Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 32
Một lời nói ra, trúng cả hai việc. Tô Thanh Ngọc nhớ lại chuyện mình bị ngất, nếu thật sự là do Hạ Mộc Trạch làm thì anh ta quả là kẻ đáng sợ. Việc tránh xa anh ta đương nhiên là chuyện cấp bách, nhưng điều cô tò mò hơn cả là bằng cách nào mình về được đến nhà.
Hứa Mẫn Trần không hề giải thích chuyện này.
Đêm đó, sau khi tắm rửa xong họ liền đi ngủ. Ngay lúc cô định mở lời hỏi, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lật người đè cô xuống dưới thân, bàn tay trượt từ vòng eo mảnh mai xuống phía dưới. Cô tức khắc đỏ mặt tía tai, nhịp thở dồn dập, chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi han chuyện cũ nữa.
Có điều, cô cũng không phải thắc mắc quá lâu, vì ngay ngày hôm sau đã có người thay cô giải đáp.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Ngọc đến tập đoàn Hạ Thị để thu dọn đồ đạc và hoàn tất thủ tục từ chức. Cô vốn nghĩ đi sớm một chút sẽ tránh mặt được Hạ Mộc Trạch để đôi bên đỡ khó xử, nào ngờ khi vừa mở cửa văn phòng, cô đã thấy anh ấy ngồi sẵn ở đó. Anh ấy ngồi đúng vị trí cũ của cô, hai chân vắt chéo, tư thái tao nhã, khí chất cao sang, nhìn kiểu gì cũng không giống loại b**n th** chút nào.
Trên bàn trước mặt anh ấy là một chiếc hộp các-tông lớn đựng đầy đồ dùng cá nhân của cô, xem ra đã có người thu dọn giúp rồi.
Tô Thanh Ngọc do dự đứng ngoài cửa, không biết có nên vào hay không. Hạ Mộc Trạch như nhìn thấu sự bối rối của cô, anh ấy đứng dậy nói: "Sao không vào? Đồ đạc tôi đã cho người dọn sẵn cả rồi, em làm xong thủ tục là có thể đi ngay, mang đi đi."
Nghe qua thì chẳng thấy vấn đề gì.
Tô Thanh Ngọc suy nghĩ vài giây rồi lạnh nhạt gật đầu tiến vào. Cô giữ khoảng cách an toàn với hắn, ôm lấy chiếc hộp rồi xoay người định bước đi.
"Cô Tô."
Hạ Mộc Trạch lên tiếng gọi giật lại, nhưng lần này Tô Thanh Ngọc không muốn nán lại thêm nữa. Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu, cô thật sự không hy vọng nó tái diễn một lần nào nữa, tránh để Hứa Mẫn Trần phải lo lắng.
Hạ Mộc Trạch thấy cô không dừng bước, biểu hiện rõ sự ghẻ lạnh và né tránh, đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia âm hiểm, nhưng rất nhanh đã được che đậy bởi vẻ ôn hòa.
"Em không cần đi vội thế, tôi muốn nói qua một chút về chuyện ngày hôm qua, hình như em có hiểu lầm gì đó?"
Vừa dứt lời, anh ấy đã sải bước tới, đưa tay chặn cửa khiến cô không thể mở ra được.
Tô Thanh Ngọc nhìn thẳng vào anh ấy, tuy trong lòng rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng cỏi và bình tĩnh, điều này khiến tim Hạ Mộc Trạch khẽ chững lại một nhịp.
"Là hiểu lầm sao?" Tô Thanh Ngọc nói đầy ẩn ý, "Nếu thật sự là hiểu lầm thì tốt quá, ngài thấy đúng không Hạ tổng?"
Hạ Mộc Trạch mím môi, mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi, anh Hứa chưa giải thích với em sao? Lúc anh ấy đến tìm em thì em vừa vặn ngất xỉu. Tôi đang đỡ em nên không rảnh tay mở cửa, Nghiên Nghiên lại đang ngủ nên không nghe thấy chuông. Sau đó anh Hứa leo cửa sổ vào nhận lấy em từ tay tôi. Tôi vốn định đưa em vào phòng y tế, em biết nhà tôi có sẵn phòng đó mà phải không? Tôi đã chuẩn bị gọi bác sĩ rồi, nhưng anh Hứa lại bế em đi mất. Thấy em được anh ta chăm sóc tốt thế này tôi cũng yên tâm."
