Thần Ấn Vương Tọa

Chương 123: Võ công từ thời viễn cổ


Vương Nguyên Nguyên gật đầu.


"Không sai, chắc là kỹ xảo. Nếu thực lực của nó chỉ ở cấp sáu, vậy chúng ta không lý nào thua. Dù là cường giả cấp bảy, chúng ta đều thắng được! Sao có thể thua cấp sáu. Chẳng lẽ là kỹ xảo chiến đấu lưu truyền từ thời viễn cổ vạn năm trước? Chỉ là đến hiện tại thì đã thất truyền."


Hàn Vũ nói.


"Rất có khả năng. Cũng chỉ như vậy mới giải thích được. Nhưng kỹ xảo của Khô Lâu Huyết Sắc thật quá mạnh, đặc biệt là năng lực phân thân. Ngay cả tuyệt chiêu của đoàn trưởng cũng không làm gì được."


Không sai, Long Hạo Thần đích thực đã ra tuyệt chiêu. Không chỉ Thánh Dẫn Linh Lô bị kỹ năng phân thân của Khô Lâu Huyết Sắc triệt tiêu, ngay cả khi hắn phát động Quang Vũ Phù Dung Thứ, cũng giống như vậy. Thậm chí là kỹ năng Tỏa Định cũng bị năng lực phân thân của nó kiềm chế. Chính bởi vì có kỹ năng đó, sức chiến đấu của Khô Lâu Huyết Sắc phát huy đến cực độ, khiến họ toàn quân bị diệt.


Long Hạo Thần nói.


"Chắc là vậy. Ví dụ chúng ta học kỹ năng Tu La Trảm và Tu La Thứ, các người có ai từng nghe nói qua không? Hoặc có từng thấy trong Thánh Minh tàng bảo các?"


Mọi người đều lắc đầu.


Long Hạo Thần nói.


"Như vậy, chúng ta từ nơi này học kỹ năng, rất có thể là võ công truyền từ thời viễn cổ. Tu La Trảm, Tu La Thứ đều là vậy. Mới nãy Khô Lâu Huyết Sắc có được Cường Giả Chi Hồn cách chiến đấu chắc cũng là như thế. Kỹ năng thì có thể học tập, nhưng kỹ xảo chiến đấu thì phải tự mình "mò" mới được. Xem ra, chúng ta phải ở lại chỗ tiền bối Khô Lâu Huyết Sắc này một thời gian. Từ giờ trở đi, bao gồm Lâm Hâm và Trần Anh Nhi, chúng ta phải đơn độc khiêu chiến vị tiền bối này, không sử dụng cách đánh hội đồng nữa."


"A?" Trừ Thải Nhi không thể mở miệng, không nghe được thanh âm, mấy người khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Long Hạo Thần.


Lúc trước bảy người chung sức đều không phải là đối thủ Khô Lâu Huyết Sắc, hiện tại Long Hạo Thần muốn bọn họ một mình xông lên, họ có thể chống cự vài giây?


Long Hạo Thần nhàn nhạt nói.


"Việc này có gì lạ đâu. Chẳng lẽ các người nghĩ rằng không trải qua đủ lực áp bách và khảo nghiệm, thì có thể dễ như trở bàn tay đột phá cấp sáu rồi sao? Giống như lúc trước các người đã nói, chúng ta tăng linh lực quá dễ dàng. Như vậy khi gặp bình cảnh, muốn đột phá càng thêm khó khăn. Ai còn có linh lực thì lần lượt đi lên thỉnh giáo. Vị tiền bối Khô Lâu Huyết Sắc này tuyệt không thật sự tổn thương chúng ta, có lão sư tốt vậy không dễ dàng tìm ra! Đặc biệt là chức nghiệp cận chiến như chúng ta. Nếu có thể học được cánh đánh liền mạch lưu loát đó, thực lực có thể tăng lên tới bao nhiêu? Chỉ sợ đấu một mình cũng không e ngại đối thủ hơn một cấp."


Hàn Vũ gật đầu nói.


"Đoàn trưởng nói đúng. Hơn nữa lúc chúng ta thông qua cửa thứ bốn, khảo nghiệm ba cửa trước đã biến mất. Như vậy khi chúng ta thông qua hai cửa thứ bốn, năm rồi vì sao không biến mất? Đây chính là mỗi ngày có thể cung cấp cho chúng mấy trăm linh lực. Sau khi chúng ta đột phá cấp sáu, sẽ giống như đoàn trưởng tăng lên tới năm ngàn linh lực. Chúng ta cũng không biết sau này còn gặp cơ hội như vậy không, nhưng hiện tại nhất định không thể buông bỏ. Mọi người hãy cố lên đi."


Tiếp đến mười ngày sau, họ bị Khô Lâu Huyết Sắc ngược đau cũng khoái nhạc…


Khoái nhạc hai chữ chỉ thích hợp một mình Long Hạo Thần.


Dù sao mặc kệ là lúc đi theo Long Tinh Vũ tu luyện, hay là theo Dạ Hoa tu luyện, hắn trải qua đều là huấn luyện gian khổ như địa ngục. Bởi vậy, tuy mỗi ngày hắn tìm tới Khô Lâu Huyết Sắc số lần nhiều nhất, nhưng hắn lại là người kiên định nhất.


