Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 31
Hạ Mộc Trạch vẫn thản nhiên ngồi đó, bày ra bộ dạng hết sức tự nhiên, cứ như thể cái kẻ vừa cười đến điên dại lúc nãy không phải là anh ta vậy.
"Sao lại đi vội vàng thế? Tôi đã cất công pha trà, em cũng nên nếm thử một ngụm rồi hãy đi chứ." Anh ấy ôn tồn nói, "Mấy lời lúc nãy là tôi không đúng, tôi biết em không phải loại người đó, chỉ là đùa chút thôi. Nếu em để bụng thì sau này tôi sẽ không nhắc lại nữa."
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc dịu đi đôi chút, nhưng cô vẫn đứng đó nói: "Trà thì chắc tôi thôi ạ. Nghiên Nghiên chắc đang nghỉ ngơi, Hạ tổng nên vào xem con bé đi, tôi phải về đây."
Dứt lời cô xoay người định bước đi, lúc này Hạ Mộc Trạch mới đứng dậy, cao giọng nói: "Từ lúc quen biết đến giờ, tôi giúp em không ít việc, cũng chưa từng đối xử tệ với em, sao đến cuối cùng, ngay cả một chén trà em cũng không nể mặt tôi mà uống vậy?"
Lời này thốt ra khiến Tô Thanh Ngọc thật sự khó lòng từ chối. Cô quay lại, không nhìn Hạ Mộc Trạch mà chỉ nhìn chằm chằm chén trà trên bàn: "Tôi uống xong là có thể đi rồi đúng không?"
Hạ Mộc Trạch rạng rỡ mỉm cười: "Đúng thế, uống xong là có thể đi. Em nếm thử xem, ngon lắm, một người bạn làm trà riêng tặng tôi đấy, thơm đặc biệt luôn."
Đúng là rất thơm, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương trà thoang thoảng. Tô Thanh Ngọc nghĩ uống một ngụm trà cũng chẳng mất gì, chỉ vài giây thôi, thế là cô gật đầu, quay lại bàn khom người nâng chén trà đã nguội bớt lên, uống cạn một hơi. Cô ngước mắt nhìn anh ấy: "Vậy tôi xin phép."
Lần này Hạ Mộc Trạch không phản đối, nhưng nụ cười trên mặt anh ấy trong mắt cô dần trở nên nhòe đi. Lúc này Tô Thanh Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, khi tầm mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cô dường như nghe thấy tiếng anh ấy văng vẳng: "Cô Tô? Em sao thế? Có cần tôi mở cửa cho không? Tầm này bên ngoài cũng dễ bắt xe, tôi không tiễn em thêm nhé."
Nghe xem, lời lẽ mới đạo mạo và chừng mực làm sao. Đáng lẽ Tô Thanh Ngọc phải thấy nhẹ nhõm, nhưng lý trí cô đang dần trôi mất, cơ thể không còn giữ nổi tư thế đứng mà từ từ ngã quỵ xuống ghế sofa.
"Cô Tô?" Giọng nói êm tai của Hạ Mộc Trạch dường như sát ngay bên tai, nghe có vẻ rất lo lắng khẩn trương, nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Cô thấy cả người rã rời, đầu óc mụ mị đi, rồi nhanh chóng nhắm mắt lịm đi.
Hạ Mộc Trạch khom người đứng bên cạnh cô, nhìn bóng dáng cô đổ gục trên sofa, tà váy xộc xệch lộ ra đôi chân thon và vòng eo mảnh mai. Ánh mắt anh ấy tối sầm lại, anh ấy tiến lên định bế cô đi thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên dồn dập.
Hạ Mộc Trạch cau mày, giờ này đến tìm anh ta chắc chắn không phải người quen, vậy thì danh tính kẻ đó cũng chẳng khó đoán. Nhìn người trong lòng, anh ấy chọn cách phớt lờ tiếng chuông, bế xốc cô định tiến về phía cánh cửa gỗ trong góc. Nhưng chuông cửa càng ấn càng gấp, cuối cùng bắt đầu có tiếng va đập như muốn phá cửa.
