Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 400: Đánh cho sống dở chết dở
1@-
“Ta nói được là được!” Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn Đỗ Ngọc Mai, nói: “Ngươi đi cùng ta một lát, ta có vài lời muốn dặn.”
Ngôi nhà tuy chỉ hai dãy, nhưng viện sau lại có một vườn hoa nhỏ, không ai chăm sóc nên cỏ mọc um tùm.
Tĩnh Bảo không vòng vo: “Ôn Đại ca tuy hơi phóng khoáng, nhưng là người rất tốt. Ngươi cứ yên tâm ở đây, không cần câu nệ.”
Trong lòng Đỗ Ngọc Mai lại có một sự lo lắng khác: “Hắn ta đã thành thân chưa? Ta ở đây có ảnh hưởng gì đến thanh danh của hắn không?”
“Hắn không vợ không thiếp, rất mê nữ sắc, là khách quen nơi thanh lâu, lại từng bị bãi quan, cũng chẳng còn thanh danh gì để giữ nữa.”
Tĩnh Bảo dứt khoát nói rõ: “Bây giờ hắn mở ngân trang, buôn bán làm ăn, một năm chỉ ở phủ này hai ba tháng. Hắn và Cố tiên sinh là chỗ thân tình, mà nhân phẩm của tiên sinh thì rất đáng tin, ngươi cũng có thể yên tâm.”
“Vậy hắn có biết không...”
“Không biết!”
Tĩnh Bảo bất giác hạ giọng dịu dàng: “Chuyện đã qua thì không cần nhắc lại với ai cả, cứ xem như một giấc mộng thôi. Bây giờ ngươi là sư gia của Tĩnh Thất ta, không phải là đại phu nhân trong Tĩnh phủ nữa, đừng cảm thấy mình thấp kém!”
“Ta biết rồi!” Đỗ Ngọc Mai nuốt tất cả những lời muốn nói vào lòng, chỉ thốt lên bốn chữ ấy.
“Vài ngày nữa ta sẽ về Lâm An một chuyến, muộn nhất là cuối tháng năm sẽ quay lại. Thời gian này ta không ở kinh thành, ngươi phải tự chăm sóc bản thân. Mỗi mùng một và ngày rằm, nếu đại tỷ rảnh thì sẽ đến trò chuyện với ngươi.”
Tĩnh Bảo thở dài nói: “Những gì ta có thể làm cho ngươi, chỉ đến thế thôi.”
“Thế là đủ rồi!” Đỗ Ngọc Mai cố kìm nước mắt, hắng giọng nói: “Thất gia không cần vội quay lại. Giờ kinh thành không yên, người muốn tước quyền, người muốn giữ mạng, ắt sẽ có một trận sinh tử. Thất gia tránh xa ra là đúng đắn nhất.”
Tĩnh Bảo ngẩn người nhìn nàng hồi lâu, mới gật đầu: “Được!”
...
Tĩnh Bảo rời khỏi Hẻm Điềm Thủy thì trời đã gần hoàng hôn.
Việc của Đỗ Ngọc Mai đã xong, trong lòng nàng chỉ còn khúc mắc ở chỗ tam tỷ là chưa yên, cũng đến lúc nên ghé Phó phủ một chuyến.
Vừa nghĩ đến đây, xe ngựa bất chợt khựng lại.
A Nghiễn vén rèm ló nửa đầu vào, gấp gáp nói: “Thất gia, vừa rồi Tuyết Thanh đến báo tin, nói biểu thiếu gia bị đánh rồi, bảo ngài mau tới hầu phủ cứu mạng!”
“Sao lại bị đánh?”
“Nói là vì ngài!”
“Gì cơ?!”
Lông tơ sau gáy Tĩnh Bảo dựng đứng cả lên, kinh ngạc đến trợn mắt!
Chuyện Lục Hoài Kỳ bị đánh, phải kể từ khi Lục thị đến phủ nói chuyện.
Vì hầu gia vào nha môn, Lục thị lập tức đi gặp chị dâu là Lưu thị để xin lỗi, đem mọi chuyện giãi bày rõ ràng.
Lưu thị nghe xong thì có phần tức giận.