Thải Nhi cũng không từng kêu khổ, nàng căn bản không thể nói, sao kêu khổ được?


Còn về người khác, việc vui thì nhiều, từng cái bị hành hạ.


Tiện nhất như cũ là Lâm Hâm. Mỗi lần bị Khô Lâu Huyết Sắc đá bay, y còn kêu một câu "sướng quá", tiếp đó lại nằm trên mặt đất rên hừ hừ.


Nhưng trong lúc hành hạ, bọn họ tiến bộ cũng rất rõ ràng. Đây đương nhiên không phải thể hiện ở chỗ linh lực, mà là kỹ xảo chiến đấu nữa.


Mỗi ngày bị khô lâu có kỹ xảo chiến đấu gần như hoàn mỹ hành hạ, muốn không tiến bộ cũng khó! Hiện tại họ so đo là xem ai có thể dưới tay Khô Lâu Huyết Sắc chịu đựng dai chút.


Ví dụ Lâm Hâm, từ ban đầu ba giây hiện tại thành hơn mười giây, biến hóa khá rõ ràng. Thời gian chịu đựng ngắn nhất như cũ là Trần Anh Nhi. Cô cũng là vô tội nhất, mỗi lần xông tới đều là heo con Mạch Đâu đã ăn ma tinh. Nhưng sau khi nó bị hành hạ rồi, cuối cùng Trần Anh Nhi cũng chịu khổ. Ít nhất cho tới bây giờ, trong quá trình Mạch Đâu giao đấu với Khô Lâu Huyết Sắc, cô chưa từng có thể hoàn thành ngâm xướng Sinh Linh Môn. Nhưng Mạch Đâu vận dụng các loại kỹ năng chiến đấu đều tăng cao rõ rệt.


Thời gian chịu đựng dài nhất như cũ là Long Hạo Thần. Trước sự công kích của Khô Lâu Huyết Sắc, hiện tại hắn đã dần kéo dài tới một phút đồng hồ. Hơn nữa kỹ xảo chiến đấu của hắn cho người ta cảm giác ngày càng lưu loát.


Mười ngày sau, Long Hạo Thần và đám bạn thảo luận, quyết định tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, không tiếp tục chịu ngược. Một là bởi vì họ cần thời gian lắng đọng thu hoạch thứ đã học, đồng thời bởi vì ngày càng tới gần lúc Mộng Huyễn Thiên Đường sắp mở ra. Tùy thời sẽ có người đến kiếm họ. Cũng nhân lúc cuối cùng này, Long Hạo Thần rốt cuộc dùng viên Thánh Linh Đan, đem linh lực tăng tới sáu ngàn.


Ngày ngày tu luyện tuy rằng khô khan nhưng cũng khá bình tĩnh. Đặc biệt là cảm giác ra tu vi của mình không ngừng tăng cao, bên người lại có Thải Nhi làm bạn, Long Hạo Thần không hề cảm thấy cô đơn.


Có thể nói, gần một năm nay, là ngày tháng hắn tăng tu vi mau nhất, thậm chí so với mấy năm trước gộp lại càng nhiều.


Cha, mẹ, chờ con, con sẽ mau chóng đi tìm cha mẹ.


Chậm rãi mở ra đôi mắt, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Long Hạo Thần nhìn Thải Nhi nằm bên cạnh, nàng cũng đang tu luyện. Không có vào tháp Vĩnh Hằng nữa, mấy ngày nay Thải Nhi thậm chí rất ít cùng Long Hạo Thần giao lưu, toàn tâm nhào vào trong tu luyện. Long Hạo Thần mơ hồ có cảm giác, dường như Thải Nhi cách đột phá không còn xa.


"Hạo Thần, có đó không?" Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.


"Ừm?" Long Hạo Thần khẽ khàng bước xuống đất, cố gắng không phát ra thanh âm làm ồn Thải Nhi, mở cửa lách ra ngoài.


Người đến không ngờ là Hàn Khiếm.


"Sư tổ, sao ngài tự đến đây? Thải Nhi đang tu luyện, nên con sẽ không mời ngài vào." Long Hạo Thần vẻ mặt áy áy nói.



Hàn Khiếm mỉm cười.


"Không sao, tu luyện là quan trọng nhất. Ừm, xem bộ dáng của ngươi, dường như khoảng thời gian này lại có tiến bộ."


Nhìn đồ tôn trước mặt mình, Hàn Khiếm không che giấu được sự kinh ngạc.


Long Hạo Thần dường như lại cao một chút. Năm nay hắn mười lăm tuổi, thân cao đã gần một mét tám. Dáng người không biến hóa rõ ràng, thay đổi nhiều nhất là khí chất và ánh mắt.


Hắn vẫn là tuấn tú khiến phái nữ phải ghen tỵ, nhưng ít vài phần con nít, thêm mấy phần trưởng thành. Tay dài lưng ong, mái tóc đen rũ trên vai. Nếu chỉ nhìn ánh mắt, Hàn Khiếm không bao giờ tin đứa trẻ này mới có mười lăm tuổi. Hai mắt Long Hạo Thần như cũ trong suốt, con ngươi màu vàng không tìm thấy một chút tạp chất. Nhưng ánh mắt hắn rất trầm ổn, nội liễm, cảm giác tựa như người trung niên. Linh lực nội liễm, Hàn Khiếm không cách nào biết được hiện tại tu vi của hắn đạt tới nhiều ít. Nhưng ông có thể rõ ràng cảm giác được, so với hai mươi ngày trước, đồ tôn của mình lại có bước tiến lớn.


