Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
110@-
Mùa đông năm Thái Nguyên thứ mười.
Trận thứ hai giữa Đông Dực Quốc và Đại Nghiêu kết thúc trong thảm khốc. Song phương đều thương vong nặng nề, cuối cùng đồng loạt rút binh. Trong 8.000 quân Đại Nghiêu xuất trận, 500 tử trận, 3.000 trọng thương. Phía quân Đông Dực, 290 binh sĩ tử trận, 4.000 binh sĩ bị thương.
Khi đoàn quân tả tơi rút về, chỉ riêng binh sĩ trọng thương bị khiêng trên vải thô đã gần nghìn người. Mỗi bước chân binh sĩ khiêng cáng, thân thể binh sĩ trọng thương lại run lên bần bật, tiếng rên la hòa lẫn nhịp dằn xóc vang lên não nề.
Vân Dao Dao được phân ở lều doanh y phía cánh tả. Gần trăm binh sĩ nằm chen chúc trên nền đất, dưới lớp vải thô sơ tạm bợ, máu đã loang đẫm, chảy thành vệt đỏ thẫm. Tiếng r*n r*, tiếng thở hổn hển, xen lẫn mùi máu tanh cùng dược thảo, hòa vào nhau nặng nề đến khó thở.
Hầu như áo giáp của người nào người nấy đều vỡ nát. Vân Dao Dao đang phụ trách một người bị mũi tên gãy cắm sâu ở ngực, thân thể nam tử nọ co giật kịch liệt, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên khản đặc. Bàn tay nhuốm đầy bụi đất cố vươn ra, bấu chặt lấy cổ tay của Vân Dao Dao, móng tay không ngừng run rẩy. Vân Dao Dao nắm lấy bàn tay nam tử, rồi nhẹ giọng trấn an:
"Ngươi cố chịu một chút thôi. Ta sẽ rút mũi tên ra, rồi ngươi sẽ không sao..."
Nam tử như nghe thấy, sức bấu chầm chậm lơi ra.
Vân Dao Dao nhanh chóng rạch rộng vết thương theo hướng mũi tên. Khi mũi tên được kéo ra, máu phun thành dòng, nàng vội rắc dược cầm máu, rồi khử trùng, sau đó băng bó cẩn thận. Xử lý xong thì nàng lại nhanh chóng chuyển qua người bị thương khác.
Cứ cách một khắc, lại có binh sĩ thở hổn hển khiêng thêm người vào. Tiếng gọi loạn, tiếng thét đau đớn vang dội khắp không gian chật hẹp. Nàng cùng các doanh y gần như không có thời gian ngẩng đầu, từ sáng sớm đến khi trời tối mịt cũng chỉ xử lý được một nửa số thương binh. Bàn tay nàng đã tê dại, áo vải loang đỏ không còn nhận ra màu sắc ban đầu.
Lúc này, bên trong soái trướng của Tuyên Thành Vương. Tào Mục, Nghiêm Dục Chi đang đứng ngồi không yên nhìn doanh y băng bó vết thương cho Trình Vãn Tịch.
Trình Vãn Tịch đang nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Hai chân nàng đều bị trúng đao, vết chém sâu tới tận xương. Phải mất rất lâu doanh y mới cầm được máu. Tay trái thì gãy, buông thõng xuống, doanh y đã giúp nàng nắn chỉnh đưa xương gãy về đúng vị trí, lúc này hắn đang dùng một thanh gỗ để nẹp giữ xương tay cho Trình Vãn Tịch.
Tào Mục nhìn Trình Vãn Tịch toàn thân đầy thương tích nằm trên giường mà đỏ cả vành mắt, gấp gáp nói:
"Người không nên vì cứu binh sĩ mà liên tục liều mạng như vậy. Nếu người có mệnh hệ gì, thì toàn quân sẽ... sẽ..."
Nghiêm Dục Chi đứng bên cạnh cũng sốt ruột nói:
"Tào tướng quân nói đúng đó. Ta biết người đau lòng tướng sĩ nên mới liều mạng như vậy, nhưng cũng phải đặt tính mạng của người lên trước a."
Trình Vãn Tịch nằm ở trên giường, tay phải nắm chặt ngọc bội treo trước ngực, suy yếu nói:
"Chỉ là chút thương thế nhỏ, sẽ chóng khỏi thôi. Các ngươi... đừng quá lo lắng."
