Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 480: Giúp ta điều tra một người
1@-
Tiền Tam Nhất bị nàng đè lên, há miệng ra định nói gì đó nhưng nghĩ đến việc mạng sống mình đang nằm trong tay nàng, một chữ cũng không dám thốt ra.
Chờ đến khi tiếng của Cao Triều dần xa, hắn mới thô lỗ hất người trên người xuống, vùng dậy khỏi đất, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước, đột nhiên hắn khựng lại.
Không lẽ... Nàng chết thật rồi?
Liên quan gì tới ngươi, chết rồi càng tốt!
Nhưng mà... cha nuôi của nàng từng cứu tiên sinh cơ mà?
Cứu là cứu tiên sinh, chứ có phải cứu ngươi đâu!
Làm người không thể quá vô tình vô nghĩa?
Thôi đi, ngươi cũng đâu phải loại có tình có nghĩa gì!
Trong đầu Tiền Tam Nhất như có hai người đang cãi nhau kịch liệt, làm mặt hắn méo mó hết cả. Cuối cùng, hắn giậm chân một cái, quay trở lại.
Khoan đã, nàng trúng độc hay chỉ là thuốc mê?
Họ Thịnh kia, ngươi nên cầu trời là mình chỉ trúng thuốc mê; nếu là độc, ta cũng chẳng cứu nổi, đành nhìn ngươi chết vậy.
Tiền Tam Nhất ngồi xuống, xé tay áo Thịnh Nhị.
Vết thương không lớn lắm, chỉ là một vết nhỏ, sắc da cũng không chuyển đen.
Mạng lớn thật, không phải trúng độc!
Tốt rồi, chờ thuốc hết tác dụng thì tự tỉnh lại đi!
Tiền Tam Nhất cười khẩy, bế nàng đặt lên giường, tiện tay kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, phía sau còn dính máu kia kìa!
Làm xong, hắn quay đầu bước đi. Trời vẫn còn sớm, hắn phải nhanh chóng tới am ni cô hỏi cho ra, rốt cuộc là bà già nào đã bán đứng hắn!
Vừa ra khỏi viện, đã thấy một lão nô chạy tới, dáng vẻ vội vã như thể đang tìm người phụ nữ đó.
Nghĩ đến hai chữ “phụ nữ”, Tiền Tam Nhất rùng mình rợn tóc gáy.
Cái kiểu đụng là đánh, mở miệng là giết, người đó có gì giống nữ nhân chứ? Giống thổ phỉ thì đúng hơn! Khó trách lăn lộn trong Cẩm Y Vệ bao ngày vẫn không ai phát hiện ra hắn!
“Tiền công tử, có thấy nhị gia nhà ta không?”
“Chủ tử nhà ngươi mệt quá, ngủ rồi. Hắn nhờ ta nói lại, bảo các ngươi đừng làm phiền!”
“Nhưng mà... phía trước có khách tới...”
“Khách khứa gì chứ, chẳng qua chỉ là mấy kẻ nhàn rỗi. Ngươi mau đi đuổi họ đi. Là người hầu lâu năm trong phủ, cũng phải biết thương chủ một chút chứ.”
Lão nô không nghi ngờ gì. Nhị gia tính khí quái gở, chuyện bỏ bê tiếp khách thế này hắn cũng từng làm cũng không ít.
“À, mà Cao công tử và Tĩnh công tử đi cùng ta đâu rồi?”
“Không thấy đâu cả!”
Lão bộc lau mồ hôi, nói tiếp: “Tiền công tử cứ tự nhiên, ta đi tiễn khách ngay đây.”
Tiền Tam Nhất cười khẩy trong bụng: Với đám hạ nhân mắt mờ lòng tin mù quáng thế này, bọn ác nhân muốn vào cũng dễ như trở bàn tay.
Phải rồi, người áo đen đó rốt cuộc là ai?
Có thù oán gì với họ Thịnh?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, hắn lập tức tự tát mình một cái.
Lo chuyện bao đồng làm gì, chuyện của bản thân còn chưa xong kia kìa!