Con trai quang minh, không uổng là con trai quang minh! Đứa trẻ này đã cấp sáu rồi, có lẽ nó sẽ dùng không đến ba mươi tuổi đạt tới tu vi của mình.


Làm con trai quang minh duy nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện, hắn nhất định sẽ sáng tạo ra lịch sử. Trong lịch sử Kỵ Sĩ Thánh Điện thì Thần Ấn kỵ sĩ trẻ tuổi nhất là ba mươi bảy tuổi. Thực hiển nhiên, Long Hạo Thần sẽ không dùng thời gian lâu như vậy.


"Hạo Thần, lần này ta tìm ngươi là vì có thay đổi về việc tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường."


"A?" Long Hạo Thần chấn kinh. Nên biết mấy ngày nay hắn và đồng bạn chuẩn bị tất cả là để tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường. Đột nhiên nói có biến, khiến hắn khó thể chấp nhận.


Hàn Khiếm trầm giọng nói.


"Ngươi đừng gấp, biến hóa chủ yếu là bởi vì người nhiều mà thịt ít! Lần này tiến đến Trấn Nam quan tổng cộng có bốn mươi hai đội Săn Ma Đoàn. Trừ đội Săn Ma Đoàn cấp đế và cấp vương ra, còn lại đều là cấp suất và dưới cấp suất. Đa số Săn Ma Đoàn cấp suất đều là tu vi cấp sáu. Bởi vậy khi tuyển chọn người tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường thì xuất hiện vấn đề."


"Dù sao đây là cơ hội trăm năm khó gặp một lần, ai đều muốn tranh thủ tiến nhập. Mà danh ngạch tổng cộng chỉ có mười. Có thể tham dự cạnh tranh lại vượt qua trăm người. Cho nên định cấp danh ngạch cho người và Thải Nhi, chỉ sợ có vấn đề."


Nghe Hàn Khiếm nói, Long Hạo Thần gật đầu.


"Đúng là vậy, như thế đối với người khác là không công bình. Sư tổ, vậy bây giờ liên minh quyết định làm sao phân phối mười danh ngạch?"


Hàn Khiếm nói.


"Không có biện pháp, vì để công bình, chỉ có thể lấy cách thi đấu tuyển chọn. Ai…" Nói đến đây ông có chút bất đắc dĩ. Tuy lần này ông đại biểu Thánh Minh mà đến, nhưng Liên Minh Thánh Điện lấy công bình nổi tiếng khắp nơi, rất nhiều chuyện không phải từ ông quyết định. Huống chi còn có Săn Ma Đoàn cấp đế và người của tổng điện Mục Sư Thánh Điện Trấn Nam quan nhìn. Vốn đã quyết định hai danh ngạch lúc này xảy ra vấn đề.


"Sư tổ, ngài đừng gấp. Chúng con tham gia thi đấu tuyển chọn là được, con có lòng tin." Ngược lại là Long Hạo Thần an ủi Hàn Khiếm.


Hàn Khiếm cười khổ nói.


"Ngốc, đâu có chuyện dễ dàng như vậy! Có thể trở thành Săn Ma Đoàn cấp suất, ai không phải là từ đám người bò ra. Hơn nữa tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường hạn mức cao nhất là một vạn linh lực, ngươi chỉ mới đột phá cấp sáu, trong Săn Ma Đoàn cấp suất, không thiếu nhóc con đỉnh cấp sáu."


Long Hạo Thần cười nói.


"Sư tổ, đều có số phận, không thử sao biết được. Lần này thi đấu tuyển chọn có yêu cầu báo danh cái gì không ạ?"


Hàn Khiếm lắc đầu, nói.


"Là tuyển chọn trực tiếp từ Săn Ma Đoàn. Cứ nội linh lực không tới một vạn đều có thể tham gia. Cách tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường còn có năm ngày, ngày mai bắt đầu thi đấu tuyển chọn. Bởi vì thời gian gấp gáp nên dùng đấu loại trực tiếp. Rất đơn giản, nhưng cũng tàn khốc."


Long Hạo Thần gật đầu.


"Sư tổ, vậy con trước cùng ngài báo danh. Toàn thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đều tham gia thi. Cho dù không thể đoạt được bảy danh ngạch thì cũng xem như một lần rèn luyện.


Hàn Khiếm vỗ bả vai hắn, nói.


"Thằng bé như ngươi luôn khiến người yên tâm. Sư tổ cũng không thua thiệt các ngươi. Vậy đi, lần này dù các ngươi không thể tiến vào mười hạng đầu, thì sư tổ cũng nghĩ biện pháp từ bên thánh điện chúng ta cho các ngươi chút bồi thường."


Trong lúc họ nói chuyện, đột nhiên một luồng linh lực cực đậm từ căn phòng sau lưng Long Hạo Thần truyền ra. Ngay sau đó, luồng sát khí cực lãnh liệt bỗng chốc bùng phát. Mặc kệ là Long Hạo Thần hay Hàn Khiếm, trong nháy mắt này chỉ thấy da đầu tê trần, đáy lòng dâng tràn lạnh lẽo.


