Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
104@-
"Ngươi là người của Trấn Nam Vương? Ngươi đoạt ngọc bội của Vương phi? Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!"
Vừa dứt lời, thân thể Tào Mục căng lên, cầm kiếm lao thẳng về phía Vân Dao Dao. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn sắp chạm tới Vân Dao Dao, hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc tột cùng của Vân Dao Dao:
"Trấn Nam Vương? Hắn... chính là kẻ đứng sau sao?"
Thanh kiếm trong tay Tào Mục bỗng khựng lại giữa không trung. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như đang giả vờ.
Phía sau, Lý Kính và Dư Phong cũng đã rút kiếm, thần sắc căng thẳng cực độ. Bọn họ đứng che chắn trước giường Trình Vãn Tịch, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, vừa đề phòng, vừa hoang mang cực điểm.
Vân Dao Dao nhìn tình hình, chậm rãi hướng về phía Tào Mục, nói:
"Trên bắp tay trái của Vãn Tịch có một vết sẹo rất lớn. Chuyện này ngoài sáu người Chu gia và Tứ hoàng tử, thì không còn ai biết. Tào tướng quân, ngươi có thể đích thân kiểm chứng."
Nghe vậy, bàn tay siết chặt kiếm của Tào Mục thoáng run lên. Thân thể hắn khựng lại, từng hơi thở nặng trĩu như đè ép cả lồng ngực. Cách đây không lâu, chính hắn từng nhìn thấy vết sẹo ấy khi thay băng cho Trình Vãn Tịch. Tim Tào Mục thoáng chấn động, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào Vân Dao Dao. Nhưng ý nghĩ "địch nhân dò được bí mật" vẫn treo lơ lửng, khiến lòng hắn chẳng thể nào buông lỏng.
Vân Dao Dao thấy Tào Mục trầm mặt, thì lại chậm rãi lên tiếng:
"Có một bí mật mà chỉ có ta, Vãn Tịch, và Tào tướng quân biết."
Vân Dao Dao nhìn qua Lý Kính cùng Dư Phong, rồi bước lại gần bàn gỗ, chấm ngón tay vào thau nước bên cạnh. Nàng vẽ vài nét, để lại một hàng chữ trên mặt bàn. Viết xong, nàng lập tức lùi lại vài bước, ánh mắt ra hiệu cho Tào Mục.
Tào Mục căng thẳng nhìn Vân Dao Dao, rồi chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn chữ viết:
"Tịch tỷ tỷ là nữ tử. Đêm ấy, tỷ từng nói với ngươi rằng ta là người tỷ ấy yêu nhất."
Đọc đến đây, đầu óc Tào Mục nổ ầm như sấm sét, đôi mắt trừng lớn, bàn tay nắm chuôi kiếm trượt đi, suýt nữa rơi xuống đất. Cả người hắn run rẩy, vội vàng đưa tay áo gạt đi dòng chữ kia, rồi hoảng hốt quỳ phịch xuống đất, dập đầu thật mạnh:
"Thuộc hạ... thuộc hạ bái kiến Vương phi! Tội bất kính khi nãy đáng muôn lần chết, xin Vương phi giáng tội."
Lý Kính và Dư Phong chứng kiến cảnh ấy thì chấn động dữ dội. Hai người vội vàng thu kiếm, quỳ sụp xuống đất, đồng thanh hành lễ:
"Thuộc hạ Lý Kính, bái kiến Vương phi."
"Thuộc hạ Dư Phong, bái kiến Vương phi."
Vân Dao Dao đột nhiên bị người ta bái lạy rồi gọi là vương phi thì có chút sững lại. Nhưng ngay sau đó nàng liền lên tiếng:
"Không sao, mọi người đề phòng như vậy là rất tốt. Mau đứng lên hết đi a."
Ba người nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nhau, rồi lần lượt đứng lên. Trán đều đầm đìa mồ hôi, lòng bàn tay vẫn chưa hết run.
Vân Dao Dao đưa mắt trở về phía Tào Mục, hỏi:
"Vãn Tịch bị trúng độc sao? Tình hình cụ thể thế nào? Mau nói cho ta biết đi."
Tào Mục lập tức cúi đầu, ngập ngừng đáp:
"Mấy canh giờ trước, thuộc hạ còn đang cùng chủ soái bàn việc quân. Bỗng nhiên, chủ soái nói bản thân chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Thuộc hạ không ngừng gọi, nhưng chủ soái cũng không nghe thấy. Khi đỡ chủ soái nằm xuống, thuộc hạ mới nghe người nói rằng hôm qua đã bị quân Đông Dực ném thứ bột gì đó vào mặt. Chủ soái đoán nguyên do chính là loại độc quái lạ ấy. Nhưng mà... nhưng mà hiện tại có Vương phi ở đây thật tốt quá. Người nhất định có thể cứu chủ soái, thật... thật tốt quá..."
