Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 275: Xảy ra chuyện rồi
1@-
Lý Mẫn Trí bỏ viên hương cao vào lò xông: “Loại hương này là ta tự điều chế, vương gia thử xem mùi thế nào?"
"Không tệ."
Lý Quân Tiện chẳng buồn ngẩng đầu mà đã khen.
Từ khi quay về kinh, mỗi tháng hắn có đến hai ba ngày ở lại trang viên này. Lý thị tính tình nhã nhặn, lại thích điều chế hương liệu, ở đây hắn ngủ ngon hơn hẳn nơi khác.
"Vương gia!" Thị vệ thân cận vội vã bước vào: "Trong kinh xảy ra chuyện rồi."
Lý Quân Tiện chau mày, đặt bút, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?"
Thị vệ liếc nhìn Lý trắc phi, thấy vương gia không có ý tránh mặt, mới kể lại đầy đủ sự việc không thiếu một chữ.
Lý Quân Tiện chỉ suy nghĩ một thoáng lập tức đoán được đầu mối nằm ở biệt viện.
"Biệt viện xảy ra chuyện gì, có điều tra rõ chưa?"
"Bẩm vương gia, biệt viện của Cao phủ đã bị Cẩm y vệ bao vây, đang tra hỏi từng người, nhưng vẫn chưa hỏi ra được điều gì."
Ánh mắt Lý Quân Tiện lập tức lạnh băng: "Cả Cẩm y vệ cũng bị điều động, chuyện này không nhỏ rồi!"
Lý Mẫn Trí vốn hận người nhà họ Phác thấu xương, cười nhạt: "Cố Tế tửu không phải người dễ gây chuyện, chắc chắn là bị người khác chọc vào."
Lý Quân Tiện liếc nàng một cái, Lý Mẫn Trí lúc này mới biết mình lỡ lời, vội cúi người hành lễ rồi lui vào trong phòng.
Vương gia ghét nhất là đàn bà nhiều chuyện, càng ghét nữ nhân can dự vào chính sự. Đừng thấy thường ngày hắn ôn hòa, một khi bị chạm vào giới hạn, sẽ trở mặt vô tình. Mình thật sự sơ suất rồi.
Lý Mẫn Trí vừa đi, Lý Quân Tiện gõ nhẹ vào góc bàn, dặn dò: “Thứ nhất, điều tra rõ ràng toàn bộ chuyện từ đầu đến cuối.
Thứ hai, cử người theo dõi phủ Trưởng công chúa và phủ Vương quốc công, xem có động tĩnh gì.
Thứ ba, nghĩ cách đưa tin từ trong cung ra ngoài."
"Tuân lệnh!"
Thị vệ lui ra, ánh mắt Lý Quân Tiện mới lộ vẻ nghi ngờ.
Lúc nãy Lý thị nói đúng một điều: Tử Hoài vốn không phải người bốc đồng, sao lại có thể đánh gãy đầu gối của Phác Chân Nhân được chứ?
Chuyện này... thật không dễ xử lý.
...
Tại chính sảnh, một nam nhân trung niên ngồi đó, sắc mặt trắng bệch đến chói mắt. Tĩnh Bảo liếc qua là nhận ra ngay, người này từng gặp ở Quốc tử giám.
Thịnh Vọng chỉ vào ghế bên cạnh: "Ngồi!"
Tĩnh Bảo nào dám ngồi, bước lên hành lễ: "Đại nhân đến phủ có việc gì quan trọng ạ?"
Thịnh Vọng chỉ lặng lẽ quan sát Tĩnh Bảo rất lâu, không nói gì.
Thần kinh Tĩnh Bảo căng lên hết mức, nghiến răng gọi lại: "Đại nhân?"
Thịnh Vọng ngắm đủ rồi, mới lạnh nhạt nói: "Phụng chỉ đến hỏi vài câu."
Nghe giọng điệu này, sự thấp thỏm trong lòng Tĩnh Bảo vơi đi ít nhiều: “Đại nhân cứ việc hỏi."
"Ngươi và Cao Triều có quan hệ gì?"
"Bạn học, bạn thân."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi."
