Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 340: Nhìn nhầm người
1@-
“Ngươi có biết cô nương kia là ai không?”
“Ai cơ?”
“Quách Kiều Nhi!”
Sao cái tên này nghe quen vậy?
Hình như đã nghe ở đâu đó!
Ánh mắt Tĩnh Bảo trở nên mơ hồ, rồi bất chợt sáng rực: “Là con gái Quách Bồi Càn!”
Người thẩm vấn lớn tiếng: “Sau khi Quách Bồi Càn bị Quốc Tử Giám bãi nhiệm, cuộc sống trở nên khó khăn. Con gái hắn là Quách Kiều Nhi vốn đã bị chính thất không dung, hắn nhận năm nghìn lượng bạc rồi gả nàng cho một kẻ góa vợ.”
Tĩnh Bảo ngơ ngác nhìn người kia.
“Kẻ góa vợ đó năm mươi mốt tuổi, đáng tuổi ông của Quách Kiều Nhi. Nàng không chịu, bị chuốc thuốc rồi bị khiêng lên kiệu hoa. Gã kia thứ đó sớm đã hỏng, chẳng khác gì hoạn quan, lên giường chỉ biết hành hạ người ta. Quách Kiều Nhi nhiều lần bỏ trốn, đều bị bắt về, đến lần cuối, gã thấy nàng quá cứng đầu lập tức trói lại, bán cho Nhất Phẩm Đường, kiếm được hai nghìn lượng bạc.”
Người thẩm vấn đập bàn: “Ngươi và Tiền Tam Nhất vốn không hợp với Quách Bồi Càn từ thời ở Quốc Tử Giám, nên sau khi chơi chán, các ngươi đã cùng nhau giết nàng? Nói! Có đúng không?”
Tĩnh Bảo rất muốn trả lời: “Quan gia, ngài đùa sao? Ta? Cưỡng sát?”
Nhưng đối diện gương mặt lạnh như đá kia, Tĩnh Bảo nghiêm túc lắc đầu: “Ta đã nói rồi, là Tiền Tam Nhất gọi ta tới để trả tiền giúp hắn, ta đâu có biết cô nương Kiều Nhi lại ở Nhất Phẩm Đường.”
“Ngươi nói dối!”
Người thẩm vấn chỉ tay vào Tĩnh Bảo: “Tiền Tam Nhất đã khai, căn bản không có chuyện hắn gửi thư cho ngươi. Mà chính ngươi hẹn hắn tới Nhất Phẩm Đường, nói là muốn thoải mái trước kỳ thi xuân!”
Cái gì?
Đầu óc Tĩnh Bảo rồi như tơ vò.
Sao lại thành ra thế này?
Lúc nàng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Tiền Tam Nhất ngồi bệt dưới đất, ôm đầu r*n r*: “Tĩnh Thất, sao ngươi lại hẹn ta tới đấy? Tầm Hương Các chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy? Ta hẹn ngươi khi nào? Là ngươi… a!”
Một tiếng thét chói tai khiến nàng bật ngồi dậy: “Tiền, Tiền Tam Nhất! Ngươi… nhìn kia là gì?”
Tiền Tam Nhất cũng kinh hãi thét lên: “Hình… hình như… là người!”
“Trên người nàng… có phải… đang chảy máu không?” Giọng Tĩnh Bảo run lẩy bẩy.
“Phải… phải, đang chảy… máu!”
“Qua xem đi…”
“Ta không đứng dậy được!”
“Ta cũng không đứng dậy được!”
Hai người dìu nhau run rẩy đứng lên, từng bước nhích về phía trước. Bỗng nhiên, cánh cửa bị đạp tung, có người xông vào...
“Còn không mau khai thật!”
Người thẩm vấn lại đập bàn: “Ngươi đã giết người thế nào?”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn thẳng, không chớp mắt, nghiến răng bật ra từng chữ: “Ta không giết người. Tiền Tam Nhất cũng không giết. Khi chúng ta tỉnh lại, Quách Kiều Nhi đã chết rồi. Không phải chúng ta giết.”
