Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 54: Sói dữ
265@-La Quế Song lấy một quả chuối tiêu ra khỏi túi, cong cong, vàng óng —— Chuối tiêu nhập khẩu, nhìn thôi đã biết là ngon.
Loại trái cây có hình lưỡi liềm này mang trong mình thứ mùi của rừng mưa nhiệt đới.
Ở Vân Nam có rất nhiều chuối tiêu, ở Myanmar cũng có rất nhiều chuối tiêu, khi gã vào sinh ra tử trong rừng mưa thì sẽ lấy chuối tiêu mọc dại để lót dạ, có lúc ăn nhầm phải chuối Nhật Bản thì sẽ bị đau bụng mất mấy ngày.
(*)Chuối Nhật Bản (Musa basjoo): một loại cây được dùng làm cảnh, quả không ăn được.
La Quế Song rất nhớ những ngày gã ở Myanmar. Gã thích luật rừng, không tuân theo thì giết bất kể là địch hay đồng đội, ai mạnh thì người ấy đúng.
Cái từ “luật rừng” này là từ mà người nước ngoài thích treo ở trên miệng nhất, lần đầu tiên bọn họ nói ra hai chữ này bằng tiếng Trung thì La Quế Song lại nghe không hiểu.
Người đội trưởng nói ra từ này vốn đang rất đắc ý vì mình biết nói mấy câu tiếng Trung, nhưng khi thấy gã không hiểu thì tỏ vẻ mặt khó chịu.
Chu Đồng Bưu khẽ giải thích cho gã: “Luật rừng nghĩa là không tuân theo pháp luật, hổ ăn thịt chó, chó ăn thịt thỏ, sống được hay không dựa vào năng lực.”
La Quế Song tôn sùng hai chữ này trở thành nguyên tắc cai trị.
Đội trưởng của họ là người Nam Âu, đội phó là người Mexico, huấn luyện viên là người Nga lông, bác sĩ của đội là người Việt Nam, còn có người Ba Lan trắng trẻo đẹp trai và người da đen Bắc Phi, đủ mọi màu da. Đây là một đội quân ô hợp đúng nghĩa.
Đội trưởng Tiger lưng hùm vai gấu nhưng lại có một đôi mắt quyến rũ như đàn bà —— Người Ba Lan cũng có đôi mắt như vậy —— Nhưng hắn không phải là người Ba Lan. Hắn đóng quân rất nhiều năm ở Kokang, “tướng quân làm bằng sắt binh lính như nước chảy”, lính ở đây đều dùng tiền để thuê đến còn hắn là duy nhất, là tướng quân làm bằng sắt.
(*)“Tướng quân làm bằng sắt binh lính như nước chảy” biến hóa từ câu tục ngữ “Doanh trại làm bằng sắt binh lính như nước chảy” () ý nói doanh trại thì cố định còn hàng năm đều có những lính cũ đi, lính mới đến tựa như nước chảy; minh họa cho sự gian khổ của những người tham gia quân ngũ và dùng để chỉ địa vị của con người sẽ thay đổi.
Ngôn ngữ của mỗi quốc gia hắn đều biết nói đôi chút đặc biệt là tiếng Myanmar và tiếng Việt, vì vậy nên đã tiết kiệm được cho ông chủ một người phiên dịch.
Hai mắt của hắn xù lông, lông mi màu vàng trông giống như hoa màu vào mùa thu, mọc xung quanh đôi mắt xanh biếc của hắn thành một cánh đồng lúa mì. Hắn dùng đôi mắt xanh đó nhìn chằm chằm Lư Thế Cương, rồi nhìn Lữ Hiền Đức, Chu Đồng Bưu, cuối cùng dừng lại trên người La Quế Song.
“Lợn da vàng, không được lùi bước.” Hắn sử dụng một thứ tiếng Trung cứng nhắc: “Luật rừng, nghe theo tao.”
Bốn người Trung Quốc đều đọc ra được sự khinh bỉ từ trong đôi mắt xanh của hắn.
Tiền thù lao của bọn họ chỉ bằng một nửa so với người da trắng và da đen.
Đúng thế, mọi người đều coi thường người Trung Quốc, cảm thấy người da vàng sinh ra đã thấp hơn một bậc, không cao to bằng người da trắng cũng không cường tráng bằng người da đen. Người da vàng đến từ Trung Quốc thấp kém nhất trong những người thấp kém, bởi vì thậm chí họ còn không linh hoạt, nhanh nhẹn bằng người địa phương ở Đông Nam Á.
Người Đông Nam Á giống như khỉ, La Quế Song nghĩ, người Nhật Bản cũng là khỉ, ngoại trừ người Trung Quốc thì những người da vàng khác đều là đầu trâu mặt ngựa, trông không giống người.
Người khác coi thường bọn họ, khỉ cũng dám coi thường bọn họ nên trước tiên gã đã dùng hai con khỉ trong đội để lập uy. Trong lúc làm nhiệm vụ hai tên người Nhật đến từ Okinawa cứ lải nhà lải nhải, miệng cứ “Baka yarou” (Đồ ngu) liên tục không dứt.
La Quế Song điên tiết đâm chết một tên từ sau lưng, tên còn lại định chạy thì bị gã chặt đứt sống mũi.
Lư Thế Cương sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa: “Sao anh lại làm thế? Giờ về thì chẳng phải sẽ bị xử lý theo luật?”
“Mày chả hiểu cái đéo gì cả.” La Quế Song gắt một tiếng: “Chỗ này có luật? Ai mạnh thì người đó là luật, chúng ta vốn đã không có nhiều người, hai thằng Nhật này thì có tác dụng đéo gì? Tiger không ngu thế, giết chúng ta thì hắn sẽ không thể làm nhiệm vụ nữa.”
Tiger rất không hài lòng với chuyện này nhưng đúng như La Quế Song dự đoán, hắn không muốn mất đi một người lính giỏi nữa nên trái lại không hề nói gì cả.
Tại nơi rừng mưa chính là như vậy, sức mạnh chính là cường quyền.
Hai năm đó gã rất oai phong, khắp Kokang đều biết có một người Trung Quốc không dễ động vào! Vì sự dũng mãnh của gã nên đến năm thứ hai thì thù lao của bốn người Trung Quốc đều được nâng lên ngang với người da đen, ngay cả tên người Nhật bị gãy mũi cũng phục tùng gã.
“Đỉnh.” Hắn ta giơ ngón tay cái lên lấy lòng La Quế Song: “Mày là sói Shina.”
“Shina là gì?”
“Shina chính là Trung Quốc.” Người Nhật Bản cười một cách nịnh nọt: “Mày, sói dữ, đến từ Trung Quốc.”
—— Sói Shina.
Ba âm tiết này thuận miệng lại dễ nghe, giống như “Nam Bá Thiên”, “Đại bàng núi” có một sự cuốn hút vang dội, vì vậy mọi người trong đội đều học theo người Nhật Bản dùng cái tên “Sói Shina” để gọi sát thần đến từ Trung Quốc này.
(*)”Nam Bá Thiên” là tên của một địa chủ ác bá, nhân vật phản diện trong bộ phim “Hồng sắc nương tử quân”.