"Cao Triều có tình ý gì vượt quá giới hạn với ngươi không?"
"Sao có thể chứ?"
Giọng Thịnh Vọng chợt nghiêm lại: "Ngươi chắc chắn?"
Tĩnh Bảo trừng to mắt, không hiểu ẩn ý của y là gì. Gì mà chắc chắn? trong lòng Cao Triều chỉ có Cố Trường Bình, sao có thể có ý gì với ta được?
Nhưng lời này không dám nói toạc ra, nàng chỉ gật đầu thật mạnh.
Sắc mặt Thịnh Vọng hơi thay đổi: “Vậy còn Vương Uyên và Phác Chân Nhân thì sao? Họ có ý gì với ngươi không?"
Tĩnh Bảo lại trừng mắt, trong lòng kêu khổ: Ta chỉ uống rượu say một trận, tỉnh dậy mà ai cũng yêu mến ta thế này à?
"Họ chắc cũng không có gì với ta."
"Ngươi và hai người đó từng có xích mích gì chăng?"
"Với ta thì không, nhưng với Cao Triều và Từ Thanh Sơn thì có. Vì ta thân thiết với hai người đó nên cũng bị vạ lây đôi chút." Tĩnh Bảo không đoán nổi ý đồ của Thịnh Vọng, chỉ cố trả lời khách quan.
"Tiên sinh ngươi Cố Trường Bình đối xử với ngươi thế nào?"
"Rất tốt!"
"Với Vương, Uyên thì sao?"
"Cũng tốt!"
"Có từng đánh mắng không?"
"Chưa từng!"
Tĩnh Bảo thật sự không quen bị tra hỏi thế này, dứt khoát chủ động nói: "Tiên sinh đối xử rất tốt với tất cả các giám sinh ở Quốc tử giám, dù chúng ta có nghịch ngợm thế nào, nhiều lắm cũng chỉ bị phạt quỳ, chưa từng bị đánh mắng. Chuyện này mọi giám sinh đều có thể làm chứng."
Thịnh Vọng ho một tiếng, đột nhiên đổi đề tài: "Hôm nay ngươi say rượu?"
"Vâng!"
"Say xong xảy ra chuyện gì, ngươi biết không?"
Ta cũng muốn biết đây!
Sắc mặt Tĩnh Bảo ỉu xìu: "Tỉnh lại là đã ở trong phủ, rồi đại nhân tới."
"Hoàn toàn không nhớ được gì à?"
"Không nhớ chút nào!"
"Có nghe thấy gì không?"
"Không nghe thấy gì cả!"
"Tửu lượng của ngươi bao nhiêu?"
"Chừng hai lạng rượu trắng, rượu nếp thì uống được nhiều hơn."
"Trên bàn tiệc uống bao nhiêu?"
Tĩnh Bảo cau mày suy nghĩ: "Chắc khoảng... hai, ba lạng gì đó."
Thịnh Vọng gõ tay lên bàn mấy cái, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được rồi, hỏi tới đây thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Thịnh đại nhân!"
Tĩnh Bảo đánh bạo bước tới một bước, chặn đường đi của Thịnh Vọng.
Chiều cao của nàng và Thịnh Vọng gần bằng nhau, bốn mắt chạm nhau khiến Thịnh Vọng tức đến độ giọng cũng cao vút: “Tĩnh sinh, đường của bản chỉ huy sứ mà ngươi cũng dám cản à?"
"Ta..."
Tĩnh Bảo vô thức lùi một bước, nhưng tim lại đập dồn dập, lập tức bước tới lại.
Sau đó, nàng rút từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, dúi sang.
"Xin đại nhân nói cho một câu, tiên sinh ta và Cao Triều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị triệu vào cung?"
Thịnh Vọng vừa nhìn thấy mệnh giá ngân phiếu “tận một ngàn lượng, lập tức tức giận đỏ cả mặt.
Cố Trường Bình ơi Cố Trường Bình, đám học trò nguoi dạy đều là cái thứ gì vậy hả?
Đánh nhau gây chuyện thì thôi đi, còn nhỏ tuổi đã hối lộ?
