Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 339: Ai đã giết người
1@-
Chẳng phải đó là kỹ viện sao!
Mang theo bạc?
Tên nhóc này đến kỹ viện mà không có tiền trả, bị người ta giữ lại chờ nàng đến cứu mạng chắc?
Chẳng trách cuối thư còn viết thêm một câu: Đừng nói với ai, cũng đừng dẫn ai theo, gia còn muốn giữ mặt mũi!
Không đi!
Chưa nói đến chuyện đang lúc quan trọng, mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt; chỉ riêng việc thư gửi tới tận phủ nàng, đủ thấy tên này đang coi nàng là kẻ ngốc nhiều tiền.
Tĩnh Bảo ném thư sang một bên, tiếp tục đọc sách. Một lát sau, nàng đứng dậy vào phòng, lục trong rương lấy ra tờ ngân phiếu một nghìn lượng, nhét vào ngực áo.
A Man vừa lúc bước vào, thấy vậy giật mình hoảng hốt: “Gia, tối rồi ngài còn định đi đâu thế này?”
Tĩnh Bảo khó mở miệng, đành ấp úng nói: “Ra ngoài đưa chút bạc cho người ta.”
“Đưa cho ai ạ?”
“Đừng hỏi!”
A Man vội vàng đuổi theo gọi với: “Gia, mang ca ca của ta theo đi, đi sớm về sớm.”
“Đang đi cùng rồi.” Tĩnh Bảo phất tay: “Đừng đứng giữa gió, ta về ngay thôi.”
…
Ra khỏi phủ, Tĩnh Bảo đi thẳng đến Nhất Phẩm Đường.
Chốn yên hoa liễu nguyệt, trước cổng toàn xe ngựa chen chúc đến mức không nhích nổi một bước.
A Nghiễn xuống xe trước: “Gia, chi bằng để ta theo vào cùng ngài?”
Tĩnh Bảo nghĩ, Tiền Tam Nhất dù sao cũng là con trai của Thị lang bộ Binh, lại là ứng cử viên sáng giá cho vị trí tam giáp, vẫn phải giữ chút thể diện.
“Ngươi chờ ngoài cửa. Nếu ta không ra trong một khắc, hãy vào tìm ta.”
“Dạ!”
Tĩnh Bảo bước lên bậc thềm, thấy hai tên quản sự đứng gác ở cửa, bèn hỏi: “Cho hỏi, Tiền công tử đang ở phòng nào?”
Một trong hai tên cười hì hì trả lời: “Tiền công tử à, mời gia theo ta.”
Tĩnh Bảo sải bước theo hắn đi qua đại sảnh.
Quản sự chỉ tay: “Gia đi qua vườn hoa nhỏ, rẽ phải, phòng thứ ba, Tiền công tử đang đợi trong đó.”
“Vất vả rồi.” Tĩnh Bảo ném cho hắn một đồng tiền, tiếp tục đi vào trong.
“Qua vườn hoa nhỏ, rẽ phải…”
Tĩnh Bảo còn chưa kịp nhìn rõ phía trước là gì, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người đã ngã xuống bất tỉnh.
Kẻ phục kích lập tức ra tay, nhanh chóng kéo nàng vào một căn phòng, ném xuống đất.
Nếu lúc đó Tĩnh Bảo còn mở mắt ra được, hẳn đã thấy trên nền đá xanh, ngoài nàng ra, còn có một người khác đang nằm đó!
…
A Nghiễn đứng chờ trong gió lạnh đúng một khắc, thấy Thất gia vẫn chưa ra, bắt đầu sốt ruột.
“Lão Cao, ngươi chờ ở đây, ta vào trong xem sao!”
“Đi đi.”
Lời vừa dứt, đã thấy trong kỹ viện đột nhiên có một đám người cuống cuồng chạy ra, A Nghiễn vội né sang bên.
“Không xong rồi, bên trong có án mạng!”
“Có người bị giết rồi, giết người rồi!”
“Mau đi gọi quan sai đến!”
“Nhìn kìa, quan sai tới rồi!”