Vân Dao Dao nghe xong, đôi mày thanh tú nhíu chặt, gương mặt càng thêm tái đi. Nàng hỏi tiếp:
"Chủ soái do doanh y châm cứu nên mới hôn mê sao?"
Tào Mục vội gật đầu, cung kính đáp:
"Đúng vậy, thưa Vương phi."
Vân Dao Dao nhận được câu trả lời thì gật đầu. Sau đó đi về phía giường của Trình Vãn Tịch, cẩn thận đưa tay bắt mạch, đồng thời làm một số loại xét nghiệm.
Vân Dao Dao thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi quay ra sau nói với Tào Mục:
"Ta sẽ ở đây châm cứu liên tục cho Vãn Tịch. Nếu thể chất tốt, trong vòng bảy ngày có thể gần như hồi phục. Tạm thời, các ngươi cứ yên tâm lui xuống nghỉ ngơi. Ta cần thanh tĩnh để châm cứu, nếu được thì mọi người hạn chế đến trong ba ngày đầu giúp ta."
Tào Mục nghe vậy, hai mắt mở lớn. Hắn vội vã cúi người, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy vui mừng:
"Thuộc hạ tuân lệnh, thưa Vương phi."
Lý Kính và Dư Phong vẫn còn như bị điểm huyệt, ngây người không nhúc nhích. Vừa rồi bao nhiêu doanh y ra vào đều bất lực. Vậy mà Vân Vương phi chỉ liếc qua đôi chút đã khẳng định có thể trị khỏi.
Đột nhiên bọn hắn cảm thấy, lời đồn Vân vương phi có thể bay, rồi chưởng ra tia lửa gì đó... mà bọn hắn nghe được ở tửu lâu.
Có khi... đều là sự thật a.
Hai người Lý Kính khép miệng lại, rồi đồng loạt cúi đầu hành lễ:
"Thuộc hạ tuân lệnh, thưa Vương phi."
Sau khi ba người họ rời đi, thì Vân Dao Dao liền trở lại giường giúp Trình Vãn Tịch châm cứu. Nàng còn đổi thêm thuốc giúp hỗ trợ liền xương cánh tay cho Trình Vãn Tịch nữa.
Một lát sau, binh sĩ mang vào một bộ y phục nam tử màu lục nhạt, rộng vừa thân người. Vân Dao Dao đoán là do Tào Mục chuẩn bị. Nàng nhận lấy, cúi đầu cảm tạ, rồi thay y phục mới.
Vân Dao Dao thay y phục xong thì lại ngồi xuống mép giường, đôi mắt không rời Trình Vãn Tịch.
Vân Dao Dao vẫn luôn chăm chú nhìn Trình Vãn Tịch như vậy kể từ sau khi châm cứu xong. Nếu không phải vừa rồi có binh sĩ đến đưa y phục, chắc chắn nàng vẫn sẽ ngồi bất động như pho tượng bên giường.
Nàng cúi thấp người, đặt môi mình lên trán Trình Vãn Tịch. Nụ hôn khẽ khàng kia vô tình làm rơi giọt lệ nóng bỏng xuống má người nằm. Vân Dao Dao vội vàng đưa tay lau đi, nhưng dòng nước mắt vẫn lăn dài, không cách nào ngăn lại.
"Vãn Tịch, ta nhớ tỷ lắm. Ta nhớ tỷ nhiều lắm..."
Đôi vai nhỏ nhắn của Vân Dao Dao không ngừng run rẩy dưới ánh đèn dầu chập chờn, âm thanh nức nở thoát ra khỏi cổ họng.
"Sao lại bị thương nhiều đến vậy chứ? Lại còn gầy như vậy nữa..."
Vân Dao Dao cầm lấy bàn tay phải của Trình Vãn Tịch, áp vào má mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Trình Vãn Tịch.
"Tỷ nhất định phải mau tỉnh lại, để nhìn ta, để ôm ta. Ta nhớ tỷ đến sắp phát điên rồi, Vãn Tịch..."
Khi Vân Dao Dao vì kiệt sức mà thiếp đi bên giường. Trong bóng tối mơ hồ, môi Trình Vãn Tịch không ngừng mấp máy, giọng nói mơ hồ cất lên:
"Dao Dao..."
