Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 6: Anh Nam, anh ly hôn với Lý Lăng Hách đi.
89@-
Bị Triều Ngạn Ninh bất ngờ ôm chặt như vậy, Thê Nam cảm thấy những xa lạ của Triều Ngạn Ninh 27 tuổi, cùng với khoảng cách vô hình do thời gian tạo ra giữa hai người, trong phút chốc tan biến hơn nửa.
Thằng nhóc bé xíu ngày xưa cũng hay làm vậy, cứ mỗi lần làm sai là nhào vào lòng anh, nũng nịu, lấp l**m, tìm cách trốn tội trước khi người lớn kịp nổi giận. Đây chính là tuyệt chiêu quen thuộc của cậu ta.
Thê Nam làm sao không nhìn ra Triều Ngạn Ninh đang làm nũng, đang cố tình lảng tránh chuyện chính? Nhưng cũng vì Triều Ngạn Ninh vẫn làm những điều ấy quá tự nhiên, nên Thê Nam mới cảm giác gặp lại thằng nhóc ngày xưa.
Khi nghe Triều Ngạn Ninh nói răng nanh nhỏ bị người ta đánh gãy, bác sĩ ở phòng khám nhỏ tay nghề không tốt làm cậu chịu thêm một phen khổ sở, đến giờ còn ôm anh ấm ức nói: "Anh Nam, em nhớ anh rồi."
Có đau lòng không?
Đau chứ, đau lòng lắm.
Nhưng cũng chính vì đau lòng quá, nhớ lại những tháng ngày từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Triều Ngạn Ninh nữa, ngọn lửa từng bị đè nén trong lòng lập tức bùng lên lại.
Triều Ngạn Ninh đã than thở xong, làm nũng cũng đủ rồi, ôm cũng ôm rồi, nhưng những gì nên tính sổ, thì một cái cũng đừng mong thiếu.
Thê Nam chờ đến khi Triều Ngạn Ninh buông anh ra, lập tức túm lấy cà vạt của cậu, tay còn lại đánh liên tiếp lên vai và lưng cậu, không chút nương tay, đôi mắt đỏ bừng, bắt đầu quát:
"Triều Ngạn Ninh, cậu giỏi lắm."
"Cậu giỏi thật đấy."
"Cậu còn quay về làm gì hả? Có bản lĩnh thì đừng quay lại cả đời luôn đi."
"Giờ còn biết gọi tôi là anh cơ đấy. Tôi không có đứa em trai nào như cậu."
"Anh ơi, đừng đánh nữa, em biết sai rồi, sai thật rồi mà." Triều Ngạn Ninh vừa xoay người tránh đòn của Thê Nam, vừa cười vừa giơ tay đầu hàng, "Về sau em không dám bỏ chạy nữa đâu, anh mãi mãi là anh Nam của em. Hoa đó là em mua để xin lỗi anh, giờ cũng bị anh đánh nát rồi."
Thê Nam nhìn đống cánh hoa rơi đầy đất, bó hoa trong tay Triều Ngạn Ninh gần như đã rụng hết, thở dài một hơi, thu tay lại: "Nát thì nát rồi, em trai nhà ai lại tặng hoa hồng cho anh mình chứ hả? Tôi không cần."
Triều Ngạn Ninh cười hí hửng hỏi: "Anh Nam không thích thật sao? Em thấy nó rất hợp với anh mà."
"Hợp chỗ nào?" Thê Nam lại giơ tay đánh một cái lên ngực Triều Ngạn Ninh, "Tôi không thích."
Ánh mắt Triều Ngạn Ninh chậm rãi lướt theo đường cong ôm sát của bộ vest, dừng lại ở xương hông của Thê Nam, khẽ mím môi: "Anh không thích, vậy tại sao vừa vào đại học đã đi xăm một mảng hoa hồng đỏ sau lưng?"
"Tôi thích xăm cái gì là việc của tôi, cậu quản được chắc?"
Thê Nam không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ áo vest, kéo Triều Ngạn Ninh đi thẳng về phía trước.
Hai người cực kỳ đẹp trai đi ngoài đường đã đủ thu hút ánh nhìn, mà hai người cực kỳ đẹp trai còn đang đánh nhau thì càng khiến người đi đường chú ý. Chưa đến mấy phút, đã có không ít người vây lại khuyên can.