Tào Mục và Nghiêm Dục Chi nghe vậy thì chỉ thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Trình Vãn Tịch đưa mắt nhìn mái trướng, trong lòng ẩn ẩn bất an. Lúc ở chiến trận, nàng đã bị một binh sĩ người Đông Dực quăng thứ bột gì đó vào mặt. Khi ấy nàng nghĩ là độc, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy phát sinh chuyện gì.
Vân Dao Dao và các doanh y khác sau hai ngày thì cũng chữa trị xong các binh sĩ bị thương.
Lúc này là buổi tối, nàng đang cùng mười doanh y, và vài binh sĩ khác ngồi ở mấy tảng đá trước lều doanh y, tay ai cũng cầm chiếc màn thầu cứng, cúi đầu gặm nhấm bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Một nam tử gầy gầy tên Từ Dực vừa gặm bánh, vừa mở miệng buôn chuyện:
"Nè, ta nghe nói chủ soái luyện tập binh sĩ để gì mà... à không lấy mạng kẻ thù. Các ngươi nói xem có kỳ quái không?"
Một nam tử thấp hơn ngồi đối diện Từ Dực nghe vậy thì ngạc nhiên nói:
"Thật hả? Bọn hắn là kẻ thù mà, đáng lẽ phải giết chứ?"
Nam tử ngồi cạnh Từ Dực nghe vậy thì liền chen miệng:
"Chuyện này ở trong quân doanh ai cũng biết mà, chắc ngươi là đại phu mới tới đúng không?"
Nam tử vừa đặt câu hỏi nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Nhưng mà tại sao lại không giết vậy? Là kế sách gì sao?"
Nam tử ngồi cạnh Từ Dực tặc lưỡi nói:
"Kế sách gì chứ. Chủ soái chỉ đơn giản là muốn tha cho bọn khốn đó thôi, ta nghe nói chỉ đâm vào vai hay chân gì đó."
Một nam tử cao lớn, da ngăm đen, ngồi cạnh Vân Dao Dao nghe vậy thì ồ lên, làm lộ mấy mảnh màn thầu trắng còn nguyên trong miệng. Hắn huýt vai Vân Dao Dao, vui vẻ nói:
"Này Dao Tịch, mấy ngày ở chung ta thấy ngươi lanh lợi lắm. Ngươi nói thử xem, vì sao chủ soái lại làm như thế?"
Vân Dao Dao đang uống nước, nghe vậy thì có chút trầm mặt. Nàng từ nãy đến giờ đã nghe hết toàn bộ. Tận đáy lòng nàng dâng lên cảm giác kính trọng lẫn đồng cảm. Nếu lời những người bên cạnh nói là thật, thì một người như vậy, nếu phải tham chiến, thậm chí dẫn đầu một trận chiến, nhất định là... rất khổ sở. Nàng im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:
"Ta không biết chủ soái nghĩ thế nào. Còn ta thì nghĩ... có thể ở hiện tại họ là kẻ thù của chúng ta. Nhưng sau khi cuộc chiến này chấm dứt, thì sẽ không phải nữa."
Hơn chục người ngồi quanh đó nghe vậy thì ngớ người ra. Nam tử ngồi cạnh Vân Dao Dao, vừa gãi đầu vừa nhăn mặt nói:
"Dao Tịch, ngươi nói gì vậy a? Bọn họ đều là người Đông Dực, trước đây họ là người Đông Dực, sau này cũng là người Đông Dực. Từ trước đến nay họ đều là kẻ thù của chúng ta. Làm sao sau này có thể... đột nhiên không còn là kẻ thù nữa được chứ?"
Vân Dao Dao đóng nắp bình nước lại, nàng dùng ánh mắt chân thành nhìn mọi người, rồi nhẹ giọng nói:
"Những binh sĩ từng tấn công Đại Nghiêu hơn hai mươi năm trước, hay là lâu hơn trước đó nữa. Bọn họ đều là những người khác, không phải những người ở hiện tại. Hơn nữa, trong số họ nhất định có rất nhiều người, vì bị triều đình ép buộc mà phải cắn răng rời xa quê hương, rời xa người thân, để bỏ mạng trong trận chiến mà họ không có quyền lựa chọn.
