Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 422: Mùng sáu tháng Tư

1@-

Chương 422: Mùng sáu tháng Tư

“Uông Tần Sinh thì không cần phải nói, Tĩnh Thất bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Còn Từ Thanh Sơn, đừng thấy tên nhóc ấy như đã buông bỏ, thật ra chẳng buông được đâu.”

Giọng điệu và ánh mắt của Tiền Tam Nhất cực kỳ thẳng thắn: “Ta cũng thích Tĩnh Thất, vì sao ư? Rộng rãi, chi tiêu hào phóng! Nhớ năm đó bọn ta ở trang viện nhà hắn, ăn uống tiêu dùng... cái gì chẳng là hắn chi tiền? Hắn từng tính toán với ai bao giờ không?
Bữa khuya ở Tầm Phương Các, hắn còn chu đáo nghĩ đến cả hạ nhân của bọn ta. Tiểu Đồng nhà ta đến giờ vẫn nhớ ơn hắn, nói Thất gia coi nó như con người thật sự!
Nói một câu thật lòng, ngươi và tiên sinh đều là hạng người sống trên mây, còn hắn thì khác, hắn thực tế, hiểu rõ chuyện cơm áo gạo tiền, nắm bắt được chừng mực trong cách cư xử.”

Tiền Tam Nhất thở dài: “Không biết vì sao, ta cảm thấy nếu hắn thích tiên sinh, thì đó là phúc của tiên sinh. Còn ngươi... thì quá cố chấp, hay quá tự cho mình là đúng!”

“Trong mắt ngươi, ta là thứ vô dụng vậy sao?”

“Không phải là vô dụng, mà là...”

Trong mắt Tiền Tam Nhất lóe lên ánh sáng vụn vặt: “Khó ở!”

Cao Triều lúc này cảm thấy kinh ngạc đến không thể diễn tả bằng lời. Sao hắn lại khó ở chứ? Rõ ràng là hắn...

“Huynh đệ à, từ nhỏ đến lớn, Thanh Sơn và ta... thật ra đều nhường nhịn ngươi đấy!”

Ánh lửa soi lên khuôn mặt u ám của Cao Triều, như báo hiệu một cơn giông sắp sửa kéo đến.

Tiền Tam Nhất lặng lẽ nhìn hắn, không tránh không né.

Tên nhóc kia không mặc áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lót lỏng lẻo, tay áo xắn đến nửa cánh tay, cánh tay rắn chắc. Nếu hắn mà đấm tới...

Tiền Tam Nhất gãi đầu, thầm nghĩ chịu vài cú cũng không sao.

Cao Triều không có hành động gì, chỉ nghiến răng nói: “Ngươi nói đúng hết, Từ Thanh Sơn là bị ta ép mới chịu làm huynh đệ với ta; ngươi cũng vậy. Các ngươi đều là người ta chọn, không ai thoát được!”

Nói xong, quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

“Thấy chưa, thấy chưa, đúng là bá đạo!”

Tiền Tam Nhất cúi đầu, phát hiện áo lót dính sát lưng, toàn là mồ hôi lạnh.

*

Ngày hôm sau.

Tĩnh Bảo phát hiện hôm nay Tiền Tam Nhất có chút kỳ quặc, cứ len lén nhìn nàng, ánh mắt vừa chạm lập tức giả vờ như không có chuyện gì.

Qua vài lần như thế thì nàng chịu không nổi nữa.

“Ta nợ tiền ngươi à?”

“Không!”

“Trên mặt ta có gì à?”

“Cũng không!”

“Vậy sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”

“Tĩnh Thất, trong mắt Tiền Tam Nhất ta, trên đời chỉ có một loại tàn tật.”

“Loại nào?”

“Đầu óc có vấn đề!”

Tiền Tam Nhất buông lại hai chữ, nghênh ngang bỏ đi, để lại Tĩnh Bảo đứng tại chỗ, cả nửa ngày không thể hoàn hồn.

Cái đầu nhà họ Tiền đúng là có vấn đề!

Thật là vô lý!

*

Buổi trưa, Tĩnh Bảo ăn xong sớm, thừa lúc Tiền Tam Nhất đang nghỉ trưa, kẻ có “vấn đề não” ấy lập tức chạy thẳng đến phủ Định Bắc Hầu.

Định Bắc Hầu thấy Tĩnh Bảo, ánh mắt mang vài phần phức tạp.

A hoàn dâng trà.

Tĩnh Bảo nhấp một ngụm, nhuận giọng rồi nói: “Lão Hầu gia, Thanh Sơn viết thư nói trong gạo ăn luôn có đá. Nghĩ đến nơi biên cương khổ sở, ta định quyên góp ít tiền và lương thực gửi qua.”

Định Bắc Hầu mỉm cười.

“Nếu có thể, ta còn muốn gom thêm ít dược liệu. Dao kiếm không có mắt, mong Thanh Sơn đừng để bị thương!”

Tĩnh Bảo cười nói, ánh mắt sáng rỡ, dung mạo tuấn tú.

Sắc mặt Định Bắc Hầu càng thêm phức tạp.

Dược liệu?

Chắc chắn là nghe từ miệng Cao Triều chuyện tên nhóc kia bại trận!

“Lúc mới vào Quốc Tử Giám, bài văn ta viết đến chính mình cũng đọc không nổi, nghĩ bụng đây là cái thứ gì. Sau này nhờ tiên sinh chỉ dạy từng chút một mới dần có tiến bộ. Đánh trận cũng như học hành, cùng một đạo lý!”

