Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 357: Vợ chồng kết tóc
1@-
Phó Thành Đạo muốn mở miệng nói: “Không cần đến kính rượu nữa”, nhưng lại sợ lão Tứ nghĩ ngợi lung tung; trơ mắt nhìn nàng đi đến, trong lòng lại không đành.
Ngay trước mặt bao người thế này, chẳng khác nào cố tình làm nhục nàng!
Đúng lúc lòng Phó Thành Đạo đang nóng như lửa đốt, bèn nghe Tĩnh Bảo lên tiếng: “Tam tỷ mau ngồi xuống, đừng động đậy, người nên mời rượu nhất phải là đệ mới đúng!”
Tĩnh Bảo nâng chén đứng dậy đi tới, trước tiên cúi đầu với Triệu đại lão phu nhân: “Chúc mừng sinh nhật Đại lão phu nhân, A Bảo chúc Đại lão phu nhân hoa nở phú quý, vạn sự như ý!”
Triệu thị cười hiền hòa: “Thất gia khách khí rồi, ta chúc đệ và lão Tứ đều đề danh bảng vàng.”
“Đa tạ, đa tạ!”
Tĩnh Bảo uống cạn chén rượu, lại sai nha hoàn rót thêm rượu, đi vòng tới trước mặt Tĩnh Nhược Tụ, ẩn ý nói: “Tam tỷ, rượu của Phó đại ca đệ đã thay tỷ kính rồi. Nếu tỷ thấy ba chén vẫn chưa đủ báo đáp ân cứu mạng, hôm nay đệ sẽ cùng Phó đại ca uống đến say!”
“A Bảo...” Hốc mắt Tĩnh Nhược Tụ dần ướt đỏ.
“Đệ đệ bị kẻ xấu vu oan, rơi vào vòng lao lý, Tam tỷ vì đệ mà lòng đau như cắt, chén rượu này nên là đệ mời tỷ!”
Tĩnh Bảo uống cạn rồi lại sai người rót rượu, quay sang nói với Đinh thị: “Lão phu nhân, trong ba tỷ muội nhà chúng ta, Tam tỷ là người vụng về nhất, nếu tỷ ấy có gì làm chưa đúng, xin người vì tình cảm của ta, vì tình cảm của cữu cữu cháu, đại nhân đại lượng bỏ qua.
Một quốc gia hưng thịnh là do chính sự thông suốt, lòng người hòa thuận; một gia đình thịnh vượng, là nhờ vợ chồng hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, lão phu nhân thấy có đúng không ạ?”
Trời đất ơi!
Ba chén rượu này không chỉ giải vây cho Tứ phu nhân, còn giúp Đại phu nhân nở mày nở mặt, lại ngấm ngầm cảnh cáo lão Tứ một phen, chẳng trách sao Tĩnh gia lại vượng đến thế!
Đinh thị nào phải người ngu, dù bà có chắc rằng Tĩnh Thất thi cử thất bại, nhưng năng lực ở phương diện khác, quả thực khiến người khác phải e dè.
Lão Đại nhà bà còn phải nhờ hầu phủ nâng đỡ, đừng dại mà đắc tội với người như vậy.
Lão phu nhân bèn khéo léo trả lời: “Thất gia nói quá rồi, Tứ phu nhân xuất thân danh môn, lời ăn tiếng nói đều có quy tắc.”
“Đa tạ lão phu nhân đã thương tỷ ấy!”
Tĩnh Bảo mỉm cười uống cạn rượu, trở lại bàn nam, nhưng không ngồi xuống, mà đứng phía sau Phó Thành Hề, đặt tay lên vai hắn, vỗ nhẹ hai cái: “Tứ tỷ phu, chuyện mời rượu vốn là việc của những nơi như Tầm Hương Các, Nhất Phẩm Đường, chứ trong nội viện nhà ai lại có trò ấy?
Chờ tỷ phu sau này đỗ đạt, Thất gia ta sẽ làm chủ, rủ Lục Hoài Kỳ đi cùng, đến Tầm Hương Các chơi một bữa, khi ấy đừng nói là mời rượu, đến cởi hết...”
Tĩnh Bảo cố ý che miệng, không nói tiếp, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn.
Phó Thành Hề bị nàng nhìn đến nỗi mặt khi xanh khi trắng, vội vàng che giấu: “Là ta lỡ lời, tự phạt ba chén!”
