Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 345: Muốn làm gì
1@-
Nay Cố gia đã diệt, nhưng hắn còn sống.
Khí huyết của nhà họ Cố vẫn còn.
Giam người lại để không đánh đã thắng, chuyện như thế hắn không làm được!
Trời sập tối.
Định Bắc hầu mang thánh chỉ từ trong cung trở về phủ, Từ Thanh Sơn nhận chỉ xong, quả nhiên ra lệnh hắn lập tức xuất phát đến Tây Bắc.
Từ Thanh Sơn nhét thánh chỉ vào ngực, chỉ nói: "Đi rồi về ngay", sau đó quay đầu rời đi.
Lão Hầu gia nhìn bóng lưng cháu trai, môi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.
Từ Thanh Sơn một hơi chạy đến đầu hẻm phủ công chúa, bỏ ngựa, nhảy lên tường cao, chốc lát sau rơi nhẹ vào trong viện của Cao Triều.
Cao Triều đang đọc sách, thấy hắn đến thì vứt sách xuống: “Sao ngươi lại đến đây?"
Từ Thanh Sơn cười: “Phải đi rồi, tới chào ngươi một tiếng. Đến chỗ cha ta, ông ấy bị thương rồi."
"Còn định thi xuân nữa không?"
"Ta là võ tướng, vốn chẳng cần thi, chỉ là theo đám thư sinh các ngươi chơi cho vui thôi!"
"Vậy... tên ẻo lả kia, cũng không cần nữa sao?"
"Tất nhiên cần, nhưng không thể giữ được!" Từ Thanh Sơn cười khổ: “Bây giờ ta mới hiểu vì sao tên ẻo lả kia luôn từ chối ta. Hắn gánh vác cả tộc Tĩnh thị, phải nối dõi tông đường. Ta cũng vậy, chẳng thể để cha ta tuyệt hậu!"
Đợi đến lúc ta già rồi, không đánh trận nổi nữa, cũng muốn có một đứa con trai, vượt ngàn dặm đến nói với ta: “Cha hãy về đi, chỗ này để con trấn giữ!"
"Ngươi..."
Cao Triều vừa muốn thở dài, vừa cảm thấy đau đầu, có cảm giác muốn tuôn hết bí mật thân thế của Tĩnh Thất ra.
Nhưng lời đến miệng, hắn lại nuốt xuống.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hắn không phải người tốt lành gì, nhưng đã đồng ý thì sẽ giữ lời.
"Ngươi tự lo lấy mình. Chuyện cha ngươi cũng đừng quá lo, Đại Tần binh mạnh ngựa khỏe, ngoại địch cũng chưa dám xâm phạm."
"Ngươi cũng vậy!"
Từ Thanh Sơn nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sau này có sa cơ thất thế, tiên sinh, Tĩnh Thất, Tiền Tam Nhất, Uông Tần Sinh bọn họ cũng sẽ không bỏ mặc, chưa kể còn có ta!"
Cao Triều đẩy mạnh hắn một cái: “Cút, ai nói gia gia đây sẽ thất thế?"
Từ Thanh Sơn cười hề hề, dang tay ôm chặt Cao Triều, nói: “Thay ta chăm sóc cho tên ẻo lả kia, còn nữa... thường xuyên đến thăm tổ phụ ta!"
Mắt Cao Triều sững lại, rất lâu sau mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn: “Ngươi cũng phải sống sót trở về, toàn vẹn chân tay!"
"Nhất định!"
Từ Thanh Sơn buông hắn ra: “Ngươi có bạc không?"
"Muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu!"
"Làm gì?"
"Mời lang trung giỏi cho cha ta, kê thuốc tốt!"
Cao Triều bước vào trong phòng, khi trở ra tay cầm một xấp ngân phiếu.
"Đều cho ta à?"
"Tính vào đầu tên ẻo lả kia!"
Cao Triều đảo mắt: “Ta sẽ đòi hắn!"
"Được!"
Từ Thanh Sơn nhét ngân phiếu vào lòng, đột nhiên bật cười.
