Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 358: Thật sự không thiếu sao?

1@-

 
Một khắc sau, trong phòng không còn động tĩnh, Ngọc Hoài không đợi được nữa lập tức xông vào.

Trong phòng, nam nhân đã sớm ngáy như sấm; nữ nhân áo quần xốc xếch, vùi mặt vào gối khóc nức nở không ngừng.

Ngọc Hoài đỡ Tĩnh Nhược Tụ dậy, tức giận nghiến răng: “Tứ phu nhân, ngày mai nô tỳ nhất định sẽ bẩm với...”

“Suỵt ...”

Tĩnh Nhược Tụ sợ đến mức vội vàng bịt miệng nàng, hạ giọng: “Đừng nói với ai cả, một người cũng không được nói, gia chẳng qua chỉ là uống nhiều mà thôi.”

“phu nhân!” Ngọc Hoài sốt ruột đến giậm chân thình thịch.

“Đi, bảo người mang thêm hai thùng nước vào!”


“Nô tỳ...”

Ngọc Hoài còn định khuyên thêm, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đầy nước mắt của Tứ phu nhân, lời đến miệng lại nghẹn xuống, không sao nói tiếp được.

Một lát sau, Tĩnh Nhược Tụ ngâm mình trong nước nóng đến bốc hơi, chưa nói được lời nào thì hai hàng nước mắt đã lăn dài.

“Chuyện nhà thì quan thanh liêm cũng khó xử. Ngọc Hoài, ngươi phải hiểu một điều: A Bảo có thể quản chuyện hắn sủng thiếp diệt thê, chứ sao có thể quản chuyện hắn làm gì trên giường sao? Huống hồ, ta cũng cần giữ thể diện!”

Chuyện như thế mà để truyền ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào ở lại Phó phủ?

Khi ấy e rằng sẽ kéo cả đại phòng vào, lời qua tiếng lại không rõ ràng, đến lúc ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Ngọc Hoài trong lòng run lên, ngẫm lại lời ấy hai lượt, thầm nhủ quả thực không sai.

Cho dù Thất gia có hỏi đến, Phó Tứ gia cũng chỉ cần nói là vợ chồng tình thú trong phòng, Thất gia có thể quản được sao?

Muốn mắng cũng không dám, muốn tức cũng không được, Ngọc Hoài nghẹn đến đỏ cả mặt, trong lòng nghiến răng nghiến lợi:

Bồ Tát ơi Bồ Tát, ngàn vạn lần đừng để tên họ Phó ấy đỗ cử nhân! Dù có đỗ cũng phải để Thất gia đè đầu hắn một bậc!

...

“Di nương, Tứ phu nhân gọi lấy nước hai lần rồi!”

Vệ di nương tức giận đến mức lửa trong lòng bốc lên ngùn ngụt, hất mạnh tay, cả bộ bát sứ tinh xảo vỡ vụn tan tành.

Suốt tháng qua, gia ngoài thư phòng thì toàn đến phòng họ Tĩnh, chỗ nàng tám trăm năm cũng chưa bước chân tới!

“Tĩnh Nhược Tụ, ngươi cũng giỏi lắm!”

Vệ di nương trừng mắt mắng một câu, rồi tức tốc chạy ra ngoài.

“Phu nhân định đi đâu vậy?”

“Đi xem lão phu nhân ngủ chưa!”

Bảo là đi thăm lão phu nhân, nhưng thực chất là để nhỏ vài giọt nước mắt.

“Không phải ta nhỏ nhen, ngay cả hoàng đế trong cung còn biết đến chuyện mưa móc rải đêu, ta cũng đâu cần Tứ gia đêm nào cũng qua viện ta, nhưng bọn trẻ thì mong ngóng từng ngày đấy!”

Vệ di nương ngồi trước giường, vừa nói vừa sụt sùi: “Ai bảo ta không có một người huynh đệ khéo ăn nói, lại học hành giỏi giang chống lưng!”

Giờ này Đinh thị đã buồn ngủ, yếu ớt ngẩng đầu: “Lão Tứ xưa nay vẫn thường sang chỗ ngươi nhiều hơn, đừng có làm ra vẻ không biết xấu hổ. Nàng ta là vợ, ngươi là thiếp, nhớ lấy thân phận của mình.”

Vệ di nương không ngờ lão phu nhân lại nói như vậy, bèn quên cả khóc.

Nghĩ kỹ lại, hình như từ sau khi Tứ phu nhân được cứu về, thái độ của lão phu nhân đã khác hẳn.

Không những hòa nhã hơn với Tứ phu nhân, mà ngay cả tiểu thư cũng thường được bế bên người, còn hai đứa con của nàng lại bị bỏ rơi phía sau.

“Lão phu nhân, người không thương con nữa sao?” Vệ di nương tự véo mình một cái, nước mắt lưng tròng.

“Lớn tướng rồi còn nói những lời sướt mướt như thế!” Đinh thị che miệng ngáp: “Không còn sớm nữa, về nghỉ đi!”

“Con...”

“Đi đi!”

“...Vâng!”

Vệ di nương bước đi vừa đi vừa ngoái đầu lại ba lượt, vẻ mặt đầy ấm ức rời khỏi viện.

Ra đến ngoài, sắc mặt lập tức thay đổi, xanh đỏ đan xen, khăn tay trong tay bị nàng vò nát cả.

Nếu chỉ một mình Phó Tứ gia thay đổi, nàng còn chưa lo. Nhưng cả lão phu nhân cũng đổi ý...