“Không biết điều!”
Người thẩm vấn tung chân đá lật ghế: “Người đâu, mang ra tra tấn!”
Tĩnh Bảo cũng đập bàn quát: “Ta nói rồi, không phải ta giết! Theo luật Đại Tần, người có công danh không được dùng hình! Ta là cử nhân, nếu ngươi dám tra tấn ta, ta nhất định khiến ngươi tan cửa nát nhà!”
Thấy ánh mắt Tĩnh Bảo sắc như dao, người kia bất giác rùng mình.
“Người đâu, tống vào đại lao, mai thẩm tiếp!”
...
Đây là một gian phòng không có cửa sổ, ánh nến leo lét lay động, trên nền đất trải chiếu cỏ ẩm ướt, mùi ẩm mốc xộc lên. Vài con chuột chạy qua.
Góc tường, có một người đang ngồi, là Tiền Tam Nhất.
Thấy Tĩnh Bảo bị đưa vào, hắn không nói gì. Đợi lính canh khóa cửa rời đi, hắn mới thở dài u oán: “Tĩnh Thất, ta bị ngươi hại chết rồi!”
Tĩnh Bảo tìm chỗ sạch sẽ ngồi xếp bằng.
Nhà lao này gió lùa tứ phía, thật sự lạnh thấu xương!
“Ngươi nghe thấy không? Là ngươi hại ta!” Tiền Tam Nhất gào lên: “Ta vốn đang ở nhà ôn bài yên ổn!”
“Ngươi câm miệng lại!”
Tĩnh Bảo nghiến răng: “Ngươi không dùng đầu mà nghĩ xem, ta là loại người nửa đêm rủ ngươi đi thanh lâu sao?”
Tiền Tam Nhất nghẹn họng.
Đúng vậy, Tĩnh Thất không phải loại người ấy!
Vậy tại sao hắn lại hồ đồ tin thật?
“Sao ngươi không hỏi ta, làm sao mà ta tới Nhất Phẩm Đường?”
“Làm sao?”
“Ta cũng nhận được thư ngươi gửi, nói ngươi mắc nợ ở đó.”
“Ta…”
Tiền Tam Nhất nghiến răng.
Được rồi!
Việc này, quả đúng là phong cách làm việc của hắn!
Khó trách Tĩnh Thất thông minh như vậy, cuối cùng cũng bị hại.
Tĩnh Bảo đứng dậy, đến ngồi cạnh hắn, hạ giọng: “Ta nghĩ là có người giăng bẫy, dụ chúng ta chui đầu vào lưới.”
“Là tên khốn kiếp nào chơi chúng ta?” Tiền Tam Nhất nghiến răng ken két: “Đợi gia ra được, đào mồ tổ nhà hắn lên! Tĩnh Thất, giờ… giờ chúng ta phải làm gì?”
“A Nghiễn đang chờ ta ngoài Nhất Phẩm Đường, ta xảy ra chuyện, nhất định hắn sẽ về tìm tiên sinh, rồi đi gọi Cao Triều, Từ Thanh Sơn bọn họ.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, tự nhủ: “Họ nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”
...
Cố Trường Bình đứng dưới mái hiên, ánh nến trong phòng hắt ra, chiếu một vệt ranh giới âm dương dưới chân.
Bên cạnh, Cao Triều cúi đầu, ngón tay cái gõ nhẹ vào ngón trỏ.
Trong phòng, truyền ra tiếng công chúa trưởng đang mắng chửi và tiếng nức nở của .
Cao phò mã có một tình nhân là kép hát ở Lê Viên Phường, đã bao năm được hắn nuôi nấng trong nhung lụa, nuôi đến mức da trắng thịt mềm. Không ngờ dạo gần đây lại qua lại với Vương Quốc Công.
