Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 440: Nhẫn tâm độc ác

1@-

Chương 440: Nhẫn tâm độc ác

Rạng sáng ngày mùng chín tháng Tư, một trận đại hỏa hoạn xảy ra, Cố Trường Bình may mắn sống sót.

Người cứu hắn, ngoài hai thị vệ thân tín là Tề Lâm và Cố Dịch, còn có một người khiến ai nghe cũng phải kinh ngạc...

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Thịnh Vọng.

Nghe nói rạng sáng hôm ấy, lão Thịnh dẫn theo hai Cẩm Y Vệ vào Tầm Phương Các vì hai chuyện, đúng hơn là một chuyện: Các chủ Tầm Phương Các có thật sự phát điên hay không?

Nếu thật là phát điên, vậy việc đánh bị thương lão nô rồi bỏ trốn còn có thể chấp nhận được; nếu không phải điên thì kẻ cướp nàng đi e rằng là người khác.

Nào ngờ, lão Thịnh vừa đến cửa đã thấy phía sau lửa cháy rực trời.

Trong ánh lửa, Cố Trường Bình được người dìu ra ngoài, ngay lúc ấy, từ trên trời giáng xuống mấy chục tên áo đen, cầm kiếm giết người không chút do dự.

Lão Thịnh sao có thể để mặc người ta giết người ngay trước mặt mình? Bèn cùng hai thuộc hạ rút đao xông lên. Nhưng không ngờ đám người áo đen kia thân thủ phi phàm, trong lúc hỗn loạn, hắn đã đỡ thay Cố Trường Bình một đao, lưỡi dao xuyên thẳng qua người hắn.

Trong ánh mắt mọi người, lão Thịnh ngã ầm xuống đất.

Khi trời sáng, ngọn lửa mới được dập tắt. Cẩm Y Vệ và Ngũ thành Binh Mã Ti cùng đến hiện trường điều tra, cuối cùng họ mới tìm thấy thi thể của lão Thịnh trong đống tàn tích cháy đen.

Ông ta quỳ rạp dưới đất, thân thể cháy đen như khúc gỗ cháy dở, mặt mày không còn nhận ra, lưỡi đao trước ngực chống lấy thân thể, không để ông ta ngã xuống.

Không ai ngờ, lão Thịnh từng khiến người người khiếp sợ, lại chết trong một tai nạn như thế; càng không ai ngờ, ông ta chết thảm đến vậy.

Nghe nói, Thịnh Nhị hét lên một tiếng thê lương, lao vào thi thể cha nuôi, khóc nức nở, miệng không ngừng gào: “Cha nuôi ta là bị Cố Trường Bình hại chết! Người đâu, mau bắt Cố Trường Bình lại cho ta!”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chết rồi, thiên tử nổi giận, hạ lệnh điều tra triệt để.

Cẩm Y Vệ, Hình bộ, Ngũ thành Binh Mã Ti, Đô sát viện... ai dám chậm trễ?

Cố Trường Bình bị bắt, hai thị vệ của hắn cũng bị bắt. Những người đi cùng Thịnh Vọng làm nhiệm vụ đều bị bắt, ngay cả kỹ nữ, tiểu quan còn sống sót trong trận hỏa hoạn cũng không thoát.

Cố Trường Bình do chính Thịnh Nhị thẩm vấn.

Khi hỏi đến việc hắn võ nghệ không tồi, tại sao lại không tránh được một đao kia, Cố Trường Bình lập tức cởi áo ngoài.

Lớp áo trong đã thấm đẫm máu, dính chặt vào da thịt, máu thịt lẫn lộn, được cứu ra đã là may mắn, còn đâu sức để tránh được.

Thịnh Nhị như người mất hồn, ngã gục xuống đất, nửa ngày không nói nổi một lời.

Cố Trường Bình ở Cẩm Y Vệ chưa đầy nửa canh giờ, đã được Tề Lâm và Cố Dịch mỗi người đỡ một bên, do Cao Triều đích thân hộ tống ra khỏi nha môn.

Xe ngựa chạy thẳng đến Tầm Phương Các.

Nơi từng phồn hoa rộn ràng giờ đã thành phế tích, tro bụi tàn lụi, khói đen lững lờ bốc lên trời cao, trong không khí ngoài mùi khét còn có tử khí đè nặng.

Thi thể Cố Ấu Hoa được lôi ra từ đống tro tàn, bên cạnh là một lão nô, chủ tớ ôm chặt lấy nhau cùng chết cháy.

Cố Trường Bình nhìn thoáng qua, lập tức hôn mê bất tỉnh.

...

Cố phủ, vải trắng treo cao.

Quan tài bằng gỗ trắc vàng lặng lẽ nằm giữa linh đường.

Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất mặc áo tang, quỳ bên lò than.

Cố Ấu Hoa không chồng không con, người thân duy nhất là Cố Trường Bình thì bị thương nặng ở lưng, đành phải nhờ ba vị đệ tử của hắn trong kinh thành thay mặt lo việc giữ tang.

Trong kinh thành xảy ra đại án như vậy, Cẩm Y Vệ bận tối tăm mặt mũi, ban ngày Cao Triều không rảnh, chỉ có thể đến buổi tối.

“Một ngày rồi, lác đác chỉ có vài người tới viếng, tiền phúng điếu còn không đủ trả trà nước và bánh trái.” Tiền Tam Nhất thở dài nặng nề: “Ta thật muốn về Quốc Tử Giám kéo từng đứa một tới, cho tiên sinh kiếm chút tiền viếng.”