Nhưng nếu họ nhìn kỹ người đang bị kéo, thì cũng sẽ thấy rõ, trong tay ôm bó hoa tơi tả, nhưng mặt mày lại cười tươi rói.
Một người muốn đánh, một người cam tâm bị đánh, thật sự là tình nguyện cả đôi bên.
Triều Ngạn Ninh chỉ vào Thê Nam, cười tít mắt, còn vẫy tay về phía đám người qua đường: "Đây là anh tôi, anh Nam của tôi, không sao đâu, ai mà chưa từng bị anh trai dạy dỗ chứ? Đừng nhìn nữa, giải tán đi mọi người."
Miệng thì bảo mọi người giải tán, nhưng đuôi mắt của cậu lại như bay lên, y như mong cả thế giới đều tới xem.
Một người đi đường lên tiếng: "Hóa ra là em trai bị anh đánh à, tôi còn tưởng tặng hoa hồng tỏ tình thất bại rồi đánh nhau chứ!"
Triều Ngạn Ninh "chậc" một tiếng trong lòng, liếc xéo người nói câu đó.
Sao lại đâm trúng tim đen người ta thế chứ.
–
Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh vào phòng nghỉ riêng, dặn cậu ở yên đó chờ, lát nữa sẽ có nhân viên tới gọi. Thê Nam dặn cậu phải ngoan ngoãn ngồi im ở đây, nửa tiếng sau anh sẽ quay lại.
Nhưng Thê Nam mới đi được vài bước, lại lo anh quay lưng đi là lại trốn mất. Anh quay ngoắt lại, đứng ngay trước cửa chỉ tay vào Triều Ngạn Ninh đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa uống trà.
"Cậu..."
"Anh Nam, sao thế ạ?"
Thê Nam cụp mắt, những ngón tay dài, có lực kia đang lướt ngay trước mặt mình, những ngón tay xa lạ ấy khiến anh hoa cả mắt.
Đợi đến khi Triều Ngạn Ninh buông tay, Thê Nam mới nhớ ra điều mình muốn nói, chỉ vào mũi cậu:
"Anh xong việc rất nhanh, 10 giờ có một buổi phỏng vấn. Cậu muốn xem triển lãm thì xuống tầng xem, muốn ăn thì ra nhà hàng. Nhưng nếu cậu dám trốn, dám biến mất lần nữa, anh sẽ đánh gãy chân cậu, rồi chặt ra ném xuống biển. Sau này đừng gọi anh là anh Nam nữa, giữa hai ta chẳng còn quan hệ gì hết."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Triều Ngạn Ninh vẫn dán mắt vào đôi môi Thê Nam đang liên tục mấp máy, cổ họng khẽ động đậy, nói: "Anh Nam, cho em đi theo anh nhé, anh đi đâu, em theo đó..."
"Được."
Lúc Thê Nam trả lời phỏng vấn, Triều Ngạn Ninh cũng ngồi trong phòng. Nữ phóng viên trẻ tò mò về cậu trai bên cạnh, Thê Nam chủ động giới thiệu: "Em trai tôi."
Triều Ngạn Ninh nhoẻn miệng cười, giơ tay chào nữ phóng viên. Thê Nam nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này cười khéo thật, không biết bây giờ đã có người yêu chưa.
Rồi anh lại nghĩ, đã 27 tuổi rồi, chắc là có rồi, biết đâu đã kết hôn rồi cũng nên.
Có quá nhiều điều Thê Nam còn chưa kịp hỏi, nhưng giờ Triều Ngạn Ninh đã quay về rồi, không cần vội, thời gian sau này còn dài có thể từ từ hỏi.
Bản câu hỏi phỏng vấn Thê Nam đã đọc trước nên khi phóng viên hỏi gì, anh đều trả lời rất trôi chảy. Khi được hỏi về nguồn cảm hứng sáng tạo thường đến từ đâu, Thê Nam khựng lại một chút.
