Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 74: Mừng lo lẫn lộn

1@-

 

Tĩnh Bảo lạnh lùng nhìn nàng ta: “Người đâu, đưa nha hoàn này trả về chỗ Nhị thẩm.”

“Không cần Thất gia tiễn, nô tỳ tự đi được!”

Hỉ Nhi chầm chậm đứng dậy, hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Nô tỳ chỉ không ngờ, Thất gia và bọn họ cũng là một giuộc, là nô tỳ nhìn nhầm ngài rồi!”

“Nhìn nhầm ta thì sao?”

Tĩnh Bảo xòe tay ra: “Ngươi là cái thá gì? Cũng chỉ là một con nha hoàn mệnh tiện, ta việc gì phải đứng ra vì ngươi.”

Nha hoàn mệnh tiện?

Hỉ Nhi nghe đến mấy chữ ấy, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Ai muốn làm nha hoàn mệnh tiện? Chẳng qua nhà nghèo quá, bất đắc dĩ mới phải bán con bán cái mà thôi!

“Không cần ngài giúp! Cùng lắm thì chết! Nếu không vì mong có một ngày Đại thiếu phu nhân sống sót quay về, nô tỳ sớm đã đập đầu chết cho xong rồi.”

Vừa dứt lời, nàng bèn quay đầu bỏ chạy, lao thẳng vào tường định kết liễu.

Nàng nhanh, A Man còn nhanh hơn!

Tay vừa đưa ra đã nắm lấy vạt áo nàng, mạnh tay kéo lại, Hỉ Nhi ngã sóng soài ra đất, còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy đôi mắt u tối của Thất gia phủ xuống đỉnh đầu.

“Khá khen cho nha hoàn cứng cỏi, gia chỉ nói không giúp ngươi, đâu có nói không giúp chủ tử nhà ngươi!”

Hỉ Nhi: “…”

A Man vội ghé sát lại, thì thầm bên tai nàng mấy câu, chỉ thấy rõ ràng trên mặt Hỉ Nhi hiện ra hai biểu cảm.

Một là mừng rỡ!

Một là kinh hoảng!

Tĩnh Bảo hạ giọng: “Ngươi cứ về trước đi, tạm thời đồng ý chuyện thu phòng, thu dọn hành lý, chờ tin.”

Đỗ thị một mình ở phủ Kim Lăng, người quen chẳng có, cuộc sống chẳng dễ dàng gì. Nếu có hai nô tỳ trung thành đi theo, cũng đỡ buồn tủi phần nào.

Nhưng mà… làm sao đưa hai người sống sờ sờ ra khỏi phủ?

Tĩnh Bảo lại thấy đau đầu!



Ra khỏi sân, đến linh đường, thấy Tĩnh Vinh Tuyên ngồi trước linh đường với vẻ mặt đau thương, trong lòng Tĩnh Bảo chỉ thấy khinh thường.

Cái gọi là mặt người dạ thú, là kiểu người như thế này đây!

Sau khi dập đầu ba cái, nàng bước đến trước Nhị lão gia đang trò chuyện với người khác. Nhị lão gia thấy nàng tới, bèn vội đuổi người đi.

Tĩnh Bảo không nhiều lời, chỉ nói một ý: xin bạc.

Nhị lão gia hận nàng đến độ muốn đục cho thủng một lỗ, mắng thầm con chuột thối tha chết tiệt kia sao không bắt luôn đứa nghiệt chủng trước mặt đi cho xong.

Tĩnh Bảo lấy được bạc, bèn nghĩ ngay một kế.

Nàng gọi A Man đến, tỉ mỉ nói rõ kế hoạch cho nàng nghe.

Nghe xong, A Man nghiến răng: “Mọi thứ đều ổn, chỉ sợ hai thị vệ của hầu phủ kia có đáng tin hay không?”

Tĩnh Bảo nhíu mày không nói, hồi lâu mới đáp: “Ngươi bảo họ đến gặp ta.”

Hai thị vệ kia, một tên là Sử Minh, một tên là Sử Lượng, đều là thị vệ cấp hai trong hầu phủ.

Tĩnh Bảo nhìn họ, ưỡn ngực nói: “Hôm qua các ngươi cùng ta trải qua trận sinh tử, bảo vệ ta rất tốt. Bên ta người thân cận không nhiều, muốn giữ các ngươi lại, không biết các ngươi có đồng ý không?”

Sử Minh, Sử Lượng liếc nhìn nhau, cùng đáp: “Nguyện ý!”

Thật ra chẳng cần Thất gia mở miệng, bọn họ cũng đã có ý định ở lại rồi.

Thất gia đối với hạ nhân có tình có nghĩa, đi theo một chủ tử như vậy, mới có tương lai. Chỉ là không biết làm sao để chủ động xin đi theo, giờ Thất gia đã mở lời trước.

“Các ngươi giúp ta làm một chuyện, nếu thành, ta sẽ tự mình xin nhị cữu chuyển các ngươi về chỗ ta.”

Sử Minh vội hỏi: “Chuyện gì, gia cứ sai bảo.”

Tĩnh Bảo cười tủm tỉm: “Tối nay thừa lúc hỗn loạn, giúp ta trộm hai nha hoàn!”

Hai huynh đệ lập tức nín thở, không ngờ chuyện đầu tiên Thất gia giao, lại là đi trộm người!

Thất gia muốn làm gì đây?