Không thể nhịn!
Không thể nhịn thêm được nữa!

Vệ di nương liếc mắt ra hiệu với tỳ nữ thân cận phía sau, hạ giọng: “Đi tìm vài bà mối khéo miệng, nghĩ cách thêu dệt chuyện giữa Đại gia và Tứ phu nhân, để truyền tới tai Triệu thị một chút.”

“Dạ!”

“Khoan đã!”

Vệ di nương lại nghĩ thêm: “Còn phải để vị Tứ gia tốt kia cũng nghe thấy một chút.”

...

“Đại gia đến rồi!”

Triệu thị vừa nghe lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đón tiếp.

Hôm nay là sinh nhật nàng, Đại gia rốt cuộc vẫn thương nàng, nên mới về sớm để ở bên nàng.

Ai ngờ Phó Thành Đạo vừa bước vào đã nói: “Dạo này nha môn nhiều việc, ta đến để nói một tiếng, không cần đợi ta, ta nghỉ ở thư phòng, nàng cứ ngủ sớm.”

“Vậy... thiếp bảo nhà bếp mang ít điểm tâm khuya cho gia?”

“Không cần!”

Phó Thành Đạo xua tay, đi thẳng tới thư phòng.

Triệu thị nhìn bóng lưng chồng một lúc, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

Những năm này nàng sống an nhàn sung sướng, thân hình đẫy đà, da thịt cũng không còn căng mịn, năm tháng đối với nữ nhân quả thực tàn nhẫn, đến mức nàng muốn cùng Đại gia chung giường, cũng phải xem hắn có hứng hay không.

“Đi xem thử Đại gia có thật vào thư phòng không!”

Chốc lát sau, nha hoàn nhỏ chạy về: “Phu nhân, Đại gia đúng là đang ở thư phòng, không có ai khác.”

Triệu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

So với hai vị di nương, số lần Đại gia nghỉ lại phòng nàng vẫn là nhiều hơn.

Dưới giường thì khách sáo, trên giường cũng khách sáo, đại đa số vợ chồng thế gian chẳng phải đều như vậy sao?

Vậy là đủ rồi!

Thực ra Phó Thành Đạo không có việc công gì, chỉ là muốn yên tĩnh một mình trong thư phòng, hậu viện là nơi khiến hắn nghẹt thở.

Hắn không yêu những nữ nhân ấy!

Phải, không yêu.

Hôn nhân vốn do cha mẹ định đoạt, mai mối se duyên, hắn là trưởng tử, sau lưng còn có đệ muội, còn phải gánh vác cơ nghiệp cả nhà, nào dám tùy hứng.

Triệu thị là do mẹ hắn chọn, bà bảo: “Nữ nhân này eo nhỏ hông lớn, nhất định dễ sinh con trai.”

Hai di nương thì đều là nha hoàn nâng lên:

Một người hầu hạ hắn từ nhỏ, một người là người của mẹ hắn. Người trước theo hầu bao năm, hắn muốn cho nàng một danh phận; người sau là quân cờ mẹ hắn dùng để kiềm chế Triệu thị.

Hắn sống ba mươi lăm năm, bên người chỉ có ba nữ nhân này, rượu chè cờ bạc đều không dính, một là mẹ không cho, hai là hắn cũng chán ghét những trò sa đọa, tầm thường đó.

Nghĩ cho kỹ, bản thân thê thiếp đầy đủ, con cái song toàn, làm quan kinh thành, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, chẳng thiếu thứ gì.

Thật sự không thiếu sao?

Phó Thành Đạo nghĩ đến đây, day trán, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực.

Thiếu chứ!

Nhưng chỉ dám mơ màng trong giấc mộng.

Chuyện giếng cạn kia là sai lầm do số phận trêu ngươi, trở về hiện thực, hắn vẫn là Phó đại gia, còn nàng vẫn là ái thê của Tứ đệ.

Nhưng vì sao lòng vẫn cứ nghẹn ngào như thế?

Phó Thành Đạo trằn trọc mãi trên giường, cuối cùng bật dậy: “Người đâu, mang ít rượu và đồ nhắm đến!”

“Dạ, Đại gia!”

“Khoan, đi xem thử Tĩnh Thất gia có rảnh không, nếu có thì mời hắn đến phủ uống rượu!”

“Dạ!”

...

Lúc này Tĩnh Thất đang nằm nghiêng trên giường sưỡi của Lục gia, nghe Lục thị bàn về chuyện nhà họ Phó.

“Trước kia ta nghĩ hắn là người đọc sách, tính tình ôn hòa, nên mới gả Tam tỷ con cho hắn. Giờ nhìn lại, hắn không phải ôn hòa, mà là bụng dạ hẹp hòi!”

Lục thị nghiến răng: “Có những lời không thể nói bừa, nói ra là hủy cả đời Tam tỷ con đấy!”

Tĩnh Bảo đưa chén trà đến trước mặt Lục thị, bà xua tay rồi lại nói: “Ta nghe ý tứ Đinh thị, bà ta chắc chắn con trai mình lần này sẽ đỗ cao, còn muốn nhờ cữu cữu con giúp đỡ, xin cho ra làm quan ở miền Nam.”

Tĩnh Bảo cau mày.

Phó Thành Hề ở ngay trước mắt Tĩnh gia mà còn đối xử với Tam tỷ như vậy, nếu được cất nhắc đi xa... núi cao đường xa, có trời mới biết sau này sẽ ra sao?

“Mẹ, vạn lần không thể đồng ý!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 358: Thật sự không thiếu sao?
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...