Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?

Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)

98@-

Giữa trưa hôm sau, Trình Vãn Tịch khẽ động mi, thần trí dần dần tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên ập đến chính là sự tĩnh mịch đáng sợ — không có bất kỳ thanh âm nào, trước mắt chỉ là một khoảng tối tăm. Cả thế giới như bị ai đó rút hết màu sắc, để lại nàng một mình dưới đáy vực. Trong giây lát, một nỗi sợ hãi khôn tả dâng trào, nàng vô thức đưa tay siết chặt lấy nệm dưới thân, như kẻ chết chìm cố bấu víu vào bờ.


 


Lúc này đột nhiên có một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy tay nàng, hơi ấm truyền qua da thịt, khiến trái tim Trình Vãn Tịch run rẩy dữ dội. Nhịp tim trong lồng ngực Trình Vãn Tịch vì hành động đó mà đập mạnh liên tục, như muốn mạnh mẽ đạp tung lồng ngực mà thoát ra ngoài. Trình Vãn Tịch ngay lập tức nắm chặt tay người kia, gấp gáp nói:


 


"Dao Dao? Là Dao Dao sao?"


 


Người kia thoáng khựng lại, rồi chậm rãi mở lòng bàn tay nàng ra, viết xuống hai chữ: "Doanh y."


 


Thân mình Trình Vãn Tịch cứng lại, toàn bộ xúc giác lại một lần nữa đông cứng lại. Nàng buông tay người nọ ra, rồi đặt lên miếng ngọc bội trước ngực. Sau đó nói:


 


"Ngươi là doanh y chữa thương cho ta sao? Đa tạ ngươi. Vết thương của ta... có thể hồi phục được không?"


 


Lòng bàn tay nàng lại được cầm lên, rồi viết xuống chữ: "Được."


 


Trình Vãn Tịch thấy vậy thì ban đầu là kinh ngạc, sau đó thở ra một hơi, chậm rãi nói:


 


"Vậy... bao lâu thì ta có thể hồi phục?"


 



Người nọ lại viết: "Bảy ngày."


 


Trình Vãn Tịch còn đang nghĩ ít nhất phải mất đến một tháng. Nhưng kết quả nàng nhận được, lại khiến nàng kinh ngạc không thốt nên lời.


 


Trong quân doanh có người y thuật cao minh vậy sao? Mà hình như còn là nữ tử nhỏ tuổi. Thật kỳ quái.


 


Trình Vãn Tịch nén đi nghi hoặc trong lòng, sau đó gật đầu nói tiếng đa tạ lần nữa.


 


Vân Dao Dao lúc này khuôn mặt đã dày đặc nước mắt. Nàng cúi đầu đưa tay lau lung tung trên mặt, nhưng nước mắt cứ không chịu nghe lời nàng, mà không ngừng thi nhau rơi xuống, thấm ướt cả vạt y phục.


 


Nàng rất muốn nói cho tỷ tỷ biết mình đang ở đây. Nhưng tình trạng hiện tại của tỷ tỷ mà phải tiếp nhận thông tin này, nhất định sẽ là một đả kích lớn khó chấp nhận. Dù sao thì đối với tỷ tỷ, nàng đã chết gần một năm rồi. Vậy nên Vân Dao Dao quyết định nói dối mình là doanh y, để tỷ tỷ an tâm dưỡng thương.


 


Khoảnh khắc tỷ tỷ nắm tay nàng, nó khiến nàng nhớ về hàng nghìn cái nắm tay trước kia giữa họ, nó thân thuộc đến mức tựa như cái nắm tay của tỷ tỷ chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua. Và một năm xa cách đó tựa như chưa từng tồn tại.


 


Việc kìm nén nước mắt khiến cổ họng nàng nghẹn cứng, nàng khó khăn nói ra những âm thanh đứt quãng:


 


"Vãn Tịch, ta nhớ tỷ lắm..."


 


Sau khi Trình Vãn Tịch tỉnh dậy được một lúc, thì có binh sĩ mang thức ăn sáng đến cho hai người. Trong khay là một bát cháo trắng nóng hổi, cùng một đĩa nhỏ thịt khô xé sợi.



Vân Dao Dao cúi đầu thì thầm cảm tạ hai lần. Sau đó múc cháo thổi thổi, rồi đưa đến bên môi Trình Vãn Tịch đang ngồi bất động ở trên giường.


 


Trình Vãn Tịch đã được Vân Dao Dao viết vào tay hai chữ "Ăn sáng". Vậy nên khi cảm nhận được có thứ gì đó âm ấm đưa đến miệng, liền tự giác hé miệng ra ngậm cháo.


 


Nhưng đôi mắt bị bóng tối che phủ khiến động tác có phần lóng ngóng, một ít cháo không tránh khỏi tràn ra, rơi xuống vạt áo.