Bà vốn tính toán rất khéo: phủ có hai tiểu thư thứ xuất, để mặc Tĩnh gia chọn ai cũng được;
Nếu bên Tĩnh gia chê là thứ xuất, bà dự định đem cháu gái ruột của mình là đích nữ Lục gia, lục cô nương Lục gia gả cho Tĩnh Thất.
Tuy Lục gia không bằng hầu phủ, nhưng cũng là quan lại, lại có danh phận đích nữ, không làm mất mặt Tĩnh Thất.
Nào ngờ tấm lòng tốt lại đổi lấy cái mác “thiên sát cô tinh” để lừa người ta, ai mà tin được?
Chẳng qua là Tĩnh gia có Thám hoa lang, mắt mọc trên đỉnh đầu, muốn trèo cao chứ gì!
Thấy chị dâu không vui, Lục thị lanh trí không nói nữa, viện cớ phủ có việc, bèn quay về.
Một là phải tìm một nhà sư, bỏ ít bạc dựng nên trò giả; hai là phải để Tĩnh Bảo đích thân ra mặt, nói chuyện chân thành với cữu cữu mình.
Tối đến, Lục Hoài Kỳ về phủ, vào thỉnh an Lưu thị, mà cơn giận của bà vẫn chưa nguôi, đem hết chuyện kể lại cho con trai.
Lục Hoài Kỳ biết rõ nội tình, vừa nghe đã hiểu, Tiểu Thất không muốn liên lụy đến hai cô nương Hầu phủ nên mới bịa ra chuyện thiên sát cô tinh, trong lòng không khỏi xót xa lẫn thương cảm.
Đúng lúc ấy, Lưu thị buột miệng mắng Tĩnh Thất mấy câu.
Lục Hoài Kỳ sao chịu nổi người trong lòng bị mắng, bèn ngẩng cổ cãi lại đôi câu, khiến Lưu thị tức đến phát điên, đợi hầu gia về lập tức gọi người đến kể lể thêm mắm dặm muối.
Tuyển Bình hầu nghe xong, tuy tức giận vì Tĩnh gia đổi ý, nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột, không tiện trách móc nhiều, chỉ dùng lời lẽ dỗ dành vợ.
Nào ngờ đúng lúc ấy, Lục Hoài Kỳ xông vào, buông ngay một câu: “Tiểu Thất là sao chổi, thì con cũng vậy! Mau hủy hết mấy mối hôn sự đi! Cả đời này Tiểu Thất không lấy vợ, thì con cũng không cưới!”
Hỏi vì sao Lục Hoài Kỳ lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế ư?
Một là vì Tĩnh Thất là người hắn thầm yêu, đêm nào cũng nhớ thương;
Hai là thấy Tĩnh Thất là nữ nhi còn dám liều mạng vì mình, bản thân hắn là nam nhi mà cứ e dè thì chẳng ra sao cả.
Ba là, chuyện thành hôn đang cận kề, một khi hôn sự thành thì cả đời này hắn và Tiểu Thất sẽ chẳng còn chút hy vọng.
Chi bằng nhân lúc này làm ầm lên một trận, để phụ mẫu rõ được quyết tâm không cưới vợ của mình.
Lưu thị vẫn còn cơn giận, lập tức tát thẳng vào mặt con trai, miệng mắng không kịp nghĩ: “Không học cái tốt, toàn học cái xấu, đều tại Tĩnh Thất dạy hư con cả!”
“Hắn có dắt con xuống mương, con cũng cam lòng.”
“Nghe chưa, lão gia nghe rõ chưa, nó vừa nói cái gì kìa?!”
Lưu thị tức đến run người, túm áo hầu gia không buông.
Tuyển Bình hầu bất đắc dĩ, đành nghiêm giọng mắng con vài câu.
Lúc này nếu Lục Hoài Kỳ chịu im miệng thì đã chẳng bị đánh, ai ngờ hắn lại ngẩng đầu, liều mạng nói: “Con không giấu hai người nữa, thực ra, con đã động lòng với Tiểu Thất rồi.”
Một câu ấy, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang!