Hai ông cháu nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ chấn kinh.


Hàn Khiếm thì thào.


"Đây, đây là…"


Long Hạo Thần ngắn ngủi chấn kinh sau bị vui sướng thay thế.


"Thải Nhi, là Thải Nhi, nàng đã đột phá!" Nói xong hắn lập tức mở cửa phòng, xông vào.


Cửa mới bị mở ra, sát khí càng thêm sắc bén đánh vào Long Hạo Thần, khiến hắn có cảm giác từng bước khó đi. Nhưng hắn và Thải Nhi là quan hệ gì, đó tuyệt đối là tín nhiệm. Đương nhiên hắn không sợ Thải Nhi thương tổn mình, như cũ không hề do dự tiến vào.


Trên giường, Thải Nhi khoanh chân ngồi, hai tay phóng trên đầu gối, lòng bàn tay mở ra, trân trán có thể mơ hồ thấy luồng sáng xám lấp lóe. Sau lưng nàng, một đôi cánh đen lớn giang rộng.


Đúng vậy, linh cánh của Thải Nhi là màu đen. Tương phản với của Long Hạo Thần màu vàng sáng lạn tựa như chiếu sáng tất cả, đôi linh cánh đen của nàng dường như muốn nuốt hết ánh sáng. Long Hạo Thần và Hàn Khiếm mới vào cửa, lập tức cảm giác được đôi cánh đen của Thải Nhi như muốn hút đi linh hồn họ.



Hàn Khiếm rung động không thể hồi phục lại. Không ngờ Thải Nhi đã đột phá tới cấp sáu. Hiện tại người tuổi trẻ thật không thể suy đoán theo lẽ thường! Dựa theo tốc độ này, nàng, hình như nàng so với Long Hạo Thần tiến vào cấp sáu thì tuổi càng nhỏ. Hiện tại nàng còn thiếu chút mới đúng mười lăm tuổi!


Trong lúc Hàn Khiếm chấn kinh, đồng thời Thải Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, mở hai mắt.


Đôi mắt nguyên bản màu xám không tia sáng nhưng lại lần nữa tỏa ra ánh sáng. Đôi mắt đen sáng ngời khiếp người. Khi ánh mắt nàng chạm mắt Long Hạo Thần, trong sát khí ngập phòng, nàng lại nhẹ mỉm cười.


Nụ cười này chỉ thuộc về Long Hạo Thần. Nàng dường như không nhìn thấy Hàn Khiếm đứng đó.


Nhìn đôi mắt nàng lấp lánh, Long Hạo Thần căn bản không thể kiềm chế tình cảm trong lòng, nước mắt chảy ra.


"Thải Nhi, Thải Nhi…"


Hàn Khiếm không ở lại nữa, lặng lẽ lui ra ngoài, đem căn phòng tràn ngập sát khí bên trong có ấm áp để lại cho hai người thanh niên. Ông cũng phải mau báo tin tốt cho Ảnh Tùy Phong. Từ sau khi thấy Long Hạo Thần đột phá cấp sáu, không biết Ảnh Tùy Phong lải nhải bao nhiêu lần.


Nhìn Thải Nhi, trong nồng đậm sát khí, Long Hạo Thần từng bước một đi hướng nàng. Không biết có phải bởi vì linh cánh của Thải Nhi kích động, sau lưng Long Hạo Thần ánh sáng vàng chợt lóe. Hai cánh vàng to lớn cũng phóng ra. Màu đen và vàng, ở trong phòng ánh sáng giao nhau. Linh lực nồng đậm dao động khiến họ giống như ngâm trong suối nước nóng.


Hai cánh sau lưng nhẹ vỗ, Thải Nhi đã mỉm cười đứng trên mặt đất.


Sắp sáu tháng, sáu tháng! Long Hạo Thần luôn chỉ có thể viết chữ trong tay nàng để trao đổi. Khi hắn thấy biến hóa trong mắt nàng, hắn biết, Thải Nhi đã trở lại, tứ cảm của Thải Nhi đã trở lại.


Mạnh bước lên một bước, không thèm quan tâm quanh thân Thải Nhi tràn ngập sát khí và lãnh liệt, hắn đem nàng kéo vào lòng mình, ôm chặt. Nước mắt không thể khống chế tiếp tục rơi, tựa như trước đó hắn đã mất đi nàng.


Thải Nhi để mặc hắn ôm, lật tay nhẹ ôm lại hắn, thì thầm.


"Tên ngốc."


Long Hạo Thần ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú đôi mắt nhu hòa gần trong gang tấc.


"Lại kêu một lần nữa, tôi thích nghe cô gọi tôi tên ngốc."


"Ngốc." Thải Nhi hai mắt có chút mê ly, lại lần nữa khẽ gọi.


Ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng của Long Hạo Thần đã đặt lên bờ môi lạnh của nàng. Cuồng nhiệt chưa từng có xấm chiếm lấy toàn thân nàng.


Hai cánh màu vàng và màu đen trở thành bình phong tốt nhất. Đúng vậy, Thải Nhi trở lại, cường đại Luân Hồi Thánh Nữ rốt cuộc hồi phục lại toàn bộ năng lực. Thải Nhi của Long Hạo Thần đã trở lại, thống khổ trong lòng hắn rốt cuộc tiêu tan.