“Đại bàng núi” là biệt hiệu của Trương Nhạc Sơn, một tên trùm thổ phỉ trong lịch sử.
Bọn họ gọi gã là “Sói Shina” và gã cực kỳ tự hào vì điều đó, hoàn toàn không hiểu được hàm ý xấu trong chữ “Shina” đó.
(*)Shina là danh xưng chuyển tự Latin từ Hán tự “” (Hán-Việt: Chi Na), được người Nhật sử dụng và bị nhiều người Trung Quốc coi là cách nói xúc phạm đất nước Trung Quốc. Nguyên thủy từ này được dùng một cách trung lập trong cả tiếng Trung và tiếng Nhật nhưng dần dà mang tính xúc phạm khi được dùng trong bối cảnh chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai.
Trên đầu không có chính quyền, trong mắt không có luật pháp, gã cảm nhận được sự sung sướng do giết chóc mang lại một cách sâu sắc, giết hết tất cả những kẻ không vừa mắt. Giết chóc mang tới cho gã danh dự, vinh quang, sự kính trọng và tiền tài.
Trong vòng một đến hai năm sau khi về nước gã giống như một kẻ cai nghiện, phải nín thở tĩnh tâm thì mới có thể đè nén được sự nhớ nhung đối với giết chóc.
La Quế Song nhìn gương mặt mình được phản chiếu trên tấm kính —— Già rồi, có nếp nhăn, vốn cũng đã không đẹp đẽ gì nhưng con trai thì rất đẹp. Gã cảm thấy La Hiểu Ninh có được một chút dáng dấp khi còn trẻ của mình.
Đều có một đôi mắt rất to.
Chỉ là trong mắt người khác thì đôi mắt to của La Hiểu Ninh là sự trong sáng không chút tì vết, còn đôi mắt to của gã là một loại hờ hững, dữ tợn mang đặc tính của động vật —— Lòng đen nhiều hơn lòng trắng, động vật mới có đôi mắt như vậy, giống như mèo và chó, cũng giống như rắn.
Lữ Hiền Đức cũng có một đôi mắt to, trước đây bọn họ thích cười giễu nhau nói đối phương là “Dương Đại Nhãn” đầu thai.
(*)Dương Đại Nhãn là danh tướng nhà Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều.
Nhưng Đức Tử quá đáng ghét, thật ra lúc trước gã cũng không nghĩ nhất định phải gi3t chết Đức Tử, chỉ là Đức Tử cứ ở trong đội cản trở nên La Quế Song cảm thấy cậu ta rất phiền.
Vậy mà Lư Thế Cương lại có chung suy nghĩ với gã, cũng đề nghị làm cho Lữ Hiền Đức bị điên —— Chỉ có điều Lư Thế Cương là do nhát gan sợ phiền phức, cảm thấy đồng hương chết ở nơi đất khách là điềm không may.
Nói cũng đúng, thân là đồng hương nếu gi3t chết thì sợ rằng tổn hại đến âm đức, làm cho phát điên cũng không sao.
Dù sao khi chết cũng được chôn cất tại quê nhà, còn là do tự tay gã vớt Lữ Hiền Đức lên, gã cảm thấy chuyện này không thẹn với lương tâm.
Chỉ có một việc làm gã canh cánh trong lòng —— Bởi vì hoành hành ngang ngược trong đội nên có lẽ đã làm cho mấy người Ba Lan kia không vừa mắt. Tên người Ba Lan đi làm nhiệm vụ với tên Nga lông nên đến giờ trong lòng La Quế Song vẫn nghi ngờ là chúng hợp tác lập mưu hại gã.
Bọn họ bị quân chính phủ vây quét, đạn lạc bay khắp nơi, loại nhát gan như Lư Thế Cương đương nhiên không thể hy vọng, chỉ biết nằm dưới đất hét “Xin Chúa phù hộ! Đức Mẹ cứu con!”
Làm gì có Đức Mẹ nào, La Quế Song chính là Đức Mẹ của ông ta.
Gã nghiến răng kéo Lư Thế Cương dậy rồi chạy ra sau —— Chạy vào trong rừng rậm thì một viên đạn lạc bay tới, Lư Thế Cương ngã xuống trước tiên, viên đạn bay sát qua da đầu của ông ta, rồi lại một viên đạn lạc khác bay đến bắn vào giữa hai ch@n của La Quế Song.
Khi nhìn sang tên người Nga dẫn đội và tên đồng hành người Ba Lan thì đã chạy không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ đó trở đi gã đã biết bản thân sẽ không bao giờ có đứa con thứ hai.
Vốn dĩ gã dự định là lừa Lữ Hiền Đức như vậy thì mình sẽ trở thành “đàn ông độc thân” trên danh nghĩa, sau đó có thể lấy vợ thứ hai, gã cũng đã giải thích với Phùng Thúy Anh như vậy.
Tất cả đều xôi hỏng bỏng không, may mà trước khi đến Myanmar gã cũng xem như là đã nối dõi tông đường, dù gì cũng còn La Hiểu Ninh.
Chuyện này Phùng Thúy Anh không biết, sau khi về thì bà ta cứ luôn hỏi gã —— Gã phải giải thích thế nào? Phải nói cho mẹ của gã biết là con trai bà ta sau này tuyệt tự sao?
Mỗi một ngày sống trên đời đều là một ngày kìm nén cơn giận.
Phùng Thúy Anh tưởng là gã yêu vợ nhưng không dám giận con trai nên chỉ có thể giở thói hạch sách con dâu. Người con dâu này có bệnh trong người, tâm lý lại dồn nén uất ức nên cứ thế bị giày vò đến chết.
La Quế Song không quan tâm đ ến vợ vì dù sao mình cũng chẳng sinh được, cô ta chết rồi là tốt nhất bởi nếu không thì sau này khó tránh sẽ đi tìm nhà chồng khác.
Gã chỉ quan tâm La Hiểu Ninh, đây là đứa con duy nhất của gã.
Gã rất thích khi con trai gã có được vẻ ngoài xinh đẹp, giống như người vợ dở sống dở chết của gã mà còn là sóng sau xô sóng trước. Ngoại hình giống mẹ đó là chuyện tốt nhưng không tốt là tính tình cũng giống mẹ, người cha “Sói Shina” lại có đứa con giống như thỏ. La Hiểu Ninh sinh ra đã nhát gan vô dụng, từ nhỏ chỉ có người khác đánh nó chứ không có chuyện nó đánh người khác.
Thế nhưng không thể sinh đứa thứ hai được nữa, đường con cái của gã đã bị chặt đứt, chỉ còn một đứa con trai này là báu vật quan trọng nhất của gã.
Mỗi ngày gã đều đi xa xa để ngắm nhìn máu mủ độc nhất này của mình, giống như Hoàng Đế kiểm tra Thái Tử của mình.
Gã luôn cho rằng La Hiểu Ninh gây thất vọng vì nếu không thì đã không nên bị bệnh.
Có lẽ trong số mạng của gã có quá nhiều sát nghiệt nên báo ứng mới trút lên La Hiểu Ninh. Sau khi gã trở về từ Myanmar thì chẳng sợ gì cả, chỉ sợ La Hiểu Ninh gặp báo ứng vì vậy đã mạo hiểm ra mặt cho Lư Thế Cương, cứu vợ chồng ông ta hai lần.
