Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 89: Đọ tửu lượng

1@-

 

"Bốn mươi tuổi chưa có con mới được nạp thiếp?"

Tĩnh Bảo càng nghĩ càng thấy nhà họ Uông đúng là một mối nhân duyên tốt.

Nam nhân trên đời phần lớn đều phong lưu thành tính, mấy ai có thể khắc chế được d*c v*ng trong thân? Nhà họ Uông mà có quy củ như vậy, so ra đã hơn không biết bao nhiêu thế gia danh môn khác.

Quan trọng hơn cả là, không có thiếp thất thì cũng sẽ chẳng nảy sinh tranh đấu giữa đích xuất và thứ xuất, con cháu lớn lên trong hoàn cảnh như thế, phẩm hạnh cũng chẳng đến nỗi nào.

Mà con cháu đoan chính, mới là gốc rễ để một gia tộc hưng thịnh.

Tĩnh Bảo thầm nghĩ, nếu chẳng phải đại phòng chỉ có một cô nương thứ xuất, không xứng với Uông Tần Sinh, nàng còn chẳng nỡ gả tiểu thư Kim Vân của hầu phủ cho người ta.

Quyết định xong, Tĩnh Bảo định lát nữa gặp được Uông Tần Sinh thì dò ý hắn thử đã.

Nào ngờ, khi đến Tầm Phương Các lại chẳng thấy bóng dáng Uông Tần Sinh đâu, chỉ thấy Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất, một người gác chân uống trà, một người vui vẻ hí hoáy gảy bàn tính.

Nàng hỏi: “Cao công tử và Tần Sinh đâu rồi?"

Tiền Tam Nhất ngẩng đầu nói: “Cao Triều lát nữa mới tới, còn Uông Tần Sinh thì không muốn đến, bảo chỗ này bẩn, ở nhà ôn bài thì hơn."

Xem xem nhân phẩm kìa!

Tĩnh Bảo khẽ cong môi cười, tự mình rót một chén trà ấm, chậm rãi đưa lên môi.

Lúc này trong phòng đã thắp đèn, ánh sáng lay động lấp lánh.

Đôi môi đỏ thắm của Tĩnh Bảo vừa được nước trà làm dịu, óng ánh như phủ một lớp mật ong.

Từ Thanh Sơn liếc qua, rồi lại vội thu về, lại liếc lần nữa, rồi lại thu về, chỉ cảm thấy trong lòng rối bời khó chịu.

Đang yên đang lành, gọi cái tên ẻo lả kia tới làm gì chứ, họ Cao đúng là rảnh rỗi!

Ngay khi đó, Tĩnh Bảo lên tiếng hỏi: “Thanh Sơn huynh, trong nhà đã định hôn cho huynh chưa?"

Từ Thanh Sơn lạnh lùng cười một tiếng: “Ta xuất thân võ tướng, sau này nhất định ra trận sa trường, tận trung báo quốc, chuyện nhi nữ tình trường chẳng can gì đến ta. Mà có can thì ta cũng nhất quyết cưới một nàng dâu anh khí hiên ngang về nhà!"

Tĩnh Bảo: “…”
Cười cái gì chứ? Có ai bảo ngươi không được cưới nữ nhân hiên ngang đâu!

Cảm thấy tự rước lấy bẽ bàng, nàng bèn quay sang hỏi Tiền Tam Nhất.

Tiền Tam Nhất lắc đầu quầy quậy: “Ta không cưới vợ đâu, cưới vợ tốn tiền lắm, nào là sính lễ, nào là lễ định, ta còn phải tiết kiệm bạc cho nhà họ Tiền nữa."

Tĩnh Bảo: “…”

Trong lòng nàng lập tức đưa ra kết luận về hai người này:
Một kẻ nóng nảy, một kẻ mê tiền, đều không phải mối tốt.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào, dường như có người đang cãi nhau.

Từ Thanh Sơn đột ngột kêu “Không xong rồi!” rồi lao ra như một cơn gió.

Tĩnh Bảo còn đang do dự có nên đi xem không thì Từ Thanh Sơn đã đẩy Cao mỹ nhân bước vào.

Cao mỹ nhân hất quạt xuống, giận dữ mắng: “Đúng là xúi quẩy! Đi đâu cũng chạm mặt tên rùa Vương Uyên đó!"

“Ngươi quên rồi à, chỗ này có nhân tình của hắn mà."

Tiền Tam Nhất cười đầy hàm ý, dùng khuỷu tay huých nhẹ Tĩnh Bảo: “Có tò mò nhân tình của Vương Uyên là ai không?"

Tĩnh Bảo lắc đầu, ra hiệu không tò mò.

“Ta nói cho ngươi biết, người đó tên là Viễn Sơn, là một tiểu đán, vừa tròn mười bốn tuổi, xinh đẹp cực kỳ, còn đẹp hơn cả nữ nhân!"

“Ngậm miệng lại đi! Ai rảnh rỗi nghe mấy chuyện bẩn thỉu đó của ngươi!" Từ Thanh Sơn trừng mắt: "Mau gọi người mang rượu và thức ăn lên, ta đói rồi!"

Vừa dứt lời thì một tràng “ục…ục…” vang lên, ba người đồng loạt quay đầu nhìn Tĩnh Bảo.

Mặt nàng đỏ bừng: “Hôm nay Lầu Ngoại Lâu khai trương, ta bận suốt một ngày, đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn miếng nào."

Vừa nói xong, bụng lại kêu tiếp một tràng, ngay cả Cao mỹ nhân cũng bị chọc cười: “Người đâu, mang rượu và thức ăn lên, tiện thể gọi thêm vài ca kỹ."