Môi rời nhau, hai người thở hồng hộc. Nụ hôn kéo dài thật quá lâu. Nụ hôn này phóng thích thống khổ trong lòng hắn. Nhìn đôi mắt Thải Nhi lấp lánh, hắn xem thế nào đều thấy không đủ.


Thải Nhi dịu dàng giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt. Đôi môi bị hôn ửng đỏ khép mở.


"Tên ngốc, chẳng phải tôi không có việc gì sao?"


Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn.


"Đều tại tôi, khi ấy nếu tôi sớm chút trở về…"


Thải Nhi lắc đầu.


"Đừng nói ngốc thế, rất nhiều chuyện không phải chúng ta có thể khống chế. Vào lúc ấy, tôi chỉ có thể làm như vậy, nếu không, ngay cả cơ hội gặp anh cũng sẽ không có. Lại nói tiếp, lần này thật cảm ơn anh dẫn chúng ta đi tháp Vĩnh Hằng. Kỳ quái là, dường như Luân Hồi Linh Lô của tôi có thể hấp thu năng lượng tử vong của tháp Vĩnh Hằng để tiến hóa. Cho nên thời gian mất đi tứ cảm cũng giảm bớt."


"A? Nói vậy là, chẳng phải cô nên luôn luôn ở trong ấy tu luyện? Nếu Luân Hồi Linh Lô của cô tiến hóa, sẽ xuất hiện hiệu quả gì?"


Thải Nhi nói.


"Trừ uy lực tăng lên ra, còn có tăng cường mặt khác, nhưng cụ thể là cái gì thì hiện tại tôi còn chưa biết. Nhưng tôi có thể khẳng định là, năng lượng tử vong trong tháp Vĩnh Hằng có thể bổ sung cho Luân Hồi Linh Lô. Luân Hồi Linh Lô là thông qua thân thể tôi hấp thu năng lượng bên ngoài, trong đó quan trọng nhất dường như là năng lượng tử vong. Bình thường chúng ta tiếp xúc năng lượng tử vong rất ít, không có năng lượng tử vong tinh thuần giống trong tháp Vĩnh Hằng. Cho nên khi sử dụng Luân Hồi Linh Lô, tôi mới bị linh lô phản phệ, hấp thu lực lượng lục cảm để sử dụng uy lực. Nếu có thể bình thường hấp thu năng lượng tử vong trong tháp Vĩnh Hằng, có khả năng sẽ giảm bớt khi tôi thi triển Luân Hồi Linh Lô chịu phản phệ."


Long Hạo Thần quá vui mừng.


"Thật sự? Nếu như là vậy thì quá tốt rồi. Luân Hồi Linh Lô của cô đúng là mạnh, nhưng phản phệ cực lợi hại. Mấy tháng nay, mỗi ngày tôi đều lo lắng tình huống của cô. Cô biết không? Nghe giọng nói của cô thật tốt quá."


Thải Nhi mỉm cười, nói.


"Tên ngốc, kỳ thật hiện tại tôi không sợ mất đi lục cảm, bởi vì có anh ở bên cạnh. Cho dù mất hết lục cảm, bởi vì có anh cùng tôi, tôi sẽ kiên cường đợi tới ngày hồi phục."


Long Hạo Thần xoa đầu nàng.


"Đừng nói như vậy, mất đi lục cảm thì cô sẽ chết. Sau này trừ phi bất đắc dĩ, tuyệt không thể sử dụng Luân Hồi Linh Lô. Lần này chúng ta tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường, nhất định phải tìm cho cô một linh lô tốt mới được. Cứ nhờ vào Luân Hồi Linh Lô thì quá nguy hiểm."


Sát khí trong không khí thu bớt nhiều, đôi linh cánh đen của Thải Nhi cũng tùy theo thu hồi, nàng rúc vào ngực Long Hạo Thần.


"Không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ, coi như chết cũng không đáng sợ."



Long Hạo Thần có chút không nỡ vịn vai nàng, để nàng ngồi thẳng người, nói.


"Mới nãy sư tổ tới tìm tôi, nói một việc rất quan trọng. Tôi phải lập tức triệu tập mọi người. Muốn tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường tuyệt không thuận lợi như vậy…"


Nói đến đây, đáy mắt hắn xẹt qua tia lạnh lẽo. Thi đấu tuyển chọn sao? Vậy cứ đến đi.


…………


Bởi vì liên quan đến bí mật Mộng Huyễn Thiên Đường, bởi vậy người biết chuyện chỉ trong nội bộ Săn Ma Đoàn. Địa điểm thi đấu tuyển chọn mười danh ngạch tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường ở sân đấu lớn nhất, bên dưới tổng điện Mục Sư Thánh Điện.


Nơi này đương nhiên không thể so sánh với sân lớn ở Thánh Minh, nhưng cũng đạt tới bán kinh trăm mét, xung quanh chỗ ngồi đủ chứa một ngàn người.


Linh lực lực hấp dẫn thật sự quá lớn, bốn mươi hai đội Săn Ma Đoàn ngoài bốn cấp vương và ba cấp đế, tổng cộng mới hai trăm mười một người. Nhưng khi báo danh lại tới một trăm năm mươi người. Số người chưa báo danh là mục sư trong đội, cùng với săn ma giả Săn Ma Đoàn cấp sĩ tu vi cấp bốn, và Săn Ma Đoàn cấp hiệu tu vi dưới cấp năm. Cứ vượt qua cấp năm là hầu như đều tới báo danh.


Thì cầu may mà, lỡ đâu may mắn tiến vào mười hạng đầu thì sao?


Một trăm năm mươi người, nhìn qua thì nhiều nhưng tính ra chỉ cần liên tục thắng bốn trận là có thể vào mười hạng đầu. Nếu đủ may mắn, mỗi lần đều gặp đối thủ cấp năm thực lực không bằng mình, nói không chừng có khả năng thăng cấp.


Long Hạo Thần dẫn theo đồng bạn đã sớm vào sân đấu lớn. Bởi vì họ vốn ở phòng nghỉ cách nơi này không xa.


Ngày hôm qua Long Hạo Thần đem tình huống thi đấu tuyển chọn cho đồng bạn biết, mọi người đều có cảm giác háo hức. Tuy rằng trừ Thải Nhi ra, mấy người khác đều dừng lại ở đỉnh cấp năm. Nhưng khoảng thời gian này, rèn luyện ở tháp Vĩnh Hằng không phải uổng phí.


Hôm qua Long Hạo Thần cố ý mang Thải Nhi tiến vào tháp Vĩnh Hằng lần nữa, giúp nàng qua cửa thứ tư, thứ năm. Hơn nữa khi tứ cảm hồi phục, tu vi tăng lên tới cấp sáu, lại lần nữa khiêu chiến Khô Lâu Huyết Sắc.


Kết quả khiến người vui mừng là, Thải Nhi dựa vào tốc độ u linh, dưới sự công kích của Khô Lâu Huyết Sắc, thời gian kiên trì còn dài hơn cả Long Hạo Thần.


Dù gì nàng không cần giống Long Hạo Thần cùng Khô Lâu Huyết Sắc đấu chính diện. Long Hạo Thần và Thải Nhi bắt tay thử mấy lần, hai người phối hợp ăn ý, không ngờ có thể kiên trì tới năm phút đồng hồ.


Tuy năm phút đối với bọn họ là tiêu hao và áp lực khá lớn. Nhưng đừng quên, hai người có thể hồi phục trong tháp Vĩnh Hằng. Hơn nữa áp lực càng lớn, tác dụng cũng càng nhiều. Khô Lâu Huyết Sắc sẽ không ra sát chiêu, Long Hạo Thần đấu hơn mười hiệp, khi cảm giác thân thể sắp rách te tua mới đau khổ truyền tống trở về nghỉ ngơi.


Trong sân đấu không có loại đài "chủ tịch". Trấn Nam quan và lãnh đạo liên minh đều ngồi đằng trước.


Thấy người đến đông đủ rồi, điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu đi vào trong sân đấu.


"Các vị liệp ma giả của Liệp ma Đoàn, mọi người đều đã biết sự việc, ta sẽ không nói nhiều. Ta chỉ nhấn mạnh một điều, các ngươi đối với Trấn Nam quan là cứu tinh. Các ngươi vừa mới không lâu hoàn thành trận đại chiến. Một tháng này càng trở thành trụ cốt vững vàng của Trấn Nam quan. Ta đại biểu Mục Sư Thánh Điện và Trấn Nam quan cảm ơn các ngươi."


Đừng nhìn Lăng Tiếu mặt mày khổ qua, nhưng ông lấy thân phận cường giả cửu giai và điện chủ Mục Sư Thánh Điện, lại hành lễ hướng liệp ma giả cao nhất chẳng qua tới cấp suất, phần khí độ này khiến người chấn động.


Liệp ma giả đương nhiên không thể ngó lơ, toàn bộ đứng dậy trả lễ Lăng Tiếu.


Lăng Tiếu trầm giọng nói.


"Trận đại chiến trước suýt khiến Trấn Nam quan hủy diệt. Các ngươi là cứu tinh của Trấn Nam quan, mà giữa các ngươi đâu? Là cái gì? Là đồng chí, là chiến hữu. Liệp ma Đoàn tỷ lệ hy sinh cao bao nhiêu thì chính các ngươi rõ ràng. Lần này linh lô trong Mộng Huyễn Thiên Đường đối với chức nghiệp nào đều có lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng dù sao là vật ngoài thân. Hôm nay thi đấu tuyển chọn, chọn là hiền tài, chứ không phải để các ngươi đấu chết đấu sống. Ta trịnh trọng khuyên bảo các ngươi, trong thi đấu, tuyệt không cho phép xuất hiện tình huống giết chết đối thủ, cũng không cho phép thương tổn tàn tật. Nếu không, đừng trách bổn tọa vô tình. Ta sẽ trình lên liên minh, đề nghị kẻ nặng tay với đồng chí mình bị thanh trử khỏi Liệp ma Đoàn."


Nói câu cuối, tuy ông là mục sư nhưng trong mắt lóe tia sáng lạnh lẽo, uy nhiếp khủng bố cường giả cửu giai áp bách hơn trăm người trong sân lặng ngắt như tờ.


Trầm mặc giây lát, Lăng Tiếu nói.


"Còn có một nội quy, chính là không được bay. Trong Mộng Huyễn Thiên Đường không thể bay, cho nên lần này chúng ta thi đấu tuyển chọn, yêu cầu các thí sinh không được lợi dụng linh cánh chiến đấu trên không. Bắt đầu rút thăm." Chỉ thấy tay ông vung lên, nghĩa là chính thức bắt đầu thi đấu tuyển chọn.


