Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 75: Nhẫn là thượng sách

1@-

 

"A Bảo à!"

Tĩnh Nhược Tố thở dài: “Nuôi một người hầu thì dễ, có ăn có mặc là xong, tới tuổi thì gả cho một người hầu trong phủ, hoặc tìm nhà tốt bên ngoài gả đi cũng được. Nhưng nuôi một đại thiếu phu nhân khuê phòng, lại còn là người đã chết, thì chẳng đơn giản như thế đâu. Lại nói..."

Lại nói tiếp nữa sao?

Tĩnh Bảo gượng cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Tĩnh Nhược Tố thở dài: “Chuyện này ngươi nhờ cậy vào Cố đại nhân mới thành, nhưng muội còn chưa nhìn thấu người ta, đã vội vàng dâng cán dao vào tay người rồi. Nếu sau này hắn dùng chuyện đó để uy h**p muội, thì muội tính sao?"

Tĩnh Bảo hơi sượng mặt: “Ta đúng là chưa dò được tính nết Cố đại nhân, nhưng nhìn qua thì không giống hạng người đại gian đại ác."

Tĩnh Nhược Tố bảo: “Biết mặt chẳng biết lòng. Đường đường đại đường ca của muội, bên ngoài thì ra dáng người đàng hoàng, cả ngày kề cận bên đại thiếu phu nhân, ai mà ngờ hắn lại là loại người như thế."

Tĩnh Bảo bị nói tới nỗi không thốt nên lời.

Giọng Tĩnh Nhược Tố bỗng nghiêm lại: “Điều ngươi không nên làm nhất, là để lộ thân phận thật với họ Đỗ kia. Đó là điểm yếu chí mạng của muội, cũng là tử huyệt của cả đại phòng chúng ta!"

Tĩnh Bảo đáp: “Ta cũng chỉ muốn nàng ấy sống tiếp, nàng ấy sẽ không lấy oán trả ơn chứ?"

Tĩnh Nhược Tố nghĩ đến tính nết trước nay của họ Đỗ, vốn là người yếu đuối, hẳn sẽ không trở mặt phản bội. Nghĩ vậy, nàng mới dịu giọng lại đôi chút: “Hai nha hoàn kia, muội tính thế nào?"

Tĩnh Bảo cười lấy lòng: “Muốn nói với đại tỷ đây. muội sẽ lo đưa họ trốn ra ngoài, trong đêm đưa đến trang viên, còn tỷ phái hai người tin cậy đưa họ đến chỗ nhị tỷ."

Tĩnh Nhược Tố hỏi: “Bên chỗ họ Triệu, muội định giải thích sao? Liệu có nghi ngờ đến muội không?"

"Nghi muội cái gì?"

Tĩnh Bảo cười khẩy, ánh mắt sáng rực như điện: “Nếu thật sự nghi ngờ muội, thì muội sẽ đem chuyện trên trang viên, chuyện họ Đỗ, từ đầu tới cuối giãi bày cho bà ta rõ ràng. Để xem là bà ta chột dạ trước, hay muội chột dạ trước!"

Cũng là một cách hay!

Tĩnh Nhược Tố dặn: “Muội phải viết thư cho nhị muội trước, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Nhị muội tính tình tỉ mỉ, người ở ngay dưới mí mắt muội ấy, sẽ không xảy ra sai sót gì.
Còn về sau của họ Đỗ, ta với muội có thể từ từ tính tiếp. Nhưng chuyện bên Cố đại nhân, tuyệt đối không được khinh suất, phải tính toán cho kỹ!"

"Muội đi viết thư ngay."

"Khoan đã."

Tĩnh Nhược Tố ngăn lại: “Nhị thúc đã động sát tâm với Muội, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, phải báo với mấy vị trưởng lão trong tộc."

Tĩnh Bảo vội ngăn lại: “Đại tỷ, tạm không bàn đến việc núi cao vua xa, trưởng lão có can thiệp nổi không, chỉ nói lỡ như nhị thúc chối cãi tới cùng, tỷ định giải thích ra sao?"

Tĩnh Nhược Tố đập bàn: “Vậy Muội nói phải làm sao?"

Tĩnh Bảo đáp: “Nhẫn."

Tĩnh Nhược Tố bực dọc: “Chuyện Tứ tiểu thư Muội không nhẫn, mà đến chuyện này lại nhẫn?"

Tĩnh Bảo nói: “Đại tỷ, chuyện Tứ tiểu thư liên quan đến hầu phủ, Muội nhẫn thì không cứu được Hầu phủ, vì đó là cơ hội; còn nhị thúc liên quan đến tam thúc, tứ thúc, liên quan đến cả họ Tĩnh, nếu ta không nhẫn, họ Tĩnh sẽ loạn, lúc đó ta còn tâm trí nào đi thi cử nữa?"

Tĩnh Nhược Tố nghe xong, thấy cũng có lý.

"Được, chuyện này ta thay muội ghi lại, chờ ngày nào muội đủ lông đủ cánh, ta với muội cùng tính sổ!"

Tĩnh Bảo vặn vẹo hai tay, miệng mở rồi khép, khép rồi mở, cứ như thế mấy lần, cuối cùng lẩm bẩm không đầu không đuôi: “Đại tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận."

Tĩnh Nhược Tố sững người, rồi đỏ bừng cả mặt, mắng khẽ: “Xì! Nhà họ Ngô không có hạng hạ tiện như thế!"

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có người lớn tiếng gọi: “Tiểu Thất! Tiểu Thất! ngươi có ở đó không? Ta vào được không? Có được không? ngươi lên tiếng cái coi!"