Trước đây anh cũng từng nhận không ít buổi phỏng vấn, cũng từng nhận được câu hỏi như vậy nhiều lần. Mặc dù câu trả lời có khác nhau, nhưng nhìn chung vẫn giống nhau. Chỉ là lần này anh chần chừ một lúc mới trả lời:
"Có nhiều lắm. Cuộc sống vốn dĩ đầy ắp những điều đẹp đẽ, đáng để tôi cầm máy ghi lại, đáng để mình trăn trở và suy ngẫm. Tôi đã bắt đầu chụp ảnh từ khi còn rất nhỏ, cảm hứng đầu tiên đến từ gia đình. Ông bà ngoại tôi rất yêu đời, họ rất đáng yêu. Khu tập thể nơi tôi lớn lên luôn đầy nắng ấm. Còn có bố mẹ tôi, em trai tôi..."
Trước đây khi trả lời đến đây, Thê Nam sẽ thêm một câu: "Và cả người tôi yêu."
Nhưng lần này, anh dừng lại.
Trong đầu lại hiện lên mấy tấm ảnh kia, những tấm ảnh chụp Lý Lăng Hách thân mật cùng một người đàn ông khác. Những hình ảnh ấy cứ như thanh sắt nung đỏ, quấn chặt trong đầu anh, khiến lồng ngực như bị đốt cháy, dạ dày cũng rát bỏng.
Quá kinh tởm. Anh thấy buồn nôn.
Thê Nam hít sâu vài hơi, ổn định lại mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nghiêng đầu nhìn Triều Ngạn Ninh đang ngồi trên sofa bên cạnh.
Thê Nam bật cười thành tiếng. Anh thừa nhận, cú sốc bị Lý Lăng Hách phản bội như chiếc búa tạ đập xuống đầu anh, nhưng chính sự trở lại của Triều Ngạn Ninh đã làm dịu đi phần nào sức nặng của cú đòn đó.
Triều Ngạn Ninh cứ líu ríu bên cạnh, tạm thời giúp anh dời đi được sự chú ý.
"Còn có..." Thê Nam quay đầu tiếp tục trả lời phỏng vấn, "Tôi còn một cậu em trai nhỏ, rất nghịch ngợm, 27 tuổi rồi đấy, đã lớn như vậy rồi mà vẫn biết nũng nịu."
Phóng viên cũng bật cười, những câu hỏi sau đó diễn ra rất suôn sẻ, chưa tới một tiếng, buổi phỏng vấn đã kết thúc.
Phóng viên vừa rời đi, Thê Nam đã không nhịn được cơn nghiện thuốc, lấy bao thuốc trong túi ra châm một điếu, đứng bên cửa sổ mở hé rít một hơi.
Triều Ngạn Ninh bước tới, đứng bên cạnh anh, vai chạm vai, nhìn gương mặt anh: "Anh, em cũng muốn hút một điếu, cho em một điếu đi."
Thê Nam ngậm điếu thuốc, nghiêng người, ánh mắt khẽ nhướn nhìn cậu từ dưới lên: "Học hút thuốc từ bao giờ thế hả?"
Triều Ngạn Ninh lại ghé sát thêm một chút: "Anh vẫn nghĩ em là trẻ con đấy à? Em 27 tuổi rồi đó."
Thấy Thê Nam vẫn đứng yên, Triều Ngạn Ninh thò tay vào túi quần anh, nhưng chỉ móc ra được bao thuốc, không có bật lửa.
Trong bao thuốc của Thê Nam chỉ còn năm điếu, Triều Ngạn Ninh nói: "Anh đừng hút nhiều như thế nữa, thuốc của anh bị em tịch thu rồi."
Nói xong, cậu rút một điếu ngậm vào miệng, sau đó đút luôn bao thuốc của Thê Nam vào túi mình.
Triều Ngạn Ninh cắn điếu thuốc, cúi đầu thấp xuống, để đầu thuốc của mình chạm vào điếu thuốc đang cháy trong miệng Thê Nam, từ từ hít một hơi thật sâu.
Đầu điếu thuốc dần chuyển sang màu tro, khói trắng mỏng manh lượn lờ bay lên, cho đến khi đầu thuốc đỏ rực, lửa cháy lấp lánh.
Thuốc trong miệng Triều Ngạn Ninh đã bén lửa, nhưng cậu vẫn để điếu thuốc chạm vào điếu của Thê Nam.
Thê Nam bị khói xộc vào mắt, lùi về sau hai bước, Triều Ngạn Ninh mới đứng thẳng người, nhả ra một làn khói rồi nói: "Anh Nam, anh ly hôn với Lý Lăng Hách đi."
"Chuyện đó không cần cậu phải nói." Thê Nam lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngược lại anh còn phải cảm ơn cậu. Nhờ có cậu, anh mới không tiếp tục làm kẻ ngu ngốc, bị hắn giấu nhẹm bao lâu nay. Đúng rồi, làm sao cậu biết Lý Lăng Hách ngoại tình? Cậu theo dõi hắn à?"
"Không có" Triều Ngạn Ninh tất nhiên sẽ không nói thật, rằng cậu đã cho người bí mật theo dõi Lý Lăng Hách, và chính cậu cũng đã âm thầm nhìn Thê Nam suốt bao năm trời. "Là bạn em, một tay săn ảnh, trong lúc theo dõi một nam minh tinh, thì vô tình chụp được."
Triều Ngạn Ninh lấy điện thoại ra, tìm ảnh gốc đưa cho Thê Nam xem: "Anh Nam, anh xem đi. Bạn em vốn đang theo dõi nam minh tinh này, tiện tay chụp được lúc anh ta tụ tập uống rượu với bạn bè. Trong đám đó có cả Lý Lăng Hách và gã đàn ông kia."
Thê Nam nhìn qua, anh vẫn nhận ra nam minh tinh trong ảnh, từng xem phim hắn đóng, nên cũng không nghi ngờ lời Triều Ngạn Ninh nói.
"Đêm qua cậu đứng bên kia đường, là muốn nói chuyện này với anh à?" Thê Nam bỗng nhiên hỏi.
"Dạ." Triều Ngạn Ninh cắn răng gật đầu.
"Thế sao lại bỏ chạy?"
Triều Ngạn Ninh tiếp tục viện cớ: "Vì em sợ, sợ anh không chịu nổi việc Lý Lăng Hách ngoại tình, nên mới do dự, không biết nên nói với anh thế nào."
Thê Nam tặc lưỡi một tiếng: "Vậy là sau ngần ấy năm không liên lạc, thứ đầu tiên em gửi cho anh chính là cái này? Đến cả một câu 'anh Nam' cũng chẳng thèm gọi."
"Em biết gọi mà, anh Nam, anh Nam, anh Nam, anh Nam..." Triều Ngạn Ninh biết đã lừa được rồi, bèn mặt dày cười hề hề mà gọi một tràng.
"Đủ rồi, im đi." Thê Nam bật cười, dùng mũi giày đá vào bắp chân cậu một cái.
Triều Ngạn Ninh cũng không tránh: "Anh đừng để em gặp được Lý Lăng Hách, gặp là em đập nát đầu hắn."
Nói xong câu đó, trong mắt Triều Ngạn Ninh loé lên một tia dữ tợn, dù chỉ chớp nhoáng nhưng Thê Nam vẫn mơ hồ cảm nhận được sự hung hăng ẩn giấu trong câu nói ấy, nghe không giống đang đùa.
"Chuyện của anh, anh tự giải quyết." Thê Nam nói.
Trước khi Triều Ngạn Ninh tới vào sáng nay, Thê Nam đã gọi cho Lý Lăng Hách. Mọi chuyện đã rõ ràng, cuộc hôn nhân này cũng nên đến hồi kết. Trong mắt anh không chứa nổi hạt cát, chỉ còn một con đường: ly hôn.
Chỉ là Lý Lăng Hách không nghe máy, chỉ nhắn lại một tin rằng mình sắp lên máy bay, lúc Thê Nam gọi lại thì bên kia đã tắt nguồn.
Một lời nói dối vụng về đến thế, vậy mà trước kia Lý Lăng Hách dùng biết bao lần anh cũng không nhận ra, bởi vì anh quá tin tưởng cuộc hôn nhân của mình. Giờ nghĩ lại, bản thân đúng là giống một kẻ hề.
Triều Ngạn Ninh nhanh chóng nhận ra tâm trạng Thê Nam sa sút, giơ tay ôm lấy vai anh, giống như ngày bé Thê Nam hay ôm lấy cậu vậy, thân thiết mà vỗ nhè nhẹ vào vai anh.
Thê Nam không nhìn vào mắt cậu, nên không thấy được sự nghiêm túc và khát khao đang ẩn sau giọng điệu có vẻ lơ đễnh kia.
"Em biết bây giờ anh Nam đang rất buồn, em sẽ ở bên anh, sau này em sẽ luôn bên anh..."
Tái Hôn - Cửu Lục
Bị Triều Ngạn Ninh bất ngờ ôm chặt như vậy, Thê Nam cảm thấy những xa lạ của Triều Ngạn Ninh 27 tuổi, cùng với khoảng cách vô hình do thời gian tạo ra giữa hai người, trong phút chốc tan biến hơn nửa.
Thằng nhóc bé xíu ngày xưa cũng hay làm vậy, cứ mỗi lần làm sai là nhào vào lòng anh, nũng nịu, lấp l**m, tìm cách trốn tội trước khi người lớn kịp nổi giận. Đây chính là tuyệt chiêu quen thuộc của cậu ta.
Thê Nam làm sao không nhìn ra Triều Ngạn Ninh đang làm nũng, đang cố tình lảng tránh chuyện chính? Nhưng cũng vì Triều Ngạn Ninh vẫn làm những điều ấy quá tự nhiên, nên Thê Nam mới cảm giác gặp lại thằng nhóc ngày xưa.
Khi nghe Triều Ngạn Ninh nói răng nanh nhỏ bị người ta đánh gãy, bác sĩ ở phòng khám nhỏ tay nghề không tốt làm cậu chịu thêm một phen khổ sở, đến giờ còn ôm anh ấm ức nói: "Anh Nam, em nhớ anh rồi."
Có đau lòng không?
Đau chứ, đau lòng lắm.
Nhưng cũng chính vì đau lòng quá, nhớ lại những tháng ngày từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Triều Ngạn Ninh nữa, ngọn lửa từng bị đè nén trong lòng lập tức bùng lên lại.
Triều Ngạn Ninh đã than thở xong, làm nũng cũng đủ rồi, ôm cũng ôm rồi, nhưng những gì nên tính sổ, thì một cái cũng đừng mong thiếu.
Thê Nam chờ đến khi Triều Ngạn Ninh buông anh ra, lập tức túm lấy cà vạt của cậu, tay còn lại đánh liên tiếp lên vai và lưng cậu, không chút nương tay, đôi mắt đỏ bừng, bắt đầu quát:
"Triều Ngạn Ninh, cậu giỏi lắm."
"Cậu giỏi thật đấy."
"Cậu còn quay về làm gì hả? Có bản lĩnh thì đừng quay lại cả đời luôn đi."
"Giờ còn biết gọi tôi là anh cơ đấy. Tôi không có đứa em trai nào như cậu."
"Anh ơi, đừng đánh nữa, em biết sai rồi, sai thật rồi mà." Triều Ngạn Ninh vừa xoay người tránh đòn của Thê Nam, vừa cười vừa giơ tay đầu hàng, "Về sau em không dám bỏ chạy nữa đâu, anh mãi mãi là anh Nam của em. Hoa đó là em mua để xin lỗi anh, giờ cũng bị anh đánh nát rồi."
Thê Nam nhìn đống cánh hoa rơi đầy đất, bó hoa trong tay Triều Ngạn Ninh gần như đã rụng hết, thở dài một hơi, thu tay lại: "Nát thì nát rồi, em trai nhà ai lại tặng hoa hồng cho anh mình chứ hả? Tôi không cần."
Triều Ngạn Ninh cười hí hửng hỏi: "Anh Nam không thích thật sao? Em thấy nó rất hợp với anh mà."
"Hợp chỗ nào?" Thê Nam lại giơ tay đánh một cái lên ngực Triều Ngạn Ninh, "Tôi không thích."
Ánh mắt Triều Ngạn Ninh chậm rãi lướt theo đường cong ôm sát của bộ vest, dừng lại ở xương hông của Thê Nam, khẽ mím môi: "Anh không thích, vậy tại sao vừa vào đại học đã đi xăm một mảng hoa hồng đỏ sau lưng?"
"Tôi thích xăm cái gì là việc của tôi, cậu quản được chắc?"
Thê Nam không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ áo vest, kéo Triều Ngạn Ninh đi thẳng về phía trước.
Hai người cực kỳ đẹp trai đi ngoài đường đã đủ thu hút ánh nhìn, mà hai người cực kỳ đẹp trai còn đang đánh nhau thì càng khiến người đi đường chú ý. Chưa đến mấy phút, đã có không ít người vây lại khuyên can.
Nhưng nếu họ nhìn kỹ người đang bị kéo, thì cũng sẽ thấy rõ, trong tay ôm bó hoa tơi tả, nhưng mặt mày lại cười tươi rói.
Một người muốn đánh, một người cam tâm bị đánh, thật sự là tình nguyện cả đôi bên.
Triều Ngạn Ninh chỉ vào Thê Nam, cười tít mắt, còn vẫy tay về phía đám người qua đường: "Đây là anh tôi, anh Nam của tôi, không sao đâu, ai mà chưa từng bị anh trai dạy dỗ chứ? Đừng nhìn nữa, giải tán đi mọi người."
Miệng thì bảo mọi người giải tán, nhưng đuôi mắt của cậu lại như bay lên, y như mong cả thế giới đều tới xem.
Một người đi đường lên tiếng: "Hóa ra là em trai bị anh đánh à, tôi còn tưởng tặng hoa hồng tỏ tình thất bại rồi đánh nhau chứ!"
Triều Ngạn Ninh "chậc" một tiếng trong lòng, liếc xéo người nói câu đó.
Sao lại đâm trúng tim đen người ta thế chứ.
–
Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh vào phòng nghỉ riêng, dặn cậu ở yên đó chờ, lát nữa sẽ có nhân viên tới gọi. Thê Nam dặn cậu phải ngoan ngoãn ngồi im ở đây, nửa tiếng sau anh sẽ quay lại.
Nhưng Thê Nam mới đi được vài bước, lại lo anh quay lưng đi là lại trốn mất. Anh quay ngoắt lại, đứng ngay trước cửa chỉ tay vào Triều Ngạn Ninh đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa uống trà.
"Cậu..."
"Anh Nam, sao thế ạ?"
Thê Nam cụp mắt, những ngón tay dài, có lực kia đang lướt ngay trước mặt mình, những ngón tay xa lạ ấy khiến anh hoa cả mắt.
Đợi đến khi Triều Ngạn Ninh buông tay, Thê Nam mới nhớ ra điều mình muốn nói, chỉ vào mũi cậu:
"Anh xong việc rất nhanh, 10 giờ có một buổi phỏng vấn. Cậu muốn xem triển lãm thì xuống tầng xem, muốn ăn thì ra nhà hàng. Nhưng nếu cậu dám trốn, dám biến mất lần nữa, anh sẽ đánh gãy chân cậu, rồi chặt ra ném xuống biển. Sau này đừng gọi anh là anh Nam nữa, giữa hai ta chẳng còn quan hệ gì hết."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Triều Ngạn Ninh vẫn dán mắt vào đôi môi Thê Nam đang liên tục mấp máy, cổ họng khẽ động đậy, nói: "Anh Nam, cho em đi theo anh nhé, anh đi đâu, em theo đó..."
"Được."
Lúc Thê Nam trả lời phỏng vấn, Triều Ngạn Ninh cũng ngồi trong phòng. Nữ phóng viên trẻ tò mò về cậu trai bên cạnh, Thê Nam chủ động giới thiệu: "Em trai tôi."
Triều Ngạn Ninh nhoẻn miệng cười, giơ tay chào nữ phóng viên. Thê Nam nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này cười khéo thật, không biết bây giờ đã có người yêu chưa.
Rồi anh lại nghĩ, đã 27 tuổi rồi, chắc là có rồi, biết đâu đã kết hôn rồi cũng nên.
Có quá nhiều điều Thê Nam còn chưa kịp hỏi, nhưng giờ Triều Ngạn Ninh đã quay về rồi, không cần vội, thời gian sau này còn dài có thể từ từ hỏi.
Bản câu hỏi phỏng vấn Thê Nam đã đọc trước nên khi phóng viên hỏi gì, anh đều trả lời rất trôi chảy. Khi được hỏi về nguồn cảm hứng sáng tạo thường đến từ đâu, Thê Nam khựng lại một chút.
Trước đây anh cũng từng nhận không ít buổi phỏng vấn, cũng từng nhận được câu hỏi như vậy nhiều lần. Mặc dù câu trả lời có khác nhau, nhưng nhìn chung vẫn giống nhau. Chỉ là lần này anh chần chừ một lúc mới trả lời:
"Có nhiều lắm. Cuộc sống vốn dĩ đầy ắp những điều đẹp đẽ, đáng để tôi cầm máy ghi lại, đáng để mình trăn trở và suy ngẫm. Tôi đã bắt đầu chụp ảnh từ khi còn rất nhỏ, cảm hứng đầu tiên đến từ gia đình. Ông bà ngoại tôi rất yêu đời, họ rất đáng yêu. Khu tập thể nơi tôi lớn lên luôn đầy nắng ấm. Còn có bố mẹ tôi, em trai tôi..."
