Tê Tiên
Chương 2
72@-
3-
Lần nữa mở mắt, ta đã không còn nhớ tên mình là gì, đến từ đâu.
Ta chỉ biết bản thân vừa may mắn… Lại vừa bất hạnh.
May mắn là ta rơi xuống nước nguyên một ngày mà vẫn chưa chết.
Bất hạnh là người cứu ta… Lại là một kẻ buôn người.
Vì ta có ngoại hình ưa nhìn, dáng dấp mềm mại, lại vẫn còn là thiếu nữ, hắn xem ta như báu vật, lập tức bán ta với giá cao cho Vương phủ Ngô Quận.
Vào phủ, Thái phu nhân nhìn ta từ đầu đến chân, hỏi:
“Nghe nói, ngươi chẳng nhớ gì hết?”
Ta được dạy phải khiêm nhường cúi đầu, liền nhẹ giọng đáp:
“Bẩm… Đúng vậy.”
Thái phu nhân thở dài, nói:
“Cũng là đứa nhỏ đáng thương… Xinh đẹp thế này, khí chất cũng cao sang, có khi là tiểu thư nhà quyền quý cũng nên.”
Bà lắc đầu cảm thán mấy câu, rồi nhìn ta bằng ánh nhìn chứa đầy ẩn ý:
“Vương gia nhà ta mất thê tử đã nhiều năm. Nếu ngươi có thể sinh cho nó một đứa nam nhi hay nữ nhi, ta sẽ phong ngươi làm trắc phu nhân.”
Ở chỗ buôn người, ta đã thấy không ít cô gái bị bán vào thanh lâu.
Tiếng khóc gào thảm thiết của họ vẫn còn văng vẳng bên tai ta.
Nay chỉ là làm thiếp cho Vương gia, dường như đã là phúc phần lớn lắm rồi.
Nhưng ta thật sự rất muốn hỏi – nếu Vương gia không thích ta, liệu ta có bị đưa trở lại tay bọn buôn người kia không?
Đáng tiếc, ta chẳng thể mở miệng hỏi.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, ta đã bị đưa đi.
-4-
Quản gia sắp xếp cho ta ở một tiểu viện , kèm theo một tiểu nha đầu chỉ tầm mười hai mười ba tuổi.
Nha đầu đó tên là Đại Nhi, miệng lưỡi lanh lợi, chuyện trong Vương phủ này không gì qua được tai con bé.
“Cô nương, Vương gia mấy năm nay không gần nữ sắc đâu. Năm ngoái có một nha hoàn trèo lên giường ngài ấy, suýt chút nữa bị đánh đến chết đấy!”
Ta: “…”
Làm thiếp mà cũng mạo hiểm thế này sao?
Thấy mặt ta tái nhợt, Đại Nhi an ủi:
“Người đừng lo, người là do Thái phu nhân ban xuống, Vương gia nhiều lắm là không để ý người, chỉ cần người giữ quy củ, ngài ấy sẽ không đánh người đâu.”
“…”
Thông tin này hoàn toàn không làm ta an tâm chút nào.
Ta dè dặt hỏi:
“Nếu Vương gia mãi không để ý tới ta… Thì ta sẽ ra sao?”
Đại Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Cái này nô tỳ cũng không rõ, nhưng nhớ trước kia có người dâng thiếp cho Vương gia, sau đó đều bị bán đi hết.”
Ta suýt nữa ngồi không vững, toàn thân run rẩy.
Nghĩ đến cảnh ngộ thảm thương của những nữ nhân không nơi nương tựa đó, ta âm thầm hạ quyết tâm:
Dù thế nào… Ta cũng không thể bị bán lần nữa!
-5-
Người ta nói: “Rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng.”
Tối hôm đó, quản gia sai một nữ nhân đến tắm rửa, trang điểm cho ta, rồi đưa ta đến viện của Vương gia.
Nhưng ta còn chưa kịp bước qua cửa, một chiếc giày đã bay thẳng vào mặt!
Quản gia cúi rạp mình, khúm núm nói:
“Vương gia… Đây là ý của Thái phu nhân…”
“Ngài thử xem đi…”
“Ta nói rồi, cút hết!”
Quản gia dường như bị thứ gì đó đập trúng, vội ôm trán lui lại, tiện tay lôi cả ta ra khỏi viện.
