Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 439: Ta đưa nàng đi
1@-
Cố Trường Bình dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Vọng hồi lâu, rồi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Những năm ta còn nhỏ, là ngươi âm thầm bảo vệ Tầm Phương Các đúng không?”
Lúc này cũng chẳng còn gì phải giấu giếm, Thịnh Vọng gật đầu.
“Là vì Cố Lục gia, hay vì bà ấy?” Cố Trường Bình hỏi rất thẳng.
Gương mặt tròn trịa của Thịnh Vọng ẩn trong bóng tối, hiện ra vẻ thê lương lạnh lẽo.
“Ta từng được tiểu thư giúp đỡ, luôn khắc ghi trong lòng. Trước kia không có bản lĩnh, đến lúc có bản lĩnh thì cũng đã quá muộn.”
Giọng hắn hơi the thé, lại có phần chói tai. Thân hình đã sớm biến dạng, quanh eo là một vòng mỡ thừa.
“Ngươi rất mạnh mẽ, ta cũng không giúp được gì nhiều, chỉ giết mấy kẻ gây chuyện. Sau này ngươi đã có tiền đồ thì cũng không cần ta giúp nữa.”
Yết hầu Cố Trường Bình chuyển động.
Lời nói tuy đơn giản nhưng chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Hắn bảo vệ nàng, vậy còn bản thân mình thì sao? Từng hành động của mình có phải cũng đã sớm nằm trong tầm mắt hắn?
“Ta già rồi, lại là một thái giám, tay dính đầy máu tanh, người muốn ta chết có thể xếp hàng từ kinh thành đến Kim Lăng.” Thịnh Vọng lấy ra một cái ống điếu, gõ vào mép giường mấy cái, nhồi thuốc lá vào, châm lửa từ ngọn nến rồi quay lưng lại với Cố Trường Bình, ngồi xuống mép giường.
Hắn rít mấy hơi, khói phun ra từ miệng và mũi.
“Con người ấy mà, đều tiếc mạng. Vì muốn sống, ngày nào ta cũng mài đầu đến nhọn, ngủ cũng muốn mở một mắt. Chỉ có Cố Trường Bình ngươi là suốt ngày tìm đường chết.”
Cố Trường Bình bất giác mặt mày trắng bệch: “Vậy là ngươi đều biết cả?”
“Năm cuối niên hiệu Kiến Văn, lão hoàng đế bệnh nặng, triệu Hạo vương vào kinh. Hắn một đêm phi ngựa trăm dặm từ Bắc Cương trở về, ngươi nghênh đón hắn ngoài năm dặm, chỉ để được gặp hắn trước một chút. Khi ấy ta đã đoán được quá nửa.”
Thịnh Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phun ra một ngụm khói: “Lão hoàng đế băng hà, tân đế lên ngôi, Hạo vương lại không có bất kỳ hành động gì, ngoan ngoãn trở về phong địa. Nhưng Hạo vương là người có dã tâm, có năng lực, có thủ đoạn, tính cách hắn sao có thể cam chịu ở sau người khác chứ?”
Tim Cố Trường Bình giật mạnh một cái.
“Ta là nô tài bị bán vào cung, bị cắt đi con cháu, hầu hạ chủ tử chỉ để sống sót. Ai cho ta sống lâu thì ta trung thành với kẻ đó.”
Khuôn mặt béo tròn của hắn trong làn khói trở nên mơ hồ: “Giờ ta không muốn hầu hạ ai cả, chỉ muốn sống mấy năm bình yên như người bình thường.”
Cố Trường Bình nhìn chằm chằm vào lưng hắn, không nói một lời.
Thịnh Vọng hạ rũ mắt xuống đất, hồi lâu sau, bỗng thấp giọng: “Việc ngươi muốn làm vô cùng nguy hiểm, giải tán Tầm Phương Các là để tìm đường lui. Người khác đều có thể sắp xếp được, còn nàng ấy thì sao?”
Nghe hắn thổ lộ chân thành như vậy, lòng Cố Trường Bình chợt mềm nhũn: “Ngươi định làm gì?”
