Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 86: Thưởng thức mỹ vị

1@-

 

Tĩnh Bảo vừa mở miệng đã biết mình lỡ lời.

Đại Tần triều tổng cộng chỉ có bốn công tám hầu, mà tất cả đều sống ở kinh thành, ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt nhau, dĩ nhiên chẳng ai xa lạ với ai cả.

Tĩnh Bảo vội vàng chữa lại: “Đã là chỗ quen biết thì tốt rồi. Biểu ca, phiền huynh đưa Từ huynh lên nhã gian trên lầu ngồi một lát.”

“Không cần, ta đợi họ luôn ở đây.” Từ chối thẳng thừng là lời của Từ Thanh Sơn.

Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng, quạt trên tay cũng theo đó mà phẩy vù vù.

Tĩnh Bảo liếc một cái là hiểu hai người này chẳng hợp nhau, đang nghĩ xem nên hòa giải ra sao thì bỗng nghe thấy giọng Uông Tần Sinh: “Văn Nhược, ta tới rồi. Trên đường còn gặp cả Tiền công tử nữa.”


Tiền Tam Nhất vừa từ ngựa nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn tửu lâu, tặc lưỡi hai tiếng: “Chậc chậc, chỗ này không biết phải tốn bao nhiêu bạc nữa, e là không mười năm tám năm thì chẳng thể hồi vốn.”

Tĩnh Bảo rút ra hai lượng bạc vụn, đặt vào lòng bàn tay lắc lắc: “Tiền huynh, huynh vừa nói gì thế? Gió lớn quá, ta nghe không rõ.”

Tiền Tam Nhất thấy bạc thì hai mắt sáng rỡ, cười nịnh: “Xem cái khí thế này! Chưa đầy một năm, không đúng, nửa năm là có thể hồi vốn rồi.”

“Đa tạ lời lành của Tiền huynh!”

Tĩnh Bảo vừa nói vừa nhét lại bạc vào ngực, cười bảo: “Nào nào, lên lầu ngồi chút.”

Tiền Tam Nhất: “…”

Tên tên nhóc này, rõ là đang đùa giỡn với hắn!

Từ Thanh Sơn cố nhịn cười: “Họ Cao đâu? Sao không cùng tới với ngươi?”

Tiền Tam Nhất liếc Tĩnh Bảo một cái, hậm hực: “Có ai cho bạc để ta đi hỏi han hành tung hắn đâu? Ai mà biết hắn có đến hay không?”

Tĩnh Bảo cười mỉm, lại rút bạc ra nhét vào tay hắn: “Tiền công tử, Cao công tử rốt cuộc có đến không?”

Tiền Tam Nhất suýt phát điên.

A a a a! Tên này sao cứ không hành sự theo lẽ thường vậy chứ!

“Có ăn có uống miễn phí, sao ta lại không tới cho được!”

Màn kiệu vén lên, lộ ra một gương mặt khiến người ta kinh diễm đến nghẹt thở. Cao Triều ngẩng cao đầu, tay phe phẩy quạt, vẻ mặt đầy ghét bỏ bước tới.

Phía sau có hai tiểu đồng, người che ô, người quạt gió.

Cao mỹ nhân đảo mắt nhìn qua từng người, hừ hừ bảo: “Họ Tĩnh kia, gia không muốn đứng ngu ngốc dưới trời nắng, mau dẫn đường đi.”

Chịu tới đã là nể mặt rồi. Tĩnh Bảo phớt lờ thái độ ngạo mạn của hắn, cười tươi: “Bốn vị huynh đài, mời lên nhã gian.”

Thế là, người ta trông thấy một thư sinh tuấn tú dẫn theo bốn người, mỗi người một dáng vẻ, lắc lư bước vào Lầu Ngoại Lâu.

“Thấy chưa? Kia là xe của Phủ Công chúa, người đó là con trai Trưởng công chúa đấy.”

“Tửu lâu này quả không tầm thường, ngay cả công tử của Trưởng công chúa cũng đến.”

“Nghe nói đây là chi nhánh của Phủ Lâm An mở tại kinh thành.”

“Đi, vào nếm thử mùi vị xem sao!”

Lúc nhiều người lũ lượt kéo vào cửa tiệm, Ngô Thành Cương quay đầu nhìn thê tử, cười tủm tỉm: “Mới mấy ngày mà đã giao hảo được với nhiều người có thân phận như vậy, đệ đệ của nàng đúng là có bản lĩnh.”

Tĩnh Nhược Tố lại chẳng lấy gì làm tự hào.

Bản thân đệ đệ nàng là hạng người thế nào, còn mấy người kia là hạng người gì, nàng biết rõ. Chắc chắn là A Bảo đã hạ mình, khom lưng cầu người ta.

Nàng thấy xót lắm.

“Biểu tỷ, biểu tỷ phu, ngay cả con trai Trưởng công chúa cũng tới rồi, ta về đây!”

Lục Hoài Kỳ nói xong, chắp tay hành lễ với Ngô Thành Cương rồi quay lưng bỏ đi.

Ngô Thành Cương thầm nghĩ: Tên nhóc này sao vậy? Mới rồi còn cười tươi như hoa mà!

Ngay chính Lục Hoài Kỳ cũng không biết mình làm sao nữa. Trong lòng bỗng trào lên một thứ chua xót, quặn đến mức khiến dạ dày hắn cũng khó chịu theo.

Ngoài Uông Tần Sinh ra, ba người còn lại đều là chỗ quen mặt. Chỉ là, hắn và họ chẳng cùng đường, chẳng cùng chí hướng, chẳng thể hòa hợp, nhiều lắm cũng chỉ gật đầu chào xã giao.

