Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
102@-
Rồi nàng nhìn về phía Dao Dao, cách đó chỉ chục bước chân, thì thấy Dao Dao cũng đã ngã bệt trên đất. Trình Vãn Tịch hoảng hốt vội quăng đống áo sang một bên rồi chạy tới, nhưng chỉ đi được khoảng tám bước thì toàn thân nàng đột nhiên tê cứng, như bị đóng băng từ trong ra ngoài. Dù cố gắng khống chế, Trình Vãn Tịch cũng không thể, chỉ có thể quỳ sụp xuống giữa sân.
Vân Dao Dao nhìn Trình Vãn Tịch ngã quỵ ngay trước mắt, vành mắt đỏ ửng lên, hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng không thể mở miệng, cũng không thể cử động, chỉ trơ mắt nhìn mọi người xung quanh bất động.
Chuyện gì đang xảy ra? Trúng độc sao? Nhưng từ khi nào...? Gia nhân trong phủ... có bị trúng độc không?
Từ trên nóc phủ, từng bóng đen đồng loạt đáp xuống, thân ảnh lướt qua mái ngói tuyết phủ. Chỉ trong chớp mắt, hai mươi hắc y nhân đã đứng thành thế bao vây giữa sân.
Mười hai tên chia ra khống chế Chu gia, mỗi người một kiếm đặt ngang cổ họ. Tám tên còn lại tiến đến trước mặt Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch.
Trình Vãn Tịch đang quay lưng về phía Chu gia nên không nhìn thấy tình hình sau lưng, chỉ nghe loạt tiếng "soạt" nặng nề của vật gì đó chạm nền tuyết. Trước mắt nàng – Vân Dao Dao đã bị một tên hắc y nhân vạm vỡ kề thẳng kiếm vào cổ, sát khí cuồn cuộn tuôn ra khiến lòng người phát lạnh.
Toàn thân Trình Vãn Tịch run lên kịch liệt. Nàng cố gắng vận lực để nhích người tới trước, nhưng thứ độc kia đã khiến cả cơ thể như đông cứng lại, dù nàng dùng hết sức lực cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc.
Gân xanh trên cổ tay Trình Vãn Tịch nổi lên, vành mắt đỏ bừng, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ và bất lực nhìn chằm chằm đám hắc y nhân vây quanh Vân Dao Dao.
Vân Dao Dao cũng dốc toàn lực nhưng cả người vẫn bất động, cổ họng như bị bóp chặt không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn trên má nàng. Nàng tận mắt nhìn Trình Vãn Tịch quỳ rạp trước mặt, nhìn Chu gia bị kề kiếm sau lưng mình... nhưng không làm được bất cứ điều gì.
Là độc sao?
Bọn chúng rốt cuộc là ai?
Ám vệ trong phủ... cũng trúng độc rồi sao?
Tên hắc y nhân vạm vỡ dường như là kẻ cầm đầu, hắn lặng lẽ quan sát vẻ mặt Vân Dao Dao rồi đột nhiên khẽ nở nụ cười âm lãnh, tựa như ác quỷ từ địa ngục chui lên:
"Vân quận chúa, chắc ngươi đang trông đợi đám ám vệ trong phủ tới cứu nhỉ? Nhưng mà... ta lỡ tay chém chết hết rồi, phải làm sao bây giờ?"
Lời nói vừa dứt, không chỉ Vân Dao Dao, mà ngay cả Chu gia sau lưng cũng đồng loạt kinh hãi mở to mắt.
Ám vệ trong phủ — vốn là những người được hoàng đế đặc biệt phái đến bảo hộ — vậy mà... đều bị giết?
Chu Tuyết Nhi bị kiếm cứa lên cổ, một dòng máu đỏ tươi lập tức rỉ ra. Nàng run rẩy vì sợ hãi, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Chu Tử Khâm điên cuồng muốn lao lên che cho muội muội, nhưng cơ thể lại nặng nề như bị đổ chì. Hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn từng người một bị khống chế, cảm giác bất lực trào dâng trong cổ họng, khiến hắn muốn nôn mửa, nhưng đến nôn cũng không nôn được.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Chu Tử Ngang quỳ đối diện, cố gắng trấn định, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang như muốn nói "bình tĩnh – đừng kích động". Chu Tử Khâm nhìn thoáng qua phụ thân, lòng hơi trấn tĩnh lại, nhưng toàn thân vẫn run lên từng trận.
Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao nghe giọng của tên hắc y nhân vạm vỡ, thì đột nhiên lúc này trong đầu hiện lên một cái tên.
Là Mạnh Duệ.
Hắc y nhân vạm vỡ cong khoé môi khi nhìn thấy ánh mắt Trình Vãn Tịch thay đổi. Trong đôi mắt ấy là kinh ngạc, là căm phẫn, là đau đớn cuộn trào – những thứ cảm xúc đó khiến toàn thân hắn run lên, như thể vừa được thưởng thức một loạt kh*** c*m đầy sung sướng.
"Ồ... đoán ra ta là ai rồi sao?" – hắn cúi xuống nhìn Trình Vãn Tịch, giọng khinh mạn – "Cũng phải thôi... ta ở cùng các ngươi tận nửa tháng, làm sao lại không nhận ra được."
Chu Tuyết Nhi nghe vậy thì thần sắc tái đi. Nàng cũng đã đoán ra được.
Tại sao Mạnh thống lĩnh lại làm vậy với sư phụ? Không lẽ Tứ hoàng tử....
Mạnh Duệ từ từ ngồi xổm xuống, đối mặt Trình Vãn Tịch, ánh mắt hứng thú không che giấu. Hắn nâng kiếm, rồi chậm rãi cứa một đường dài lên cánh tay trái nàng.
Lưỡi kiếm sắc lạnh rạch toạc da thịt, máu cũng theo đó mà tuôn ra dữ dội, thấm ướt cả y phục bên cánh tay trái.
Vân Dao Dao thấy cảnh đó thì hốc mắt đỏ bừng lên, đồng tử run rẩy dữ dội, đôi mắt cũng nhoè đi. Nàng cố phát ra âm thanh, nhưng dù cố gắng cách mấy thì cổ họng cũng chỉ phát ra những tiếng "ưm...ưm..." mơ hồ.
Mạnh Duệ quay sang nhìn nàng, cười lạnh:
"Sao vậy? Tức giận sao? Hay là ta cũng tặng cho ngươi một nhát?"
Nghe thấy vậy, Trình Vãn Tịch đột ngột trợn lớn mắt, toàn thân run bần bật.
Biểu cảm của Trình Vãn Tịch khiến Mạnh Duệ thích thú. Hắn nâng kiếm, từ từ kéo một đường xuống đùi phải của Vân Dao Dao.
Máu theo vết rạch lập tức bật ra, đỏ tươi rơi tí tách xuống nền tuyết trắng.
Trình Vãn Tịch trơ mắt nhìn, trái tim trong lồng ngực nàng đau đớn quặn thắt, như có ai đó dùng dao không ngừng gọt trái tim nàng, đến khi không còn hình hài ban đầu. Đôi mắt tràn đầy cảm giác tuyệt vọng và điên loạn.
Chu Tuyết Nhi và Chu Tử Khâm phía sau đều đỏ hoe mắt. Cả hai ra sức gào lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Tên hắc y nhân đang giữ Chu Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, dứt khoát nhấc chân lên, rồi đạp mạnh xuống đầu nàng.
Âm thanh nặng nề vang lên trên nền tuyết.
Vân Dao Dao nhìn thấy tất cả. Đùi phải đau đến bỏng rát nhưng trái tim trong ngực nàng còn đau hơn gấp bội, khi phải chứng kiến đồ nhi của mình vì mình mà bị người khác giẫm đạp dưới chân.
Hốc mắt Vân Dao Dao càng lúc càng đỏ, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh vô nghĩa.
Chu Tử Khâm trừng mắt nhìn muội muội bị giẫm dưới chân, toàn thân như có ngàn con kiến cắn xé. Hắn muốn gào lên, muốn đứng dậy liều mạng, nhưng cơ thể chẳng hề nghe theo hắn.