Trước đây khi trả lời đến đây, Thê Nam sẽ thêm một câu: "Và cả người tôi yêu."
Nhưng lần này, anh dừng lại.
Trong đầu lại hiện lên mấy tấm ảnh kia, những tấm ảnh chụp Lý Lăng Hách thân mật cùng một người đàn ông khác. Những hình ảnh ấy cứ như thanh sắt nung đỏ, quấn chặt trong đầu anh, khiến lồng ngực như bị đốt cháy, dạ dày cũng rát bỏng.
Quá kinh tởm. Anh thấy buồn nôn.
Thê Nam hít sâu vài hơi, ổn định lại mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nghiêng đầu nhìn Triều Ngạn Ninh đang ngồi trên sofa bên cạnh.
Thê Nam bật cười thành tiếng. Anh thừa nhận, cú sốc bị Lý Lăng Hách phản bội như chiếc búa tạ đập xuống đầu anh, nhưng chính sự trở lại của Triều Ngạn Ninh đã làm dịu đi phần nào sức nặng của cú đòn đó.
Triều Ngạn Ninh cứ líu ríu bên cạnh, tạm thời giúp anh dời đi được sự chú ý.
"Còn có..." Thê Nam quay đầu tiếp tục trả lời phỏng vấn, "Tôi còn một cậu em trai nhỏ, rất nghịch ngợm, 27 tuổi rồi đấy, đã lớn như vậy rồi mà vẫn biết nũng nịu."
Phóng viên cũng bật cười, những câu hỏi sau đó diễn ra rất suôn sẻ, chưa tới một tiếng, buổi phỏng vấn đã kết thúc.
Phóng viên vừa rời đi, Thê Nam đã không nhịn được cơn nghiện thuốc, lấy bao thuốc trong túi ra châm một điếu, đứng bên cửa sổ mở hé rít một hơi.
Triều Ngạn Ninh bước tới, đứng bên cạnh anh, vai chạm vai, nhìn gương mặt anh: "Anh, em cũng muốn hút một điếu, cho em một điếu đi."
Thê Nam ngậm điếu thuốc, nghiêng người, ánh mắt khẽ nhướn nhìn cậu từ dưới lên: "Học hút thuốc từ bao giờ thế hả?"
Triều Ngạn Ninh lại ghé sát thêm một chút: "Anh vẫn nghĩ em là trẻ con đấy à? Em 27 tuổi rồi đó."
Thấy Thê Nam vẫn đứng yên, Triều Ngạn Ninh thò tay vào túi quần anh, nhưng chỉ móc ra được bao thuốc, không có bật lửa.
Trong bao thuốc của Thê Nam chỉ còn năm điếu, Triều Ngạn Ninh nói: "Anh đừng hút nhiều như thế nữa, thuốc của anh bị em tịch thu rồi."
Nói xong, cậu rút một điếu ngậm vào miệng, sau đó đút luôn bao thuốc của Thê Nam vào túi mình.
Triều Ngạn Ninh cắn điếu thuốc, cúi đầu thấp xuống, để đầu thuốc của mình chạm vào điếu thuốc đang cháy trong miệng Thê Nam, từ từ hít một hơi thật sâu.
Đầu điếu thuốc dần chuyển sang màu tro, khói trắng mỏng manh lượn lờ bay lên, cho đến khi đầu thuốc đỏ rực, lửa cháy lấp lánh.
Thuốc trong miệng Triều Ngạn Ninh đã bén lửa, nhưng cậu vẫn để điếu thuốc chạm vào điếu của Thê Nam.
Thê Nam bị khói xộc vào mắt, lùi về sau hai bước, Triều Ngạn Ninh mới đứng thẳng người, nhả ra một làn khói rồi nói: "Anh Nam, anh ly hôn với Lý Lăng Hách đi."