A Nghiễn ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ: Bọn họ đến thật nhanh.
“Người không liên quan, mau rời khỏi đây!”
Quan sai dẫn đầu quát lớn, ra hiệu một cái, lập tức có hai thị vệ áp sát giữ cửa, những người còn lại nhanh chóng xông vào.
A Nghiễn không thể vào trong, chỉ đành chờ ngoài, mong Thất gia sớm ra.
Nào ngờ đợi một lát, bên trong có người gọi lớn: “Tránh ra, tránh ra, đừng chắn ở cửa!”
“Nhìn kìa, bắt được hung thủ rồi!”
“Họ ra rồi!”
“Ai giết người vậy?”
Tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần, A Nghiễn thò đầu nhìn vào.
Ào!
Như thể có chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, toàn thân A Nghiễn cứng đờ, lạnh buốt. Hắn lập tức lao về phía trước, nhưng bị thị vệ cản lại bằng lưỡi đao sáng loáng.
“Thất gia! Thất gia?!”
Thất gia bị người áp giải, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào A Nghiễn, đầy vẻ hoang mang.
“Thất gia! Thất gia… Tiền, Tiền công tử!” A Nghiễn sợ đến mức giọng cũng run lên.
Tiền Tam Nhất cũng bị áp giải, vẻ mặt đau đớn nhìn về phía A Nghiễn, ánh mắt cũng mờ mịt chẳng kém gì Thất gia.
“Cái… cái gì đây…”
A Nghiễn trợn trừng mắt, tai và huyết quản đập thình thịch, cả người và đầu óc đều rơi vào khoảng trống.
Một lúc sau, như thể hồn phách quay về, hắn hét lớn một tiếng, bật người nhảy lên: “Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Tìm ai, tìm ai… Tiên sinh! Phải tìm tiên sinh!”
“Lão Cao! Mau tới nhà tiên sinh!”
“Không đúng! Ngươi tới hầu phủ, ta đến nhà tiên sinh!”
A Nghiễn phóng như bay đến Cố phủ, vừa hỏi gác cổng xong lập tức thấy như bị ai đập một gậy vào đầu, Cố Trường Bình vừa rời phủ, chạy tới phủ Trưởng công chúa.
“Phủ Trưởng công chúa xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Tiểu nhân đâu dám biết, gia đi rất vội.”
“Còn Cố nhị gia thì sao?”
“Cố gia và Tiểu Cố gia đều theo cùng rồi.”
A Nghiễn khổ không tả xiết, vội quay đầu cưỡi ngựa chạy thẳng tới phủ Bắc Định Hầu.
Trong lòng nghĩ, tìm Từ công tử cũng được!
Ai ngờ đến phủ họ Từ thì cửa trước cửa sau đều khóa kín, gõ mãi cũng chẳng ai mở.
Đang bối rối, thì Tuyết Thanh cưỡi ngựa phóng như bay tới.
“A Nghiễn! A Nghiễn!”
A Nghiễn vội vàng chạy ra đón: “Sao ngươi lại đến đây?”
Tuyết Thanh nhảy xuống ngựa, túm lấy vạt áo hắn: “Mau! Mau! Mau! Hầu gia tìm ngươi, đi theo ta!”
A Nghiễn cũng nhảy phốc lên ngựa, giục roi lao đi như gió.
Tới Hầu phủ gia, hắn giật mình thấy Hầu gia và Lục Biểu thiếu gia đứng chờ trước cửa nhỏ trong gió lạnh. Sợ quá, hắn lăn từ ngựa xuống, vừa bò vừa chạy lên: “Hầu gia! Thất gia…”
“Gặp được Cố Trường Bình chưa?”
“Không, nghe nói đã đến phủ Trưởng công chúa, Bắc Định Hầu cũng không gặp được. Tiểu nhân gõ cửa mãi mà chẳng ai mở.”
Nói xong, A Nghiễn liếc thấy khoé miệng Tuyên Bình Hầu co giật dữ dội.
“Cha?”
“Im ngay!”