Dọc đường, quản gia thở dài, ta cũng thở dài.
“Haiz…”
“Haiz…”
Quản gia thấy ta cúi gằm mặt, buồn bã không thôi, bèn an ủi:
“Chắc là hôm nay chọn giờ không tốt, Vân Cẩm cô nương đừng vội, lão phu sẽ sắp xếp lại.”
Vân Cẩm là cái tên mà Thái phu nhân đặt cho ta.
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Đa tạ quản gia.”
Thế là lại trôi qua hai ngày.
Mỗi ngày chúng ta đều đến, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại, hết lần này đến lần khác bị đuổi khỏi cửa.
Quản gia lão gia tuy kiên trì hơn ta đôi chút, thỉnh thoảng còn “thu hoạch” được vài chiếc giày, hoặc là… Nghiên mực, bút lông.
Nhưng dù ông có khéo miệng đến mấy, Vương gia Ngô quận cũng tuyệt không chịu gặp ta, nói gì đến chuyện sinh con.
Người trong phủ bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Xem ra dù có là tiên nữ, cũng chẳng lọt nổi vào mắt Vương gia.”
“Không phải là không lọt nổi… Mà là căn bản chưa từng được gặp mặt… Thật uổng một mỹ nhân.”
“Thái phu nhân giận đến nỗi đập vỡ hai cái bình hoa cổ đời tiền triều luôn đấy!”
Ta sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Nếu ta mãi không có “tác dụng”, chẳng phải sẽ bị bán đi nữa sao?
Cứu ta với!
Ta thật sự không muốn quay lại chốn đó nữa!
Có lẽ trời xanh nghe được lời cầu khẩn của ta.
Ba ngày sau, Vương gia ra ngoài uống tiệc, say khướt trở về.
Quản gia lão gia hai mắt sáng rỡ, vừa sai người đỡ Vương gia, vừa bảo người đi gọi ta đến “nhặt lộc rơi”.
Cứ như vậy, ta cuối cùng cũng được bước chân vào phòng của Vương gia.
Tê Tiên
3-
Lần nữa mở mắt, ta đã không còn nhớ tên mình là gì, đến từ đâu.
Ta chỉ biết bản thân vừa may mắn… Lại vừa bất hạnh.
May mắn là ta rơi xuống nước nguyên một ngày mà vẫn chưa chết.
Bất hạnh là người cứu ta… Lại là một kẻ buôn người.
Vì ta có ngoại hình ưa nhìn, dáng dấp mềm mại, lại vẫn còn là thiếu nữ, hắn xem ta như báu vật, lập tức bán ta với giá cao cho Vương phủ Ngô Quận.
Vào phủ, Thái phu nhân nhìn ta từ đầu đến chân, hỏi:
“Nghe nói, ngươi chẳng nhớ gì hết?”
Ta được dạy phải khiêm nhường cúi đầu, liền nhẹ giọng đáp:
“Bẩm… Đúng vậy.”
Thái phu nhân thở dài, nói:
“Cũng là đứa nhỏ đáng thương… Xinh đẹp thế này, khí chất cũng cao sang, có khi là tiểu thư nhà quyền quý cũng nên.”
Bà lắc đầu cảm thán mấy câu, rồi nhìn ta bằng ánh nhìn chứa đầy ẩn ý:
“Vương gia nhà ta mất thê tử đã nhiều năm. Nếu ngươi có thể sinh cho nó một đứa nam nhi hay nữ nhi, ta sẽ phong ngươi làm trắc phu nhân.”
Ở chỗ buôn người, ta đã thấy không ít cô gái bị bán vào thanh lâu.
Tiếng khóc gào thảm thiết của họ vẫn còn văng vẳng bên tai ta.
Nay chỉ là làm thiếp cho Vương gia, dường như đã là phúc phần lớn lắm rồi.
Nhưng ta thật sự rất muốn hỏi – nếu Vương gia không thích ta, liệu ta có bị đưa trở lại tay bọn buôn người kia không?
Đáng tiếc, ta chẳng thể mở miệng hỏi.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, ta đã bị đưa đi.
-4-
Quản gia sắp xếp cho ta ở một tiểu viện , kèm theo một tiểu nha đầu chỉ tầm mười hai mười ba tuổi.
