Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 100: Bản lĩnh thật sự

1@-

 “Làm sao đây?”

Cao Triều phản ứng lại, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Nghe ngươi nói thế... chẳng phải muốn ta ra mặt thay ngươi hả?”

“Chứ không thì sao?”

“Ngươi…”

Khóe môi Cao Triều khẽ nhếch, chẳng phải đang cười, nhưng trong đó lại ẩn chứa ba phần ý cười, cứ như đang nói: ngươi cũng có ngày hôm nay à, đồ chết tiệt!

Đúng lúc ấy, không biết ai ngoài cửa hô to một tiếng...

“Không xong rồi! Không xong rồi! Thẩm tiên sinh và Quách Bồi Càn cãi nhau rồi kìa!”

Tiền Tam Nhất lập tức mắt sáng lên, kéo phắt Từ Thanh Sơn dậy: “Đi đi đi, đi hóng chuyện!”

Từ Thanh Sơn chợt rúng động trong lòng: Không lẽ là vì tên ‘ẻo lả’ kia?



Thẩm Trường Canh ngoài chuyện ấy ra, còn vì ai được? Tất nhiên là vì đệ tử ruột của hắn, Tĩnh Bảo chứ còn gì!

Chưa bàn đến Tĩnh Bảo đúng sai ra sao, nhưng việc Quách Bồi Càn đánh học trò người ta đến mức máu me be bét thì rõ ràng là gây họa rồi.

Ai cũng biết, một thư sinh, quý nhất là hai thứ: một là đầu óc, hai là thân thể.

Huống hồ hắn còn đang cá cược với Cố Trường Bình nữa.

Vừa nghe tin, Thẩm Trường Canh còn cố nhịn, thầm nghĩ: Tên Tĩnh giám sinh này đúng là cái mệnh chuyên chuốc họa, không chừng lần này thật sự do y làm sai.

Nhưng đến Chính Nghĩa Đường hỏi rõ đầu đuôi, hắn bèn bùng nổ, vốn dĩ tính tình cục mịch nóng nảy, mắt không dung nổi một hạt cát!

Quách Bồi Càn thấy Thẩm Trường Canh sắc mặt tức giận, cười khẩy: “Ta đánh một học trò mà cũng phải xin phép Thẩm đại nhân sao? Quốc Tử Giám từ khi nào có thêm cái quy củ này vậy?”

Thẩm Trường Canh nghiêm giọng quát: “Ta chỉ hỏi ngươi, đánh người như vậy có đúng hay không?”

Quách Bồi Càn ngẩng đầu lên đáp: “Một ngày làm tiên sinh, cả đời làm cha, cha đánh con thì nói gì đúng hay sai, có cần ngươi dạy không?”

Thẩm Trường Canh cười khẩy: “Ngươi nói hay thật đấy! Chẳng phải có người nói trúng tim đen nên ngươi mới tìm chỗ trút giận à? Có gan làm thì phải có gan chịu, đừng chỉ dám lén lút ra tay!”

“Ngươi!”

Quách Bồi Càn nổi giận túm áo Thẩm Trường Canh: “Miệng ngươi liệu mà giữ!”

Thẩm Trường Canh cười lạnh: “Người quỳ giữa mưa gió, mặc đồ tang là con gái của ngươi đó thôi? Quách tiên sinh, ngẩng đầu ba thước có thần linh, làm chuyện thất đức nhiều quá, cẩn thận trời tru đất diệt!”

Quách Bồi Càn khựng lại, tức giận bốc l*n đ*nh đầu, nắm tay giơ lên định đánh.

Thẩm Trường Canh sợ sao?

Hắn vớ ngay chén trà trên bàn, hất thẳng vào mặt Quách Bồi Càn!

“Đồ già khốn kiếp! Ta liều với ngươi!”

“Đồ ngụy quân tử! Lão tử cũng chẳng ngán ngươi!”

Đám phu tử bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không biết nên xông vào can hay chạy đi gọi người!

“Dừng tay hết cho ta!”

Một tiếng quát vang dội.

Cố Trường Bình sải bước tiến vào, lông mày rậm, mắt đen sắc lạnh, vẻ mặt đầy lạnh lùng.