Thịnh Vọng mặt sầm lại, hất tay áo bỏ đi.
Ra khỏi viện, tùy tùng hạ giọng nói: "Lão đại, có bạc sao không nhận? Chỉ cần mở miệng, lớn nhỏ gì chẳng phải do người quyết định?"
Ánh mắt Thịnh Vọng nheo lại, cười nhạt: "Một vụ ẩu đả nho nhỏ mà khiến Cẩm y vệ chúng ta phải nhúng tay vào, bạc đó ngươi không sợ cầm vào bỏng tay à?"
Chuyện này... nước rất sâu!
...
Tĩnh Bảo ngồi phịch xuống ghế, hai tay chống gối, giọng run run: "A Nghiễn, chuyện này có vẻ không ổn rồi!"
A Nghiễn gật đầu đồng tình.
Từ lúc Cố đại nhân nói với hắn "đừng hỏi", hắn đã có cảm giác này rồi.
"A Nghiễn, phải làm sao đây?" Tĩnh Bảo thì thào.
Một ngàn lượng bạc mà không moi ra nổi một câu tin tức, tình hình rõ ràng nghiêm trọng hơn nàng tưởng rất nhiều. Bằng không, Cẩm y vệ sẽ không ra mặt.
Hơn nữa, Cao Triều và Cố Trường Bình là ai chứ?
Một người là thân thích hoàng gia; một người là người ăn lương triều đình.
Sao có thể bị triệu vào cung cả nửa ngày trời mà không có chút tin tức?
Xảy ra chuyện rồi!
Nhất định là xảy ra chuyện rồi!
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Trong lòng Tĩnh Bảo rối như tơ vò.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
"Không sao, không sao, chỉ là chân mềm chút thôi!"
Không chỉ chân mềm nhũn, mà đầu còn đau như muốn nổ tung, não như sắp vỡ ra. Tĩnh Bảo cố gắng đứng thẳng người: “A Man, mau thay áo quần cho gia!"
"Gia không nên uống nhiều rượu như vậy!" A Man trách nhẹ.
"Ta..." Tĩnh Bảo cứng họng không biết đáp ra sao.
...
Trang viên suối nước nóng.
Lý Quân Tiện mặc một bộ trung y trắng, tóc buông xõa, đang viết chữ trước bàn, không khí bên trong khác biệt hẳn với cái giá lạnh ngoài trời.
Đã sống nhiều năm ở vùng Tây Bắc giá rét, mùa đông ở kinh thành với hắn chẳng đáng là gì.
Lý Mẫn Trí bỏ viên hương cao vào lò xông: “Loại hương này là ta tự điều chế, vương gia thử xem mùi thế nào?"
"Không tệ."
Lý Quân Tiện chẳng buồn ngẩng đầu mà đã khen.
Từ khi quay về kinh, mỗi tháng hắn có đến hai ba ngày ở lại trang viên này. Lý thị tính tình nhã nhặn, lại thích điều chế hương liệu, ở đây hắn ngủ ngon hơn hẳn nơi khác.
"Vương gia!" Thị vệ thân cận vội vã bước vào: "Trong kinh xảy ra chuyện rồi."
Lý Quân Tiện chau mày, đặt bút, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?"
Thị vệ liếc nhìn Lý trắc phi, thấy vương gia không có ý tránh mặt, mới kể lại đầy đủ sự việc không thiếu một chữ.
Lý Quân Tiện chỉ suy nghĩ một thoáng lập tức đoán được đầu mối nằm ở biệt viện.
"Biệt viện xảy ra chuyện gì, có điều tra rõ chưa?"
"Bẩm vương gia, biệt viện của Cao phủ đã bị Cẩm y vệ bao vây, đang tra hỏi từng người, nhưng vẫn chưa hỏi ra được điều gì."
Ánh mắt Lý Quân Tiện lập tức lạnh băng: "Cả Cẩm y vệ cũng bị điều động, chuyện này không nhỏ rồi!"
Lý Mẫn Trí vốn hận người nhà họ Phác thấu xương, cười nhạt: "Cố Tế tửu không phải người dễ gây chuyện, chắc chắn là bị người khác chọc vào."