Tuyên Bình Hầu hiếm khi nổi giận, khiến Lục Hoài Kỳ sợ đến nuốt luôn lời vào bụng.
Giữa không khí im lặng nặng nề, Tuyên Bình Hầu nói: “Ta vừa nhận được tin, A Bảo và con trai Thị lang Binh bộ Tiền Tam Nhất, đã cưỡng h**p và giết một nữ tử trong Nhất Phẩm Đường.”
“Cưỡng… cưỡng h**p?”
“Cưỡng h**p?!”
A Nghiễn và Lục Hoài Kỳ kinh hãi hét lên.
“Hiện giờ cả hai đã bị áp giải vào đại lao Hình bộ. Tiền Thị lang đã phái người gửi tin, đang đi nhờ vả khắp nơi.”
Tuyên Bình Hầu ngừng một chút rồi nói: “Hình bộ là địa bàn của Vương gia, chuyện này… không dễ xử lý đâu.”
“Ta đi tìm Cố tiên sinh tiếp!”
“Khoan đã!”
Tuyên Bình Hầu gọi hắn lại: “Phủ Trưởng công chúa cũng xảy ra chuyện, Cố Trường Bình đang phân thân bất lực…”
“Dù phân thân bất lực, cũng phải cứu tiểu Thất nhà ta! A Nghiễn, đi mau!”
Lục Hoài Kỳ nghĩ đến thân phận của Tiểu Thất, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho A Nghiễn.
Đợi người rời đi, hắn quay đầu hỏi: “Cha, phủ Trưởng công chúa xảy ra chuyện gì?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Tiệc chia tay kết thúc, ai về nhà nấy.
Buổi chiều, Tĩnh Bảo trở về phủ, đầu tiên đến phòng của Lục thị vấn an, hỏi han tình hình bên Phó phủ, sau đó thì đóng cửa đọc sách.
Người trong phủ ai nấy đều biết bây giờ Thất gia như dây cung căng sẵn, ngay cả đi đứng cũng rón rén không dám thở mạnh.
Tối đó, sau khi dùng xong bữa, Tĩnh Bảo đang chăm chú học hành, thì A Man vén rèm bước vào.
“Thất gia, có người ném một phong thư vào phòng gác cổng rồi bỏ đi, trên phong bì ghi tên Thất gia.”
“Đưa ta xem thử!”
Tĩnh Bảo đọc xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Là Tiền Tam Nhất bảo nàng mang theo ngân lượng đến Nhất Phẩm Đường gặp hắn.
Chẳng phải đó là kỹ viện sao!
Mang theo bạc?
Tên nhóc này đến kỹ viện mà không có tiền trả, bị người ta giữ lại chờ nàng đến cứu mạng chắc?
Chẳng trách cuối thư còn viết thêm một câu: Đừng nói với ai, cũng đừng dẫn ai theo, gia còn muốn giữ mặt mũi!
Không đi!
Chưa nói đến chuyện đang lúc quan trọng, mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt; chỉ riêng việc thư gửi tới tận phủ nàng, đủ thấy tên này đang coi nàng là kẻ ngốc nhiều tiền.
Tĩnh Bảo ném thư sang một bên, tiếp tục đọc sách. Một lát sau, nàng đứng dậy vào phòng, lục trong rương lấy ra tờ ngân phiếu một nghìn lượng, nhét vào ngực áo.
A Man vừa lúc bước vào, thấy vậy giật mình hoảng hốt: “Gia, tối rồi ngài còn định đi đâu thế này?”
Tĩnh Bảo khó mở miệng, đành ấp úng nói: “Ra ngoài đưa chút bạc cho người ta.”
“Đưa cho ai ạ?”
“Đừng hỏi!”
A Man vội vàng đuổi theo gọi với: “Gia, mang ca ca của ta theo đi, đi sớm về sớm.”
“Đang đi cùng rồi.” Tĩnh Bảo phất tay: “Đừng đứng giữa gió, ta về ngay thôi.”
…
Ra khỏi phủ, Tĩnh Bảo đi thẳng đến Nhất Phẩm Đường.