“Buông tay!”

Hai người vẫn đang nghiến răng trợn mắt, nhưng vẫn buông tay, trước khi buông còn liếc nhau đầy thù hận, mỗi người đều âm thầm rủa: “Đồ khốn!”

Cố Trường Bình đứng giữa hai người, khóe môi khẽ nhếch, giọng mỉa mai: “Thân là tiên sinh, là người đọc sách, giữa thanh thiên bạch nhật mắng chửi lẫn nhau, lại còn ra tay đánh đấm, nếu Khổng lão phu tử có linh thiêng dưới suối vàng, chắc nắp quan tài cũng bị bật tung lên rồi.”

Thẩm Trường Canh: “Cố…”

“Im miệng!”

Cố Trường Bình chỉ tay ra ngoài, từng lớp giám sinh vây kín hóng chuyện, khiến Thẩm Trường Canh sợ tái mặt, rụt cổ lại.

Trời ơi! Đám tên nhóc kia sao cũng tới rồi?!



Người đến;

Người đi.

Nội đường rộng lớn chỉ còn lại mấy vị phu tử, cùng vài tên giám sinh to gan đang rình nghe ở góc tường.

Cố Trường Bình quét mắt lạnh lùng qua Thẩm Trường Canh, nghiêm giọng nói: “Quách đại nhân tuyệt không phải hạng tiểu nhân vì tư thù mà giận cá chém thớt. Ta phạt ngươi một tháng bổng lộc, ngươi có phục không?”

Ba chữ “dựa vào đâu” đã lên tới cổ họng Thẩm Trường Canh, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cố Trường Bình, bèn gồng cổ gật đầu.

Cha nó, đúng là ép cung mà!

Thôi thì, giữa chốn đông người, cho Tế tửu đại nhân chút mặt mũi vậy.

Cố Trường Bình cũng không nhìn hắn nữa, quay sang, giọng dịu hẳn đi: “Quách đại nhân, ngài thấy hình phạt như thế này… đã ổn chưa?”

Quách Bồi Càn thấy tình thế đổi chiều, đuôi lập tức vểnh lên.

“Một tháng bổng lộc, so với danh tiếng của ta thì có là gì? Cố đại nhân xử nhẹ quá rồi đấy!”

“Đã vậy, nếu Quách đại nhân thấy nhẹ, ta sẽ dâng tấu lên Thủ phụ đại nhân. Tào đại nhân vốn xuất thân từ Hình bộ, giỏi nhất là điều tra thẩm án, để ông ấy tra xét đầu đuôi, rồi ra phán quyết!”

Ánh mắt Cố Trường Bình loé lên ý cười nhạt: “Người đâu, dâng tấu lên Thủ phụ Tào đại nhân!”

“Cố đại nhân… chờ chút, chuyện nhỏ thế này không cần làm phiền Tào đại nhân đâu, ông bận nhiều công vụ, việc này… cứ để thế đi ạ!”

Quách Bồi Càn lập tức rút lui, mặt cắt không còn giọt máu.

Ai chẳng biết Tào Minh KhangThủ phụ đương triều ghét cay ghét đắng hạng người bạc tình bạc nghĩa. Trước đây có một viên quan sủng thiếp diệt thê, bị Tào Minh Khang tuốt tận gốc, đày ra nơi hoang dã!

Cố Trường Bình mặt lạnh như băng: “Sao có thể thế được? Không phải sẽ khiến Quách đại nhân phải chịu uất ức oan ức sao? Tề Lâm, còn không mau đi?”

“Cố đại nhân! Cố đại nhân!”

Quách Bồi Càn miệng méo xệch, mềm nhũn ra: “Chuyện này… ta cũng có lỗi… ta sai rồi…”

Cố Trường Bình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ơ, Quách đại nhân sai ở chỗ nào vậy?”

Quách Bồi Càn: “….”

Cố Trường Bình: “Quách đại nhân không có lỗi, lỗi là do tên Tĩnh giám sinh kia không biết trời cao đất dày. Ta vốn là người không chứa nổi hạt cát trong mắt, mời Tào đại nhân điều tra rõ trắng đen, tới lúc đó, ta nhất định đuổi hắn khỏi Quốc Tử Giám.”

Lời nói tới đây, tất cả mọi người đều nghe ra ẩn ý trong đó.

Thẩm Trường Canh giật giật khoé mắt, thầm nghĩ: Họ Cố kia lòng dạ sâu như biển, đào hố vừa sâu vừa hiểm, lại còn chẳng báo trước. Về sau, mình nên nhường nhịn hắn một chút.

Quách Bồi Càn cũng chẳng ngu, lập tức hiểu ra Cố Trường Bình đang chờ nghe câu gì, vội vàng nịnh nọt: “Ta sai ở chỗ quá nóng vội, lẽ ra nên điều tra kỹ sự việc. Biết đâu lời kia không phải do Tĩnh giám sinh nói.”

Cố Trường Bình khẽ cười, cả chân mày lẫn ánh mắt đều cong cong, như hai chiếc móc câu đen trắng rõ ràng, có thể móc ra những thứ xấu xa nhất tận sâu trong lòng người ta.

Quách Bồi Càn chột dạ, vội dời ánh nhìn.

Cố Trường Bình chậm rãi nói: “Lời ấy có phải y nói hay không, không quan trọng. Quan trọng là, nội dung có đúng hay không. Quách đại nhân, ‘thân bất hành đạo, bất hành ư thê tử; sử nhân bất dĩ đạo, bất năng hành ư thê tử.’ Đạo là đạo lý, là nhân phẩm. Nhân phẩm không tốt, dẫu có tài mấy đi nữa, đám ngôn quan cũng sẽ tố ngài một tội. Ngài nói có đúng không?”

Quách Bồi Càn nghe tới đây, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, mặt mày tái mét.

Chuyện hôm nay hắn giảng trong lớp, Cố Trường Bình nắm rõ trong lòng bàn tay, thì sao có thể không biết hắn đã vu oan cho Tĩnh giám sinh?

Dưới chân tường.

Uông Tần Sinh hạ giọng cảm khái: “Cố đại nhân giỏi thật, không đổ máu mà thắng trận.”

Từ Thanh Sơn hổ thẹn: “Ta muốn bái làm môn hạ của ngài ấy.”

Tiền Tam Nhất quay đầu nhìn Cao Triều: “Giờ thì ta hiểu vì sao ngươi kính cẩn với ngài ấy đến vậy rồi.”

Cao Triều nhướng mày, lật mắt, thầm nghĩ:
Thế đã là gì… cái bản lĩnh thật sự của ngài ấy, các ngươi còn chưa thấy được đâu!

Lý ma ma đưa sổ sách qua: “Phu nhân, chi phí tang lễ đã ghi xong, tổng cộng hết năm ngàn lượng bạc.”

“Chép thêm một bản, mang cho lão phu nhân xem.”

“Nô tỳ sẽ sai người đi làm ngay.”

“Khoan đã, đứa bé ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi.”

Lục thị ra hiệu bảo Lý ma ma không cần vội: “Người đàn bà kia thật sự nghe lời lão gia, rời khỏi phủ Lâm An rồi sao?”

Lý ma ma đáp: “Lấy thêm một ngàn lượng bạc, thì còn không biết điều sao được. Người của lão gia đã trông thấy nàng rời thành, còn bí mật bám theo hai trăm dặm.”

Lục thị cười gượng: “Vài ngàn lượng bạc mà rước về một thứ nghiệt chủng, trong lòng ta thật không cam.”

“Phu nhân, đừng nghĩ đến tiền bạc làm gì. Sau này công tử chỉ nhận người làm mẹ, về sau cũng có chỗ dựa rồi.”

“Mong là vậy.”

Lục thị thở dài: “Không biết bên kinh thành ra sao, một mình A Bảo ở đó, ta thật không yên tâm.”

Lục thị đúng là khó xử.

Nếu bà bỏ chồng và đống chuyện trong phủ để lên kinh thành, thì phủ này sẽ loạn ngay, không có người trấn giữ, trên dưới lộn xộn.

Nhưng nếu ở lại phủ Lâm An, vài tháng nữa A Bảo tham gia kỳ thi Thu, lỡ xảy ra chuyện gì…

“Người bên nhị phòng có nói bao giờ sẽ trở lại kinh thành không?”

Lý ma ma: “Chắc là mấy hôm nữa, chỉ đợi lão phu nhân khỏe hơn chút.”

Lão phu nhân vì mất cháu dâu, lại thêm mưa dầm liên miên ở phủ Lâm An khiến ẩm khí nặng nề, nên đổ bệnh.

Sắc mặt Lục thị thay đổi: “Bà nói xem, lần này lão phu nhân có đi kinh thành không?”

Lý ma ma lắc đầu: “Khó nói lắm.”

Lục thị trầm ngâm: “Lát nữa ngươi mang sổ sách qua đó, tiện thể thăm dò ý tứ xem sao.”

*

Vinh Hỉ Đường, đèn đuốc sáng trưng.

Lão phu nhân Hồng thị lần chuỗi tràng hạt trong tay, được con dâu thứ hai là Triệu thị hầu hạ uống thuốc.

Triệu thị đưa bát không cho nha hoàn sau lưng, phất tay ra hiệu đuổi hết bọn hạ nhân ra ngoài.

“Mẫu thân, con dâu xin người đến kinh thành ở một thời gian, một là để chúng con phụng dưỡng; hai là có thể trấn áp Thất gia.”

“Thất gia thì sao?” Lão phu nhân hờ hững liếc mắt.

Triệu thị thở dài: “Người đừng nhắc nữa, hắn giờ đã vào Quốc Tử Giám, còn để ai vào mắt chứ. Sau này nếu thi đỗ cử nhân, chưa biết sẽ ngạo mạn đến mức nào.”

Mấy câu nói nhẹ bẫng nhưng ý tứ thế nào Hồng lão phu nhân chẳng lẽ không hiểu, có điều bảo bà buông tay khỏi cái nhà lớn này…

“Ta không đi!”

Hồng lão phu nhân lạnh giọng: “Phủ Lâm An này mới là gốc rễ, bao nhiêu cửa tiệm, điền sản, nếu ta không giữ lấy, chẳng phải sẽ rơi hết vào tay đại phòng hay sao?”

Triệu thị thầm nghĩ: “Người ở đây thì vẫn vậy, vẫn rơi vào tay đại phòng thôi.”

Nàng xin lão phu nhân lên kinh thật ra không phải để trấn Thất gia, Thất gia chỉ là cái cớ, người nàng muốn trấn thật sự là ông chồng không biết an phận kia.

Có mẹ già bên cạnh, ông ta cũng không dám phóng túng như trước nữa.

Vừa mất một nàng dâu trưởng, nếu dâu thứ hai, thứ ba lại xảy ra chuyện, dù che đậy giỏi đến đâu người ngoài cũng sinh nghi.

Người ta sẽ nói: “Tĩnh gia chẳng làm gì được, chỉ có giỏi khắc con dâu thôi!”

“Lão phu nhân, Tam lão gia tới rồi.”

Lão phu nhân nhìn Triệu thị: “Tang sự xong rồi, các ngươi chọn ngày tốt sớm trở lại kinh thành đi, Nhị gia một mình ở đó, chẳng có ai hầu hạ, ta cũng thấy không yên.”

Triệu thị thấy bà đã quyết ý, đành trả lời một tiếng: “Vâng.”

Một lát sau, một người đàn ông trung niên bước nhanh vào, là Tĩnh Tam gia Tĩnh Bình Vận.

Tĩnh Bình Vận năm nay vừa tròn bốn mươi, đang làm huyện thừa huyện Bình Khê, chức quan thất phẩm nhỏ nhoi.

Huyện Bình Khê thuộc Phủ Lâm An, cách phủ Lâm An chừng hơn hai trăm dặm, đi bộ mỗi ngày trăm dặm thì hai ngày tới nơi, nếu phi ngựa suốt ngày đêm thì chỉ mất một ngày một đêm.

Tĩnh Bình Vận bước đến gần, lấy từ trong áo ra một phong thư: “Nhị ca phái người hỏa tốc gửi về.”

Trời đã tối, mắt lão phu nhân nhìn không rõ: “Trên đó viết gì vậy?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 100: Bản lĩnh thật sự
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...