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
"Ngươi là người của Trấn Nam Vương? Ngươi đoạt ngọc bội của Vương phi? Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!"
Vừa dứt lời, thân thể Tào Mục căng lên, cầm kiếm lao thẳng về phía Vân Dao Dao. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn sắp chạm tới Vân Dao Dao, hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc tột cùng của Vân Dao Dao:
"Trấn Nam Vương? Hắn... chính là kẻ đứng sau sao?"
Thanh kiếm trong tay Tào Mục bỗng khựng lại giữa không trung. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như đang giả vờ.
Phía sau, Lý Kính và Dư Phong cũng đã rút kiếm, thần sắc căng thẳng cực độ. Bọn họ đứng che chắn trước giường Trình Vãn Tịch, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, vừa đề phòng, vừa hoang mang cực điểm.
Vân Dao Dao nhìn tình hình, chậm rãi hướng về phía Tào Mục, nói:
"Trên bắp tay trái của Vãn Tịch có một vết sẹo rất lớn. Chuyện này ngoài sáu người Chu gia và Tứ hoàng tử, thì không còn ai biết. Tào tướng quân, ngươi có thể đích thân kiểm chứng."
Nghe vậy, bàn tay siết chặt kiếm của Tào Mục thoáng run lên. Thân thể hắn khựng lại, từng hơi thở nặng trĩu như đè ép cả lồng ngực. Cách đây không lâu, chính hắn từng nhìn thấy vết sẹo ấy khi thay băng cho Trình Vãn Tịch. Tim Tào Mục thoáng chấn động, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào Vân Dao Dao. Nhưng ý nghĩ "địch nhân dò được bí mật" vẫn treo lơ lửng, khiến lòng hắn chẳng thể nào buông lỏng.
Vân Dao Dao thấy Tào Mục trầm mặt, thì lại chậm rãi lên tiếng:
"Có một bí mật mà chỉ có ta, Vãn Tịch, và Tào tướng quân biết."
Vân Dao Dao nhìn qua Lý Kính cùng Dư Phong, rồi bước lại gần bàn gỗ, chấm ngón tay vào thau nước bên cạnh. Nàng vẽ vài nét, để lại một hàng chữ trên mặt bàn. Viết xong, nàng lập tức lùi lại vài bước, ánh mắt ra hiệu cho Tào Mục.
Tào Mục căng thẳng nhìn Vân Dao Dao, rồi chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn chữ viết:
"Tịch tỷ tỷ là nữ tử. Đêm ấy, tỷ từng nói với ngươi rằng ta là người tỷ ấy yêu nhất."
Đọc đến đây, đầu óc Tào Mục nổ ầm như sấm sét, đôi mắt trừng lớn, bàn tay nắm chuôi kiếm trượt đi, suýt nữa rơi xuống đất. Cả người hắn run rẩy, vội vàng đưa tay áo gạt đi dòng chữ kia, rồi hoảng hốt quỳ phịch xuống đất, dập đầu thật mạnh:
"Thuộc hạ... thuộc hạ bái kiến Vương phi! Tội bất kính khi nãy đáng muôn lần chết, xin Vương phi giáng tội."
Lý Kính và Dư Phong chứng kiến cảnh ấy thì chấn động dữ dội. Hai người vội vàng thu kiếm, quỳ sụp xuống đất, đồng thanh hành lễ:
"Thuộc hạ Lý Kính, bái kiến Vương phi."
"Thuộc hạ Dư Phong, bái kiến Vương phi."
Vân Dao Dao đột nhiên bị người ta bái lạy rồi gọi là vương phi thì có chút sững lại. Nhưng ngay sau đó nàng liền lên tiếng:
"Không sao, mọi người đề phòng như vậy là rất tốt. Mau đứng lên hết đi a."
Ba người nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nhau, rồi lần lượt đứng lên. Trán đều đầm đìa mồ hôi, lòng bàn tay vẫn chưa hết run.
Vân Dao Dao đưa mắt trở về phía Tào Mục, hỏi:
"Vãn Tịch bị trúng độc sao? Tình hình cụ thể thế nào? Mau nói cho ta biết đi."
Tào Mục lập tức cúi đầu, ngập ngừng đáp:
"Mấy canh giờ trước, thuộc hạ còn đang cùng chủ soái bàn việc quân. Bỗng nhiên, chủ soái nói bản thân chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Thuộc hạ không ngừng gọi, nhưng chủ soái cũng không nghe thấy. Khi đỡ chủ soái nằm xuống, thuộc hạ mới nghe người nói rằng hôm qua đã bị quân Đông Dực ném thứ bột gì đó vào mặt. Chủ soái đoán nguyên do chính là loại độc quái lạ ấy. Nhưng mà... nhưng mà hiện tại có Vương phi ở đây thật tốt quá. Người nhất định có thể cứu chủ soái, thật... thật tốt quá..."
