộc tính tương khắc.


Thông qua trận đấu lần này, bọn họ đột nhiên có loại cảm giác yêu Khô Lâu Huyết Sắc. Mặc kệ là chiến sĩ hay ma pháp sư, trên chiến trường nắm chắc thời cơ và kỹ xảo chiến đấu đều rõ ràng có tăng cao. Xem như là ma cũ cấp suất, nếu chỉ nhìn kỹ xảo thì không mạnh bằng họ.


Cơm trưa.


"Đoàn trưởng, buổi chiều các người nhất định phải thắng!" Tư Mã Tiên rất không cam lòng nói. Ưu điểm và khuyết điểm của gã rất rõ ràng. Ưu điểm đương nhiên là mạnh mẽ và năng lực cận chiến, gặp phải đối thủ cấp sáu thì gã không chịu thiệt. Nhưng vấn đề là, tốc độ của gã tuyệt không nhanh, gặp phải ma pháp sư công kích từ xa thì không có cách gì. Hơn nữa gã sợ nhất là loại ma pháp sư giỏi về khống chế, chậm chạp. Bất hạnh là vòng đấu thứ tư gã đụng phải một vị như vậy.


Long Hạo Thần cười nói.


"Tư Mã, đừng nản lòng. Một trận đấu tuyệt không chứng minh được gì."


Thải Nhi nhìn Long Hạo Thần, cười cười nói.


"Thật hy vọng buổi chiều rút trúng anh."


Long Hạo Thần vuốt tóc nàng, bản năng ôm vòng eo mảnh khảnh. Tuy Thải Nhi đã hồi phục tứ cảm, nhưng hắn đã ôm quen. Thắt lưng mềm mại nhỏ xíu khiến hắn muốn ngừng mà không được.


Đương nhiên hắn hiểu được Ý của Thải Nhi. Trong đội nếu bảo ai chắc chắn được danh ngạch nhất, thì đó chính là hắn. Bởi vì hắn có thể khống chế tiến vào Tháp Vĩnh Hằng. Chỉ có hắn được vị trí mới có thể đem đồng bạn vào Mộng Huyễn Thần Điện trong Mộng Huyễn Thiên Đường.


Hàn Vũ đem Quang Phạt cho Long Hạo Thần.


"Đoàn trưởng, Hạo Nguyệt còn chưa tiến hóa xong sao?"


Đám săn ma giả đúng là khá mạnh. Tu vi của Hàn Vũ tuyệt không yếu, lại thêm ma thú Tà Nhãn đã thăng cấp bảy, vậy mà cuối cùng vẫn thua.


Long Hạo Thần lắc đầu, nói.



"Lần này Hạo Nguyệt ngủ say thời gian rất dài, tôi nghĩ nó thăng cấp rồi chắc sẽ cho tôi điều bất ngờ. Yên tâm đi, dù không có nó, tôi cũng có lòng tin."


Lúc đối đầu Nguyệt Ma cấp tám thì, có thể sống sót đối với hắn mà nói là gánh nặng không tưởng. Đã từng đối diện đối thủ hơn hai vạn linh lực, cùng cấp đối thủ thật khó đem đến áp lực cho hắn. Huống chi bản thân hắn có hai cái linh lô, đây là ưu thế của hắn. Cho dù không có Hạo Nguyệt, thực lực của hắn như cũ nổi bật trong cấp sáu. Tuyệt đối đừng quên, tính cả Quang Phạt, hắn hầu như là có được năm bộ trang bị cấp Huy Hoàng!


Sân đấu.


Tuy đa số người đã đấu xong, nhưng họ vẫn tiến đến nhìn trận chung kết cuối cùng, xem coi ai có thể tiến vào mười hạng đầu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL


Liên quan đến có thể tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện hay không, lúc này không khí trong sân biến đặc biệt trầm trọng. Đặc biệt là hai mươi thi sinh sắp tham gia thi đấu.


Nghi thức rút thăm bắt đầu. Rất nhanh, trong tay hai mươi người đều có thẻ bài. Long Hạo Thần và Thải Nhi nhìn nhau, họ không đụng độ. Thải Nhi là số hai, Long Hạo Thần là số bảy. Đây cũng có nghĩa là Thải Nhi đấu trận đầu.


Buổi chiều đổi trọng tài. Khiến người chấn kinh là, điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu lại đích thân đứng trong sân.


