Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 344: Tướng quân trời sinh
1@-
“Không được!”
Lục thị đập mạnh tay lên giường, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Nói ra rồi, không chỉ mình con bé, cả đại phòng chúng ta cũng xong đời. Ta thà bỏ nó còn hơn!”
Hai chị em nhìn nhau, không ai nói một lời, cả gian phòng chìm trong im lặng.
Trong phủ Tuyên Bình hầu cũng yên ắng đến đáng sợ, bọn nha hoàn bưng trà bước đi rón rén, chỉ sợ chọc giận Lục Hoài Kỳ đang như dã thú bị nhốt, đi vòng vòng trong phòng.
Lòng Lục Hoài Kỳ lúc này rối như tơ vò.
Chuyện này chỉ có một cách giúp Tiểu Thất thoát thân: phơi bày thân thế nàng.
Nhưng…
Sau khi nói ra thì sao?
Đó là tội khi quân!
Không thể nói! Không thể! Phải nghĩ cách khác!
“A Nghiễn!”
Cố Trường Bình cầm một quân cờ trắng lên: “Chuyện ngươi điều tra được, kể lại hết cho ta.”
A Nghiễn xoa xoa đôi tay lạnh cóng: “Bẩm tiên sinh, hôm qua tiểu nhân đã cẩn thận kiểm tra, trên người Quách Kiều Nhi toàn vết thương, lớn có, nhỏ có, mới có, cũ có!”
“Có thể gây chết người không?”
“Đều là thương ngoài da.”
“Vậy có thể thấy nàng ta lúc sống thường xuyên bị đánh đập, chẳng được ngày nào yên ổn.” Cố Trường Bình nói: “Vết thương chí mạng ở đâu?”
A Nghiễn đỏ mặt trả lời: “Chỗ giữ thi thể của Hình bộ canh phòng nghiêm ngặt, tiểu nhân chỉ kịp nhìn thoáng qua, có hai chỗ một là cổ, một là hạ thể. Cổ có vết siết, hạ thể có vết máu.”
“Quả là giống với hiện trường c**ng b*c rồi giết người.”
Cố Trường Bình trầm ngâm trong mắt: “Còn gì nữa?”
“Theo lời dặn của tiên sinh, tiểu nhân đã chú ý móng tay của nàng ta. Trong kẽ móng đúng là có máu, còn dính cả chút thịt da. Ngoài ra thì không phát hiện gì thêm.”
“Mấy ngón tay có?”
“Trừ hai ngón cái, tám ngón còn lại đều có!”
“Tốt lắm!”
Cố Trường Bình hất tay quét sạch bàn cờ: “Chứng tỏ cô nương đó đã vùng vẫy dữ dội trước khi chết, máu và da thịt trong kẽ móng rất có thể là của hung thủ. Ta đã đến ngục gặp người rồi, trên người Tĩnh Thất và Tiền Tam Nhất, áo quần nguyên vẹn, cổ và mu bàn tay cũng không có vết cào.”
“Vậy… vậy gia của ta có hy vọng rồi phải không!” Mắt A Nghiễn sáng lên.
Cố Trường Bình không đáp.
Hy vọng trong mắt A Nghiễn chùng xuống: “Lẽ nào… phải tìm ra hung thủ thực sự mới được?”
“Không cần.”
Ánh mắt Cố Trường Bình dao động chốc lát, rồi hít sâu một hơi nói: “Ngươi đi nói với Tuyên Bình Hầu gia và Tiền thị lang, dù dùng cách gì, đổ tiền ra cũng được, làm giả cũng được, ngày mai, khắp phố xá, tửu lâu, trà quán… phải đồng loạt bàn rằng đây là một vụ án oan! Hai vị giám sinh kia vô tội!”
“Chuyện này…”
“Hoặc cũng có thể tìm Lục thiếu gia, đầu óc hắn nhanh nhạy, mưu nhiều kế lắm, chuyện này giao cho hắn rất hợp!”
“Vâng!”
A Nghiễn dạ, bước ra ngoài như gió lướt.
Cố Trường Bình gỡ thanh trường kiếm trên tường xuống, ném cho Cố Dịch: “Canh ba đêm nay, đánh ngất chưởng qũy Nhất Phẩm Đường, mang hắn về đây cho ta!”