"Cười gì?"
"Không có gì!"
Từ Thanh Sơn bước qua ngưỡng cửa, quay đầu lại, ánh mắt sáng rực: “Cao Triều, nói với tiên sinh và mấy người kia, ba năm ở Quốc Tử Giám là ba năm ta sống vui vẻ nhất."
Cũng là ba năm ta hạnh phúc nhất!
Cao Triều nhìn hắn nhảy lên tường, lẩm bẩm một mình, như chợt nhớ ra điều gì, vội vã đuổi theo: “Ngươi đi lúc nào, ta tiễn ngươi một đoạn!"
Người... đã đi xa rồi.
*
Canh ba ba khắc.
Cố Dịch vác một bao tải rơi xuống giữa viện, ném cái bao xuống đất, từ bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết "Ai ya ai ya".
Cố Trường Bình ngồi dưới mái hiên, trong tay cầm một con dao mỏng.
Không ai lên tiếng, xung quanh im lặng như tờ.
Từ trong bao, Hứa Thành Long bò dậy khỏi đất: “Ai? Ai dám đánh lén gia gia nhà ngươi, lên tiếng mau!"
Y vừa tan cuộc ở Nhất Phẩm Đường, về tới phòng còn chưa kịp c** đ*, đã bị đập một gậy vào đầu.
Không ai trả lời.
Sống lưng Hứa Thành Long lạnh toát, thử đi lên vài bước: “Vị hảo hán nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, xin đừng lấy mạng ta!"
Vẫn không ai đáp.
Y run rẩy, hét lớn: “Ta có người chống lưng! Các ngươi mà động đến ta thì liệu hồn đấy!"
Lời vừa dứt, trước mắt sáng lên.
Chỉ thấy trước mặt là một nam nhân ngồi đó, áo đen, tóc đen, một tay đặt lên tay ghế, một tay cầm dao, mặt không biểu cảm nhìn y.
"Ngươi là... ta nhớ ra rồi, ngươi là Cố Trường Bình! Ngươi muốn làm gì? Muốn làm gì?"
Cố Trường Bình không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn y, rồi lật con dao trong tay lại.
Hứa Thành Long không hiểu hắn muốn gì, sợ đến toàn thân run lên.
"Đại Tần có một hình phạt, dùng dao mỏng cắt từng miếng thịt trên người, đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín nhát, người mới được chết. Hình phạt này gọi là 'thiên đao vạn quả'."
Cố Trường Bình đứng dậy, bước đến trước mặt y: “Hôm nay ta muốn thử xem, một người có thể chịu đựng đến nhát thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín mà chưa chết không."
Cố Dịch tiến đến, l*t s*ch quần áo trên người y: “Gia, bắt đầu đi!"
"Vậy... bắt đầu thôi!"
Cố Trường Bình mỉm cười với y, vung dao chém xuống, Hứa Thành Long đau đến mức bật cười như điên.
"Nhát đầu tiên!"
Cố Trường Bình nhìn kỹ vẻ sợ hãi của y, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cố gắng nhẹ tay, để ngươi sống được đến nhát thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín."
"Ngươi... ngươi... tha mạng, tha mạng... ngươi muốn biết gì ta nói, ta nói hết!"
Ánh mắt Cố Trường Bình đột nhiên lạnh băng, lại chém thêm một dao, Hứa Thành Long đau đến gần ngất, vội gắng gượng: “Có người đưa ta một nghìn lượng bạc, bảo ta lừa hai tên giám sinh kia đến, rồi đánh ngất họ..."
Cố Trường Bình lập tức bóp cổ y, ánh mắt sắc như dao: “Nói, là ai?"
"Không... không quen... mặt... rất lạ!"
"Ngân phiếu đâu?"
"Ở... đầu giường..."
Cố Trường Bình buông tay, quay đầu nói: “Cố Dịch, lập tức đi tìm tờ ngân phiếu đó!"
"Vâng!"