Sở dĩ cho Lăng Tiếu tự làm trọng tài, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì uy nhiếp. Đây là vòng đấu cuối cùng, quyết định người sẽ tiến vào Mộng Huyễn Thần Điện. Mỗi một săn ma giả đều sẽ dốc sức ứng phó. Lăng Tiếu tuyệt không muốn nhìn thấy ở Mục Sư Thánh Điện xuất hiện săn ma giả thi đấu dẫn đến tàn tật hay chết chóc. Bất cứ săn ma giả nào đều là tài nguyên quý giá của liên minh. Có ông chủ trì thi đấu, tin tưởng không ai dám nặng tay. Hơn nữa, coi như xảy ra vấn đề, lấy năng lực trị liệu cường đại mục sư cấp chín cũng có thể đúng lúc chữa trị.


"Vòng thi đấu cuối cùng, thí sinh số một, số hai vào sân." Thanh âm Lăng Tiếu thực bình thản, nhưng vang vọng mỗi góc trong sân. Uy nhiếp vô hình bỗng chốc khiến săn ma giả trong khu nghỉ ngơi yên tĩnh trở lại.


Thải Nhi ngồi bên cạnh Long Hạo Thần đứng lên, bước chậm rãi hướng sân đấu. Nàng như cũ đeo khăn che, từ từ đi vào sân.


Thí sinh lấy đến số một là kỵ sĩ dáng người cao to, thoạt nhìn tuổi hơn ba mươi. Khi gã nhìn thấy đốii thủ của mình là Thải Nhi, đáy mặt xẹt qua tia vui mừng. Tuyệt không chỉ bởi vì Thải Nhi bề ngoài tuổi không lớn, còn là bởi vì chức nghiệp hai bên.


Vị này là một Thủ Hộ kỵ sĩ. Thủ Hộ kỵ sĩ không sợ nhất chính là thích khách. Dựa vào năng lực phòng ngự mạnh mẽ cùng với tọa kỵ hỗ trợ, gã tuyệt đối có tự tin chiến thắng cô bé trước mặt này. Nhưng gã không có bởi vì Thải Nhi tuổi nhỏ mà bất cẩn. Có thể tiến vào vòng đấu cuối đã chứng minh rất nhiều chuyện, cô bé này chỉ sợ không phải dễ đối phó.


Ánh mắt Lăng Tiếu cố ý ngừng lại trên người Thải Nhi thật lâu. Vòng này là chung kết, ông cũng muốn xem cô gái được Ảnh Tùy Phong nhận định là điện chủ Thích Khách Thánh Điện đời tiếp theo có năng lực thế nào. Nàng chính là có thể chất Luân Hồi Thánh Nữ nha!


"Thích khách đấu kỵ sĩ, hai bên kéo ra khoảng cách ba mươi mét. Bắt đầu thi đấu." Lăng Tiếu bình thản nói xong câu cuối, một luồng sáng vạt từ dưới chân ông xẹt qua, sau đó người đã tới góc sân.


Sát ý băng lãnh hầu như là khoảnh khắc từ người Thải Nhi bộc phát ra. Trong hai mắt lấp lánh lãnh khốc và kiên quyết. Cùng với tiếng bắt đầu thi đấu, nàng tựa như tia chớp đen vọt hướng kỵ sĩ trung niên đối diện. Trên không trung đôi cánh đen bắt mắt giang rộng ra.


Khi Thải Nhi phóng ra linh cánh, toàn bộ sân đấu đều tối lại, dường như ánh sáng đều bị đôi cánh hút mất. Trong không khí, sát khí băng lãnh gần như dính đặc nháy mắt dâng lên. Người xem trong khu nghỉ ngơi rõ ràng cảm giác được thân mình lạnh lẽo.


Đây là linh cánh gì? Sao là màu đen được?


Linh cánh màu đen chỉ xuất hiện dưới một tình huống, chính là thuộc tính hắc ám. Nhưng trong liên minh hầu như không tồn tại chức nghiệp giả thuộc tính hắc ám! Chẳng lẽ cô bé Thích Khách Thánh Điện này lại giống như ma tộc, có thuộc tính hắc ám?


Chỉ có người trong cuộc thì không cho là vậy. Khoảnh khắc Thải Nhi phóng ra linh cánh, vị kỵ sĩ trung niên cũng bị chấn động. Gã cảm nhận rõ ràng nhất, sát khí âm lãnh tựa như thực chất tập trung vào thân thể gã. Bóng dáng Thải Nhi trong tầm mắt hắn bỗng biến hơi mờ ảo.


Cánh đen dùng sức vỗ, Thải Nhi đã lấy tốc độ cực nhanh tăng tốc. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể trong không khí mang đến tiếng kêu to, để lại một chuỗi tàn ảnh. Ba mươi mét hầu như chỉ trong giây lát.


