Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 55: Lòng nhân ái
261@-Phòng Linh Xu từ Cục Công an lao tới Bệnh viện trực thuộc Đại học Y, là Trâu Khải Văn đã phi như bay đưa cậu tới.
Trần Quốc Hoa gọi điện thoại cho cậu với giọng mũi khàn khàn: “Bố cháu có lẽ không ổn rồi. Linh Linh, cháu mau tới Bệnh viện trực thuộc Đại học Y đi.”
“… Lương Húc đã làm gì ạ?”
“Không phải Lương Húc, là La Quế Song. Gã trốn ở Hai Lẻ Bảy!” Trần Quốc Hoa đang chỉ huy tại hiện trường nên cũng không có thời gian rảnh để an ủi Phòng Linh Xu, chỉ có thể nói tóm tắt: “Bác Lý của cháu cũng theo tới bệnh viện rồi. Cháu à, vụ án không cần cháu bận tâm, mau đi gặp bố cháu đi!” Khi sắp cúp điện thoại thì ông ta nén khóc dặn: “Đừng nói cho mẹ cháu, đừng gọi điện thoại cho mẹ cháu, bà ấy không chịu nổi đả kích này đâu —— Có lẽ còn cứu được, Linh Linh, cháu phải hiểu nếu bố cháu xảy ra chuyện thì chắc chắn mẹ cháu không sống nổi. Cháu nhớ nghe lời, không được nói cho mẹ cháu!”
Phòng Linh Xu nghĩ là Phòng Chính Quân không ổn thật rồi. Trần Quốc Hoa nói chuyện điện thoại không rõ ràng, cậu gọi lại thì Trần Quốc Hoa không nhận, gọi cho Lý Thành Lập, gọi cho Mẫn Văn Quân cũng đều không có ai nghe.
Cuối cùng là Đặng Vân Phi nhận điện thoại, Đặng Vân Phi đang ở hiện trường Hai Lẻ Bảy: “Linh Xu, tôi đang làm nhiệm vụ.”
Nói xong thì anh ta cũng phải cúp máy.
Phòng Linh Xu ngồi ở ghế phụ vừa khóc vừa gào lên: “Ông nói rõ ràng cho tôi!”
Kevin vươn tay đè cậu lại rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Đừng cản trở đồng nghiệp của em chấp hành công vụ.” Anh nhìn thẳng về phía trước: “Cha em sẽ không hy vọng nhìn thấy em như vậy.”
Lời này đã đánh thức Phòng Linh Xu.
Đặng Vân Phi không còn cách nào khác đành phải kể lại ngọn nguồn một lượt: “Không nói nữa, tình hình nơi này rất hỗn loạn. Linh Xu, ông bình tĩnh một chút, tôi cúp trước đây.”
Phòng Linh Xu cúp điện thoại, dù thế nào cũng không ngờ được La Quế Song sẽ lộ mặt theo cách này. Nhất thời cậu không hiểu được hành vi nổ súng bắn của La Quế Song —— Rõ ràng lực lượng cảnh sát không tra được manh mối, tại sao La Quế Song lại tự đứng ra làm bia ngắm?
Lại nghĩ tới Phòng Chính Quân còn chưa biết sống chết thì nước mắt lại không ngừng trào ra.
“Tôi đã xem qua vết khâu mà Lương Húc khâu cho em, em phải tin tưởng kiến thức sơ cứu của cậu ta.” Kevin dừng đèn đỏ: “Theo phán đoán của tôi thì có sự sơ cứu, không tử vong tại chỗ —— tức là không bắn trúng não và tim, vậy thì hoặc là tổn thương phổi hoặc là vỡ động mạch chủ. Hai vấn đề này Lương Húc đều có thể xử lý ổn thỏa.”
Phòng Linh Xu ngước nhìn góc mặt nghiêng với đường viền sắc cạnh của Kevin thì mới phát hiện mắt của anh cũng đỏ ửng.
Nước mắt đọng lại trên hàng mi dày của anh.
Kevin hít một hơi thật sâu.
“Bình tĩnh một chút, không sao đâu.”
Anh nói miệng như vậy nhưng chân thì lại chỉ muốn đạp gãy chân ga —— Thế nhưng đường trong đô thị ở Trung Quốc lại bị giới hạn tốc độ như thể rùa bò.
Trước nay cậu chưa bao giờ cảm thấy từ Tháp Chuông đến đường Tây Nhạn Tháp lại xa đến vậy.
Bọn họ không thể gặp Phòng Chính Quân vì Phòng Chính Quân đã được đưa vào phòng phẫu thuật khẩn cấp —— Giám đốc Khuông mổ chính vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã lại bị kéo trở về, may thay nhóm chuyên gia được mời tới còn chưa đi. Hiếm khi có dịp mọi người được tụ tập nên tất cả đều đang ngồi nói chuyện trong văn phòng của Giám đốc Khuông —— Vốn dĩ đã dự định sẽ tổ chức một buổi liên hoan học thuật vào buổi tối.
Đây quả đúng là người tốt sẽ được ông trời ưu ái, các chuyên gia được mời tới cho La Hiểu Ninh hiện tại lại cùng nhau ra trận cứu chữa cho Phòng Chính Quân.
Lần này thì hình tượng chói lọi của hệ thống y tế Trường An không cần đắp nặn cũng tự hình thành. Giám đốc Khuông mồ hôi đầm đìa trong chiếc áo phẫu thuật, ông nhờ y tá lau cho mình rồi lắc đầu nói: “Tôi thà rằng không có hình tượng này.”
Phần lớn lực lượng cảnh sát đều đã được điều động tới Hai Lẻ Bảy, còn lại một phần nhỏ thì phải duy trì an toàn trật tự trong nội thành, chỉ có Lý Thành Lập dẫn theo hai người cảnh sát chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Phòng Linh Xu lao lên tầng năm, người đứng dậy đầu tiên chính là Lương Húc, toàn thân hắn đều là máu, trên tay còn mang còng, dưới chân cũng đeo xích.
“Bố tôi đâu?”
Lương Húc hé miệng không phát ra tiếng.
Lý Thành Lập từ cửa phòng phẫu thuật đi tới: “Vẫn ổn, vẫn ổn, đã đưa vào cấp cứu rồi. Giám đốc Khuông nói ông ấy rất có lòng tin.”
Lời này tựa như một cú sốc điện, trong phút chốc đã giãn lỏng các cơ bắp đang căng gồng của Phòng Linh Xu. Từ Tháp Chuông đến bệnh viện cậu vẫn luôn cứng ngắc không thể tự chủ, giờ phút này mới cảm thấy hai chân bủn rủn.
Trâu Khải Văn và Lý Thành Lập dìu cậu ngồi xuống ghế, lúc này Phòng Linh Xu mới lấy lại tinh thần, cậu nhìn Lương Húc rồi lại nhìn Lý Thành Lập: “Sao cậu ta lại ở đây ạ?”