Chốn yên hoa liễu nguyệt, trước cổng toàn xe ngựa chen chúc đến mức không nhích nổi một bước.
A Nghiễn xuống xe trước: “Gia, chi bằng để ta theo vào cùng ngài?”
Tĩnh Bảo nghĩ, Tiền Tam Nhất dù sao cũng là con trai của Thị lang bộ Binh, lại là ứng cử viên sáng giá cho vị trí tam giáp, vẫn phải giữ chút thể diện.
“Ngươi chờ ngoài cửa. Nếu ta không ra trong một khắc, hãy vào tìm ta.”
“Dạ!”
Tĩnh Bảo bước lên bậc thềm, thấy hai tên quản sự đứng gác ở cửa, bèn hỏi: “Cho hỏi, Tiền công tử đang ở phòng nào?”
Một trong hai tên cười hì hì trả lời: “Tiền công tử à, mời gia theo ta.”
Tĩnh Bảo sải bước theo hắn đi qua đại sảnh.
Quản sự chỉ tay: “Gia đi qua vườn hoa nhỏ, rẽ phải, phòng thứ ba, Tiền công tử đang đợi trong đó.”
“Vất vả rồi.” Tĩnh Bảo ném cho hắn một đồng tiền, tiếp tục đi vào trong.
“Qua vườn hoa nhỏ, rẽ phải…”
Tĩnh Bảo còn chưa kịp nhìn rõ phía trước là gì, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người đã ngã xuống bất tỉnh.
Kẻ phục kích lập tức ra tay, nhanh chóng kéo nàng vào một căn phòng, ném xuống đất.
Nếu lúc đó Tĩnh Bảo còn mở mắt ra được, hẳn đã thấy trên nền đá xanh, ngoài nàng ra, còn có một người khác đang nằm đó!
…
A Nghiễn đứng chờ trong gió lạnh đúng một khắc, thấy Thất gia vẫn chưa ra, bắt đầu sốt ruột.
“Lão Cao, ngươi chờ ở đây, ta vào trong xem sao!”
“Đi đi.”
Lời vừa dứt, đã thấy trong kỹ viện đột nhiên có một đám người cuống cuồng chạy ra, A Nghiễn vội né sang bên.
“Không xong rồi, bên trong có án mạng!”
“Có người bị giết rồi, giết người rồi!”
“Mau đi gọi quan sai đến!”
“Nhìn kìa, quan sai tới rồi!”
A Nghiễn ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ: Bọn họ đến thật nhanh.
“Người không liên quan, mau rời khỏi đây!”
Quan sai dẫn đầu quát lớn, ra hiệu một cái, lập tức có hai thị vệ áp sát giữ cửa, những người còn lại nhanh chóng xông vào.
A Nghiễn không thể vào trong, chỉ đành chờ ngoài, mong Thất gia sớm ra.
Nào ngờ đợi một lát, bên trong có người gọi lớn: “Tránh ra, tránh ra, đừng chắn ở cửa!”
“Nhìn kìa, bắt được hung thủ rồi!”
“Họ ra rồi!”
“Ai giết người vậy?”
Tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần, A Nghiễn thò đầu nhìn vào.
Ào!
Như thể có chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, toàn thân A Nghiễn cứng đờ, lạnh buốt. Hắn lập tức lao về phía trước, nhưng bị thị vệ cản lại bằng lưỡi đao sáng loáng.
“Thất gia! Thất gia?!”
Thất gia bị người áp giải, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào A Nghiễn, đầy vẻ hoang mang.
“Thất gia! Thất gia… Tiền, Tiền công tử!” A Nghiễn sợ đến mức giọng cũng run lên.
Tiền Tam Nhất cũng bị áp giải, vẻ mặt đau đớn nhìn về phía A Nghiễn, ánh mắt cũng mờ mịt chẳng kém gì Thất gia.
“Cái… cái gì đây…”
A Nghiễn trợn trừng mắt, tai và huyết quản đập thình thịch, cả người và đầu óc đều rơi vào khoảng trống.