Hành hiệp trượng nghĩa, đây là chuyện tích đức nhất. La Quế Song cho rằng điều này có thể bù đắp được những tội ác mà gã đã gây ra ở Myanmar.
Lư Thế Cương vô cùng biết ơn, sau khi ra khỏi trại tạm giam thì ông ta đứng trước mặt La Quế Song khóc như suối.
“Đừng có khóc.” La Quế Song nói: “Sau này không bao giờ được khóc trước mặt tao khiến người ta nghi ngờ. Hai nhà chúng ta cũng ít qua lại thôi, coi như là quan hệ không tốt.”
Lư Thế Cương ngập ngừng nói: “Đây là chuyện phạm pháp, nơi này không phải Myanmar…”
“Đúng là phạm pháp, nhưng cái thằng họ Hồ không đáng chết? Thu Ngọc bụng bầu cứ để yên cho nó ức hiếp?” La Quế Song bình tĩnh nhìn ông ta: “Trước đây tao giết người là vì tiền, nhưng lần này giết người là để cho đám cán bộ chó má đó biết tuy bố mày đây không có tiếng tăm nhưng người của thôn Sa Trường không dễ động vào.”
Lúc nói chuyện trong lòng gã dâng lên một cảm giác khác thường —— Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, gươm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương. Chưa bao giờ có cảm giác hào hiệp như vậy, đột nhiên gã cảm thấy trước đây giết người đều là tạo nghiệp chướng.
(*)“Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, gươm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương” trích trong bài thơ “Hiệp khách hành” của Lý Bạch (bản dịch của giáo sư Trần Trọng San). Bài thơ ca ngợi người hiệp khách thông qua câu chuyện về Hầu Doanh và đồ tể Chu Hợi, hai người mà sau này giúp Tín Lăng Quân giải cứu thành Hàm Đan nước Triệu.
Chỉ có lần này là đặc biệt, hoàn toàn không hối hận, cảm thấy việc mình làm có ý nghĩa. Chuyện giải tỏa và di dời ngay lập tức chậm lại, người từ huyện xuống cũng chẳng ngang ngược nữa.
Mấy ngày đó thậm chí gã đã nghĩ cho dù bị bắt, bị xử bắn thì cũng là một hảo hán, chỉ hy vọng tích được chút đức cho con trai để sau này nó sống bình an đến hết đời.
Nếu như không có những chuyện sau đó.
Nếu như Lữ Hiền Đức chết sớm một chút.
Thì có lẽ gã đã cứ thế rửa tay gác kiếm, làm một người dân an phận. Khoảng thời gian ấy suýt chút nữa gã cũng tin vào Thiên Chúa giáo.
—— Chẳng có tác dụng gì, La Hiểu Ninh vẫn xảy ra chuyện.
Lữ Hiền Đức đẩy nó ngã xuống từ trên tường cao. Cho đến bây giờ La Quế Song vẫn không dám chắc có phải ngày đó cậu ta khôi phục lý trí hay không, nếu không thì sao có thể đẩy La Hiểu Ninh ngã một cách chính xác như vậy?
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi chính là nghĩa này. Nên giết cậu ta ở Myanmar ngay từ đầu.
Gã giết Lữ Hiền Đức để trả thù, nhưng vì sợ La Hiểu Ninh đang hôn mê sẽ mất mạng luôn nên gã tự nhận là nhân từ mà dẫn đầu đi vớt Lữ Hiền Đức lên.
Mắt của Lữ Hiền Đức bị ngâm nước sưng vù biến dạng, gã giả vờ gào khóc nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng —— Không phải sung sướng vì trả được thù cho La Hiểu Ninh mà là rốt cục gã có thể giết người một cách thoải mái!
Thứ kh0ái cảm vì giết người đó không thể dừng lại được và gã cũng không muốn dừng lại, bởi vì La Hiểu Ninh bị huỷ hoại thì chính gã cũng bị huỷ hoại, cái gì cũng xong đời.
Chỉ có giết người mới có thể mang lại cho gã một chút bồi thường về mặt tâm lý.
Gã nhìn thấy những người phụ nữ khác to bụng, nhìn thấy những gia đình khác lần lượt sinh con thì gã như phát điên muốn khiến bọn họ quỳ xuống nhận lỗi. Bởi vì từ đầu đến cuối gã luôn cho là mình rất vô tội.
Lưu Hoàng Thúc còn phải nhảy qua suối Đàn Khê bằng ngựa Đích Lư —— Xưa nay số mạng của anh hùng đều gian nan, tất cả là do người khác hại gã.
(*)Chuyện ngựa Đích Lư nhảy qua suối Đàn Khê cứu Lưu Bị thuộc hồi 34 của “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Trong lúc Lưu Bị đang nương nhờ thì Lưu Biểu nghi ngờ, lo ngại Lưu Bị sẽ chiếm cơ nghiệp của mình nên muốn sát hại Lưu Bị. Lưu Bị chạy trốn, trên đường đi thì gặp suối Đàn Khê rất rộng khó vượt qua. Trong lúc nguy cấp con ngựa Đích Lư mà Lưu Bị đang cưỡi bất chợt tung vó nhảy qua được suối lớn cứu ông thoát nạn.
.
Lặp đi lặp lại, một lần nữa gã nghiền ngẫm lại mỗi một phân đoạn giết người —— Cái chết của lão họ Hồ thì gã chẳng thèm nghĩ đến bởi vì khi đó chân tay lóng ngóng —— Còn cả nhà của tên họ Đỗ thì gã xử lý rất êm đẹp, đơn độc trong đêm tối gió lớn trăng mờ, giống như chặt dưa thái rau, chỉ muốn được viết to dòng chữ “Thay trời hành đạo” bằng máu lên trên tường.
Người khác không biết ngọn ngành nên đương nhiên sẽ không khen ngợi, gã thầm hô hào tán thưởng mình trong lòng: Sói Shina, Sói Shina.
Quả thật là những năm tháng hào hùng, nhưng đáng tiếc hiện giờ là hổ lạc xuống đồng bằng.
La Quế Song bất lực nhớ tới những chuyện này, gã không thể kìm lòng lộ ra vẻ mặt thâm độc.
Cô bé con ngồi trên bệ cửa sổ ban đầu vẫn còn nhẫn nhịn không dám khóc, nhưng lần này rốt cuộc cũng bị gã dọa khóc.
Nhưng chỉ là một tiếng thút thít ngắn ngủi, cô bé nhìn thấy khẩu súng trong tay La Quế Song thì lập tức nuốt nước mắt lại.
Sát vách bên cạnh có giọng của một cô gái trẻ đang khóc lóc cầu xin: “Đừng đánh bọn trẻ, chú ơi chú muốn thế nào cũng được, chú ơi cảnh sát đã tới rồi, chú đừng ức hiếp bọn trẻ!”
Cô khóc, năm đứa bé bị trói dưới đất cũng rơi nước mắt lã chã —— Trong miệng bị tất nhồi kín không hét lên được, cũng không dám hét, chúng chỉ sợ cô sẽ lại bị bắn một lần nữa, cũng sợ đạn sẽ bắn lên đầu mình.
La Quế Song bị tiếng khóc của cô gái làm cho bực bội, gã đi sang phòng bên rồi đá mạnh vào đầu người giáo viên nữ.
“Bố mày thì có thể làm gì mày?”
Đúng là nói cái gì không nói lại cứ chọc vào nỗi đau của gã!
Trên đầu người giáo viên nữ lập tức sưng lên một khối u to, cô không thể nhìn thấy rõ đồ vật cũng không hiểu mình nói sai cái gì —— Cô là sinh viên dạy thay vừa mới đến cơ sở trông trẻ tháng này để kiếm thêm tiền tiêu vặt.
Đây là cơ sở trông trẻ gia đình do tư nhân lập ra, rẻ hơn một chút so với nhà trẻ. Công việc không khó, ông chủ và bà chủ phụ trách nấu cơm và trông trẻ, còn cô phụ trách dạy các bé mầm non học những câu hội thoại tiếng Anh cơ bản.
Buổi trưa ông chủ và bà chủ ra ngoài mua thực phẩm giá rẻ như thường lệ —— Sau một giờ thì đồ còn thừa ở chợ sẽ được giảm giá, vợ chồng ông chủ giỏi tính toán nên cứ đến giờ này thì mới đi, đám trẻ đang ngủ trưa thì giao cho sinh viên làm thuê trông.
Có người gõ cửa thì cô tưởng là ông chủ về bởi vì tiếng gõ giống hệt của ông chủ, đều tràn đầy sự ngang ngược và ngạo mạn.
—— Người vào cửa là La Quế Song.
Cô hoàn toàn không ngờ người trong lệnh truy nã sẽ xuất hiện trước mặt mình, vào khoảnh khắc đối mặt thậm chí cô còn chưa kịp phát hiện đây là một tội phạm đang bỏ trốn mà chỉ cảm thấy gã nhìn quen quen —— Cho đến khi đạn bắn vào đùi thì cô mới nhận ra mình đang bị uy hiếp.
Những đứa trẻ đang ngái ngủ bị dựng dậy lôi ra khỏi giường rồi bị trói vào góc bàn, có một đứa bé trai quấy khóc thì hiện tại đã bị đánh cho bất tỉnh nằm dưới đất.
Cô không biết là liệu đứa bé đó có chết hay không.
Khi nằm dưới đất cô lờ mờ nhớ tới thì ra tên tội phạm bỏ trốn này sống ở tầng trên cùng, gã nói mình họ “Phó” và đang kinh doanh hóa chất.
Gã quá khác so với hình ảnh trong lệnh truy nã —— Để râu, tóc tai cũng dài, hơn nữa lệnh truy nã mới ban hành được một ngày nên mọi người còn chưa thử nghĩ xem gã cạo râu đi sẽ trông như thế nào.
La Quế Song thuê một căn phòng của ông chủ cô để chứa hàng hóa, bởi vì cả cơ sở trông trẻ này là một căn hộ lớn được ghép từ ba căn hộ thông nhau, vẫn còn hai gian trống, trước đó đã cho các cửa hàng Taobao thuê để làm kho.
Hiện tại đống hàng hóa còn đang chất ở căn phòng bên cạnh.
Ông chủ đã khóa cửa lại chỉ có La Quế Song và ông ta có chìa khóa, ngày thường không cho cô bước vào, càng không cho đám trẻ con lượn lờ ở trước cửa.
“Làm hỏng thì bố mẹ mấy đứa không đền nổi đâu.” Ông chủ dọa mấy đứa trẻ.
Đột nhiên cô hoảng sợ, trong lòng oán hận ông chủ tiền bẩn gì cũng dám kiếm, rốt cuộc đống hàng hóa đó là thứ gì?
La Quế Song ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Cô vẫn còn muốn thương lượng: “Chú ơi, chú thả bọn trẻ về đi rồi chú muốn cháu làm gì cũng được.”
—— Dẫu sao cũng là người trẻ tuổi, một bầu máu nóng sục sôi xông lên đầu, rõ ràng cô chỉ là giáo viên dạy thay một tháng nhưng giờ phút này lòng chính nghĩa đã choán hết cả tâm trí của cô, c**ng hi3p hay bị bắn chết cô cũng không sợ, chỉ cần có thể bảo vệ mấy đứa trẻ là đủ rồi.
Có can đảm nhưng thiếu một chút mưu lược.
La Quế Song bị cô chọc giận lần thứ hai, những cú tát liên tiếp giáng xuống mặt cô.
Cô chẳng còn nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì nữa vì cả khuôn mặt đều đã sưng lên, đom đóm nổ tung trước mắt, nòng súng đè trước cằm cô.
“Đồ đê tiện, lát nữa bố mày sẽ bắn chết mày.”
La Quế Song bực bội đi tới trước cửa sổ —— Trước đó không thể bắn chết Lương Húc đã làm gã nổi cơn tam bành thế mà con nhóc này còn châm dầu vào lửa thêm cho gã!
Gã phải kiềm chế, trước hết không giết người vội, hơn nữa cũng không thể rời khỏi cửa sổ quá lâu.
Bảy con tin ở trong phòng lúc này, mỗi đứa là một điều kiện để gã đàm phán.
Bảy đứa trẻ, một lớn, sáu nhỏ.
Nếu tất cả đều là của mình thì thật tốt.
La Quế Song vừa theo dõi tình hình dưới tầng vừa cẩn thận lên kế hoạch —— Bảy người, quy mô này tương xứng với một Vương gia đấy chứ! Nghe nói ở Myanmar khi thân vương chết thì sẽ phải tuẫn táng người sống.
Nhất định cảnh sát đang tức đến mức nhảy tưng tưng. Gã nhớ đến tên cảnh sát ngu xuẩn họ Phòng đã thả cho Lư Thế Cương đi —— Khì khì, cũng không biết giờ ông ta ở đâu!
Mười lăm năm, chắc chắn cảnh sát cực kỳ căm hận mình, mình có thể được xem là tên tội phạm số một trong trăm năm qua ở Quan Trung —— Nếu như là mấy trăm năm trước thì muốn chặt đầu mình còn phải diễu hành qua phố trước đã! Không giống với những tên hại dân hại nước rụt đầu rụt cổ trốn tránh bị chém, chính mình chết cũng sẽ là cái chết tạo nên chấn động.
Nghĩ đến đây thì trong lòng gã bỗng nảy sinh cảm giác tự mãn. Gã bình tĩnh cầm quả chuối tiêu còn nguyên vỏ lên rồi nhét vào trong miệng cô bé ngồi trên bệ cửa sổ:
“Nào, ăn chuối tiêu đi —— Còn khóc nữa thì đập chết mày!”
______________________
Lời tác giả: Ý nghĩa của “Shina” chắc không cần tôi phải giải thích nhỉ… Công bằng mà nói thì tôi cảm thấy cái tên người Nhật Bản kia bị gãy mũi vẫn là nhẹ. Cũng chỉ có loại thiểu năng trí tuệ như La Quế Song mới thấy tự hào. Đầu óc của thiểu năng luôn rất kỳ lạ.