“Nếu nàng có chỗ an toàn để đi thì thôi; nếu không có...” Thịnh Vọng vội vàng rít hai hơi thuốc: “Ta sẽ đưa nàng đi.”
“Đi đâu được?”
“Chân trời góc bể, có nơi nào không thể đi?”
Thịnh Vọng đặt ống điếu xuống, quay đầu lại, mắt ánh lên tia sáng: “Những năm qua ta cũng dành dụm được chút tiền, mua mấy căn nhà, coi như là cáo có ba hang. Ngươi cứ yên tâm, ta không cần nàng thế nào cả. Tiểu Vọng tử một ngày là nô tài của nàng, cả đời là nô tài của nàng.”
Trong lòng Cố Trường Bình như có sóng lớn cuồn cuộn trào dâng, suýt nữa đã không kìm được nước mắt.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ rằng, đời này người thật lòng xót thương cô mẫu mình, không phải là Cố Lục gia đã chết, không phải chính hắn từng ở bên nàng, mà lại là một thái giám vừa béo vừa già.
Hồi lâu sau, hắn khe khẽ nói: “Ngươi đi thì dễ, nhưng một Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chính danh như ngươi thì làm sao rút lui được?”
Vậy là...
Đã đồng ý rồi!
Thịnh Vọng mừng rỡ không giấu nổi, vội quay cả người lại, quỳ cả hai gối lên giường, giọng run run: “Ta nghĩ kỹ rồi, sẽ giả chết. Trước khi ‘chết’, ta còn phải giết con chó đó!”
“Phác Vân Sơn?”
“Đúng!” Thịnh Vọng nghiến răng ken két.
Sắc mặt Cố Trường Bình biến đổi, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên giường: “Nếu thực sự giết hắn, e rằng ngươi cũng không thể thoát.”
Thịnh Vọng cười nhạt: “Gia đây có đủ cách.”
Cố Trường Bình vẫn lắc đầu: “Đỡ ta dậy đi.”
Thịnh Vọng không biết hắn định làm gì, vội dùng nội lực đỡ hắn ngồi dậy.
Cố Trường Bình quỳ thẳng người trên giường, cúi đầu lạy Thịnh Vọng, khiến vết thương sau lưng rách toạc, máu trào ra, làm Thịnh Vọng hoảng hốt nhảy dựng lên: “Không được! Mau dậy đi!”
Cố Trường Bình chậm rãi đỡ người dậy.
Ánh đèn leo lét chiếu lên một bên mặt hắn, càng tôn lên vẻ tuấn tú trắng bệch.
“Thịnh công công, ta có một kế hoạch, có thể giúp hai người thoát thân. Còn có một nơi, có thể giúp hai người ẩn cư. Chỉ không biết ngươi có bằng lòng không?”
...
Tĩnh Bảo trong lòng chất chứa tâm sự, lăn qua lăn lại suốt đêm không ngủ, đến tận rạng sáng mới thiếp đi được một chút.
Sáng dậy rửa mặt qua loa, ăn tạm mấy miếng điểm tâm rồi đến Hàn Lâm Viện.
Phác Chân Nhân bị thương nên đang bị quản thúc tại gia, nàng và Tiền Tam Nhất cũng không cần túc trực nữa, quay lại Hàn Lâm Viện làm việc mới là chính sự.
Vừa đến nơi, đã thấy đám đồng liêu tụm lại thì thầm to nhỏ.
Có người vỗ nhẹ vai nàng. Ngoảnh lại thì thấy Tiền Tam Nhất.
“Họ đang bàn gì kìa, tụi mình đi nghe thử xem!”
“Ngươi muốn đi thì đi!”
Tĩnh Bảo không nhiều chuyện như vậy, trong lòng nàng đã chất đầy nỗi niềm. Nhưng vừa dợm bước, tai nàng chợt động đậy, mơ hồ nghe được hai chữ “Tầm Phương Các”.
“Ta theo ngay đây!” Nàng vội vàng bổ sung một câu.
“Ngươi bị sao thế?” Tiền Tam Nhất liếc nàng một cái, lắc cái thân hình lượn lờ lại gần đám người, còn không quên nhường chỗ cho Tĩnh Bảo chen vào đứng nghe.
