Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 80: Nói về lý tưởng

1@-

 

Con trai của Trưởng công chúa Cao Triều sau này làm tới chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.

Nắm quyền sinh sát trong Chiêu Ngục Thiên Lao, lòng dạ hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, là tâm phúc trong các tâm phúc của hoàng đế. Chính Cố Trường Bình, vị Thủ phụ một thời cũng bị hắn bày mưu đẩy ngã.

Ba người này, không ai mà y không để tâm, không ai mà y không muốn lôi kéo, lại chẳng có ai mà y không e dè.

Còn về người kia...

Cố Trường Bình khẽ lắc đầu, cất cao giọng: “Người đâu, miếu Khổng Tử lạnh lẽo ẩm thấp, năm vị giám sinh lại tay trói gà không chặt, cho phép bọn họ quỳ trên bồ đoàn đi.”

Tề Lâm: “...”


Bồ đoàn vừa đặt xuống dưới chân, Tĩnh Bảo rùng mình hít sâu một hơi.

Ăn sung mặc sướng suốt mười lăm năm, đây là lần đầu tiên bị phạt quỳ.

Thánh nhân ơi, thánh nhân à!

Người ta đều nói ngài linh thiêng bậc nhất, con không cầu ngài phù hộ cho con đậu bảng vàng, chỉ cầu ngài phù hộ cho con ở Quốc Tử Giám bình bình an an, đừng hôm nay chuyện này, mai chuyện kia nữa.

Khấn xong, nàng chắp tay vái trời ba vái.

Đúng lúc ấy, một dải ánh trăng xiên xiên rọi xuống, rơi đúng trên bàn tay nàng.

Bàn tay ấy thon dài như hành tươi, mềm mại như đậu hũ, khiến tim Từ Thanh Sơn đập thình thịch không ngừng!

“Tiền Tam Nhất, ngươi đúng là chọn ngày tốt thật đấy!” Cao mỹ nhân quỳ đến tê rần chân tay, bèn bắt đầu kiếm cớ gây chuyện.

Tiền Tam Nhất cũng thấy ấm ức, trừng mắt nhìn Cao mỹ nhân hồi lâu rồi thở dài não nề.

“Trách Tiền Tam Nhất gì chứ, chẳng phải là chủ ý của ngươi sao?” Từ Thanh Sơn lên tiếng bênh vực.

Cao mỹ nhân định bật lại, nhưng nghĩ đến việc tên này vừa nãy là người đầu tiên đứng ra nhận tội thay mình, khá có nghĩa khí, bèn chỉ lườm hắn hai cái.

Uông Tần Sinh rụt rè ghé sát vào Tĩnh Bảo, thì thào: “Ta muốn đi tiểu, ngươi nói có được đi không?”

Tĩnh Bảo im lặng, coi như không biết.

Cao mỹ nhân buột miệng cảm thán: “Ta hà tất phải tới cái chốn khổ cực này làm gì! Ở phủ công chúa ăn ngon mặc đẹp, không sướng hơn sao?”

Tiền Tam Nhất: “Thực ra ta cũng không muốn tới. Cha ta bảo Quốc Tử Giám người ngốc nhiều tiền lắm, bảo ta tới lừa ít bữa.”

Từ Thanh Sơn lạnh giọng: “Ta chỉ muốn học cho ra trò, mang bản lĩnh thật bảo vệ giang sơn.”

Uông Tần Sinh rụt rè nói: “Ta chỉ muốn thi đậu công danh, rồi về phủ Kim Lăng làm một viên quan nho nhỏ, cưới một nàng vợ, sinh vài đứa con, sống yên ổn cả đời. Tĩnh Bảo, còn ngươi?”

Tĩnh Bảo do dự một chút rồi đáp: “Ta muốn mượn công danh để giữ lại sản nghiệp của Đại phòng nhà ta.”

Cao mỹ nhân khinh khỉnh với những lý do nhập học của bọn họ.

Làm quan nhỏ?

Giữ gia sản?

Có chút chí khí nào không vậy?

Đám người này… thật chẳng ra sao!

Cao mỹ nhân vênh mặt nói: “Sau này ta muốn vào Cẩm Y Vệ, ai dám không nghe lời ta, ta giết kẻ đó!”

Tiền Tam Nhất: “Ta muốn vào Hộ Bộ, nắm giữ tài chính thiên hạ.”

Từ Thanh Sơn: “Ta muốn vào Binh Bộ, bảo vệ quốc gia. Nam nhi nhà họ Từ, có chết cũng phải chết trên chiến trường.”

Uông Tần Sinh: “Ta làm tri huyện là được rồi, tốt nhất là loại nhàn tản, chứ việc nhiều ta nhức đầu.”

Tới lượt Tĩnh Bảo, nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Ta muốn vào Lễ Bộ, quản hôn lễ quốc gia, sau đó sửa lại pháp điển.”

Uông Tần Sinh tò mò hỏi: “Sửa điều gì?”

Tĩnh Bảo đáp: “Điều về chế độ tam thê tứ thiếp. Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, thì nữ nhân cũng nên được tam phu tứ bộc, công bằng mới đúng.”

Cả đám trố mắt nhìn nàng: “...” tên này chắc đầu bị cửa kẹp rồi.

Canh tư vừa qua.

Cao mỹ nhân là người đầu tiên gục xuống bồ đoàn: “Gia không quỳ nữa, thích sao thì kệ!”

Tiền Tam Nhất cũng bắt chước theo, dẫu sao nửa đêm rồi, chẳng ai nhìn thấy cả!