Anh ấy nói tiếp với vẻ chân thành: "Tôi thấy em có vẻ bị thiếu máu đấy, con gái trẻ tuổi đừng có làm việc liều mạng quá, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Nhớ phải đi khám định kỳ, biết chưa? Tooi đi trước đây, không quấy rầy em nữa."
Nói xong, Hạ Mộc Trạch gật đầu rời đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Dáng vẻ quân tử đoan chính ấy thật sự không tìm ra một kẽ hở nào để bắt lỗi.
Tô Thanh Ngọc hoàn toàn ngây người, nhìn trân trân theo bóng lưng anh ấy. Cô thầm nghĩ, nếu những gì anh ấy nói là thật thì tốt nhất, còn nếu không... cô cảm thấy giải Oscar nợ anh ấy một bức tượng vàng.
Cuộc sống khởi nghiệp của Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần chính thức bắt đầu.
Thực ra đó là ý tưởng của Tô Thanh Ngọc, còn Hứa Mẫn Trần có vẻ không nghĩ như vậy. Không, không hẳn là không đồng ý, chỉ là trông anh chẳng có vẻ gì là hào hứng như cô.
Để thuận tiện cho việc vừa ở vừa làm việc tại nhà, cô đã dùng tiền tiết kiệm mua thêm một số thiết bị văn phòng cơ bản như máy in và các vật tư cần thiết. Trong lúc cô đeo tạp dề lúi húi dọn dẹp và lắp đặt, Hứa Mẫn Trần chỉ ngồi tựa trên chiếc sofa duy nhất trong phòng khách, đặt máy tính lên đùi, thi thoảng lại ngước nhìn cô. Dường như mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, tâm trạng anh lại tốt hơn hẳn.
"Ui da... đau quá!"
Tiếng kêu đau đớn khiến Hứa Mẫn Trần vứt ngay máy tính sang một bên, bước nhanh tới lôi cô ra khỏi gầm bàn. Anh cẩn thận kiểm tra đỉnh đầu cô, khi tay anh vừa chạm nhẹ vào chỗ bị va đập, nước mắt Tô Thanh Ngọc lập tức trào ra.
"Đau quá!" Cô cũng chẳng nhận ra mình đang làm nũng với anh. Điều này trước đây là không tưởng, cô luôn chỉ biết cẩn trọng và nhẫn nhịn, chẳng dám làm gì quá phận.
"Cẩn thận một chút chứ, nghĩ gì mà vội vàng thế. Để anh đi lấy thuốc."
Dù là đang trách cô bất cẩn nhưng từng cái nhíu mày hay lời nói nghiêm nghị của anh đều lộ rõ sự quan tâm không thể giấu giếm. Tô Thanh Ngọc vốn nhạy cảm với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp của anh nên chẳng hề buồn, ngược lại còn cười hì hì, xoa xoa cái u trên đầu: "Không sao đâu, anh xử lý cho em là hết đau ngay. Em chợt nhớ ra việc quan trọng nên mới mất tập trung thôi."
Hứa Mẫn Trần cầm hộp cứu thương từ phòng ngủ ra, lạnh lùng hỏi: "Anh rất muốn biết cái việc quan trọng đó là gì đấy."
Tô Thanh Ngọc ngồi ngay ngắn trước mặt anh, nghiêm túc nói: "Em đang nghĩ là, chúng ta không thể cứ đi làm thuê thiết kế web mãi được, sớm muộn gì cũng phải có trang web riêng. Vậy thì chắc chắn cần máy chủ . Em thấy đặt ở công ty khác không an toàn. Dù có vẻ tiện lợi nhưng với mối quan hệ giữa anh và... người của Abbott, nếu họ muốn gây khó dễ, chỉ cần lấy cớ sự cố mạng là trang web của mình coi như xong đời."
Nỗi lo của cô là hoàn toàn có cơ sở, nếu Hứa Mẫn Trần thật sự có ý định làm như vậy. Nhìn vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc của cô, những lời định nói ra anh lại nuốt ngược vào trong.