“Ba chén thì chưa đủ!” Tĩnh Bảo đột nhiên sắc giọng: “Chuyện lần trước ngươi làm mất Dao Nhi còn chưa phạt đấy, sáu chén được không?”
“Sáu chén thì sáu chén, ta uống, ta uống!”
Phó Thành Hề bị đâm đúng chỗ đau, lại uống một cách hào sảng đến lạ.
Tĩnh Bảo chờ hắn uống hết sáu chén, mới mỉm cười trở lại chỗ ngồi, mặt mày bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau lưng, A Nghiễn bắt chước muội mình, lặng lẽ trợn trắng mắt về phía Phó Thành Hề.
Thất gia nhà ta không vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện Dao Nhi bị thất lạc, là đang nhắc nhở Tứ gia, đầu dây mối nhợ mọi chuyện, là vì chính ngươi để lạc Dao Nhi!
Tĩnh phủ, hầu phủ còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi chớ có nhàn rỗi mà lắm lời, muốn đấu với Thất gia nhà ta, ngươi còn non và xanh lắm!
Thất gia nhà ta chuyện gì cũng thông minh tỉnh táo, chỉ khi gặp một người, mới hóa ngốc hóa khờ.
Phó Thành Đạo nhìn Tĩnh Thất, lại quay sang nhìn lão Tứ nhà mình, bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng chưa thở xong, ánh mắt liếc thấy vợ mình đang lau nước mắt, tiếng thở dài ấy lập tức nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được nữa.
Tĩnh Nhược Tụ lau khô nước mắt, ngẩng lên nhìn về phía đệ đệ, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn thẳng mình.
Trái tim nàng run lên, hoảng hốt quay đi tránh né.
...
Một bữa tiệc mừng thọ, khách khứa đều vui vẻ ra về.
Tiễn mẹ và em trai xong, Tĩnh Nhược Tụ uể oải nằm nghiêng trên giường. Tỳ nữ thân cận Ngọc Hoài bước vào, báo: “Tiểu thư đã chơi mệt, đang ngủ rồi, phu nhân cũng nên tắm rửa nghỉ ngơi đi ạ!”
Tĩnh Nhược Tụ gật đầu.
Chủ tớ cùng vào phòng tắm, Ngọc Hoài vừa gội đầu cho nàng vừa nhỏ giọng than: “Hôm nay gia nói năng thật chẳng ra sao!”
Tĩnh Nhược Tụ sao lại không biết, hắn đang ví nàng như những ả lẳng lơ bên ngoài. Nếu không nhờ A Bảo thay nàng giải vây...
Nghĩ đến đây, nỗi buồn trào dâng.
Từ khi được cứu trở về, nàng hiểu bản thân có nói cũng chẳng ai tin, nên càng thêm dè dặt, ít khi ra khỏi viện, chỉ quanh quẩn chơi đùa với con gái.
Ngay cả lễ chào hỏi sáng tối với lão phu nhân mỗi ngày, nàng cũng cố tránh mặt người bên đại phòng, chỉ sợ bị bàn tán gièm pha.
Suốt một tháng nay, duy chỉ ngày A Bảo gặp chuyện, nàng mới chạm mặt Phó Đại gia.
Nếu lời hôm nay là từ miệng người khác, Tĩnh Nhược Tụ đã không bận tâm; nhưng nó lại từ chính người đầu gối tay ấp, làm sao nàng không buồn cho được?
Hắn không tin nàng, chẳng lẽ cũng không tin đại ca của mình sao?
“Lạnh rồi, phu nhân mau đứng dậy thôi.”
“Ừ.”
Tĩnh Nhược Tụ mặc áo chỉnh tề, vừa nằm xuống giường thì cửa phòng bị đá văng ra, nam nhân toàn thân nồng nặc mùi rượu xông vào.
“Về rồi à!”
Tĩnh Nhược Tụ vội vàng ngồi dậy hầu hạ.
Phó Thành Hề ợ một cái, lạnh lùng lườm Ngọc Hoài một cái, Ngọc Hoài vội vã lui ra.
“Gia có muốn uống trà không?”
“Ta nào dám sai Tứ phu nhân rót trà? Để đến tai đệ đệ nàng, chẳng phải sẽ bị hắn dùng dao chém chết ta sao!”
“Gia nói gì vậy...”
