Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 423: Biến cố bất ngờ
1@-
Lúc này, Phác Chân Nhân chỉnh lại áo mũ, bước ra khỏi đội ngũ, quỳ phịch xuống trước mặt Phác Vân Sơn, nghẹn ngào gọi: “Phụ vương!”
Phác Vân Sơn vội đỡ con dậy, vỗ mạnh vào lưng y: “Đầu gối của con thế nào rồi?”
Gương mặt Phác Chân Nhân lộ rõ vẻ tủi thân: “Trời âm u mưa gió là lại nhức nhối.”
Phác Vân Sơn: “Lát nữa để ngự y đi cùng xem cho con.”
Mắt Phác Chân Nhân đỏ hoe: “Tạ phụ vương, nhi thần dìu phụ vương lên ngựa.”
“Được, được, tốt lắm!”
Phác Vân Sơn rạng rỡ gật đầu, đang định lên ngựa thì thấy một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, mặc áo quần Tô Lục, tay nâng chén trà chậm rãi bước tới.
“Vương thượng đi đường xa đến đây, xin uống chén trà nóng này giải khát rồi hẵng lên ngựa.”
Phong thái tiếp khách của Đại Tần sao?
Quả nhiên khiến người ta cảm thấy như được về nhà!
Phác Vân Sơn khựng lại, mỉm cười đưa tay ra nhận trà.
Nhưng đúng lúc ấy, các quan viên Đại Tần bỗng nảy sinh nghi ngờ trong lòng.
Theo lễ nghi của Lễ bộ, không hề có tiết mục dâng trà, chẳng lẽ là người do phía Tô Lục tự sắp xếp? Nếu không sao lại mặc áo quần Tô Lục?
Mọi người lần lượt nhìn về phía Tuyên Bình hầu, nhưng Tuyên Bình hầu cũng thấy không hiểu, vì đang ở nơi đông người nên không tiện nói nhiều, chỉ khẽ ho vài tiếng che giấu.
Cô gái kia đến gần, bất ngờ mỉm cười rồi rút dao găm từ tay áo đâm thẳng về phía Phác Vân Sơn.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt, không ai ngờ tới, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng, chỉ có Cố Trường Bình lập tức lao về phía trước.
Nhưng...
Vẫn chậm một bước!
Ánh dao loé lên, dao găm cắm phập vào da thịt, vang lên tiếng “phập” rợn người, nhưng người ngã xuống lại là Phác Chân Nhân.
Y đã chắn trước mặt Phác Vân Sơn vào khoảnh khắc then chốt nhất.
Phác Vân Sơn kinh hãi đến đỏ bừng mắt, ôm đầu gào lên: “Người đâu, bắt thích khách, mau bắt thích khách! Chân nhi! Chân nhi! Ngự y, ngự y...!”
Trong tiếng la hét, nữ thích khách lại rút ra một con dao khác từ tay áo. Ánh mắt lạnh lùng, sát khí lạnh thấu xương.
Nàng q*** t** đâm thẳng vào ngực mình, máu phun xối xả, văng đầy lên người Cố Trường Bình vừa lao tới.
Nàng ta nhìn Cố Trường Bình, nở một nụ cười thân thiết đến kỳ lạ, môi mấp máy mấy chữ rồi ngã gục xuống đất.
Đồng tử Cố Trường Bình co rút lại, thoáng chốc không biết phải phản ứng ra sao, chỉ ngơ ngác nhìn thi thể dưới chân.
Xung quanh người tới người lui, nào là Cẩm y vệ, nào là Binh Mã Ti ngũ thành... thời gian như bị kéo dài đến vô tận, dài đến mức không có điểm dừng.
“Tiên sinh!”
“Cố Trường Bình!”
Ánh mắt Cố Trường Bình chậm rãi quay sang, hắn thấy hai người đang chạy như bay về phía mình, một là Tĩnh Bảo, một là Cao Triều: “Tiên sinh không sao chứ?”
“Cố Trường Bình, người ổn chứ?”
...
“Choang!”
Chén trà sứ Thanh Hoa rơi xuống, vỡ tan tành.
