Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 274: Cẩm y vệ đến

1@-

 
"Đa... đại nhân!" Nguyên Cát run giọng nói: "Ngài... sao ngài lại đến đây?"

"Ngươi là Nguyên Cát?" Cố Trường Bình không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói nghiêm khắc chưa từng thấy.

"Dạ... dạ vâng, Cố đại nhân!"

"Kể lại toàn bộ quá trình sự việc."

Nguyên Cát ngẩn người: "......" Sự việc nào cơ?

"Sao lại đến đây? Nói!"

Cố Trường Bình quát một tiếng, làm Nguyên Cát suýt quỳ sụp xuống: “Tiểu... tiểu nhân cùng gia trở về phủ, nửa đường bánh xe ngựa gãy, Cao công tử bảo bọn tiểu nhân đến đây nghỉ chân. A Nghiễn đi cùng Tiểu Thất bên cạnh Cao công tử tìm bánh xe mới, tiểu nhân ở lại trông gia, gia muốn uống nước nóng, tiểu nhân đi nhóm lửa cùng Tiểu Cửu, vừa quay lại thì thấy tình hình như vậy!"


"Còn hắn?" Cố Trường Bình chỉ vào Phác Chân Nhân đang lăn lộn k** r*n trên đất: "Sao hắn lại ở đây?"

Nguyên Cát sắp khóc đến nơi: "Tiểu nhân... thật sự không biết ạ!"

Cố Trường Bình rũ mi, khóe môi dường như thoáng hiện nét buồn, sau một hồi mới nói: "Đi gọi hết mọi người đến đây!"

"Dạ, dạ!" Nguyên Cát quay đầu bỏ chạy.

Cố Trường Bình ngồi xuống cạnh Phác Chân Nhân, túm lấy hắn: "Nói, ngươi và Vương Uyên sao lại có mặt ở đây?"

Phác Chân Nhân nhìn Cố Trường Bình đầy oán độc, nghiến răng không chịu hé lời.

Cố Trường Bình thấy hỏi không ra gì, đành quay lại trong nhà, bế người đang nằm trên giường cả người lẫn chăn lên.

Tĩnh Bảo đang ngủ, theo bản năng áp mặt vào ngực hắn, khiến trái tim Cố Trường Bình rung động như bị dây đàn gảy nhẹ một cái.

Đồ ngốc!
Hắn thở dài, rồi bước nhanh ra ngoài.

Bên ngoài, A Nghiễn, Tiểu Thất, Tiểu Cửu lao thẳng vào viện, vừa vào đã giật mình trước cảnh tượng trước mắt.

Đã xảy ra chuyện gì?
Sao Phác Chân Nhân lại ở đây?

"A Nghiễn?"
"Cố đại nhân!"
"Ngồi xe ngựa của Cao phủ, đưa gia ngươi về phủ."

A Nghiễn lưỡng lự không dám động đậy, Cố Trường Bình liếc một cái, A Nghiễn lập tức bước tới đỡ người, hạ giọng hỏi: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đừng hỏi, về đi!"

A Nghiễn ra hiệu bằng mắt với Nguyên Cát, ba chủ tớ nhanh chóng rời đi.

Cố Trường Bình lạnh mặt nói: "Tiểu Thất, đưa Phác Chân Nhân tới Thái y viện, có thể xương đầu gối hắn đã rạn, bảo thái y chữa trị."

Rạn xương?
Tiểu Thất tròn mắt nhưng không dám hỏi gì, lập tức cõng người chạy đi.

Tiểu Cửu lo lắng liếc nhìn Cố Trường Bình: "Cố đại nhân, còn gia nhà tiểu nhân thì sao?"

Cố Trường Bình vẫy tay.

Tiểu Cửu sợ hãi bước tới, một bàn tay lớn đặt lên vai hắn.

"Xe ngựa của Tĩnh phủ, là ai phá bánh xe?"

Tiểu Cửu: "......"

"Ta đếm đến ba!"
Cố Trường Bình mặt không đổi sắc: "Một, hai..."

"Là gia bảo bọn tiểu nhân làm!"

"Người bên cạnh Tĩnh Thất cũng do hắn sai các ngươi đưa đi chỗ khác?"

"Dạ!"

"Hắn làm vậy để làm gì?"

"Việc cụ thể tiểu nhân cũng không rõ, gia bảo sao thì bọn hạ nhân làm vậy."

"Vậy à?" Cố Trường Bình hừ.

Tiểu Cửu run rẩy: "Gia nói có thể sẽ phát hiện một bí mật lớn."

"Bí mật gì?"

"Gia không nói, chỉ bảo chờ xem kịch hay!"

Cố Trường Bình buông tay, quay người: "Gia ngươi đang ở bên trong, đừng động vào hắn, đưa Vương Uyên cạnh hắn về phủ Quốc công."

Tiểu Cửu: "…"

"Chuyện hôm nay không được hé một lời ra ngoài." Giọng Cố Trường Bình bỗng nghiêm khắc: "Nghe rõ chưa?"