Uông Tần Sinh nhịn tiểu từ nãy giờ, rốt cuộc không chịu nổi nữa, kẹp hai chân chạy ra ngoài giải quyết.

Lúc trở vào, thấy hai người kia ngủ say như chết, hắn cũng thu người lại, nằm xuống.

Tĩnh Bảo cũng muốn ngủ, nhưng lại không dám. Nàng liếc Từ Thanh Sơn một cái, thấy hắn vẫn ngồi thẳng tắp, bèn lấy hết can đảm, chìa ngón tay ra, khều khều vào vai hắn một cái như thử lửa.

Từ Thanh Sơn trừng mắt nhìn nàng.

Tĩnh Bảo sợ hãi thấp giọng: “Từ huynh, người luyện võ tai thính mắt nhạy, ta chợp mắt một chút thôi, nếu có người đến... huynh đánh thức ta nhé, cảm ơn!”

Nói rồi, nàng cuộn người lại, rúc lên bồ đoàn.

Lúc cơn buồn ngủ kéo tới, một ý nghĩ lướt qua: mình thì không thuận lợi, không biết bên phía Sử Minh Sử Lượng có suôn sẻ không?

Đêm khuya, nhiệt độ hạ thấp.

Người đang ngủ, nếu thấy lạnh, sẽ theo bản năng mà áp sát về phía ấm áp.

Bên cạnh Tĩnh Bảo là Từ Thanh Sơn, thân đầy dương khí, tắm nước lạnh quanh năm, thân thể như lò sưởi.

Tĩnh Bảo xoay người vài cái, người đã sát lại gần.

Từ Thanh Sơn đang lim dim gật gù, bỗng thấy chân bên nóng nóng. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai tay "tên ẻo lả" đang ôm chặt lấy chân hắn mà ngủ, mũi còn phì phò thở.

Hừ!

Ngay cả trong mơ cũng muốn dụ dỗ hắn, coi hắn là xác chết chắc?

Từ Thanh Sơn định hất nàng ra, thì Tĩnh Bảo bỗng chặc lưỡi trong mơ, rồi dụi mặt sang, cái miệng nhỏ còn bĩu lên một chút.

Từ Thanh Sơn tê cả da đầu, tim cũng khẽ run rẩy.

Tay không tự chủ vươn ra, khều nhẹ lên má nàng.

Vừa khều một cái, tim lại càng đập mạnh hơn.

Hắn vội rụt tay về, nhắm mắt điều tức. Một lúc sau lại muốn đưa tay qua nhéo nàng.

Xong rồi, xong thật rồi!

Từ Thanh Sơn nghiến răng cắn đầu lưỡi, cơn đau lập tức làm mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Hắn quả quyết rút chân về, dời người sang bên cạnh.

Tĩnh Bảo ôm hụt, mở mắt ra, ngơ ngác nhìn quanh một hồi: “Từ huynh, có người tới à?”

Từ Thanh Sơn hừ một tiếng, chẳng buồn để ý tới nàng.

Tĩnh Bảo trợn tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt đào hoa như phủ một tầng hơi sương, khiến bụng dưới Từ Thanh Sơn siết lại, bèn vội vàng quay lưng đi.

Sáng sớm.

Trời phía đông vừa hé trắng, mấy người sai vặt đã xách thùng, cầm chổi bắt đầu dọn dẹp.

Cả bọn không dám ngủ tiếp, từng người một ngồi dậy ngay ngắn quỳ gối.

Không lâu sau, Tịch Thái An tới tuần tra, thấy năm người quỳ nghiêm chỉnh, lòng cũng dịu đi phần nào. Hắn nghiêm giọng răn dạy đôi câu rồi rời đi.

Ngay lúc ấy, tiếng chuông trống vang lên.

Tới giờ các giám sinh đến nhà ăn dùng bữa sáng, bụng năm người cũng bắt đầu thi nhau kêu rột rột, tới trưa thì ai nấy đều đói đến hoa mắt chóng mặt.

Tới chiều tối.

Cao mỹ nhân đã mắt xanh như ma đói;

Tiền Tam Nhất thì mềm oặt như đống bùn nhão;

Uông Tần Sinh lén lau nước mắt, càng lau càng nhiều, chẳng thể ngăn nổi.

Từ Thanh Sơn xoa bụng, đang nghĩ có nên ra ngoài kiếm cái gì ăn, chứ không thể để đói mà chết được!

Tĩnh Bảo loay hoay một lúc, moi từ trong người ra một gói gì đó, trải lên đất: “Ta còn cái này.”

Cả đám nhìn sang một gói nho sữa trắng nõn.

Cao mỹ nhân nhanh tay lẹ mắt “soạt” một cái đã giật lấy, trách: “Sớm không lấy ra, làm gia đói chết!”

Tiền Tam Nhất như chó đói vồ mồi, vốc một nắm nhét đầy miệng.

Uông Tần Sinh kéo dài giọng khóc: “Các, các ngươi chừa lại cho ta với… đừng ăn sạch…”

Cao mỹ nhân vừa nhai vừa ném gói giấy qua: “Cầm lấy!”

Uông Tần Sinh không dám lấy nhiều, cẩn thận bốc chừng mười mấy quả, vừa cắn một trái lại rơi một giọt nước mắt, lại cắn một trái, lại một giọt nước mắt nữa.

Tĩnh Bảo nhận lại gói giấy, liếc nhìn Từ Thanh Sơn vẫn giữ dáng ngồi thẳng lưng, bèn nhường: “Từ huynh, huynh ăn trước đi.” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 80: Nói về lý tưởng
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...