Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 85: Lục Hoài Kỳ

1@-

 

Tứ tỷ của Tĩnh Bảo là con thứ, mẹ ruột vốn chỉ là con gái một gia đình nông dân.

Năm đó phụ thân Tĩnh Bảo lên trang viên, xe ngựa hỏng giữa đường, bèn ghé nghỉ chân ở nhà dân. Không biết vì sao lại đem lòng cảm mến con gái nhà ấy, rồi đưa nàng ta về phủ.

Cô gái nông thôn ấy vốn gan dạ trời sinh, con gái sinh ra cũng chẳng sợ trời, chẳng sợ đất.

Năm ấy vào Đoan Ngọ, Tây Hồ tổ chức đua thuyền rồng, cả thành đều đổ ra đường. Tầng lầu Tĩnh gia ở ngay sát bờ hồ, đám nữ quyến được sắp xếp ngồi trong nhã gian tầng hai.

Thế mà tứ tỷ lại cứ muốn xuống lầu, vô tình gặp một thư sinh nghèo họ Thuấn.

Thư sinh nghèo ấy hối lộ hạ nhân trong Tĩnh phủ để đưa thư cho tứ tỷ, trong thư toàn những lời văn sến súa, giở trò khuyên rủ rê nàng trốn nhà theo mình.


Kỳ thực cũng chẳng phải tình yêu gì chân thật, chỉ là muốn “gạo nấu thành cơm” để kết thân với nhà giàu, kiếm chỗ dựa mà thôi.

Xui rủi làm sao, đúng ngày tứ tỷ định bỏ trốn lại bị người nhà phát hiện, ngăn lại ngay.

Họ bắt thư sinh kia tới đối chất. Gã sợ Tĩnh gia giao mình cho quan phủ, bèn la lên rằng tứ tỷ là người chủ động quyến rũ hắn, thậm chí còn lấy ra túi hương nàng từng tặng để làm bằng chứng.

Tứ tỷ thấy gã đàn ông kia vô trách nhiệm như thế, lập tức hối hận.

Phụ thân thấy nàng biết hối lỗi, bèn sai người đánh cho tên thư sinh một trận tơi bời rồi đuổi khỏi phủ Lâm An, đồng thời ra lệnh phong tỏa chuyện này trong phủ.

Nào ngờ, lời đồn vẫn lan ra, khó nghe thế nào cũng có.

Tứ tỷ tính khí như vậy, sao chịu nổi điều tiếng? Một đêm nghĩ quẩn, bèn nhảy giếng tự vẫn.

“Ngũ cô nương, lời người thật đáng sợ.”

Tĩnh Bảo thở dài. Ở cái thời thế này, thiên hạ bao dung với đàn ông, hà khắc với đàn bà.

Nàng mãi mãi không quên được cảnh ấy, tứ tỷ được kéo lên từ giếng, cả người trương phồng, đôi mắt trợn trừng như cá chết, chết mà chẳng nhắm nổi mắt.

Lục Cẩm Vân nghe xong, chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ lau nước mắt rồi quay đi.

Xuân Lan bên cạnh khuyên: “Cô nương, biểu thiếu gia cũng là muốn tốt cho cô nương mà thôi.”

Hồi lâu sau, Lục Cẩm Vân khẽ thở than: “Nhưng vì thế mà lòng ta lại càng khó buông bỏ hắn.”

Phía sau hai chủ tớ là một người tên Lục Hoài Kỳ.

Hắn đi đi dừng dừng, dừng dừng lại đi, khiến tiểu đồng thân cận Tuyết Thanh sốt ruột: “Gia à, mau lên thôi, chậm nữa là cổng viện khóa mất đấy.”

Lục Hoài Kỳ xua tay ra hiệu đừng làm ồn, trong lòng còn đang bận suy nghĩ.

Hắn đang nghĩ gì ư?

