Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?

Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)

124@-

Qua hơn hai tháng khống chế tình hình, thành Lạc Dương cuối cùng cũng ổn định trở lại. Ban đầu, số đại phu trong kinh chỉ gần 500 người, nhưng nhờ huy động thêm từ các huyện lân cận, con số đã tăng lên 1.000, nhờ vậy số người tử vong mỗi ngày giảm dần.


 


Dẫu vậy, số lượng người chết vẫn là một con số ngoài sức tưởng tượng, gần 200.000 người đã bỏ mạng vì sự việc lần này. Hoàng đế ban chiếu tổ chức an táng tập thể cho dân toàn thành, đồng thời phát chẩn và miễn thuế một năm để xoa dịu lòng dân.


 


Với những đại phu có công, hoàng đế hạ chiếu ban thưởng bạc, gấm vóc và lệnh miễn thuế ba năm. Thái y viện có 121 vị y chính – y thừa được ban thưởng, trong đó 12 người thăng Ngự y, 53 người được nhập tên vào Công huân lục, còn lại đều nhận bạc, gấm vóc và miễn thuế ba năm.


 


Riêng Vân Dao Dao, vì lập công lớn trực tiếp chỉ huy cứu tế, nên được đặc chỉ gia phong Y Nghi Quận quân Vân Dao Dao làm Thanh Vân Quận chúa, ban trâm phượng ngọc tử kim nhất chi, hai ngàn lượng bạc, và miễn triều lễ ba năm.


 


Vân Dao Dao quyết định dùng toàn bộ bạc thưởng, cộng thêm 2.000 lượng bạc sẵn có trong phủ, để phát chẩn cho dân thành Lạc Dương.


 


Vì sự kiện chấn động kinh thành này, mà khắp các tửu lâu, thoại bản về Vân Dao Dao lại mọc lên như nấm sau mưa.


 


Lúc này, bốn người — Trình Vãn Tịch, Vân Dao Dao, Chu Tuyết Nhi, Chu Tử Khâm — lại cải nam trang, ngồi ăn tối tại Vạn Hoa Các.


 


Chu Tử Khâm vừa gặm cái đùi gà vừa giật được từ tay Trình Vãn Tịch, vừa ghé tai xuống tầng một.


 


"...Lúc đó, Vân quận chúa ôm bụng đầy máu mà sắc mặt không đổi, đi hết bệnh nhân này lại sang bệnh nhân kia. Châm... châm... châm... Nháy mắt hai mươi người bật dậy, thân thể còn cường tráng hơn lúc chưa bệnh!"


 


Lời nam tử trung niên trên bục gỗ vừa dứt, hai tầng lầu Vạn Hoa Các nhao nhao:


 


"Dã man vậy hả?"


 


"Các ngươi chưa biết hả? Ta nghe đồn quận chúa không phải người phàm, là tiên nhân a. Có người còn tận mắt thấy quận chúa bay cơ!"



 


"Cái gì? Bay á? Ngươi đừng bịp."


 


"Hắn nói thật đó, ta còn nghe nói quận chúa chưởng ra tia lửa nữa!"


 


Chu Tử Khâm phun cái đùi gà đang nhai ra, ôm bụng cười nắc nẻ:


 


"Chưởng ra tia lửa? Má ơi, cười chết ta... Tuyết Nhi, cứu ca ca!"


 


Chu Tuyết Nhi đá vào chân Chu Tử Khâm:


 


"Sao huynh phun vào chén sư phụ vậy hả, cái đồ heo nhà huynh."


 


Chu Tử Khâm ôm bụng quằn quại, vừa lau nước mắt vừa hướng Vân Dao Dao nói:


 


"Dao Dao, Dao tiên nhân, ta xin lỗi, để ta đổi chén cho ngươi nha."


 


Nói xong, hắn lại ôm bụng cười quằn quại. Trình Vãn Tịch đứng dậy đi nhờ tiểu nhị lấy chén khác, đi ngang còn đá vài cái vào chân Chu Tử Khâm.


 


Chu Tử Khâm bị đá tức tối đứng dậy đuổi theo Trình Vãn Tịch, quàng vai vào cổ nàng:


 


"Nè, quận mã gia, đừng có chọc giận Dao Dao, nếu không, Dao Dao sẽ chưởng tia lửa đốt trụi tóc ngươi đó!"


 


Vân Dao Dao và Chu Tuyết Nhi nghe vậy cũng không nhịn được, mà ôm bụng cười muốn nội thương.



Mấy ngày trước, Vân Dao Dao đã tấu trình lên hoàng thượng xin được về huyện Vĩnh Phong an cư, nhưng việc này chắc phải chờ một thời gian mới được phê chuẩn. Nên tạm thời, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch vẫn phải ở lại kinh thành. Chu gia vì lần độc phát toàn thành nên bị kẹt lại, nhưng giờ không thể ở thêm lâu nữa, nên tối hôm nay, cả bọn quyết định ăn lẩu một bữa, trước khi tiễn Chu gia về nhà.