Họ không được chọn khi sinh ra là người Đông Dực hay là người Đại Nghiêu. Cũng không được chọn một triều đại, được trị vì bởi vị vua hiếu chiến, hay bởi vị vua cầu mong đất thái dân an.
Vậy kẻ thù thật sự của chúng ta là những kẻ hiếu chiến muốn dẫn quân sang đánh chiếm Đại Nghiêu, hay là những người chỉ đáng tuổi đệ đệ chúng ta, nhưng bị ép phải dấn thân vào lửa và bỏ mạng nơi sa trường?"
Lời vừa dứt, mấy người đang ngồi quay lưng cũng đồng loạt ngoái lại nhìn. Trước mắt họ chỉ là một nam tử vóc dáng gầy nhỏ, mặt mũi lem nhem tro nhọ, trông chẳng khác gì kẻ vừa chui ra từ bếp lò.
Thế nhưng, từng lời hắn cất ra lại nặng tựa ngàn cân, khiến đám người xung quanh bất giác trầm mặt, chỉ còn tiếng gió bấc rít qua những tấm bạt lều cũ kỹ.
Người ngồi cạnh Từ Dực, nãy giờ vẫn im lìm, bỗng trầm giọng:
"Ngươi nói nghe cũng có đạo lý. Nhưng ngươi cũng tự thừa nhận, trong số đó có kẻ thật sự muốn chiếm lấy giang sơn Đại Nghiêu ta. Ngươi chưa từng thấy bọn chúng giết người, nên mới buông lời dễ dàng như vậy. Nương ta từng kể, hai mươi năm trước chính bọn Đông Dực đó đã chặt đầu gia gia, thúc thúc ta ngay giữa sân nhà. Ngươi nói xem?"
Vân Dao Dao nhìn hắn một cách chân thành, nhẹ giọng nói:
"Ta hiểu điều ngươi nói. Ngươi nói rất đúng. Có điều, ta không nghĩ những binh sĩ hiện tại đang bị ép ra chiến trận, cũng phải chịu tội cho những việc mà họ không làm, chỉ vì họ là người Đông Dực. Cách làm của chủ soái có lẽ chưa phải là cách vẹn toàn nhất. Nhưng chí ít, đã để lại cho một số người thiện lương cơ hội trở về, đoàn tụ cùng người thân lần nữa. Hơn nữa, qua hai trận giao tranh vừa rồi, phần thắng rất rõ ràng luôn nghiêng về phía ta, mà hoàn toàn không cần khiến nhiều người phải bỏ mạng."
Một binh sĩ mặc giáp ngồi quay lưng lại với Vân Dao Dao, bất giác quay lại thốt lên:
"Lời hắn nói... có vài phần rất giống lời chủ soái từng nói."
Khoảnh khắc ấy, tim Vân Dao Dao chợt nhói lên, một dự cảm âm ỉ dâng tràn khắp lồng ngực.
Nàng mới bước chân vào quân doanh vỏn vẹn hai ngày, mà phải liên tục chữa thương cho binh sĩ không ngơi nghỉ, nên vẫn chưa có cơ hội dò hỏi tin tức về Trình Vãn Tịch.
Nhưng câu nói vừa rồi... khiến lòng Vân Dao Dao run rẩy. Tuyên Thành Vương này lẽ nào chính là tỷ tỷ?
Hơi thở nghẽn lại, ngực thì như bị đá đè, hy vọng và sợ hãi đồng thời quấn riết, ép nàng đến bức bách. Nỗi lo lắng đã đè nặng suốt mấy tháng qua, rằng Trình Vãn Tịch sinh tử chẳng rõ, giờ phút này như bị khuấy động đến cực điểm. Chỉ nghĩ đến việc hy vọng hóa thành hư không, hoặc nghe tin chẳng lành, nàng liền thấy hồn phách muốn rơi rụng, trái tim như bị xích sắt kéo xuống tận đáy đất lạnh lẽo, rồi giam cầm bên trong.
Môi nàng run run, giọng vì mất bình tĩnh mà lạc đi:
"Chủ soái... có phải tên là Nghiêm Vãn Tịch?"
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Mùa đông năm Thái Nguyên thứ mười.