 


Vân Dao Dao thấy vậy thì vội rút khăn ra, nhẹ nhàng lau miệng cho Trình Vãn Tịch.


 


Trình Vãn Tịch cảm nhận được có người lau miệng cho mình thì nhíu mày, bàn tay lập tức đưa lên bắt lấy chiếc khăn, rồi nói:


 


"Để ta tự làm."


 


Vân Dao Dao thấy vậy thì ngẩn ra một chút, rồi cong môi cười.


 


Sao lại lãnh đạm còn hơn lần đầu gặp vậy chứ? Nhưng mà... tỷ ấy đáng yêu quá đi.


 


Nàng lấy thêm một chiếc khăn khác, cúi đầu lau đi những vệt cháo còn sót lại trên y phục Trình Vãn Tịch, rồi lại múc thêm một muỗng, thổi cho nguội, đưa đến bên môi Trình Vãn Tịch lần nữa.


 


Những ngày kế tiếp cứ thế trôi qua. Suốt sáu ngày, Vân Dao Dao hầu như chỉ chợp mắt một, hai canh giờ mỗi đêm. Phần lớn thời gian nàng ngồi lặng lẽ ở giường, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Vãn Tịch, như thể sợ rằng chỉ cần nàng chớp mắt một cái, Trình Vãn Tịch sẽ đột nhiên biến mất.



 


Còn Trình Vãn Tịch, từ đầu đến cuối vẫn giữ dáng vẻ xa cách, đề phòng. Nàng giống như mèo nhỏ sợ người lạ, hễ ai chạm vào là lập tức xù lông lên.


 


Sáng sớm ngày thứ bảy, màn sương mỏng còn vương khắp quân doanh. Vân Dao Dao như thường lệ mang thau gỗ ra ngoài lấy nước sạch để lau mặt cho Trình Vãn Tịch. Khi nàng vừa bước đến khu vực lấy nước, bỗng thấy có vài bông tuyết chậm rãi rơi xuống.


 


"Là tuyết đầu mùa sao?"


 


"A, tuyết, tuyết rơi rồi!"


 


"Thảo nào dạo này trời rét tới vậy."


 


"Mấy đứa ăn nhanh chút rồi vào, tuyết đầu mùa nửa khắc là phủ trắng sân rồi đó."


 


"Để ta vào lấy áo choàng lông cho mọi người."


 


"Để ta đi với ngươi."


 


Vân Dao Dao đứng thất thần giữa sân, hốc mắt mang theo hơi nước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Một bông tuyết rơi vào đôi mắt đen láy của Vân Dao Dao rồi hòa cùng nước mắt.


 



 


Trong trướng soái, Trình Vãn Tịch đang mê man thì bị tiếng huyên náo ngoài doanh đánh thức. Nàng khẽ cựa mình, đầu óc còn mơ hồ. Cảm giác đầu tiên ập đến là ánh sáng chói loá nơi mi mắt. Nàng theo phản xạ đưa tay lên gỡ tấm lụa che mắt.


 


Khi tấm lụa mềm mại trượt xuống, ánh sáng càng thêm gay gắt, khiến nàng khó chịu mà nhăn mặt, vội vàng giơ tay che đi.


 


"Khoan đã... ta nhìn thấy bàn tay?"


 


Nàng chậm rãi mở hé kẽ ngón tay, để mắt dần quen với ánh sáng, rồi từng chút, từng chút một nhìn rõ hơn. Bàn tay nàng... quả nhiên hiện ra trước mắt, không còn chỉ là bóng tối mịt mù nữa.


 


Xem ra doanh y kia y thuật thật sự rất cao minh.


 


Nàng gắng gượng chống tay phải xuống giường, chậm chạp ngồi dậy. th*n d*** vẫn đau buốt, hai chân thì tê dại, khiến nàng không thể cử động. Trình Vãn Tịch đành ngồi bất động, ánh mắt đảo quanh khắp trướng soái:


 


"Sao lại không có ai ở đây nhỉ?"


 


Đúng lúc này, tấm màn che cửa trướng soái đột nhiên động đậy. Một nữ tử bước vào, trên tay bưng theo một thau nước. Ánh sáng từ phía ngoài luồn qua khe hở, tràn vào bên trong, khiến Trình Vãn Tịch bất giác nheo mắt lại.


 


Khi nàng làm quen được với ánh sáng lần nữa, thì nàng cũng nhìn rõ được dung mạo người đối diện. Thân thể Trình Vãn Tịch lập tức chấn động, hốc mắt nóng bừng lên, hai mắt mở lớn như không tin vào mắt mình, nàng mấp máy môi, gấp gáp nói:


 


"Dao Dao, nàng... nàng lại đến thăm ta sao?"


Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Story Chương 142: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (3)
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...