Khốn kiếp...
Tên hắc y nhân sau bị giẫm đạp chán chê thì nhấc chân ra, cười lạnh một cái. Chu Tuyết Nhi lúc này nằm tê liệt trên nền tuyết, cả người toàn là vết bẩn, trên khoé môi cũng vương vệt máu.
Tô phu nhân cùng Chu lão lúc này đã gấp đến đỏ bừng cả mắt. Rõ ràng vô cùng muốn lao đến liều mạng với bọn người kia, nhưng đến nửa ngón tay cũng không động đậy được. Chỉ có thể mở to mắt nhìn nữ nhi bị giẫm dưới chân, máu đỏ loang trên mặt tuyết lạnh mà tâm can như bị bằm nát.
Mạnh Duệ thu hết những biến hóa ấy vào đáy mắt, khoé môi mang theo nụ cười chán chường, lạnh lẽo. Hắn khẽ cười nói:
"Thôi đủ rồi. Ta cũng không có thời gian ở đây tiếp tục chơi đùa với các ngươi. Tiếc quá..."
Hắn dừng một chút, đôi mắt lướt qua sáu người Chu gia như nhìn những con kiến đã hết giá trị tiêu khiển, giọng bình thản đến đáng sợ:
"Theo thứ tự từ trái sang, giết hết đi."
Lời vừa dứt, hai tên hắc y nhân đứng sau Chu Tử Hành liền đồng thời vung kiếm. Một đường lạnh lẽo bổ thẳng xuống gáy Chu Tử Hành.
Trong khoảnh khắc ấy, máu tươi phun ra như suối, đầu Chu Tử Hành theo quán tính văng lên, xoay một vòng giữa không trung, rồi rơi "bịch" xuống nền tuyết, lăn thêm mấy vòng đến tận mũi giày của Chu Tuyết Nhi mới khựng lại.
Trên khuôn mặt vẫn còn vương hơi ấm kia, dính một ít tuyết cùng đất, đôi mắt vẫn mở lớn.
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Rồi nàng nhìn về phía Dao Dao, cách đó chỉ chục bước chân, thì thấy Dao Dao cũng đã ngã bệt trên đất. Trình Vãn Tịch hoảng hốt vội quăng đống áo sang một bên rồi chạy tới, nhưng chỉ đi được khoảng tám bước thì toàn thân nàng đột nhiên tê cứng, như bị đóng băng từ trong ra ngoài. Dù cố gắng khống chế, Trình Vãn Tịch cũng không thể, chỉ có thể quỳ sụp xuống giữa sân.
Vân Dao Dao nhìn Trình Vãn Tịch ngã quỵ ngay trước mắt, vành mắt đỏ ửng lên, hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng không thể mở miệng, cũng không thể cử động, chỉ trơ mắt nhìn mọi người xung quanh bất động.
Chuyện gì đang xảy ra? Trúng độc sao? Nhưng từ khi nào...? Gia nhân trong phủ... có bị trúng độc không?
Từ trên nóc phủ, từng bóng đen đồng loạt đáp xuống, thân ảnh lướt qua mái ngói tuyết phủ. Chỉ trong chớp mắt, hai mươi hắc y nhân đã đứng thành thế bao vây giữa sân.
Mười hai tên chia ra khống chế Chu gia, mỗi người một kiếm đặt ngang cổ họ. Tám tên còn lại tiến đến trước mặt Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch.
Trình Vãn Tịch đang quay lưng về phía Chu gia nên không nhìn thấy tình hình sau lưng, chỉ nghe loạt tiếng "soạt" nặng nề của vật gì đó chạm nền tuyết. Trước mắt nàng – Vân Dao Dao đã bị một tên hắc y nhân vạm vỡ kề thẳng kiếm vào cổ, sát khí cuồn cuộn tuôn ra khiến lòng người phát lạnh.
Toàn thân Trình Vãn Tịch run lên kịch liệt. Nàng cố gắng vận lực để nhích người tới trước, nhưng thứ độc kia đã khiến cả cơ thể như đông cứng lại, dù nàng dùng hết sức lực cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc.