Lý Tòng Hậu bật dậy khỏi long ỷ: “Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!”
Vương Trung đánh liều bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tô Lục vương bị thích khách ám sát, con tin liều mình cứu cha, bị trọng thương, còn thích khách thì tự sát ngay tại chỗ.”
“Hay lắm, hay lắm, hay lắm!”
Lý Tòng Hậu nói lập tức ba chữ “hay lắm”, rõ ràng đã tức đến cực độ.
Hắn chống tay lên bàn, trừng mắt giận dữ: “Ngay dưới mí mắt của trẫm mà bọn chúng dám làm chuyện này, thật to gan!”
Chân Vương Trung run lẩy bẩy.
Chẳng những to gan, mà là to gan tày trời!
Hai nước giao bang còn không giết sứ, vậy mà Tô Lục vương lặn lội ngàn dặm đến kinh thành, còn chưa kịp thở đã gặp ám sát, thể diện của hoàng đế, thể diện của Đại Tần biết để vào đâu đây?
“Người đâu!”
“Hoàng thượng?”
“Truyền Tổng chỉ huy Cẩm y vệ Thịnh Vọng, Binh Mã Ti Ngũ thành Mai Giang Thanh, Lễ bộ Thượng thư Tuyên Bình hầu lập tức vào cung gặp trẫm.”
Lý Tòng Hậu vỗ bàn: “Mấy ngươi đó làm ăn cái quái gì mà để trẫm mất mặt đến mức này chứ hả!”
“Tuân chỉ!”
Vương Trung kinh hãi, lập tức chạy đi truyền người!
Một chén trà sau, Thịnh Vọng, Mai Giang Thanh, Tuyên Bình hầu đồng loạt quỳ xuống giữa điện, sắc mặt ai nấy đều u ám khó coi.
Nhất là Thịnh Vọng, mặt vừa xanh vừa đen.
Việc đảm bảo an toàn cho sứ đoàn Tô Lục vốn là do Cẩm y vệ phụ trách, giờ xảy ra chuyện thích sát, bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm.
Lý Tòng Hậu quét mắt nhìn từng người, giọng lạnh như băng: “Cho dù phải lật tung cả kinh thành cũng phải tra ra kẻ chủ mưu đứng sau. Nếu không, mấy cái mũ quan trên đầu các ngươi khỏi cần giữ nữa.”
Cả ba người rùng mình.
Mai Giang Thanh lấy hết can đảm hỏi: “Hoàng thượng, ba nha cùng tra, ai chủ, ai phụ?”
Lý Tòng Hậu lạnh lùng: “Cẩm y vệ chủ trì, Binh Mã Ti phụ trợ. Còn Lễ bộ...”
Mồ hôi trên trán Tuyên Bình hầu rịn đầy, đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của Lý Tòng Hậu: “Hoàng thượng?”
“Lễ bộ lập tức soạn lại chương trình tiếp đón, sắp xếp chu đáo hành trình tiếp theo, đồng thời ổn định tâm lý sứ đoàn. Nếu còn xảy ra sai sót...”
Giọng Lý Tòng Hậu lạnh như băng: “Vậy thì mời hầu gia cáo lão hồi hương!”
Tuyên Bình hầu run lên: “Thần... tuân chỉ!”
...
Tại trạm tiếp sứ đoàn, hơn chục thái y đứng giữa viện, căng thẳng dõi về phía trong phòng, người đứng chờ cùng bọn họ còn có Cố Trường Bình.
Dưới tán cây ngoài viện, Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất sóng vai đứng đó. Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm mảnh đất dưới chân, sắc mặt phức tạp khó lường.
Tiếng bước chân vang lên khiến nàng bỗng thấy hoảng hốt, bèn ngẩng đầu nhìn về phía trong viện.
Mã thái y dẫn vài người từ trong nhà bước ra, vừa đi vừa lau mồ hôi: “Cố Tiến sĩ!”
Cố Trường Bình chắp tay: “Mã thái y, tình hình thế nào rồi?”