“Cớ sao lại không thể nói những lời ấy? Hay là để ta hầu Tứ phu nhân thay áo nhé!”
Phó Thành Hề vừa dứt lời lập tức đẩy nàng ngã xuống giường, bắt đầu xé áo nàng, vừa xé vừa cười nhạt: “Trước đây ta không đụng đến nàng, nàng còn oán ta vô tình bạc nghĩa; nay thì tốt rồi, hôm nay ta chẳng đi đâu hết, để nàng vừa lòng!”
Tĩnh Nhược Tụ không chịu nổi, vừa đẩy hắn vừa khóc mắng: “Ngươi coi ta là gì?”
“Ta nào dám coi nàng là gì?” Phó Thành Hề ghé sát mặt nàng, cười nhạt: “Gia đây đang hầu hạ nàng đấy, để cho nàng sướng thân!”
Nói rồi lập tức lật người nàng lại, vén áo lên, làm càn không chút kiêng dè.
“Đệ đệ nàng có giỏi thế nào thì sao? Dù nàng có chết, tên trên bài vị cũng vẫn là ‘Phó gia Tĩnh thị’, là quỷ của nhà họ Phó, là quỷ của Phó Thành Hề ta!”
Tĩnh Nhược Tụ đau đớn tột độ, lại bị hắn đè chặt không vùng vẫy được, chỉ có thể khóc nức nở, chẳng thốt nổi nên lời.
Bên ngoài, Ngọc Hoài nghe rõ mọi chuyện trong phòng, nước mắt giàn giụa vì lo lắng.
Tứ gia này quả thực là đồ khốn kiếp, lại dám đối xử với Tứ phu nhân như vậy, sau này nhất định phải bẩm báo với Thất gia, để Thất gia trị hắn một trận ra trò!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Lòng Phó Thành Đạo cũng chợt chùng xuống.
Lão Tứ chắc chắn đã sinh nghi, nếu không cũng không thể nói ra lời không hợp thời như thế!
Phó Thành Hề chẳng những sinh nghi, mà từ sau khi vợ hắn được cứu về, ngờ vực đã cắm rễ trong lòng hắn, không một ngày nào dứt.
Trước đây vì kỳ thi mùa xuân mà hắn cố nhịn không phát tác;
Giờ đây kỳ thi đã xong, Tĩnh Thất lại công khai mỉa mai hắn trước mặt mọi người, những hoài nghi âm thầm chôn giấu trong lòng lập tức như nước lũ vỡ bờ, trào dâng ngập lối.
Phó Thành Đạo muốn mở miệng nói: “Không cần đến kính rượu nữa”, nhưng lại sợ lão Tứ nghĩ ngợi lung tung; trơ mắt nhìn nàng đi đến, trong lòng lại không đành.
Ngay trước mặt bao người thế này, chẳng khác nào cố tình làm nhục nàng!
Đúng lúc lòng Phó Thành Đạo đang nóng như lửa đốt, bèn nghe Tĩnh Bảo lên tiếng: “Tam tỷ mau ngồi xuống, đừng động đậy, người nên mời rượu nhất phải là đệ mới đúng!”
Tĩnh Bảo nâng chén đứng dậy đi tới, trước tiên cúi đầu với Triệu đại lão phu nhân: “Chúc mừng sinh nhật Đại lão phu nhân, A Bảo chúc Đại lão phu nhân hoa nở phú quý, vạn sự như ý!”
Triệu thị cười hiền hòa: “Thất gia khách khí rồi, ta chúc đệ và lão Tứ đều đề danh bảng vàng.”
“Đa tạ, đa tạ!”
Tĩnh Bảo uống cạn chén rượu, lại sai nha hoàn rót thêm rượu, đi vòng tới trước mặt Tĩnh Nhược Tụ, ẩn ý nói: “Tam tỷ, rượu của Phó đại ca đệ đã thay tỷ kính rồi. Nếu tỷ thấy ba chén vẫn chưa đủ báo đáp ân cứu mạng, hôm nay đệ sẽ cùng Phó đại ca uống đến say!”
“A Bảo...” Hốc mắt Tĩnh Nhược Tụ dần ướt đỏ.
“Đệ đệ bị kẻ xấu vu oan, rơi vào vòng lao lý, Tam tỷ vì đệ mà lòng đau như cắt, chén rượu này nên là đệ mời tỷ!”
