Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Chương 138: Gia nhập quân doanh
82@-
Hai tháng sau, bên trong soái trướng lúc này có hơn mười tướng lĩnh ngồi ngay ngắn. Giáp trụ va chạm lách cách, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Trên bàn là lá thư tuyên chiến của Đông Dực Quốc được đặt chính giữa.
Đại Nghiêu Quốc đã gửi đi thư yêu cầu ngừng chiến lần thứ hai, nhưng đáp lại vẫn là thư tuyên chiến. Địa điểm vẫn là tại bình nguyên nhỏ phía ngoài Quan Vi sơn khẩu, thời gian là mười ngày nữa.
Trình Vãn Tịch ngồi ở thượng vị. Thân thể nàng so với hai tháng trước gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt, đầy vẻ mệt mỏi. Nàng v**t v* ngọc bội trong tay, rồi ngẩng lên, giọng trầm tĩnh hỏi:
"Chuyện điều tra về Bạt Đô bên phía Đông Dực, đã có kết quả gì chưa?"
Lý Kính bước ra, khom người hành lễ, rồi đáp:
"Hồi chủ soái. Bạt Đô là thái tử được A Khiết Liệt Hãn chọn kế vị. Hắn có một thái tử phi tên Tát Nhi Hằng, tình cảm giữa hai người vô cùng khắng khít. Vua Đông Dực hiện thân thể không khoẻ, không thể đích thân ra trận. Tuy tin này chưa thể chắc chắn, nhưng theo thói quen, mỗi khi chinh phạt một nước, vua Đông Dực Quốc đều tự mình giám trận. Nhưng lần này, lại không thấy bóng dáng."
Tào Mục nghe xong lời bẩm, ngẫm nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói:
"Chủ soái, chúng ta có nên phái người ám sát Bạt Đô không?"
Trình Vãn Tịch nghe vậy thì chậm rãi đáp:
"Không thể. Làm vậy sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Chủ soái của quân Đông Dực không phải tướng soái bình thường mà là Thái Tử. Nếu Thái Tử chết giữa trận chiến với Đại Nghiêu Quốc, có thể trở thành cái cớ cho vua Đông Dực dẫn thêm đại quân đến. Lần đó sẽ là mượn cớ báo thù, Đại Nghiêu sẽ từ thế phòng vệ hóa thành kẻ gây chiến. Dù thắng hay bại, bách tính Đại Nghiêu cũng khó tránh mang tội danh thiên cổ. Huống hồ, chư quốc láng giềng tất mượn cớ này mà quang minh chính đại cấu kết với Đông Dực Quốc, họa càng thêm hoạ."
Trong trướng, hơn mười tướng lĩnh đều nín thinh, hơi thở nặng nề. Không ai nói thêm lời nào, bởi tất cả đều hiểu: trận chiến này, sớm muộn gì cũng phải đối diện, tránh cũng không thể tránh.
Trình Vãn Tịch đưa tay chạm vào ngọc bội trước ngực, chậm rãi nói:
"Tào Mục, ngươi tiếp tục huấn luyện binh sĩ như cũ. Ngoài ra, lập tức truyền tin xuống các trấn, huy động thêm đại phu đến quân doanh. Dù là nam tử hay nữ tử, nhiều hay ít kinh nghiệm, chỉ cần họ tự nguyện thì đều tiếp nhận. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được ép buộc."
Tào Mục vội cúi người lĩnh mệnh:
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Hôm sau, tin tức Tuyên Thành Vương chiêu mộ đại phu nhập doanh liền được trấn binh khua chiêng gõ trống truyền khắp hương trấn.
Ở Thanh Môn trấn, Vân Dao Dao đã ở cùng Thanh Oánh và mẫu tử A Nhiên hơn năm tháng. Tin chiến sự nơi biên ải, các nàng chỉ được nghe loáng thoáng, rằng triều đình đã cử tướng lĩnh đến trấn giữ biên cương. Gần đây cũng biết được thêm tin tức quân Đại Nghiêu đã thắng trận đầu tiên. Nhờ vậy mà áp lực nặng trĩu trong lòng dân nơi biên ải cũng được xoa dịu bớt.
Vân Dao Dao lúc này đang ngồi bên bàn gỗ cũ, tay cầm bút lông, chậm rãi ghi chép các phương thuốc chữa trị vào tờ giấy thô ráp. Suốt mấy tháng qua, hầu hết thời gian của nàng đều dành để nghiên cứu y thư, hoặc quan sát tình hình của bốn người Chu Tử Khâm.
