Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 81: Kẻ ham ăn sao?
Từ Thanh Sơn đói đến mức mắt hoa đầu váng, không còn khách khí gì nữa, vừa đưa tay đã bốc một nắm to, nhét vào miệng nhai lấy nhai để, suýt nữa cắn trúng cả lưỡi.
Trong lòng còn trào dâng chút áy náy: Biết nhường nhịn người khác, cái tên ẻo lả này cũng có ưu điểm ra phết.
Tĩnh Bảo nhìn chùm nho trắng sữa còn lại chừng mười quả, thong thả lên tiếng: “Các ngươi ăn nho của ta rồi, vậy đến Tết Đoan Ngọ, lúc Lầu Ngoại Lâu khai trương, có thể đến ủng hộ rồi chứ? Ta làm chủ, các ngươi chỉ cần đến là được!”
Mọi người: “…”
Có thể từ chối không?
Bốn người đồng loạt quay phắt nhìn Tĩnh Bảo. Vẻ mặt Tĩnh Bảo trông y như đang nói: “Ăn của người, ngậm miệng lại; lấy của người, đừng dài tay.” Chữ “không” cứ thế nghẹn trong cổ họng họ, thế nào cũng không thốt ra được.
Cao mỹ nhân hừ một tiếng: “Bổn công tử muốn ăn lẩu thịt đỏ!”
Tiền Tam Nhất bĩu môi: “Bổn thiếu gia muốn ăn ếch nướng!”
Uông Tần Sinh nuốt nước bọt ừng ực: “Ta muốn ăn dạ dày chiên giòn!”
Từ Thanh Sơn bụng réo lên một tiếng: “Ta muốn ăn giò heo đông!”
“Được hết!”
Tĩnh Bảo cười toe toét, vẻ rũ rượi ban nãy lập tức tan biến, ngay cả ánh mắt cũng bừng sáng.
Có mấy vị này ra mặt, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng lũ côn đồ đầu gấu trong kinh thành thôi cũng chẳng dám tới quấy phá.
Chuyến họa vô đơn chí lần này, coi như đáng giá!
Ha ha ha ha ha!
Đang mừng thầm trong bụng thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng hô lớn: “Tế tửu đại nhân đến!”
Cố Trường Bình khoác trường bào đỏ sẫm bước vào, dáng đi ung dung, cử chỉ nho nhã đĩnh đạc.
Khi đến trước mặt năm người, hắn chắp tay sau lưng đứng thẳng, ánh mắt cao cao tại thượng. Năm người không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ, trong lòng đầy xấu hổ.
Tĩnh Bảo liếc thấy ngay cả Cao mỹ nhân cũng cúi đầu, bèn càng thêm hổ thẹn, cúi gằm mặt xuống thấp hơn.
“Cái gì trong tay ngươi vậy, Tĩnh sinh?”
Hắn đột ngột lên tiếng.
Tĩnh Bảo cúi nhìn tay mình, suýt thì phát điên.
Túi giấy vẫn bị nàng nắm chặt trong tay. Đầu óc xoay nhanh, nàng vội đáp: “Bẩm, bẩm tiên sinh… là, là thứ dùng… lúc đi ngoài ạ.”
“Ừ.”
Cố Trường Bình bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhưng vẻ hoảng loạn chợt lóe qua trên mặt Tĩnh Bảo sớm đã bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Nói dối mà mạch lạc ghê.
Khóe môi Cố Trường Bình khẽ cong lên, nhìn sắc trời cũng không nói thêm, chỉ khi một chân vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, hắn để lại một câu: “Đến giờ rồi, năm người các ngươi tới viện của ta.”
Mọi người trong lòng chấn động: E là lại bị phạt rồi!
…
Trăng sao đổi dời, đêm lại về khuya.
Tịch Thái An đã ghi rõ giờ giấc, vào miếu Khổng Tử gọi năm người dậy.
Tĩnh Bảo hai chân tê cứng đến không còn cảm giác, bò dậy bằng cả tay lẫn chân, còn chưa đứng vững đã lảo đảo muốn ngã quỵ.
Một bàn tay lớn đỡ lấy tay nàng.
“Đứng cho vững, đồ ẻo lả!”
Sao còn gọi là đồ ẻo lả nữa? Mớ nho sữa hôm qua chẳng phải cho chó ăn rồi sao?
Tĩnh Bảo hất tay hắn ra, tập tễnh bước đi.
Từ Thanh Sơn còn đang hồi tưởng cảm giác nắm tay lúc nãy, quả nhiên mềm như miếng đậu hũ. Nhìn bóng lưng người kia...
Eo ra eo, mông ra mông.
Từ Thanh Sơn khẽ giật mí mắt, vội quay đi nơi khác.
Năm người như năm con châu chấu bị buộc vào cùng một sợi dây, nối đuôi nhau đến viện của Tế tửu đại nhân.
Cao mỹ nhân đi đầu, đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy Cố Trường Bình ngồi trên ghế quan bằng gỗ lê vàng, trước mặt là bàn Bát Tiên bày đầy món ngon điểm tâm. Chén trà sứ trắng còn bốc hơi nghi ngút.
“Lại đây ngồi.”
Giọng nói vẫn như thường, ấm áp nhẹ nhàng, khiến lòng người dịu lại.
Cao Triều cúi đầu hành lễ rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn vừa ngồi, bốn người còn lại cũng lần lượt an vị, nhìn mâm cơm trước mặt mà nuốt nước bọt ừng ực.