Cố Dịch xoay người rời đi, vừa vặn chạm mặt Tề Lâm đang bước vào. Tề Lâm nháy mắt với y, không thành tiếng nói: “Tiểu Lục gia tới rồi!"
Lục Hoài Kỳ còn chưa bước vào phòng, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Đẩy cửa nhìn vào, lập tức hoảng hốt, ánh mắt nhìn Cố Trường Bình cũng thay đổi.
"Tiên... tiên sinh!"
Cố Trường Bình ném con dao mỏng vào lòng hắn: “Tên này nhận một nghìn lượng bạc, đánh ngất Tĩnh Văn Nhược và Tiền Tam Nhất. Nào, cắt hắn vài miếng cho xả giận đi!"
"Ta... ta... ta..."
Dám đâu!
Tiểu Lục gia chuyên ăn chơi hưởng lạc, chứ chuyện giết người thì đâu dám nhúng tay.
Cố Trường Bình cầm khăn ấm, lau sạch từng ngón tay: “Ngươi đến làm gì?"
"Ta..."
Lục Hoài Kỳ nuốt nước bọt: “Ta chỉ muốn báo với tiên sinh, theo lời dặn, tửu quán trà lâu đều đã bố trí ổn thỏa."
"Tiêu hết bao nhiêu bạc?"
"Có tiền có thể sai ma gọi quỷ!”
Cố Trường Bình ngồi xuống ghế, khuỷu tay đặt lên đầu gối, gật đầu với Lục Hoài Kỳ: “Đặt dao ngang cổ hắn đi."
Lục Hoài Kỳ run bắn, suýt làm rơi dao.
Chuyện này... là muốn làm gì vậy?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
"Không tốt sao?"
"Rất tốt!"
"Nhưng…”
Cố Trường Bình liếc nhìn Tề Lâm, cười như không cười nói: “Ta thà bị vua sói cắn, còn hơn bị chó nhà cắn."
Tề Lâm: "..."
Cố Trường Bình mím môi: “Ta đúng là muốn cùng Thập Nhị Lang tạo phản, nhưng trước đó... một tấc đất của Đại Tần cũng không thể mất."
Năm xưa, nhà họ Cố cũng là vua sói, thậm chí là vua sói lớn nhất Đại Tần, chỉ dưới nhà họ Từ.
Ở đâu có Cố gia quân, nơi đó tất thắng, công phá không gì cản nổi!
Nay Cố gia đã diệt, nhưng hắn còn sống.
Khí huyết của nhà họ Cố vẫn còn.
Giam người lại để không đánh đã thắng, chuyện như thế hắn không làm được!
Trời sập tối.
Định Bắc hầu mang thánh chỉ từ trong cung trở về phủ, Từ Thanh Sơn nhận chỉ xong, quả nhiên ra lệnh hắn lập tức xuất phát đến Tây Bắc.
Từ Thanh Sơn nhét thánh chỉ vào ngực, chỉ nói: "Đi rồi về ngay", sau đó quay đầu rời đi.
Lão Hầu gia nhìn bóng lưng cháu trai, môi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.
Từ Thanh Sơn một hơi chạy đến đầu hẻm phủ công chúa, bỏ ngựa, nhảy lên tường cao, chốc lát sau rơi nhẹ vào trong viện của Cao Triều.
Cao Triều đang đọc sách, thấy hắn đến thì vứt sách xuống: “Sao ngươi lại đến đây?"
Từ Thanh Sơn cười: “Phải đi rồi, tới chào ngươi một tiếng. Đến chỗ cha ta, ông ấy bị thương rồi."
"Còn định thi xuân nữa không?"
"Ta là võ tướng, vốn chẳng cần thi, chỉ là theo đám thư sinh các ngươi chơi cho vui thôi!"
"Vậy... tên ẻo lả kia, cũng không cần nữa sao?"
"Tất nhiên cần, nhưng không thể giữ được!" Từ Thanh Sơn cười khổ: “Bây giờ ta mới hiểu vì sao tên ẻo lả kia luôn từ chối ta. Hắn gánh vác cả tộc Tĩnh thị, phải nối dõi tông đường. Ta cũng vậy, chẳng thể để cha ta tuyệt hậu!"
