Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 99: Đánh lòng bàn tay
1@-
Dứt lời, một tay y cầm thước phạt, tay kia siết chặt năm ngón tay phải của Tĩnh Bảo, khiến nàng không cách nào tránh né, ra tay không chút lưu tình, mạnh mẽ giáng một thước.
Tĩnh Bảo chỉ thấy cơn đau xuyên thấu tim phổi, nghiến răng nhìn xuống, lòng bàn tay đỏ ửng, rực lên chói mắt.
“Chát..."
“Chát..."
“Chát..."
“Chát..."
“Chát..."
Năm cú, lòng bàn tay Tĩnh Bảo đã rớm máu, nát cả thịt da. Đúng lúc ấy, Cao Triều đang ngủ bên cạnh bất ngờ hất tung bàn lên.
“Gia ta nói đấy, làm sao? Họ Quách kia!”
Họ Quách?
Quách Bồi Càn tức đến tối sầm mặt, chẳng buồn nhìn xem ai đang nói, vung thước lên quất thẳng.
Cao Triều sao để y đánh được? hắn giật lấy thước, hất mạnh về sau, Quách Bồi Càn loạng choạng lùi hai bước, lưng đập vào bàn, kêu rống lên như heo bị chọc tiết: “Người đâu! Mau lên! Lũ súc sinh này phản rồi, dám đánh cả tiên sinh, đúng là mất hết nhân luân…”
…
Cả đời Tĩnh Bảo, được mẹ chiều, cha thương, đừng nói bị đánh, ngay cả bị mắng cũng chưa từng.
Mười ngón liền tim, đau đến tê dại cả người, đầu óc ong ong choáng váng.
Làm sao đi đến chỗ Tạ Lương? Tạ Lương bôi thuốc cho nàng thế nào? Làm sao có người đỡ nàng trở về trai xá...
Hoàn toàn không biết gì cả.
Đợi đến khi ý thức dần tỉnh táo, nàng thấy trước giường có một người đứng, vận quan bào, thắt đai gấm, ánh mắt sâu thẳm, là Cố Trường Bình.
“Tiên sinh… sao người lại đến đây?”
Cố Trường Bình ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, trong lòng thầm thở dài, tính khí này, ngày nào cũng gây chuyện, là chê hắn sống lâu quá sao?
Tĩnh Bảo thấy hắn không nói lời nào, lòng lại càng ấm ức, không hiểu sao nước mắt rơi lả chả, nghẹn ngào nói: “Ta bị oan... tiên sinh, ngài phải làm chủ giúp ta.”
Nói xong, nàng kể lại đầu đuôi sự việc.
Cố Trường Bình khẽ nhíu mày: “Chuyện này để sau hãy nói. Tay ngươi cần dưỡng cho tốt vài ngày. Quốc Tử Giám không cho hạ nhân hầu hạ, sinh hoạt trong trai xá bất tiện, ta cho phép ngươi về nhà nghỉ vài hôm, chờ khỏi rồi hẵng trở lại.”
Tĩnh Bảo đau đến hít hà: “Bảo ta về nhà dưỡng thương cũng được, nhưng tiên sinh phải trả lại công bằng cho ta.”
Cố Trường Bình vừa giận vừa buồn cười: “Tay sắp bị đánh hỏng rồi, còn nghĩ đến công bằng?”
Tĩnh Bảo cắn môi nói: “Nếu ta sai thật, đừng nói đánh tay, đánh vào mông ta cũng nhận; nhưng rõ ràng ta không sai.”
Cố Trường Bình đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vua bảo thần chết, thần không thể không chết; cha gọi con chết, con không thể không chết; không có công bằng để bàn, chẳng thể phân đúng sai.”
Đây là thứ lời chó má gì vậy?
Tĩnh Bảo ngước mắt, nước mắt rưng rưng, trong ánh nhìn vẫn lộ ra vẻ cứng cỏi.
Cố Trường Bình khép mắt lại, dịu giọng: “Công bằng để sau hãy nói, trước hết phải dưỡng thương đã.”
…
“Cái đồ dạy học tim đen phổi đen ruột đen! Theo ta thấy thì đúng là đồ đồ tể! Không, đồ tể cũng chẳng tàn nhẫn bằng hắn, đến con ruột mình còn mặc kệ!”