Lý Thành Lập nhẹ giọng nói: “Là Tiểu Lương sơ cứu cho bố cháu. Nhờ có cậu ấy chứ nếu không thì bố cháu thật sự gặp nguy hiểm.”
—— Lúc đó Phòng Chính Quân trúng đạn ngã xuống đất, Lương Húc ngăn cảnh sát di chuyển ông rồi nói vội vàng: “Mở còng tay của tôi ra! Hiện tại ông ấy cần được sơ cứu!”
Không ai dám tin hắn vì dù sao đây cũng là một nghi phạm giết người. Mọi người bấm điện thoại gọi xe cấp cứu đến nhưng Phòng Chính Quân càng lúc càng hô hấp khó khăn, sắc mặt ông tím tái một cách đáng sợ.
Lương Húc nhẩm tính ngay cả khi xe cứu thương gần nhất đến thì cũng không kịp, khoảnh khắc đó hắn không còn quan tâm đ ến chuyện kẻ thù giết cả nhà đang ở ngay bên cạnh, nỗi lo lắng về sự sống chết của Phòng Chính Quân chiếm trọn tâm trí hắn.
“Cứ chĩa súng vào tôi, mở chốt an toàn ra.” Hắn cầu xin: “Tôi tuyệt đối sẽ không chạy. Các anh bắt tôi lâu như vậy chắc hẳn phải biết tôi là nghiên cứu sinh chuyên ngành lâm sàng. Tôi xin các anh, hiện tại ông ấy bị tràn khí màng phổi cấp tính, không thể chờ xe cứu thương đến được!”
Nói xong hắn quỳ dưới đất: “Tôi sẽ không đứng dậy, chỉ cần đứng dậy thì các anh có thể lập tức nổ súng hạ gục tôi!”
Mọi người trông thấy Phòng Chính Quân thật sự không ổn —— không lo nghĩ được nhiều nữa, dù sao Lương Húc nới lỏng tay thì vẫn còn khóa chân —— Một người cảnh sát mở còng tay cho hắn, Lương Húc không nhiều lời giật lấy cây bút bi trong tay anh ta, vừa đảo mắt nhìn thì lại trông thấy con dao quân dụng mà hắn đâm Đổng Lệ Quân đang ở trong tay một người cảnh sát khác.
—— Thứ này sắc hơn nhiều so với bút bi, hắn nói nhanh: “Đưa dao cho tôi!”
Quả thật mọi người sốt ruột muốn cứu người nhưng cũng không biết hắn cần dao làm gì, Lương Húc nôn nóng đến độ mặt mũi đỏ gay, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống như thác nước: “Dao sắc hơn bút bi, miệng vết thương nhỏ và chỗ nhiễm trùng cũng nhỏ hơn. Súng ở trong tay các anh nhưng đây là chuyên ngành của tôi, nghe lời tôi!”
Phòng Chính Quân đang sống sờ sờ ngã xuống ngay trước mặt hắn, hắn không thể cứ đứng nhìn Phòng Chính Quân chết như vậy được.
Tất cả mọi người nín thở tập trung, lo sợ hãi hùng nhìn hắn dùng dao quân dụng thực hiện sơ cứu tràn khí màng phổi —— Vừa nhẹ nhàng vừa chính xác, Lương Húc cẩn thận đâm dao vào xương sườn của Phòng Chính Quân để xả khí khẩn cấp.
Mọi người thật sự sợ hắn sẽ một nhát đâm chết Phòng Chính Quân, nhưng phương pháp này quả thật rất khác với giết người.
Một lúc lâu sau thì Phòng Chính Quân r3n rỉ một tiếng trầm khàn, sắc mặt dần dần trở lại bình thường.
Lương Húc không ngừng tay, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình —— bẩn thỉu nhếch nhác, không còn cách nào khác là mượn áo sơ mi và cà vạt của người cảnh sát đứng bên cạnh rồi ép vết thương cầm máu cho Phòng Chính Quân.
Sơ cứu xong xuôi, hắn bỏ dao xuống sau đó tập trung đếm mạch đập của Phòng Chính Quân.
Cảnh sát không dám để cho hắn tháo còng tay quá lâu.
“Làm phiền còng ở phía trước.” Lương Húc không ngẩng đầu đưa tay ra trước: “Còng tay sau lưng thì tôi không thể đo nhịp tim cho ông ấy.”
Một loạt thao tác xử lý thành thạo mà tỉ mỉ, ngay cả khi cảnh sát không có chuyên môn về y tế cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Lý Thành Lập và xe cứu thương đồng thời đến hiện trường, Lương Húc báo cáo lại cho họ về tình hình vết thương của Phòng Chính Quân và những biến chứng có thể xảy ra một cách chính xác.
Tình hình khẩn cấp, người bác sĩ theo xe đến liếc nhìn còng tay của Lương Húc rồi lớn tiếng hỏi: “Cậu làm sơ cứu?”
“Là tôi. Huyết áp của ông ấy không thể đo được, nhịp tim khoảng 130.”
“Cậu là bác sĩ à?!”
“Tôi có bằng bác sĩ.” Tuy rằng có thể sẽ bị thu hồi.
Bác sĩ không có thời gian dài dòng với hắn, cô chỉ huy cảnh sát: “Các cậu áp giải cậu ta đi theo xe! Cậu ta làm sơ cứu nên cậu ta phải chịu trách nhiệm!”
—— Đến được bệnh viện, Giám đốc Khuông đích thân xem qua tình trạng của Phòng Chính Quân, đầu tiên là trấn an Lý Thành Lập sau đó gọi y tá lập tức đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật làm vệ sinh da.
Ông nhấc chân định bước vào phòng phẫu thuật thì bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lương Húc, vẻ mặt rất xấu: “Có phải cậu là học trò của Sở Nghĩa Phu?”
Lương Húc mơ màng nói: “Giáo sư Sở từng hướng dẫn cháu.”
Giám đốc Khuông nhớ lại vết cắt bên sườn của Phòng Chính Quân với sự tán thưởng, rồi lại nhìn còng tay và xiềng chân của Lương Húc thì trong lòng quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tuy phương pháp rạch từ khoang liên sườn để thông khí phổ biến nhưng loại vết cắt và kỹ thuật rạch này là độc nhất của Sở Nghĩa Phu. Lại nhớ đến Lão Sở từng đề cử với ông một người học trò, nói rằng đó là một nhân tài, kỹ thuật cũng xuất sắc, quả thật là “Tôi của thời thanh niên thứ hai”.
“Ông gặp thằng bé thì sẽ biết, nó là đứa trẻ duy nhất có thể học thành thạo các kỹ năng của tôi.” Sở Nghĩa Phu dương dương tự đắc khen ngợi: “Có thiên phú, khả năng nhận thức tốt, con người kiên định, hiếm có nhất là tính cách của nó ngay thẳng, có tấm lòng lương thiện. Tôi giới thiệu thằng bé để cử đi học cao học nhưng nó lại nhường tiêu chuẩn cho bạn học, muốn tự mình thi.”