Tĩnh Bảo không trả lời.

Cố gia vốn đã ít người, Cố Ấu Hoa lại là một kỹ nữ, chết cũng rất thảm, đừng nói gì đến kéo, dù bỏ tiền ra mời cũng chẳng ai chịu tới.

Tiền Tam Nhất xoa xoa đầu gối nhức mỏi, nói: “Tiên sinh thật là khổ, khổ như hoàng liên vậy. Tĩnh Thất à... ngươi... tóm lại là phải cẩn thận đấy!”

Tĩnh Bảo như cố nén gì đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như một vị lão tăng nhập định.

Tiền Tam Nhất thấy nàng không đáp lại, cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Phủ Tuyên Bình hầu tới phúng viếng!”

Vừa dứt lời, Tuyên Bình hầu mặc đồ tang nghiêm trang bước vào, phía sau là Lục Hoài Kỳ khập khiễng theo sau.

Mắt Tiền Tam Nhất sáng rỡ.

Cuối cùng cũng có khách viếng có tiền tới, ít nhất lần này không bị lỗ.

Lễ bái, dâng hương, người nhà đáp lễ.

Tuyên Bình hầu bước tới trước mặt Tĩnh Bảo: “Bảo tiên sinh ngươi nén bi thương!”

“Cảm ơn cữu cữu!” Tĩnh Bảo cúi lạy sâu một cái: “Cữu cữu vào trong dùng tạm trà nước đi ạ!”

“Không, trong nha môn còn nhiều việc.” Tuyên Bình hầu khéo léo từ chối: “Để biểu ca ngươi ở lại trò chuyện với ngươi một chút, ta đi trước.”

Tuyên Bình hầu đến vội, đi cũng vội, để lại Lục Hoài Kỳ đứng nhìn Tĩnh Bảo, muốn nói lại thôi.

Nói gì bây giờ?
Hình như nói gì cũng không thích hợp.

Lục Hoài Kỳ gãi đầu, nói: “Giờ ngươi đã vào Hàn Lâm Viện, cũng có khí thế rồi, tìm ngươi chẳng gặp được, lời nhắn nhờ Tuyết Thanh chuyển cũng chẳng nghe, có phải là muốn xa cách với ta rồi không?”

Tĩnh Bảo không muốn giải thích lấy nửa câu.

Hai người im lặng đứng nơi cửa linh đường một hồi, khóe mắt Lục Hoài Kỳ liên tục liếc trộm Tĩnh Bảo, chốc sau lại nói: “Từ lần đầu chúng ta gặp nhau ba năm trước khi ngươi nhập kinh, ta đã không đấu lại ngươi. Giờ vẫn thế.”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn hắn.

“Thôi thì vậy. Ngươi cứ chăm sóc bản thân cho tốt. Gặp chuyện khó khăn đừng ôm hết một mình. Dù sao vẫn còn có ta và cha ta. Nếu không thể nên đôi... thì cũng vẫn là người thân, đừng xa cách với ta nữa.”

“Biểu ca!”

Tĩnh Bảo khẽ gọi. “Ta không có xa cách với ngươi, chỉ là... chuyện nối tiếp chuyện, bận đến không xuể.”

Lục Hoài Kỳ xoa đầu nàng, thở dài sầu não, tập tễnh bỏ đi.

Tất cả những bận rộn của nàng đều là vì Cố Trường Bình...

Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng hắn khuất dần nơi xa, mắt không hề chớp lấy một lần...

“Thất gia, tiên sinh gọi người tới một chuyến!”
Tề Lâm lặng lẽ tiến đến. Tĩnh Bảo hoàn hồn nói: “Được!”

Chưa vào trong phòng, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc, rõ ràng ngự y vừa rời đi không bao lâu.

Tĩnh Bảo vào phòng, thấy Cố Trường Bình nằm nghiêng, th*n d*** đắp chăn mỏng, đầu nghiêng sang một bên, yếu ớt đến mức như chỉ cần chạm nhẹ là gãy.

Nàng bước lên, thấy trên bàn có chén sâm, bèn bưng đến giường định đút cho hắn uống vài ngụm.

Cố Trường Bình lắc đầu: “Ngồi với ta một lát.”

“Vâng.”

Tĩnh Bảo ngồi xuống ghế bên giường, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho hắn.

Hắn không giải thích gì về vụ cháy lớn ở Tầm Phương Các, nàng cũng không hỏi. Từ lúc nghe tin hắn bình an trong Hàn Lâm Viện, nàng đã chắc chắn đây là một vở kịch.

Còn vai diễn Cố Ấu Hoa đã đi đâu?
Cái chết của lão Thịnh có liên quan gì đến Cố Ấu Hoa không?
Đám người áo đen là người của ai?
Thịnh Nhị đóng vai trò gì trong chuyện này...

Tất cả... đều không phải điều nàng nên hỏi.

Điều nàng cần làm, có thể làm, là cùng hắn diễn trọn vở kịch này.

Chỉ là những giọt nước mắt rơi trong linh đường không phải giả.
Không phải vì Cố Ấu Hoa, mà là vì hắn.
Hắn ngay cả thân thể mình cũng mang ra tính toán.

“Ngủ một lát đi!” Nàng khẽ nói.

Trước khi nhắm mắt, Cố Trường Bình nhìn nàng: “A Bảo, nàng có thấy ta quá nhẫn tâm độc ác không?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 440: Nhẫn tâm độc ác
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...