Tiếng chiêng trống, cùng giọng rao truyền tin của trấn binh bỗng vọng vào từ ngoài cửa. Sắc mặt của nàng lập tức thay đổi, nhanh chóng buông bút, rồi chạy ra bên ngoài.
"Vị quan binh này, người ở ngoài cửa ải bị thương rất nhiều sao? Ta cũng là đại phu, ta có thể đến đâu để được nhập quân doanh a?"
Trấn binh trẻ thoáng cau mày, giọng pha chút khinh thường:
"Đúng là thương vong rất nhiều. Nhưng... ngươi là nữ nhân, sao có thể là đại phu? Tuyên Thành Vương không tuyển nữ nhân."
Vân Dao Dao nghe ba chữ "Tuyên Thành Vương" thoát ra từ miệng vị trấn binh thì bất giác khựng người, trong thoáng chốc trái tim như bị nắm chặt. Nhưng rất nhanh, nàng khẽ lắc đầu. Qua lời của trấn binh này, thì Tuyên Thành Vương có vẻ không phải người mà nàng luôn ngày đêm nhớ mong.
Vân Dao Dao chậm rãi thở ra một hơi, rồi xoay bước trở vào trong nhà. Thanh Oánh vốn đứng trước cửa, đã nghe và thấy rõ mọi chuyện. Thấy Vân Dao Dao bước vào, nàng vội tiến lại, giọng đầy lo lắng:
"Tiểu Dao, muội muốn ra quân doanh sao? Ngoài đó rất... rất nguy hiểm. Muội không nên ra đó đâu tiểu Dao."
Vân Dao Dao nghe vậy thì mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
"Muội chỉ ở trong quân doanh thôi nên sẽ không sao đâu. Oánh tỷ tỷ, trong nhà tỷ có y phục của nam tử không? Có thể cho ta mượn được không?"
Đôi mắt Thanh Oánh thoáng lên vẻ chần chừ, nàng ngập ngừng một lát rồi nói:
"Được... vậy để ta sang nhà thím Mã mượn thử."
Vân Dao Dao mỉm cười nói:
"Đa tạ Oánh tỷ tỷ."
Một lát sau, Thanh Oánh mang về một bộ y phục vải thô lam nhạt, vốn của một thiếu niên mười lăm tuổi. Vân Dao Dao mặc vào chỉ bị rộng đôi chút. Thanh Oánh lại giúp nàng búi tóc cao, rồi dùng ít nhọ nồi quệt vài vệt trên má và trán.
Sau khi sửa soạn cho Vân Dao Dao xong, Thanh Oánh căng thẳng dặn dò:
"Tiểu Dao, muội nhất định phải cẩn thận. Nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải bỏ chạy về ngay. Ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng."
Vân Dao Dao mỉm cười nói:
"Oánh tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thận trọng."
Sau khi từ giã Thanh Oánh và mẫu tử A Nhiên, Vân Dao Dao một thân y phục nam tử bước lên đường chính. Nàng đi chưa xa thì gặp mấy trấn binh. Nghe nàng nói muốn nhập doanh làm doanh y, thì liền dẫn nàng đi cùng.
Đến cửa trấn, đã có gần hai mươi dân thường tụ tập thành hàng, trong đó có cả nam tử lẫn nữ tử. Khi Vân Dao Dao nhập hàng, đưa mắt nhìn quanh liền nhận ra ít nhất có năm nữ tử khác. Nàng liền nhận ra trấn binh đó đã lừa mình, nhưng mà cải trang thành nam tử cũng tốt, cũng dễ di chuyển và an toàn hơn.
Một đoàn gần hai mươi người được dẫn đến Trung doanh, nơi đóng quân của Tuyên Thành Vương. Tổng y quan Chánh Nghĩa - người phụ trách quản lý doanh y ra chào hỏi họ một lượt, rồi sắp xếp cho họ đến lều chung với các doanh y khác.
Theo lời của tổng y quan Chánh Nghĩa, thì Tuyên Thành Vương đã dẫn binh ra trận, có lẽ trong ngày mai sẽ trở về.
Vân Dao Dao nằm trên một tấm vải trải trên đất, trên người đã đắp một tấm chăn, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương. Hiện giờ đã sang mùa đông, nàng đoán có lẽ không bao lâu nữa trời sẽ đổ tuyết. Đến lúc đó, nếu tình hình chiến sự vẫn chưa chấm dứt, thì khổ cực của binh sĩ sẽ chồng chất thêm gấp bội. Vân Dao Dao rụt người, ép mình chìm vào giấc ngủ, nàng cần phải giữ sức lực vì khi binh sĩ từ trận chiến trở về, nhất định sẽ rất hỗn loạn.
