Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 479: Ngươi là con gái

1@-

 
Khốn kiếp, tên đó dám bôi thứ gì đó lên lưỡi kiếm!

Đồng tử Thịnh Nhị lập tức co rút lại, cơ thể nàng run lên; vừa lúc ấy, người áo đen cũng tung chân đá tới.

Cảm giác tê dại từ cánh tay lan nhanh đến bả vai, phản ứng của Thịnh Nhị chậm nửa nhịp, bụng dưới bị đá trúng chính diện, thân thể nàng lập tức lăn một vòng trên đất.

“Viện này cũng thanh nhã thật đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Tiếng bước chân đến gần, ánh mắt người áo đen khẽ biến, lạnh lùng liếc Thịnh Nhị một cái, thân hình lập tức phóng vút lên, lao qua cửa sổ mà thoát đi.

Tiền Tam Nhất vừa bước vào viện, đột ngột thấy một bóng đen nhảy ra từ cửa sổ, loáng một cái đã biến mất tăm.


“Mẹ nó, ban ngày ban mặt mà gặp ma à?”

Hắn dụi mắt mấy lần, đến khi nhìn thấy cửa sổ bị đâm thủng một lỗ to, mới bừng tỉnh: “Không phải quỷ, là trộm!”

Tiền Tam Nhất lao thẳng vào phòng, vừa cúi đầu nhìn lập tức phá lên cười.

“Thù nhân” của hắn, Thịnh Nhị lúc này đang chống mông quỳ rạp dưới đất thở hổn hển.

“Ơ, chuyện gì thế này?” Tiền Tam Nhất khoanh tay ngồi xổm xuống, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta đã nói rồi, làm người đừng nên quá xấu xa, dễ chuốc họa vào thân. Nhìn xem, còn bị thương đổ máu nữa kìa!”

Cảm thấy lời đó chưa đủ cay nghiệt, hắn lại tiện mồm buông thêm một câu: “Có đau không đấy?”

Thịnh Nhị vừa th* d*c, vừa chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí.

Ánh mắt ấy sắc như dao!

“Này, đừng có không phân biệt phải trái, nếu không nhờ tiếng hét của ta lúc nãy, có khi ngươi đã chết trong tay kẻ thù rồi cũng nên!”

Tiền Tam Nhất bị nàng dọa cho dựng tóc gáy: “Trừng ta làm gì, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó!”

“Tránh ra!”

Chữ cuối cùng vừa dứt, Thịnh Nhị lập tức cố gượng đứng dậy, nhưng nửa người nàng đã bị tê cứng, loay hoay mãi vẫn không đứng lên nổi.

Tiền Tam Nhất thì mắt tinh như diều hâu, liếc thấy sau mông nàng có một vệt máu.

“Trời ơi, đến mông cũng bị đâm chảy máu, trận chiến này dữ dội thật!”

Nhưng... sao máu này nhìn có vẻ nhạt nhạt?

Không lẽ không phải máu?

Tiền Tam Nhất tò mò đưa một ngón tay ra, quẹt vào vệt máu sau mông Thịnh Nhị, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhăn mặt khịt khịt: “Có mùi tanh nhẹ... chắc là máu thật.”

Cơ mặt quanh mắt Thịnh Nhị giật liên hồi, nàng nheo mắt lại, trừng trừng nhìn Tiền Tam Nhất.

Súc sinh!

Dám sờ mông của bà đây? Bà giết ngươi!

Nàng bất ngờ giơ cánh tay bị thương lên, lưỡi dao lóe sáng, lập tức xoay một vòng rồi áp sát vào cổ Tiền Tam Nhất.

Tiền Tam Nhất giật bắn người vì hoảng.

Hắn nào ngờ người bị thương hai chỗ máu me đầy mình như nàng vẫn còn đủ sức ra tay: “Ngươi, ngươi... đừng làm bậy, ta... ta là ân nhân cứu mạng ngươi mà!”

“Ngươi... sợ rồi?”

Thịnh Nhị nghe ra giọng mình đã gắng hết sức.

Nhưng Tiền Tam Nhất nào phân biệt được, hắn tái mặt, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Sợ rồi, sợ thật rồi! Bỏ dao xuống đi, ta lập tức dìu ngươi lên giường, rồi đi gọi thái y. Tĩnh Thất từng nói: nóng giận là ma quỷ, là ma quỷ đó!”

Lúc này Thịnh Nhị thật sự đã nổi sát ý.

Tên này ngoài gương mặt coi được với đầu óc có chút lanh lợi, thì chẳng có chỗ nào giống người tử tế.

Ngay cả tiền kỹ nữ cũng dám lừa, cặn bã cũng còn có nhân tính hơn hắn. Loại đàn ông này, giữ lại chỉ thêm tai họa.

Thịnh Nhị nghĩ vậy, cũng định làm vậy chỉ là, nàng quên mất một điều.

Cơn tê dại ấy đã lan ra toàn thân.

Cạch!

Coong!

Dao găm rơi xuống đất.