Tĩnh Bảo uống cạn rồi lại sai người rót rượu, quay sang nói với Đinh thị: “Lão phu nhân, trong ba tỷ muội nhà chúng ta, Tam tỷ là người vụng về nhất, nếu tỷ ấy có gì làm chưa đúng, xin người vì tình cảm của ta, vì tình cảm của cữu cữu cháu, đại nhân đại lượng bỏ qua.
Một quốc gia hưng thịnh là do chính sự thông suốt, lòng người hòa thuận; một gia đình thịnh vượng, là nhờ vợ chồng hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, lão phu nhân thấy có đúng không ạ?”
Trời đất ơi!
Ba chén rượu này không chỉ giải vây cho Tứ phu nhân, còn giúp Đại phu nhân nở mày nở mặt, lại ngấm ngầm cảnh cáo lão Tứ một phen, chẳng trách sao Tĩnh gia lại vượng đến thế!
Đinh thị nào phải người ngu, dù bà có chắc rằng Tĩnh Thất thi cử thất bại, nhưng năng lực ở phương diện khác, quả thực khiến người khác phải e dè.
Lão Đại nhà bà còn phải nhờ hầu phủ nâng đỡ, đừng dại mà đắc tội với người như vậy.
Lão phu nhân bèn khéo léo trả lời: “Thất gia nói quá rồi, Tứ phu nhân xuất thân danh môn, lời ăn tiếng nói đều có quy tắc.”
“Đa tạ lão phu nhân đã thương tỷ ấy!”
Tĩnh Bảo mỉm cười uống cạn rượu, trở lại bàn nam, nhưng không ngồi xuống, mà đứng phía sau Phó Thành Hề, đặt tay lên vai hắn, vỗ nhẹ hai cái: “Tứ tỷ phu, chuyện mời rượu vốn là việc của những nơi như Tầm Hương Các, Nhất Phẩm Đường, chứ trong nội viện nhà ai lại có trò ấy?
Chờ tỷ phu sau này đỗ đạt, Thất gia ta sẽ làm chủ, rủ Lục Hoài Kỳ đi cùng, đến Tầm Hương Các chơi một bữa, khi ấy đừng nói là mời rượu, đến cởi hết...”
Tĩnh Bảo cố ý che miệng, không nói tiếp, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn.
Phó Thành Hề bị nàng nhìn đến nỗi mặt khi xanh khi trắng, vội vàng che giấu: “Là ta lỡ lời, tự phạt ba chén!”
“Ba chén thì chưa đủ!” Tĩnh Bảo đột nhiên sắc giọng: “Chuyện lần trước ngươi làm mất Dao Nhi còn chưa phạt đấy, sáu chén được không?”
“Sáu chén thì sáu chén, ta uống, ta uống!”
Phó Thành Hề bị đâm đúng chỗ đau, lại uống một cách hào sảng đến lạ.
Tĩnh Bảo chờ hắn uống hết sáu chén, mới mỉm cười trở lại chỗ ngồi, mặt mày bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau lưng, A Nghiễn bắt chước muội mình, lặng lẽ trợn trắng mắt về phía Phó Thành Hề.
Thất gia nhà ta không vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện Dao Nhi bị thất lạc, là đang nhắc nhở Tứ gia, đầu dây mối nhợ mọi chuyện, là vì chính ngươi để lạc Dao Nhi!
Tĩnh phủ, hầu phủ còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi chớ có nhàn rỗi mà lắm lời, muốn đấu với Thất gia nhà ta, ngươi còn non và xanh lắm!
Thất gia nhà ta chuyện gì cũng thông minh tỉnh táo, chỉ khi gặp một người, mới hóa ngốc hóa khờ.
Phó Thành Đạo nhìn Tĩnh Thất, lại quay sang nhìn lão Tứ nhà mình, bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng chưa thở xong, ánh mắt liếc thấy vợ mình đang lau nước mắt, tiếng thở dài ấy lập tức nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được nữa.
Tĩnh Nhược Tụ lau khô nước mắt, ngẩng lên nhìn về phía đệ đệ, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn thẳng mình.
Trái tim nàng run lên, hoảng hốt quay đi tránh né.
...
Một bữa tiệc mừng thọ, khách khứa đều vui vẻ ra về.