Ra khỏi Thịnh phủ, Tĩnh Bảo và Cao Triều khoanh tay đứng đó, mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thịnh Phủ lớn quá, ta đi vòng vòng thành ra bị lạc.”
Tiền Tam Nhất nói dối tỉnh rụi: “À, ta chợt nhớ trong phủ còn việc gấp, Tĩnh Thất, chiều nay phiền ngươi giúp ta xin phép Phùng Lão một tiếng.”
“Lý do là gì?”
“Cứ nói ta bị cảm nắng, đầu óc choáng váng, không đi nổi, phải về phủ nghỉ ngơi.”
“Chuyện này...” Tĩnh Bảo cạn lời: “Ta thấy không phải cảm nắng, mà là trúng tà thì đúng hơn.”
“Ta cũng nghĩ vậy!” Cao mỹ nhân nheo mắt nói.
Tên này trước giờ đâu có như vậy!
...
Chập chờn.
Đau nhức.
Đây là đâu?
Thịnh Nhị giật mình ngồi dậy, nhìn quanh một lượt mới nhận ra đây là phòng mình. Ngơ ngác một lúc, nàng mới dần nhớ lại chuyện trước khi ngất đi.
Thịnh Nhị nhìn cánh tay, lại vén chăn lên kiểm tra, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Viện này vốn là của Thịnh Vọng. Sau khi hắn giả chết rút lui, nàng mới chuyển vào.
Lý do chuyển vào là vì trong viện có một đường hầm bí mật, lúc nguy cấp có thể dùng để thoát thân. Thịnh Vọng sống bao năm lăn lộn nơi hiểm nguy, nên để lại hậu chiêu.
Thân phận của nàng ở Sào gia Bảo là con gái cố nhân, cha mẹ mất sớm nên được gửi gắm ở đây, chỉ có bảo chủ mới biết cố nhân đó là ai.
Bao năm qua ở Sào gia Bảo, nàng sống cẩn thận, hoà thuận với mọi người, khả năng có người tìm đến báo thù là rất nhỏ.
Vậy nên, người áo đen kia hẳn là nhắm vào Thịnh Vọng.
Nhắm đến làm gì?
Ánh mắt Thịnh Nhị rà từng thứ một trong phòng, thấy mấy ngăn kéo bị mở hé, nàng cười nhạt.
Thiên hạ đồn rằng đại nhân Cẩm Y Vệ Thịnh lão đại bí mật tích trữ vô số vàng bạc châu báu, nay hắn đột tử, đám của cải đó tất nhiên để lại cho nàng.
Hóa ra là bọn trộm thừa lúc trong phủ có tang mà mò tới kiếm chác!
Thịnh Nhị hất chăn, bước vào phòng tắm.
Nửa canh giờ sau, nàng bước ra trong diện mạo gọn gàng sạch sẽ, bước đi không để lộ dấu hiệu nào bị thương.
Tại tiền viện, mấy vị tăng đạo đang vây quanh đống lửa, đốt đồ vàng mã cho người chết.
“Nhị gia tỉnh rồi à?” Lão bộc chạy lại.
“Tỉnh?”
Thịnh Nhị nheo mắt: “Ừ, vừa nãy hơi mệt chút. Tiền công tử đâu?”
“Đi rồi. À mà nhị gia, sao Tiền công tử lại đi ra từ viện của ngài vậy?” Lúc này lão bộc mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Hắn quay lại tìm ta có chút chuyện.” Thịnh Nhị điềm tĩnh trả lời: “Ngươi trông coi nơi này, ta ra nha môn một chuyến, sẽ sớm quay về.”
“Vâng!”
Lão bộc nhìn theo bóng lưng vội vã của nhị gia, thầm nghĩ: Nhị gia nhà ta xưa nay không cho ai vào viện, sao lại cho Tiền công tử vào chứ?
Hắn và Tiền công tử từ khi nào thân thiết vậy?
Thịnh Nhị cưỡi ngựa phóng thẳng đến Cố phủ, Cố Dịch thấy nàng đến, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Ban ngày ban mặt, nàng tới đây làm gì?