Trận thứ hai giữa Đông Dực Quốc và Đại Nghiêu kết thúc trong thảm khốc. Song phương đều thương vong nặng nề, cuối cùng đồng loạt rút binh. Trong 8.000 quân Đại Nghiêu xuất trận, 500 tử trận, 3.000 trọng thương. Phía quân Đông Dực, 290 binh sĩ tử trận, 4.000 binh sĩ bị thương.
Khi đoàn quân tả tơi rút về, chỉ riêng binh sĩ trọng thương bị khiêng trên vải thô đã gần nghìn người. Mỗi bước chân binh sĩ khiêng cáng, thân thể binh sĩ trọng thương lại run lên bần bật, tiếng rên la hòa lẫn nhịp dằn xóc vang lên não nề.
Vân Dao Dao được phân ở lều doanh y phía cánh tả. Gần trăm binh sĩ nằm chen chúc trên nền đất, dưới lớp vải thô sơ tạm bợ, máu đã loang đẫm, chảy thành vệt đỏ thẫm. Tiếng r*n r*, tiếng thở hổn hển, xen lẫn mùi máu tanh cùng dược thảo, hòa vào nhau nặng nề đến khó thở.
Hầu như áo giáp của người nào người nấy đều vỡ nát. Vân Dao Dao đang phụ trách một người bị mũi tên gãy cắm sâu ở ngực, thân thể nam tử nọ co giật kịch liệt, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên khản đặc. Bàn tay nhuốm đầy bụi đất cố vươn ra, bấu chặt lấy cổ tay của Vân Dao Dao, móng tay không ngừng run rẩy. Vân Dao Dao nắm lấy bàn tay nam tử, rồi nhẹ giọng trấn an:
"Ngươi cố chịu một chút thôi. Ta sẽ rút mũi tên ra, rồi ngươi sẽ không sao..."
Nam tử như nghe thấy, sức bấu chầm chậm lơi ra.
Vân Dao Dao nhanh chóng rạch rộng vết thương theo hướng mũi tên. Khi mũi tên được kéo ra, máu phun thành dòng, nàng vội rắc dược cầm máu, rồi khử trùng, sau đó băng bó cẩn thận. Xử lý xong thì nàng lại nhanh chóng chuyển qua người bị thương khác.
Cứ cách một khắc, lại có binh sĩ thở hổn hển khiêng thêm người vào. Tiếng gọi loạn, tiếng thét đau đớn vang dội khắp không gian chật hẹp. Nàng cùng các doanh y gần như không có thời gian ngẩng đầu, từ sáng sớm đến khi trời tối mịt cũng chỉ xử lý được một nửa số thương binh. Bàn tay nàng đã tê dại, áo vải loang đỏ không còn nhận ra màu sắc ban đầu.
Lúc này, bên trong soái trướng của Tuyên Thành Vương. Tào Mục, Nghiêm Dục Chi đang đứng ngồi không yên nhìn doanh y băng bó vết thương cho Trình Vãn Tịch.
Trình Vãn Tịch đang nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Hai chân nàng đều bị trúng đao, vết chém sâu tới tận xương. Phải mất rất lâu doanh y mới cầm được máu. Tay trái thì gãy, buông thõng xuống, doanh y đã giúp nàng nắn chỉnh đưa xương gãy về đúng vị trí, lúc này hắn đang dùng một thanh gỗ để nẹp giữ xương tay cho Trình Vãn Tịch.
Tào Mục nhìn Trình Vãn Tịch toàn thân đầy thương tích nằm trên giường mà đỏ cả vành mắt, gấp gáp nói:
"Người không nên vì cứu binh sĩ mà liên tục liều mạng như vậy. Nếu người có mệnh hệ gì, thì toàn quân sẽ... sẽ..."
Nghiêm Dục Chi đứng bên cạnh cũng sốt ruột nói:
"Tào tướng quân nói đúng đó. Ta biết người đau lòng tướng sĩ nên mới liều mạng như vậy, nhưng cũng phải đặt tính mạng của người lên trước a."
Trình Vãn Tịch nằm ở trên giường, tay phải nắm chặt ngọc bội treo trước ngực, suy yếu nói:
"Chỉ là chút thương thế nhỏ, sẽ chóng khỏi thôi. Các ngươi... đừng quá lo lắng."