A Man hai tay nâng tay phải Tĩnh Bảo, vừa khóc vừa mắng. Mắng vài câu vẫn chưa hả, nàng lại quay sang trút giận lên A Nghiễn: “Ca! Ca ăn gì vào bụng vậy hả? Gia bị đánh, dẫu có liều mạng, cũng phải xông vào cứu người! Ca thì hay rồi, đứng một bên xem kịch, làm hạ nhân kiểu gì vậy hả?”
A Nghiễn tức đến không muốn nói một lời.
Hắn không muốn cứu sao? Vấn đề là căn bản không vào được học đường.
Thôi, nói với con nhóc này cũng vô ích.
“Nhị lão gia đến!”
Vừa dứt lời, Tĩnh nhị gia vén rèm châu bước vào, mặt giả nhân giả nghĩa: “Ta vừa từ nha môn về đã nghe chuyện của cháu. Sao đang yên đang lành lại bị đánh thế?”
Tĩnh Bảo đau nhức thấu tim gan, cả người rã rời, giọng yếu ớt: “Ta phạm lỗi.”
Ngươi cũng biết phạm lỗi sao?
Không phải ngươi thông minh nhất nhà à?
Đáng đời!
Tĩnh Nhị lão gia bày ra dáng bề trên: “Mấy hôm nay lo mà tĩnh dưỡng, cũng phải tự kiểm điểm bản thân. Thành Tứ Cửu này là nơi giữ quy củ nhất, không như phủ Lâm An để ngươi làm càn. Đừng làm mất mặt gia phong Tĩnh gia.”
Ta khinh!
Ta khinh khinh khinh!
Ngươi lấy tư cách gì nói gia ta?
A Man lén lút lườm Tĩnh Nhị lão gia một cái, giả vờ bận rộn, kiên quyết không đi pha trà.
Cho ngươi khát chết!
Khát chết ngươi luôn!
Tĩnh Bảo liếc A Man, thầm nghĩ con nhóc này tu dưỡng vẫn còn chưa đủ.
Nàng điềm đạm nói: “Nhị thúc, quan tài của đại tẩu chắc cũng đến phủ Lâm An rồi phải không? Nhị thẩm có tin gì chưa? Đỗ gia không biết có đến làm loạn không? Trong lòng ta vẫn canh cánh mãi đấy.”
Ầm ầm ầm!
Sắc mặt Tĩnh Nhị lão gia biến đổi liên tục, chẳng nói nổi một câu, mặt mày xụ xuống, lặng lẽ lui ra.
Về đến sân viện, Tiểu Thúy mặc một bộ đồ rực rỡ đón ra, mặt phấn môi son, thân hình như hoa rúc sát lấy ông ta.
Gần đây Tĩnh Nhị lão gia lại cặp thêm một ả mới, đã lâu không động vào Tiểu Thúy, nay vừa thấy đã động lòng, cơn giận từ chỗ cháu trai lập tức bay sạch.
Lôi nàng vào thư phòng, đóng cửa lại, c** đ* tháo đai, hai người lập tức quấn lấy nhau.
Còn bên này.
Tĩnh Bảo đau đến không chịu nổi nữa: “A Man, bảo nhà bếp nhỏ nấu bát canh an thần cho ta, ta uống rồi còn ngủ.”
Ngủ rồi… sẽ không còn đau nữa!
A Man đang định đi thì nghe ca nàng nói: “Gia, hay để ta đi xin hầu gia cho mời thái y đến xem thử, dù sao đây cũng là tay phải cầm bút, chẳng thể để lại tật.”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Lại đi xin thì kinh động cả phủ mất.”
Mắt A Man sáng lên: “Dù có kinh động phủ, cũng còn hơn tay gia để lại di chứng. Tay gia là vật quý đấy! Ca, đi mau!”
Tĩnh Bảo nghĩ cũng phải, thuốc của thái y ắt đáng tin hơn, thôi được, kinh động thì kinh động vậy.
Dù sao cũng chẳng giấu được lâu.
…
Tại Quốc Tử Giám, trai xá.