“Viện của ta bị trộm, chuyện này ngươi giúp ta điều tra, xử lý cho ổn thỏa. Ta không muốn có lần thứ hai.”
Giọng Thịnh Nhị lạnh lùng, không khách khí.
“Dựa vào đâu?”
“Hôm đó ở bến tàu, ngươi cũng có mặt chứ?”
Cố Dịch: “...”
Thịnh Nhị nhướng mày: “Thịnh Vọng đã nói gì với chủ tử nhà ngươi, ta nghĩ ngươi nghe rõ.”
Cố Dịch ngực phập phồng. Quả thực, hắn nghe rất rõ, bảo chủ tử phải bảo vệ Thịnh Nhị.
Hồi lâu sau, hắn gật đầu: “Chuyện này để ta lo.”
Xử lý xong, Thịnh Nhị lập tức đến Cẩm Y Vệ. Thấy sắc mặt nàng u ám, các thuộc hạ không ai dám lại gần chào hỏi.
Đối với vị thượng quan này, bọn họ vừa kính vừa sợ.
Sợ là vì nàng thủ đoạn cao siêu còn hơn cả Thịnh Vọng.
Kính là vì nàng xử sự công bằng, chưa từng thiên vị, có lợi thì đều chia đều cho huynh đệ.
“Trương Triều, lại đây!”
Trương Triều là người Thịnh Vọng để lại cho Thịnh Nhị. Nghe gọi, hắn lập tức theo vào nội phòng: “Nhị gia, có việc gì ạ?”
Thịnh Nhị hạ giọng: “Âm thầm giúp ta điều tra một người!”
“Người nào?”
“Tân khoa Trạng nguyên Tiền Tam Nhất.”
Khóe môi Thịnh Nhị cong lên một nụ cười nhạt như băng: “Trong ba ngày, ta muốn biết toàn bộ mọi thứ về hắn!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Tiền Tam Nhất còn cần suy nghĩ gì nữa?
Người này đến cả thân phận Lý Khanh Khanh cũng biết, còn có gì mà nàng không biết chứ?
“Không cần suy nghĩ!”
Giọng hắn như nghẹn trong lửa giận u ám, gần như không thể kiềm chế được: “Ta đồng ý!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tứ mã nan truy!”
Nghe hắn thốt ra bốn chữ này, chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong đầu Thịnh Nhị như sợi tơ mong manh rơi thẳng xuống vực sâu.
Nàng nghiêng đầu sang một bên, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Tiền Tam Nhất bị nàng đè lên, há miệng ra định nói gì đó nhưng nghĩ đến việc mạng sống mình đang nằm trong tay nàng, một chữ cũng không dám thốt ra.
Chờ đến khi tiếng của Cao Triều dần xa, hắn mới thô lỗ hất người trên người xuống, vùng dậy khỏi đất, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước, đột nhiên hắn khựng lại.
Không lẽ... Nàng chết thật rồi?
Liên quan gì tới ngươi, chết rồi càng tốt!
Nhưng mà... cha nuôi của nàng từng cứu tiên sinh cơ mà?
Cứu là cứu tiên sinh, chứ có phải cứu ngươi đâu!
Làm người không thể quá vô tình vô nghĩa?
Thôi đi, ngươi cũng đâu phải loại có tình có nghĩa gì!
Trong đầu Tiền Tam Nhất như có hai người đang cãi nhau kịch liệt, làm mặt hắn méo mó hết cả. Cuối cùng, hắn giậm chân một cái, quay trở lại.
Khoan đã, nàng trúng độc hay chỉ là thuốc mê?
Họ Thịnh kia, ngươi nên cầu trời là mình chỉ trúng thuốc mê; nếu là độc, ta cũng chẳng cứu nổi, đành nhìn ngươi chết vậy.
Tiền Tam Nhất ngồi xuống, xé tay áo Thịnh Nhị.
Vết thương không lớn lắm, chỉ là một vết nhỏ, sắc da cũng không chuyển đen.
Mạng lớn thật, không phải trúng độc!
Tốt rồi, chờ thuốc hết tác dụng thì tự tỉnh lại đi!