Giáo sư Sở luôn tán thưởng sự thanh cao, tự trọng của phần tử trí thức —— Hiện tại ông ấy đang ở đầu bên kia phòng phẫu thuật, có lẽ còn chưa biết học trò của mình giờ phút này bị còng ở đây —— Nếu Lão Sở trông thấy thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào!
Sắc mặt của Khuông Phục Sinh trở nên tái xanh, ông thở dài một tiếng: “Vốn là hạt giống tốt, phụ lòng thầy của cậu rồi.”
Lương Húc không có lòng dạ để đáp lại lời trách cứ của ông, hắn nhìn chằm chằm Lý Thành Lập và Giám đốc Khuông đi vào phòng chuẩn bị, sợ rằng cuộc phẫu thuật của Phòng Chính Quân sẽ không thành công. Lý Thành Lập hỏi cái gì, nói cái gì hắn đều chỉ nghe được loáng thoáng.
Khuông Phục Sinh là chuyên gia phẫu thuật nổi tiếng trong cả nước, ở Quan Trung có tiếng là “Con dao vàng”, giáo sư Sở Nghĩa Phu của hắn có quan hệ rất tốt với Khuông Phục Sinh —— Nghĩ tới những điều này thì hắn mới thoáng cảm thấy an tâm.
“Ngay đến Giám đốc Khuông cũng nói là Tiểu Lương đã cứu mạng.” Lý Thành Lập nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai lường trước được.”
Phòng Linh Xu đã hồi phục trở lại, cậu cảm kích nhìn về phía Lương Húc: “Cảm ơn cậu.”
Lương Húc chỉ im lặng.
“Chú vì cứu tôi mới thành như vậy.” Một lúc lâu sau hắn nói với vẻ khó nhọc: “Linh Xu, xin lỗi.”
—— Trên xe khi đến đây Phòng Linh Xu đã nghe Đặng Vân Phi nói rõ ngọn ngành, lúc này trách cứ Lương Húc cũng là chuyện vô bổ, cho dù Lương Húc không lao ra thì La Quế Song cũng sẽ nổ súng vào người khác.
Là Trần Quốc Hoa đang chỉ huy ở hiện trường, là Lý Thành Lập đang chờ ngoài phòng phẫu thuật hoặc là chính bản thân mình —— Làm cảnh sát hình sự thì chuyện như vậy không thể tránh khỏi. Phòng Linh Xu biết rõ dù cho lúc đó không phải Lương Húc mà là bất kỳ một nghi phạm nào khác thì Phòng Chính Quân cũng sẽ liều mình nhào tới cứu người.
Lương Húc còn chưa bị tuyên án tử hình, ngay cả khi bản án tử hình được thi hành thì cũng phải thi hành theo pháp luật.
Còn trước lúc đó, quyền sống và quyền an toàn cá nhân của hắn vẫn cần phải được cảnh sát bảo vệ.
Đó chính là trách nhiệm của cảnh sát hình sự.
“Không phải bố tôi ưu ái cậu, cậu đừng hiểu nhầm.” Phòng Linh Xu nói: “Ông ấy chỉ làm đúng chức trách của mình.”
Lời này nói ra quả thật đau lòng, nhưng Lương Húc hiểu.
“Tôi muốn ở đây đợi chú ra có được không?” Hắn nhẹ giọng nói với Phòng Linh Xu: “Đợi chú ấy ra rồi tôi sẽ theo cảnh sát về Cục Công an.”
Phòng Linh Xu không nói gì, Lý Thành Lập cũng không lên tiếng.
Điều này có nghĩa là ngầm đồng ý.
Nhưng sau khi Lý Thành Lập đi ra ngoài nhận một cú điện thoại rồi quay về thì nói với Lương Húc: “Cậu không thể ở lại, cậu phải đi cùng tôi đến hiện trường Hai Lẻ Bảy.”
Lời này khiến Phòng Linh Xu cảnh giác —— Hiện tại cậu vẫn còn nghĩ đến vụ án Hai Lẻ Bảy, bởi vì người đấu súng với Phòng Chính Quân không phải ai khác mà chính là La Quế Song.
Tại sao La Quế Song lại xuất hiện ở chỗ đó?
Lương Húc cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thành Lập.
“Cục trưởng Lý, tại sao La Quế Song lại xuất hiện ở Hai Lẻ Bảy?”
Lý Thành Lập tỏ vẻ khó xử, do dự trong chốc lát thì ông ta nói một cách tha thiết: “Chuyện vụ án cháu không cần lo, cháu ở lại với bố cháu đi.”
Lương Húc cũng nghe hiểu được ý mấu chốt trong đó, hắn đứng lên: “Tôi sẽ đi với Cục trưởng của anh. Linh Xu, trong quá trình phẫu thuật vẫn sẽ có nguy hiểm, phải có người thân chịu trách nhiệm ký tên, anh ở lại đây với chú đi.”
Phòng Linh Xu càng nghe càng thấy không ổn, cậu tóm chặt Lý Thành Lập: “80% manh mối của vụ án Kim Xuyên là cháu tìm ra, Cục trưởng Lý, chú nói cho cháu thì đã sao ạ?”
Lý Thành Lập hết cách bởi vì tính tình của Phòng Linh Xu ông ta quá rõ, cố chấp giống hệt Phòng Chính Quân. Nếu ông ta không nói thì Phòng Linh Xu sẽ dám gọi điện thoại hỏi tất cả mọi người.
Vụ án này vốn là bóng ma trong lòng hai cha con họ.
Phòng Linh Xu hoàn toàn không có tính cách phù hợp để làm cảnh sát, cậu là một cậu bé xinh xắn lại du học nước ngoài, lẽ ra nên trở thành giáo sư hoặc làm giảng viên trong trường cảnh sát —— Tại sao phải khổ sở vất vả lao lên tiền tuyến? Còn có thể vì sao?
Chẳng phải là vì mong muốn cha con đồng lòng phá một vụ án sao?
Nếu như Phòng Chính Quân chỉ bị thương nhẹ thì có lẽ Phòng Linh Xu còn có thể ngoan ngoãn ở lại đợi, nhưng giờ phút này Phòng Chính Quân đang trong tình trạng nguy kịch, chỉ sợ Phòng Linh Xu sẽ trào dâng máu nóng xách súng ra trận, muốn tự tay bắt La Quế Song để dâng đầu tế bố cậu.
Nói không được, không nói cũng không được.
“Là do chúng ta đã đánh động La Quế Song.” Ông ta thở dài: “Đêm hôm qua có nhiều xe cảnh sát như vậy nên gã tưởng là chúng ta đã tìm được nơi ở của gã. Hôm nay xe cảnh sát rút lui hơi chậm, ai ngờ gã lại chó cùng rứt giậu, bắt con tin. Hiện tại đang thị uy với cảnh sát.”
Tất cả mọi người nghe xong thì thay đổi sắc mặt.
“Cũng do Lão Phòng nôn nóng quá, không nên đưa Lương Húc đi xác nhận hiện trường ngay hôm nay.”