Tĩnh Bảo vừa đứng vững, mới nghe được một câu mà đã như sét đánh giữa trời quang.
“Đêm qua Tầm Phương Các cháy lớn, các ngươi có biết chưa?”
“Cũng vừa mới biết đây. Nghe nói lửa cháy suốt hai canh giờ vẫn chưa dập tắt được.”
“Chết bao nhiêu người rồi?”
“Nghe đâu bảy tám người!”
“May mà Cố Trường Bình vừa từ Cẩm Y Vệ ra đã lập tức giải tán Tầm Phương Các tại chỗ, không thì chết đến bảy tám chục người cũng không chừng!”
“Ngươi gái nhà họ Cố kia thì sao, là các chủ Tầm Phương Các đấy?”
“Nghe nói là chết rồi!”
“Hả?!”
“Không kịp chạy ra, bị thiêu sống!”
“Vụ cháy này do đâu?”
“Ta nghe nói...”
“Ê, sao ngừng rồi, đừng có úp úp mở mở nữa, nói nhanh đi!”
“Ta chỉ nghe phong thanh thôi, các ngươi đừng truyền ra ngoài, nghe nói có người phóng hỏa, mà còn là phóng hỏa trước giết người sau.”
Hít ...
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh.
Ai mà gan to đến mức đó, dám giết người phóng hỏa ngay trong thành Trường An?
Chân Tiền Tam Nhất như nhũn ra, cảm giác như đang nghe một chuyện hoang đường. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy mặt Tĩnh Bảo trắng bệch như ma.
Sai rồi, còn trắng hơn ma nữa .
“Tiên sinh ta đâu rồi... Tiên sinh... có bị sao không?” Tĩnh Bảo run rẩy hỏi.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 439: Ta đưa nàng đi
Thịnh Vọng bước vào phòng, khuôn mặt trắng trẻo run lên mấy cái, lấy ra một chiếc bình sứ men lam nhỏ đặt lên bàn.
“Đây là thuốc trị thương ngoài da tốt nhất trong cung.”
“Ngươi tự rót trà đi, giờ ta không dậy nổi.”
Thịnh Vọng không đi rót trà mà tiến lại gần, nhìn vào những vết thương sau lưng Cố Trường Bình, nói: “Không, ta chỉ hỏi mấy câu rồi đi. Nghe nói ngươi định giải tán Tầm Phương Các?”
“Có ý định vậy.”
“Thế còn nàng ấy? Sẽ theo ngươi về Cố phủ sao?”
Cố Trường Bình dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Vọng hồi lâu, rồi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Những năm ta còn nhỏ, là ngươi âm thầm bảo vệ Tầm Phương Các đúng không?”
Lúc này cũng chẳng còn gì phải giấu giếm, Thịnh Vọng gật đầu.
“Là vì Cố Lục gia, hay vì bà ấy?” Cố Trường Bình hỏi rất thẳng.
Gương mặt tròn trịa của Thịnh Vọng ẩn trong bóng tối, hiện ra vẻ thê lương lạnh lẽo.
“Ta từng được tiểu thư giúp đỡ, luôn khắc ghi trong lòng. Trước kia không có bản lĩnh, đến lúc có bản lĩnh thì cũng đã quá muộn.”
Giọng hắn hơi the thé, lại có phần chói tai. Thân hình đã sớm biến dạng, quanh eo là một vòng mỡ thừa.
“Ngươi rất mạnh mẽ, ta cũng không giúp được gì nhiều, chỉ giết mấy kẻ gây chuyện. Sau này ngươi đã có tiền đồ thì cũng không cần ta giúp nữa.”
Yết hầu Cố Trường Bình chuyển động.
Lời nói tuy đơn giản nhưng chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Hắn bảo vệ nàng, vậy còn bản thân mình thì sao? Từng hành động của mình có phải cũng đã sớm nằm trong tầm mắt hắn?
“Ta già rồi, lại là một thái giám, tay dính đầy máu tanh, người muốn ta chết có thể xếp hàng từ kinh thành đến Kim Lăng.” Thịnh Vọng lấy ra một cái ống điếu, gõ vào mép giường mấy cái, nhồi thuốc lá vào, châm lửa từ ngọn nến rồi quay lưng lại với Cố Trường Bình, ngồi xuống mép giường.