Hết chương 54.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Loại trái cây có hình lưỡi liềm này mang trong mình thứ mùi của rừng mưa nhiệt đới.
Ở Vân Nam có rất nhiều chuối tiêu, ở Myanmar cũng có rất nhiều chuối tiêu, khi gã vào sinh ra tử trong rừng mưa thì sẽ lấy chuối tiêu mọc dại để lót dạ, có lúc ăn nhầm phải chuối Nhật Bản thì sẽ bị đau bụng mất mấy ngày.
(*)Chuối Nhật Bản (Musa basjoo): một loại cây được dùng làm cảnh, quả không ăn được.
La Quế Song rất nhớ những ngày gã ở Myanmar. Gã thích luật rừng, không tuân theo thì giết bất kể là địch hay đồng đội, ai mạnh thì người ấy đúng.
Cái từ “luật rừng” này là từ mà người nước ngoài thích treo ở trên miệng nhất, lần đầu tiên bọn họ nói ra hai chữ này bằng tiếng Trung thì La Quế Song lại nghe không hiểu.
Người đội trưởng nói ra từ này vốn đang rất đắc ý vì mình biết nói mấy câu tiếng Trung, nhưng khi thấy gã không hiểu thì tỏ vẻ mặt khó chịu.
Chu Đồng Bưu khẽ giải thích cho gã: “Luật rừng nghĩa là không tuân theo pháp luật, hổ ăn thịt chó, chó ăn thịt thỏ, sống được hay không dựa vào năng lực.”
La Quế Song tôn sùng hai chữ này trở thành nguyên tắc cai trị.
Đội trưởng của họ là người Nam Âu, đội phó là người Mexico, huấn luyện viên là người Nga lông, bác sĩ của đội là người Việt Nam, còn có người Ba Lan trắng trẻo đẹp trai và người da đen Bắc Phi, đủ mọi màu da. Đây là một đội quân ô hợp đúng nghĩa.
Đội trưởng Tiger lưng hùm vai gấu nhưng lại có một đôi mắt quyến rũ như đàn bà —— Người Ba Lan cũng có đôi mắt như vậy —— Nhưng hắn không phải là người Ba Lan. Hắn đóng quân rất nhiều năm ở Kokang, “tướng quân làm bằng sắt binh lính như nước chảy”, lính ở đây đều dùng tiền để thuê đến còn hắn là duy nhất, là tướng quân làm bằng sắt.
(*)“Tướng quân làm bằng sắt binh lính như nước chảy” biến hóa từ câu tục ngữ “Doanh trại làm bằng sắt binh lính như nước chảy” () ý nói doanh trại thì cố định còn hàng năm đều có những lính cũ đi, lính mới đến tựa như nước chảy; minh họa cho sự gian khổ của những người tham gia quân ngũ và dùng để chỉ địa vị của con người sẽ thay đổi.
Ngôn ngữ của mỗi quốc gia hắn đều biết nói đôi chút đặc biệt là tiếng Myanmar và tiếng Việt, vì vậy nên đã tiết kiệm được cho ông chủ một người phiên dịch.
Hai mắt của hắn xù lông, lông mi màu vàng trông giống như hoa màu vào mùa thu, mọc xung quanh đôi mắt xanh biếc của hắn thành một cánh đồng lúa mì. Hắn dùng đôi mắt xanh đó nhìn chằm chằm Lư Thế Cương, rồi nhìn Lữ Hiền Đức, Chu Đồng Bưu, cuối cùng dừng lại trên người La Quế Song.
“Lợn da vàng, không được lùi bước.” Hắn sử dụng một thứ tiếng Trung cứng nhắc: “Luật rừng, nghe theo tao.”
Bốn người Trung Quốc đều đọc ra được sự khinh bỉ từ trong đôi mắt xanh của hắn.
Tiền thù lao của bọn họ chỉ bằng một nửa so với người da trắng và da đen.
Đúng thế, mọi người đều coi thường người Trung Quốc, cảm thấy người da vàng sinh ra đã thấp hơn một bậc, không cao to bằng người da trắng cũng không cường tráng bằng người da đen. Người da vàng đến từ Trung Quốc thấp kém nhất trong những người thấp kém, bởi vì thậm chí họ còn không linh hoạt, nhanh nhẹn bằng người địa phương ở Đông Nam Á.
Người Đông Nam Á giống như khỉ, La Quế Song nghĩ, người Nhật Bản cũng là khỉ, ngoại trừ người Trung Quốc thì những người da vàng khác đều là đầu trâu mặt ngựa, trông không giống người.
Người khác coi thường bọn họ, khỉ cũng dám coi thường bọn họ nên trước tiên gã đã dùng hai con khỉ trong đội để lập uy. Trong lúc làm nhiệm vụ hai tên người Nhật đến từ Okinawa cứ lải nhà lải nhải, miệng cứ “Baka yarou” (Đồ ngu) liên tục không dứt.
La Quế Song điên tiết đâm chết một tên từ sau lưng, tên còn lại định chạy thì bị gã chặt đứt sống mũi.
Lư Thế Cương sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa: “Sao anh lại làm thế? Giờ về thì chẳng phải sẽ bị xử lý theo luật?”
“Mày chả hiểu cái đéo gì cả.” La Quế Song gắt một tiếng: “Chỗ này có luật? Ai mạnh thì người đó là luật, chúng ta vốn đã không có nhiều người, hai thằng Nhật này thì có tác dụng đéo gì? Tiger không ngu thế, giết chúng ta thì hắn sẽ không thể làm nhiệm vụ nữa.”
Tiger rất không hài lòng với chuyện này nhưng đúng như La Quế Song dự đoán, hắn không muốn mất đi một người lính giỏi nữa nên trái lại không hề nói gì cả.
Tại nơi rừng mưa chính là như vậy, sức mạnh chính là cường quyền.
Hai năm đó gã rất oai phong, khắp Kokang đều biết có một người Trung Quốc không dễ động vào! Vì sự dũng mãnh của gã nên đến năm thứ hai thì thù lao của bốn người Trung Quốc đều được nâng lên ngang với người da đen, ngay cả tên người Nhật bị gãy mũi cũng phục tùng gã.
“Đỉnh.” Hắn ta giơ ngón tay cái lên lấy lòng La Quế Song: “Mày là sói Shina.”
“Shina là gì?”
“Shina chính là Trung Quốc.” Người Nhật Bản cười một cách nịnh nọt: “Mày, sói dữ, đến từ Trung Quốc.”
—— Sói Shina.
Ba âm tiết này thuận miệng lại dễ nghe, giống như “Nam Bá Thiên”, “Đại bàng núi” có một sự cuốn hút vang dội, vì vậy mọi người trong đội đều học theo người Nhật Bản dùng cái tên “Sói Shina” để gọi sát thần đến từ Trung Quốc này.
(*)”Nam Bá Thiên” là tên của một địa chủ ác bá, nhân vật phản diện trong bộ phim “Hồng sắc nương tử quân”.
“Đại bàng núi” là biệt hiệu của Trương Nhạc Sơn, một tên trùm thổ phỉ trong lịch sử.