“Rõ!”
Thấy mình là người duy nhất chưa được giao nhiệm vụ, Tề Lâm vội nói: “Gia, vậy ta cần làm gì?”
“Ngươi đến phủ Định Bắc hầu, cứ nói…”
“Gia, Từ công tử đến rồi!” Cố Dịch quay lại bẩm báo.
Cố Trường Bình vỗ vai Tề Lâm: “Thôi khỏi, hắn đến rồi.”
Từ Thanh Sơn giũ mưa trên chiếc ô, để ô dưới mái hiên rồi bước vào thư phòng.
“Nhà ta có chút việc, tối qua không thể thoát thân.”
Y nhận lấy tách trà Tề Lâm đưa, nói: “Tiên sinh, giờ cần ta làm gì?”
Cố Trường Bình không đáp mà hỏi lại: “Cha ngươi bị thương thế nào?”
“Trúng tên ngay ngực, cách tim chỉ ba tấc.”
“Mẹ thì sao?”
“Không sao cả.”
“Trong cung có chỉ dụ chưa?”
“Tổ phụ đã được triệu vào cung từ sáng sớm, giờ còn chưa về. Ta ở phủ ngồi không yên nên đến xem thử… có cách nào rửa oan cho bọn họ không?”
“Chuyện này không đến lượt ngươi lo.”
Cố Trường Bình nhìn nghiêng gương mặt y: “Về đi, chuẩn bị tiếp nhận binh quyền từ cha ngươi, chuyện ở kinh thành, ta sẽ xử lý.”
Tách trà trong tay Từ Thanh Sơn suýt nữa rơi xuống: “Tiên sinh… đoán được rồi?”
“Ừ.”
Đại Tần trọng văn khinh võ, lại an nhàn quá lâu, tướng tài có thể cử đi nơi tiền tuyến đếm chưa hết năm ngón tay; mà quân đội Từ gia là do Định Bắc hầu một tay gây dựng, người họ Từ là linh hồn của đội thiết kỵ này.
Trong đám hậu bối, ngoài Từ Thanh Sơn ra, không ai có thể gánh nổi trọng trách.
Cố Trường Bình đan hai tay vào nhau: “Có mấy lời tâm huyết, muốn nói với ngươi.”
“Xin tiên sinh chỉ dạy.”
“Làm chủ soái một phương, phải có sự dẻo dai trải qua trăm rèn nghìn đúc, và ý chí vững như bàn thạch, cả hai điều đó, ngươi đều còn thiếu.”
Từ Thanh Sơn cúi đầu không nói gì.
“Nhưng ngươi có một điểm tốt.”
“Là gì?” Từ Thanh Sơn ngẩng đầu.
“Sự bền bỉ không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.”
Cố Trường Bình thở dài: “Nếu ngươi đem bản lĩnh theo đuổi nam tử ấy ra dùng để chỉ huy binh lính, chắc chắn ngươi sẽ vượt cả cha ngươi.”
Từ Thanh Sơn cắn môi: “Tiên sinh… ta làm được chứ? Đúng là làm được sao?”
Khi nhận được thư cha gửi về, suốt một đêm y không chợp mắt, trong đầu cứ hiện mãi hình ảnh cha mình bị trúng tên ngay tim.
Y lớn lên bên cha, mấy năm trời mới được gặp cha một lần.
Khi còn nhỏ, ánh mắt y nhìn cha đầy kính sợ, người ấy quá cao, quá to, quanh người như toát ra sát khí ngút trời từ chiến trường máu lửa, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta khiếp đảm.
Về sau, nhìn cha y không còn sợ nữa mà chỉ chỉ còn kính trọng, y có thể đấu với ông được mấy chục chiêu.
Sau này, y cao hơn cha nửa cái đầu, tóc ông bạc dần…
Lúc đó, y chỉ còn lo lắng mà thôi.
Nhưng vượt được cha, không có nghĩa là biết đánh trận.
Y sợ!
Sợ từ từ tận đáy lòng!