Tiền Tam Nhất cười khẩy, bế nàng đặt lên giường, tiện tay kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, phía sau còn dính máu kia kìa!
Làm xong, hắn quay đầu bước đi. Trời vẫn còn sớm, hắn phải nhanh chóng tới am ni cô hỏi cho ra, rốt cuộc là bà già nào đã bán đứng hắn!
Vừa ra khỏi viện, đã thấy một lão nô chạy tới, dáng vẻ vội vã như thể đang tìm người phụ nữ đó.
Nghĩ đến hai chữ “phụ nữ”, Tiền Tam Nhất rùng mình rợn tóc gáy.
Cái kiểu đụng là đánh, mở miệng là giết, người đó có gì giống nữ nhân chứ? Giống thổ phỉ thì đúng hơn! Khó trách lăn lộn trong Cẩm Y Vệ bao ngày vẫn không ai phát hiện ra hắn!
“Tiền công tử, có thấy nhị gia nhà ta không?”
“Chủ tử nhà ngươi mệt quá, ngủ rồi. Hắn nhờ ta nói lại, bảo các ngươi đừng làm phiền!”
“Nhưng mà... phía trước có khách tới...”
“Khách khứa gì chứ, chẳng qua chỉ là mấy kẻ nhàn rỗi. Ngươi mau đi đuổi họ đi. Là người hầu lâu năm trong phủ, cũng phải biết thương chủ một chút chứ.”
Lão nô không nghi ngờ gì. Nhị gia tính khí quái gở, chuyện bỏ bê tiếp khách thế này hắn cũng từng làm cũng không ít.
“À, mà Cao công tử và Tĩnh công tử đi cùng ta đâu rồi?”
“Không thấy đâu cả!”
Lão bộc lau mồ hôi, nói tiếp: “Tiền công tử cứ tự nhiên, ta đi tiễn khách ngay đây.”
Tiền Tam Nhất cười khẩy trong bụng: Với đám hạ nhân mắt mờ lòng tin mù quáng thế này, bọn ác nhân muốn vào cũng dễ như trở bàn tay.
Phải rồi, người áo đen đó rốt cuộc là ai?
Có thù oán gì với họ Thịnh?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, hắn lập tức tự tát mình một cái.
Lo chuyện bao đồng làm gì, chuyện của bản thân còn chưa xong kia kìa!
Ra khỏi Thịnh phủ, Tĩnh Bảo và Cao Triều khoanh tay đứng đó, mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thịnh Phủ lớn quá, ta đi vòng vòng thành ra bị lạc.”
Tiền Tam Nhất nói dối tỉnh rụi: “À, ta chợt nhớ trong phủ còn việc gấp, Tĩnh Thất, chiều nay phiền ngươi giúp ta xin phép Phùng Lão một tiếng.”
“Lý do là gì?”
“Cứ nói ta bị cảm nắng, đầu óc choáng váng, không đi nổi, phải về phủ nghỉ ngơi.”
“Chuyện này...” Tĩnh Bảo cạn lời: “Ta thấy không phải cảm nắng, mà là trúng tà thì đúng hơn.”
“Ta cũng nghĩ vậy!” Cao mỹ nhân nheo mắt nói.
Tên này trước giờ đâu có như vậy!
...
Chập chờn.
Đau nhức.
Đây là đâu?
Thịnh Nhị giật mình ngồi dậy, nhìn quanh một lượt mới nhận ra đây là phòng mình. Ngơ ngác một lúc, nàng mới dần nhớ lại chuyện trước khi ngất đi.
Thịnh Nhị nhìn cánh tay, lại vén chăn lên kiểm tra, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Viện này vốn là của Thịnh Vọng. Sau khi hắn giả chết rút lui, nàng mới chuyển vào.
Lý do chuyển vào là vì trong viện có một đường hầm bí mật, lúc nguy cấp có thể dùng để thoát thân. Thịnh Vọng sống bao năm lăn lộn nơi hiểm nguy, nên để lại hậu chiêu.
Thân phận của nàng ở Sào gia Bảo là con gái cố nhân, cha mẹ mất sớm nên được gửi gắm ở đây, chỉ có bảo chủ mới biết cố nhân đó là ai.