Lý Quân Tiện liếc nàng một cái, Lý Mẫn Trí lúc này mới biết mình lỡ lời, vội cúi người hành lễ rồi lui vào trong phòng.
Vương gia ghét nhất là đàn bà nhiều chuyện, càng ghét nữ nhân can dự vào chính sự. Đừng thấy thường ngày hắn ôn hòa, một khi bị chạm vào giới hạn, sẽ trở mặt vô tình. Mình thật sự sơ suất rồi.
Lý Mẫn Trí vừa đi, Lý Quân Tiện gõ nhẹ vào góc bàn, dặn dò: “Thứ nhất, điều tra rõ ràng toàn bộ chuyện từ đầu đến cuối.
Thứ hai, cử người theo dõi phủ Trưởng công chúa và phủ Vương quốc công, xem có động tĩnh gì.
Thứ ba, nghĩ cách đưa tin từ trong cung ra ngoài."
"Tuân lệnh!"
Thị vệ lui ra, ánh mắt Lý Quân Tiện mới lộ vẻ nghi ngờ.
Lúc nãy Lý thị nói đúng một điều: Tử Hoài vốn không phải người bốc đồng, sao lại có thể đánh gãy đầu gối của Phác Chân Nhân được chứ?
Chuyện này... thật không dễ xử lý.
...
Tại chính sảnh, một nam nhân trung niên ngồi đó, sắc mặt trắng bệch đến chói mắt. Tĩnh Bảo liếc qua là nhận ra ngay, người này từng gặp ở Quốc tử giám.
Thịnh Vọng chỉ vào ghế bên cạnh: "Ngồi!"
Tĩnh Bảo nào dám ngồi, bước lên hành lễ: "Đại nhân đến phủ có việc gì quan trọng ạ?"
Thịnh Vọng chỉ lặng lẽ quan sát Tĩnh Bảo rất lâu, không nói gì.
Thần kinh Tĩnh Bảo căng lên hết mức, nghiến răng gọi lại: "Đại nhân?"
Thịnh Vọng ngắm đủ rồi, mới lạnh nhạt nói: "Phụng chỉ đến hỏi vài câu."
Nghe giọng điệu này, sự thấp thỏm trong lòng Tĩnh Bảo vơi đi ít nhiều: “Đại nhân cứ việc hỏi."
"Ngươi và Cao Triều có quan hệ gì?"
"Bạn học, bạn thân."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi."
"Cao Triều có tình ý gì vượt quá giới hạn với ngươi không?"
"Sao có thể chứ?"
Giọng Thịnh Vọng chợt nghiêm lại: "Ngươi chắc chắn?"
Tĩnh Bảo trừng to mắt, không hiểu ẩn ý của y là gì. Gì mà chắc chắn? trong lòng Cao Triều chỉ có Cố Trường Bình, sao có thể có ý gì với ta được?
Nhưng lời này không dám nói toạc ra, nàng chỉ gật đầu thật mạnh.
Sắc mặt Thịnh Vọng hơi thay đổi: “Vậy còn Vương Uyên và Phác Chân Nhân thì sao? Họ có ý gì với ngươi không?"
Tĩnh Bảo lại trừng mắt, trong lòng kêu khổ: Ta chỉ uống rượu say một trận, tỉnh dậy mà ai cũng yêu mến ta thế này à?
"Họ chắc cũng không có gì với ta."
"Ngươi và hai người đó từng có xích mích gì chăng?"
"Với ta thì không, nhưng với Cao Triều và Từ Thanh Sơn thì có. Vì ta thân thiết với hai người đó nên cũng bị vạ lây đôi chút." Tĩnh Bảo không đoán nổi ý đồ của Thịnh Vọng, chỉ cố trả lời khách quan.
"Tiên sinh ngươi Cố Trường Bình đối xử với ngươi thế nào?"
"Rất tốt!"
"Với Vương, Uyên thì sao?"
"Cũng tốt!"
"Có từng đánh mắng không?"
"Chưa từng!"