Tiền Tam Nhất xúc động đến suýt bật khóc.

Chỉ giây trước, hắn còn cảm nhận rõ sát khí ngùn ngụt, không dám nhúc nhích, không dám nói bừa, sợ chọc giận nàng.

Nào ngờ, Thịnh Nhị lại tự buông dao!

Khoan đã!

Nàng còn đang định cúi xuống nhặt dao!

Nhặt cái quái gì chứ!

Tiền Tam Nhất dang hai tay ra, bất ngờ ôm chặt lấy Thịnh Nhị vào lòng.

“Huynh đệ à, ta chỉ ngửi chút máu của ngươi thôi, không đến mức giết người chứ? Ta với ngươi cũng đâu có thâm thù đại hận gì, cùng lắm là vài chuyện vặt vãnh thôi mà!”

Ngực Thịnh Nhị phập phồng, nàng gằn giọng: “Thả ta ra!”

“Không thả! Dù chết cũng không thả, trừ khi ngươi hứa không giết người.”

Tiền Tam Nhất thở dài: “Người ta thường nói: buông dao đồ tể, lập tức thành Phật; lại nói, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ; lại nói... ơ, ngực ngươi sao to vậy?”

Mi mắt Thịnh Nhị giật mạnh.

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay to đã mò tới sau lưng nàng.

“Ngươi băng cái gì thế này? Sao nhiều lớp vậy...”

Bàn tay Tiền Tam Nhất bỗng khựng lại, cả gương mặt hắn như bị ai vả cho một cái nặng nề.

Một lát sau, hắn run giọng lắp bắp: “Ngươi... ngươi là...”

Hai chữ đó đã lên tới miệng, nhưng hắn không tài nào nói ra được, như thể có thứ gì đó chặn ngang cổ họng hắn.

Không thể nào!

Sao có thể như vậy!

Hắn vốn tưởng người này là thái giám cơ mà!

Tiền Tam Nhất bất chợt rụt tay lại, lùi ra sau mấy tấc, vẻ mặt kinh hoàng còn hơn thấy ma...

Vậy thì, máu hắn vừa ngửi khi nãy... là...

Là... là nguyệt sự của nàng!?

Thịnh Nhị mất đà, người chúi về phía trước, lòng bàn tay chống đất.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm tóc mai, lặng lẽ lăn xuống má, tụ lại nơi cằm, nhưng linh hồn nàng như thể vừa rơi tõm vào đáy hồ lạnh thấu tim gan.

Trước mắt, dao găm nằm ngay bên cạnh.

Nàng nhìn thấy tay mình đang từng chút, từng chút một, vươn về phía đó.

Nỗi sợ hãi hòa lẫn cơn giận dữ bùng lên dữ dội.

Giết hắn!

Phải giết hắn!

Cảnh tượng ấy khiến Tiền Tam Nhất suýt phát điên, trong lúc hoảng loạn, hắn theo phản xạ tung chân đá về phía con dao, nhưng lại đá trúng cánh tay bị thương của Thịnh Nhị.

Cơn đau làm Thịnh Nhị bùng lên hung tợn, nàng lập tức nắm lấy chân hắn, mượn lực nhào tới, đè nghiến hắn xuống dưới thân.

Tiền Tam Nhất sợ đến hồn phi phách tán, đang định gào lên cầu cứu thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi: “Tiền Tam Nhất! Tiền Tam Nhất!”

Là Cao mỹ nhân!

Lần đầu tiên trong đời, Tiền Tam Nhất thấy Cao mỹ nhân dễ thương đến thế.

Ha ha ha ha!
Hắn được cứu rồi!

Không chỉ được cứu, mà còn có thể tố cáo cái tên thái giám giả này là nữ giả nam!

Ha ha ha ha! Ông trời có mắt!

“Cao Triều, ta...”

“Am ni cô... Lý Khanh Khanh!”

Sáu chữ này như sét đánh giữa trời quang, rơi thẳng vào tai hắn, khiến lục phủ ngũ tạng, ba hồn bảy phách đều nổ tung tan tác.

Hắn trợn trừng mắt, không dám tin nhìn người phụ nữ đang đè trên người mình.

“Ngươi... sao ngươi biết?”

Khóe môi Thịnh Nhị cong lên thành nụ cười nhạt lẽo, bật ra từng chữ: “Nếu ngươi dám tiết lộ thân phận ta, thì chuyện ở am ni cô, ngươi cũng không che giấu được đâu.”

Mặt Tiền Tam Nhất trắng bệch, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi khó giấu.

Nhìn ánh mắt hắn, Thịnh Nhị biết ngay kế hoãn binh của mình đã có tác dụng, đường đường là tân khoa Trạng nguyên, lại đi lừa tiền kỹ nữ, nếu việc này lộ ra, thì còn mặt mũi nào nhìn đời?

Đợi khi cơn tê dại tiêu tan, nàng chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.

“Thế nào, ngươi suy nghĩ thử xem!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 479: Ngươi là con gái
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...