Bọn họ gọi gã là “Sói Shina” và gã cực kỳ tự hào vì điều đó, hoàn toàn không hiểu được hàm ý xấu trong chữ “Shina” đó.
(*)Shina là danh xưng chuyển tự Latin từ Hán tự “” (Hán-Việt: Chi Na), được người Nhật sử dụng và bị nhiều người Trung Quốc coi là cách nói xúc phạm đất nước Trung Quốc. Nguyên thủy từ này được dùng một cách trung lập trong cả tiếng Trung và tiếng Nhật nhưng dần dà mang tính xúc phạm khi được dùng trong bối cảnh chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai.
Trên đầu không có chính quyền, trong mắt không có luật pháp, gã cảm nhận được sự sung sướng do giết chóc mang lại một cách sâu sắc, giết hết tất cả những kẻ không vừa mắt. Giết chóc mang tới cho gã danh dự, vinh quang, sự kính trọng và tiền tài.
Trong vòng một đến hai năm sau khi về nước gã giống như một kẻ cai nghiện, phải nín thở tĩnh tâm thì mới có thể đè nén được sự nhớ nhung đối với giết chóc.
La Quế Song nhìn gương mặt mình được phản chiếu trên tấm kính —— Già rồi, có nếp nhăn, vốn cũng đã không đẹp đẽ gì nhưng con trai thì rất đẹp. Gã cảm thấy La Hiểu Ninh có được một chút dáng dấp khi còn trẻ của mình.
Đều có một đôi mắt rất to.
Chỉ là trong mắt người khác thì đôi mắt to của La Hiểu Ninh là sự trong sáng không chút tì vết, còn đôi mắt to của gã là một loại hờ hững, dữ tợn mang đặc tính của động vật —— Lòng đen nhiều hơn lòng trắng, động vật mới có đôi mắt như vậy, giống như mèo và chó, cũng giống như rắn.
Lữ Hiền Đức cũng có một đôi mắt to, trước đây bọn họ thích cười giễu nhau nói đối phương là “Dương Đại Nhãn” đầu thai.
(*)Dương Đại Nhãn là danh tướng nhà Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều.
Nhưng Đức Tử quá đáng ghét, thật ra lúc trước gã cũng không nghĩ nhất định phải gi3t chết Đức Tử, chỉ là Đức Tử cứ ở trong đội cản trở nên La Quế Song cảm thấy cậu ta rất phiền.
Vậy mà Lư Thế Cương lại có chung suy nghĩ với gã, cũng đề nghị làm cho Lữ Hiền Đức bị điên —— Chỉ có điều Lư Thế Cương là do nhát gan sợ phiền phức, cảm thấy đồng hương chết ở nơi đất khách là điềm không may.
Nói cũng đúng, thân là đồng hương nếu gi3t chết thì sợ rằng tổn hại đến âm đức, làm cho phát điên cũng không sao.
Dù sao khi chết cũng được chôn cất tại quê nhà, còn là do tự tay gã vớt Lữ Hiền Đức lên, gã cảm thấy chuyện này không thẹn với lương tâm.
Chỉ có một việc làm gã canh cánh trong lòng —— Bởi vì hoành hành ngang ngược trong đội nên có lẽ đã làm cho mấy người Ba Lan kia không vừa mắt. Tên người Ba Lan đi làm nhiệm vụ với tên Nga lông nên đến giờ trong lòng La Quế Song vẫn nghi ngờ là chúng hợp tác lập mưu hại gã.
Bọn họ bị quân chính phủ vây quét, đạn lạc bay khắp nơi, loại nhát gan như Lư Thế Cương đương nhiên không thể hy vọng, chỉ biết nằm dưới đất hét “Xin Chúa phù hộ! Đức Mẹ cứu con!”
Làm gì có Đức Mẹ nào, La Quế Song chính là Đức Mẹ của ông ta.
Gã nghiến răng kéo Lư Thế Cương dậy rồi chạy ra sau —— Chạy vào trong rừng rậm thì một viên đạn lạc bay tới, Lư Thế Cương ngã xuống trước tiên, viên đạn bay sát qua da đầu của ông ta, rồi lại một viên đạn lạc khác bay đến bắn vào giữa hai ch@n của La Quế Song.
Khi nhìn sang tên người Nga dẫn đội và tên đồng hành người Ba Lan thì đã chạy không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ đó trở đi gã đã biết bản thân sẽ không bao giờ có đứa con thứ hai.
Vốn dĩ gã dự định là lừa Lữ Hiền Đức như vậy thì mình sẽ trở thành “đàn ông độc thân” trên danh nghĩa, sau đó có thể lấy vợ thứ hai, gã cũng đã giải thích với Phùng Thúy Anh như vậy.
Tất cả đều xôi hỏng bỏng không, may mà trước khi đến Myanmar gã cũng xem như là đã nối dõi tông đường, dù gì cũng còn La Hiểu Ninh.
Chuyện này Phùng Thúy Anh không biết, sau khi về thì bà ta cứ luôn hỏi gã —— Gã phải giải thích thế nào? Phải nói cho mẹ của gã biết là con trai bà ta sau này tuyệt tự sao?
Mỗi một ngày sống trên đời đều là một ngày kìm nén cơn giận.
Phùng Thúy Anh tưởng là gã yêu vợ nhưng không dám giận con trai nên chỉ có thể giở thói hạch sách con dâu. Người con dâu này có bệnh trong người, tâm lý lại dồn nén uất ức nên cứ thế bị giày vò đến chết.
La Quế Song không quan tâm đ ến vợ vì dù sao mình cũng chẳng sinh được, cô ta chết rồi là tốt nhất bởi nếu không thì sau này khó tránh sẽ đi tìm nhà chồng khác.
Gã chỉ quan tâm La Hiểu Ninh, đây là đứa con duy nhất của gã.
Gã rất thích khi con trai gã có được vẻ ngoài xinh đẹp, giống như người vợ dở sống dở chết của gã mà còn là sóng sau xô sóng trước. Ngoại hình giống mẹ đó là chuyện tốt nhưng không tốt là tính tình cũng giống mẹ, người cha “Sói Shina” lại có đứa con giống như thỏ. La Hiểu Ninh sinh ra đã nhát gan vô dụng, từ nhỏ chỉ có người khác đánh nó chứ không có chuyện nó đánh người khác.
Thế nhưng không thể sinh đứa thứ hai được nữa, đường con cái của gã đã bị chặt đứt, chỉ còn một đứa con trai này là báu vật quan trọng nhất của gã.
Mỗi ngày gã đều đi xa xa để ngắm nhìn máu mủ độc nhất này của mình, giống như Hoàng Đế kiểm tra Thái Tử của mình.
Gã luôn cho rằng La Hiểu Ninh gây thất vọng vì nếu không thì đã không nên bị bệnh.
Có lẽ trong số mạng của gã có quá nhiều sát nghiệt nên báo ứng mới trút lên La Hiểu Ninh. Sau khi gã trở về từ Myanmar thì chẳng sợ gì cả, chỉ sợ La Hiểu Ninh gặp báo ứng vì vậy đã mạo hiểm ra mặt cho Lư Thế Cương, cứu vợ chồng ông ta hai lần.