Vân Dao Dao nghe xong, đôi mày thanh tú nhíu chặt, gương mặt càng thêm tái đi. Nàng hỏi tiếp:
"Chủ soái do doanh y châm cứu nên mới hôn mê sao?"
Tào Mục vội gật đầu, cung kính đáp:
"Đúng vậy, thưa Vương phi."
Vân Dao Dao nhận được câu trả lời thì gật đầu. Sau đó đi về phía giường của Trình Vãn Tịch, cẩn thận đưa tay bắt mạch, đồng thời làm một số loại xét nghiệm.
Vân Dao Dao thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi quay ra sau nói với Tào Mục:
"Ta sẽ ở đây châm cứu liên tục cho Vãn Tịch. Nếu thể chất tốt, trong vòng bảy ngày có thể gần như hồi phục. Tạm thời, các ngươi cứ yên tâm lui xuống nghỉ ngơi. Ta cần thanh tĩnh để châm cứu, nếu được thì mọi người hạn chế đến trong ba ngày đầu giúp ta."
Tào Mục nghe vậy, hai mắt mở lớn. Hắn vội vã cúi người, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy vui mừng:
"Thuộc hạ tuân lệnh, thưa Vương phi."
Lý Kính và Dư Phong vẫn còn như bị điểm huyệt, ngây người không nhúc nhích. Vừa rồi bao nhiêu doanh y ra vào đều bất lực. Vậy mà Vân Vương phi chỉ liếc qua đôi chút đã khẳng định có thể trị khỏi.
Đột nhiên bọn hắn cảm thấy, lời đồn Vân vương phi có thể bay, rồi chưởng ra tia lửa gì đó... mà bọn hắn nghe được ở tửu lâu.
Có khi... đều là sự thật a.
Hai người Lý Kính khép miệng lại, rồi đồng loạt cúi đầu hành lễ:
"Thuộc hạ tuân lệnh, thưa Vương phi."
Sau khi ba người họ rời đi, thì Vân Dao Dao liền trở lại giường giúp Trình Vãn Tịch châm cứu. Nàng còn đổi thêm thuốc giúp hỗ trợ liền xương cánh tay cho Trình Vãn Tịch nữa.
Một lát sau, binh sĩ mang vào một bộ y phục nam tử màu lục nhạt, rộng vừa thân người. Vân Dao Dao đoán là do Tào Mục chuẩn bị. Nàng nhận lấy, cúi đầu cảm tạ, rồi thay y phục mới.
Vân Dao Dao thay y phục xong thì lại ngồi xuống mép giường, đôi mắt không rời Trình Vãn Tịch.
Vân Dao Dao vẫn luôn chăm chú nhìn Trình Vãn Tịch như vậy kể từ sau khi châm cứu xong. Nếu không phải vừa rồi có binh sĩ đến đưa y phục, chắc chắn nàng vẫn sẽ ngồi bất động như pho tượng bên giường.
Nàng cúi thấp người, đặt môi mình lên trán Trình Vãn Tịch. Nụ hôn khẽ khàng kia vô tình làm rơi giọt lệ nóng bỏng xuống má người nằm. Vân Dao Dao vội vàng đưa tay lau đi, nhưng dòng nước mắt vẫn lăn dài, không cách nào ngăn lại.
"Vãn Tịch, ta nhớ tỷ lắm. Ta nhớ tỷ nhiều lắm..."
Đôi vai nhỏ nhắn của Vân Dao Dao không ngừng run rẩy dưới ánh đèn dầu chập chờn, âm thanh nức nở thoát ra khỏi cổ họng.
"Sao lại bị thương nhiều đến vậy chứ? Lại còn gầy như vậy nữa..."
Vân Dao Dao cầm lấy bàn tay phải của Trình Vãn Tịch, áp vào má mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Trình Vãn Tịch.
"Tỷ nhất định phải mau tỉnh lại, để nhìn ta, để ôm ta. Ta nhớ tỷ đến sắp phát điên rồi, Vãn Tịch..."
Khi Vân Dao Dao vì kiệt sức mà thiếp đi bên giường. Trong bóng tối mơ hồ, môi Trình Vãn Tịch không ngừng mấp máy, giọng nói mơ hồ cất lên:
"Dao Dao..."
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Story
Chương 141: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (2)
10.0/10 từ 25 lượt.