Lý Thành Lập nói lời trái lương tâm —— Cũng là vì vừa đau lòng vừa sốt ruột, cho dù hôm nay không đi thì sao? Không biết chừng đã tìm được tung tích của La Quế Song trong hôm nay rồi!
Bởi vì đi xác nhận hiện trường nên Lương Húc bị còng tay, mọi người cũng không mặc áo chống đạn, trên xe cảnh sát chỉ có hai người mang súng là để chĩa vào Lương Húc.
La Quế Song sau khi nổ súng thì lập tức trốn vào trong tòa dân cư, lực lượng cảnh sát muốn dùng vũ lực phá cửa thì gã đẩy một cô bé ở trên tầng ra.
Ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần lực lượng cảnh sát bước qua cửa thì cô bé đó sẽ mất mạng.
Trong nhà còn có năm đứa trẻ cùng với một sinh viên nữ là người làm thuê tạm thời phụ trách chăm sóc.
“Đối phương là lính đánh thuê đã nhiều lần gây án, ý thức phản trinh sát và ý thức phản kích rất cao. Gã dùng cô bé chắn trước cửa sổ nên lính bắn tỉa của chúng ta không ngắm bắn vào trong được.” Lý Thành Lập lo lắng thở dài: “Nếu chỉ có một mình gã thì có thể tiến hành vây quét tại chỗ, nhưng trong nhà có nhiều con tin như vậy còn là sáu, bảy đứa trẻ không có nhận thức về việc tiếp ứng.”
Hiện tại cảnh sát Trường An đang điều phối hiện trường, lãnh đạo của Văn phòng tỉnh cũng đến hiện trường —— Vừa phải ổn định cảm xúc của La Quế Song, vừa phải sơ tán quần chúng, cố gắng làm cho người dân trong tòa nhà nơi xảy ra chuyện rút lui có trật tự theo mệnh lệnh.
“Gã nói chuyện với cảnh sát ở cửa sổ hay cửa ra vào ạ?”
Nếu ở cửa sổ thì có thể sắp xếp chuẩn bị bắn tỉa, nếu là cửa ra vào —— thì e rằng hơi khó, nhưng vẫn có thể nghĩ cách.
“Không cái nào cả.” Lý Thành Lập nói với giọng căm tức: “Trước đó đã nói gã có ý thức phản kích rất cao, gã gọi trực tiếp đến 110 yêu cầu nói chuyện với cảnh sát.”
“…”
Đúng là hành vi khoe mẽ. Hai người Trâu Phòng liếc nhìn nhau, vốn đã nghĩ La Quế Song khó đối phó từ lâu, gã ẩn náu ở Quan Trung mười lăm năm, một mình gây ra vụ án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên, sự khôn khéo này là lẽ đương nhiên.
“Vừa rồi cháu chưa đến nên bác đã ký tên.” Lý Thành Lập day mắt: “Chỉ sợ bố cháu lỡ xảy ra vấn đề, không thể không có người ký tên.”
Ông ta nhìn chiếc đèn đỏ đang sáng trước cửa phòng phẫu thuật: “Nếu Giám đốc Khuông nói có thể cứu thì nghĩa là có thể cứu. Linh Linh, cháu đừng đi đâu cả, cũng không cần phải hỏi đến vụ án, ở lại đây trông chừng bố cháu là được.”
Phòng Linh Xu nhìn ông ta, trong lòng rối bời —— Đường trong khu nhà Hai Lẻ Bảy không thông thoáng, nơi đó chỉ hợp để ẩn nấp chứ không phù hợp làm điểm trung chuyển để chạy trốn. Quả thật La Quế Song bị đánh động chứ không phải là một kế hoạch uy hiếp được dự tính từ lâu.
Bên ta bị động, phe địch cũng bị động tương tự.
Nhưng đây không phải là một cuộc chiến bình đẳng, bởi vì phe ta bị động thì chỉ có thể để cho người khác điều khiển, còn phe địch bị động thì có thể dẫn đến tức nước vỡ bờ —— Cảnh sát phải bảo vệ con tin an toàn tuyệt đối nhưng La Quế Song thì có thể lựa chọn chết chung với con tin.
Ván cược này lực lượng cảnh sát vốn không thể để thua.
Cậu đứng trước cửa sổ nhìn về phía khu nhà Hai Lẻ Bảy —— Ở trong khu vực hoàn toàn không thể chạy trốn ấy, gã bắt con tin để làm gì đây?
Rất có thể là giống như Lương Húc, yêu cầu cảnh sát cung cấp xe sau đó bỏ trốn. Con tin mà gã dẫn theo nhẹ và nhỏ yếu hơn hẳn La Hiểu Ninh, La Hiểu Ninh không tiện để nhấc lên mang đi nhưng đứa bé sáu, bảy tuổi thì lại khác!
Dường như Kevin nhìn ra suy nghĩ của cậu: “Có khả năng sẽ uy hiếp con tin để chạy trốn nhưng gã nên hiểu hiện tại xung quanh đều là bắn tỉa.”
—— Khác với khi Lương Húc ở Tần Đô, Phòng Linh Xu lúc đó chỉ có một thân một mình không có lực lượng cảnh sát để uy hiếp Lương Húc, còn hiện tại khu nhà Hai Lẻ Bảy này đã bị phong tỏa trong sự bao vây kín kẽ của cảnh sát.
Lý Thành Lập cũng hiểu được ý trong lời của Kevin, vẻ mặt không khỏi thay đổi.
—— Sự vây quét quá mức của cảnh sát có thể đẩy La Quế Song từ bắt con tin để đàm phán chuyển hướng sang hành vi kh ủng bố.
Phòng Linh Xu nhìn ông ta chăm chú: “Vậy nên tại sao bắt buộc Lương Húc phải có mặt ở hiện trường?”
Lương Húc cũng có thắc mắc giống vậy.
Lý Thành Lập vô cùng đau đầu, trong lòng cũng đã không còn biện pháp nào khác, nghĩ đi nghĩ lại thì ông ta dứt khoát nói thẳng: “La Quế Song yêu cầu gặp con trai gã.
“Hơn nữa nhất định phải do chính Lương Húc đưa lên.”
—— Nếu như cảnh sát đi lên thì gã sẽ ra tay với con tin.
Đột nhiên nhắc tới La Hiểu Ninh thì Lương Húc trở nên trầm mặc.
Tất cả mọi người cùng im lặng, yêu cầu của La Quế Song có thể xem là hợp tình hợp lý, mục tiêu sinh tồn hiện giờ của gã ngoại trừ sống tiếp thì có lẽ cũng chỉ còn đứa con trai duy nhất này.
Nhưng La Hiểu Ninh đang hôn mê bất tỉnh, làm sao đưa cậu ta đến trước mặt La Quế Song?
Trong sự im lặng đến nghẹt thở đột nhiên cửa phòng phẫu thuật bật mở.
“Người nhà của Phòng Chính Quân! Có ở đây không? Ký tên!”
Hai người y tá vội vã bước ra, một tờ giấy thông báo đưa tới trước mặt họ.
—— Thông báo tình trạng nguy kịch.