Nghĩ về khoảnh khắc Tiểu Thất không ra nhận hương túi của Ngũ muội, khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng, cứ như thể… thở phào nhẹ nhõm.

Sao lại thấy nhẹ nhõm chứ?

Lục Hoài Kỳ thấy kỳ lạ. Đáng ra phải thấy tiếc nuối thay cho Ngũ muội mới phải.

Hắn gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu bước vào viện của tam ca mình.

Một tiểu nha hoàn ra đón, mỉm cười e lệ với hắn. Lục Hoài Kỳ hếch mũi lên trời, giả vờ không thấy. Nửa ngón tay của Tiểu Thất còn đẹp hơn nàng ta, còn muốn quyến rũ hắn?

Mơ đi!

Vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn bỗng bị vấp một cái, ngã dập mông xuống đất.

Không đúng!

Sao hắn lại đi so mấy tiểu nha hoàn kia với Tiểu Thất chứ?



Ngày mùng năm tháng năm, trời nắng nóng.

Tĩnh Bảo sợ nóng, cố ý mặc một chiếc áo dài trắng ngà rộng rãi, lại học theo dáng vẻ của Cao mỹ nhân, cầm trong tay một chiếc quạt xếp.

Ra khỏi nhà chính, đã thấy Lục Hoài Kỳ đứng chờ bên ngoài.

Hôm nay hắn rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề, phong tư như một công tử hào hoa, hiếm có là, hắn không hề quát tháo xông thẳng vào như mọi khi.

Tĩnh Bảo mở quạt ra, vừa phe phẩy vừa cười tủm tỉm nói: “Còn sớm mà, chúng ta tới nhà họ Ngô đón tỷ tỷ và tỷ phu trước đi.”

Lục Hoài Kỳ vừa định mở miệng, đã bị một mùi thơm dịu nhẹ xộc thẳng vào mũi. Hắn ngửi ngửi, thì ra là mùi trầm hương trên quạt của Tiểu Thất.

Lục Hoài Kỳ giật phắt lấy chiếc quạt, quạt lia lịa mấy cái: “Cái quạt này, ta lấy rồi!”

Tĩnh Bảo tức đến mức muốn b*p ch*t hắn.

Vừa khen là biết lễ phép, sao giờ lại phát rồ rồi?



Trong Ngô phủ.

Mấy vị di nương vừa hành lễ xong, Tĩnh Nhược Tố giữ Vân Di nương lại.

Vân Di nương mới ngoài hai mươi, vừa sinh cho Ngô Thành Cương một cô con gái, thân thể so với khi còn làm nha hoàn thì đầy đặn hơn nhiều.

“Đại thiếu phu nhân, nô tỳ âm thầm quan sát mấy hôm, thấy con bé tên Lưu Niên kia không giống người tử tế. Nếu để nó vào nhà, e là chẳng được yên ổn đâu.”

Tĩnh Nhược Tố chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Nàng từng sai người đến hí phường Khánh Dư hỏi thăm lai lịch Lưu Niên, cũng không tra được gì rõ ràng, chỉ biết nhà nghèo, từ nhỏ bị bán vào phường hát, cái tên “Lưu Niên” là nghệ danh do sư phụ đặt.

“Hôm đó nô tỳ vào thư phòng thỉnh an, thấy gia đang ngồi cạnh giường uống trà, con bé kia thì quỳ bên cạnh bóp chân cho gia, còn đưa tay vào trong ống quần gia, giữa ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ.”

Vân Di nương hạ giọng nói: “Nếu chỉ là quấn lấy gia thì cũng thôi, đằng này nô tỳ còn nghe nó nói muốn mua cửa tiệm làm ăn.”

Sắc mặt Tĩnh Nhược Tố lập tức trầm xuống.

Nàng có thể để di nương tranh sủng, nhưng tuyệt đối không cho phép ai ngấm ngầm tính toán bạc tiền của nam nhân nhà mình.