Đợi đến lúc ta già rồi, không đánh trận nổi nữa, cũng muốn có một đứa con trai, vượt ngàn dặm đến nói với ta: “Cha hãy về đi, chỗ này để con trấn giữ!"
"Ngươi..."
Cao Triều vừa muốn thở dài, vừa cảm thấy đau đầu, có cảm giác muốn tuôn hết bí mật thân thế của Tĩnh Thất ra.
Nhưng lời đến miệng, hắn lại nuốt xuống.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hắn không phải người tốt lành gì, nhưng đã đồng ý thì sẽ giữ lời.
"Ngươi tự lo lấy mình. Chuyện cha ngươi cũng đừng quá lo, Đại Tần binh mạnh ngựa khỏe, ngoại địch cũng chưa dám xâm phạm."
"Ngươi cũng vậy!"
Từ Thanh Sơn nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sau này có sa cơ thất thế, tiên sinh, Tĩnh Thất, Tiền Tam Nhất, Uông Tần Sinh bọn họ cũng sẽ không bỏ mặc, chưa kể còn có ta!"
Cao Triều đẩy mạnh hắn một cái: “Cút, ai nói gia gia đây sẽ thất thế?"
Từ Thanh Sơn cười hề hề, dang tay ôm chặt Cao Triều, nói: “Thay ta chăm sóc cho tên ẻo lả kia, còn nữa... thường xuyên đến thăm tổ phụ ta!"
Mắt Cao Triều sững lại, rất lâu sau mới nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn: “Ngươi cũng phải sống sót trở về, toàn vẹn chân tay!"
"Nhất định!"
Từ Thanh Sơn buông hắn ra: “Ngươi có bạc không?"
"Muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu!"
"Làm gì?"
"Mời lang trung giỏi cho cha ta, kê thuốc tốt!"
Cao Triều bước vào trong phòng, khi trở ra tay cầm một xấp ngân phiếu.
"Đều cho ta à?"
"Tính vào đầu tên ẻo lả kia!"
Cao Triều đảo mắt: “Ta sẽ đòi hắn!"
"Được!"
Từ Thanh Sơn nhét ngân phiếu vào lòng, đột nhiên bật cười.
"Cười gì?"
"Không có gì!"
Từ Thanh Sơn bước qua ngưỡng cửa, quay đầu lại, ánh mắt sáng rực: “Cao Triều, nói với tiên sinh và mấy người kia, ba năm ở Quốc Tử Giám là ba năm ta sống vui vẻ nhất."
Cũng là ba năm ta hạnh phúc nhất!
Cao Triều nhìn hắn nhảy lên tường, lẩm bẩm một mình, như chợt nhớ ra điều gì, vội vã đuổi theo: “Ngươi đi lúc nào, ta tiễn ngươi một đoạn!"
Người... đã đi xa rồi.
*
Canh ba ba khắc.
Cố Dịch vác một bao tải rơi xuống giữa viện, ném cái bao xuống đất, từ bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết "Ai ya ai ya".
Cố Trường Bình ngồi dưới mái hiên, trong tay cầm một con dao mỏng.
Không ai lên tiếng, xung quanh im lặng như tờ.
Từ trong bao, Hứa Thành Long bò dậy khỏi đất: “Ai? Ai dám đánh lén gia gia nhà ngươi, lên tiếng mau!"
Y vừa tan cuộc ở Nhất Phẩm Đường, về tới phòng còn chưa kịp c** đ*, đã bị đập một gậy vào đầu.
Không ai trả lời.
Sống lưng Hứa Thành Long lạnh toát, thử đi lên vài bước: “Vị hảo hán nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, xin đừng lấy mạng ta!"
Vẫn không ai đáp.
Y run rẩy, hét lớn: “Ta có người chống lưng! Các ngươi mà động đến ta thì liệu hồn đấy!"