Nếu là trước kia, hắn cũng chẳng lấy làm lạ.

Nhưng hôm nay…

Thấy chỗ nào cũng không thuận mắt, cả người đều bứt rứt khó chịu.

Cảm giác mình đứng trước mấy người đọc sách kia, đúng là một tên thiếu gia ăn chơi vô tích sự.

Mà sự thật… cũng đúng là như thế!

Ăn chơi trác táng, đá gà cưỡi chó, việc gì cũng dám làm. Dù sao nhà có quyền có thế, dựa vào tổ nghiệp cũng có thể sống yên ổn cả đời.

Chỉ là, nay đã khác xưa.

Phủ Tuyên Bình Hầu sa sút, hắn cũng theo đó mà mất giá. Mất giá thì thôi, chỉ sợ thiên hạ bắt đầu xem thường hắn từ trong lòng.

Lần đầu tiên trong đời, Lục Hoài Kỳ nghĩ đến hai chữ: Tương lai.

*

Trong nhã gian.

A Man tự mình nấu nước pha trà, động tác vô cùng thuần thục.

Uông Tần Sinh ngửi thấy mùi hương, tò mò hỏi: “Văn Nhược, đây là trà gì vậy? Thơm lạ.”

Tĩnh Bảo đáp: “Mùa xuân uống trà hoa, mùa hạ uống lục trà, mùa thu uống thanh trà, mùa đông uống hồng trà. Bây giờ đang giao mùa xuân hạ, uống lục trà là tốt cho sức khỏe nhất.”

A Man tươi giòn tiếp lời: “Nô tỳ đang pha Bích Loa Xuân, hái trước tiết Thanh Minh, dùng nước suối ngọc tuyền để pha, các gia nếm thử xem, có phải có mùi lan thoảng nhẹ không ạ?”

Tiền Tam Nhất nhấp một ngụm, giữ trong miệng, chỉ cảm thấy thanh mát ngọt dịu, dư vị thơm lâu: “Một chén trà như vậy giá bao nhiêu bạc?”

A Man mỉm cười: “Tửu lâu chúng ta có lệ, trà là tặng, không lấy bạc.”

Không lấy bạc?

Tiền Tam Nhất cười nửa miệng, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo: “Thế thì ta muốn mang theo một ít!”

A Man cười nói: “Thất gia đã chuẩn bị sẵn cho các vị công tử mỗi người một phần, xem như quà cảm ơn.”

Tiền Tam Nhất liếc nhìn Tĩnh Bảo: “Ôi chà, không ngờ Thất gia cũng biết cách đối nhân xử thế gớm nhỉ?”

Tĩnh Bảo không đáp, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho A Man và Nguyên Cát. Nguyên Cát bèn mở cửa đi ra, lát sau quay lại.

Cùng hắn vào phòng là hai tiểu nhị, tay bê khay bạc.

Trên khay là bốn món nguội, sáu món nóng, hai món điểm tâm, thêm một bình rượu gạo.

Cao mỹ nhân dùng đũa gẩy một đĩa điểm tâm. Tổng cộng có bảy cái, đen sì sì, giống như bị cháy khét, chẳng nhìn ra làm từ nguyên liệu gì.

“Thứ quỷ quái gì đây, đồ cho chó ăn à?”

Tĩnh Bảo gắp một cái bỏ vào bát Tiền Tam Nhất: “Tiền huynh, nếm thử đi.”

Tiền Tam Nhất nhón một cái nhét vào miệng, nhai hai cái không nói gì, rồi lặng lẽ gắp hai cái khác cho mình, bốn cái còn lại chia cho từng người.

Còn nghiêm túc nói một câu: “Thất Tĩnh, ngươi đừng ăn nữa.”

Người bên cạnh thấy dáng vẻ hắn vậy, tưởng chỉ bình thường, tiện tay gắp lên nếm thử.

Đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, định tranh phần trong bát Tiền Tam Nhất thì… hai cái cuối cùng đã vào bụng hắn từ lúc nào!

Từ Thanh Sơn vỗ bàn: “Họ Tiền kia, nhả ra cho ta!”

Tiền Tam Nhất đắc ý: “Ta nuốt vào bụng rồi, còn nhả cái gì, ngươi ngốc thật hả?”

Từ Thanh Sơn tức muốn hộc máu.

Uông Tần Sinh kéo tay áo hắn: “Từ huynh, món ăn ít, vài đũa là hết rồi.”

Từ Thanh Sơn nghĩ lại, thấy cũng đúng, thôi bỏ qua cho tên khốn kia.

Cao mỹ nhân thấy mấy người kia xuống tay nhanh như chớp, tức giận bật cười: “Sao ai cũng như đồ chết đói đầu thai vậy, chưa từng ăn đồ ngon à?”

“…”

Không ai để ý tới hắn.

Hừ!

Cao mỹ nhân lườm nguýt một cái, tao nhã gắp miếng cá bỏ vào miệng, ai ngờ chưa đầy một khắc, sắc mặt đã thay đổi.

Lần này tới lượt hắn vứt đũa: “Mẹ kiếp, đám các ngươi ăn chậm lại cho gia!”

Từ Thanh Sơn chẳng buồn ngẩng đầu: “Bớt mẹ kiếp ở trên bàn ăn đi, đây không phải Phủ Công chúa của ngươi.”

Tiền Tam Nhất vừa nhai măng xuân vừa nói: “Đúng đấy, muốn nổi nóng thì quay về phủ mà nổi.”

Uông Tần Sinh nhỏ giọng nhắc: “Cao công tử, không ăn nhanh thì thật sự sẽ chẳng còn gì đâu.” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 86: Thưởng thức mỹ vị
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...