Thật nực cười, cánh cửa kiên cố bằng chất liệu thượng hạng này làm sao dễ phá như thế? Hạ Mộc Trạch chẳng thèm để tâm đến kẻ bên ngoài. Nhưng ngay khi anh ấy sắp bế cô đến trước cánh cửa gỗ, phía cửa sổ bỗng có tiếng động mạnh. Cánh cửa sổ vốn đóng chặt bị một vật nặng đập vỡ, một bóng người cao gầy nhảy vào, nhanh chóng lao đến trước mặt anh ấy.
Là Hứa Mẫn Trần.
Hạ Mộc Trạch liếc nhìn anh một cái; ánh mắt của Hứa Mẫn Trần lúc này thực sự khiến người ta phải sởn gai ốc. Thế nhưng, Hạ Mộc Trạch cũng chẳng phải hạng vừa, thấy anh như vậy anh tavẫn thản nhiên buông lời đầy vẻ lịch thiệp: "Hóa ra là Hứa tiên sinh, tôi cứ ngỡ là ai. Anh đến đúng lúc lắm, tôi đang dở tay không mở cửa được. Phiền anh đỡ lấy bạn gái mình cẩn thận, hình như cô ấy bị thiếu máu nên đột nhiên ngất xỉu, tôi đang định bế cô ấy vào phòng y tế, định gọi bác sĩ đến xem tình hình thế nào đây.'
Không đợi anh ta nói hết câu, Hứa Mẫn Trần đã lao tới giật lấy Tô Thanh Ngọc, siết chặt cô vào lòng. Nhìn cảnh đó Hạ Mộc Trạch tức đến nghiến răng nhưng mặt không hề biến sắc.
"Nào, bế cô ấy vào đây đi." Anh ấy ra vẻ lo lắng bước lên một bước, bỏ qua cánh cửa nhỏ kia mà mở một cánh cửa lớn ra. Bên trong đầy đủ thiết bị y tế, rõ ràng là một phòng khám gia đình. "Vì em gái tôi sức khỏe yếu nên trong nhà luôn có phòng y tế riêng, bác sĩ thường đến khám tại đây. Hứa tiên sinh mau bế cô Tô vào đi."
Anh ấy đứng bên cửa, lịch lãm như một quý ông. Nhưng Hứa Mẫn Trần không nói với anh ấy lấy một lời, trực tiếp bế cô xoay người rời đi. Cánh cửa vốn không thể đập vỡ từ bên ngoài, nhưng từ bên trong mở ra lại dễ như trở bàn tay. Từ lúc anh đột nhập đến khi rời đi chưa đầy ba phút.
Hạ Mộc Trạch đứng chôn chân tại chỗ nhìn cánh cửa lớn mở toang, gân xanh trên trán giật liên hồi vì phẫn nộ tột độ. Vậy mà anh ấy vẫn có thể mỉm cười bình thản, nhẹ nhàng đi đóng cửa, dọn dẹp bàn trà, rửa sạch hai chiếc ly rồi bỏ vào tủ khử trùng. Anh ấy rửa đi rửa lại ấm trà mấy lần mới lau tay, thong thả lên tầng hai mở cửa phòng Hạ Nghiên, dịu dàng nói: "Nghiên Nghiên, dậy thôi em, anh đưa em đi dạo."
Tô Thanh Ngọc hốt hoảng bật dậy, việc đầu tiên là kiểm tra quần áo trên người. Đồ đã được thay, là bộ đồ ngủ thoải mái của cô. Thật kỳ lạ, cô đang ở nhà họ Hạ cơ mà, sao lại mặc đồ ngủ của mình? Nhìn kỹ xung quanh, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã về nhà, đang nằm trên chiếc giường của chính mình. Rèm cửa kéo kín, nhìn qua khe hở thấy bên ngoài trời đã tối mịt. Cô xoa xoa thái dương, xỏ dép xuống giường, chậm rãi đi ra cửa thì thấy Hứa Mẫn Trần ngay trước bếp. Anh đang bưng bát cháo, định đặt lên bàn nhưng thấy cô ra thì mang thẳng lại phía cô.
"Cháo rau củ, em vào ăn đi."
Anh bưng bát cháo lướt qua cô đi vào phòng. Tô Thanh Ngọc đứng ngẩn ra một lúc rồi đi theo.