Lưng Tiểu Cửu ướt đẫm mồ hôi: "Nghe rõ rồi ạ!"



Cố Trường Bình lại bước vào phòng, ngồi xuống mép giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cao Triều vừa bị hắn đánh ngất.

Chuyện đại khái đã đoán được một nửa.

Cao Triều có lẽ đã phát hiện ra thân phận nữ nhi của Tĩnh Thất, nên mới bày kế đưa nàng đến đây; còn Vương Uyên và Phác Chân Nhân là bám theo sau đến.

Đến làm gì thì không rõ!

Chỉ là cú đánh vừa rồi, vì vội quá nên ra tay nặng, dùng đến bảy phần lực, không nên như vậy!

E là rắc rối rồi!

Cố Trường Bình giơ tay lên, nhìn gân xanh trên mu bàn tay, không còn suy nghĩ vớ vẩn nữa, chỉ tập trung nghĩ nên xử lý việc này thế nào.

Hắn nhấc Cao Triều lên giường, dùng ngón tay cái bấm mạnh huyệt nhân trung, Cao Triều giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy, mắt mở mơ hồ, thấy Cố Trường Bình đang ngồi yên tĩnh nhìn mình.

Hắn ngẩn người một lúc mới nhớ lại chuyện trước đó, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Cố Trường Bình, tên khốn Vương Uyên đâu rồi?"

"Sao các ngươi lại đánh nhau?" Cố Trường Bình hỏi ngược lại.

"Ta..." Cao Triều cứng cổ: "Ta làm sao mà biết, bọn họ xông vào, nói mấy câu bẩn thỉu, rồi đánh nhau thôi!"

Cố Trường Bình lạnh lùng nhìn hắn: "Nói thật!"

"Ta đang nói thật mà!"

"Cố đại nhân!" Tiểu Cửu bất ngờ xông vào: "Vương Uyên tỉnh lại giữa đường, lao thẳng vào cung rồi, tiểu nhân không cản được, đến xin đại nhân chỉ thị."

"Không cần cản, hắn chắc chắn là đi cáo trạng rồi."

Vừa dứt lời, áo trước ngực Cao Triều bị túm chặt, Cố Trường Bình hơi cuống, buột miệng: “Hắn đi cáo trạng làm gì, hắn biết được gì rồi?"

Ầm ầm ầm ...
Cả căn phòng như biến thành hầm băng, đóng băng cả người Cao Triều bên trong, lạnh thấu xương.

Cố Trường Bình biết Tĩnh Thất là nữ nhân?

Vậy nên...
Hắn mới đến mức đánh ngất cả mình?



Tĩnh Bảo bị khát mà tỉnh.

Vừa mở mắt đã giật mình khi thấy hai khuôn mặt A Man và A Nghiễn sát trước mặt, nàng lập tức choàng tỉnh, đầu đau như muốn nổ.

Lúc này trời đã xế chiều.

Nàng còn chưa tỉnh hẳn, xoa đầu rên: "Sao các ngươi đều ở đây?"

"Gia, xảy ra chuyện rồi!"
"Ừ!"
"Cao công tử và Cố đại nhân bị triệu vào cung rồi."
"Ừ!"
"Cố đại nhân đập vỡ xương đầu gối của Phác Chân Nhân!"
"Cái gì?"

Tĩnh Bảo bật dậy, đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo: "Xảy ra chuyện gì?"

A Nghiễn sụt sịt mũi, vội kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Tĩnh Bảo nghe xong, trong đầu rối như tơ vò, đầy những suy nghĩ nhưng lại mông lung trống rỗng, một lúc lâu không phản ứng kịp.

Như chợt nhớ đến điều gì, nàng cúi đầu nhìn xuống.

A Nghiễn biết nàng lo gì: "Lúc ta thấy gia, quần áo gia vẫn nguyên vẹn, cổ áo cũng chưa cởi cái nào."

"Vẫn tốt?" Tĩnh Bảo thì thào lặp lại, tay day trán đang nhíu chặt, đang định nhớ lại sau khi uống rượu đã xảy ra chuyện gì, thì Nguyên Cát hấp tấp chạy đến.

"Gia, Thất gia, không hay rồi, quan binh Cẩm y vệ đến rồi!"

"Cẩm y vệ?" Tĩnh Bảo như bị sét đánh, choáng đến mức tối sầm mặt mày: "Người của Cẩm y vệ đến làm gì?"

Nguyên Cát: "Không nói, chỉ bảo gia mau ra tiền sảnh!"
Tĩnh Bảo: "…"

Nàng lúng túng nhìn A Nghiễn, lại phát hiện A Nghiễn cũng đang nhìn nàng đầy hoang mang!

"Gia, mau lên, người của Cẩm y vệ đến không phải để đùa đâu!" Nguyên Cát thấy gia mình còn ngẩn ra, bèn giục.

"À!"

Tĩnh Bảo sực tỉnh, lập tức tung chăn dậy, nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, cả người khuỵu xuống.

"Gia, cẩn thận!" A Nghiễn hốt hoảng hét lớn. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 274: Cẩm y vệ đến
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...