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Hai tháng sau, bên trong soái trướng lúc này có hơn mười tướng lĩnh ngồi ngay ngắn. Giáp trụ va chạm lách cách, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Trên bàn là lá thư tuyên chiến của Đông Dực Quốc được đặt chính giữa.
Đại Nghiêu Quốc đã gửi đi thư yêu cầu ngừng chiến lần thứ hai, nhưng đáp lại vẫn là thư tuyên chiến. Địa điểm vẫn là tại bình nguyên nhỏ phía ngoài Quan Vi sơn khẩu, thời gian là mười ngày nữa.
Trình Vãn Tịch ngồi ở thượng vị. Thân thể nàng so với hai tháng trước gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt, đầy vẻ mệt mỏi. Nàng v**t v* ngọc bội trong tay, rồi ngẩng lên, giọng trầm tĩnh hỏi:
"Chuyện điều tra về Bạt Đô bên phía Đông Dực, đã có kết quả gì chưa?"
Lý Kính bước ra, khom người hành lễ, rồi đáp:
"Hồi chủ soái. Bạt Đô là thái tử được A Khiết Liệt Hãn chọn kế vị. Hắn có một thái tử phi tên Tát Nhi Hằng, tình cảm giữa hai người vô cùng khắng khít. Vua Đông Dực hiện thân thể không khoẻ, không thể đích thân ra trận. Tuy tin này chưa thể chắc chắn, nhưng theo thói quen, mỗi khi chinh phạt một nước, vua Đông Dực Quốc đều tự mình giám trận. Nhưng lần này, lại không thấy bóng dáng."
Tào Mục nghe xong lời bẩm, ngẫm nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói:
"Chủ soái, chúng ta có nên phái người ám sát Bạt Đô không?"
Trình Vãn Tịch nghe vậy thì chậm rãi đáp:
"Không thể. Làm vậy sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Chủ soái của quân Đông Dực không phải tướng soái bình thường mà là Thái Tử. Nếu Thái Tử chết giữa trận chiến với Đại Nghiêu Quốc, có thể trở thành cái cớ cho vua Đông Dực dẫn thêm đại quân đến. Lần đó sẽ là mượn cớ báo thù, Đại Nghiêu sẽ từ thế phòng vệ hóa thành kẻ gây chiến. Dù thắng hay bại, bách tính Đại Nghiêu cũng khó tránh mang tội danh thiên cổ. Huống hồ, chư quốc láng giềng tất mượn cớ này mà quang minh chính đại cấu kết với Đông Dực Quốc, họa càng thêm hoạ."
Trong trướng, hơn mười tướng lĩnh đều nín thinh, hơi thở nặng nề. Không ai nói thêm lời nào, bởi tất cả đều hiểu: trận chiến này, sớm muộn gì cũng phải đối diện, tránh cũng không thể tránh.
Trình Vãn Tịch đưa tay chạm vào ngọc bội trước ngực, chậm rãi nói:
"Tào Mục, ngươi tiếp tục huấn luyện binh sĩ như cũ. Ngoài ra, lập tức truyền tin xuống các trấn, huy động thêm đại phu đến quân doanh. Dù là nam tử hay nữ tử, nhiều hay ít kinh nghiệm, chỉ cần họ tự nguyện thì đều tiếp nhận. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được ép buộc."
Tào Mục vội cúi người lĩnh mệnh:
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Hôm sau, tin tức Tuyên Thành Vương chiêu mộ đại phu nhập doanh liền được trấn binh khua chiêng gõ trống truyền khắp hương trấn.
Ở Thanh Môn trấn, Vân Dao Dao đã ở cùng Thanh Oánh và mẫu tử A Nhiên hơn năm tháng. Tin chiến sự nơi biên ải, các nàng chỉ được nghe loáng thoáng, rằng triều đình đã cử tướng lĩnh đến trấn giữ biên cương. Gần đây cũng biết được thêm tin tức quân Đại Nghiêu đã thắng trận đầu tiên. Nhờ vậy mà áp lực nặng trĩu trong lòng dân nơi biên ải cũng được xoa dịu bớt.
Vân Dao Dao lúc này đang ngồi bên bàn gỗ cũ, tay cầm bút lông, chậm rãi ghi chép các phương thuốc chữa trị vào tờ giấy thô ráp. Suốt mấy tháng qua, hầu hết thời gian của nàng đều dành để nghiên cứu y thư, hoặc quan sát tình hình của bốn người Chu Tử Khâm.
Tiếng chiêng trống, cùng giọng rao truyền tin của trấn binh bỗng vọng vào từ ngoài cửa. Sắc mặt của nàng lập tức thay đổi, nhanh chóng buông bút, rồi chạy ra bên ngoài.