Tĩnh Bảo đặt chén trà xuống, đứng dậy cười khúc khích: “Chiều còn phải vào nha môn điểm danh, không làm phiền lão Hầu gia nghỉ trưa nữa. Ba ngày sau, ta sẽ mang đồ đến phủ.”

Lão Hầu gia nhìn bóng lưng Tĩnh Bảo, khẽ thở dài đầy khó tả: Cháu trai nhà mình thật có con mắt tinh đời, chỉ tiếc... lại là nam nhân!

“Lão gia, đồ của Tĩnh công tử có nhận không?”

Quản gia hơi do dự, vì đồ gửi ra quân đội phải qua kiểm tra của Binh Bộ, rất phiền phức.

“Nhận, sao lại không nhận?”

Định Bắc Hầu vuốt bộ râu bạc trắng: “Lần này không đi đường sáng của Bộ Binh, đi đường ngầm của nhà họ Từ chúng ta. Cũng đừng giấu giếm gì cả, cứ nói là do Thám hoa lang gửi tới!”

*

Trên xe ngựa.

A Nghiễn nhăn nhó: “Gia thật sự muốn gửi à? Không phải chỉ mất vài trăm lượng đâu.”

“Ta giống người hay nuốt lời sao?”

Tĩnh Bảo trừng hắn: “Gạo lấy từ kho của trang viện, chọn loại gạo tốt nhất; bạc dùng tiền riêng của ta, không cần nhiều, ba ngàn lượng là đủ. Dược liệu mua từ hai nơi một là hiệu thuốc nhà họ Mã, hai là y quán nhà họ Tạ.”

“Gia định mua bao nhiêu dược liệu?”

“Cũng ba ngàn lượng!”

A Nghiễn tính toán tổng chi phí, sắc mặt mới dịu lại chút: “Gia, từng này đồ chỉ như muối bỏ biển, gửi rồi cũng chẳng giúp được bao nhiêu.”

“Ngươi thì hiểu gì chứ?”

Tĩnh Bảo lườm hắn: “Gửi đồ là phụ, tiếp thêm khí thế cho Từ Thanh Sơn mới là chính. Ngươi cứ chờ xem, lần sau hắn ra trận, nhất định sẽ thắng!”

“Làm sao gia biết?”

“Ta đoán!”

A Nghiễn cạn lời. Thầm nghĩ: Ra trận đánh nhau mà cũng dựa vào đoán à? Thất gia chắc chắn bị nha đầu A Man kia ảnh hưởng rồi!

Mà nói thật, cổ vũ một lần mà tốn gần vạn lượng, cái giá này cũng đắt quá rồi!

*

Ngày mùng sáu tháng tư, thời tiết đẹp.

Tĩnh Bảo mặc quan phục tòng thất phẩm, đầu đội lương quan, đứng trong đội ngũ đón tiếp, mắt dán vào một chỗ, không chớp lấy một lần.

Tiền Tam Nhất nhìn theo ánh mắt của Tĩnh Bảo, quả nhiên thấy Cố Trường Bình ở tận phía cuối đội hình.

Cố Trường Bình mặc áo Nho sinh, đứng giữa một đám quan lại, chẳng khác gì hạc đứng giữa bầy gà, thảo nào đến cả Tĩnh Thất cũng bị đắm đuối!

Tội lỗi thay!

Thế còn Cao mỹ nhân?

Tiền Tam Nhất đảo mắt tìm quanh, thầm nghĩ không chừng tên nhóc ấy cũng đang lén lút dòm tiên sinh ở đâu đó!

Đang nghĩ thì có người thúc nhẹ vào tay hắn.

Tĩnh Bảo nhếch miệng ra hiệu nhìn phía trước chỗ Phác Chân Nhân.

Tiền Tam Nhất nghĩ Phác Chân Nhân có gì mà xem, ngẩng đầu nhìn lập tức sững người: Toàn bộ lưng Phác Chân Nhân đều ướt đẫm mồ hôi.

“Hắn sao vậy?” Tiền Tam Nhất ra hiệu.

Tĩnh Bảo lắc đầu: “Không biết, chắc là căng thẳng.”

Chợt nghe tiếng trống, nhạc vang dội.

“Đến rồi, đến rồi!”

“Sứ đoàn Tô Lục tới rồi!”

“Người cưỡi ngựa đi đầu, là vua Tô Lục đó à...”

Tĩnh Bảo vội nhón chân, vươn cổ nhìn. Vừa nhìn, nàng giật mình.

Phải hình dung sao đây?

Tuổi chừng hơn bốn mươi, tóc mai đã bạc nhiều, giữa lông mày và đuôi mắt đều lộ rõ nếp nhăn.

Thế nhưng những dấu vết thời gian này lại không làm giảm bớt vẻ ngoài của người đàn ông đó, mà trái lại càng làm gương mặt ấy thêm khí chất riêng biệt.

Ngay khoảnh khắc đó, Tĩnh Bảo chợt hiểu vì sao Cố Ấu Hoa từng khuynh quốc khuynh thành lại bị người này làm cho say mê.

Quá xuất chúng!

Cố Trường Bình bước ra khỏi hàng người, đứng trước đầu ngựa, cúi người hành lễ thật sâu: “Tiến sĩ Quốc Tử Giám Cố Trường Bình cùng các quan Lễ bộ, thay mặt hoàng thượng nghênh đón vương thượng!”

Phác Vân Sơn không nhúc nhích, cứ thế nhìn từ trên cao xuống.

Cố Trường Bình.

Con trai của Lục gia.

Trên gương mặt kia, ông ta bắt gặp những ký ức xa xưa đến nỗi đã gần như mờ nhạt... 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 422: Mùng sáu tháng Tư
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...