"Em nhớ là mình đang ở nhà họ Hạ, bị ngất xỉu, sao tỉnh lại đã ở nhà rồi?" Cô tò mò hỏi.
Hứa Mẫn Trần liếc nhìn cô một cái, không đáp mà đặt bát cháo lên bàn kê trên giường, cất máy tính sang một bên rồi chỉ tay: "Nằm xuống mà ăn, đầu óc tỉnh táo chưa?"
Tô Thanh Ngọc vô thức làm theo, ngồi bên mép giường ăn cháo. Cháo rất ngon, cô ăn liền mấy miếng rồi mới đáp: "Tỉnh rồi ạ. Nhưng em bị sao thế? Sao tự nhiên lại ngất?"
Lần này anh mới lên tiếng, nhưng lại là hỏi ngược lại: "Trước khi ngất em đã làm gì?"
Cô ngẩn người, buông thìa xuống: "Em có làm gì đâu, lúc đó đang định về thì uống chút trà, ngoài ra không có gì khác." Cô cố nhớ lại khiến đầu hơi đau, liền đưa tay xoa trán. Giây tiếp theo, một bàn tay quen thuộc, ấm áp và khô ráo đã đặt lên đầu cô, xoa bóp với lực đạo vừa phải.
"Để anh, em ăn đi."
Giọng nói của anh như những nốt nhạc êm ái nhất. Tô Thanh Ngọc cảm thấy mình đúng là kẻ cuồng si, cô cứ nhìn anh trân trân không rời mắt, hận không thể dính chặt mắt lên người anh. Cảm giác được ở bên anh thế này thật sự quá đỗi kỳ diệu, điều mà trước đây ngay cả trong mơ cô cũng thấy hổ thẹn không dám nghĩ tới.
"Thứ em uống có vấn đề đấy."
Giữa lúc cô đang thẫn thờ, Hứa Mẫn Trần thản nhiên thả một "quả bom". Tô Thanh Ngọc kinh hãi nhìn anh: "Không thể nào!"
Nghe thấy vậy, phản ứng của cô cũng giống như bao người bình thường khác. Thực ra, dù luôn cảm thấy tình cảm của Hạ Mộc Trạch dành cho mình có gì đó không bình thường, nhưng Tô Thanh Ngọc tự xét thấy điều kiện của bản thân chẳng có gì nổi bật: nhan sắc không quá xinh đẹp, năng lực cũng chỉ ở mức thường thường bậc trung, vậy thì Hạ Mộc Trạch lấy lý do gì để thích cô cơ chứ? Thế nên, khi vừa nghe Hứa Mẫn Trần khẳng định như vậy, cô không tự chủ được mà lộ rõ vẻ nghi hoặc và khó hiểu. Hứa Mẫn Trần nhìn thấy biểu cảm đó, đôi lông mày anh dần nhíu chặt lại. Anh thôi không xoa trán cho cô nữa, lặng lẽ ngồi sang một bên rồi kéo máy tính lại gần, mặt không đổi sắc buông một câu:
"Em không tin thì cứ coi như anh chưa nói gì đi."
Thấy anh như vậy, phản ứng đầu tiên của cô không phải là giải thích mà là nghĩ thầm: Anh... đang ghen sao? Hay anh cảm thấy sự tin tưởng của mình đối với anh là rất quan trọng? Dù là lý do nào thì cũng đủ khiến cô vui sướng cả ngày.
Lúc này cô đã không còn tự hạ thấp bản thân mà cho rằng anh quan tâm mình chỉ vì tính cách vốn dĩ như thế nữa. Bởi hiện tại, anh luôn dành cho cô sự chăm sóc vô cùng chu đáo. Cô cảm nhận được mối quan hệ giữa hai người đang dần trở nên bình đẳng hơn. Dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi trước sự chiếm hữu bướng bỉnh mà mình dành cho anh, nhưng rõ ràng mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Anh đang thay đổi, và cô đâu có ngốc, cô hoàn toàn cảm nhận được điều đó.