Nha đầu đó tên là Đại Nhi, miệng lưỡi lanh lợi, chuyện trong Vương phủ này không gì qua được tai con bé.
“Cô nương, Vương gia mấy năm nay không gần nữ sắc đâu. Năm ngoái có một nha hoàn trèo lên giường ngài ấy, suýt chút nữa bị đánh đến chết đấy!”
Ta: “…”
Làm thiếp mà cũng mạo hiểm thế này sao?
Thấy mặt ta tái nhợt, Đại Nhi an ủi:
“Người đừng lo, người là do Thái phu nhân ban xuống, Vương gia nhiều lắm là không để ý người, chỉ cần người giữ quy củ, ngài ấy sẽ không đánh người đâu.”
“…”
Thông tin này hoàn toàn không làm ta an tâm chút nào.
Ta dè dặt hỏi:
“Nếu Vương gia mãi không để ý tới ta… Thì ta sẽ ra sao?”
Đại Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Cái này nô tỳ cũng không rõ, nhưng nhớ trước kia có người dâng thiếp cho Vương gia, sau đó đều bị bán đi hết.”
Ta suýt nữa ngồi không vững, toàn thân run rẩy.
Nghĩ đến cảnh ngộ thảm thương của những nữ nhân không nơi nương tựa đó, ta âm thầm hạ quyết tâm:
Dù thế nào… Ta cũng không thể bị bán lần nữa!
-5-
Người ta nói: “Rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng.”
Tối hôm đó, quản gia sai một nữ nhân đến tắm rửa, trang điểm cho ta, rồi đưa ta đến viện của Vương gia.
Nhưng ta còn chưa kịp bước qua cửa, một chiếc giày đã bay thẳng vào mặt!
Quản gia cúi rạp mình, khúm núm nói:
“Vương gia… Đây là ý của Thái phu nhân…”
“Ngài thử xem đi…”
“Ta nói rồi, cút hết!”
Quản gia dường như bị thứ gì đó đập trúng, vội ôm trán lui lại, tiện tay lôi cả ta ra khỏi viện.
Dọc đường, quản gia thở dài, ta cũng thở dài.
“Haiz…”
“Haiz…”
Quản gia thấy ta cúi gằm mặt, buồn bã không thôi, bèn an ủi:
“Chắc là hôm nay chọn giờ không tốt, Vân Cẩm cô nương đừng vội, lão phu sẽ sắp xếp lại.”
Vân Cẩm là cái tên mà Thái phu nhân đặt cho ta.
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Đa tạ quản gia.”
Thế là lại trôi qua hai ngày.
Mỗi ngày chúng ta đều đến, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại, hết lần này đến lần khác bị đuổi khỏi cửa.
Quản gia lão gia tuy kiên trì hơn ta đôi chút, thỉnh thoảng còn “thu hoạch” được vài chiếc giày, hoặc là… Nghiên mực, bút lông.
Nhưng dù ông có khéo miệng đến mấy, Vương gia Ngô quận cũng tuyệt không chịu gặp ta, nói gì đến chuyện sinh con.
Người trong phủ bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Xem ra dù có là tiên nữ, cũng chẳng lọt nổi vào mắt Vương gia.”
“Không phải là không lọt nổi… Mà là căn bản chưa từng được gặp mặt… Thật uổng một mỹ nhân.”
“Thái phu nhân giận đến nỗi đập vỡ hai cái bình hoa cổ đời tiền triều luôn đấy!”
Ta sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Nếu ta mãi không có “tác dụng”, chẳng phải sẽ bị bán đi nữa sao?
Cứu ta với!
Ta thật sự không muốn quay lại chốn đó nữa!
Có lẽ trời xanh nghe được lời cầu khẩn của ta.
Ba ngày sau, Vương gia ra ngoài uống tiệc, say khướt trở về.
Quản gia lão gia hai mắt sáng rỡ, vừa sai người đỡ Vương gia, vừa bảo người đi gọi ta đến “nhặt lộc rơi”.
Cứ như vậy, ta cuối cùng cũng được bước chân vào phòng của Vương gia.
Tê Tiên
Đánh giá:
Truyện Tê Tiên
Story
Chương 2
10.0/10 từ 26 lượt.