Cao phò mã làm sao nuốt trôi cơn giận này? Sau khi uống rượu, hắn chửi Vương Quốc Công, chửi xong thì chửi cả hoàng hậu, rồi tiện thể mắng cả hoàng đế một câu.
Xét ra cũng chẳng đến mức “mắng”, chỉ là oán trách. Trách hoàng đế tính tình nhu nhược, làm việc thiếu quyết đoán, tiên đế khi xưa đã nhìn nhầm người.
Chuyện đến tai trong cung, qua miệng Vương Hoàng hậu thêm mắm dặm muối, tân đế nổi trận lôi đình.
Khi còn sống, tiên đế từng vì thấy tân đế nhu nhược, tai mềm mà có ý phế truất. Nay chuyện cũ bị nhắc lại, chẳng khác nào đâm thêm nhát dao vào tim tân đế.
Tân đế sao có thể chịu đựng?
Nếu không nể mặt phủ công chúa, đã sớm tống vào ngục rồi.
“Bốp...”
Phò mã ôm mặt bước ra khỏi phòng, liếc nhìn Cao Triều, không nói một lời mà rời khỏi viện. Ngay sau đó, từ trong phòng vang lên tiếng đồ đạc bị đập loảng xoảng.
Đám nha hoàn nhìn nhau, không ai dám tiến lên.
Cao Triều vừa nhấc chân thì bị Cố Trường Bình giữ lại.
“Chờ ở ngoài!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
“Giờ Hợi khắc đầu, ngươi đang ở đâu?”
“Ta nhận được thư do Tiền Tam Nhất gửi đến, hắn nói đang ở Nhất Phẩm Đường, bảo ta mau mang bạc tới, còn dặn đừng cho ai biết, cũng đừng dẫn ai theo, hắn… sĩ diện!”
Người thẩm vấn nghiêng người về phía trước, ánh mắt âm trầm sắc bén: “Rồi sao nữa?”
Môi Tĩnh Bảo khô nứt, mấp máy: “Sau đó ta mang bạc tới, tiểu đồng A Nghiễn muốn đi theo, ta không cho. Tới cửa, ta hỏi một lão quản gia ở đó, ông ta dẫn ta vào.”
“Nói tiếp!”
“Sau khi vào, có người từ phía sau đánh ngất ta. Khi tỉnh lại, Tiền Tam Nhất ở bên cạnh, còn cô nương kia nằm trên giường, dưới thân là một vũng máu.”
Tĩnh Bảo sờ gáy, nơi ấy giờ vẫn còn giật từng cơn đau nhói.
“Ngươi có biết cô nương kia là ai không?”
“Ai cơ?”
“Quách Kiều Nhi!”
Sao cái tên này nghe quen vậy?
Hình như đã nghe ở đâu đó!
Ánh mắt Tĩnh Bảo trở nên mơ hồ, rồi bất chợt sáng rực: “Là con gái Quách Bồi Càn!”
Người thẩm vấn lớn tiếng: “Sau khi Quách Bồi Càn bị Quốc Tử Giám bãi nhiệm, cuộc sống trở nên khó khăn. Con gái hắn là Quách Kiều Nhi vốn đã bị chính thất không dung, hắn nhận năm nghìn lượng bạc rồi gả nàng cho một kẻ góa vợ.”
Tĩnh Bảo ngơ ngác nhìn người kia.
“Kẻ góa vợ đó năm mươi mốt tuổi, đáng tuổi ông của Quách Kiều Nhi. Nàng không chịu, bị chuốc thuốc rồi bị khiêng lên kiệu hoa. Gã kia thứ đó sớm đã hỏng, chẳng khác gì hoạn quan, lên giường chỉ biết hành hạ người ta. Quách Kiều Nhi nhiều lần bỏ trốn, đều bị bắt về, đến lần cuối, gã thấy nàng quá cứng đầu lập tức trói lại, bán cho Nhất Phẩm Đường, kiếm được hai nghìn lượng bạc.”