Vậy nên, người áo đen kia hẳn là nhắm vào Thịnh Vọng.
Nhắm đến làm gì?
Ánh mắt Thịnh Nhị rà từng thứ một trong phòng, thấy mấy ngăn kéo bị mở hé, nàng cười nhạt.
Thiên hạ đồn rằng đại nhân Cẩm Y Vệ Thịnh lão đại bí mật tích trữ vô số vàng bạc châu báu, nay hắn đột tử, đám của cải đó tất nhiên để lại cho nàng.
Hóa ra là bọn trộm thừa lúc trong phủ có tang mà mò tới kiếm chác!
Thịnh Nhị hất chăn, bước vào phòng tắm.
Nửa canh giờ sau, nàng bước ra trong diện mạo gọn gàng sạch sẽ, bước đi không để lộ dấu hiệu nào bị thương.
Tại tiền viện, mấy vị tăng đạo đang vây quanh đống lửa, đốt đồ vàng mã cho người chết.
“Nhị gia tỉnh rồi à?” Lão bộc chạy lại.
“Tỉnh?”
Thịnh Nhị nheo mắt: “Ừ, vừa nãy hơi mệt chút. Tiền công tử đâu?”
“Đi rồi. À mà nhị gia, sao Tiền công tử lại đi ra từ viện của ngài vậy?” Lúc này lão bộc mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Hắn quay lại tìm ta có chút chuyện.” Thịnh Nhị điềm tĩnh trả lời: “Ngươi trông coi nơi này, ta ra nha môn một chuyến, sẽ sớm quay về.”
“Vâng!”
Lão bộc nhìn theo bóng lưng vội vã của nhị gia, thầm nghĩ: Nhị gia nhà ta xưa nay không cho ai vào viện, sao lại cho Tiền công tử vào chứ?
Hắn và Tiền công tử từ khi nào thân thiết vậy?
Thịnh Nhị cưỡi ngựa phóng thẳng đến Cố phủ, Cố Dịch thấy nàng đến, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Ban ngày ban mặt, nàng tới đây làm gì?
“Viện của ta bị trộm, chuyện này ngươi giúp ta điều tra, xử lý cho ổn thỏa. Ta không muốn có lần thứ hai.”
Giọng Thịnh Nhị lạnh lùng, không khách khí.
“Dựa vào đâu?”
“Hôm đó ở bến tàu, ngươi cũng có mặt chứ?”
Cố Dịch: “...”
Thịnh Nhị nhướng mày: “Thịnh Vọng đã nói gì với chủ tử nhà ngươi, ta nghĩ ngươi nghe rõ.”
Cố Dịch ngực phập phồng. Quả thực, hắn nghe rất rõ, bảo chủ tử phải bảo vệ Thịnh Nhị.
Hồi lâu sau, hắn gật đầu: “Chuyện này để ta lo.”
Xử lý xong, Thịnh Nhị lập tức đến Cẩm Y Vệ. Thấy sắc mặt nàng u ám, các thuộc hạ không ai dám lại gần chào hỏi.
Đối với vị thượng quan này, bọn họ vừa kính vừa sợ.
Sợ là vì nàng thủ đoạn cao siêu còn hơn cả Thịnh Vọng.
Kính là vì nàng xử sự công bằng, chưa từng thiên vị, có lợi thì đều chia đều cho huynh đệ.
“Trương Triều, lại đây!”
Trương Triều là người Thịnh Vọng để lại cho Thịnh Nhị. Nghe gọi, hắn lập tức theo vào nội phòng: “Nhị gia, có việc gì ạ?”
Thịnh Nhị hạ giọng: “Âm thầm giúp ta điều tra một người!”
“Người nào?”
“Tân khoa Trạng nguyên Tiền Tam Nhất.”
Khóe môi Thịnh Nhị cong lên một nụ cười nhạt như băng: “Trong ba ngày, ta muốn biết toàn bộ mọi thứ về hắn!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 480: Giúp ta điều tra một người
10.0/10 từ 22 lượt.