Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 253: Thích nam nhân

1@-

Lục Hoài Kỳ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, chắp tay sau lưng bỏ đi.

Hắn vừa đi khuất, Tĩnh Bảo không nói hai lời lập tức tiến thẳng tới trước mặt Lục Cẩm Vân, khiến nàng sợ đến nỗi nước mắt cũng nín lại.

“Biểu ca, huynh…”

“Cẩm Vân muội muội, ta thích nam nhân.”

Tĩnh Bảo thấy nàng si tình không đổi, đành phải rút củi dưới nồi.

“Ta không hề có hơi hứng thú nào với nữ nhân. Nếu lời này là giả, ta nguyện bị sét đánh.”

Ánh mắt Lục Cẩm Vân tràn đầy kinh hãi.

Một lúc sau.

Nàng giơ tay lên “chát” một tiếng, tát cho Tĩnh Bảo một cái.

Tĩnh Bảo nghiêng mặt đưa bên kia lại: “Đánh nữa đi, đánh cho đến khi muội thấy hả giận thì thôi.”

“Chát!”

Thật sự đánh tiếp?

Hai bên má Tĩnh Bảo bỏng rát như lửa đốt.

Tính tình Lục Cẩm Vân vốn không phải kiểu dễ tha thứ.

Vì hắn mà nàng đã khóc bao nhiêu nước mắt, tương tư bao nhiêu tháng ngày, vậy mà tên đáng chết này lại thích… nam nhân!

Sao hắn không nói sớm?

Làm nàng si tâm đặt lầm?

“Cẩm Vân muội muội, trong hầu phủ này, ngoài Hoài Kỳ ra thì chỉ có ta là thân thiết với muội. Muội có thể bị người khác lừa, nhưng ta thì không nỡ lừa muội.”

Tĩnh Bảo thở dài: “Ta đã giúp muội tìm hiểu về người đó, hắn không tệ. Tứ tỷ nhà ta nông cạn, không phân rõ tốt xấu. Hầu gia là cha ruột muội, ông ấy sẽ không hại muội đâu.”

Lục Cẩm Vân cắn môi không nói.

“Nếu muội chê hắn xuất thân thứ thiếp, cũng chẳng cần thiết. Hắn được sinh ra từ bụng thiếp, đó không phải điều hắn chọn, cũng như muội không chọn được nơi mình sinh ra. Vợ chồng đồng lòng, hòa thuận biết sưởi ấm cho nhau, còn quý hơn mọi thứ.”

Tĩnh Bảo trầm mặc một lát, rồi tiếp: “Nếu thật sự muội không muốn lấy, chẳng ai ép muội được. Ta nói một lời, cữu cữu cũng sẽ nghe một hai phần. Chúng ta sẽ tìm người tốt hơn cho muội. Chỉ mong muội đừng vì ta mà lỡ dở cả đời.”

“Ngươi… thật sự…”

“Còn thật hơn cả vàng thật!”

“Không còn khả năng nữa…”

“Tuyệt đối không có khả năng!”

Lục Cẩm Vân vung nắm tay nhỏ đánh vào ngực hắn một cái, giậm chân nói: “Ngươi như vậy, sao ăn nói với cô mẫu và cha ngươi dưới suối vàng được?”

“Ta đúng là đáng chết!”

Tĩnh Bảo ôm ngực, cúi đầu đầy “xấu hổ”.

Nàng ra vẻ hèn mọn thế kia, lại khiến Lục Cẩm Vân chẳng còn chỗ nào để phát tiết cơn giận.

“Tĩnh Biểu ca?”

“Hử?”

“Huynh có người mình thích rồi sao?”

Tĩnh Bảo: “…” Con nhóc này rốt cuộc là tin hay không tin vậy?

“Có!”

“Ai?”

“Là Tế tửu đại nhân!” Tĩnh Bảo liều mạng thốt ra.

Nói xong, nàng ngồi phịch xuống ghế, u sầu nói: “Muội đừng chê cười ta, ta với người ấy tuyệt đối không có khả năng gì, chỉ là một lòng si mê đơn phương mà thôi.”

Không hiểu vì sao, khi thấy dáng vẻ hắn thất thần u uất như vậy, Lục Cẩm Vân lại dâng lên một sự thương cảm.

Thì ra người hắn thích là Cố đại nhân.

Cố đại nhân là tiên sinh của hắn, như vậy là không đúng luân thường.

Cố đại nhân là độc đinh của Cố phủ, sau này chắc chắn phải lấy vợ sinh con, so với nàng, hắn còn khó mở lời hơn nữa.

Hắn…

Hắn cũng khổ thật!

Nghĩ đến đây, Lục Cẩm Vân bỗng thấy Tĩnh Biểu ca cũng giống mình, đều là kẻ có số khổ, những oán hận trong lòng cũng nhạt dần.

Thôi thôi thôi!

Ta cũng không gây phiền phức cho hắn và người nhà nữa, lấy thì lấy, hắn nói đúng, tuổi xuân của con gái chỉ có vài năm, chẳng thể lãng phí mãi.

Chẳng lẽ, thật sự ở lại hầu phủ làm bà cô già?

“Hôm nào ta thành thân, huynh tiễn ta một đoạn đường nhé.”

Tĩnh Bảo mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm trang.

“Cẩm Vân muội muội, nhất định ta sẽ tận mắt nhìn muội bước lên kiệu hoa. Mã Thừa Dược mà dám ức h**p muội, ta không đánh chết hắn thì thôi!”

“Xì!”

Lục Cẩm Vân vung khăn tay: “Huynh lo cho bản thân đi, cô mẫu đâu có dễ nói chuyện như ta.”

Nói xong, eo nhỏ uyển chuyển rời đi.

Chưa bao lâu, Lục Hoài Kỳ xông vào: “Tiểu Thất, Ngũ muội nói đồng ý gả rồi! Được lắm đó! Cả phủ chúng ta thay nhau khuyên răn hai ngày trời cũng không lay chuyển được, ngươi dùng cách gì vậy?”

Tĩnh Bảo lặng lẽ nhìn hắn một cái.

“Ta nói, ta thích nam nhân.”

Lục Hoài Kỳ: “Chỉ vậy thôi? Mà hiệu nghiệm thế à?”

“Ta đâu có nói dối!”

Tĩnh Bảo nháy mắt với hắn một cái.

Lục Hoài Kỳ cảm thấy nửa người như mềm nhũn cả xương cốt.

Ra cửa sau, quẹo khỏi hẻm, chưa đi được bao xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Vén rèm nhìn vào, hóa ra là một gánh bán hoành thánh.

Trời rét thế này, giờ này còn bày hàng, có thể thấy mưu sinh vất vả.

Tĩnh Bảo bảo Cao thúc dừng xe, lấy ra một lượng bạc, gọi ba bát hoành thánh, hai vợ chồng chủ quán cảm tạ không ngớt.

Hoành thánh nóng hổi vừa bưng lên, Tĩnh Bảo ăn như rồng cuốn hổ ngấu. Bất chợt nghe A Nghiễn hạ giọng nói: “Gia, ta thấy người quen, đi một lát sẽ quay lại. Cao thúc, mau đưa gia về trước.”

“Ai vậy?”

Quay đầu lại, A Nghiễn đã không còn bóng dáng.

Tĩnh Bảo vội nhìn quanh, trong đêm tuyết mênh mang, đâu thấy bóng người?

Về tới viện, A Man nghe động lập tức ra đón, chỉ về phía tây: “Thất gia, bên ấy vừa mới yên ổn.”

Tĩnh Bảo: “Đại tỷ về rồi?”

A Man: “Dùng cơm xong, nói chuyện với Tam cô nương một lúc thì về rồi!”

Tĩnh Bảo nghĩ ngợi một hồi, dặn: “Bây giờ người đông, ngươi nên để ý trong phủ nhiều hơn. Nếu phía tây có chuyện gì, đừng nói với Tam tỷ, cứ bàn với Đại gia và Đại phu nhân, để họ quyết định.”

A Man hiểu ý gia không muốn Tam cô nương bị khó xử, lập tức gật đầu.

Tĩnh Bảo: “Ngày mai chính ngọ, ta dùng cơm đoàn viên với mọi người. Ngươi chuẩn bị quà cho mấy đứa nhỏ. Quà của của cháu gái, tặng gấp… năm phần.”

“Gia, như vậy có hơi rêu rao quá không?”

“Gia là muốn để họ lóa mắt.”

Tĩnh Bảo cười nhạt: “Còn nữa, mùa đông ở kinh thành lạnh hơn phương Nam, may thêm mấy bộ áo quần mới cho Dao Dao. Than bạc ở phòng Tam tỷ và Dao Dao, không cần lấy từ Phó phủ, phủ ta xuất, chuẩn bị nhiều chút, đừng để họ lạnh.”

“Vâng!”

“Tiện thể cũng may vài cái áo ấm gửi sang cho mấy cháu trai bên Ngô phủ, đồ Tết cũng phải chuẩn bị dần rồi…”

Tĩnh Bảo vừa dặn vừa đi vào phòng tắm…

Ngâm mình trong nước nóng xong, cầm sách vào thư phòng ôn tập, vừa qua canh tư thì A Nghiễn vén rèm bước vào.

“Gia, biết ta vừa gặp ai không?”

“Ai?” Tĩnh Bảo đặt sách xuống.

“Đảo chủ đảo Mỹ Nhân.”

“Bộp…”

Quyển sách trên tay rơi xuống đất, Tĩnh Bảo bật dậy: “Ngươi nói gì cơ?”

A Nghiễn tiến lại gần, hạ giọng: “Gia, ta lén theo hắn một đoạn đường, phát hiện… phát hiện… nơi cuối cùng hắn dừng lại, là Cố phủ.”

“Cố phủ?”

Tĩnh Bảo mất khống chế cảm xúc: “Sao có thể là Cố phủ được?”

A Nghiễn lắc đầu: “Ta sợ bị phát hiện nên không dám vào.”

Tĩnh Bảo ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt ngây dại, chẳng biết nhìn về đâu.

Sao có thể là Cố phủ?

Chẳng lẽ Cố Trường Bình quen biết đảo chủ đảo Mỹ Nhân?

Chuyện chẳng liên quan gì nhau mà?

“Ngươi có nhìn nhầm không?”

“Gia, hắn mặc dạ hành y, lướt qua tường cao, dáng người và khinh công đều khiến ta thấy quen mắt. Ta không dám chắc nên mới để gia lại, vội vàng đuổi theo. Ta theo xa đến Cố phủ, nghe thuộc hạ gọi hắn là ‘đảo chủ’.”

A Nghiễn dừng một chút, lại nói: “Ta còn thấy mặt nạ trên mặt hắn, giống hệt người đã chặn đánh chúng ta ở đảo Mỹ Nhân.”

Tai Tĩnh Bảo ù ù như có ong bay, trán túa đầy mồ hôi lạnh.

“Gia, phải làm sao bây giờ?” A Nghiễn hỏi.


Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 253: Thích nam nhân
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...