"Chuyện đó không cần cậu phải nói." Thê Nam lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngược lại anh còn phải cảm ơn cậu. Nhờ có cậu, anh mới không tiếp tục làm kẻ ngu ngốc, bị hắn giấu nhẹm bao lâu nay. Đúng rồi, làm sao cậu biết Lý Lăng Hách ngoại tình? Cậu theo dõi hắn à?"
"Không có" Triều Ngạn Ninh tất nhiên sẽ không nói thật, rằng cậu đã cho người bí mật theo dõi Lý Lăng Hách, và chính cậu cũng đã âm thầm nhìn Thê Nam suốt bao năm trời. "Là bạn em, một tay săn ảnh, trong lúc theo dõi một nam minh tinh, thì vô tình chụp được."
Triều Ngạn Ninh lấy điện thoại ra, tìm ảnh gốc đưa cho Thê Nam xem: "Anh Nam, anh xem đi. Bạn em vốn đang theo dõi nam minh tinh này, tiện tay chụp được lúc anh ta tụ tập uống rượu với bạn bè. Trong đám đó có cả Lý Lăng Hách và gã đàn ông kia."
Thê Nam nhìn qua, anh vẫn nhận ra nam minh tinh trong ảnh, từng xem phim hắn đóng, nên cũng không nghi ngờ lời Triều Ngạn Ninh nói.
"Đêm qua cậu đứng bên kia đường, là muốn nói chuyện này với anh à?" Thê Nam bỗng nhiên hỏi.
"Dạ." Triều Ngạn Ninh cắn răng gật đầu.
"Thế sao lại bỏ chạy?"
Triều Ngạn Ninh tiếp tục viện cớ: "Vì em sợ, sợ anh không chịu nổi việc Lý Lăng Hách ngoại tình, nên mới do dự, không biết nên nói với anh thế nào."
Thê Nam tặc lưỡi một tiếng: "Vậy là sau ngần ấy năm không liên lạc, thứ đầu tiên em gửi cho anh chính là cái này? Đến cả một câu 'anh Nam' cũng chẳng thèm gọi."
"Em biết gọi mà, anh Nam, anh Nam, anh Nam, anh Nam..." Triều Ngạn Ninh biết đã lừa được rồi, bèn mặt dày cười hề hề mà gọi một tràng.
"Đủ rồi, im đi." Thê Nam bật cười, dùng mũi giày đá vào bắp chân cậu một cái.
Triều Ngạn Ninh cũng không tránh: "Anh đừng để em gặp được Lý Lăng Hách, gặp là em đập nát đầu hắn."
Nói xong câu đó, trong mắt Triều Ngạn Ninh loé lên một tia dữ tợn, dù chỉ chớp nhoáng nhưng Thê Nam vẫn mơ hồ cảm nhận được sự hung hăng ẩn giấu trong câu nói ấy, nghe không giống đang đùa.
"Chuyện của anh, anh tự giải quyết." Thê Nam nói.
Trước khi Triều Ngạn Ninh tới vào sáng nay, Thê Nam đã gọi cho Lý Lăng Hách. Mọi chuyện đã rõ ràng, cuộc hôn nhân này cũng nên đến hồi kết. Trong mắt anh không chứa nổi hạt cát, chỉ còn một con đường: ly hôn.
Chỉ là Lý Lăng Hách không nghe máy, chỉ nhắn lại một tin rằng mình sắp lên máy bay, lúc Thê Nam gọi lại thì bên kia đã tắt nguồn.
Một lời nói dối vụng về đến thế, vậy mà trước kia Lý Lăng Hách dùng biết bao lần anh cũng không nhận ra, bởi vì anh quá tin tưởng cuộc hôn nhân của mình. Giờ nghĩ lại, bản thân đúng là giống một kẻ hề.
Triều Ngạn Ninh nhanh chóng nhận ra tâm trạng Thê Nam sa sút, giơ tay ôm lấy vai anh, giống như ngày bé Thê Nam hay ôm lấy cậu vậy, thân thiết mà vỗ nhè nhẹ vào vai anh.
Thê Nam không nhìn vào mắt cậu, nên không thấy được sự nghiêm túc và khát khao đang ẩn sau giọng điệu có vẻ lơ đễnh kia.
"Em biết bây giờ anh Nam đang rất buồn, em sẽ ở bên anh, sau này em sẽ luôn bên anh..."
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 6: Anh Nam, anh ly hôn với Lý Lăng Hách đi.
10.0/10 từ 37 lượt.