"Vị quan binh này, người ở ngoài cửa ải bị thương rất nhiều sao? Ta cũng là đại phu, ta có thể đến đâu để được nhập quân doanh a?"
Trấn binh trẻ thoáng cau mày, giọng pha chút khinh thường:
"Đúng là thương vong rất nhiều. Nhưng... ngươi là nữ nhân, sao có thể là đại phu? Tuyên Thành Vương không tuyển nữ nhân."
Vân Dao Dao nghe ba chữ "Tuyên Thành Vương" thoát ra từ miệng vị trấn binh thì bất giác khựng người, trong thoáng chốc trái tim như bị nắm chặt. Nhưng rất nhanh, nàng khẽ lắc đầu. Qua lời của trấn binh này, thì Tuyên Thành Vương có vẻ không phải người mà nàng luôn ngày đêm nhớ mong.
Vân Dao Dao chậm rãi thở ra một hơi, rồi xoay bước trở vào trong nhà. Thanh Oánh vốn đứng trước cửa, đã nghe và thấy rõ mọi chuyện. Thấy Vân Dao Dao bước vào, nàng vội tiến lại, giọng đầy lo lắng:
"Tiểu Dao, muội muốn ra quân doanh sao? Ngoài đó rất... rất nguy hiểm. Muội không nên ra đó đâu tiểu Dao."
Vân Dao Dao nghe vậy thì mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
"Muội chỉ ở trong quân doanh thôi nên sẽ không sao đâu. Oánh tỷ tỷ, trong nhà tỷ có y phục của nam tử không? Có thể cho ta mượn được không?"
Đôi mắt Thanh Oánh thoáng lên vẻ chần chừ, nàng ngập ngừng một lát rồi nói:
"Được... vậy để ta sang nhà thím Mã mượn thử."
Vân Dao Dao mỉm cười nói:
"Đa tạ Oánh tỷ tỷ."
Một lát sau, Thanh Oánh mang về một bộ y phục vải thô lam nhạt, vốn của một thiếu niên mười lăm tuổi. Vân Dao Dao mặc vào chỉ bị rộng đôi chút. Thanh Oánh lại giúp nàng búi tóc cao, rồi dùng ít nhọ nồi quệt vài vệt trên má và trán.
Sau khi sửa soạn cho Vân Dao Dao xong, Thanh Oánh căng thẳng dặn dò:
"Tiểu Dao, muội nhất định phải cẩn thận. Nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải bỏ chạy về ngay. Ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng."
Vân Dao Dao mỉm cười nói:
"Oánh tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thận trọng."
Sau khi từ giã Thanh Oánh và mẫu tử A Nhiên, Vân Dao Dao một thân y phục nam tử bước lên đường chính. Nàng đi chưa xa thì gặp mấy trấn binh. Nghe nàng nói muốn nhập doanh làm doanh y, thì liền dẫn nàng đi cùng.
Đến cửa trấn, đã có gần hai mươi dân thường tụ tập thành hàng, trong đó có cả nam tử lẫn nữ tử. Khi Vân Dao Dao nhập hàng, đưa mắt nhìn quanh liền nhận ra ít nhất có năm nữ tử khác. Nàng liền nhận ra trấn binh đó đã lừa mình, nhưng mà cải trang thành nam tử cũng tốt, cũng dễ di chuyển và an toàn hơn.
Một đoàn gần hai mươi người được dẫn đến Trung doanh, nơi đóng quân của Tuyên Thành Vương. Tổng y quan Chánh Nghĩa - người phụ trách quản lý doanh y ra chào hỏi họ một lượt, rồi sắp xếp cho họ đến lều chung với các doanh y khác.
Theo lời của tổng y quan Chánh Nghĩa, thì Tuyên Thành Vương đã dẫn binh ra trận, có lẽ trong ngày mai sẽ trở về.
Vân Dao Dao nằm trên một tấm vải trải trên đất, trên người đã đắp một tấm chăn, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương. Hiện giờ đã sang mùa đông, nàng đoán có lẽ không bao lâu nữa trời sẽ đổ tuyết. Đến lúc đó, nếu tình hình chiến sự vẫn chưa chấm dứt, thì khổ cực của binh sĩ sẽ chồng chất thêm gấp bội. Vân Dao Dao rụt người, ép mình chìm vào giấc ngủ, nàng cần phải giữ sức lực vì khi binh sĩ từ trận chiến trở về, nhất định sẽ rất hỗn loạn.
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Story
Chương 138: Gia nhập quân doanh
10.0/10 từ 25 lượt.