Tào Mục và Nghiêm Dục Chi nghe vậy thì chỉ thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Trình Vãn Tịch đưa mắt nhìn mái trướng, trong lòng ẩn ẩn bất an. Lúc ở chiến trận, nàng đã bị một binh sĩ người Đông Dực quăng thứ bột gì đó vào mặt. Khi ấy nàng nghĩ là độc, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy phát sinh chuyện gì.
Vân Dao Dao và các doanh y khác sau hai ngày thì cũng chữa trị xong các binh sĩ bị thương.
Lúc này là buổi tối, nàng đang cùng mười doanh y, và vài binh sĩ khác ngồi ở mấy tảng đá trước lều doanh y, tay ai cũng cầm chiếc màn thầu cứng, cúi đầu gặm nhấm bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Một nam tử gầy gầy tên Từ Dực vừa gặm bánh, vừa mở miệng buôn chuyện:
"Nè, ta nghe nói chủ soái luyện tập binh sĩ để gì mà... à không lấy mạng kẻ thù. Các ngươi nói xem có kỳ quái không?"
Một nam tử thấp hơn ngồi đối diện Từ Dực nghe vậy thì ngạc nhiên nói:
"Thật hả? Bọn hắn là kẻ thù mà, đáng lẽ phải giết chứ?"
Nam tử ngồi cạnh Từ Dực nghe vậy thì liền chen miệng:
"Chuyện này ở trong quân doanh ai cũng biết mà, chắc ngươi là đại phu mới tới đúng không?"
Nam tử vừa đặt câu hỏi nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Nhưng mà tại sao lại không giết vậy? Là kế sách gì sao?"
Nam tử ngồi cạnh Từ Dực tặc lưỡi nói:
"Kế sách gì chứ. Chủ soái chỉ đơn giản là muốn tha cho bọn khốn đó thôi, ta nghe nói chỉ đâm vào vai hay chân gì đó."
Một nam tử cao lớn, da ngăm đen, ngồi cạnh Vân Dao Dao nghe vậy thì ồ lên, làm lộ mấy mảnh màn thầu trắng còn nguyên trong miệng. Hắn huýt vai Vân Dao Dao, vui vẻ nói:
"Này Dao Tịch, mấy ngày ở chung ta thấy ngươi lanh lợi lắm. Ngươi nói thử xem, vì sao chủ soái lại làm như thế?"
Vân Dao Dao đang uống nước, nghe vậy thì có chút trầm mặt. Nàng từ nãy đến giờ đã nghe hết toàn bộ. Tận đáy lòng nàng dâng lên cảm giác kính trọng lẫn đồng cảm. Nếu lời những người bên cạnh nói là thật, thì một người như vậy, nếu phải tham chiến, thậm chí dẫn đầu một trận chiến, nhất định là... rất khổ sở. Nàng im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:
"Ta không biết chủ soái nghĩ thế nào. Còn ta thì nghĩ... có thể ở hiện tại họ là kẻ thù của chúng ta. Nhưng sau khi cuộc chiến này chấm dứt, thì sẽ không phải nữa."
Hơn chục người ngồi quanh đó nghe vậy thì ngớ người ra. Nam tử ngồi cạnh Vân Dao Dao, vừa gãi đầu vừa nhăn mặt nói:
"Dao Tịch, ngươi nói gì vậy a? Bọn họ đều là người Đông Dực, trước đây họ là người Đông Dực, sau này cũng là người Đông Dực. Từ trước đến nay họ đều là kẻ thù của chúng ta. Làm sao sau này có thể... đột nhiên không còn là kẻ thù nữa được chứ?"
Vân Dao Dao đóng nắp bình nước lại, nàng dùng ánh mắt chân thành nhìn mọi người, rồi nhẹ giọng nói:
"Những binh sĩ từng tấn công Đại Nghiêu hơn hai mươi năm trước, hay là lâu hơn trước đó nữa. Bọn họ đều là những người khác, không phải những người ở hiện tại. Hơn nữa, trong số họ nhất định có rất nhiều người, vì bị triều đình ép buộc mà phải cắn răng rời xa quê hương, rời xa người thân, để bỏ mạng trong trận chiến mà họ không có quyền lựa chọn.