Nghi thức rút thăm rất đơn giản. Nâng vào sân một thùng gỗ, bên trong có thẻ số, mỗi lần đều rút thăm lại để bảo đảm công bình.


Một trăm năm mươi người tham dự rút thăm, coi như khá đồ sộ. Lúc bảy người Long Hạo Thần xếp hàng đi ra, đều nhịn không được nhớ tới lúc thi đấu ở sân lớn Thánh Minh.


Quá trình rút thăm chỉ mất mười phút, thi đấu cũng theo đó bắt đầu. Làm trọng tài là một vị thánh kỵ sĩ bát giai. Rất rõ ràng, tuy lúc trước Lăng Tiếu có nhắc nhở kỹ càng, nhưng dù sao liệp ma giả đều là tài nguyên quý giá của liên minh, bởi vậy vẫn là khiến cường giả bát giai làm trọng tài, để bảo đảm không xuất hiện tình huống tàn tật hay chết chóc.


Đám Long Hạo Thần rút thăm vòng thứ nhất coi như hên, ít nhất bảy người không phải một cặp, tránh khỏi bi kịch tay chân tương tàn.


Trận thi đấu thứ nhất rất nhanh đã bắt đầu.


Đây là thi đấu giữa liệp ma giả, không phải lúc đầu thi đấu tuyển chọn Liệp ma Đoàn. Quả nhiên, thi đấu ngay từ đầu đã rất kịch liệt. Đa số liệp ma giả dự thi đều là cường giả lục giai.


Tuy rằng họ không bay, nhưng chiến đấu vẫn rất kịch liệt. Linh lực nồng đậm bạo phát trong sân, thánh kỵ sĩ bát giai không thể không phóng ra Thể Quang Diệu, làm chuẩn bị tùy lúc nhúng tay vào trận đấu.


Thi đấu tiến hành rất nhanh, chênh lệch thực lực dĩ nhiên là mấu chốt thắng bại. Dù sao rút trúng đối thủ thực lực ngang bằng mình rất hiếm có.


Trong các số của thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu thì Trần Anh Nhi có số nhỏ nhất, đương nhiên nàng cũng trở thành người thứ nhất vào sân.


"Số ba mươi lăm, ba mươi sáu, vào sân đấu."


Số ba mươi sáu chính là Trần Anh Nhi.



Lâm Hâm hất tóc, nhìn Trần Anh Nhi, nói.


"Nếu không được thì cứ nhận thua, đừng lãng phí ma tinh. Đối thủ của nàng chính là cường giả lục giai."


"Xì, sao ta phải nhận thua? Chờ coi đi." Trần Anh Nhi trừng y, ôm heo con Mạch Đâu đi thẳng vào sân.


Lúc trước ra trận tuy cũng có thành viên Liệp ma Đoàn, nhưng chiến thắng hầu như đều là cường giả lục giai Liệp ma Đoàn cấp suất. Lúc này Trần Anh Nhi nàng gái nhỏ nhắn đáng yêu đi vào sân, bỗng chốc khiến các liệp ma giả giật mình.


Nàng bé này có tới tuổi hai mươi hay chưa? Không phải là đi nhầm rồi chứ? Nhất định là Liệp ma Đoàn cấp sĩ.


Trần Anh Nhi vận may không tệ lắm. Đối thủ của nàng là ma pháp sư thủy hệ nổi tiếng lâu năm Liệp ma Đoàn cấp hiệu, thực lực khoảng ngũ giai bậc tám.


Trọng tài liếc Trần Anh Nhi một cái, sau đó trầm giọng nói.


"Ta nhấn mạnh lần nữa, không được ra tay nặng. Bắt đầu thi đấu." Khi nói ra câu này, mặt gã hướng ma pháp sư thủy hệ, có thể thấy gã coi nhẹ Trần Anh Nhi.


Ma pháp sư và triệu hoán sư chiến đấu, hai bên cách nhau năm mươi mét.


Ma pháp sư thủy hệ nhìn đối thủ của mình là nàng bé thì bật cười. Đừng nói là gã, coi như là người biết đội Long Hạo Thần cũng không ai đánh giá cao Trần Anh Nhi.


Khu nghỉ ngơi, sắc mặt Dương Văn Chiêu cực kỳ khó coi, lẩm bẩm.


"Long Hạo Thần đang làm cái gì? Sao có thể để Anh Nhi tham gia loại đấu này, lỡ nàng ấy bị thương thì sao?"


Nhưng khi thi đấu chân chính bắt đầu, đám người coi thường Trần Anh Nhi mau chóng ngơ ngác.


Làm liệp ma giả, ma pháp sư thủy hệ tuy có chút khinh thường Trần Anh Nhi, nhưng bắt đầu đấu rồi thì không qua loa chút nào. Đối với liệp ma giả, bất cẩn nghĩa là tử vong. Cho nên gã thật cẩn thận ngâm xướng ma pháp thủy nguyên tố lá chắn. Sau đó gã nhìn thấy con heo Trần Anh Nhi ôm vào ngực nhảy xuống, chạy hướng gã.


Heo con này là ma thú? Chắc không phải đâu. Ma pháp sư thủy hệ coi như là kiến thức rộng rãi cũng không nhớ có loại ma thú như vậy.