Tốc độ của Thải Nhi đã đạt tới trình độ nào rồi? Nhìn xem đối thủ của nàng thì biết. Hai bên cách nhau tới ba mươi mét! Nhưng gã lại không có thời gian triệu hoán ra đồng bạn tọa kỵ của mình.


Kỵ sĩ một thân giáp đen, tay trái tấm thuẫn vàng, tay phải kiếm lớn màu vàng. Mắt thấy Thải Nhi đã đến gần, gã hét lớn một tiếng, chân trái bước lên trước một bước, tấm thuẫn quét hướng Thải Nhi. Cùng lúc đó, từ người gã tản ra một tầng Thánh Quang Tráo.


Thánh Quang Tráo của gã không phải dùng cho phòng ngự, mà là chuyên môn dùng đối phó thích khách.


Thích khách đặc điểm lớn nhất chính là nhanh. Dùng kỹ năng toàn diện phòng ngự như Thánh Quang Tráo, có thể trong thời gian ngắn nhất cảm giác nàng công kích phương nào để ứng phó.


Vị kỵ sĩ này cũng là trụ cột trong đội, đối phó thích khách dĩ nhiên không phải là lần đầu tiên.


Nhưng Thải Nhi không giống gã tưởng tượng đánh vòng ngoài. Ánh sáng ám kim chợt lóe, thân hình nhỏ xinh hơi vặn vẹo, hầu như là lướt qua mé tấm thuẫn, đoản kiếm trực chỉ lồng ngực kỵ sĩ.


Kỵ sĩ phản ứng cũng rất nhanh. Từ người gã bộc phát tiếng rồng ngâm. Thăng Long Kích cấp năm bỗng phát ra, nhưng thân thể không dựa theo cách công kích của Thăng Long Kích là bay lên. Xung quanh tỏa ánh sáng vàng, linh lực vảy rồng màu vàng dao động, khuếch tán, ngăn cản công kích của Thải Nhi đồng thời trọng kiếm vàng nở rộ ánh sáng, Diệu Nhật Trảm.


Không phải nói cường giả cấp cao thì phải dùng kỹ năng cao cấp. Ở rất nhiều thời điểm, kỹ năng cấp thấp so với kỹ năng cấp cao càng thêm quan trọng. Bởi vì kỹ năng cấp thấp ý nghĩa linh lực tiêu hao ít, tốc độ thi triển cũng rất nhanh.


*Đinh* một tiếng vang nhỏ. Dao găm ám kim của Thải Nhi đâm trúng giáp kỵ sĩ. Ngay sau đó, thân thể nàng nhờ lực phản chấn vèo một cái lui ra sau.


Kỵ sĩ đâu dễ buông tha, trọng kiếm chỉ phía trước, cứ như vậy mang theo Diệu Nhật Trảm phát động Thiểm Điện Thứ.


Tình cảnh quái dị xuất hiện. Đầy trời xẹt ánh sáng vàng, Thiểm Điện Thứ mỗi một kiếm đều tượng như mặt trời nhỏ.


Đây là Diệu Nhật Trảm phối hợp với Thiểm Điện Thứ. Nhờ vào tốc độ Thiểm Điện Thứ, Diệu Nhật Trảm xác suất chém trúng tăng lớn. Tuy không thể mỗi kiếm đều trúng đích, nhưng gã đối mặt là thích khách. Lực phòng ngự của thích khách luôn không được tốt cho lắm.


Thoạt nhìn vị Thủ Hộ kỵ sĩ này đã hoàn toàn chiếm ưu thế. Nhưng thực tế chỉ mình gã biết, mình chịu thiệt.


Vị kỵ sĩ này vốn tưởng Thăng Long Kích phối hợp kỹ xảo chiến đấu có thể chặn một chiêu kia của Thải Nhi. Nhưng trên thực tế, công kích của Thải Nhi chẳng những mau chóng, hơn nữa rất xảo quyệt, tựa như độc xà thè lưỡi, từ khe hở chui vào, dao găm ám kim đâm vào áo giáp.


Giáp của gã không kèm theo bất cứ kỹ năng gì. Nhưng là trang bị cấp Huy Hoàng, mạnh ở chỗ tài liệu. Bản thân lực phòng ngự cực kinh khủng, mặc kệ là độ cứng, độ dẻo đều vượt xa sắt thép bình thường. Như vừa mới một kiếm của Thải Nhi lại khiến gã có cảm giác đứng tim.



Thần Ấn Vương Tọa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Ấn Vương Tọa Truyện Thần Ấn Vương Tọa Story Chương 124: Thi đấu tuyển chọn
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...