“Ngươi là tướng quân trời sinh.” Cố Trường Bình vỗ vai y: “Trong người ngươi là dòng máu của họ Từ, người họ Từ là tướng quân trời sinh, ngươi cũng vậy, đừng sợ!”
Từ Thanh Sơn bật dậy, quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái vang dội trước Cố Trường Bình: “Tiên sinh, ta nhất định sẽ cố gắng!”
Cố Trường Bình đỡ y dậy: “Nếu có thời gian, ta sẽ tiễn ngươi lên đường.”
“Ta chờ tiên sinh đến!”
Từ Thanh Sơn cười thoải mái, lấy trong ngực ra một phong thư: “Xin tiên sinh chuyển cho ‘tên ẻo lả’ kia giúp ta, tiện thể nhắn rằng: Ngày sau nếu đỗ trạng nguyên, hãy thay ta uống thêm một chén!”
“Ngươi không lo cho nàng…” Từ Thanh Sơn lắc đầu: “Có tiên sinh ở đây, ta chẳng lo cho ai cả, kể cả Cao Triều.”
“Tại sao?”
“Vì người là tiên sinh!”
Từ Thanh Sơn bung ô rời đi, Cố Trường Bình đứng lặng nhìn theo bóng lưng ấy hồi lâu.
“Gia?” Tề Lâm hạ thấp giọng: “Từ công tử đã thành sói đầu đàn rồi, đến một ngày biết đâu lại quay sang cắn ngược gia. Sao gia phải nói mấy lời cổ vũ ấy? Giữ hắn lại kinh thành chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Từ đêm qua đến giờ, mưa xuân cứ tí tách không ngừng, ngói cũ sẫm đen, đèn lồng trắng treo cao, cả thành Tứ Cửu chìm trong hơi lạnh tiêu điều.
Trong ngõ nhỏ đầu phố, từ tửu quán đến trà lâu, đâu đâu cũng đang bàn tán về vụ án mạng của giám sinh Quốc Tử Giám.
Trước cổng Tĩnh phủ, có kẻ ló đầu thập thò.
A Man tức giận đến mức sai người khóa hết cả cửa trước, cửa sau, cửa góc, cửa nhỏ.
Trong nội trạch, Lục thị đầu quấn khăn che trán, đôi mắt đầy tia máu, người gầy đi thấy rõ. Hai chị em Tĩnh Nhược Tố và Tĩnh Nhược Tụ đang hầu hạ bên giường.
Tĩnh Nhược Tụ nghẹn ngào: “Thật sự không còn cách nào khác, hay là nói ra thân thế của A Bảo đi, vẫn hơn là để muội ấy mất mạng.”
“Cũng là một cách!” Tĩnh Nhược Tố lên tiếng phụ họa.
“Không được!”
Lục thị đập mạnh tay lên giường, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Nói ra rồi, không chỉ mình con bé, cả đại phòng chúng ta cũng xong đời. Ta thà bỏ nó còn hơn!”
Hai chị em nhìn nhau, không ai nói một lời, cả gian phòng chìm trong im lặng.
Trong phủ Tuyên Bình hầu cũng yên ắng đến đáng sợ, bọn nha hoàn bưng trà bước đi rón rén, chỉ sợ chọc giận Lục Hoài Kỳ đang như dã thú bị nhốt, đi vòng vòng trong phòng.
Lòng Lục Hoài Kỳ lúc này rối như tơ vò.
Chuyện này chỉ có một cách giúp Tiểu Thất thoát thân: phơi bày thân thế nàng.
Nhưng…
Sau khi nói ra thì sao?
Đó là tội khi quân!
Không thể nói! Không thể! Phải nghĩ cách khác!
“A Nghiễn!”
Cố Trường Bình cầm một quân cờ trắng lên: “Chuyện ngươi điều tra được, kể lại hết cho ta.”
A Nghiễn xoa xoa đôi tay lạnh cóng: “Bẩm tiên sinh, hôm qua tiểu nhân đã cẩn thận kiểm tra, trên người Quách Kiều Nhi toàn vết thương, lớn có, nhỏ có, mới có, cũ có!”
“Có thể gây chết người không?”
“Đều là thương ngoài da.”