Thủy nguyên tố lá chắn mau chóng hoàn thành, một tầng hào quang xanh nước trong suốt bao phủ thân thể ma pháp sư thủy hệ. Pháp trượng chỉ hướng trước, thuấn phát một đạo băng tiễn bắn hướng Mạch Đâu.


Không thể không nói, trong Liệp ma Đoàn cấp hiệu, rất ít người tiêu tiền như nước giống đám Long Hạo Thần. Pháp trượng trong tay ma pháp sư thủy hệ chỉ là loại cấp linh ma.


Khi phát ra băng tiễn, ma pháp sư còn cố ý liếc Trần Anh Nhi một cái, phát hiện nàng bé không có ý định ngâm xướng chú ngữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL


Chiến đấu như thế này là lần đầu tiên gã gặp được, thật sự có chút khó hiểu.


Mắt thấy băng tiễn tới trước mặt Mạch Đâu, nó bốn vó đạp đất, bỗng nhiên làm động tác nhào sang bên. Thân thể tròn xoe vừa chạm đất, nháy mắt lăn một vòng, sau đó lại đánh hướng ma pháp sư.


Mạch Đâu nắm thời cơ nhảy lên cực đúng lúc, vừa lúc băng tiễn bắn ra. Cho nên ma pháp sư thủy hệ muốn khống chế băng tiễn công kích người nó đều không được, băng tiễn đâm xuống đất vỡ nát.


"A!" Pháp trượng trong tay ma pháp sư thủy hệ lại gõ một cái, lần này gã trực tiếp thuấn phát kỹ năng Băng Vũ Thuật tứ giai. Đây cũng là kỹ năng kèm theo trong pháp trượng, một ngày có thể thi triển hai lần.


Băng Vũ Thuật rơi xuống không phải giọt nước mà là cột băng. Từng mảnh cột băng bao phủ thân thể nhỏ xíu của Mạch Đâu.


Mà lúc này Mạch Đâu cách ma pháp sư thủy hệ còn có ba mươi mét.


Hình ảnh khiến người rung động xuất hiện. Khoảnh khắc này Mạch Đâu hiện ra năng lực né tránh cường đại, thân thể cố gắng cuộn lại một chỗ, tốc độ biến mau, né trái tránh phải, không ngừng chui qua khe hở cột băng. Lúc nguy hiểm nhất, thậm chí có cột băng bay sát qua lưng nó.


Ma pháp sư đều có suy nghĩ chủ quan riêng. Theo bọn họ thấy thì ma pháp phạm vi là không thể né tránh. Nhưng giờ khắc này, Mạch Đâu lại dạy cho các ma pháp sư một điều, ai nói ma pháp phạm vi rộng thì không thể chạy?


Thân thể Mạch Đâu chỉ có hơn thước, luôn không lớn lên nổi. Cột băng dù dày đặc tới đâu vẫn có khe hở, nếu không thì đã trực tiếp một khối tường băng đập xuống rồi.


Lúc nó né tránh thì vẫn giữ động tác xông lên trước.


Băng Vũ Thuật nhiều ít có chút cản trở tầm mắt ma pháp sư, chờ gã nhìn rõ động tác né tránh siêu quần của heo con, thì Mạch Đâu đã cách gã chỉ hơn mười mét.


Một cảm giác bất an rốt cuộc xuất hiện trong lòng ma pháp sư thủy hệ. Heo con này cố chấp lao hướng mình, nhất định là có mục đích. Mặc dù gã không cảm giác trên người Mạch Đâu có linh lực dao động nào, nhưng làm liệp ma giả, trực giác nguy hiểm khiến gã làm phản ứng trước tiên.


Lần này thật sự là Tường Băng Thuật. Một tường băng rộng chừng ba mét dựng thẳng trước mặt Mạch Đâu, ngăn cản đường đi. Mắt thấy nó sắp đụng vào tường băng, ma pháp sư thủy hệ hiện rõ khả năng khống chế và lý giải ma pháp. Trước sau ba bức tường băng chớp mắt dâng lên, phong kín ba mặt, chế tạo một lồng giam băng. Khoảng cách chính xác nhốt Mạch Đâu cách gã không tới mười mét.


Đang lúc ma pháp sư thủy hệ thở phào thì đột nhiên, nỗi sợ hãi phát ra từ đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện. Trong chớp mắt, tiếng nổ mạnh mẽ từ tường băng truyền ra.


Một bóng dáng to lớn bỗng xuất hiện, hai thanh vũ khí giống như gai nhọn chợt xuất hiện ở ngực nó.


Kháng Cự Băng Hoàn. Ma pháp sư thủy hệ sau khi kinh hoàng, lập tức phóng ra ma pháp. Đáng tiếc, trước mắt gã đối mặt địch thủ không phải một Kháng Cự Băng Hoàn có thể đối phó.


*Phập--*


Băng hoàn, thủy nguyên tố lá chắn gần như là trước sau phá toái, thân thể cao tới ba mét, Thị Huyết Cuồng Ma vung vẫy một đôi gai mạnh mẽ đã tới gần gã.



Thần Ấn Vương Tọa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Ấn Vương Tọa Truyện Thần Ấn Vương Tọa Story Chương 123: Võ công từ thời viễn cổ
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...