Mã thái y cất khăn vào tay áo: “Cách tim chỉ nửa tấc, nguy hiểm cực độ, may mà Phác Chân Chân mệnh lớn, coi như đã giữ được mạng.”
Cố Trường Bình: “Có để lại di chứng không?”
Mã thái y: “Nếu điều dưỡng tốt, sẽ không để lại di chứng.”
Cố Trường Bình: “Giờ ai đang ở trong đó?”
Mã thái y liếc vào viện: “Ngự y bên Tô Lục không yên tâm, nói muốn khám lại lần nữa.”
Cố Trường Bình: “Mã thái y vất vả rồi.”
Mã thái y nhìn vết máu trên người hắn, thở dài: “Cố Tiến sĩ, mau về thay áo quần đi. Ngài thế này... nhìn ghê quá!”
Mặt Cố Trường Bình hơi tái: “Không sao.”
Mã thái y quay lại nhìn con trai Mã Thừa Dược: “Thừa Dược, đêm nay có lẽ sẽ rất nguy hiểm, con ở lại trông coi. Ta vào cung phục mệnh.”
“Vâng!”
Bọn thái y ào ào rời đi. Tĩnh Bảo vội vén áo chạy vào trong viện: “Tiên sinh, chuyện này...”
“Suỵt!”
Cố Trường Bình đưa tay ra hiệu im lặng, rồi hơi nghiêng cằm về phía xa xa.
Tĩnh Bảo nhìn theo, lập tức thấy lòng rối loạn.
Chỉ thấy Thịnh Vọng dẫn theo một nhóm Cẩm y vệ đang tiến lại, ai nấy đều mặc giáp, đeo đao, sắc mặt nặng nề.
Cao Triều đi giữa, vóc dáng nổi bật khác thường.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 423: Biến cố bất ngờ
“Vương thượng?”
Dưới lời nhắc khẽ của quan tùy tùng, Phác Vân Sơn xoay người xuống ngựa, dùng đại ngôn chuẩn chỉnh của Đại Tần nói: “Cố Tiến sĩ, để ngươi đợi lâu rồi!”
“Đó là điều nên làm.”
Cố Trường Bình nhìn Phác Vân Sơn, ánh mắt nặng nề nhưng đầy khí thế.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp vị Phác Vân Sơn trong truyền thuyết kia. Dung mạo đúng là không tệ, còn nội tâm thì...
Kẻ tiểu nhân!
Lúc này, Phác Chân Nhân chỉnh lại áo mũ, bước ra khỏi đội ngũ, quỳ phịch xuống trước mặt Phác Vân Sơn, nghẹn ngào gọi: “Phụ vương!”
Phác Vân Sơn vội đỡ con dậy, vỗ mạnh vào lưng y: “Đầu gối của con thế nào rồi?”
Gương mặt Phác Chân Nhân lộ rõ vẻ tủi thân: “Trời âm u mưa gió là lại nhức nhối.”
Phác Vân Sơn: “Lát nữa để ngự y đi cùng xem cho con.”
Mắt Phác Chân Nhân đỏ hoe: “Tạ phụ vương, nhi thần dìu phụ vương lên ngựa.”
“Được, được, tốt lắm!”
Phác Vân Sơn rạng rỡ gật đầu, đang định lên ngựa thì thấy một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, mặc áo quần Tô Lục, tay nâng chén trà chậm rãi bước tới.
“Vương thượng đi đường xa đến đây, xin uống chén trà nóng này giải khát rồi hẵng lên ngựa.”
Phong thái tiếp khách của Đại Tần sao?
Quả nhiên khiến người ta cảm thấy như được về nhà!
Phác Vân Sơn khựng lại, mỉm cười đưa tay ra nhận trà.
Nhưng đúng lúc ấy, các quan viên Đại Tần bỗng nảy sinh nghi ngờ trong lòng.
Theo lễ nghi của Lễ bộ, không hề có tiết mục dâng trà, chẳng lẽ là người do phía Tô Lục tự sắp xếp? Nếu không sao lại mặc áo quần Tô Lục?