“Vậy có thể thấy nàng ta lúc sống thường xuyên bị đánh đập, chẳng được ngày nào yên ổn.” Cố Trường Bình nói: “Vết thương chí mạng ở đâu?”
A Nghiễn đỏ mặt trả lời: “Chỗ giữ thi thể của Hình bộ canh phòng nghiêm ngặt, tiểu nhân chỉ kịp nhìn thoáng qua, có hai chỗ một là cổ, một là hạ thể. Cổ có vết siết, hạ thể có vết máu.”
“Quả là giống với hiện trường c**ng b*c rồi giết người.”
Cố Trường Bình trầm ngâm trong mắt: “Còn gì nữa?”
“Theo lời dặn của tiên sinh, tiểu nhân đã chú ý móng tay của nàng ta. Trong kẽ móng đúng là có máu, còn dính cả chút thịt da. Ngoài ra thì không phát hiện gì thêm.”
“Mấy ngón tay có?”
“Trừ hai ngón cái, tám ngón còn lại đều có!”
“Tốt lắm!”
Cố Trường Bình hất tay quét sạch bàn cờ: “Chứng tỏ cô nương đó đã vùng vẫy dữ dội trước khi chết, máu và da thịt trong kẽ móng rất có thể là của hung thủ. Ta đã đến ngục gặp người rồi, trên người Tĩnh Thất và Tiền Tam Nhất, áo quần nguyên vẹn, cổ và mu bàn tay cũng không có vết cào.”
“Vậy… vậy gia của ta có hy vọng rồi phải không!” Mắt A Nghiễn sáng lên.
Cố Trường Bình không đáp.
Hy vọng trong mắt A Nghiễn chùng xuống: “Lẽ nào… phải tìm ra hung thủ thực sự mới được?”
“Không cần.”
Ánh mắt Cố Trường Bình dao động chốc lát, rồi hít sâu một hơi nói: “Ngươi đi nói với Tuyên Bình Hầu gia và Tiền thị lang, dù dùng cách gì, đổ tiền ra cũng được, làm giả cũng được, ngày mai, khắp phố xá, tửu lâu, trà quán… phải đồng loạt bàn rằng đây là một vụ án oan! Hai vị giám sinh kia vô tội!”
“Chuyện này…”
“Hoặc cũng có thể tìm Lục thiếu gia, đầu óc hắn nhanh nhạy, mưu nhiều kế lắm, chuyện này giao cho hắn rất hợp!”
“Vâng!”
A Nghiễn dạ, bước ra ngoài như gió lướt.
Cố Trường Bình gỡ thanh trường kiếm trên tường xuống, ném cho Cố Dịch: “Canh ba đêm nay, đánh ngất chưởng qũy Nhất Phẩm Đường, mang hắn về đây cho ta!”
“Rõ!”
Thấy mình là người duy nhất chưa được giao nhiệm vụ, Tề Lâm vội nói: “Gia, vậy ta cần làm gì?”
“Ngươi đến phủ Định Bắc hầu, cứ nói…”
“Gia, Từ công tử đến rồi!” Cố Dịch quay lại bẩm báo.
Cố Trường Bình vỗ vai Tề Lâm: “Thôi khỏi, hắn đến rồi.”
Từ Thanh Sơn giũ mưa trên chiếc ô, để ô dưới mái hiên rồi bước vào thư phòng.
“Nhà ta có chút việc, tối qua không thể thoát thân.”
Y nhận lấy tách trà Tề Lâm đưa, nói: “Tiên sinh, giờ cần ta làm gì?”
Cố Trường Bình không đáp mà hỏi lại: “Cha ngươi bị thương thế nào?”
“Trúng tên ngay ngực, cách tim chỉ ba tấc.”
“Mẹ thì sao?”
“Không sao cả.”
“Trong cung có chỉ dụ chưa?”
“Tổ phụ đã được triệu vào cung từ sáng sớm, giờ còn chưa về. Ta ở phủ ngồi không yên nên đến xem thử… có cách nào rửa oan cho bọn họ không?”
“Chuyện này không đến lượt ngươi lo.”
Cố Trường Bình nhìn nghiêng gương mặt y: “Về đi, chuẩn bị tiếp nhận binh quyền từ cha ngươi, chuyện ở kinh thành, ta sẽ xử lý.”