Lúc này bên ngoài có nha hoàn vào bẩm: “Thất gia, Đại tiểu thư và Đại cô gia đã vào phủ để chịu tang.”



Tĩnh Nhược Tố vừa vào phủ, không vội đến linh đường, mà đi tìm Tĩnh Bảo khắp nơi.

Đến khi nhìn thấy Tĩnh Bảo vẫn bình an đứng trước mặt mình, trái tim treo lơ lửng mới tạm thả xuống.

Sáng nay nàng mới hay trong Tĩnh phủ xảy ra chuyện, tin như sét đánh giữa trời quang, làm nàng bàng hoàng thất thần mãi không hoàn hồn nổi.

“Đại tỷ cứ đến linh đường khóc một trận đi, rồi vào phòng muội, muội có chuyện muốn nói với tỷ.”

Tĩnh Bảo kéo tay áo của Ngô Thành Cương, hạ giọng nói: “Tỷ phu, đệ nhờ huynh một chuyện.”

Ngô Thành Cương: “Người nhà cả, nói gì nhờ với vả, đệ cứ nói.”

Tĩnh Bảo: “Huynh giúp đệ dò la một chút, quanh điền trang Tĩnh gia có những gia đình nào?”

Việc Cố tế tửu xuất hiện chắc chắn không phải trùng hợp. Nàng nhờ Ngô Thành Cương tra, không phải để tìm hiểu chuyện riêng của Cố đại nhân, mà là để đề phòng.

Vì sự an toàn của bản thân.

Ngô Thành Cương là người đơn giản, đầu óc cũng đơn giản, lập tức đáp: “Chuyện này dễ thôi, để ta dò rồi nói đệ biết.”

“Cảm ơn tỷ phu.” Tĩnh Bảo nheo mắt, nở một nụ cười.

Ngô Thành Cương ngẩn người, trong lòng liền dâng lên hai ý nghĩ. Thứ nhất: trong phủ có người chết, sao em vợ vẫn còn cười nổi?
Thứ hai: hắn cười lên… thật sự rất đẹp.

Vợ chồng hai người chịu tang xong, Ngô Thành Cương bị Nhị phòng gọi đi bàn chuyện tang lễ, còn Tĩnh Nhược Tố thì đi thẳng đến viện của đệ đệ.

Tĩnh Bảo đưa chị vào trong phòng, sai A Man và Nguyên Cát cùng lúc canh cửa bên ngoài.

Tĩnh Nhược Tố bị cảnh này dọa cho giật mình, vội hỏi: “Có chuyện gì mà bí mật dữ vậy?”

Tĩnh Bảo ấn chị ngồi xuống, thong thả kể:
Làm sao ra được trang, gặp phải bọn trộm thế nào, Nhị lão gia mượn đao giết người ra sao, rồi nàng cùng Tế tửu đại nhân giúp Đỗ Ngọc Mai thoát thân bằng kế kim thiền thoát xác.

Tĩnh Nhược Tố nghe đến đoạn Đại thiếu phu nhân bị cha chồng c**ng b*c, đã kinh hãi không thôi, nghe tiếp đoạn cha con cùng chung một nữ, tim nàng gần như ngừng đập.

Tới lúc nghe Đại thiếu phu nhân vẫn còn sống, đã được đưa đến phủ Kim Lăng, nàng bỗng vung tay tát cho Tĩnh Bảo một cái.

Tát xong, Tĩnh Bảo còn chưa kịp phản ứng, nàng đã ôm chặt lấy người, khóc nức nở không thành tiếng.

Tĩnh Bảo một tay ôm má rát bỏng, một tay vỗ lưng tỷ, dịu giọng dỗ: “Muội biết tỷ giận muội gan quá lớn, nhưng chuyện này thật sự không còn cách nào, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?”

Tĩnh Nhược Tố đẩy nàng ra, nghiến răng: “Chuyện lớn thế này muội cũng không thương lượng với ta! Gan càng ngày càng lớn, nhỡ xảy ra chút sơ suất nào, chẳng phải là đâm thẳng dao vào tim ta sao?”

Tĩnh Bảo tủi thân, chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng.

Tĩnh Nhược Tố ôm ngực “á” một tiếng, vừa lấy khăn lau cho nàng vừa giận dữ hỏi: “Có đau không?”

“Đau chứ!”

Tĩnh Bảo thừa cơ làm nũng: “Má đau, chân đau, tim cũng đau, chỗ nào cũng đau hết.”

“Còn biết đau cơ à?”

Tĩnh Nhược Tố dí trán nàng một cái: “Muội có biết muội thả người đi, tức là rước họa vào người không?”

Tĩnh Bảo khựng lại: “Sao lại nói thế?”

“Thả một Đại thiếu phu nhân đi, bên dưới còn có Nhị thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân. Vài năm nữa lại cưới thêm Đại thiếu phu nhân mới.”

Ánh mắt Tĩnh Bảo trầm xuống.

Đúng vậy, cha con Nhị phòng vốn quen làm chuyện xấu. Một Đỗ thị chết rồi, cùng lắm cũng chỉ che giấu được vài ngày, nhưng không thể che mãi được.

“Đó mới chỉ là một; còn nữa, muội định nuôi Đỗ thị cả đời sao? Muội muốn, nhưng nàng ấy có muốn không? Có giữ được không?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 74: Mừng lo lẫn lộn
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...