Hầu gia dù cưng con đến đâu cũng không dung được chuyện trái luân thường như vậy, huống chi người hắn động lòng lại là cháu trai ruột.
Trời ơi, đứa con này từ bao giờ lại có thú “long dương” sao?!
Tức chết rồi! Đánh cho ta!
Đánh đến sống dở chết dở!
...
Khi Tĩnh Bảo đến nơi, ba mươi trượng đã đánh xong, Lục Hoài Kỳ bị đánh rách da toạc thịt, đang được vài người khiêng vào phòng.
Mã Thừa Dược đang đứng bên cạnh, vội c** q**n trong của hắn ra, xử lý vết thương.
Lục Hoài Kỳ đau gần chết, vẫn không quên r*n r*: “Vừa rồi ta ngẩng đầu lên, thấy giống như Tiểu Thất đến, hắn đâu rồi? Mau đi nói với cha mẹ ta, chuyện này không liên quan đến Tiểu Thất, là ta đơn phương!”
Mã Thừa Dược tức giận: “Giờ phút này ngươi còn lo cho Thất gia, lo cái mông ngươi trước đi!”
Đơn phương tình nguyện cái gì chứ?!
Ngươi đúng là đầu óc có vấn đề!
Lúc này, Tĩnh Bảo đang quỳ trong thư phòng, cúi đầu không nói một lời trước mặt cữu cữu mình đang nổi giận đùng đùng.
Biết rõ bây giờ nên lên tiếng, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng nàng bỗng thấy mệt mỏi đến mức không buồn nói một chữ nào.
Biết nói gì đây?
Chuyện này, nàng cũng đang sững sờ!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Hẻm Điềm Thủy, liễu rủ lay động nhẹ nhàng.
“Gia, đã xem kỹ từ trong ra ngoài rồi, ngôi nhà này thật sự yên tĩnh. Phía đông là chỗ của Ôn đại nhân; phía tây là nơi ở của đại phu nhân, hai bên không liên quan lẫn nhau.”
A Nghiễn lại nói: “Ngôi nhà vừa được tu sửa, cửa sổ lưới cũng mới dán lại hết, chỉ cần quét dọn sơ qua là có thể vào ở.”
“Vậy thì ở lại đây đi. Ngươi lập tức đi cùng cô Hỉ Nhi ra phố, mua ít đồ dùng cần thiết, rồi đến chỗ người môi giới mua hai đứa nha hoàn thật thà, chịu khó làm việc.”
Tĩnh Bảo ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bạc lấy từ sổ riêng của ta.”
“Ta nói được là được!” Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn Đỗ Ngọc Mai, nói: “Ngươi đi cùng ta một lát, ta có vài lời muốn dặn.”
Ngôi nhà tuy chỉ hai dãy, nhưng viện sau lại có một vườn hoa nhỏ, không ai chăm sóc nên cỏ mọc um tùm.
Tĩnh Bảo không vòng vo: “Ôn Đại ca tuy hơi phóng khoáng, nhưng là người rất tốt. Ngươi cứ yên tâm ở đây, không cần câu nệ.”
Trong lòng Đỗ Ngọc Mai lại có một sự lo lắng khác: “Hắn ta đã thành thân chưa? Ta ở đây có ảnh hưởng gì đến thanh danh của hắn không?”
“Hắn không vợ không thiếp, rất mê nữ sắc, là khách quen nơi thanh lâu, lại từng bị bãi quan, cũng chẳng còn thanh danh gì để giữ nữa.”
Tĩnh Bảo dứt khoát nói rõ: “Bây giờ hắn mở ngân trang, buôn bán làm ăn, một năm chỉ ở phủ này hai ba tháng. Hắn và Cố tiên sinh là chỗ thân tình, mà nhân phẩm của tiên sinh thì rất đáng tin, ngươi cũng có thể yên tâm.”
“Vậy hắn có biết không...”
“Không biết!”
Tĩnh Bảo bất giác hạ giọng dịu dàng: “Chuyện đã qua thì không cần nhắc lại với ai cả, cứ xem như một giấc mộng thôi. Bây giờ ngươi là sư gia của Tĩnh Thất ta, không phải là đại phu nhân trong Tĩnh phủ nữa, đừng cảm thấy mình thấp kém!”