Mọi người lần lượt nhìn về phía Tuyên Bình hầu, nhưng Tuyên Bình hầu cũng thấy không hiểu, vì đang ở nơi đông người nên không tiện nói nhiều, chỉ khẽ ho vài tiếng che giấu.
Cô gái kia đến gần, bất ngờ mỉm cười rồi rút dao găm từ tay áo đâm thẳng về phía Phác Vân Sơn.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt, không ai ngờ tới, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng, chỉ có Cố Trường Bình lập tức lao về phía trước.
Nhưng...
Vẫn chậm một bước!
Ánh dao loé lên, dao găm cắm phập vào da thịt, vang lên tiếng “phập” rợn người, nhưng người ngã xuống lại là Phác Chân Nhân.
Y đã chắn trước mặt Phác Vân Sơn vào khoảnh khắc then chốt nhất.
Phác Vân Sơn kinh hãi đến đỏ bừng mắt, ôm đầu gào lên: “Người đâu, bắt thích khách, mau bắt thích khách! Chân nhi! Chân nhi! Ngự y, ngự y...!”
Trong tiếng la hét, nữ thích khách lại rút ra một con dao khác từ tay áo. Ánh mắt lạnh lùng, sát khí lạnh thấu xương.
Nàng q*** t** đâm thẳng vào ngực mình, máu phun xối xả, văng đầy lên người Cố Trường Bình vừa lao tới.
Nàng ta nhìn Cố Trường Bình, nở một nụ cười thân thiết đến kỳ lạ, môi mấp máy mấy chữ rồi ngã gục xuống đất.
Đồng tử Cố Trường Bình co rút lại, thoáng chốc không biết phải phản ứng ra sao, chỉ ngơ ngác nhìn thi thể dưới chân.
Xung quanh người tới người lui, nào là Cẩm y vệ, nào là Binh Mã Ti ngũ thành... thời gian như bị kéo dài đến vô tận, dài đến mức không có điểm dừng.
“Tiên sinh!”
“Cố Trường Bình!”
Ánh mắt Cố Trường Bình chậm rãi quay sang, hắn thấy hai người đang chạy như bay về phía mình, một là Tĩnh Bảo, một là Cao Triều: “Tiên sinh không sao chứ?”
“Cố Trường Bình, người ổn chứ?”
...
“Choang!”
Chén trà sứ Thanh Hoa rơi xuống, vỡ tan tành.
Lý Tòng Hậu bật dậy khỏi long ỷ: “Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!”
Vương Trung đánh liều bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tô Lục vương bị thích khách ám sát, con tin liều mình cứu cha, bị trọng thương, còn thích khách thì tự sát ngay tại chỗ.”
“Hay lắm, hay lắm, hay lắm!”
Lý Tòng Hậu nói lập tức ba chữ “hay lắm”, rõ ràng đã tức đến cực độ.
Hắn chống tay lên bàn, trừng mắt giận dữ: “Ngay dưới mí mắt của trẫm mà bọn chúng dám làm chuyện này, thật to gan!”
Chân Vương Trung run lẩy bẩy.
Chẳng những to gan, mà là to gan tày trời!
Hai nước giao bang còn không giết sứ, vậy mà Tô Lục vương lặn lội ngàn dặm đến kinh thành, còn chưa kịp thở đã gặp ám sát, thể diện của hoàng đế, thể diện của Đại Tần biết để vào đâu đây?
“Người đâu!”
“Hoàng thượng?”
“Truyền Tổng chỉ huy Cẩm y vệ Thịnh Vọng, Binh Mã Ti Ngũ thành Mai Giang Thanh, Lễ bộ Thượng thư Tuyên Bình hầu lập tức vào cung gặp trẫm.”
Lý Tòng Hậu vỗ bàn: “Mấy ngươi đó làm ăn cái quái gì mà để trẫm mất mặt đến mức này chứ hả!”
“Tuân chỉ!”
Vương Trung kinh hãi, lập tức chạy đi truyền người!
Một chén trà sau, Thịnh Vọng, Mai Giang Thanh, Tuyên Bình hầu đồng loạt quỳ xuống giữa điện, sắc mặt ai nấy đều u ám khó coi.
Nhất là Thịnh Vọng, mặt vừa xanh vừa đen.
Việc đảm bảo an toàn cho sứ đoàn Tô Lục vốn là do Cẩm y vệ phụ trách, giờ xảy ra chuyện thích sát, bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm.
Lý Tòng Hậu quét mắt nhìn từng người, giọng lạnh như băng: “Cho dù phải lật tung cả kinh thành cũng phải tra ra kẻ chủ mưu đứng sau. Nếu không, mấy cái mũ quan trên đầu các ngươi khỏi cần giữ nữa.”
Cả ba người rùng mình.
Mai Giang Thanh lấy hết can đảm hỏi: “Hoàng thượng, ba nha cùng tra, ai chủ, ai phụ?”
Lý Tòng Hậu lạnh lùng: “Cẩm y vệ chủ trì, Binh Mã Ti phụ trợ. Còn Lễ bộ...”
Mồ hôi trên trán Tuyên Bình hầu rịn đầy, đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của Lý Tòng Hậu: “Hoàng thượng?”
“Lễ bộ lập tức soạn lại chương trình tiếp đón, sắp xếp chu đáo hành trình tiếp theo, đồng thời ổn định tâm lý sứ đoàn. Nếu còn xảy ra sai sót...”
Giọng Lý Tòng Hậu lạnh như băng: “Vậy thì mời hầu gia cáo lão hồi hương!”
Tuyên Bình hầu run lên: “Thần... tuân chỉ!”
...
Tại trạm tiếp sứ đoàn, hơn chục thái y đứng giữa viện, căng thẳng dõi về phía trong phòng, người đứng chờ cùng bọn họ còn có Cố Trường Bình.
Dưới tán cây ngoài viện, Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất sóng vai đứng đó. Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm mảnh đất dưới chân, sắc mặt phức tạp khó lường.
Tiếng bước chân vang lên khiến nàng bỗng thấy hoảng hốt, bèn ngẩng đầu nhìn về phía trong viện.
Mã thái y dẫn vài người từ trong nhà bước ra, vừa đi vừa lau mồ hôi: “Cố Tiến sĩ!”
Cố Trường Bình chắp tay: “Mã thái y, tình hình thế nào rồi?”
Mã thái y cất khăn vào tay áo: “Cách tim chỉ nửa tấc, nguy hiểm cực độ, may mà Phác Chân Chân mệnh lớn, coi như đã giữ được mạng.”
Cố Trường Bình: “Có để lại di chứng không?”
Mã thái y: “Nếu điều dưỡng tốt, sẽ không để lại di chứng.”
Cố Trường Bình: “Giờ ai đang ở trong đó?”
Mã thái y liếc vào viện: “Ngự y bên Tô Lục không yên tâm, nói muốn khám lại lần nữa.”
Cố Trường Bình: “Mã thái y vất vả rồi.”
Mã thái y nhìn vết máu trên người hắn, thở dài: “Cố Tiến sĩ, mau về thay áo quần đi. Ngài thế này... nhìn ghê quá!”
Mặt Cố Trường Bình hơi tái: “Không sao.”
Mã thái y quay lại nhìn con trai Mã Thừa Dược: “Thừa Dược, đêm nay có lẽ sẽ rất nguy hiểm, con ở lại trông coi. Ta vào cung phục mệnh.”
“Vâng!”
Bọn thái y ào ào rời đi. Tĩnh Bảo vội vén áo chạy vào trong viện: “Tiên sinh, chuyện này...”
“Suỵt!”
Cố Trường Bình đưa tay ra hiệu im lặng, rồi hơi nghiêng cằm về phía xa xa.
Tĩnh Bảo nhìn theo, lập tức thấy lòng rối loạn.
Chỉ thấy Thịnh Vọng dẫn theo một nhóm Cẩm y vệ đang tiến lại, ai nấy đều mặc giáp, đeo đao, sắc mặt nặng nề.
Cao Triều đi giữa, vóc dáng nổi bật khác thường.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 423: Biến cố bất ngờ
10.0/10 từ 22 lượt.