Hết chương 55.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Trần Quốc Hoa gọi điện thoại cho cậu với giọng mũi khàn khàn: “Bố cháu có lẽ không ổn rồi. Linh Linh, cháu mau tới Bệnh viện trực thuộc Đại học Y đi.”
“… Lương Húc đã làm gì ạ?”
“Không phải Lương Húc, là La Quế Song. Gã trốn ở Hai Lẻ Bảy!” Trần Quốc Hoa đang chỉ huy tại hiện trường nên cũng không có thời gian rảnh để an ủi Phòng Linh Xu, chỉ có thể nói tóm tắt: “Bác Lý của cháu cũng theo tới bệnh viện rồi. Cháu à, vụ án không cần cháu bận tâm, mau đi gặp bố cháu đi!” Khi sắp cúp điện thoại thì ông ta nén khóc dặn: “Đừng nói cho mẹ cháu, đừng gọi điện thoại cho mẹ cháu, bà ấy không chịu nổi đả kích này đâu —— Có lẽ còn cứu được, Linh Linh, cháu phải hiểu nếu bố cháu xảy ra chuyện thì chắc chắn mẹ cháu không sống nổi. Cháu nhớ nghe lời, không được nói cho mẹ cháu!”
Phòng Linh Xu nghĩ là Phòng Chính Quân không ổn thật rồi. Trần Quốc Hoa nói chuyện điện thoại không rõ ràng, cậu gọi lại thì Trần Quốc Hoa không nhận, gọi cho Lý Thành Lập, gọi cho Mẫn Văn Quân cũng đều không có ai nghe.
Cuối cùng là Đặng Vân Phi nhận điện thoại, Đặng Vân Phi đang ở hiện trường Hai Lẻ Bảy: “Linh Xu, tôi đang làm nhiệm vụ.”
Nói xong thì anh ta cũng phải cúp máy.
Phòng Linh Xu ngồi ở ghế phụ vừa khóc vừa gào lên: “Ông nói rõ ràng cho tôi!”
Kevin vươn tay đè cậu lại rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Đừng cản trở đồng nghiệp của em chấp hành công vụ.” Anh nhìn thẳng về phía trước: “Cha em sẽ không hy vọng nhìn thấy em như vậy.”
Lời này đã đánh thức Phòng Linh Xu.
Đặng Vân Phi không còn cách nào khác đành phải kể lại ngọn nguồn một lượt: “Không nói nữa, tình hình nơi này rất hỗn loạn. Linh Xu, ông bình tĩnh một chút, tôi cúp trước đây.”
Phòng Linh Xu cúp điện thoại, dù thế nào cũng không ngờ được La Quế Song sẽ lộ mặt theo cách này. Nhất thời cậu không hiểu được hành vi nổ súng bắn của La Quế Song —— Rõ ràng lực lượng cảnh sát không tra được manh mối, tại sao La Quế Song lại tự đứng ra làm bia ngắm?
Lại nghĩ tới Phòng Chính Quân còn chưa biết sống chết thì nước mắt lại không ngừng trào ra.
“Tôi đã xem qua vết khâu mà Lương Húc khâu cho em, em phải tin tưởng kiến thức sơ cứu của cậu ta.” Kevin dừng đèn đỏ: “Theo phán đoán của tôi thì có sự sơ cứu, không tử vong tại chỗ —— tức là không bắn trúng não và tim, vậy thì hoặc là tổn thương phổi hoặc là vỡ động mạch chủ. Hai vấn đề này Lương Húc đều có thể xử lý ổn thỏa.”
Phòng Linh Xu ngước nhìn góc mặt nghiêng với đường viền sắc cạnh của Kevin thì mới phát hiện mắt của anh cũng đỏ ửng.
Nước mắt đọng lại trên hàng mi dày của anh.
Kevin hít một hơi thật sâu.
“Bình tĩnh một chút, không sao đâu.”
Anh nói miệng như vậy nhưng chân thì lại chỉ muốn đạp gãy chân ga —— Thế nhưng đường trong đô thị ở Trung Quốc lại bị giới hạn tốc độ như thể rùa bò.
Trước nay cậu chưa bao giờ cảm thấy từ Tháp Chuông đến đường Tây Nhạn Tháp lại xa đến vậy.
Bọn họ không thể gặp Phòng Chính Quân vì Phòng Chính Quân đã được đưa vào phòng phẫu thuật khẩn cấp —— Giám đốc Khuông mổ chính vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã lại bị kéo trở về, may thay nhóm chuyên gia được mời tới còn chưa đi. Hiếm khi có dịp mọi người được tụ tập nên tất cả đều đang ngồi nói chuyện trong văn phòng của Giám đốc Khuông —— Vốn dĩ đã dự định sẽ tổ chức một buổi liên hoan học thuật vào buổi tối.
Đây quả đúng là người tốt sẽ được ông trời ưu ái, các chuyên gia được mời tới cho La Hiểu Ninh hiện tại lại cùng nhau ra trận cứu chữa cho Phòng Chính Quân.
Lần này thì hình tượng chói lọi của hệ thống y tế Trường An không cần đắp nặn cũng tự hình thành. Giám đốc Khuông mồ hôi đầm đìa trong chiếc áo phẫu thuật, ông nhờ y tá lau cho mình rồi lắc đầu nói: “Tôi thà rằng không có hình tượng này.”
Phần lớn lực lượng cảnh sát đều đã được điều động tới Hai Lẻ Bảy, còn lại một phần nhỏ thì phải duy trì an toàn trật tự trong nội thành, chỉ có Lý Thành Lập dẫn theo hai người cảnh sát chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Phòng Linh Xu lao lên tầng năm, người đứng dậy đầu tiên chính là Lương Húc, toàn thân hắn đều là máu, trên tay còn mang còng, dưới chân cũng đeo xích.
“Bố tôi đâu?”
Lương Húc hé miệng không phát ra tiếng.
Lý Thành Lập từ cửa phòng phẫu thuật đi tới: “Vẫn ổn, vẫn ổn, đã đưa vào cấp cứu rồi. Giám đốc Khuông nói ông ấy rất có lòng tin.”
Lời này tựa như một cú sốc điện, trong phút chốc đã giãn lỏng các cơ bắp đang căng gồng của Phòng Linh Xu. Từ Tháp Chuông đến bệnh viện cậu vẫn luôn cứng ngắc không thể tự chủ, giờ phút này mới cảm thấy hai chân bủn rủn.
Trâu Khải Văn và Lý Thành Lập dìu cậu ngồi xuống ghế, lúc này Phòng Linh Xu mới lấy lại tinh thần, cậu nhìn Lương Húc rồi lại nhìn Lý Thành Lập: “Sao cậu ta lại ở đây ạ?”
Lý Thành Lập nhẹ giọng nói: “Là Tiểu Lương sơ cứu cho bố cháu. Nhờ có cậu ấy chứ nếu không thì bố cháu thật sự gặp nguy hiểm.”