Tĩnh Nhược Tố bật cười vì tức: “Còn được cái gì nữa? Tên nhóc này bao giờ mới biết lễ độ đây?"

"Đại tỷ cứ đi ra trước đi, để ta ứng phó với hắn!"

Tĩnh Bảo quay đầu nói về phía cửa sổ: “Vào đi!"

Vừa dứt lời, Lục Hoài Kỳ vén rèm bước vào, tay còn xách theo hai gói đồ ăn, một gói mơ xanh ướp mật, một gói nho sữa.

"Đại biểu tỷ cũng ở đây à?"

Hắn cười hì hì, rồi nói thêm một câu: “Làm gì có chuyện chị gái suốt ngày chui vào phòng em trai? Đại biểu tỷ, tỷ ra ngoài trước đi, mẫu thân ta đang tìm tỷ đó."

Tĩnh Nhược Tố nghe thấy hầu phu nhân tìm mình thì cũng không chấp nhặt mấy lời hồ đồ kia, chỉnh lại áo rồi bước ra ngoài.

"Tiểu Thất à, ngươi nếm thử đi, là món đặc sản của tiệm Duyệt Ký đó. Nếu không thích, lần sau ta tìm món ngon hơn cho ngươi."

Tĩnh Bảo mệt rã rời, chẳng còn tâm trạng ăn uống: “Đừng mở ra, ta mang đến trường ăn."

Lục Hoài Kỳ ngồi sát bên cạnh nàng, còn cố ý nhích lại gần một chút.

Tĩnh Bảo vội tránh ra sau: “Làm gì chen vào người ta? Tránh xa ra chút đi!"

Lục Hoài Kỳ nào chịu tránh, ngược lại càng tới gần, thở dài nặng nề: “Tiểu Thất à, ngươi không biết đâu, vừa nghe nói ngươi cũng ở trang viên, tim ta đập thình thịch như tạo phản vậy, ngươi sờ thử mà xem, giờ vẫn chưa bình thường lại đâu!"

"Ngừng rồi thì chết chắc!"

Tĩnh Bảo cầm sách lên, chăm chú đọc, định phớt lờ hắn.

Ai ngờ Lục Hoài Kỳ chẳng hề để ý tới vẻ mặt nàng, tự hỏi luôn: “Nhà ngươi rõ ràng là bị sơn tặc bắt cóc, sao bên ngoài lại bảo là chết đột ngột? Che mắt thiên hạ sao? Nhỡ đâu bọn sơn tặc thả người về thì sao?"

Tĩnh Bảo vẫn không trả lời.

Lục Hoài Kỳ thấy mất hứng, bèn ngắm Tĩnh Bảo bằng ánh mắt thèm thuồng.

Chỉ thấy nàng tựa vào giường đọc sách, chân trần, các ngón chân tròn trịa, hồng hồng.

Nam nhân phương Nam đến cái chân cũng đẹp như vậy, thảo nào ngũ muội lại ngày nhớ đêm mong, chỉ riêng đôi chân kia thôi, hắn nhìn còn thèm thuồng.

Tĩnh Bảo thắc mắc sao hắn im bặt, nhìn theo ánh mắt hắn, mặt đã đỏ bừng, vội rụt chân lại, tức giận quát: “Lục Hoài Kỳ! ngươi nhìn đi đâu thế hả?"

Lục Hoài Kỳ thản nhiên đáp: “Đều là nam nhân cả, nhìn có gì phải sợ?"

"Không cho nhìn!"

"Ngươi…"

"Tiểu Thất, Tiểu Thất, ta điều tra được rồi!"

Tĩnh Bảo ném sách, xỏ giày chạy ra đón: “Tỷ phu, nói đi!"

Ngô Thành Cương vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nói: “Trang viên gần Tĩnh gia các ngươi là sơn trang nước nóng của Hạo vương."

"Hạo vương?"

Tĩnh Bảo nhíu mày: “Trên trang viên đó là ai ở?"

Ngô Thành Cương: “Nghe nói là một phòng thiếp của Hạo vương ở bên ngoài, cụ thể thế nào thì không ai rõ."

"Tiểu Thất, ngươi hỏi chuyện thiếp thất nhà người ta làm gì? Hay là ngươi cũng muốn nuôi phòng ngoài?" Lục Hoài Kỳ theo ra, trêu chọc.

Tĩnh Bảo liếc nhìn hắn một cái, không hiểu sao lại thở dài một tiếng.

Làm huynh đệ với loại người này, thật mệt biết bao.

"Ta chỉ thấy Tĩnh gia chúng ta vốn không thù không oán với ai, tại sao lại bị cướp đột nhập? Có khi nào bọn chúng nhận nhầm người?"

Ngô Thành Cương bật cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, bọn đạo tặc dù gan to bằng trời cũng chẳng dám cướp trang viên hoàng gia. Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó lọt vào."

Tĩnh Bảo nghĩ lại, cũng thấy có lý: “Tỷ phu, Hạo vương với Cố đại nhân quan hệ thế nào?"

Ngô Thành Cương ngẫm nghĩ: “Hạo vương và Cố đại nhân trước đây cùng bái sư dưới trướng Tô thái phó, coi như đồng môn. Nhưng mấy năm nay Hạo vương ở Tây Bắc, chưa từng nghe nói hai người thân thiết, ngược lại còn có chút mâu thuẫn."

"Tại sao vậy?" 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 75: Nhẫn là thượng sách
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...