Tĩnh Bảo vội xua tay: “Chỉ cần rượu và đồ ăn thôi, ca kỹ thì miễn, ta không có hứng."

Từ Thanh Sơn nghe vậy, lòng lạnh đi phân nửa.

Quả nhiên, tên tên nhóc này thích nam nhân!

Lúc này, một người phụ nữ áo gấm đẩy cửa bước vào, thi lễ: “Các vị công tử, Vương công tử nhờ ta đến hỏi một câu, các vị có dám đấu rượu với họ không?"

Cao mỹ nhân mắt còn chẳng thèm ngước lên.

Người phụ nữ kia mở chiếc quạt xếp trong tay ra, đặt lên bàn: “Vương công tử nói, nếu Cao công tử thắng, thì cây quạt này thuộc về Cao công tử."

Cao mỹ nhân liếc nhìn chiếc quạt, là bút tích của danh gia, mới chậm rãi hỏi: “Vậy nếu thua thì sao?"

“Ai thua thì ngắt một cành hải đường, cài lên tóc, mặc đồ của kép hát, đi một vòng trên sân khấu Tầm Phương Các."

Cao mỹ nhân cười nhạt: “Ta nhận lời!"

Tĩnh Bảo nghe mà ngây người như phỗng, chơi thế này… lớn quá rồi, nếu truyền ra ngoài thì…

“Thanh Sơn uống rượu chưa từng thua ai, bọn họ nhất định thua thôi!"

Nghe Tiền Tam Nhất nói vậy, Tĩnh Bảo mới yên tâm.



Bốn người cùng nhau chuyển sang một phòng riêng khác.

Phòng vô cùng lớn, bày đầy một bàn rượu thịt, chỉ có Vương Uyên và Phác Chân Nhân ngồi trước bàn.

Lúc đến gần mới thấy, cả Vương Uyên lẫn Phác Chân Nhân đều có dung mạo rất đẹp, lông mày đôi mắt như được chạm trổ tinh xảo.

Tĩnh Bảo không dám nhìn lâu, cúi đầu, cố giảm sự hiện diện của mình.

Cao mỹ nhân mỉm cười hỏi: “Uống thế nào?

Vương Uyên phe phẩy quạt: “Ngươi cử một người, ta cũng cử một người. Người của ngươi uống một ly, người của ta uống một ly, uống tới khi ai xin tha trước thì kẻ đó thua."

“Công bằng!"

Cao mỹ nhân chỉ vào Từ Thanh Sơn: “Hắn thay ta uống!”

Vương Uyên liếc xéo Từ Thanh Sơn: “Thanh Sơn huynh ra trận, ta xin đích thân bồi tiếp! Người đâu, mang hai chum rượu lên!”

Ngay lập tức có gia nhân mang rượu tới, Tĩnh Bảo thấy bọn họ quá rỗi hơi nên lặng lẽ ra ngoài, ghé tai nói nhỏ với Nguyên Cát, dặn hắn lát nữa giả vờ có chuyện gấp ở phủ, gọi nàng về.

Quay lại phòng, cuộc tỉ thí rượu đã bắt đầu.

Tĩnh Bảo nhìn một lát rồi rón rén tới bên cửa sổ, lúc này nàng đã đói lả, đến mức chẳng còn khẩu vị gì nữa.

Nửa khắc sau, Nguyên Cát nhanh nhẹn bước vào bẩm báo.

Trong phòng, ai nấy đều chú mục vào Từ Thanh Sơn và Vương Uyên, chẳng ai để ý nàng đi hay ở, Tĩnh Bảo nhân cơ hội chuồn ra ngoài.

Vừa bước khỏi phòng, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Chưa ăn được miếng nào, chỉ uống cả bụng nước trà, nàng thấy mắc tiểu, nhịn không nổi về phủ, bèn hỏi đường đi nhà xí, bảo Nguyên Cát đứng ngoài trông chừng.

Nhà xí của Tầm Phương Các còn sạch hơn cả nhà phú hộ, lại xông hương trầm, không có mùi khó ngửi.

Tĩnh Bảo giải quyết xong xuôi, đang múc nước rửa tay thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng kêu hoảng của Nguyên Cát, tiếp đó một bóng người cao lớn lao vào.

Nàng quay đầu nhìn, hóa ra là Từ Thanh Sơn.

“Thanh Sơn huynh, huynh thua rồi sao?" nàng kinh ngạc hỏi.

Từ Thanh Sơn sắc mặt âm trầm: “Chút rượu đó nhét kẽ răng ta còn chưa đủ! Tên khốn Vương Uyên đã lên sân khấu, Cao công tử nói, phải cài hai đóa hải đường mới coi là đủ!

Tĩnh Bảo lập tức nịnh hót: “Thanh Sơn huynh tửu lượng ghê thật, phủ ta có việc gấp, xin đi trước một bước, gặp lại sau nhé!"

Từ Thanh Sơn phẩy tay: “Đi đi."

Rồi xoay người vén áo, quay lưng lại để tiểu tiện.

Tĩnh Bảo bước ra ngoài, vừa đi được mấy bước thì ba kẻ trông như thị vệ đi ngang qua.

Khi đi lướt qua nàng, một người trong số đó liếc nàng mấy cái.

Tĩnh Bảo hoàn toàn không để ý, chỉ mong sớm quay về. Nào ngờ vừa đi được mấy trượng, phía sau nhà xí bỗng vang lên một tiếng quát trầm thấp, còn chưa kịp nghe rõ thì âm thanh đã ngưng bặt.

Tim Tĩnh Bảo như thắt lại! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 89: Đọ tửu lượng
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...