—— Lúc đó Phòng Chính Quân trúng đạn ngã xuống đất, Lương Húc ngăn cảnh sát di chuyển ông rồi nói vội vàng: “Mở còng tay của tôi ra! Hiện tại ông ấy cần được sơ cứu!”
Không ai dám tin hắn vì dù sao đây cũng là một nghi phạm giết người. Mọi người bấm điện thoại gọi xe cấp cứu đến nhưng Phòng Chính Quân càng lúc càng hô hấp khó khăn, sắc mặt ông tím tái một cách đáng sợ.
Lương Húc nhẩm tính ngay cả khi xe cứu thương gần nhất đến thì cũng không kịp, khoảnh khắc đó hắn không còn quan tâm đ ến chuyện kẻ thù giết cả nhà đang ở ngay bên cạnh, nỗi lo lắng về sự sống chết của Phòng Chính Quân chiếm trọn tâm trí hắn.
“Cứ chĩa súng vào tôi, mở chốt an toàn ra.” Hắn cầu xin: “Tôi tuyệt đối sẽ không chạy. Các anh bắt tôi lâu như vậy chắc hẳn phải biết tôi là nghiên cứu sinh chuyên ngành lâm sàng. Tôi xin các anh, hiện tại ông ấy bị tràn khí màng phổi cấp tính, không thể chờ xe cứu thương đến được!”
Nói xong hắn quỳ dưới đất: “Tôi sẽ không đứng dậy, chỉ cần đứng dậy thì các anh có thể lập tức nổ súng hạ gục tôi!”
Mọi người trông thấy Phòng Chính Quân thật sự không ổn —— không lo nghĩ được nhiều nữa, dù sao Lương Húc nới lỏng tay thì vẫn còn khóa chân —— Một người cảnh sát mở còng tay cho hắn, Lương Húc không nhiều lời giật lấy cây bút bi trong tay anh ta, vừa đảo mắt nhìn thì lại trông thấy con dao quân dụng mà hắn đâm Đổng Lệ Quân đang ở trong tay một người cảnh sát khác.
—— Thứ này sắc hơn nhiều so với bút bi, hắn nói nhanh: “Đưa dao cho tôi!”
Quả thật mọi người sốt ruột muốn cứu người nhưng cũng không biết hắn cần dao làm gì, Lương Húc nôn nóng đến độ mặt mũi đỏ gay, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống như thác nước: “Dao sắc hơn bút bi, miệng vết thương nhỏ và chỗ nhiễm trùng cũng nhỏ hơn. Súng ở trong tay các anh nhưng đây là chuyên ngành của tôi, nghe lời tôi!”
Phòng Chính Quân đang sống sờ sờ ngã xuống ngay trước mặt hắn, hắn không thể cứ đứng nhìn Phòng Chính Quân chết như vậy được.
Tất cả mọi người nín thở tập trung, lo sợ hãi hùng nhìn hắn dùng dao quân dụng thực hiện sơ cứu tràn khí màng phổi —— Vừa nhẹ nhàng vừa chính xác, Lương Húc cẩn thận đâm dao vào xương sườn của Phòng Chính Quân để xả khí khẩn cấp.
Mọi người thật sự sợ hắn sẽ một nhát đâm chết Phòng Chính Quân, nhưng phương pháp này quả thật rất khác với giết người.
Một lúc lâu sau thì Phòng Chính Quân r3n rỉ một tiếng trầm khàn, sắc mặt dần dần trở lại bình thường.
Lương Húc không ngừng tay, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình —— bẩn thỉu nhếch nhác, không còn cách nào khác là mượn áo sơ mi và cà vạt của người cảnh sát đứng bên cạnh rồi ép vết thương cầm máu cho Phòng Chính Quân.
Sơ cứu xong xuôi, hắn bỏ dao xuống sau đó tập trung đếm mạch đập của Phòng Chính Quân.
Cảnh sát không dám để cho hắn tháo còng tay quá lâu.
“Làm phiền còng ở phía trước.” Lương Húc không ngẩng đầu đưa tay ra trước: “Còng tay sau lưng thì tôi không thể đo nhịp tim cho ông ấy.”
Một loạt thao tác xử lý thành thạo mà tỉ mỉ, ngay cả khi cảnh sát không có chuyên môn về y tế cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Lý Thành Lập và xe cứu thương đồng thời đến hiện trường, Lương Húc báo cáo lại cho họ về tình hình vết thương của Phòng Chính Quân và những biến chứng có thể xảy ra một cách chính xác.
Tình hình khẩn cấp, người bác sĩ theo xe đến liếc nhìn còng tay của Lương Húc rồi lớn tiếng hỏi: “Cậu làm sơ cứu?”
“Là tôi. Huyết áp của ông ấy không thể đo được, nhịp tim khoảng 130.”
“Cậu là bác sĩ à?!”
“Tôi có bằng bác sĩ.” Tuy rằng có thể sẽ bị thu hồi.
Bác sĩ không có thời gian dài dòng với hắn, cô chỉ huy cảnh sát: “Các cậu áp giải cậu ta đi theo xe! Cậu ta làm sơ cứu nên cậu ta phải chịu trách nhiệm!”
—— Đến được bệnh viện, Giám đốc Khuông đích thân xem qua tình trạng của Phòng Chính Quân, đầu tiên là trấn an Lý Thành Lập sau đó gọi y tá lập tức đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật làm vệ sinh da.
Ông nhấc chân định bước vào phòng phẫu thuật thì bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lương Húc, vẻ mặt rất xấu: “Có phải cậu là học trò của Sở Nghĩa Phu?”
Lương Húc mơ màng nói: “Giáo sư Sở từng hướng dẫn cháu.”
Giám đốc Khuông nhớ lại vết cắt bên sườn của Phòng Chính Quân với sự tán thưởng, rồi lại nhìn còng tay và xiềng chân của Lương Húc thì trong lòng quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tuy phương pháp rạch từ khoang liên sườn để thông khí phổ biến nhưng loại vết cắt và kỹ thuật rạch này là độc nhất của Sở Nghĩa Phu. Lại nhớ đến Lão Sở từng đề cử với ông một người học trò, nói rằng đó là một nhân tài, kỹ thuật cũng xuất sắc, quả thật là “Tôi của thời thanh niên thứ hai”.
“Ông gặp thằng bé thì sẽ biết, nó là đứa trẻ duy nhất có thể học thành thạo các kỹ năng của tôi.” Sở Nghĩa Phu dương dương tự đắc khen ngợi: “Có thiên phú, khả năng nhận thức tốt, con người kiên định, hiếm có nhất là tính cách của nó ngay thẳng, có tấm lòng lương thiện. Tôi giới thiệu thằng bé để cử đi học cao học nhưng nó lại nhường tiêu chuẩn cho bạn học, muốn tự mình thi.”
Giáo sư Sở luôn tán thưởng sự thanh cao, tự trọng của phần tử trí thức —— Hiện tại ông ấy đang ở đầu bên kia phòng phẫu thuật, có lẽ còn chưa biết học trò của mình giờ phút này bị còng ở đây —— Nếu Lão Sở trông thấy thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào!