Thực chất, anh chưa từng nghĩ đến việc quay lại nghề cũ hay vận hành một trang web. Thời buổi này các công ty IT mọc lên như nấm nhưng trụ lại được chẳng bao nhiêu, phần lớn đều chết yểu khi chưa kịp gây tiếng vang. Đây không còn là thời đại hoàng kim của mười năm trước – cái thời mà chỉ cần bạn hiểu về công nghệ và làm ra được sản phẩm là sẽ được người đời săn đón. Huống hồ, bên cạnh anh giờ đây không còn những người bạn cùng chí hướng, mà chỉ có mỗi Tô Thanh Ngọc, điều kiện thiếu thốn đủ đường.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ suy nghĩ nát óc của cô, anh không nỡ nói ra những lời làm cô mất hứng.
"Theo anh thì nên làm thế nào? Nếu tự xây dựng máy chủ, chưa nói đến việc điều kiện ở đây không cho phép, thì các khâu như đăng ký bản quyền hay phần cứng cũng khó mà đạt yêu cầu." Tô Thanh Ngọc nhíu mày, "Haiz, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách đi thuê của bên khác thôi. Giai đoạn đầu đành vậy, mình sẽ cẩn thận một chút, đừng tiết lộ danh tính để tránh bị theo dõi. Anh thấy sao?"
Đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh. Hứa Mẫn Trần như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu một cái. Cái gật đầu này khiến chính anh cũng phải ngẩn ra, còn Tô Thanh Ngọc thì cười rạng rỡ như thể vừa gặp chuyện đại hỷ, chẳng màng đến cái u trên đầu, vừa ngân nga hát vừa quay lại lắp máy in.
Hứa Mẫn Trần thất thần nhìn cô như thể không nhận ra người con gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ rệt trái tim mình đang biến đổi. Có lẽ đó là điều anh luôn trốn tránh, không muốn tin, nhưng có một loại tình cảm thực sự đã nảy nở giữa hai người đó không chỉ là tinh thần trách nhiệm, mà là sự tự nguyện cam tâm.
Tô Thanh Ngọc vừa chui từ gầm bàn ra đã thấy Hứa Mẫn Trần vẫn đứng im ở tư thế lúc cô vừa chui xuống. Cô ngơ ngác hỏi: "Sao thế anh?"
Anh không đáp, ánh mắt đóng đinh trên người cô. Tô Thanh Ngọc cảm thấy cả người nóng ran, từng tấc da thịt như bị thiêu đốt.
Bất thình lình, Hứa Mẫn Trần tiến lên một bước, ép cô dựa sát vào bàn máy tính. Không để cô kịp hỏi thêm lời nào, anh đã lặng lẽ đặt nụ hôn lên môi cô. Một nụ hôn mang theo sức mạnh mãnh liệt và sự cháy bỏng chưa từng có từ trước đến nay.
Trong khi đó, tại nhà của Tô Thanh Ngọc, mẹ cô đang tiếp đón một vị khách lạ mặt.
Lúc đó mẹ Tô đang chuẩn bị đi chợ mua thức ăn vì đã gần trưa, còn ba Tô đang ở trong nhà cho chim ăn. Nghe tiếng gõ cửa, bà ra mở, cứ ngỡ hàng xóm sang chơi, nào ngờ trước cửa là một cô gái vô cùng thời thượng trong bộ váy đỏ rực.
"Ơ... chào cháu, cháu tìm ai vậy?" Mẹ Tô ngơ ngác hỏi.
Cô gái tháo kính râm ra, gương mặt trông hơi quen, khí chất rất mạnh mẽ, tuy có phần cao ngạo nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.
"Chào dì, cháu họ An. Dì là mẹ của Tô Thanh Ngọc phải không ạ?" Câu hỏi khách sáo nhưng thái độ thì chẳng lấy gì làm thân thiện.
Mẹ Tô thấy vị An tiểu thư này cử chỉ đứng đắn, chắc không phải hạng người tầm thường, lại liên quan đến con gái mình nên bà tạm đặt giỏ rau xuống để tiếp chuyện.