Nhà họ Ngô chưa chia gia sản, hơn hai trăm miệng ăn đều dựa vào công quỹ. Ngô Thành Cương thì văn không thành, võ không xong, chỉ quản lý mấy sản nghiệp ngoài phủ, trong tay có ít tiền rảnh rỗi.

Nhưng bạc đó đâu phải của đại phòng hắn, mà là của cả họ Ngô.

Nếu để người ta phát hiện hắn dùng tiền công để mua cửa tiệm cho một tiểu thiếp không danh phận, mấy người anh em và chị em dâu trong họ có chịu để yên không?

Đang nghĩ thế, nha hoàn thân cận Thu Hiểu bước vào: “Đại thiếu phu nhân, Thất gia và Lục biểu thiếu gia đã đến, đang uống trà trong thư phòng của đại gia. Đại gia sai người tới hỏi, phu nhân khi nào khởi hành?”

Tĩnh Nhược Tố vội đứng dậy: “Đi ngay đây.”



Từ Ngô phủ đến Lầu Ngoại Lâu chỉ mất thời gian uống một tách trà.

Lúc này, Lầu Ngoại Lâu đã treo đèn lồng đỏ rực, trước cửa còn đặt sẵn mấy chục dây pháo dài.

Đến giờ lành, Ngô Thành Cương và Lục Hoài Kỳ đích thân ra châm lửa.

Pháo nổ đì đùng vang dội, Tĩnh Bảo bị dọa đến mức ôm tai rụt cổ lại, Tĩnh Nhược Tố bèn kéo nàng ôm vào lòng.

Khi còn nhỏ, A Bảo từng bị pháo làm bị thương, từ đó rất sợ những thứ này.

Đúng lúc ấy…

Từ trên ngựa xuống, Từ Thanh Sơn vừa hay nhìn thấy cảnh đó, mồ hôi lấm tấm thấm qua tóc mai, chảy dọc theo má rồi đọng lại dưới cằm, gây ra một cơn ngứa ngáy khó chịu.

“Cái đồ ẻo lả như vậy, chẳng học được cái gì ra hồn!”

Hắn quay mặt đi.

Pháo vừa dứt, Tĩnh Bảo ngẩng đầu, bèn nhìn thấy Từ Thanh Sơn đứng dưới bóng cây, bèn cười tít mắt chạy lại: “Thanh Sơn huynh, huynh tới sớm thật đó!”

Từ Thanh Sơn chắp tay, lạnh lùng đáp: “Dù gì cũng chẳng có việc gì, tới sớm xem chút. Ba người kia đến chưa?”

“Chưa đâu, huynh là người tới đầu tiên đó!”

Mặt Tĩnh Bảo cong cong, giơ ngón cái khen ngợi.

Hành động vừa tinh nghịch vừa lấy lòng ấy lại khiến Từ Thanh Sơn chẳng nổi giận nổi.

“Tỷ, tỷ phu, Lục biểu ca, mọi người mau lại đây.”

Tĩnh Bảo gọi to: “Vị này là đồng môn của ta ở Quốc Tử Giám, cháu trai của Định Bắc hầu Từ Thanh Sơn.”

Ngô Thành Cương đỡ vợ bước lên, một người chắp tay, một người hành lễ.

Từ Thanh Sơn ung dung hoàn lễ, cử chỉ đường hoàng, mang khí chất điển hình của con cháu thế gia.

Tĩnh Nhược Tố chỉ cảm thấy mắt sáng rỡ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: nhân phẩm gia thế thế này, đúng là xứng đôi với A Bảo nhà mình.

“Từ huynh?”

Lục Hoài Kỳ phe phẩy quạt, chậm rãi bước tới.

Từ Thanh Sơn nhìn thấy người tới, hờ hững đáp: “Lục huynh?”

“Hai người quen nhau à?” Tĩnh Bảo ngẩn người. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 85: Lục Hoài Kỳ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...