Cố Trường Bình đích thân rót trà cho cả năm người. Mọi người rụt rè đón lấy, trong lòng có chút mơ hồ như đang trong giấc mộng.
“Ăn trước đã, rồi hẵng nói chuyện.”
Hắn ra lệnh.
Không ai dám động đũa, ai nấy ngồi thẳng tắp như gỗ đá.
“Cao Tắc Thành, ngươi dùng trước đi.”
Khóe miệng Cao mỹ nhân giật giật, mắt cũng cong thành vầng trăng.
“Tắc Thành” là tên tự của hắn, rất ít người dám gọi. Dù là Từ Thanh Sơn hay Tiền Tam Nhất, cũng chưa từng gọi hắn như vậy. Nay nghe từ miệng người này, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Hắn cung kính hỏi: “Tiên sinh đã dùng chưa?”
Cố Trường Bình gật đầu.
Lúc này hắn mới gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát của Cố Trường Bình: “Mời tiên sinh dùng thêm một chút.”
Đây là quy củ tiên sinh ăn trước, trò mới được ăn.
Tĩnh Bảo tròn mắt nhìn, không dám tin vào cảnh trước mắt. Cao mỹ nhân lúc nào cũng một bộ dạng “ta đây thiên hạ đệ nhất” vậy mà đối với Cố Trường Bình lại khác hẳn.
Kính trọng lại còn cẩn thận dè dặt.
Vì có Cố Trường Bình ở đây, dù đói đến mức bụng dán vào lưng, cả năm người vẫn phải giữ dáng, ăn uống vô cùng nhã nhặn.
Cố Trường Bình lặng lẽ quan sát Tĩnh Bảo đang từ tốn nhai nuốt, nghĩ đến kiếp trước nàng một thân gánh vác cả Tĩnh gia, như nam nhi xông pha bên ngoài, trong lòng không khỏi xót xa. Bèn nhẹ tay đẩy mấy đĩa điểm tâm về phía nàng.
Tĩnh Bảo hoảng hốt đứng bật dậy, muốn nói cảm ơn nhưng miệng còn đầy thức ăn, đành vụng về cúi người hành lễ với Tế tửu đại nhân.
“Thanh Sơn có muốn uống chút rượu không?”
Cố Trường Bình đột ngột hỏi: “Nghe nói tửu lượng của ngươi rất khá.”
Từ Thanh Sơn ngẩn người, vội lắc đầu: “Tạ ơn tiên sinh, ở học viện, học sinh không dám tham rượu.”
Cố Trường Bình thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: “Rượu Giang Nam thì nhẹ, vào miệng ngọt dịu, nhưng hậu vị rất mạnh; rượu Quan Trung thì cứng, thơm nồng đậm đà, dư vị kéo dài; còn rượu Tái Ngoại gọi là đao lửa, uống một hớp, như có dao cứa vào bụng, rát bỏng đau nhức. Ngươi thích loại nào?”
Từ Thanh Sơn không ngờ hắn lại hỏi vậy, suy nghĩ rồi đáp: “Ta thích rượu Quan Trung.”
“Vẫn còn hơi mềm.”
Mọi người chưa kịp hiểu thâm ý trong lời ấy thì Cố Trường Bình đã nhìn sang Tiền Tam Nhất, cười híp mắt: “Trong tay ta có một trăm lượng bạc, làm sao để nó sinh thêm tiền?”
“Hỏi ta sao?”
Tiền Tam Nhất uống một ngụm trà rồi đáp: “Thưa tiên sinh, cách sinh lời thì vô số. Cách đơn giản nhất, là cho vay lấy lãi.”
“Ngươi từng làm sao?”
Cố Trường Bình đổi giọng sắc bén.
“Ta…”
Một câu nghẹn lại nơi cổ, Tiền Tam Nhất đỏ mặt cúi đầu, hồi lâu mới gật khẽ.
Luật Đại Tần có quy định rõ ràng cấm tư nhân cho vay nặng lãi.
Cố Trường Bình gõ ngón tay xuống bàn: “Đầu óc không tệ.”
Nghe tiên sinh khen, Tiền Tam Nhất lập tức cười toe toét: “Cha ta cũng thường nói vậy!”
Cố Trường Bình chắp tay sau lưng đi đến cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, dường như đang suy tư điều gì.
Tĩnh Bảo và Uông Tần Sinh liếc nhau: Sao lại không hỏi tụi mình?
“Tần Sinh?”
Cố Trường Bình bỗng gọi. Uông Tần Sinh hoảng hốt đứng bật dậy, còn làm đổ cả tách trà trước mặt: “Tiên sinh?”
“Học không phải để đạt được độ cao của người khác, mà là để đạt đến độ cao của chính mình. Ngươi cao bảy tấc, thì học theo bảy tấc, hơn một tấc cũng không cần.”
Uông Tần Sinh cảm động đến rưng rưng. Tiên sinh đang dạy hắn nên biết lượng sức mà làm!
“Tĩnh sinh?”
“Học sinh có mặt.”
Tĩnh Bảo lập tức dỏng tai, mong đợi được nghe lời chỉ dạy. Nào ngờ chờ mãi chỉ nghe Tế tửu đại nhân chậm rãi nói: “Ngươi ăn hết hai đĩa điểm tâm kia đi!”
…
Hờ hờ.
Hóa ra trong mắt hắn, nàng chỉ là một kẻ ham ăn thôi sao?
Cho đến khi về lại phòng, Tĩnh Bảo vẫn còn canh cánh mãi câu nói cuối cùng của Cố Trường Bình.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng