Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 90: Bị gài bẫy

1@-

 

Tĩnh Bảo bất ngờ kéo tay Nguyên Cát lại, khiến y giật nảy mình: “Gia?!”

“Suỵt!”

Tĩnh Bảo đưa mắt nhìn quanh, rồi kéo y tránh vào sau một gốc cây lớn.

Một lát sau, chỉ nghe thấy cửa lều “két” một tiếng, một tên thị vệ bước ra, nhìn quanh nhà xí không có ai, bèn nặng nề ho khan một tiếng.

Tĩnh Bảo trong lòng chợt dâng lên nghi ngờ.

Không đúng!

Lẽ ra người ra trước phải là Từ Thanh Sơn mới đúng chứ?


Nghĩ tới tiếng quát khẽ ban nãy, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Chờ cho tiếng bước chân hỗn loạn đi qua trước mặt, nàng lập tức thò đầu ra nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt, mà Tĩnh Bảo cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại.

Đầu Từ Thanh Sơn rũ xuống, bị hai gã thị vệ kẹp hai bên, giống như đã mê man bất tỉnh.

Đang yên đang lành sao lại ngất đi được?

Rõ ràng vừa nãy hắn còn khoe khoang…

Không ổn rồi!

Một ý nghĩ vụt qua, Tĩnh Bảo nhón chân đuổi theo. Nguyên Cát không hiểu gì, chỉ còn cách vội vã chạy theo sau.



Tầm Phương Các chia thành tiền viện và hậu viện, ngăn cách bởi một hồ nước.

Tại một thuỷ tạ bên hồ, Cố Trường Bình đứng lặng nhìn mặt nước. Trong tháng, có hai ngày hắn đều ở lại đây.

Không vì điều gì khác, chỉ muốn ở bên người phụ nữ đáng thương kia, nghe nàng lải nhải những chuyện ngày xưa.

Toàn là chuyện cũ kỹ, nhưng qua miệng nàng kể lại, lại sống động vô cùng. Cố Trường Bình nghe những câu chuyện ấy, như đang lần theo ánh sáng quá khứ của Cố phủ một thời hiển hách.

“Gia!”

Một nha hoàn bước tới, cúi người ghé sát tai hắn thì thầm mấy câu.

Cố Trường Bình nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày mắng khẽ: “Gan chuột mà to tày trời!”

“Gia, phải làm sao ạ?”

Cố Trường Bình không đáp.

Thái tử còn chưa đăng cơ, thế mà bọn Vương, Phác đã dám động đến cháu trai của Định Bắc hầu, lại còn kéo theo cả phủ Trưởng công chúa vào chuyện này, đúng là gan to bằng trời!

Huống hồ, chuyện lại xảy ra trong Tầm Phương Các địa bàn của hắn. Nếu xảy ra sơ suất gì, nơi này cũng không giữ nổi.

Nhưng Vương và Phác đâu phải người tầm thường, thân phận của hai kẻ đó rất đặc biệt.

Phía nào cũng không thể để xảy ra chuyện, cũng không thể đắc tội.

“Ta đi xem.” Cố Trường Bình vén áo rời bước.

“Gia, có cần bọn nô tỳ hỗ trợ không?”

“Không cần!”

Hắn không ngoái đầu lại: “Các ngươi là người của Tầm Phương Các, đừng để lộ mặt, cứ coi như không biết gì.”

“Vâng!”

“Chăm sóc bà ngủ sớm một chút.”

“Vâng!”



Ba gã thị vệ rẽ ngang rẽ dọc, mất nửa tuần trà mới đưa người vào một viện nhỏ ở sau Tầm Phương Các.

Trước cổng treo hai chiếc lồng đèn đỏ, xung quanh vắng hoe không một bóng người hầu.

Tĩnh Bảo nhìn thấy ba người bước vào phòng, bèn ngoắc tay ra hiệu với Nguyên Cát, lại bị y giữ chặt tay.

“Gia, nguy hiểm lắm!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tĩnh Bảo khẽ thở dài.

Chuyện đến nước này, nàng đã đoán được bảy tám phần.

Từ Thanh Sơn tuấn tú, lại bị người dòm ngó. Đám thị vệ kia dùng thủ đoạn gì đó, đã bắt được hắn.

Giờ phải làm gì?

Báo tin trước, e là nửa đường sẽ đụng phải chủ nhân của chúng.

Xông vào cứu người, lại càng nguy.

Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Nguyên Cát nói đúng, đến cả Từ Thanh Sơn còn không phải đối thủ, bọn họ mà xông vào thì đừng nói cứu người, e là mạng cũng không giữ nổi. Giá như A Nghiễn có mặt thì hay biết mấy!

Trong lòng nàng chần chừ.

Lẽ ra với kẻ ngày ngày mắng nàng “ẻo lả” thấy mặt thì hầm hầm khó chịu như Từ Thanh Sơn, nàng hoàn toàn có thể mặc kệ… Nhưng…

“Hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta.” Tĩnh Bảo thì thào.

Nguyên Cát thấy chủ tử khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia, để thuộc hạ dụ bọn họ ra, ngài tranh thủ đưa Từ công tử rời đi.”

Cũng là một cách.

Tĩnh Bảo nắm chặt tay y: “Cao công tử đang ở bên sân khấu, ngươi đến tìm huynh ấy, tìm được huynh ấy, chúng ta sẽ không sợ nữa.”

Nguyên Cát gật đầu, vòng ra sau bụi phượng tiên, đứng giữa sân mà lớn tiếng chửi: “Lũ lưu manh khốn nạn các ngươi, dám giở trò với Từ công tử, ta đi gọi Cao công tử tới, để xem các ngươi có chạy đằng trời!”

Trong phòng, hai tên thị vệ giật mình, lập tức cầm đao lao ra, một trước một sau, nhưng chỉ thấy bóng người chạy xa.

“Chết tiệt, hỏng chuyện rồi!”

“Đuổi theo!”



Trên sân khấu, Vương Uyên cài hai đoá hải đường lên tóc, được tình nhân Viễn Sơn dìu xuống đài, lảo đảo bước đi.

Cao Triều cười ha hả, miệng kêu một tiếng “hay lắm!” rồi ngoác miệng cười: “Về phủ thôi!”

“Từ Thanh Sơn đâu?” Tiền Tam Nhất hỏi.

Cao Triều không mấy bận tâm: “Ngươi còn không hiểu hắn sao? Mười lần tới đây, thì chín lần chuồn trước, chắc lại về nhà rồi.”

Định Bắc Hầu phủ quản thúc nghiêm ngặt, Từ Thanh Sơn dù có chơi cùng hai người này, nhưng xưa nay luôn biết giữ mình.

Tiền Tam Nhất choàng vai Cao Triều: “Vậy thì về phủ!”

Cao Triều quay đầu, nhướng mày với Vương Uyên, cười cợt: “Mặt mũi đẹp, hoá trang cũng tạm, có điều thân thể còn cứng lắm, lần sau tập lại cho dẻo hơn, không chỉ bắt chước được tay bẻ lan, mà còn phải học lắc eo như lá liễu.”

“Lắc eo như lá liễu mới thích, ôm vào mềm mại.” Tiền Tam Nhất cười hùa.

Hai người vừa cười vừa nghênh ngang bỏ đi.

Vương Uyên nhìn theo bóng họ, khoé môi nhếch lên một nụ cười gian tà: “Các ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì gia cũng ngủ với hai đứa bay.”



Tĩnh Bảo hoàn toàn không ngờ, Cao Triều và Tiền Tam Nhất đã rời đi. Nàng thấy hai tên thị vệ vừa đuổi đi, còn đang do dự có nên xông vào hay không, thì chợt có một bàn tay đặt lên vai nàng.

Nàng giật mình suýt hét lên, nhưng tiếng vừa trào lên cổ họng, thì miệng đã bị bịt lại.

Một mùi đàn hương nhè nhẹ xộc vào mũi.

Là tiên sinh?

Nàng quay đầu lại, quả nhiên là hắn. Đôi mắt sâu đen đang nhìn nàng, ánh mắt đầy giận dữ.

Tĩnh Bảo biết hắn giận gì.

Một kẻ đọc sách đàng hoàng, không ở nhà dùi mài kinh sử, lại tới nơi trụy lạc như thế này, chẳng ra thể thống gì!

Nhưng nàng không biết, điều khiến Cố Trường Bình nổi giận không phải vì nàng đến Tầm Phương Các, mà là vì nàng dám một mình chạy ra đây cứu người!

“Người đâu?” hắn trầm giọng hỏi.

Tĩnh Bảo khựng lại.

Cố Trường Bình buông tay, khẽ vuốt lòng bàn tay. Bàn tay kia lạnh buốt vì sợ hãi.

“Ta hỏi T ừ Thanh Sơn đâu?” hắn lại hỏi.

Tĩnh Bảo lúc này mới sực tỉnh, vội chỉ tay: “Trong phòng kia.”

Cố Trường Bình gật đầu: “Đi, tới xem.”

Tĩnh Bảo lập tức đi theo, sợ có người theo sau, lúc bước qua ngưỡng cửa vẫn không yên tâm mà quay đầu nhìn lại mấy lần.

Trong phòng.

Từ Thanh Sơn nằm trên giường, toàn thân chỉ còn lại một lớp trung y mỏng manh, phần h* th*n căng phồng, làm áo cũng bị đội lên.

Ánh mắt Cố Trường Bình tối lại, bước lên một bước chắn ngang tầm mắt của Tĩnh Bảo.

Mặt Tĩnh Bảo hơi đỏ, chỉ nghĩ hắn muốn xem xét tình hình của Từ Thanh Sơn.

Nếu nàng đoán không lầm, chắc là trúng xuân dược.

“Từ Thanh Sơn? Từ Thanh Sơn?”

Cố Trường Bình vỗ mạnh vào mặt hắn: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi!”

Từ Thanh Sơn hé mắt, chỉ thấy trước mắt mờ mịt, căn bản không nhìn rõ người đang đứng trước mặt là ai, miệng chỉ phát ra vài tiếng r*n r* mơ hồ.

“Đến nói cũng không nói nổi, thuốc này chắc chắn bị hạ liều rất nặng.” Cố Trường Bình nói.

“Tiên sinh, phải làm sao đây?” Tĩnh Bảo lo lắng hỏi. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 90: Bị gài bẫy
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...