Gân xanh trên cổ tay Trình Vãn Tịch nổi lên, vành mắt đỏ bừng, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ và bất lực nhìn chằm chằm đám hắc y nhân vây quanh Vân Dao Dao.
Vân Dao Dao cũng dốc toàn lực nhưng cả người vẫn bất động, cổ họng như bị bóp chặt không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn trên má nàng. Nàng tận mắt nhìn Trình Vãn Tịch quỳ rạp trước mặt, nhìn Chu gia bị kề kiếm sau lưng mình... nhưng không làm được bất cứ điều gì.
Là độc sao?
Bọn chúng rốt cuộc là ai?
Ám vệ trong phủ... cũng trúng độc rồi sao?
Tên hắc y nhân vạm vỡ dường như là kẻ cầm đầu, hắn lặng lẽ quan sát vẻ mặt Vân Dao Dao rồi đột nhiên khẽ nở nụ cười âm lãnh, tựa như ác quỷ từ địa ngục chui lên:
"Vân quận chúa, chắc ngươi đang trông đợi đám ám vệ trong phủ tới cứu nhỉ? Nhưng mà... ta lỡ tay chém chết hết rồi, phải làm sao bây giờ?"
Lời nói vừa dứt, không chỉ Vân Dao Dao, mà ngay cả Chu gia sau lưng cũng đồng loạt kinh hãi mở to mắt.
Ám vệ trong phủ — vốn là những người được hoàng đế đặc biệt phái đến bảo hộ — vậy mà... đều bị giết?
Chu Tuyết Nhi bị kiếm cứa lên cổ, một dòng máu đỏ tươi lập tức rỉ ra. Nàng run rẩy vì sợ hãi, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Chu Tử Khâm điên cuồng muốn lao lên che cho muội muội, nhưng cơ thể lại nặng nề như bị đổ chì. Hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn từng người một bị khống chế, cảm giác bất lực trào dâng trong cổ họng, khiến hắn muốn nôn mửa, nhưng đến nôn cũng không nôn được.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Chu Tử Ngang quỳ đối diện, cố gắng trấn định, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang như muốn nói "bình tĩnh – đừng kích động". Chu Tử Khâm nhìn thoáng qua phụ thân, lòng hơi trấn tĩnh lại, nhưng toàn thân vẫn run lên từng trận.
Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao nghe giọng của tên hắc y nhân vạm vỡ, thì đột nhiên lúc này trong đầu hiện lên một cái tên.
Là Mạnh Duệ.
Hắc y nhân vạm vỡ cong khoé môi khi nhìn thấy ánh mắt Trình Vãn Tịch thay đổi. Trong đôi mắt ấy là kinh ngạc, là căm phẫn, là đau đớn cuộn trào – những thứ cảm xúc đó khiến toàn thân hắn run lên, như thể vừa được thưởng thức một loạt kh*** c*m đầy sung sướng.
"Ồ... đoán ra ta là ai rồi sao?" – hắn cúi xuống nhìn Trình Vãn Tịch, giọng khinh mạn – "Cũng phải thôi... ta ở cùng các ngươi tận nửa tháng, làm sao lại không nhận ra được."
Chu Tuyết Nhi nghe vậy thì thần sắc tái đi. Nàng cũng đã đoán ra được.
Tại sao Mạnh thống lĩnh lại làm vậy với sư phụ? Không lẽ Tứ hoàng tử....
Mạnh Duệ từ từ ngồi xổm xuống, đối mặt Trình Vãn Tịch, ánh mắt hứng thú không che giấu. Hắn nâng kiếm, rồi chậm rãi cứa một đường dài lên cánh tay trái nàng.
Lưỡi kiếm sắc lạnh rạch toạc da thịt, máu cũng theo đó mà tuôn ra dữ dội, thấm ướt cả y phục bên cánh tay trái.
Vân Dao Dao thấy cảnh đó thì hốc mắt đỏ bừng lên, đồng tử run rẩy dữ dội, đôi mắt cũng nhoè đi. Nàng cố phát ra âm thanh, nhưng dù cố gắng cách mấy thì cổ họng cũng chỉ phát ra những tiếng "ưm...ưm..." mơ hồ.