Lời vừa dứt, trước mắt sáng lên.
Chỉ thấy trước mặt là một nam nhân ngồi đó, áo đen, tóc đen, một tay đặt lên tay ghế, một tay cầm dao, mặt không biểu cảm nhìn y.
"Ngươi là... ta nhớ ra rồi, ngươi là Cố Trường Bình! Ngươi muốn làm gì? Muốn làm gì?"
Cố Trường Bình không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn y, rồi lật con dao trong tay lại.
Hứa Thành Long không hiểu hắn muốn gì, sợ đến toàn thân run lên.
"Đại Tần có một hình phạt, dùng dao mỏng cắt từng miếng thịt trên người, đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín nhát, người mới được chết. Hình phạt này gọi là 'thiên đao vạn quả'."
Cố Trường Bình đứng dậy, bước đến trước mặt y: “Hôm nay ta muốn thử xem, một người có thể chịu đựng đến nhát thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín mà chưa chết không."
Cố Dịch tiến đến, l*t s*ch quần áo trên người y: “Gia, bắt đầu đi!"
"Vậy... bắt đầu thôi!"
Cố Trường Bình mỉm cười với y, vung dao chém xuống, Hứa Thành Long đau đến mức bật cười như điên.
"Nhát đầu tiên!"
Cố Trường Bình nhìn kỹ vẻ sợ hãi của y, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cố gắng nhẹ tay, để ngươi sống được đến nhát thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín."
"Ngươi... ngươi... tha mạng, tha mạng... ngươi muốn biết gì ta nói, ta nói hết!"
Ánh mắt Cố Trường Bình đột nhiên lạnh băng, lại chém thêm một dao, Hứa Thành Long đau đến gần ngất, vội gắng gượng: “Có người đưa ta một nghìn lượng bạc, bảo ta lừa hai tên giám sinh kia đến, rồi đánh ngất họ..."
Cố Trường Bình lập tức bóp cổ y, ánh mắt sắc như dao: “Nói, là ai?"
"Không... không quen... mặt... rất lạ!"
"Ngân phiếu đâu?"
"Ở... đầu giường..."
Cố Trường Bình buông tay, quay đầu nói: “Cố Dịch, lập tức đi tìm tờ ngân phiếu đó!"
"Vâng!"
Cố Dịch xoay người rời đi, vừa vặn chạm mặt Tề Lâm đang bước vào. Tề Lâm nháy mắt với y, không thành tiếng nói: “Tiểu Lục gia tới rồi!"
Lục Hoài Kỳ còn chưa bước vào phòng, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Đẩy cửa nhìn vào, lập tức hoảng hốt, ánh mắt nhìn Cố Trường Bình cũng thay đổi.
"Tiên... tiên sinh!"
Cố Trường Bình ném con dao mỏng vào lòng hắn: “Tên này nhận một nghìn lượng bạc, đánh ngất Tĩnh Văn Nhược và Tiền Tam Nhất. Nào, cắt hắn vài miếng cho xả giận đi!"
"Ta... ta... ta..."
Dám đâu!
Tiểu Lục gia chuyên ăn chơi hưởng lạc, chứ chuyện giết người thì đâu dám nhúng tay.
Cố Trường Bình cầm khăn ấm, lau sạch từng ngón tay: “Ngươi đến làm gì?"
"Ta..."
Lục Hoài Kỳ nuốt nước bọt: “Ta chỉ muốn báo với tiên sinh, theo lời dặn, tửu quán trà lâu đều đã bố trí ổn thỏa."
"Tiêu hết bao nhiêu bạc?"
"Có tiền có thể sai ma gọi quỷ!”
Cố Trường Bình ngồi xuống ghế, khuỷu tay đặt lên đầu gối, gật đầu với Lục Hoài Kỳ: “Đặt dao ngang cổ hắn đi."
Lục Hoài Kỳ run bắn, suýt làm rơi dao.
Chuyện này... là muốn làm gì vậy?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 345: Muốn làm gì
10.0/10 từ 22 lượt.