Một lúc sau, như thể hồn phách quay về, hắn hét lớn một tiếng, bật người nhảy lên: “Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Tìm ai, tìm ai… Tiên sinh! Phải tìm tiên sinh!”
“Lão Cao! Mau tới nhà tiên sinh!”
“Không đúng! Ngươi tới hầu phủ, ta đến nhà tiên sinh!”
A Nghiễn phóng như bay đến Cố phủ, vừa hỏi gác cổng xong lập tức thấy như bị ai đập một gậy vào đầu, Cố Trường Bình vừa rời phủ, chạy tới phủ Trưởng công chúa.
“Phủ Trưởng công chúa xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Tiểu nhân đâu dám biết, gia đi rất vội.”
“Còn Cố nhị gia thì sao?”
“Cố gia và Tiểu Cố gia đều theo cùng rồi.”
A Nghiễn khổ không tả xiết, vội quay đầu cưỡi ngựa chạy thẳng tới phủ Bắc Định Hầu.
Trong lòng nghĩ, tìm Từ công tử cũng được!
Ai ngờ đến phủ họ Từ thì cửa trước cửa sau đều khóa kín, gõ mãi cũng chẳng ai mở.
Đang bối rối, thì Tuyết Thanh cưỡi ngựa phóng như bay tới.
“A Nghiễn! A Nghiễn!”
A Nghiễn vội vàng chạy ra đón: “Sao ngươi lại đến đây?”
Tuyết Thanh nhảy xuống ngựa, túm lấy vạt áo hắn: “Mau! Mau! Mau! Hầu gia tìm ngươi, đi theo ta!”
A Nghiễn cũng nhảy phốc lên ngựa, giục roi lao đi như gió.
Tới Hầu phủ gia, hắn giật mình thấy Hầu gia và Lục Biểu thiếu gia đứng chờ trước cửa nhỏ trong gió lạnh. Sợ quá, hắn lăn từ ngựa xuống, vừa bò vừa chạy lên: “Hầu gia! Thất gia…”
“Gặp được Cố Trường Bình chưa?”
“Không, nghe nói đã đến phủ Trưởng công chúa, Bắc Định Hầu cũng không gặp được. Tiểu nhân gõ cửa mãi mà chẳng ai mở.”
Nói xong, A Nghiễn liếc thấy khoé miệng Tuyên Bình Hầu co giật dữ dội.
“Cha?”
“Im ngay!”
Tuyên Bình Hầu hiếm khi nổi giận, khiến Lục Hoài Kỳ sợ đến nuốt luôn lời vào bụng.
Giữa không khí im lặng nặng nề, Tuyên Bình Hầu nói: “Ta vừa nhận được tin, A Bảo và con trai Thị lang Binh bộ Tiền Tam Nhất, đã cưỡng h**p và giết một nữ tử trong Nhất Phẩm Đường.”
“Cưỡng… cưỡng h**p?”
“Cưỡng h**p?!”
A Nghiễn và Lục Hoài Kỳ kinh hãi hét lên.
“Hiện giờ cả hai đã bị áp giải vào đại lao Hình bộ. Tiền Thị lang đã phái người gửi tin, đang đi nhờ vả khắp nơi.”
Tuyên Bình Hầu ngừng một chút rồi nói: “Hình bộ là địa bàn của Vương gia, chuyện này… không dễ xử lý đâu.”
“Ta đi tìm Cố tiên sinh tiếp!”
“Khoan đã!”
Tuyên Bình Hầu gọi hắn lại: “Phủ Trưởng công chúa cũng xảy ra chuyện, Cố Trường Bình đang phân thân bất lực…”
“Dù phân thân bất lực, cũng phải cứu tiểu Thất nhà ta! A Nghiễn, đi mau!”
Lục Hoài Kỳ nghĩ đến thân phận của Tiểu Thất, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho A Nghiễn.
Đợi người rời đi, hắn quay đầu hỏi: “Cha, phủ Trưởng công chúa xảy ra chuyện gì?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 339: Ai đã giết người
10.0/10 từ 22 lượt.