“Ta biết rồi!” Đỗ Ngọc Mai nuốt tất cả những lời muốn nói vào lòng, chỉ thốt lên bốn chữ ấy.
“Vài ngày nữa ta sẽ về Lâm An một chuyến, muộn nhất là cuối tháng năm sẽ quay lại. Thời gian này ta không ở kinh thành, ngươi phải tự chăm sóc bản thân. Mỗi mùng một và ngày rằm, nếu đại tỷ rảnh thì sẽ đến trò chuyện với ngươi.”
Tĩnh Bảo thở dài nói: “Những gì ta có thể làm cho ngươi, chỉ đến thế thôi.”
“Thế là đủ rồi!” Đỗ Ngọc Mai cố kìm nước mắt, hắng giọng nói: “Thất gia không cần vội quay lại. Giờ kinh thành không yên, người muốn tước quyền, người muốn giữ mạng, ắt sẽ có một trận sinh tử. Thất gia tránh xa ra là đúng đắn nhất.”
Tĩnh Bảo ngẩn người nhìn nàng hồi lâu, mới gật đầu: “Được!”
...
Tĩnh Bảo rời khỏi Hẻm Điềm Thủy thì trời đã gần hoàng hôn.
Việc của Đỗ Ngọc Mai đã xong, trong lòng nàng chỉ còn khúc mắc ở chỗ tam tỷ là chưa yên, cũng đến lúc nên ghé Phó phủ một chuyến.
Vừa nghĩ đến đây, xe ngựa bất chợt khựng lại.
A Nghiễn vén rèm ló nửa đầu vào, gấp gáp nói: “Thất gia, vừa rồi Tuyết Thanh đến báo tin, nói biểu thiếu gia bị đánh rồi, bảo ngài mau tới hầu phủ cứu mạng!”
“Sao lại bị đánh?”
“Nói là vì ngài!”
“Gì cơ?!”
Lông tơ sau gáy Tĩnh Bảo dựng đứng cả lên, kinh ngạc đến trợn mắt!
Chuyện Lục Hoài Kỳ bị đánh, phải kể từ khi Lục thị đến phủ nói chuyện.
Vì hầu gia vào nha môn, Lục thị lập tức đi gặp chị dâu là Lưu thị để xin lỗi, đem mọi chuyện giãi bày rõ ràng.
Lưu thị nghe xong thì có phần tức giận.
Bà vốn tính toán rất khéo: phủ có hai tiểu thư thứ xuất, để mặc Tĩnh gia chọn ai cũng được;
Nếu bên Tĩnh gia chê là thứ xuất, bà dự định đem cháu gái ruột của mình là đích nữ Lục gia, lục cô nương Lục gia gả cho Tĩnh Thất.
Tuy Lục gia không bằng hầu phủ, nhưng cũng là quan lại, lại có danh phận đích nữ, không làm mất mặt Tĩnh Thất.
Nào ngờ tấm lòng tốt lại đổi lấy cái mác “thiên sát cô tinh” để lừa người ta, ai mà tin được?
Chẳng qua là Tĩnh gia có Thám hoa lang, mắt mọc trên đỉnh đầu, muốn trèo cao chứ gì!
Thấy chị dâu không vui, Lục thị lanh trí không nói nữa, viện cớ phủ có việc, bèn quay về.
Một là phải tìm một nhà sư, bỏ ít bạc dựng nên trò giả; hai là phải để Tĩnh Bảo đích thân ra mặt, nói chuyện chân thành với cữu cữu mình.
Tối đến, Lục Hoài Kỳ về phủ, vào thỉnh an Lưu thị, mà cơn giận của bà vẫn chưa nguôi, đem hết chuyện kể lại cho con trai.
Lục Hoài Kỳ biết rõ nội tình, vừa nghe đã hiểu, Tiểu Thất không muốn liên lụy đến hai cô nương Hầu phủ nên mới bịa ra chuyện thiên sát cô tinh, trong lòng không khỏi xót xa lẫn thương cảm.
Đúng lúc ấy, Lưu thị buột miệng mắng Tĩnh Thất mấy câu.