“Rầm!” Một cước đá văng cửa, Từ Thanh Sơn giận dữ xông vào…
“Rầm!”Tấm ván giường sụp xuống.
Cao Triều chật vật bò dậy từ dưới đất, tức giận gào lên: “Họ Từ kia, mẹ kiếp, ngươi bị điên à?!”
“Hắn điên cũng được một thời gian rồi đấy!”
Ngoài cửa, Tiền Tam Nhất khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như vừa bị giày vò đến mức muốn chết: “Cao Triều, ta khuyên ngươi nên giữ thái độ tốt một chút. Khi hắn nổi điên ấy hả… chậc chậc chậc… đến cả chính mình cũng đánh luôn đấy.”
Cao Triều bị dọa lùi lại nửa bước.
Uông Tần Sinh hí hửng chạy lên kéo người: “Thanh Sơn huynh, có chuyện thì từ từ nói, nào nào nào, Văn Nhược không có ở đây, huynh ngồi tạm giường huynh ấy đi.”
Từ Thanh Sơn bị đè xuống ngồi, đang định nổi cơn thì chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, cơn giận lập tức tắt ngúm.
Lúc này Cao Triều mới bước ra khỏi đống giường vỡ, chỉnh lại áo quần, nói: “Ngươi nổi giận với ta làm gì? Nếu không nhờ ta ngăn lại, cái tay kia của hắn giờ đã tiêu rồi. Làm người thì phải nói lý một chút chứ!”
Uông Tần Sinh kinh ngạc đến nỗi há miệng đủ nhét hai quả trứng gà.
Thì ra… huynh Thanh Sơn nổi giận là vì tay của Văn Nhược ư?
Không đúng nhỉ? Thanh Sơn huynh trước giờ đâu có ưa gì Văn Nhược đâu?
Cái… cái gì thế này?
Sắc mặt Từ Thanh Sơn trầm xuống: “Giờ ngươi nói xem tính sao?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Tĩnh Bảo khẽ cãi: “Nhưng cũng phải phân rõ đúng sai chứ!”
“Đúng sai? Lời ta nói là đúng sai. Đưa tay ra!”
Định đánh nàng sao?
Nàng làm gì mà phải bị đánh?
Tĩnh Bảo lập tức giận dữ: “Học trò xin tiên sinh nói rõ, ta sai ở đâu?”
“Sai chỗ nào, đánh xong rồi sẽ nói!”
Dứt lời, một tay y cầm thước phạt, tay kia siết chặt năm ngón tay phải của Tĩnh Bảo, khiến nàng không cách nào tránh né, ra tay không chút lưu tình, mạnh mẽ giáng một thước.
Tĩnh Bảo chỉ thấy cơn đau xuyên thấu tim phổi, nghiến răng nhìn xuống, lòng bàn tay đỏ ửng, rực lên chói mắt.
“Chát..."
“Chát..."
“Chát..."
“Chát..."
“Chát..."
Năm cú, lòng bàn tay Tĩnh Bảo đã rớm máu, nát cả thịt da. Đúng lúc ấy, Cao Triều đang ngủ bên cạnh bất ngờ hất tung bàn lên.
“Gia ta nói đấy, làm sao? Họ Quách kia!”
Họ Quách?
Quách Bồi Càn tức đến tối sầm mặt, chẳng buồn nhìn xem ai đang nói, vung thước lên quất thẳng.
Cao Triều sao để y đánh được? hắn giật lấy thước, hất mạnh về sau, Quách Bồi Càn loạng choạng lùi hai bước, lưng đập vào bàn, kêu rống lên như heo bị chọc tiết: “Người đâu! Mau lên! Lũ súc sinh này phản rồi, dám đánh cả tiên sinh, đúng là mất hết nhân luân…”
…
Cả đời Tĩnh Bảo, được mẹ chiều, cha thương, đừng nói bị đánh, ngay cả bị mắng cũng chưa từng.
Mười ngón liền tim, đau đến tê dại cả người, đầu óc ong ong choáng váng.
Làm sao đi đến chỗ Tạ Lương? Tạ Lương bôi thuốc cho nàng thế nào? Làm sao có người đỡ nàng trở về trai xá...
Hoàn toàn không biết gì cả.
