Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 399: Cứ để nợ cũng được

1@-

 
“Vì sao nữa?”

“Phải tìm một chỗ không liên quan gì đến chúng ta để cho nàng ấy ở. Như thế dù sau này có bị người bên Nhị phòng phát hiện, ta cũng có đường lui, nói rằng nàng ta tự mình trốn ra từ hang ổ thổ phỉ!”

Tĩnh Bảo thở dài: “Mọi sự, lo xa một chút cũng chẳng sai. Nhị tỷ, sau khi trở về phủ Kim Lăng, tỷ xử lý giúp muội căn nhà đó đi.”

Tĩnh Nhược Khê gật đầu: “Cũng xem như trút được một tảng đá trong lòng, về đến nơi tỷ sẽ xử lý ngay.”

...

Việc đã bàn xong, Tĩnh Bảo lập tức phái A Nghiễn đến Cố phủ.

Việc đưa người từ Tầm Phương Các đi, dù sao cũng nên báo cho tiên sinh một tiếng, ai ngờ Cố Trường Bình không có ở phủ, chỉ bảo quản gia Tề Lâm nhắn lại rằng mọi chuyện đã giao cho Ôn Lư Dụ xử lý.

Tĩnh Bảo lập tức đến thẳng ngân trang của Lư Dụ.

Ôn Lư Dụ với hai quầng mắt thâm đen như gấu trúc, nhìn Tĩnh Bảo một cái, rồi lại nhìn thêm một cái, trong lòng hận không thể móc mắt mình ra giẫm lên cho hả giận.

“Ngõ Điềm Thủy, căn nhà thứ hai bên tay phải.”

“Ơ?” Tĩnh Bảo khựng lại.

“Cố Trường Bình không nói với ngươi sao?”

Ôn Lư Dụ dán mắt nhìn nàng, nam hay nữ cũng khó phân biệt, khó trách sao bản thân nhìn mãi không ra.

“Đó là một căn nhà hai dãy ta mua ở kinh thành, ngươi cứ chuyển người đến đó là được, mỗi tháng năm lượng bạc thuê nhà, Cố Trường Bình đã trả trước một năm. Ta ở góc Đông Nam, bạn ngươi sau này cứ đi cửa Tây Bắc, như vậy sẽ không va chạm nhau.”

“Ôn đại ca?”

“Ngươi cũng đừng khách sáo. Việc làm ăn của ta không chỉ ở kinh thành. Ngôi nhà đó một năm ta ở chưa tới ba tháng, để không cũng phí, bạn ngươi dọn vào vừa hay trông nom giúp ta luôn.”

“Ôn đại ca, tiên sinh có nói gì với ngươi...”

“Nói gì chứ, hắn mở miệng là ta đồng ý ngay luôn rồi!” Ôn Lư Dụ xua tay như đuổi ruồi: “Đi đi, đi đi, đừng lượn lờ trước mặt ta nữa, đầu ta đang choáng đây này!”

Còn chút nữa là ngất đến nơi rồi!

Tên tên nhóc này... à không, là cô nương...

Phi! Sao nói ra nghe vẫn thấy nghẹn thế không biết!

Tĩnh Bảo rời khỏi tiệm, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Hẳn là Cố Trường Bình đã đoán được nàng sẽ giữ Đỗ Ngọc Mai lại, cũng đoán được nàng sẽ không đưa người đó về Tĩnh phủ, nên mới nhờ Ôn Lư Dụ sắp xếp từ trước.

“Gia!” A Nghiễn thấy Tĩnh Bảo có vẻ lưỡng lự, bèn nói: “Theo ta thấy, cách sắp xếp của tiên sinh rất ổn. Nếu để đại phu nhân và Hỉ Nhi tự mình đi thuê nhà, hai người phụ nữ sống riêng bên ngoài e là không an toàn.”

Tĩnh Bảo chỉnh lại tay áo: “Đi thôi, chúng ta đến Tầm Phương Các đón người.”

“Còn bạc thuê nhà, để ta gửi tiên sinh sau!”

“Không cần, nợ cũng được!”

Cứ để nợ đi, cả đời này cũng chẳng trả hết mới tốt!

...

Trang viên nước nóng.

Ninh Vương phi Trịnh thị trừng mắt nhìn người đàn ông ôn hòa trước mặt, giận dữ quát: “Cố Trường Bình, gan ngươi đúng là lớn thật, dám lừa ta đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?!”

Cố Trường Bình mặt không đổi sắc: “Không làm gì cả, chỉ muốn mời Vương phi uống xong chén trà này.”

“Ngươi...”

Lời vừa dứt, cửa “rầm” một tiếng bị đóng sập từ bên ngoài. Sắc mặt Trịnh thị tái mét, tay siết chặt khăn lụa run run.

Nếu Cố Trường Bình có ý xấu với nàng, e là lần này nàng khó lòng thoát được.

Cố Trường Bình hoàn toàn phớt lờ nỗi sợ hãi của nàng, gạt lớp trà nổi trong chén, uống một ngụm, rồi lên tiếng: “Nam nữ đơn độc ở cùng một phòng, Vương phi yếu sức hơn, nếu ta thực sự nảy lòng tà, thì người tính làm sao?”

Trịnh thị tức giận quát lớn: “Cố Trường Bình, ngươi dám!”