Tách trà trong tay Từ Thanh Sơn suýt nữa rơi xuống: “Tiên sinh… đoán được rồi?”
“Ừ.”
Đại Tần trọng văn khinh võ, lại an nhàn quá lâu, tướng tài có thể cử đi nơi tiền tuyến đếm chưa hết năm ngón tay; mà quân đội Từ gia là do Định Bắc hầu một tay gây dựng, người họ Từ là linh hồn của đội thiết kỵ này.
Trong đám hậu bối, ngoài Từ Thanh Sơn ra, không ai có thể gánh nổi trọng trách.
Cố Trường Bình đan hai tay vào nhau: “Có mấy lời tâm huyết, muốn nói với ngươi.”
“Xin tiên sinh chỉ dạy.”
“Làm chủ soái một phương, phải có sự dẻo dai trải qua trăm rèn nghìn đúc, và ý chí vững như bàn thạch, cả hai điều đó, ngươi đều còn thiếu.”
Từ Thanh Sơn cúi đầu không nói gì.
“Nhưng ngươi có một điểm tốt.”
“Là gì?” Từ Thanh Sơn ngẩng đầu.
“Sự bền bỉ không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.”
Cố Trường Bình thở dài: “Nếu ngươi đem bản lĩnh theo đuổi nam tử ấy ra dùng để chỉ huy binh lính, chắc chắn ngươi sẽ vượt cả cha ngươi.”
Từ Thanh Sơn cắn môi: “Tiên sinh… ta làm được chứ? Đúng là làm được sao?”
Khi nhận được thư cha gửi về, suốt một đêm y không chợp mắt, trong đầu cứ hiện mãi hình ảnh cha mình bị trúng tên ngay tim.
Y lớn lên bên cha, mấy năm trời mới được gặp cha một lần.
Khi còn nhỏ, ánh mắt y nhìn cha đầy kính sợ, người ấy quá cao, quá to, quanh người như toát ra sát khí ngút trời từ chiến trường máu lửa, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta khiếp đảm.
Về sau, nhìn cha y không còn sợ nữa mà chỉ chỉ còn kính trọng, y có thể đấu với ông được mấy chục chiêu.
Sau này, y cao hơn cha nửa cái đầu, tóc ông bạc dần…
Lúc đó, y chỉ còn lo lắng mà thôi.
Nhưng vượt được cha, không có nghĩa là biết đánh trận.
Y sợ!
Sợ từ từ tận đáy lòng!
“Ngươi là tướng quân trời sinh.” Cố Trường Bình vỗ vai y: “Trong người ngươi là dòng máu của họ Từ, người họ Từ là tướng quân trời sinh, ngươi cũng vậy, đừng sợ!”
Từ Thanh Sơn bật dậy, quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái vang dội trước Cố Trường Bình: “Tiên sinh, ta nhất định sẽ cố gắng!”
Cố Trường Bình đỡ y dậy: “Nếu có thời gian, ta sẽ tiễn ngươi lên đường.”
“Ta chờ tiên sinh đến!”
Từ Thanh Sơn cười thoải mái, lấy trong ngực ra một phong thư: “Xin tiên sinh chuyển cho ‘tên ẻo lả’ kia giúp ta, tiện thể nhắn rằng: Ngày sau nếu đỗ trạng nguyên, hãy thay ta uống thêm một chén!”
“Ngươi không lo cho nàng…” Từ Thanh Sơn lắc đầu: “Có tiên sinh ở đây, ta chẳng lo cho ai cả, kể cả Cao Triều.”
“Tại sao?”
“Vì người là tiên sinh!”
Từ Thanh Sơn bung ô rời đi, Cố Trường Bình đứng lặng nhìn theo bóng lưng ấy hồi lâu.
“Gia?” Tề Lâm hạ thấp giọng: “Từ công tử đã thành sói đầu đàn rồi, đến một ngày biết đâu lại quay sang cắn ngược gia. Sao gia phải nói mấy lời cổ vũ ấy? Giữ hắn lại kinh thành chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 344: Tướng quân trời sinh
10.0/10 từ 22 lượt.