Sắc mặt của Khuông Phục Sinh trở nên tái xanh, ông thở dài một tiếng: “Vốn là hạt giống tốt, phụ lòng thầy của cậu rồi.”
Lương Húc không có lòng dạ để đáp lại lời trách cứ của ông, hắn nhìn chằm chằm Lý Thành Lập và Giám đốc Khuông đi vào phòng chuẩn bị, sợ rằng cuộc phẫu thuật của Phòng Chính Quân sẽ không thành công. Lý Thành Lập hỏi cái gì, nói cái gì hắn đều chỉ nghe được loáng thoáng.
Khuông Phục Sinh là chuyên gia phẫu thuật nổi tiếng trong cả nước, ở Quan Trung có tiếng là “Con dao vàng”, giáo sư Sở Nghĩa Phu của hắn có quan hệ rất tốt với Khuông Phục Sinh —— Nghĩ tới những điều này thì hắn mới thoáng cảm thấy an tâm.
“Ngay đến Giám đốc Khuông cũng nói là Tiểu Lương đã cứu mạng.” Lý Thành Lập nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai lường trước được.”
Phòng Linh Xu đã hồi phục trở lại, cậu cảm kích nhìn về phía Lương Húc: “Cảm ơn cậu.”
Lương Húc chỉ im lặng.
“Chú vì cứu tôi mới thành như vậy.” Một lúc lâu sau hắn nói với vẻ khó nhọc: “Linh Xu, xin lỗi.”
—— Trên xe khi đến đây Phòng Linh Xu đã nghe Đặng Vân Phi nói rõ ngọn ngành, lúc này trách cứ Lương Húc cũng là chuyện vô bổ, cho dù Lương Húc không lao ra thì La Quế Song cũng sẽ nổ súng vào người khác.
Là Trần Quốc Hoa đang chỉ huy ở hiện trường, là Lý Thành Lập đang chờ ngoài phòng phẫu thuật hoặc là chính bản thân mình —— Làm cảnh sát hình sự thì chuyện như vậy không thể tránh khỏi. Phòng Linh Xu biết rõ dù cho lúc đó không phải Lương Húc mà là bất kỳ một nghi phạm nào khác thì Phòng Chính Quân cũng sẽ liều mình nhào tới cứu người.
Lương Húc còn chưa bị tuyên án tử hình, ngay cả khi bản án tử hình được thi hành thì cũng phải thi hành theo pháp luật.
Còn trước lúc đó, quyền sống và quyền an toàn cá nhân của hắn vẫn cần phải được cảnh sát bảo vệ.
Đó chính là trách nhiệm của cảnh sát hình sự.
“Không phải bố tôi ưu ái cậu, cậu đừng hiểu nhầm.” Phòng Linh Xu nói: “Ông ấy chỉ làm đúng chức trách của mình.”
Lời này nói ra quả thật đau lòng, nhưng Lương Húc hiểu.
“Tôi muốn ở đây đợi chú ra có được không?” Hắn nhẹ giọng nói với Phòng Linh Xu: “Đợi chú ấy ra rồi tôi sẽ theo cảnh sát về Cục Công an.”
Phòng Linh Xu không nói gì, Lý Thành Lập cũng không lên tiếng.
Điều này có nghĩa là ngầm đồng ý.
Nhưng sau khi Lý Thành Lập đi ra ngoài nhận một cú điện thoại rồi quay về thì nói với Lương Húc: “Cậu không thể ở lại, cậu phải đi cùng tôi đến hiện trường Hai Lẻ Bảy.”
Lời này khiến Phòng Linh Xu cảnh giác —— Hiện tại cậu vẫn còn nghĩ đến vụ án Hai Lẻ Bảy, bởi vì người đấu súng với Phòng Chính Quân không phải ai khác mà chính là La Quế Song.
Tại sao La Quế Song lại xuất hiện ở chỗ đó?
Lương Húc cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thành Lập.
“Cục trưởng Lý, tại sao La Quế Song lại xuất hiện ở Hai Lẻ Bảy?”
Lý Thành Lập tỏ vẻ khó xử, do dự trong chốc lát thì ông ta nói một cách tha thiết: “Chuyện vụ án cháu không cần lo, cháu ở lại với bố cháu đi.”
Lương Húc cũng nghe hiểu được ý mấu chốt trong đó, hắn đứng lên: “Tôi sẽ đi với Cục trưởng của anh. Linh Xu, trong quá trình phẫu thuật vẫn sẽ có nguy hiểm, phải có người thân chịu trách nhiệm ký tên, anh ở lại đây với chú đi.”
Phòng Linh Xu càng nghe càng thấy không ổn, cậu tóm chặt Lý Thành Lập: “80% manh mối của vụ án Kim Xuyên là cháu tìm ra, Cục trưởng Lý, chú nói cho cháu thì đã sao ạ?”
Lý Thành Lập hết cách bởi vì tính tình của Phòng Linh Xu ông ta quá rõ, cố chấp giống hệt Phòng Chính Quân. Nếu ông ta không nói thì Phòng Linh Xu sẽ dám gọi điện thoại hỏi tất cả mọi người.
Vụ án này vốn là bóng ma trong lòng hai cha con họ.
Phòng Linh Xu hoàn toàn không có tính cách phù hợp để làm cảnh sát, cậu là một cậu bé xinh xắn lại du học nước ngoài, lẽ ra nên trở thành giáo sư hoặc làm giảng viên trong trường cảnh sát —— Tại sao phải khổ sở vất vả lao lên tiền tuyến? Còn có thể vì sao?
Chẳng phải là vì mong muốn cha con đồng lòng phá một vụ án sao?
Nếu như Phòng Chính Quân chỉ bị thương nhẹ thì có lẽ Phòng Linh Xu còn có thể ngoan ngoãn ở lại đợi, nhưng giờ phút này Phòng Chính Quân đang trong tình trạng nguy kịch, chỉ sợ Phòng Linh Xu sẽ trào dâng máu nóng xách súng ra trận, muốn tự tay bắt La Quế Song để dâng đầu tế bố cậu.
Nói không được, không nói cũng không được.
“Là do chúng ta đã đánh động La Quế Song.” Ông ta thở dài: “Đêm hôm qua có nhiều xe cảnh sát như vậy nên gã tưởng là chúng ta đã tìm được nơi ở của gã. Hôm nay xe cảnh sát rút lui hơi chậm, ai ngờ gã lại chó cùng rứt giậu, bắt con tin. Hiện tại đang thị uy với cảnh sát.”
Tất cả mọi người nghe xong thì thay đổi sắc mặt.
“Cũng do Lão Phòng nôn nóng quá, không nên đưa Lương Húc đi xác nhận hiện trường ngay hôm nay.”
Lý Thành Lập nói lời trái lương tâm —— Cũng là vì vừa đau lòng vừa sốt ruột, cho dù hôm nay không đi thì sao? Không biết chừng đã tìm được tung tích của La Quế Song trong hôm nay rồi!