Đợi đến khi ý thức dần tỉnh táo, nàng thấy trước giường có một người đứng, vận quan bào, thắt đai gấm, ánh mắt sâu thẳm, là Cố Trường Bình.
“Tiên sinh… sao người lại đến đây?”
Cố Trường Bình ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, trong lòng thầm thở dài, tính khí này, ngày nào cũng gây chuyện, là chê hắn sống lâu quá sao?
Tĩnh Bảo thấy hắn không nói lời nào, lòng lại càng ấm ức, không hiểu sao nước mắt rơi lả chả, nghẹn ngào nói: “Ta bị oan... tiên sinh, ngài phải làm chủ giúp ta.”
Nói xong, nàng kể lại đầu đuôi sự việc.
Cố Trường Bình khẽ nhíu mày: “Chuyện này để sau hãy nói. Tay ngươi cần dưỡng cho tốt vài ngày. Quốc Tử Giám không cho hạ nhân hầu hạ, sinh hoạt trong trai xá bất tiện, ta cho phép ngươi về nhà nghỉ vài hôm, chờ khỏi rồi hẵng trở lại.”
Tĩnh Bảo đau đến hít hà: “Bảo ta về nhà dưỡng thương cũng được, nhưng tiên sinh phải trả lại công bằng cho ta.”
Cố Trường Bình vừa giận vừa buồn cười: “Tay sắp bị đánh hỏng rồi, còn nghĩ đến công bằng?”
Tĩnh Bảo cắn môi nói: “Nếu ta sai thật, đừng nói đánh tay, đánh vào mông ta cũng nhận; nhưng rõ ràng ta không sai.”
Cố Trường Bình đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vua bảo thần chết, thần không thể không chết; cha gọi con chết, con không thể không chết; không có công bằng để bàn, chẳng thể phân đúng sai.”
Đây là thứ lời chó má gì vậy?
Tĩnh Bảo ngước mắt, nước mắt rưng rưng, trong ánh nhìn vẫn lộ ra vẻ cứng cỏi.
Cố Trường Bình khép mắt lại, dịu giọng: “Công bằng để sau hãy nói, trước hết phải dưỡng thương đã.”
…
“Cái đồ dạy học tim đen phổi đen ruột đen! Theo ta thấy thì đúng là đồ đồ tể! Không, đồ tể cũng chẳng tàn nhẫn bằng hắn, đến con ruột mình còn mặc kệ!”
A Man hai tay nâng tay phải Tĩnh Bảo, vừa khóc vừa mắng. Mắng vài câu vẫn chưa hả, nàng lại quay sang trút giận lên A Nghiễn: “Ca! Ca ăn gì vào bụng vậy hả? Gia bị đánh, dẫu có liều mạng, cũng phải xông vào cứu người! Ca thì hay rồi, đứng một bên xem kịch, làm hạ nhân kiểu gì vậy hả?”
A Nghiễn tức đến không muốn nói một lời.
Hắn không muốn cứu sao? Vấn đề là căn bản không vào được học đường.
Thôi, nói với con nhóc này cũng vô ích.
“Nhị lão gia đến!”
Vừa dứt lời, Tĩnh nhị gia vén rèm châu bước vào, mặt giả nhân giả nghĩa: “Ta vừa từ nha môn về đã nghe chuyện của cháu. Sao đang yên đang lành lại bị đánh thế?”
Tĩnh Bảo đau nhức thấu tim gan, cả người rã rời, giọng yếu ớt: “Ta phạm lỗi.”
Ngươi cũng biết phạm lỗi sao?
Không phải ngươi thông minh nhất nhà à?
Đáng đời!
Tĩnh Nhị lão gia bày ra dáng bề trên: “Mấy hôm nay lo mà tĩnh dưỡng, cũng phải tự kiểm điểm bản thân. Thành Tứ Cửu này là nơi giữ quy củ nhất, không như phủ Lâm An để ngươi làm càn. Đừng làm mất mặt gia phong Tĩnh gia.”
Ta khinh!
Ta khinh khinh khinh!
Ngươi lấy tư cách gì nói gia ta?
A Man lén lút lườm Tĩnh Nhị lão gia một cái, giả vờ bận rộn, kiên quyết không đi pha trà.
Cho ngươi khát chết!