Hành hiệp trượng nghĩa, đây là chuyện tích đức nhất. La Quế Song cho rằng điều này có thể bù đắp được những tội ác mà gã đã gây ra ở Myanmar.
Lư Thế Cương vô cùng biết ơn, sau khi ra khỏi trại tạm giam thì ông ta đứng trước mặt La Quế Song khóc như suối.
“Đừng có khóc.” La Quế Song nói: “Sau này không bao giờ được khóc trước mặt tao khiến người ta nghi ngờ. Hai nhà chúng ta cũng ít qua lại thôi, coi như là quan hệ không tốt.”
Lư Thế Cương ngập ngừng nói: “Đây là chuyện phạm pháp, nơi này không phải Myanmar…”
“Đúng là phạm pháp, nhưng cái thằng họ Hồ không đáng chết? Thu Ngọc bụng bầu cứ để yên cho nó ức hiếp?” La Quế Song bình tĩnh nhìn ông ta: “Trước đây tao giết người là vì tiền, nhưng lần này giết người là để cho đám cán bộ chó má đó biết tuy bố mày đây không có tiếng tăm nhưng người của thôn Sa Trường không dễ động vào.”
Lúc nói chuyện trong lòng gã dâng lên một cảm giác khác thường —— Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, gươm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương. Chưa bao giờ có cảm giác hào hiệp như vậy, đột nhiên gã cảm thấy trước đây giết người đều là tạo nghiệp chướng.
(*)“Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, gươm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương” trích trong bài thơ “Hiệp khách hành” của Lý Bạch (bản dịch của giáo sư Trần Trọng San). Bài thơ ca ngợi người hiệp khách thông qua câu chuyện về Hầu Doanh và đồ tể Chu Hợi, hai người mà sau này giúp Tín Lăng Quân giải cứu thành Hàm Đan nước Triệu.
Chỉ có lần này là đặc biệt, hoàn toàn không hối hận, cảm thấy việc mình làm có ý nghĩa. Chuyện giải tỏa và di dời ngay lập tức chậm lại, người từ huyện xuống cũng chẳng ngang ngược nữa.
Mấy ngày đó thậm chí gã đã nghĩ cho dù bị bắt, bị xử bắn thì cũng là một hảo hán, chỉ hy vọng tích được chút đức cho con trai để sau này nó sống bình an đến hết đời.
Nếu như không có những chuyện sau đó.
Nếu như Lữ Hiền Đức chết sớm một chút.
Thì có lẽ gã đã cứ thế rửa tay gác kiếm, làm một người dân an phận. Khoảng thời gian ấy suýt chút nữa gã cũng tin vào Thiên Chúa giáo.
—— Chẳng có tác dụng gì, La Hiểu Ninh vẫn xảy ra chuyện.
Lữ Hiền Đức đẩy nó ngã xuống từ trên tường cao. Cho đến bây giờ La Quế Song vẫn không dám chắc có phải ngày đó cậu ta khôi phục lý trí hay không, nếu không thì sao có thể đẩy La Hiểu Ninh ngã một cách chính xác như vậy?
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi chính là nghĩa này. Nên giết cậu ta ở Myanmar ngay từ đầu.
Gã giết Lữ Hiền Đức để trả thù, nhưng vì sợ La Hiểu Ninh đang hôn mê sẽ mất mạng luôn nên gã tự nhận là nhân từ mà dẫn đầu đi vớt Lữ Hiền Đức lên.
Mắt của Lữ Hiền Đức bị ngâm nước sưng vù biến dạng, gã giả vờ gào khóc nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng —— Không phải sung sướng vì trả được thù cho La Hiểu Ninh mà là rốt cục gã có thể giết người một cách thoải mái!
Thứ kh0ái cảm vì giết người đó không thể dừng lại được và gã cũng không muốn dừng lại, bởi vì La Hiểu Ninh bị huỷ hoại thì chính gã cũng bị huỷ hoại, cái gì cũng xong đời.
Chỉ có giết người mới có thể mang lại cho gã một chút bồi thường về mặt tâm lý.
Gã nhìn thấy những người phụ nữ khác to bụng, nhìn thấy những gia đình khác lần lượt sinh con thì gã như phát điên muốn khiến bọn họ quỳ xuống nhận lỗi. Bởi vì từ đầu đến cuối gã luôn cho là mình rất vô tội.
Lưu Hoàng Thúc còn phải nhảy qua suối Đàn Khê bằng ngựa Đích Lư —— Xưa nay số mạng của anh hùng đều gian nan, tất cả là do người khác hại gã.
(*)Chuyện ngựa Đích Lư nhảy qua suối Đàn Khê cứu Lưu Bị thuộc hồi 34 của “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Trong lúc Lưu Bị đang nương nhờ thì Lưu Biểu nghi ngờ, lo ngại Lưu Bị sẽ chiếm cơ nghiệp của mình nên muốn sát hại Lưu Bị. Lưu Bị chạy trốn, trên đường đi thì gặp suối Đàn Khê rất rộng khó vượt qua. Trong lúc nguy cấp con ngựa Đích Lư mà Lưu Bị đang cưỡi bất chợt tung vó nhảy qua được suối lớn cứu ông thoát nạn.
.
Lặp đi lặp lại, một lần nữa gã nghiền ngẫm lại mỗi một phân đoạn giết người —— Cái chết của lão họ Hồ thì gã chẳng thèm nghĩ đến bởi vì khi đó chân tay lóng ngóng —— Còn cả nhà của tên họ Đỗ thì gã xử lý rất êm đẹp, đơn độc trong đêm tối gió lớn trăng mờ, giống như chặt dưa thái rau, chỉ muốn được viết to dòng chữ “Thay trời hành đạo” bằng máu lên trên tường.
Người khác không biết ngọn ngành nên đương nhiên sẽ không khen ngợi, gã thầm hô hào tán thưởng mình trong lòng: Sói Shina, Sói Shina.
Quả thật là những năm tháng hào hùng, nhưng đáng tiếc hiện giờ là hổ lạc xuống đồng bằng.
La Quế Song bất lực nhớ tới những chuyện này, gã không thể kìm lòng lộ ra vẻ mặt thâm độc.
Cô bé con ngồi trên bệ cửa sổ ban đầu vẫn còn nhẫn nhịn không dám khóc, nhưng lần này rốt cuộc cũng bị gã dọa khóc.
Nhưng chỉ là một tiếng thút thít ngắn ngủi, cô bé nhìn thấy khẩu súng trong tay La Quế Song thì lập tức nuốt nước mắt lại.
Sát vách bên cạnh có giọng của một cô gái trẻ đang khóc lóc cầu xin: “Đừng đánh bọn trẻ, chú ơi chú muốn thế nào cũng được, chú ơi cảnh sát đã tới rồi, chú đừng ức hiếp bọn trẻ!”
Cô khóc, năm đứa bé bị trói dưới đất cũng rơi nước mắt lã chã —— Trong miệng bị tất nhồi kín không hét lên được, cũng không dám hét, chúng chỉ sợ cô sẽ lại bị bắn một lần nữa, cũng sợ đạn sẽ bắn lên đầu mình.
La Quế Song bị tiếng khóc của cô gái làm cho bực bội, gã đi sang phòng bên rồi đá mạnh vào đầu người giáo viên nữ.