Bởi vì đi xác nhận hiện trường nên Lương Húc bị còng tay, mọi người cũng không mặc áo chống đạn, trên xe cảnh sát chỉ có hai người mang súng là để chĩa vào Lương Húc.
La Quế Song sau khi nổ súng thì lập tức trốn vào trong tòa dân cư, lực lượng cảnh sát muốn dùng vũ lực phá cửa thì gã đẩy một cô bé ở trên tầng ra.
Ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần lực lượng cảnh sát bước qua cửa thì cô bé đó sẽ mất mạng.
Trong nhà còn có năm đứa trẻ cùng với một sinh viên nữ là người làm thuê tạm thời phụ trách chăm sóc.
“Đối phương là lính đánh thuê đã nhiều lần gây án, ý thức phản trinh sát và ý thức phản kích rất cao. Gã dùng cô bé chắn trước cửa sổ nên lính bắn tỉa của chúng ta không ngắm bắn vào trong được.” Lý Thành Lập lo lắng thở dài: “Nếu chỉ có một mình gã thì có thể tiến hành vây quét tại chỗ, nhưng trong nhà có nhiều con tin như vậy còn là sáu, bảy đứa trẻ không có nhận thức về việc tiếp ứng.”
Hiện tại cảnh sát Trường An đang điều phối hiện trường, lãnh đạo của Văn phòng tỉnh cũng đến hiện trường —— Vừa phải ổn định cảm xúc của La Quế Song, vừa phải sơ tán quần chúng, cố gắng làm cho người dân trong tòa nhà nơi xảy ra chuyện rút lui có trật tự theo mệnh lệnh.
“Gã nói chuyện với cảnh sát ở cửa sổ hay cửa ra vào ạ?”
Nếu ở cửa sổ thì có thể sắp xếp chuẩn bị bắn tỉa, nếu là cửa ra vào —— thì e rằng hơi khó, nhưng vẫn có thể nghĩ cách.
“Không cái nào cả.” Lý Thành Lập nói với giọng căm tức: “Trước đó đã nói gã có ý thức phản kích rất cao, gã gọi trực tiếp đến 110 yêu cầu nói chuyện với cảnh sát.”
“…”
Đúng là hành vi khoe mẽ. Hai người Trâu Phòng liếc nhìn nhau, vốn đã nghĩ La Quế Song khó đối phó từ lâu, gã ẩn náu ở Quan Trung mười lăm năm, một mình gây ra vụ án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên, sự khôn khéo này là lẽ đương nhiên.
“Vừa rồi cháu chưa đến nên bác đã ký tên.” Lý Thành Lập day mắt: “Chỉ sợ bố cháu lỡ xảy ra vấn đề, không thể không có người ký tên.”
Ông ta nhìn chiếc đèn đỏ đang sáng trước cửa phòng phẫu thuật: “Nếu Giám đốc Khuông nói có thể cứu thì nghĩa là có thể cứu. Linh Linh, cháu đừng đi đâu cả, cũng không cần phải hỏi đến vụ án, ở lại đây trông chừng bố cháu là được.”
Phòng Linh Xu nhìn ông ta, trong lòng rối bời —— Đường trong khu nhà Hai Lẻ Bảy không thông thoáng, nơi đó chỉ hợp để ẩn nấp chứ không phù hợp làm điểm trung chuyển để chạy trốn. Quả thật La Quế Song bị đánh động chứ không phải là một kế hoạch uy hiếp được dự tính từ lâu.
Bên ta bị động, phe địch cũng bị động tương tự.
Nhưng đây không phải là một cuộc chiến bình đẳng, bởi vì phe ta bị động thì chỉ có thể để cho người khác điều khiển, còn phe địch bị động thì có thể dẫn đến tức nước vỡ bờ —— Cảnh sát phải bảo vệ con tin an toàn tuyệt đối nhưng La Quế Song thì có thể lựa chọn chết chung với con tin.
Ván cược này lực lượng cảnh sát vốn không thể để thua.
Cậu đứng trước cửa sổ nhìn về phía khu nhà Hai Lẻ Bảy —— Ở trong khu vực hoàn toàn không thể chạy trốn ấy, gã bắt con tin để làm gì đây?
Rất có thể là giống như Lương Húc, yêu cầu cảnh sát cung cấp xe sau đó bỏ trốn. Con tin mà gã dẫn theo nhẹ và nhỏ yếu hơn hẳn La Hiểu Ninh, La Hiểu Ninh không tiện để nhấc lên mang đi nhưng đứa bé sáu, bảy tuổi thì lại khác!
Dường như Kevin nhìn ra suy nghĩ của cậu: “Có khả năng sẽ uy hiếp con tin để chạy trốn nhưng gã nên hiểu hiện tại xung quanh đều là bắn tỉa.”
—— Khác với khi Lương Húc ở Tần Đô, Phòng Linh Xu lúc đó chỉ có một thân một mình không có lực lượng cảnh sát để uy hiếp Lương Húc, còn hiện tại khu nhà Hai Lẻ Bảy này đã bị phong tỏa trong sự bao vây kín kẽ của cảnh sát.
Lý Thành Lập cũng hiểu được ý trong lời của Kevin, vẻ mặt không khỏi thay đổi.
—— Sự vây quét quá mức của cảnh sát có thể đẩy La Quế Song từ bắt con tin để đàm phán chuyển hướng sang hành vi kh ủng bố.
Phòng Linh Xu nhìn ông ta chăm chú: “Vậy nên tại sao bắt buộc Lương Húc phải có mặt ở hiện trường?”
Lương Húc cũng có thắc mắc giống vậy.
Lý Thành Lập vô cùng đau đầu, trong lòng cũng đã không còn biện pháp nào khác, nghĩ đi nghĩ lại thì ông ta dứt khoát nói thẳng: “La Quế Song yêu cầu gặp con trai gã.
“Hơn nữa nhất định phải do chính Lương Húc đưa lên.”
—— Nếu như cảnh sát đi lên thì gã sẽ ra tay với con tin.
Đột nhiên nhắc tới La Hiểu Ninh thì Lương Húc trở nên trầm mặc.
Tất cả mọi người cùng im lặng, yêu cầu của La Quế Song có thể xem là hợp tình hợp lý, mục tiêu sinh tồn hiện giờ của gã ngoại trừ sống tiếp thì có lẽ cũng chỉ còn đứa con trai duy nhất này.
Nhưng La Hiểu Ninh đang hôn mê bất tỉnh, làm sao đưa cậu ta đến trước mặt La Quế Song?
Trong sự im lặng đến nghẹt thở đột nhiên cửa phòng phẫu thuật bật mở.
“Người nhà của Phòng Chính Quân! Có ở đây không? Ký tên!”
Hai người y tá vội vã bước ra, một tờ giấy thông báo đưa tới trước mặt họ.
—— Thông báo tình trạng nguy kịch.
Hết chương 55.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Đánh giá:
Truyện Tập Hung Tây Bắc Hoang
Story
Chương 55: Lòng nhân ái
10.0/10 từ 31 lượt.