Tĩnh Bảo thật sự không quen bị tra hỏi thế này, dứt khoát chủ động nói: "Tiên sinh đối xử rất tốt với tất cả các giám sinh ở Quốc tử giám, dù chúng ta có nghịch ngợm thế nào, nhiều lắm cũng chỉ bị phạt quỳ, chưa từng bị đánh mắng. Chuyện này mọi giám sinh đều có thể làm chứng."
Thịnh Vọng ho một tiếng, đột nhiên đổi đề tài: "Hôm nay ngươi say rượu?"
"Vâng!"
"Say xong xảy ra chuyện gì, ngươi biết không?"
Ta cũng muốn biết đây!
Sắc mặt Tĩnh Bảo ỉu xìu: "Tỉnh lại là đã ở trong phủ, rồi đại nhân tới."
"Hoàn toàn không nhớ được gì à?"
"Không nhớ chút nào!"
"Có nghe thấy gì không?"
"Không nghe thấy gì cả!"
"Tửu lượng của ngươi bao nhiêu?"
"Chừng hai lạng rượu trắng, rượu nếp thì uống được nhiều hơn."
"Trên bàn tiệc uống bao nhiêu?"
Tĩnh Bảo cau mày suy nghĩ: "Chắc khoảng... hai, ba lạng gì đó."
Thịnh Vọng gõ tay lên bàn mấy cái, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được rồi, hỏi tới đây thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Thịnh đại nhân!"
Tĩnh Bảo đánh bạo bước tới một bước, chặn đường đi của Thịnh Vọng.
Chiều cao của nàng và Thịnh Vọng gần bằng nhau, bốn mắt chạm nhau khiến Thịnh Vọng tức đến độ giọng cũng cao vút: “Tĩnh sinh, đường của bản chỉ huy sứ mà ngươi cũng dám cản à?"
"Ta..."
Tĩnh Bảo vô thức lùi một bước, nhưng tim lại đập dồn dập, lập tức bước tới lại.
Sau đó, nàng rút từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, dúi sang.
"Xin đại nhân nói cho một câu, tiên sinh ta và Cao Triều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị triệu vào cung?"
Thịnh Vọng vừa nhìn thấy mệnh giá ngân phiếu “tận một ngàn lượng, lập tức tức giận đỏ cả mặt.
Cố Trường Bình ơi Cố Trường Bình, đám học trò nguoi dạy đều là cái thứ gì vậy hả?
Đánh nhau gây chuyện thì thôi đi, còn nhỏ tuổi đã hối lộ?
Thịnh Vọng mặt sầm lại, hất tay áo bỏ đi.
Ra khỏi viện, tùy tùng hạ giọng nói: "Lão đại, có bạc sao không nhận? Chỉ cần mở miệng, lớn nhỏ gì chẳng phải do người quyết định?"
Ánh mắt Thịnh Vọng nheo lại, cười nhạt: "Một vụ ẩu đả nho nhỏ mà khiến Cẩm y vệ chúng ta phải nhúng tay vào, bạc đó ngươi không sợ cầm vào bỏng tay à?"
Chuyện này... nước rất sâu!
...
Tĩnh Bảo ngồi phịch xuống ghế, hai tay chống gối, giọng run run: "A Nghiễn, chuyện này có vẻ không ổn rồi!"
A Nghiễn gật đầu đồng tình.
Từ lúc Cố đại nhân nói với hắn "đừng hỏi", hắn đã có cảm giác này rồi.
"A Nghiễn, phải làm sao đây?" Tĩnh Bảo thì thào.
Một ngàn lượng bạc mà không moi ra nổi một câu tin tức, tình hình rõ ràng nghiêm trọng hơn nàng tưởng rất nhiều. Bằng không, Cẩm y vệ sẽ không ra mặt.
Hơn nữa, Cao Triều và Cố Trường Bình là ai chứ?
Một người là thân thích hoàng gia; một người là người ăn lương triều đình.
Sao có thể bị triệu vào cung cả nửa ngày trời mà không có chút tin tức?
Xảy ra chuyện rồi!
Nhất định là xảy ra chuyện rồi!
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Trong lòng Tĩnh Bảo rối như tơ vò.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 275: Xảy ra chuyện rồi
10.0/10 từ 22 lượt.