Lục Hoài Kỳ sao chịu nổi người trong lòng bị mắng, bèn ngẩng cổ cãi lại đôi câu, khiến Lưu thị tức đến phát điên, đợi hầu gia về lập tức gọi người đến kể lể thêm mắm dặm muối.
Tuyển Bình hầu nghe xong, tuy tức giận vì Tĩnh gia đổi ý, nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột, không tiện trách móc nhiều, chỉ dùng lời lẽ dỗ dành vợ.
Nào ngờ đúng lúc ấy, Lục Hoài Kỳ xông vào, buông ngay một câu: “Tiểu Thất là sao chổi, thì con cũng vậy! Mau hủy hết mấy mối hôn sự đi! Cả đời này Tiểu Thất không lấy vợ, thì con cũng không cưới!”
Hỏi vì sao Lục Hoài Kỳ lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế ư?
Một là vì Tĩnh Thất là người hắn thầm yêu, đêm nào cũng nhớ thương;
Hai là thấy Tĩnh Thất là nữ nhi còn dám liều mạng vì mình, bản thân hắn là nam nhi mà cứ e dè thì chẳng ra sao cả.
Ba là, chuyện thành hôn đang cận kề, một khi hôn sự thành thì cả đời này hắn và Tiểu Thất sẽ chẳng còn chút hy vọng.
Chi bằng nhân lúc này làm ầm lên một trận, để phụ mẫu rõ được quyết tâm không cưới vợ của mình.
Lưu thị vẫn còn cơn giận, lập tức tát thẳng vào mặt con trai, miệng mắng không kịp nghĩ: “Không học cái tốt, toàn học cái xấu, đều tại Tĩnh Thất dạy hư con cả!”
“Hắn có dắt con xuống mương, con cũng cam lòng.”
“Nghe chưa, lão gia nghe rõ chưa, nó vừa nói cái gì kìa?!”
Lưu thị tức đến run người, túm áo hầu gia không buông.
Tuyển Bình hầu bất đắc dĩ, đành nghiêm giọng mắng con vài câu.
Lúc này nếu Lục Hoài Kỳ chịu im miệng thì đã chẳng bị đánh, ai ngờ hắn lại ngẩng đầu, liều mạng nói: “Con không giấu hai người nữa, thực ra, con đã động lòng với Tiểu Thất rồi.”
Một câu ấy, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang!
Hầu gia dù cưng con đến đâu cũng không dung được chuyện trái luân thường như vậy, huống chi người hắn động lòng lại là cháu trai ruột.
Trời ơi, đứa con này từ bao giờ lại có thú “long dương” sao?!
Tức chết rồi! Đánh cho ta!
Đánh đến sống dở chết dở!
...
Khi Tĩnh Bảo đến nơi, ba mươi trượng đã đánh xong, Lục Hoài Kỳ bị đánh rách da toạc thịt, đang được vài người khiêng vào phòng.
Mã Thừa Dược đang đứng bên cạnh, vội c** q**n trong của hắn ra, xử lý vết thương.
Lục Hoài Kỳ đau gần chết, vẫn không quên r*n r*: “Vừa rồi ta ngẩng đầu lên, thấy giống như Tiểu Thất đến, hắn đâu rồi? Mau đi nói với cha mẹ ta, chuyện này không liên quan đến Tiểu Thất, là ta đơn phương!”
Mã Thừa Dược tức giận: “Giờ phút này ngươi còn lo cho Thất gia, lo cái mông ngươi trước đi!”
Đơn phương tình nguyện cái gì chứ?!
Ngươi đúng là đầu óc có vấn đề!
Lúc này, Tĩnh Bảo đang quỳ trong thư phòng, cúi đầu không nói một lời trước mặt cữu cữu mình đang nổi giận đùng đùng.
Biết rõ bây giờ nên lên tiếng, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng nàng bỗng thấy mệt mỏi đến mức không buồn nói một chữ nào.
Biết nói gì đây?
Chuyện này, nàng cũng đang sững sờ!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 400: Đánh cho sống dở chết dở
10.0/10 từ 22 lượt.