Người thẩm vấn đập bàn: “Ngươi và Tiền Tam Nhất vốn không hợp với Quách Bồi Càn từ thời ở Quốc Tử Giám, nên sau khi chơi chán, các ngươi đã cùng nhau giết nàng? Nói! Có đúng không?”
Tĩnh Bảo rất muốn trả lời: “Quan gia, ngài đùa sao? Ta? Cưỡng sát?”
Nhưng đối diện gương mặt lạnh như đá kia, Tĩnh Bảo nghiêm túc lắc đầu: “Ta đã nói rồi, là Tiền Tam Nhất gọi ta tới để trả tiền giúp hắn, ta đâu có biết cô nương Kiều Nhi lại ở Nhất Phẩm Đường.”
“Ngươi nói dối!”
Người thẩm vấn chỉ tay vào Tĩnh Bảo: “Tiền Tam Nhất đã khai, căn bản không có chuyện hắn gửi thư cho ngươi. Mà chính ngươi hẹn hắn tới Nhất Phẩm Đường, nói là muốn thoải mái trước kỳ thi xuân!”
Cái gì?
Đầu óc Tĩnh Bảo rồi như tơ vò.
Sao lại thành ra thế này?
Lúc nàng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Tiền Tam Nhất ngồi bệt dưới đất, ôm đầu r*n r*: “Tĩnh Thất, sao ngươi lại hẹn ta tới đấy? Tầm Hương Các chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy? Ta hẹn ngươi khi nào? Là ngươi… a!”
Một tiếng thét chói tai khiến nàng bật ngồi dậy: “Tiền, Tiền Tam Nhất! Ngươi… nhìn kia là gì?”
Tiền Tam Nhất cũng kinh hãi thét lên: “Hình… hình như… là người!”
“Trên người nàng… có phải… đang chảy máu không?” Giọng Tĩnh Bảo run lẩy bẩy.
“Phải… phải, đang chảy… máu!”
“Qua xem đi…”
“Ta không đứng dậy được!”
“Ta cũng không đứng dậy được!”
Hai người dìu nhau run rẩy đứng lên, từng bước nhích về phía trước. Bỗng nhiên, cánh cửa bị đạp tung, có người xông vào...
“Còn không mau khai thật!”
Người thẩm vấn lại đập bàn: “Ngươi đã giết người thế nào?”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn thẳng, không chớp mắt, nghiến răng bật ra từng chữ: “Ta không giết người. Tiền Tam Nhất cũng không giết. Khi chúng ta tỉnh lại, Quách Kiều Nhi đã chết rồi. Không phải chúng ta giết.”
“Không biết điều!”
Người thẩm vấn tung chân đá lật ghế: “Người đâu, mang ra tra tấn!”
Tĩnh Bảo cũng đập bàn quát: “Ta nói rồi, không phải ta giết! Theo luật Đại Tần, người có công danh không được dùng hình! Ta là cử nhân, nếu ngươi dám tra tấn ta, ta nhất định khiến ngươi tan cửa nát nhà!”
Thấy ánh mắt Tĩnh Bảo sắc như dao, người kia bất giác rùng mình.
“Người đâu, tống vào đại lao, mai thẩm tiếp!”
...
Đây là một gian phòng không có cửa sổ, ánh nến leo lét lay động, trên nền đất trải chiếu cỏ ẩm ướt, mùi ẩm mốc xộc lên. Vài con chuột chạy qua.
Góc tường, có một người đang ngồi, là Tiền Tam Nhất.
Thấy Tĩnh Bảo bị đưa vào, hắn không nói gì. Đợi lính canh khóa cửa rời đi, hắn mới thở dài u oán: “Tĩnh Thất, ta bị ngươi hại chết rồi!”
Tĩnh Bảo tìm chỗ sạch sẽ ngồi xếp bằng.