Họ không được chọn khi sinh ra là người Đông Dực hay là người Đại Nghiêu. Cũng không được chọn một triều đại, được trị vì bởi vị vua hiếu chiến, hay bởi vị vua cầu mong đất thái dân an.
Vậy kẻ thù thật sự của chúng ta là những kẻ hiếu chiến muốn dẫn quân sang đánh chiếm Đại Nghiêu, hay là những người chỉ đáng tuổi đệ đệ chúng ta, nhưng bị ép phải dấn thân vào lửa và bỏ mạng nơi sa trường?"
Lời vừa dứt, mấy người đang ngồi quay lưng cũng đồng loạt ngoái lại nhìn. Trước mắt họ chỉ là một nam tử vóc dáng gầy nhỏ, mặt mũi lem nhem tro nhọ, trông chẳng khác gì kẻ vừa chui ra từ bếp lò.
Thế nhưng, từng lời hắn cất ra lại nặng tựa ngàn cân, khiến đám người xung quanh bất giác trầm mặt, chỉ còn tiếng gió bấc rít qua những tấm bạt lều cũ kỹ.
Người ngồi cạnh Từ Dực, nãy giờ vẫn im lìm, bỗng trầm giọng:
"Ngươi nói nghe cũng có đạo lý. Nhưng ngươi cũng tự thừa nhận, trong số đó có kẻ thật sự muốn chiếm lấy giang sơn Đại Nghiêu ta. Ngươi chưa từng thấy bọn chúng giết người, nên mới buông lời dễ dàng như vậy. Nương ta từng kể, hai mươi năm trước chính bọn Đông Dực đó đã chặt đầu gia gia, thúc thúc ta ngay giữa sân nhà. Ngươi nói xem?"
Vân Dao Dao nhìn hắn một cách chân thành, nhẹ giọng nói:
"Ta hiểu điều ngươi nói. Ngươi nói rất đúng. Có điều, ta không nghĩ những binh sĩ hiện tại đang bị ép ra chiến trận, cũng phải chịu tội cho những việc mà họ không làm, chỉ vì họ là người Đông Dực. Cách làm của chủ soái có lẽ chưa phải là cách vẹn toàn nhất. Nhưng chí ít, đã để lại cho một số người thiện lương cơ hội trở về, đoàn tụ cùng người thân lần nữa. Hơn nữa, qua hai trận giao tranh vừa rồi, phần thắng rất rõ ràng luôn nghiêng về phía ta, mà hoàn toàn không cần khiến nhiều người phải bỏ mạng."
Một binh sĩ mặc giáp ngồi quay lưng lại với Vân Dao Dao, bất giác quay lại thốt lên:
"Lời hắn nói... có vài phần rất giống lời chủ soái từng nói."
Khoảnh khắc ấy, tim Vân Dao Dao chợt nhói lên, một dự cảm âm ỉ dâng tràn khắp lồng ngực.
Nàng mới bước chân vào quân doanh vỏn vẹn hai ngày, mà phải liên tục chữa thương cho binh sĩ không ngơi nghỉ, nên vẫn chưa có cơ hội dò hỏi tin tức về Trình Vãn Tịch.
Nhưng câu nói vừa rồi... khiến lòng Vân Dao Dao run rẩy. Tuyên Thành Vương này lẽ nào chính là tỷ tỷ?
Hơi thở nghẽn lại, ngực thì như bị đá đè, hy vọng và sợ hãi đồng thời quấn riết, ép nàng đến bức bách. Nỗi lo lắng đã đè nặng suốt mấy tháng qua, rằng Trình Vãn Tịch sinh tử chẳng rõ, giờ phút này như bị khuấy động đến cực điểm. Chỉ nghĩ đến việc hy vọng hóa thành hư không, hoặc nghe tin chẳng lành, nàng liền thấy hồn phách muốn rơi rụng, trái tim như bị xích sắt kéo xuống tận đáy đất lạnh lẽo, rồi giam cầm bên trong.
Môi nàng run run, giọng vì mất bình tĩnh mà lạc đi:
"Chủ soái... có phải tên là Nghiêm Vãn Tịch?"
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Story
Chương 139: Chúng ta không có kẻ thù
10.0/10 từ 25 lượt.