Tiễn mẹ và em trai xong, Tĩnh Nhược Tụ uể oải nằm nghiêng trên giường. Tỳ nữ thân cận Ngọc Hoài bước vào, báo: “Tiểu thư đã chơi mệt, đang ngủ rồi, phu nhân cũng nên tắm rửa nghỉ ngơi đi ạ!”
Tĩnh Nhược Tụ gật đầu.
Chủ tớ cùng vào phòng tắm, Ngọc Hoài vừa gội đầu cho nàng vừa nhỏ giọng than: “Hôm nay gia nói năng thật chẳng ra sao!”
Tĩnh Nhược Tụ sao lại không biết, hắn đang ví nàng như những ả lẳng lơ bên ngoài. Nếu không nhờ A Bảo thay nàng giải vây...
Nghĩ đến đây, nỗi buồn trào dâng.
Từ khi được cứu trở về, nàng hiểu bản thân có nói cũng chẳng ai tin, nên càng thêm dè dặt, ít khi ra khỏi viện, chỉ quanh quẩn chơi đùa với con gái.
Ngay cả lễ chào hỏi sáng tối với lão phu nhân mỗi ngày, nàng cũng cố tránh mặt người bên đại phòng, chỉ sợ bị bàn tán gièm pha.
Suốt một tháng nay, duy chỉ ngày A Bảo gặp chuyện, nàng mới chạm mặt Phó Đại gia.
Nếu lời hôm nay là từ miệng người khác, Tĩnh Nhược Tụ đã không bận tâm; nhưng nó lại từ chính người đầu gối tay ấp, làm sao nàng không buồn cho được?
Hắn không tin nàng, chẳng lẽ cũng không tin đại ca của mình sao?
“Lạnh rồi, phu nhân mau đứng dậy thôi.”
“Ừ.”
Tĩnh Nhược Tụ mặc áo chỉnh tề, vừa nằm xuống giường thì cửa phòng bị đá văng ra, nam nhân toàn thân nồng nặc mùi rượu xông vào.
“Về rồi à!”
Tĩnh Nhược Tụ vội vàng ngồi dậy hầu hạ.
Phó Thành Hề ợ một cái, lạnh lùng lườm Ngọc Hoài một cái, Ngọc Hoài vội vã lui ra.
“Gia có muốn uống trà không?”
“Ta nào dám sai Tứ phu nhân rót trà? Để đến tai đệ đệ nàng, chẳng phải sẽ bị hắn dùng dao chém chết ta sao!”
“Gia nói gì vậy...”
“Cớ sao lại không thể nói những lời ấy? Hay là để ta hầu Tứ phu nhân thay áo nhé!”
Phó Thành Hề vừa dứt lời lập tức đẩy nàng ngã xuống giường, bắt đầu xé áo nàng, vừa xé vừa cười nhạt: “Trước đây ta không đụng đến nàng, nàng còn oán ta vô tình bạc nghĩa; nay thì tốt rồi, hôm nay ta chẳng đi đâu hết, để nàng vừa lòng!”
Tĩnh Nhược Tụ không chịu nổi, vừa đẩy hắn vừa khóc mắng: “Ngươi coi ta là gì?”
“Ta nào dám coi nàng là gì?” Phó Thành Hề ghé sát mặt nàng, cười nhạt: “Gia đây đang hầu hạ nàng đấy, để cho nàng sướng thân!”
Nói rồi lập tức lật người nàng lại, vén áo lên, làm càn không chút kiêng dè.
“Đệ đệ nàng có giỏi thế nào thì sao? Dù nàng có chết, tên trên bài vị cũng vẫn là ‘Phó gia Tĩnh thị’, là quỷ của nhà họ Phó, là quỷ của Phó Thành Hề ta!”
Tĩnh Nhược Tụ đau đớn tột độ, lại bị hắn đè chặt không vùng vẫy được, chỉ có thể khóc nức nở, chẳng thốt nổi nên lời.
Bên ngoài, Ngọc Hoài nghe rõ mọi chuyện trong phòng, nước mắt giàn giụa vì lo lắng.
Tứ gia này quả thực là đồ khốn kiếp, lại dám đối xử với Tứ phu nhân như vậy, sau này nhất định phải bẩm báo với Thất gia, để Thất gia trị hắn một trận ra trò!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 357: Vợ chồng kết tóc
10.0/10 từ 22 lượt.