Nhà lao này gió lùa tứ phía, thật sự lạnh thấu xương!
“Ngươi nghe thấy không? Là ngươi hại ta!” Tiền Tam Nhất gào lên: “Ta vốn đang ở nhà ôn bài yên ổn!”
“Ngươi câm miệng lại!”
Tiền Tam Nhất nghẹn họng.
Đúng vậy, Tĩnh Thất không phải loại người ấy!
Vậy tại sao hắn lại hồ đồ tin thật?
“Sao ngươi không hỏi ta, làm sao mà ta tới Nhất Phẩm Đường?”
“Làm sao?”
“Ta cũng nhận được thư ngươi gửi, nói ngươi mắc nợ ở đó.”
“Ta…”
Tiền Tam Nhất nghiến răng.
Được rồi!
Việc này, quả đúng là phong cách làm việc của hắn!
Khó trách Tĩnh Thất thông minh như vậy, cuối cùng cũng bị hại.
Tĩnh Bảo đứng dậy, đến ngồi cạnh hắn, hạ giọng: “Ta nghĩ là có người giăng bẫy, dụ chúng ta chui đầu vào lưới.”
“Là tên khốn kiếp nào chơi chúng ta?” Tiền Tam Nhất nghiến răng ken két: “Đợi gia ra được, đào mồ tổ nhà hắn lên! Tĩnh Thất, giờ… giờ chúng ta phải làm gì?”
“A Nghiễn đang chờ ta ngoài Nhất Phẩm Đường, ta xảy ra chuyện, nhất định hắn sẽ về tìm tiên sinh, rồi đi gọi Cao Triều, Từ Thanh Sơn bọn họ.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, tự nhủ: “Họ nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”
...
Cố Trường Bình đứng dưới mái hiên, ánh nến trong phòng hắt ra, chiếu một vệt ranh giới âm dương dưới chân.
Bên cạnh, Cao Triều cúi đầu, ngón tay cái gõ nhẹ vào ngón trỏ.
Trong phòng, truyền ra tiếng công chúa trưởng đang mắng chửi và tiếng nức nở của .
Cao phò mã có một tình nhân là kép hát ở Lê Viên Phường, đã bao năm được hắn nuôi nấng trong nhung lụa, nuôi đến mức da trắng thịt mềm. Không ngờ dạo gần đây lại qua lại với Vương Quốc Công.
Cao phò mã làm sao nuốt trôi cơn giận này? Sau khi uống rượu, hắn chửi Vương Quốc Công, chửi xong thì chửi cả hoàng hậu, rồi tiện thể mắng cả hoàng đế một câu.
Xét ra cũng chẳng đến mức “mắng”, chỉ là oán trách. Trách hoàng đế tính tình nhu nhược, làm việc thiếu quyết đoán, tiên đế khi xưa đã nhìn nhầm người.
Chuyện đến tai trong cung, qua miệng Vương Hoàng hậu thêm mắm dặm muối, tân đế nổi trận lôi đình.
Khi còn sống, tiên đế từng vì thấy tân đế nhu nhược, tai mềm mà có ý phế truất. Nay chuyện cũ bị nhắc lại, chẳng khác nào đâm thêm nhát dao vào tim tân đế.
Tân đế sao có thể chịu đựng?
Nếu không nể mặt phủ công chúa, đã sớm tống vào ngục rồi.
“Bốp...”
Phò mã ôm mặt bước ra khỏi phòng, liếc nhìn Cao Triều, không nói một lời mà rời khỏi viện. Ngay sau đó, từ trong phòng vang lên tiếng đồ đạc bị đập loảng xoảng.
Đám nha hoàn nhìn nhau, không ai dám tiến lên.
Cao Triều vừa nhấc chân thì bị Cố Trường Bình giữ lại.
“Chờ ở ngoài!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 340: Nhìn nhầm người
10.0/10 từ 22 lượt.