“Hiện giờ người có hai lựa chọn.” Cố Trường Bình đặt chén trà xuống, mỉm cười giễu: “Thứ nhất, là lớn tiếng kêu cứu. Nhưng ngoài cửa đều là người của ta, người có kêu cũng vô ích!”

Một cơn ớn lạnh từ gan bàn chân lan thẳng đến tim Trịnh thị.

“Thứ hai, là liều chết chống cự ta. Nhưng giữa nam và nữ, sức lực cách biệt rất xa, người không thể đấu lại được!”

Thấy Trịnh thị run lẩy bẩy nhìn mình, Cố Trường Bình bật cười: “Thật ra, vẫn còn cách thứ ba có thể giữ mạng. Đây là trang viên nước nóng của Hạo Vương, mà Hạo Vương và Ninh vương đều là hoàng thân, máu mủ một dòng.
Hiện tại, người có thể giả vờ chiều theo ta, tìm cách ra khỏi căn phòng này, rồi đi cầu cứu Lý nương nương.”

Trong lòng Trịnh thị bỗng khựng lại, trong lời nói có gì đó sai sai, nhưng không thể chỉ ra.

“Lý nương nương cũng là phụ nữ như người, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, cùng nhau đối phó kẻ vô lại như ta.”

Cố Trường Bình đứng dậy đi tới gần Ninh Vương phi. Trịnh thị hoảng hốt định né tránh, nhưng nhận ra không còn đường lui, không còn chỗ trốn.

“Ngươi... ngươi... ngươi...”

“Vương phi có thể kể lại toàn bộ chuyện hôm nay cho Vương gia, từng chữ một. Ta sẽ đợi ở trang viên này, chờ sự trừng phạt từ ngài ấy.”

Nói rồi, hắn cúi mình thật sâu, cung kính lui ra ngoài.

Trịnh thị vẫn chưa hoàn hồn, ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, ngồi ngẩn ra một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật dậy lao ra khỏi phòng, hét lớn: “Người đâu, hồi phủ, mau hồi phủ!”

Ninh Vương phi khi đến thì điềm đạm ung dung, khi rời đi thì hốt hoảng rối loạn.

Lý Mẫn Trí đứng từ trên cao nhìn đoàn người phía xa, quay đầu nói với Cố Trường Bình: “Nàng hiểu ra rồi à?”

“Cho dù nàng ta không hiểu, người phía sau nàng cũng sẽ hiểu.”

“Người phía sau nàng liệu có ra mặt không?”

“Có thể có, có thể không, nhưng...” Ánh mắt Cố Trường Bình trầm xuống: “Theo ta biết, gan của Ninh vương không lớn lắm.”

...

Ninh vương Lý Quân Quyền từ khi còn là hoàng tử đã không to gan. Từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới tranh giành điều gì.

Mẹ là Dương phi chỉ là một phi tử nhỏ bé trong hậu cung. Tuy có chút nhan sắc nhưng không có thế lực hay huynh đệ nâng đỡ.

Bà thường căn dặn con trai rằng, nếu muốn sống lâu trong hoàng thất, phải biết an phận thủ thường, tuyệt đối không được vọng tưởng đến những thứ không thuộc về mình.

Cũng vì vậy, Lý Quân Quyền sớm đã rời kinh thành đến đất phong Đại Ninh, tránh xa nơi thị phi, không có thánh chỉ thì tuyệt đối không quay về.

Dù đất phong lạnh lẽo hẻo lánh, nhưng triều đình mỗi năm vẫn cấp tiền lương thực đầy đủ, ăn ngon mặc đẹp, rảnh rỗi thì cưỡi ngựa đi săn, sống thoải mái như thần tiên.

Ai ngờ, tân đế lại bị người nhà họ Vương xúi giục, muốn tước bỏ đất phong, thu lại binh quyền, chuyện này nằm ngoài dự tính của Lý Quân Quyền.

Dựa vào cái gì?!

Bản thân hắn vốn chưa từng có ý định tranh ngôi!

Lý Quân Quyền không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra, hoàng đế không nhằm vào mình, mà chỉ chọn trái hồng mềm để bóp.

Trong số chư vương Đại Tần, thì hắn là người yếu thế nhất!

Rời khỏi đất phong, giao ra binh quyền, chẳng khác nào đưa cổ ra cho người ta chém.

Còn nếu kháng chỉ thì đó là tội chém đầu!

Tiến thoái lưỡng nan.

Mấy ngày nay Lý Quân Quyền nóng nảy đến mức miệng mọc đầy mụn nước, há miệng là đau rát.

Hôm đó, hắn vừa gắng gượng ăn xong một bát cháo hoa cúc, chuẩn bị đến thư phòng bàn bạc lại với mấy mưu sĩ thì thấy chính thất phu nhân giận dữ xông vào.

“Vương gia! Không thể nhịn nữa rồi! Cố Trường Bình cũng dám ăn h**p chúng ta! Hắn lừa thiếp tới đó, lại còn có ý đồ xấu với thiếp...”

Ý đồ xấu?

Với một người phụ nữ trung niên đã đứng tuổi?

Tim Ninh vương giật mạnh: “Mau, mau nói rõ ràng từng chuyện một cho ta nghe!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 399: Cứ để nợ cũng được
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...