Mạnh Duệ quay sang nhìn nàng, cười lạnh:
"Sao vậy? Tức giận sao? Hay là ta cũng tặng cho ngươi một nhát?"
Nghe thấy vậy, Trình Vãn Tịch đột ngột trợn lớn mắt, toàn thân run bần bật.
Biểu cảm của Trình Vãn Tịch khiến Mạnh Duệ thích thú. Hắn nâng kiếm, từ từ kéo một đường xuống đùi phải của Vân Dao Dao.
Máu theo vết rạch lập tức bật ra, đỏ tươi rơi tí tách xuống nền tuyết trắng.
Trình Vãn Tịch trơ mắt nhìn, trái tim trong lồng ngực nàng đau đớn quặn thắt, như có ai đó dùng dao không ngừng gọt trái tim nàng, đến khi không còn hình hài ban đầu. Đôi mắt tràn đầy cảm giác tuyệt vọng và điên loạn.
Chu Tuyết Nhi và Chu Tử Khâm phía sau đều đỏ hoe mắt. Cả hai ra sức gào lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Tên hắc y nhân đang giữ Chu Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, dứt khoát nhấc chân lên, rồi đạp mạnh xuống đầu nàng.
Âm thanh nặng nề vang lên trên nền tuyết.
Vân Dao Dao nhìn thấy tất cả. Đùi phải đau đến bỏng rát nhưng trái tim trong ngực nàng còn đau hơn gấp bội, khi phải chứng kiến đồ nhi của mình vì mình mà bị người khác giẫm đạp dưới chân.
Hốc mắt Vân Dao Dao càng lúc càng đỏ, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh vô nghĩa.
Chu Tử Khâm trừng mắt nhìn muội muội bị giẫm dưới chân, toàn thân như có ngàn con kiến cắn xé. Hắn muốn gào lên, muốn đứng dậy liều mạng, nhưng cơ thể chẳng hề nghe theo hắn.
Khốn kiếp...
Tên hắc y nhân sau bị giẫm đạp chán chê thì nhấc chân ra, cười lạnh một cái. Chu Tuyết Nhi lúc này nằm tê liệt trên nền tuyết, cả người toàn là vết bẩn, trên khoé môi cũng vương vệt máu.
Tô phu nhân cùng Chu lão lúc này đã gấp đến đỏ bừng cả mắt. Rõ ràng vô cùng muốn lao đến liều mạng với bọn người kia, nhưng đến nửa ngón tay cũng không động đậy được. Chỉ có thể mở to mắt nhìn nữ nhi bị giẫm dưới chân, máu đỏ loang trên mặt tuyết lạnh mà tâm can như bị bằm nát.
Mạnh Duệ thu hết những biến hóa ấy vào đáy mắt, khoé môi mang theo nụ cười chán chường, lạnh lẽo. Hắn khẽ cười nói:
"Thôi đủ rồi. Ta cũng không có thời gian ở đây tiếp tục chơi đùa với các ngươi. Tiếc quá..."
Hắn dừng một chút, đôi mắt lướt qua sáu người Chu gia như nhìn những con kiến đã hết giá trị tiêu khiển, giọng bình thản đến đáng sợ:
"Theo thứ tự từ trái sang, giết hết đi."
Lời vừa dứt, hai tên hắc y nhân đứng sau Chu Tử Hành liền đồng thời vung kiếm. Một đường lạnh lẽo bổ thẳng xuống gáy Chu Tử Hành.
Trong khoảnh khắc ấy, máu tươi phun ra như suối, đầu Chu Tử Hành theo quán tính văng lên, xoay một vòng giữa không trung, rồi rơi "bịch" xuống nền tuyết, lăn thêm mấy vòng đến tận mũi giày của Chu Tuyết Nhi mới khựng lại.
Trên khuôn mặt vẫn còn vương hơi ấm kia, dính một ít tuyết cùng đất, đôi mắt vẫn mở lớn.
Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Story
Chương 126: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (2)
10.0/10 từ 25 lượt.