"Này anh..." Tô Thanh Ngọc do dự hồi lâu mới đưa tay kéo lấy cánh tay anh. Lần này cô chẳng sợ mình sẽ làm phiền anh làm việc, bởi vì cô thừa biết, dù máy tính đang mở và mắt anh vẫn dán vào màn hình, nhưng nãy giờ đôi bàn tay ấy có gõ một phím nào đâu.
Bị Tô Thanh Ngọc lôi kéo, phản ứng đầu tiên của Hứa Mẫn Trần là né tránh, thậm chí cơ thể anh còn hơi cứng lại. Thế nhưng cô chẳng thèm để tâm đến sự kháng cự yếu ớt ấy, cứ thế nghiêng đầu xáp lại gần, chăm chú quan sát biểu cảm đang dần 'xị ra' của anh rồi bật cười thích thú.
Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa trước ánh mắt đầy ẩn ý của cô, Hứa Mẫn Trần lạnh mặt quay sang hỏi: "Có chuyện gì mà khiến em vui đến thế?"
Đuôi mắt anh khẽ giật một cái, cô chẳng bận tâm mà nhào tới tựa vào người anh: "Anh sao thế, em đâu có nói là không tin anh, chỉ là thấy sợ thôi. Nghĩ lại đúng là lạ thật, không uống trà thì không sao, uống xong là ngất luôn, chắc chắn chén trà đó có vấn đề."
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Hứa Mẫn Trần dường như có chút giãn ra, nhưng trông vẫn còn khá lạnh lùng. Anh cúi đầu, dù đường nét gương mặt không khác là bao so với người anh hàng xóm tỏa sáng dưới ánh mặt trời trong ký ức của Tô Thanh Ngọc, nhưng anh hiện tại lại giống như một người hoàn toàn khác vừa được tái sinh. Anh trầm lặng hơn xưa rất nhiều. Đôi mắt ấy, trước kia vốn ôn hòa lễ độ, mang theo sự xa cách chừng mực không chút tì vết, thì giờ đây lại chất chứa những cảm xúc sâu không thấy đáy; cô chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được sự phức tạp bên trong, còn lại đều không sao nhìn thấu được.
"Có phải anh đang... ghen không?"
Giọng nói nhỏ bé mang theo sự dò xét cẩn thận bên cạnh anh. Hứa Mẫn Trần vô thức cúi xuống nhìn đôi mắt sáng rực đang phản chiếu bóng hình mình. Có lẽ là ảo giác, anh cảm thấy mình thậm chí có thể nhìn rõ vẻ mặt tê liệt, lạnh lùng như một xác chết của chính mình qua mắt cô.
Tô Thanh Ngọc lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn nốt bát cháo, có lẽ ngay từ đầu cô đã không mong chờ câu trả lời. Nhưng khi bát cháo sắp cạn, cô nghe thấy người đàn ông phía sau trầm mặc buông một câu:
"Anh không biết."
Anh không biết thật. Trong giọng nói ấy mang theo sự lạnh lẽo lẫn bối rối.
Cô không muốn thấy anh như vậy, liền quay lại ôm lấy anh: "Là em không tốt, không nên hỏi thế. Anh cứ coi như em chưa hỏi gì nhé, đừng nghĩ về nó nữa. Chúng ta cứ thế này là tốt rồi, dù sau này có biến cố gì thì những ký ức này cũng đủ để em đi hết quãng đời còn lại."
Cô thật sự là một cô gái tốt, luôn lo lắng sẽ gây áp lực cho anh. Cô cảm thấy được ở bên anh là do cô cầu được, nếu một ngày anh muốn đi, cô cũng sẽ không trách móc. Đó là tâm ý của cô. Với một cô gái như vậy, ai có thể nói cô không tốt? Nhưng dù tốt đến đâu, trước tình yêu, tất cả đều phải dựa vào vận may.
"Thực ra em không cần phải như vậy." Hứa Mẫn Trần lên tiếng, giọng nói đã khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy. "Đôi khi, anh lại hy vọng em có thể bộc phát cảm xúc một chút, ít nhất như thế trông em mới giống một con người sống động."
Anh đứng dậy, gập máy tính lại, cầm bát cháo đi ra phía cửa: "Sau này đừng qua lại với Hạ Mộc Trạch nữa. Để anh đi lấy thêm cháo cho em."
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 31
10.0/10 từ 13 lượt.