Khát chết ngươi luôn!
Tĩnh Bảo liếc A Man, thầm nghĩ con nhóc này tu dưỡng vẫn còn chưa đủ.
Nàng điềm đạm nói: “Nhị thúc, quan tài của đại tẩu chắc cũng đến phủ Lâm An rồi phải không? Nhị thẩm có tin gì chưa? Đỗ gia không biết có đến làm loạn không? Trong lòng ta vẫn canh cánh mãi đấy.”
Ầm ầm ầm!
Sắc mặt Tĩnh Nhị lão gia biến đổi liên tục, chẳng nói nổi một câu, mặt mày xụ xuống, lặng lẽ lui ra.
Về đến sân viện, Tiểu Thúy mặc một bộ đồ rực rỡ đón ra, mặt phấn môi son, thân hình như hoa rúc sát lấy ông ta.
Gần đây Tĩnh Nhị lão gia lại cặp thêm một ả mới, đã lâu không động vào Tiểu Thúy, nay vừa thấy đã động lòng, cơn giận từ chỗ cháu trai lập tức bay sạch.
Lôi nàng vào thư phòng, đóng cửa lại, c** đ* tháo đai, hai người lập tức quấn lấy nhau.
Còn bên này.
Tĩnh Bảo đau đến không chịu nổi nữa: “A Man, bảo nhà bếp nhỏ nấu bát canh an thần cho ta, ta uống rồi còn ngủ.”
Ngủ rồi… sẽ không còn đau nữa!
A Man đang định đi thì nghe ca nàng nói: “Gia, hay để ta đi xin hầu gia cho mời thái y đến xem thử, dù sao đây cũng là tay phải cầm bút, chẳng thể để lại tật.”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Lại đi xin thì kinh động cả phủ mất.”
Mắt A Man sáng lên: “Dù có kinh động phủ, cũng còn hơn tay gia để lại di chứng. Tay gia là vật quý đấy! Ca, đi mau!”
Tĩnh Bảo nghĩ cũng phải, thuốc của thái y ắt đáng tin hơn, thôi được, kinh động thì kinh động vậy.
Dù sao cũng chẳng giấu được lâu.
…
Tại Quốc Tử Giám, trai xá.
“Rầm!” Một cước đá văng cửa, Từ Thanh Sơn giận dữ xông vào…
“Rầm!”Tấm ván giường sụp xuống.
Cao Triều chật vật bò dậy từ dưới đất, tức giận gào lên: “Họ Từ kia, mẹ kiếp, ngươi bị điên à?!”
“Hắn điên cũng được một thời gian rồi đấy!”
Ngoài cửa, Tiền Tam Nhất khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như vừa bị giày vò đến mức muốn chết: “Cao Triều, ta khuyên ngươi nên giữ thái độ tốt một chút. Khi hắn nổi điên ấy hả… chậc chậc chậc… đến cả chính mình cũng đánh luôn đấy.”
Cao Triều bị dọa lùi lại nửa bước.
Uông Tần Sinh hí hửng chạy lên kéo người: “Thanh Sơn huynh, có chuyện thì từ từ nói, nào nào nào, Văn Nhược không có ở đây, huynh ngồi tạm giường huynh ấy đi.”
Từ Thanh Sơn bị đè xuống ngồi, đang định nổi cơn thì chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, cơn giận lập tức tắt ngúm.
Lúc này Cao Triều mới bước ra khỏi đống giường vỡ, chỉnh lại áo quần, nói: “Ngươi nổi giận với ta làm gì? Nếu không nhờ ta ngăn lại, cái tay kia của hắn giờ đã tiêu rồi. Làm người thì phải nói lý một chút chứ!”
Uông Tần Sinh kinh ngạc đến nỗi há miệng đủ nhét hai quả trứng gà.
Thì ra… huynh Thanh Sơn nổi giận là vì tay của Văn Nhược ư?
Không đúng nhỉ? Thanh Sơn huynh trước giờ đâu có ưa gì Văn Nhược đâu?
Cái… cái gì thế này?
Sắc mặt Từ Thanh Sơn trầm xuống: “Giờ ngươi nói xem tính sao?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 99: Đánh lòng bàn tay
10.0/10 từ 22 lượt.