An Hồng thấy hành động đặt giỏ rau của mẹ Tô, khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ khinh khỉnh. Tuy nhiên khi mẹ Tô đứng thẳng người lên nhìn mình, vẻ khinh thường trên mặt cô ta lập tức biến mất không dấu vết.
"Đúng là tôi, cháu tìm con gái tôi sao? Hiện nó ở riêng, không có nhà, hay để tôi gọi điện cho nó nhé?" Mẹ Tô hiền hậu nói.
Mẹ Tô càng ngơ ngác: "Chúng ta quen nhau sao? Cháu tìm tôi có việc gì?"
An Hồng không trả lời thẳng mà đảo mắt nhìn quanh căn nhà cũ kỹ: " Dì không định mời cháu vào nhà sao? Đứng ở cửa tiếp khách thế này là phép tắc đãi khách của nhà họ Tô ạ?"
Lúc này ba Tô cũng nhận thấy có điều bất thường, ông đi ra đúng lúc nghe thấy câu đó, liền nhíu mày: "Bà nó ơi, mời cô ấy vào nhà đi."
Mẹ Tô mím môi, tuy có chút không vui nhưng vẫn né người mời khách vào.
Vừa vào phòng, An Hồng đã liếc dọc liếc ngang đánh giá căn nhà. Hành động này rất thiếu lịch sự, cộng thêm biểu cảm khó coi như thể chê nhà họ nghèo nàn, đơn sơ lắm. Ba mẹ Tô thầm không hài lòng. Nhà họ tuy không giàu nhưng cũng thuộc lứa mua nhà sớm ở thành phố Giang Thành, dù tiền tiết kiệm không nhiều nhưng bán căn nhà này đi cũng khối tiền. Cô gái này quá kiêu ngạo, xong việc phải tiễn đi sớm cho đỡ bực mình.
"An tiểu thư, rốt cuộc cháu tìm tôi có việc gì thì phiền cháu nói nhanh cho, tôi còn phải đi chợ." Mẹ Tô giục.
An Hồng quay lại liếc bà: "Tô phu nhân cứ từ từ hãy đi chợ, cháu thấy có việc khác còn cấp bách hơn nhiều."
Mẹ Tô ngây ra: "Việc gì?"
An Hồng nhếch mép cười một cách đầy xúc phạm: "Con gái dì đang làm gì, hai bác không hay biết sao? Cô ta đang sống chung với ai, hai bác chưa từng đi xem à?"
Nhắc đến chuyện này, mẹ Tô lập tức lo lắng. Bà biết chuyện giữa Hứa Mẫn Trần và Tô Thanh Ngọc, nhưng chẳng phải họ đã chia tay rồi sao? Thằng bé Mẫn Trần tuy giờ sa sút nhưng vẫn là người biết giữ lời, đã hứa chắc chắn sẽ không làm trái. Cô An này rốt cuộc có ý gì?
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt mẹ Tô, An Hồng rút từ trong túi xách ra một phong bì, ném toàn bộ ảnh lên bàn, lạnh lùng nói: "Cháu cần phải nói rõ một chút, dù cháu và Mẫn Trần đang giận dỗi nhau nhưng anh ấy vẫn luôn là bạn trai cháu. Từ trước đến nay vẫn vậy. Con gái hai bác đang làm kẻ thứ ba, lại còn chung sống với bạn trai cháu, hai bác tính sao đây?"
Nói đoạn, cô ta đổi giọng, khách khí một cách giả tạo: "Thực ra cháu không muốn quấy rầy hai bác đâu, cháu định trực tiếp giải quyết với Tô Thanh Ngọc, nhưng có vẻ cô ấy không những không biết xấu hổ mà còn lấy đó làm vinh dự nữa."
Mẹ Tô và ba Tô nhìn những bức ảnh mà cảm thấy huyết áp như tăng vọt lên 200. Đặc biệt là mẹ Tô, bà từng nghĩ Hứa Mẫn Trần ít nhất là người biết giữ lời, nhưng giờ xem ra anh không chỉ sa sút về sự nghiệp mà nhân cách cũng đồi trụy, dám lừa gạt và lợi dụng con gái bà!
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 32
10.0/10 từ 13 lượt.