 


Từ lúc lên kinh, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, Vân Dao Dao hiếm khi tự xuống bếp, mà thường ăn thức ăn do đầu bếp trong phủ nấu. Nay rảnh rỗi, Vân Dao Dao quyết định cùng mọi người tự nấu một bữa.


 


Vân Dao Dao, Trình Vãn Tịch và Chu Tử Khâm đảm nhận phần lẩu. Chu Tử Ngang, Tô Như Lan, Chu Tử Hành, Chu Tử Nhạc và Chu Tuyết Nhi thì đảm nhận phần làm bánh hoa lê.


 


Phần quan trọng nhất của bánh hoa lê là tạo màu sắc. Vân Dao Dao đun nước từ cánh hoa thược dược lấy màu hồng, hoa đậu biếc lấy màu tím, lá dứa lấy màu xanh nhạt. Sau đó, mọi người tụ lại vo bánh thành những viên nhỏ.


 


Ba người Vân Dao Dao xử lý xong phần nước lẩu, cũng lao vào nắn bánh. Chu Tử Khâm vừa nặn vừa cười nói:


 


"Dao Dao đừng nặn màu hồng, không là hắn lại tranh với ta. Ngươi nặn màu nào thì hắn cũng nuốt vào bụng hết đó."


 


Trình Vãn Tịch ngượng ngùng, hắng giọng nói:


 


"Ngươi nặn bánh bằng miệng hay sao? Nói nhiều chết đi được."


 


Vân Dao Dao bật cười khúc khích, quay sang Trình Vãn Tịch, giọng ngọt ngào:


 


"Tịch tỷ... Tịch ca ca, ngươi có thích màu tím không? Ta nặn cho ngươi hình trái tim nha."


 


Trình Vãn Tịch gật đầu liên tục, cong mắt nói:


 


"Thích, ta thích."


 



 


Ta muốn bị mù.


 


Chọc mù mắt ta đi.


 


Hai cái đứa này ghê quá đi.


 


Chết tiệt, ta cũng muốn yêu đương.


 


Lỗ tai ta sắp nhão rồi.


 


Tuổi trẻ a, tuổi trẻ lúc nào cũng nồng nhiệt.


 


Tám người bê thức ăn ra bàn giữa sân, vừa ăn được lúc thì trên trời bắt đầu rơi vài bông tuyết trắng.


 


Chu Tuyết Nhi gặm bánh, mắt sáng lên:


 


"A, tuyết, tuyết rơi rồi!"


 


Chu Tử Ngang ngẩng nhìn trời, gật gù:


 


"Thảo nào dạo này trời rét tới vậy."


 


Tô phu nhân cũng nhìn lên, rồi nói:



"Mấy đứa ăn nhanh chút rồi vào, tuyết đầu mùa nửa khắc là phủ trắng sân rồi đó."


 


Trình Vãn Tịch buông cái bánh, nói:


 


"Để ta vào trong lấy áo choàng lông cho mọi người."


 


Chu Tử Khâm với tay nhét thêm cái bánh vào miệng, rồi chạy theo:


 


"Để ta đi với ngươi."


 


Hai người vừa đi thì Vân Dao Dao cũng đứng dậy đi vài bước cho tiêu cơm. Tuyết đã rơi thành một lớp mỏng. Nàng vừa nhìn tuyết vừa nghĩ, đợi tuyết dày hơn sẽ rủ tỷ tỷ chơi đắp tuyết.


 


Vân Dao Dao đang mỉm cười vẩn vơ, bỗng nghe tiếng Chu Tử Khâm gọi từ phía sau:


 


"Dao Dao, mau tới đây mặc thêm áo nè."


 


Vân Dao Dao quay người bước về phía đó, nhưng còn chưa đi được tới bước thứ hai thì bỗng cảm giác có một luồng khí lạnh vô hình tràn qua cơ thể. Cổ tay nàng run rẩy, cảm giác tê dại lan dọc kinh mạch khắp toàn thân, khiến nàng như bị đóng băng từ trong ra ngoài. Vân Dao Dao hoảng hốt mở miệng định gọi, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, một tiếng cũng không thể phát ra.


 


Lúc này, Vân Dao Dao phát hiện Chu Tử Ngang, Tô Như Lan, Chu Tử Hành, Chu Tuyết Nhi đang ngồi ở bàn cũng bắt đầu có phản ứng lạ, rồi đồng loạt ngã ra đất, bất động.


 


Chu Tử Khâm đứng cách họ chỉ hai bước cũng bất ngờ ngã xuống theo. Quỳ bệt trên nền tuyết, đôi mắt hắn gắt gao nhìn về phía Vân Dao Dao, như muốn truyền đạt điều gì mà không thể nói ra.


 


Trình Vãn Tịch ôm theo mấy chiếc áo lông đi ra, thấy mọi người đều ngã quỳ trên đất thì kinh ngạc kêu lên:


 


"Mọi người bị sao vậy?"


Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Story Chương 125: Ngày sơ tuyết đầu mùa, mùa đông năm Thái Nguyên thứ chín (1)
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...