Hắn rít mấy hơi, khói phun ra từ miệng và mũi.
“Con người ấy mà, đều tiếc mạng. Vì muốn sống, ngày nào ta cũng mài đầu đến nhọn, ngủ cũng muốn mở một mắt. Chỉ có Cố Trường Bình ngươi là suốt ngày tìm đường chết.”
Cố Trường Bình bất giác mặt mày trắng bệch: “Vậy là ngươi đều biết cả?”
“Năm cuối niên hiệu Kiến Văn, lão hoàng đế bệnh nặng, triệu Hạo vương vào kinh. Hắn một đêm phi ngựa trăm dặm từ Bắc Cương trở về, ngươi nghênh đón hắn ngoài năm dặm, chỉ để được gặp hắn trước một chút. Khi ấy ta đã đoán được quá nửa.”
Thịnh Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phun ra một ngụm khói: “Lão hoàng đế băng hà, tân đế lên ngôi, Hạo vương lại không có bất kỳ hành động gì, ngoan ngoãn trở về phong địa. Nhưng Hạo vương là người có dã tâm, có năng lực, có thủ đoạn, tính cách hắn sao có thể cam chịu ở sau người khác chứ?”
Tim Cố Trường Bình giật mạnh một cái.
“Ta là nô tài bị bán vào cung, bị cắt đi con cháu, hầu hạ chủ tử chỉ để sống sót. Ai cho ta sống lâu thì ta trung thành với kẻ đó.”
Khuôn mặt béo tròn của hắn trong làn khói trở nên mơ hồ: “Giờ ta không muốn hầu hạ ai cả, chỉ muốn sống mấy năm bình yên như người bình thường.”
Cố Trường Bình nhìn chằm chằm vào lưng hắn, không nói một lời.
Thịnh Vọng hạ rũ mắt xuống đất, hồi lâu sau, bỗng thấp giọng: “Việc ngươi muốn làm vô cùng nguy hiểm, giải tán Tầm Phương Các là để tìm đường lui. Người khác đều có thể sắp xếp được, còn nàng ấy thì sao?”
Nghe hắn thổ lộ chân thành như vậy, lòng Cố Trường Bình chợt mềm nhũn: “Ngươi định làm gì?”
“Nếu nàng có chỗ an toàn để đi thì thôi; nếu không có...” Thịnh Vọng vội vàng rít hai hơi thuốc: “Ta sẽ đưa nàng đi.”
“Đi đâu được?”
“Chân trời góc bể, có nơi nào không thể đi?”
Thịnh Vọng đặt ống điếu xuống, quay đầu lại, mắt ánh lên tia sáng: “Những năm qua ta cũng dành dụm được chút tiền, mua mấy căn nhà, coi như là cáo có ba hang. Ngươi cứ yên tâm, ta không cần nàng thế nào cả. Tiểu Vọng tử một ngày là nô tài của nàng, cả đời là nô tài của nàng.”
Trong lòng Cố Trường Bình như có sóng lớn cuồn cuộn trào dâng, suýt nữa đã không kìm được nước mắt.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ rằng, đời này người thật lòng xót thương cô mẫu mình, không phải là Cố Lục gia đã chết, không phải chính hắn từng ở bên nàng, mà lại là một thái giám vừa béo vừa già.
Hồi lâu sau, hắn khe khẽ nói: “Ngươi đi thì dễ, nhưng một Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chính danh như ngươi thì làm sao rút lui được?”
Vậy là...
Đã đồng ý rồi!
Thịnh Vọng mừng rỡ không giấu nổi, vội quay cả người lại, quỳ cả hai gối lên giường, giọng run run: “Ta nghĩ kỹ rồi, sẽ giả chết. Trước khi ‘chết’, ta còn phải giết con chó đó!”
“Phác Vân Sơn?”
“Đúng!” Thịnh Vọng nghiến răng ken két.
Sắc mặt Cố Trường Bình biến đổi, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên giường: “Nếu thực sự giết hắn, e rằng ngươi cũng không thể thoát.”
Thịnh Vọng cười nhạt: “Gia đây có đủ cách.”