“Bố mày thì có thể làm gì mày?”
Đúng là nói cái gì không nói lại cứ chọc vào nỗi đau của gã!
Trên đầu người giáo viên nữ lập tức sưng lên một khối u to, cô không thể nhìn thấy rõ đồ vật cũng không hiểu mình nói sai cái gì —— Cô là sinh viên dạy thay vừa mới đến cơ sở trông trẻ tháng này để kiếm thêm tiền tiêu vặt.
Đây là cơ sở trông trẻ gia đình do tư nhân lập ra, rẻ hơn một chút so với nhà trẻ. Công việc không khó, ông chủ và bà chủ phụ trách nấu cơm và trông trẻ, còn cô phụ trách dạy các bé mầm non học những câu hội thoại tiếng Anh cơ bản.
Buổi trưa ông chủ và bà chủ ra ngoài mua thực phẩm giá rẻ như thường lệ —— Sau một giờ thì đồ còn thừa ở chợ sẽ được giảm giá, vợ chồng ông chủ giỏi tính toán nên cứ đến giờ này thì mới đi, đám trẻ đang ngủ trưa thì giao cho sinh viên làm thuê trông.
Có người gõ cửa thì cô tưởng là ông chủ về bởi vì tiếng gõ giống hệt của ông chủ, đều tràn đầy sự ngang ngược và ngạo mạn.
—— Người vào cửa là La Quế Song.
Cô hoàn toàn không ngờ người trong lệnh truy nã sẽ xuất hiện trước mặt mình, vào khoảnh khắc đối mặt thậm chí cô còn chưa kịp phát hiện đây là một tội phạm đang bỏ trốn mà chỉ cảm thấy gã nhìn quen quen —— Cho đến khi đạn bắn vào đùi thì cô mới nhận ra mình đang bị uy hiếp.
Những đứa trẻ đang ngái ngủ bị dựng dậy lôi ra khỏi giường rồi bị trói vào góc bàn, có một đứa bé trai quấy khóc thì hiện tại đã bị đánh cho bất tỉnh nằm dưới đất.
Cô không biết là liệu đứa bé đó có chết hay không.
Khi nằm dưới đất cô lờ mờ nhớ tới thì ra tên tội phạm bỏ trốn này sống ở tầng trên cùng, gã nói mình họ “Phó” và đang kinh doanh hóa chất.
Gã quá khác so với hình ảnh trong lệnh truy nã —— Để râu, tóc tai cũng dài, hơn nữa lệnh truy nã mới ban hành được một ngày nên mọi người còn chưa thử nghĩ xem gã cạo râu đi sẽ trông như thế nào.
La Quế Song thuê một căn phòng của ông chủ cô để chứa hàng hóa, bởi vì cả cơ sở trông trẻ này là một căn hộ lớn được ghép từ ba căn hộ thông nhau, vẫn còn hai gian trống, trước đó đã cho các cửa hàng Taobao thuê để làm kho.
Hiện tại đống hàng hóa còn đang chất ở căn phòng bên cạnh.
Ông chủ đã khóa cửa lại chỉ có La Quế Song và ông ta có chìa khóa, ngày thường không cho cô bước vào, càng không cho đám trẻ con lượn lờ ở trước cửa.
“Làm hỏng thì bố mẹ mấy đứa không đền nổi đâu.” Ông chủ dọa mấy đứa trẻ.
Đột nhiên cô hoảng sợ, trong lòng oán hận ông chủ tiền bẩn gì cũng dám kiếm, rốt cuộc đống hàng hóa đó là thứ gì?
La Quế Song ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Cô vẫn còn muốn thương lượng: “Chú ơi, chú thả bọn trẻ về đi rồi chú muốn cháu làm gì cũng được.”
—— Dẫu sao cũng là người trẻ tuổi, một bầu máu nóng sục sôi xông lên đầu, rõ ràng cô chỉ là giáo viên dạy thay một tháng nhưng giờ phút này lòng chính nghĩa đã choán hết cả tâm trí của cô, c**ng hi3p hay bị bắn chết cô cũng không sợ, chỉ cần có thể bảo vệ mấy đứa trẻ là đủ rồi.
Có can đảm nhưng thiếu một chút mưu lược.
La Quế Song bị cô chọc giận lần thứ hai, những cú tát liên tiếp giáng xuống mặt cô.
Cô chẳng còn nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì nữa vì cả khuôn mặt đều đã sưng lên, đom đóm nổ tung trước mắt, nòng súng đè trước cằm cô.
“Đồ đê tiện, lát nữa bố mày sẽ bắn chết mày.”
La Quế Song bực bội đi tới trước cửa sổ —— Trước đó không thể bắn chết Lương Húc đã làm gã nổi cơn tam bành thế mà con nhóc này còn châm dầu vào lửa thêm cho gã!
Gã phải kiềm chế, trước hết không giết người vội, hơn nữa cũng không thể rời khỏi cửa sổ quá lâu.
Bảy con tin ở trong phòng lúc này, mỗi đứa là một điều kiện để gã đàm phán.
Bảy đứa trẻ, một lớn, sáu nhỏ.
Nếu tất cả đều là của mình thì thật tốt.
La Quế Song vừa theo dõi tình hình dưới tầng vừa cẩn thận lên kế hoạch —— Bảy người, quy mô này tương xứng với một Vương gia đấy chứ! Nghe nói ở Myanmar khi thân vương chết thì sẽ phải tuẫn táng người sống.
Nhất định cảnh sát đang tức đến mức nhảy tưng tưng. Gã nhớ đến tên cảnh sát ngu xuẩn họ Phòng đã thả cho Lư Thế Cương đi —— Khì khì, cũng không biết giờ ông ta ở đâu!
Mười lăm năm, chắc chắn cảnh sát cực kỳ căm hận mình, mình có thể được xem là tên tội phạm số một trong trăm năm qua ở Quan Trung —— Nếu như là mấy trăm năm trước thì muốn chặt đầu mình còn phải diễu hành qua phố trước đã! Không giống với những tên hại dân hại nước rụt đầu rụt cổ trốn tránh bị chém, chính mình chết cũng sẽ là cái chết tạo nên chấn động.
Nghĩ đến đây thì trong lòng gã bỗng nảy sinh cảm giác tự mãn. Gã bình tĩnh cầm quả chuối tiêu còn nguyên vỏ lên rồi nhét vào trong miệng cô bé ngồi trên bệ cửa sổ:
“Nào, ăn chuối tiêu đi —— Còn khóc nữa thì đập chết mày!”
______________________
Lời tác giả: Ý nghĩa của “Shina” chắc không cần tôi phải giải thích nhỉ… Công bằng mà nói thì tôi cảm thấy cái tên người Nhật Bản kia bị gãy mũi vẫn là nhẹ. Cũng chỉ có loại thiểu năng trí tuệ như La Quế Song mới thấy tự hào. Đầu óc của thiểu năng luôn rất kỳ lạ.
Hết chương 54.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Đánh giá:
Truyện Tập Hung Tây Bắc Hoang
Story
Chương 54: Sói dữ
10.0/10 từ 31 lượt.