Cố Trường Bình vẫn lắc đầu: “Đỡ ta dậy đi.”
Thịnh Vọng không biết hắn định làm gì, vội dùng nội lực đỡ hắn ngồi dậy.
Cố Trường Bình quỳ thẳng người trên giường, cúi đầu lạy Thịnh Vọng, khiến vết thương sau lưng rách toạc, máu trào ra, làm Thịnh Vọng hoảng hốt nhảy dựng lên: “Không được! Mau dậy đi!”
Cố Trường Bình chậm rãi đỡ người dậy.
Ánh đèn leo lét chiếu lên một bên mặt hắn, càng tôn lên vẻ tuấn tú trắng bệch.
“Thịnh công công, ta có một kế hoạch, có thể giúp hai người thoát thân. Còn có một nơi, có thể giúp hai người ẩn cư. Chỉ không biết ngươi có bằng lòng không?”
...
Tĩnh Bảo trong lòng chất chứa tâm sự, lăn qua lăn lại suốt đêm không ngủ, đến tận rạng sáng mới thiếp đi được một chút.
Sáng dậy rửa mặt qua loa, ăn tạm mấy miếng điểm tâm rồi đến Hàn Lâm Viện.
Phác Chân Nhân bị thương nên đang bị quản thúc tại gia, nàng và Tiền Tam Nhất cũng không cần túc trực nữa, quay lại Hàn Lâm Viện làm việc mới là chính sự.
Vừa đến nơi, đã thấy đám đồng liêu tụm lại thì thầm to nhỏ.
Có người vỗ nhẹ vai nàng. Ngoảnh lại thì thấy Tiền Tam Nhất.
“Họ đang bàn gì kìa, tụi mình đi nghe thử xem!”
“Ngươi muốn đi thì đi!”
Tĩnh Bảo không nhiều chuyện như vậy, trong lòng nàng đã chất đầy nỗi niềm. Nhưng vừa dợm bước, tai nàng chợt động đậy, mơ hồ nghe được hai chữ “Tầm Phương Các”.
“Ta theo ngay đây!” Nàng vội vàng bổ sung một câu.
“Ngươi bị sao thế?” Tiền Tam Nhất liếc nàng một cái, lắc cái thân hình lượn lờ lại gần đám người, còn không quên nhường chỗ cho Tĩnh Bảo chen vào đứng nghe.
Tĩnh Bảo vừa đứng vững, mới nghe được một câu mà đã như sét đánh giữa trời quang.
“Đêm qua Tầm Phương Các cháy lớn, các ngươi có biết chưa?”
“Cũng vừa mới biết đây. Nghe nói lửa cháy suốt hai canh giờ vẫn chưa dập tắt được.”
“Chết bao nhiêu người rồi?”
“Nghe đâu bảy tám người!”
“May mà Cố Trường Bình vừa từ Cẩm Y Vệ ra đã lập tức giải tán Tầm Phương Các tại chỗ, không thì chết đến bảy tám chục người cũng không chừng!”
“Ngươi gái nhà họ Cố kia thì sao, là các chủ Tầm Phương Các đấy?”
“Nghe nói là chết rồi!”
“Hả?!”
“Không kịp chạy ra, bị thiêu sống!”
“Vụ cháy này do đâu?”
“Ta nghe nói...”
“Ê, sao ngừng rồi, đừng có úp úp mở mở nữa, nói nhanh đi!”
“Ta chỉ nghe phong thanh thôi, các ngươi đừng truyền ra ngoài, nghe nói có người phóng hỏa, mà còn là phóng hỏa trước giết người sau.”
Hít ...
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh.
Ai mà gan to đến mức đó, dám giết người phóng hỏa ngay trong thành Trường An?
Chân Tiền Tam Nhất như nhũn ra, cảm giác như đang nghe một chuyện hoang đường. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy mặt Tĩnh Bảo trắng bệch như ma.
Sai rồi, còn trắng hơn ma nữa .
“Tiên sinh ta đâu rồi... Tiên sinh... có bị sao không?” Tĩnh Bảo run rẩy hỏi.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 439: Ta đưa nàng đi
10.0/10 từ 22 lượt.